Chuyện giấy tờ của em bên Mỹ hơi dài dòng. Nhưng cái chính vì muốn qua sớm cùng chồng nên em đi diện du học sinh, chồng muốn hay không muốn cũng phải đóng tiền học cho em thôi. Con đường này cũng chính ổng vạch ra, giờ đóng tiền học mắc quá chắc có lẽ oải và coi em là gánh nặng. Mà em có muốn đâu, có phải lỗi tại em đâu. Em du học sinh nhưng cũng đi làm, lúc chồng em chưa tìm được việc, em làm phục vụ, là thu nhập chính của nhà luôn. Em làm ngày nào về đến cũng mệt xỉu, thằng em trai chồng lớn tuổi hơn em, vô xin làm chung chịu không nổi nghỉ ngay. Thế mà sau này chồng em đi làm văn phòng, full-time, lương cao, ổng trở thành thu nhập chính, có lẽ vì vậy coi thường em. Vì phải đóng tiền học cho em. Em cũng muốn học cho xong để đi làm, bây giờ trúng số là em dọn ra ngay khỏi phụ thuộc. Nhưng mấy Mẹ nói đúng, hình như em quen cái gì cũng hỏi chồng, nên ổng xem thường :( Không hỏi thì lỡ có gì chửi không biết gì. Hôm em đau răng nửa đêm, đau đến óc, đau tê tái. Biết cái tật ổng dậy rồi là không ngủ lại được, nên không dám kêu. Nhưng đau quá, search trên mạng thấy kêu uống Panadol hay Telenol gì đó, tìm hoài không thấy, kêu ổng dậy. Ai ngời mấy ngày sau ổng nhăn nhó nhắc lại, nói kiến thức cơ bản cũng không có, nửa đêm đi kêu. Haizzz em thề mốt trúng gió cũng không thèm kêu, chỉ tội cho con gái em, em phải ráng sống mà nuôi nó. Giờ này mấy anh em quây quần ăn cơm, em phải trốn trong phòng thế này đến bao giờ??? Hix
Vậy thì cho qua đi Me Suri ơi, cứ nghĩ là chồng bạn ức chế quá vì sinh lý (mà sự thật đúng là như vậy) nên buộc phải làm thế. Mẹ Suri còn đỡ hơn khối Mẹ khác đang khóc um sùm vì chồng ngoại tình kia mà. Lúc mình mang bầu 2 vợ chồng không ở gần nhau, mình ở nước ngoài còn chồng ở VN, xa nhau tận 7 tháng mình cũng nghi ngờ lung tung, nhưng cũng cho qua vì cảm thấy không quan trọng. Có nhiều ông ngoại tình rồi còn về chửi bới kiếm cớ ly dị, thật ra chồng bạn cũng còn yêu bạn nên mới quay ra xin lỗi, chứ lắm ông còn nghêng ngang chửi lại kiểu như "ta đây chẳng làm gì sai, chỉ chat sex thôi...bla bla bla..." Bỏ qua hết đi cho vui vẻ và thanh thản nuôi con nhe MẸ Suri :))
Chồng mình thuộc loại coi trọng gia đình lắm, hở tí là bênh gia đình. MỖi lần mình than thở thì 1 là im lặng, 2 là bênh, nên chẳng bao giờ nói nhiều. Chồng mình đi làm và cũng thuộc loại gia trưởng luôn, đi làm về thì leo lên ngồi máy tính, nhờ gì cũng khó. Lâu lâu còn nhờ gọt bí (vì cứng quá) hay lặt rau lặt vặt thế thôi.
Chiêu giả câm giả điếc với EC mình vẫn đang làm. Có nó mình cũng coi như không. Mà giờ mình cũng ko ra ăn cơm chung nữa, chồng muốn ăn thì cứ việc mời. THường thì đến giờ cơm chồng gọi điện MỜI mấy anh em xuống ăn. Giờ mình ghét không thèm ra ăn cơm chung nữa.
