Chào chị!Em ít tuổi hơn chị cũng chỉ mới lấy chồng và đang bắt đầu 1 cuôc sống mới nên em ko dám nói chuyện kinh nghiệm hay ý kiến để gọi là đóng góp và chia sẻ với chị.Em chỉ muốn nói với chị nhưng ji em đã hiểu , đã nhìn , đã chứng kiến trong suốt hai mươi nhăm năm qua. Tuổi tho của em liên qua nhiều đến chữ tiền và bên nội. Người cha của em có điểm ji đó giống chồng của chị bây giờ, là con thứ nhưng bố mất sớm nên dù học giỏi bố em vẫn phải đi lam công nhân để kiếm tiên nuôi gia đình (bao gồm anh em ruột thịt, họ hàng của các ông bà ở quê nữa). thể rồi dù đã lập gia đình có 2 con nhỏ mà suốt từ những năm 80 đó đến tận bây giờ bố em vẫn sống chu đáo vơi họ , có jì vẫn Ới nên 1 tiếng là cụ lại cọm cọm mang xiền về để giải quyết. Thậm chí suôt những năm 90 em thầm ko hiểu đc em có là con của bố nữa ko, bố bắt mẹ con em chi tiêu từng tí , từng tí 1 nhưng ở quê hay chú muốn xây cái tường bao cấn 200 nghìn đông cũng bố em lo, nói ra thì xấu hổ nhưng kh còn ở nhà với bố mẹ cứ thấy các cụ cãi nhau vì xiền là em chán nản, em thậm chí chẳng an sáng, đi học đai học cũng chỉ dám tiêu tiền ăn , ko mua quần áo, ko chơi bơi để tiết kkiệm xiền cho cụ. Các bác các chu có đầy đủ công ăn việc làm có thu nhập hơn hẳn gia đình em nhưng chắc cứ dựa được là họ dựa. Sự đời cũng dễ phụ lòng ngươi, bố em luôn miệng bênh họ nhưng rồi đến khi họ ở 2,3 mảnh đât là tiền của bố mẹ và quay ra muốn chiếm đoạt , muốn giở mặt, làm những trò mà người ta nói "Ăn cháo ... bát". Sau chuyện đó , bố em như con thú bị thương , lúc này mới ngộ ra mọi điều "anh em là ăn giả nhất phận", lúc này 2 anh em đã vào đại học đều là nhưng trường điểm ở hà nội cả và bố em đã rát yêu gia đinh mình ko con hy sinh hết cho bên nội nữa. Nhưng nói thât, đến khi cụ quay lại đc thì cũng đã 20 năm rồi con jì. đến giờ thì e đi lấy chồng mà lại là chồng nước ngoài , gia đình nhà chông em cũng tôt, thế là giở ai cũng nói bố mẹ em có PHÚC, các chú các bác lại quay ra đối tốt với bố mẹ em nhưng giờ các cụ đề phòng cảnh giác rôi.Ngoài điểm khi còn nhỏ cứ phải ky cóp như thế thì bố em cũng là nguoi rất tuyệt , luôn ở bên các con và là chỗ dựa tuyệt vời cho mẹ , mẹ em cũng khéo dạy con , tuy cuộc sống tuổi thơ vất vả nhưng luôn dạy con là thần tương bố mình và ở bên bố em suôt (đúng ra thì em nghĩ tụi em chắc cũng sướng lăm nêu tiền bố mẹ làm ra ko bị chia chác cho mấy chục người trong vòng 20 năm đến vậy). Và đến giở em vẫn nghĩ rằng gia đình mình là nhất , bố mẹ em giở thưong nhau lăm, 2 cụ chọc nghẹo nhau cả ngày , với con cài thì thấy thành công và yên ổn như vậy nên các cụ lại càng mãn nguyện. Không biết có nói nhiều quá ko, nhưng đây là cảm nhận của em trong suốt tuổi thơ về chữ tiền và bên nội , đến giờ thật sự em vẫn ghét bên nội , giiống như chị á CÁi jì mà ghét cay ghét đắng. hic hic. nhưng em cũng ít thể hiện và mỗi lần vễ nước vẫn sống đúng làm phận con , phận cháu nhưng chỉ giới hạn thôi (nói đến tiền là em chuồn lẹ). Em hiểu tất cả nhưng ji mẹ đã trải qua nên Thật Sự Chúc Chị mau sớm ổn định tâm lý , vui vể với anh xã và con yêu :Rose::Rose::Rose:
Em ơi, có rất nhiều tác động có thể gây ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng. Mình lấy chồng thì chỉ cần quan tâm đến chồng mình thôi, chồng mình tốt với mình, tốt với mọi người, nói tóm lại là người tốt thế là hạn phúc rồi. Các đối tượng khác hậu xét. Phải quyết tâm không để rác thải gây ô nhiễm môi trường sống của mình. Ai tốt với mình thì mình gẫn gũi, ai không tốt cố tránh xa tối đa, nếu vo ve thì mình phải có biện pháp lâu dài. Thủ thỉ với chồng bớt nhiệt tình nhưng vẫn hoàn thành nghĩa vụ đúng mức.Nói chung chị cũng hiểu những vấn đề đó không phải ngày một ngày hai mà giải quyết xong. Chúc em vững vàng chiến đấu (đừng để thù trong làm suy yếu tạo cơ hội cho giặc ngoài nó công đồn, mà đồn nhà em nghe như vậy thì cũng khá hấp dẫn đấy!)
Chia sẻ và những cách khác thuộc về vấn đề tình cảm, mọi người đã post với doa_hoa_vo_thuong rồi. Chỉ có ý này muốn nói thêm: không nên để một mình chồng tự đi giải quyết chuyện giấy tờ sổ đỏ, bạn cũng nên trực tiếp cùng hỗ trợ giúp anh ấy. Chồng bạn đưa tiền cho anh chắc chẳng ký nhận gì, phải không? Chứng cứ là rất yếu, chỉ trông mong vào lương tâm của anh chồng bạn. Có một cách phòng xa: bạn hãy mời hai vợ chồng anh ấy đến nhà hoặc gặp nhau ở đâu đó, nói chuyện về căn hộ, gợi ý để anh chồng bạn xác nhận là đã nhận đủ tiền mua căn hộ đó từ chồng bạn, ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện. Sau đấy bạn cứ giữ chứng cứ này, chờ xem. Nếu cuối cùng anh chồng bạn vẫn không chịu sang tên thì hãy sử dụng băng ghi âm ấy, nếu bạn muốn.
Phải nói rằng bạn là người may mắn, may mắn vì có một người chồng tốt, không chỉ tốt anh ấy còn là người khá thành đạt và bạn không quá lo lắng về kinh tế. Bạn cần phải cám ơn cuộc sống vì chồng bạn bị lợi dụng chứ không phải đi lợi dụng người khác, chồng bạn bị anh trai anh ấy lừa chứ không phải anh ấy đi lừa chính anh em ruột thịt của mình. Tớ tin rằng, nếu đổi từ vị trí “bị” sang vị trí đối diện thì bạn còn bức xúc nhiều hơn và có khi tình yêu còn bay vèo ra ngoài cửa sổ lẫn cửa chính từ đời nảo,đời nào rồi. Vì tớ biết chắc chắn,bạn cũng là người tốt, vì tốt và yêu chồng nên mới sẵn lòng hy sinh sự nhỏ nhen ích kỷ vốn có của đàn bà nói chung và đàn bà làm vợ nói riêng.Tớ cũng hiểu, bạn không bức xúc vì bản thân đồng tiền,mà vì cách những đồng tiền ấy đi ra khỏi nhà bạn.