Mình chỉ tức mình không nham hiểm như nó, ghét thì cứ ra mặt thẳng thừng. Còn nó thì cứ nói chuyện với mình đàng hoàng tử tế, ai nhìn vô cũng nghĩ chắc mình không biết cư xử. Mỗi lần nó nấu gì mình ko bao giờ thèm đụng vào, đến khi mình nấu, nó lại đòi phụ mới tức. Giờ thì hết dám phụ mình rồi, vì mình ra mặt lắm rồi. Mà giờ mình cũng nấu hết từ ăn sáng đến canh, đến mặn, đến xào, rửa chén luôn. Nó ăn xong thì rửa mấy cái chén anh em nó ăn thôi. Má chồng cứ lâu lâu lại nói "Nó đang thi nên bữa giờ nó không nấu nướng được", tức cười thật, đến khi học xong nghỉ hè rồi thì thi cái gì? Post hình đi chơi trên Facebook đều đặn, hay ngủ trong phòng cả ngày thì thi cái gì? Mình toàn thức khuya làm đồ ăn, còn nó thì canh cái giờ đông người nhất đem ra bày bừa gọi hỏi Má chồng nấu này kia thế nào. Ăn thì ngày nào cũng ăn, mà chị ta 1 tuần nấu 1 món rồi nghỉ Đông luôn mà cứ coi như vậy là ta đây cũng có làm là xong !!! Còn cảnh chồng phụ nó rửa chén thì còn điên máu, 1 tuần nó hứng lên rửa 1 lần. Chồng thì khi nhờ lúc nào cũng than mệt, mà thấy em rửa là nhào vô phụ. Còn vợ đây chắc siêu nhân nấu nướn rửa chén cả tuần ko biết mệt!!!!
chủ top có bí quyết gì không mà được ox thương thế? Mình tủi thân :(
Em cũng muốn tìm, tìm ở đâu đây? Hay tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mất niềm tin trầm trọng :((((
Đọc bài của bạn cũng rút ra được vài điều, là người ta đã chì chiết, chê bai và hạch họe thì mình có bệnh, có đau, có buồn chắc người ta còn ghét thêm chứ cũng chẳng thay đổi được gì. Khổ nỗi mình ở đây 1 mình, stress lắm, không có ai nói chuyện. Giờ chồng nói xấu với gia đình như thế, mình còn trở mặt luôn với mấy đứa em, y như địa ngục trần gian. Cứ đến gần giờ mọi người đi làm về, mình chui vào phòng và ở luôn cho tới khuya, sau khi dỗ con ngủ xong, ra nấu ăn đến 1,2 giờ sáng. Mà đối với chồng mình những việc như thế là bổn phận rồi, chẳng có gì phải kể lể.
Bạn chìa đơn ly hôn ra chồng sợ, còn mình thì ổng đòi ly hôn chục lần rồi, mình toàn là phải năn nỉ. Mà bạn ở đây 1 thân 1 mình, bạn chưa có con, ly dị ra ngoài ở cũng đỡ, tự thân kiếm sống. Mình hiện giấy tờ chưa có, còn con nhỏ, muốn đi không phải chuyện dễ, vì lấy gì lo cho con đây? Ổng đòi ly hôn mà kêu mình ở nhà này, ổng đi mướn căn hộ, thật tức cười! Nhưng đó chuyện mấy lần trước rồi, không biết nói thật hay hù dọa. Lần này thì chả nói gì ly hôn, nhưng 2 vợ chồng lạnh tanh, không nói chuyện với nhau 1 câu. Mấy lần trước cũng gây lớn, nhưng mỗi lần có con gái, nó ngồi làm trò 2 vợ chồng còn ngồi cạnh xem con, rồi cũng nói với nhau vài câu nhát gừng, rồi 5, 7 bữa tự động huề. Còn bây giờ, hình như bão hòa rồi, Mình cũng nghĩ mình sai vì đập cái tô, nhưng mà nghĩ lại từ lúc cưới tới giờ, bị ổng xài xể hoài. Huề hôm nay mai gây, thôi khỏi huề. Tới đâu tính tới đó, mong là cái đầu này còn tỉnh táo để mà nuôi con thôi.
Mình mà gặp BMC như bạn chắc mình cũng sôi gan. MC mình biết tánh mình hay hờn mát, nên cũng ít có la rầy dù không hài lòng mình nhiều chuyện. Sao mỗi nhà mỗi cảnh, cảnh nào cũng khổ thế. Hay mình làm liều đưa đơn ly hôn xem ổng thế nào? ;-p Ổng không có kiểu năn nỉ đâu, đưa ổng ký liền thì mình tiêu mất. Chán, nghĩ đến mấy cái mặt anh em đang ngồi ăn cơm với chồng, mình thì chui trốn trong phòng, sao mà tàn nhẫn thế?!!!!
Chuyện giấy tờ của em bên Mỹ hơi dài dòng. Nhưng cái chính vì muốn qua sớm cùng chồng nên em đi diện du học sinh, chồng muốn hay không muốn cũng phải đóng tiền học cho em thôi. Con đường này cũng chính ổng vạch ra, giờ đóng tiền học mắc quá chắc có lẽ oải và coi em là gánh nặng. Mà em có muốn đâu, có phải lỗi tại em đâu. Em du học sinh nhưng cũng đi làm, lúc chồng em chưa tìm được việc, em làm phục vụ, là thu nhập chính của nhà luôn. Em làm ngày nào về đến cũng mệt xỉu, thằng em trai chồng lớn tuổi hơn em, vô xin làm chung chịu không nổi nghỉ ngay. Thế mà sau này chồng em đi làm văn phòng, full-time, lương cao, ổng trở thành thu nhập chính, có lẽ vì vậy coi thường em. Vì phải đóng tiền học cho em. Em cũng muốn học cho xong để đi làm, bây giờ trúng số là em dọn ra ngay khỏi phụ thuộc. Nhưng mấy Mẹ nói đúng, hình như em quen cái gì cũng hỏi chồng, nên ổng xem thường :( Không hỏi thì lỡ có gì chửi không biết gì. Hôm em đau răng nửa đêm, đau đến óc, đau tê tái. Biết cái tật ổng dậy rồi là không ngủ lại được, nên không dám kêu. Nhưng đau quá, search trên mạng thấy kêu uống Panadol hay Telenol gì đó, tìm hoài không thấy, kêu ổng dậy. Ai ngời mấy ngày sau ổng nhăn nhó nhắc lại, nói kiến thức cơ bản cũng không có, nửa đêm đi kêu. Haizzz em thề mốt trúng gió cũng không thèm kêu, chỉ tội cho con gái em, em phải ráng sống mà nuôi nó. Giờ này mấy anh em quây quần ăn cơm, em phải trốn trong phòng thế này đến bao giờ??? Hix
Con gái em 2 tuổi rồi chị ạ, không có con thì em đi dễ dàng rồi :(
hix mình mới viết 1 bài dài lắm mà post lên mất tiêu. Để mình trả lời lại để bạn hiểu thêm mà cho mình lời khuyên với.
1. Lần đó 2 đứa đang gây nhau, chồng vô hỏi mình sim đt để đâu, mình đang nghe headphone không biết hắn đang nc với mình nên không trả lời. Thế là hắn nói "Nhà này chỉ có ~ con người...." Sau đó lời qua tiếng lại, hắn rượt mình đánh (đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất) rồi mình mới chửi hắn "Chó đẻ".
2. Mình RẤT SỢ, RẤT SỢ gây nhau vì mình cũng sĩ diện với gia đình chồng lắm. Có 1 lần chồng chở mình đi xe mới.
Mình : "Sao anh không mua miếng lót giống xe cũ?"
Chồng: "Không biết gì hết, xe màu này thì phải mua cái này mới hợp" mà giọng trả lời gắt gỏng.
Mình: "ủa thì em nói vậy thôi, thì anh nói anh mua màu này cho hợp với xe, chứ có gì đâu mà phải la vậy"
Chồng: (cười): "thì thân quá quen rồi"
Mình: "Anh để ý lại cách nói chuyện với em đi. Nhiều khi em không để ý nhưng giờ em thấy sao mỗi lần em mở miệng ra nói gì là anh hay complain lại, hay la lại, dù chuyện em nói đâu có gì đâu mà anh cũng khó chịu"
Chồng: chả biết nghe hay không, cười cười cho qua.
Ngay tối hôm đó, chồng mình nói "Phải mua GPS (cho xe mới) nữa chứ"
Mình : "Ủa giờ đã cần đâu anh, tháng 8 em mới đi học mà"
Chồng (la làng lên): "Đã nói mua bây giờ đâu, mới coi thôi mà."