Để phân tích kỹ càng thì có lẽ khó, nhưng cái này lỗi cũng một phần do bạn. Lẽ ra ngay từ đầu, khi trong lòng gợn lên những cảm giác không thoải mái về việc chồng mang tiền giúp gia đình anh ấy bạn cần phải thẳng thắn, thậm chí cần chủ động bàn bạc với chồng giúp bao nhiêu, giúp thế nào cho phù hợp (đương nhiên là không thể nói không,nên thà mình chủ động cho được tiếng) bạn nên đứng ra đưa tiền về cho gia đình anh ấy mỗi khi có việc, điều đó chứng minh cho nhà chồng biết, mọi việc chồng bạn có bàn với bạn, và bạn ủng hộ để họ mỗi khi cần gì cũng nghĩ đến việc chồng bạn phải hỏi ý kiến bạn mà thấy ngại. Lỗi thứ hai là do chồng bạn, việc giúp đỡ anh em là đúng,là nên làm, nhưng chồng bạn đã tạo tiền lệ, khiến gia đình chồng có tư tưởng phụ thuộc, coi chồng bạn phải có trách nhiệm với gia đình là lẽ đương nhiên, có khi còn chẳng biết ơn chồng bạn đâu.Xét đi xét lại ai có lỗi thì cũng chẳng quan trọng mà vấn đề làm thế nào để vượt qua đúng không? Tớ nghĩ bạn nên tâm sự với chồng tất cả những suy nghĩ của mình, một cách dịu dàng nhất trong một hoàn cảnh riêng tư nhất (ví dụ rủ nhau gửi con đi nghỉ với nhau 1 ngày), tâm sự hết mọi chất chứa trong lòng, bao gồm cả việc những tâm tư làm xói mòn tình yêu (điều này chẳng có gì xấu cả mà phải che đậy). Bạn hãy phân tích rõ những cảm nhận của bạn, nhưng cố gắng đừng làm cho anh ấy cảm thấy bẽ bàng xấu hổ với bạn vì gia đình anh ấy không tốt. Bạn đề nghị với anh ấy cách thức giúp đỡ gia đình như thế nào cho hợp lý vì bạn không thể yêu cầu anh ấy chấm dứt mọi hành động giúp đỡ gia đình đâu, anh ấy vốn vẫn làm thế và gia đình chồng bạn cũng vốn quen như thế. Về tiền bạc, thời điểm này tớ nghĩ, nhất định bạn phải cương quyết yêu cầu chồng bạn, thậm chí bạn có thể trực tiếp nói chuyện với anh chồng bạn để lấy lại toàn bộ giấy tờ căn nhà. Thứ hai bạn yêu cầu chồng đóng góp một khoản tiền nhất định để lập quỹ dự phòng cho gia đình, yêu cầu chồng bạn hàng tháng đóng vào quỹ chi tiêu gia đình, số tiền là bao nhiêu thì tùy hoàn cảnh của bạn. Bạn nên phân tích rõ cho chồng hiểu rằng, tiền đó là để cho con,để dự phòng bất trắc bởi nếu mình có vấn đề gì sợ gia đình không có điều kiện lo cho mình. Nếu việc tâm tình,chấn chỉnh vẫn không hiệu quả thì bạn nên thế này, ngoài quỹ chung tớ đã nêu, vợ có tài khoản của vợ, chồng có tài khoản của chồng, ai chi tiêu vào việc gì thì tùy miễn không bao gái, bao trai, không làm việc xấu, có cho gia đình cũng không cần phải bàn bạc. Còn nếu muốn động vào quỹ chung thì dù là vợ hay chồng đều phải có giải trình hợp lý (cách này gia đình cô bạn tớ áp dụng và rất hiệu quả)Nói chung bạn nên AQ rằng, chẳng có ai mà cuộc đời may mắn đến mức tròn trịa cả, cũng phải khuyết một góc nào đấy thì mới hợp lý, mất cái này thì được cái kia.Vài lời với bạn, nếu hiểu biết của tớ còn hạn hẹp bạn bỏ qua nhá, đừng ném đá tớ.