Mình: "thì em không biết, thì anh nói anh coi chứ chưa mua chứ có gì đâu mà anh phải la làng như vậy!"
Chồng (càng raise giọng lên) :"Cái gì cũng không biết, không biết thì đừng có nói. Ai nói mua bây giờ đâu!"
Mình thề là giọng mình khi đó bình thường vô cùng, vì đang có 2 đứa em chồng ngay đó, mình đâu có muốn gây mà lại lớn tiếng. Trong khi trước đó mình mới vừa nhắc nhở chồng là nói chuyện với mình đừng có la làng vô cớ nữa. Thế mà lại tiếp tục ngay.
3. Một lần khác, mình nói dẫn con đi chơi. Chồng nói "Bảo hiểm con chưa có mà đi đâu"
Mình :"Ủa hôm trước em thấy anh mua rồi mà"
Chồng :"Mua mà nó chưa xét, chưa xài được"
Mình :"Thì em đâu biết, thì em không có thông tin thì anh nói cho em biết, chứ sao lại gắt gỏng vậy."
Chồng: "Cái gì cũng không biết hết." rồi bla bla bla lại gây.
không lẽ bây giờ mình phải im lặng, phải câm, những cái bình thường như vậy nói chuyện tự dưng chồng gặt gỏng, mình không biết phải làm sao. Mình lúc nào cũng tự nhủ là nhịn, không cãi, vì gây lên chỉ có mình thiệt mà thôi. Nhưng ngay cả nói chuyện bình thường tự dưng cũng bị la, bị chửi, mặc dù mình đã nhịn nói "em có nói gì đâu mà anh la vậy, anh nói nhỏ thôi nhà nghe" thì hắn lại càng nói to hơn. Thì làm sao mình nhịn đây khi mình đâu phải muốn gây cho bị nhục mặt.
Mỗi lần nhờ mình làm gì (làm bài tập hay kêu mình nghỉ làm cho hắn đi đâu) thì nói chuyện anh anh em em ngọt lắm. Đến lúc bình thường thì tuy không gây nhưng nói chuyện cộc lốc.
Cái lần đi tìm nhà cho thuê và luật sư để ly dị, Má chồng nói vô nên không làm nữa. Mà khi Má chồng hỏi hắn cũng chối, nói có làm gì đâu, coi cho biết thông tin thôi, để nhiều khi ai hỏi biết trả lời giúp người ta (Nhảm???!!!) Chồng mình thường được mọi người gọi là luật sư vì thích tư vấn cho người khac dù nghề chính không phải luật sư, và thêm 1 cái hay cãi + nói nhiều nên người ta cũng chọc là luật sư. Với thiên hạ chồng mình dành rất nhiều thời gian để tư vấn làm giấy tờ này nọ, nhưng mình kêu thì hắn nói không có thời gian, bận bịu học hành.
Mình rất muốn tiếp tục sống với chồng, không phải vì cái xứ Mỹ này, thật sự chồng về vn mình cũg sẽ theo về. Nhưng vấn đề không phải ờ mình, mà là ở chồng. Lúc nào cũng chỉ xét nét mình sai này sai kia, mà không nhìn nhận bản thân anh ta quá khó khăn với mình, quá áp đặt mình và ỷ đang ở nhà hắn nên luôn đem mình ra xét xử. Mình biết không nên so sánh nhưng người khác giúp vợ chuyện nhà là bình thường, với hắn thì giúp mình lặt rau thôi kể lể nói mình may mắn, Trong khi ở đây mình phải lo cơm nước cho đại gia đình, mình cũng đi làm cuối tuần và con nhỏ 2 tuổi, còn đi học nữa. Em gái hắn rửa chén thì hắn phụ, mình rửa thì không bao giờ. Mình nói thì hắn nói rửa 2 người cho nhanh, trong khi em hắn bình thường ít làm việc nhà, mình rửa 1 mình thì nhanh hơn chắc???? Nói chung chồng mình coi trọng gia đình hắn vô cùng, thấy mình phân bì như thế không hài lòng, Đối với hắn người Vợ thì như các Bác ngày xưa đó, cơm núc cho chồng, ủi đồ giặt giũ chăm con cho chồng,không được ý kiến ý cò gì với chồng. Ở Vn phụ nữ ngày xưa chỉ biết ở nhà với con thì không nói.Bây giờ mình vừa đi học vừa đi làm vừa cơm nước, hắn phụ là chuyện bình thường mà cứ coi mình như người vợ không chu toàn. Lần mình sanh nằm ổ 1 tháng, Đúng ngày thứ 30 mình đã đứng dậy rửa chén (do Má chồng nói phải cữ đúng 30 ngày chứ mình cũng không muốn nằm lâu) Thế mà khi gây lộn, chồng nói "Có ai về nhà chồng suốt ngày nằm trên giường ăn với ngủ không làm việc nhà không?" Mình nuốt nước mắt mà nói "Anh, em mới sanh xong, 1 tháng qua em nằm trên giường vì kiêng cữ mà,anh sao vậy?" Thế là chồng mình như chợt nhớ ra, xuống giọng nói "Quên!" Mình thức làm đồ ăn đến 2 giờ sáng, mà hắn cũng cho là bổn phận, chưa bao giờ hỏi thăm mình hay nói mình lo sức khỏe. Có 1 đêm mình đau răng, kêu hắn dậy hỏi thuốc uống. Mấy ngày sau hắn nhắc lại, nói những cái căn bản cũng không biết, kêu ổng dậy làm đêm đó ổng không ngủ lại được, Mình thấy đau lòng ghê, mình vì hắn thức làm bài đến 4h sáng thì không sao, mình đau răng quá, search đủ thứ trên mạng làm theo mà vẫn không hết mới dám kêu, vậy mà cũng bị nói. Đồ ăn dọn ra thì ngày nào cũng hy vọng được khen ngon, mà hắn ăn thì dở thì chê thẳng thừng, ngon thì nói "cũng đựoc" hắn nói hắn rất công bằng, có sao nói vậy. Ngày xưa khi chưa lấy chồng mình có biết làm gì đâu, giờ như thế món gì cũng nấu được từ phở, bún, miến, bánh xèo,...không món gì mình chưa thử mà còn không vừa lòng, Vấn đề không phải là huề lần này rồi lần sau giận, mà mình thấy mình không hề được chồng tôn trọng, nói cách khác là xem thường. Hắn kêu mình cuối tuần đi làm 1 ngày thôi để ở nhà chăm con cho hắn nghỉ ngơi. Vậy mà gây lên xài xể nói mình chỉ bít xài tiền. Trong khi tiền mình chỉ dùng đóng tiền học, muốn mua cái quần cáo áo chị mình từ vn mua cho gửi sang. Mình cũng đi làm và góp tiền mà hắn coi như không có. Mua thêm cái xe cũng không cho mình đi đâu, kiếm đủ lý do để mình không được dùng xe ngoại trừ đi làm và đi học. Đi làm sớm 10p 20p hắn la, nói ở nhà lo cho con. Hình như với hắn mình chỉ là osin thôi....Sorry càng nói càng nhiều chuyện tức ,mình thấy nản quá khi cả nhà xem thường mình vì chồng mình kể tội thì ai mà thươgn được...
1. Chồng bạn đã sai khi mà bạn đi làm tóc về muộn, vì điều đó chồng bạn cũng hiểu là mình tùy thuộc vào người ta, nhiều khi ra chờ lâu + uốn duỗi nhuộm cái nào cũng lâu. Ox mình thì chịu khó chăm con hơn, có điều nếu mình đi làm ổng trông cả ngày thì ko sao. Còn nếu mình nói mình đi làm đẹp thì thế nào cũng ko cho mình đi đâu, hoặc là đi về trễ thì sẽ càu nhàu chứ ko dùng những lời lẽ như ox bạn hoặc vũ lực.