Em ơi, chị mà là chồng em thì chị thương chồng vô cùng. Trong chuyện này, chồng em là người bất hạnh nhất, đau khổ nhất, cô đơn nhất. Em thử nghĩ xem, có gì đau đớn hơn là tự mình nhận thấy mẹ mình không tốt với mình, anh em ruột lừa mình, bị phản bội từ những người thân thuộc nhất. Vậy mà vợ con còn giận mình, tình cảm sứt mẻ, không còn yêu thương nữa thì chồng em biết nương dựa vào đâu (chị chỉ nói trên phương diện tình cảm). Nếu giả dụ, chồng em đi ngoài đường bị đánh, bị lừa bởi người xa lạ, về em có xót xa không? Hay trách móc, giận hờn chồng. Bị người nhà lừa còn đau hơn gấp trăm ngàn lần em ạ.Chị thành thật khuyên em đừng vì mất của (của đau con xót ai cũng thế) mà giận chồng tội nghiệp. Thực ra chồng em có lỗi gì đâu khi yêu thương bố mẹ anh chị, chả may như thế nếu có mất thì em nên an ủi chồng đừng nghĩ ngợi nhiều, mất mát hai vợ chồng cùng chịu, chia sẻ mới đúng nghĩa vợ chồng. Em mà chì chiết, lạnh nhạt thì chồng em sẽ càng thêm đau khổ chồng chất.Vài lời chân tình nếu có gì chưa đúng em bỏ qua, đọc chuyện này chị thấy thương chồng em vô cùng.
Đến giờ về rồi mà vô tình đọc được tâm sự của bạn cũng cố phải nói với bạn một vài lời. Bạn thật là ngốc quá đi thôi. Mình cũng ở lứa tuổi của bạn, nếu bạn 30 thì mình 31 tuổi, ta cũng trang lứa nên mình có mấy lời khuyên bạn. Bạn ơi chúng mình ai chẳng phải đi làm dâu. Bạn được may mắn là không phải ở chung với nhà chồng, một người chồng yêu mình hơn mình yêu chồng, một đứa con khỏe mạnh xinh xắn...Tuyệt quá còn gì, còn gì hơn nữa. Cuộc sống là vậy, đời chẳng cho ai cái gì đẹp từ đầu đến chân, chẳng cho ai cuộc sống toàn những màu hồng. Bạn có nghiệm ra thế không? Cái quan trọng nhất của bạn là chồng là con, là người sống cũng với bạn, là người chia sẻ ngọt bùi với mình đến hết cuộc đời. Nhà chồng bạn dù có làm bạn khó chịu bực mình thì họ cũng chẳng sống suốt đời với bạn, không đầu gối tay ấp với bạn. Bạn thấy cái gì là quan trọng hơn. Chỉ thêm bước chân nữa là bạn đánh mất gia đình mình thôi. Mình có một chị bạn, chị ý còn phải sống cùng gia đình chồng, cũng có những chuyện khó chịu đến mức không chịu nổi. Nhưng chị ý đã biết phân biệt cái gì là quan trọng với mình để không có cái gì ảnh hưởng đến tổ ấm của chị ý.Bạn suy nghĩ nặng nề quá, đánh bùn sang ao. Giận nhà chồng thì ghét luôn cả chồng. Ấy chớ thế. Bạn mà làm thế sẽ có người sẵn sàng mang chồng bạn về chăm ngay. Xã hội ngày nay dễ thế lắm. Khi bạn mất chồng rồi mới ngồi sụt sùi than trời thì trời cũng không giúp được gì nữa đâu. Giải tỏa tâm lý đi...không biết được là bạn có nên đi bác sỹ tâm lý không nhỉ. Họ cho bạn lời khuyên, hay bạn có thể nói ra những bức xức trong lòng sẽ làm cho tâm lý của bạn nhẹ nhàng hơn. Chúc bạn tìm lại được cảm giác tình yêu với chồng mình.
Cuộc sống gia đình là vậy bạn ạ, những bất hòa đôi khi bắt đầu từ việc rất nhỏ. Phải biết cụ thể hoàn cảnh của bạn thế nào thì mới có thể đưa ra lời khuyên được. Bạn có thể chia sẻ đầy đủ và khách quan được không?