2. Chồng bạn ở nhà bạn, và còn bị gia đình bạn xông vào đánh, đây là 1 chuyện khó lòng bỏ qua đối với đàn ông. Vì như mình, ở nhà chồng, gia đình chồng, đôi khi chồng mình la mình trước mặt gia đình, mình cũng quê lắm. Huống chi chồng bạn là đàn ông và lại ở rể, càng dễ tự ái. Hành động anh ta xông vào đánh bạn là sai nhưng vì mình nghĩ tánh chồng bạn thuộc dạng nóng, nếu mà ở thì cũng sợ. Sau này có huề lại khi vui vẻ thì nhắc khéo anh ấy. (hix mình nói thế thôi chứ như mình với chồng mình, thống nhất đủ điều mà khi gây thì mặc anh anh chửi, mặc em em gào, ko có nhịn gì cả).
Mình có lúc hận chồng ghê lắm, nhất là vừa mới biết chồng nói với gia đình chồng là ko muốn ở với mình nữa, vì nói mình hỗn hào (mình mỗi lần gây mình hay đập phá và bỏ đi). Bao nhiêu lần mình xin lỗi rồi, nhưng giờ mình chọn giải pháp im lặng, ko phải mình ngại nói lời xin lỗi, nhưng ở đây mình muốn cho bạn thấy, nếu gây giữa 2 vợ chồng thôi thì dễ xử lắm, một khi dính tới người ngoài thì rất dễ ly dị. Như mình, ảnh đã nói với gia đình ảnh như thế, mình ở chung bây giờ rất ngột ngạt, muốn đi mà ko đi được vì mình sống ở Mỹ chỉ có gia đình anh, ráng vì con mà làm mặt lì. Con chồng bạn, bị cả nhà bạn đánh như thế, thì chắc chắn có rước kiệu anh ta cũng không quay về ở đâu. Vì còn mặt mũi với anh của chồng bạn, và với gia đình bạn nữa.
Bây giờ bạn thử nhẹ nhàng tìm gặp anh ấy, dẫn con theo (mình xin lỗi nhưng mình không biết chồng bạn có thương con không, mình nghi ngờ anh ta đánh con bạn cho bạn xót lần sau ko dám đi quá) và xin lỗi anh ấy. Giải thích gia đình bạn đánh anh ấy chỉ vì thấy anh ấy đánh bạn, hành động đó bộc phát tức thời, là ai thì cũng làm thể cả thôi. Và nói vì bạn tức nên ko kiềm được, điện cho anh của anh ấy, cũng giống như hành động anh ấy tức bạn mà đánh bạn vậy. Anh ấy nhắn tin như thế chắc khó lòng mà hàn gắn, cố lên,mà cố không được thì buông vậy, mình thì cũng còn yêu chồng lắm, nhưng đang cố buông vì không muốn nhìn anh ấy chán chường sống bên mình nữa.
Em thật không hiểu tại sao quen nhau 5 năm rồi mà khi cưới về chồng chị lại có những thái độ vậy. Thật sự chồng em chỉ nhắc nhở than phiền em đã mệt mỏi, như chị chắc em chết mất, sao mà sống nổi. Nhất là khi chị bị ngất xỉu, thai bị hư mà cư xử với chị như thế thì thật sự không còn là người đâu chị ah. Vì không có tình cũng có nghĩa, đâu có ai tàn nhẫn như thế với người mà mình từng yêu.
Em không biết có nguyên nhân gì khác không sau khi cưới, mà dù thế nìo thì chẳng có chút gì luyến tiếc hay đau buồn với 1 người chồng như thế, gd chồng như thế đâu chị ạ. Hãy cười lên vì chị đã được giải thoát rồi. :D
Nếu anh ta như thế, thì chị nghĩ người yêu mới của anh ta cũng sẽ cùng số phận như em vài năm nữa thôi em ạ, thậm chí là vài tháng. Cái quý là sự chung thủy, nên cố gắng nghĩ rằng anh ta không đáng để em yêu, nếu có quay lại với em hôm nay thì cũng rời xa em 1 ngày nào đó....
Cố gắng em nhe...
Em cám ơn chị nhiều nhe. Bây giờ em mới hiểu tại sao em bị coi thường. Đúng là em càng phụ thuộc càng quỳ lụy thì người ta càng xem thường. Có khi em còn cố tình để chồng thấy mình khóc nữa, mà không hiểu những hành động đó càng làm người ta xem thường. Hhihi em cám ơn cả nhà nhiều lắm vì những lời khuyên hữu ích.