Em thấy ở với bố mẹ chồng mà ức chế thì khó sống lắm. Chúc chị sớm tìm ra giải pháp nhé, đừng giận dỗi anh ý một cách vô lý thế chị nhé :LoveStruc:
Đã biết nguyên biết cớ của vấn đề, thì giải quyết tận gốc rễ của vấn đề là xong việc, có gì khó khăn đâu em!
Anh thì chỉ khuyên bạn chủ Topic này đi khám bác sĩ tâm lý tình dục ngay đi.
Tại mấy chữ đo đỏ kia + tại bác là phụ nữ.Hai yếu tố trên kết hợp với nhau tạo ra ... nông nỗi bác!Nói vụng: Bác thử NT xem, lại chả...prừng...prừng...í chứ!!! :Silly:
Cái khoản cho mượn lúc nào có thì trả nghe chừng sẽ rất khó lấy lại được. Thường là khi cho anh em bên chồng vay, chồng xác định sẵn tư tưởng là họ ko trả thì thôi cho. Vậy nên, bạn nên bàn bạc với chồng cho chú em chồng 1 khoản 10 - 20tr thôi, còn lại thì cả gia đình phải xúm vào lo. Còn tiền dành dụm thì để nhỡ lúc sa cơ lỡ vận chứ, còn phải nuôi con nữa.
Bạn đã nói những điều trên với chồng lần nào chưa? Tớ tin là chồng bạn cũng sê thấy rất thuyết phục!
Em cũng gợi ý chị, lúc nào em bé ốm đau hay cần người trông nom bé đột xuất, chị cứ trực tiếp điện thoại cho mẹ chồng nhờ bà ý đến trông hộ đi. Bảo là bọn con bận quá, bà ngoại lại đang đi vắng (bịa ra)..bí quá mẹ sang trông cháu giúp con mấy hôm. Phải để bà ý quen với việc này chứ chị, Bà ngoại có muốn sang cũng bảo bà đừng sang, không thì người ta ỷ lại đấy chị ạ. Bà ý nghĩ, ôi dào có bà ngoại bé ở đấy rồi thì bà ý chả cần phải lo nữa.
Bạn ơi mất lòng trước được lòng sau. Bạn cứ nói thẳng với chồng bạn cho em chồng bạn 10 triệu thôi còn lại phải lo cho gia đình chứ. Bạn đã có con nhỏ rồi thì phải lo nghĩ cho con. Hơn nữa bạn nói bạn cũng sắp phải mổ vậy cũng phải để dành tiền lo cho mình chứ. Bạn phân tích thẳng cho chồng bạn không cần phải nói xa nói gần gì hết. Hai vợ chồng chuyện gì cũng có thể nói với nhau được mà. Chồng bạn sẽ hiểu bạn thôi. Lấy nhau mây năm rồi đâu có phải là mới cưới mà bạn sợ chồng bạn lại nghĩ bạn keo kiệt với gia đình chồng được. EC bạn có tiền chứ không phải không có còn chuyện MC hứa cho tiền giờ lại bổ đầu các con ra là không nên. MC bạn cũng biết là các con đều có gia đình riêng làm sao có thể giúp anh em hết sạch cả tiền dành dụm được. Vợ chồng EC bạn cũng có vấn đề nhé. MC bạn hứa cho 300 triệu đã cho 100 triệu rồi thì thôi. Mình ấy à MC cho bao nhiêu thì cho, cho các EC khác bao nhiêu mình không quan tâm. Nếu hứa rồi không cho mình cũng không có bao giờ hỏi đến nữa cái đó là tuỳ tâm mình không thích xin xỏ. Có thì tốt không có cũng chẳng sao.
Cảm ơn sự chia sẻ của em. Chúc mừng hạnh phúc đang có của em và bố mẹ. Chồng chị cũng trải qua một bài học về tình anh em. Nhưng chỉ khiến anh buồn thêm thôi chứ có lẽ không thay đổi gì được. "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" mà.