Dạo này, bọn mình còn ở trong tình trạng không hẳn giận nhau nhưng cũng không phải vui vẻ gì. Hôm qua, bọn mình đi làm có chat với nhau thế này- Chồng: Dạo này em làm sao mà mặt cứ xị ra thế?- Vợ : em mệt mỏi lắm- chồng: vì sao?- Vợ: Mệt mỏi vì công việc, cả chồng và cả gia đình chồng.- Chồng: có biết nguyên nhân không?-Vợ: có, nhưng em bất lực.- Chồng: vậy đó mới là nguyên nhân.
Em có con chưa? Chắc chưa thì chồng em mới rảnh mà xét nét thế đúng không? Hề hề chứ con vào thì chắc khác. Nhà chị ngược lại, chị mới xét nét chồng chị, cơ bản là tính phụ nữ nó cũng thế cơ, mình cứ soi thấy ngứa mắt là nói, có điều vẫn ổn, ngược lại khi chồng xét nét thì chị chả rõ hehe tại chồng chị lão í bảo may cho nhà mình là em xét nét, chứ cái nhà kia á (ý nhà thằng bạn), thằng đó nó soi vợ kinh lắm :Laughing: Chị không nghĩ li dị là giải pháp hay, đó là giải pháp cuối cùng thôi. Tốt nhất vợ chồng nên nói chuyện rõ, bảo hẳn chồng là em chỉ có như vậy thôi, em cũng như anh, cần thời gian để thay đổi. Chị cũng khuyên thật em cứ từ từ mà thay đổi, chả phải cái gì khó để khéo lên đâu :Rose: Vừa đọc cái dòng cuối, dăm tháng cãi nhau 1 lần thì có gì mà phải lăn tăn hả em? Nhà chị ngày nào cũng cãi nhau cơ :Laughing: thật đấy, vợ chồng cãi nhau bt thôi mà, đừng gọi là cãi nhau cho nó nặng nề, thế gọi là bất dồng quan điểm, chốt lại là em cứ thế mà sống vui vẻ em ạ, cho chồng em soi chán thì thôi :Kiss:
Bạn ạ, không phải mình không từng nói hết ấm ức đâu. Mình nói nhiều quá rồi ấy chứ. Những lúc làm lành rồi lúc 2 vc "tình cảm" xong, mình cũng lựa lời nói hết những cảm xúc của mình về chồng, về gia đình chồng, về những điều mình đang phải chịu khổ. Những lúc đó thì anh ta chỉ im lặng thôi. nhưng nếu qua chat mà mình nói thế thì bao giờ bọn mình cũng cãi nhau, rồi mình lại tổn thương hơn vì anh ta sẽ nói những câu đau lòng nữa. Thế nên mình mới ghi là "em bất lực". ANh ta cũng thừa hiểu tại sao mình lại xị mặt ra như thế nhưng anh ta cứ khơi ra để nói thôi, nhưng nói rồi thì cũng có giải quyết được gì đâu.
Hôm nay mới đọc được một tâm sự giống mình đến thế. Mình đồng cảm với bạn lắm vì mình cũng đang có tâm trạng giống như bạn. Chồng mình cũng là một người tốt, có trách nhiệm với gia đình, không la cà quán xá, cờ bạc rượu chè, đi về là quấn lấy con. Đây là từng là mẫu người mình tình kiếm. Nhìn bề ngoài thì ai cũng nghĩ rằng mình may mắn khi lấy được người chồng như thế nhưng nội tình thì có ai biết được đâu? Nhưng... mình chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu anh ấy dành cho mình, anh ta gia trưởng và tim lạnh. Dường như mình không hề có ý nghĩa gì với anh ấy vậy. Mình kể cho mọi người nghe về những chuyện mà có lẽ mãi mãi mình cũng chẳng quên được, và cứ mỗi lần nghĩ lại là tim mình đau lắm và lại khóc, cứ nghĩ sao mà mình bất hạnh đến thế:Chuyện thứ 1: hồi mình mang bầu được hơn 8 tháng, anh ấy có đèo mình về thăm mẹ đẻ mình ốm, thăm xong khi trên đường trở về, mình gặp một đôi vợ chồng đi bộ, cô vợ cũng có bầu. Lúc đó mình chỉ định làm nũng ax tí thôi và nói:"Đấy, anh chẳng bao giờ cùng em đi bộ như thế cả". Thế là anh ấy dừng xe lại và nói"em thích đi bộ thì xuống mà đi" rồi phóng xe đi. Lúc đó mình cũng chỉ nghĩ là chồng đùa, có lẽ cũng đùa thật vì đi được 1 đoạn xa anh ấy cũng dừng lại đợi mình. Mình vừa đi vừa tủi, nhưng vẫn cố đi. lúc đến chỗ anh ta, tưởgn anh ta sẽ bảo mình lên xe nhưng anh ta lại phóng tiếp 1 đoạn, chắc cũng định đùa tiếp, nhưng nói thật là lúc đó mình buồn lắm rồi và nghĩ mình đã bụng mang dạ chửa thế này mà anh ta còn làm như vậy. Mình vẫn tiếp tục đi. ANh ta cũng vẫn đợi, lần này khi đến gần thì mình nhất quyết không lên nữa, anh ta bảo là thôi lên xe đi, nhưng mình không lên nữa. Anh ta đi theo sau 1 đoạn rồi quát mình rằng "có lên không thì bảo, không lên đừng có trách đấy". Mình trả lời:"không" thế là anh ta phóng thẳng xe về nhà. Một mình mình lặng lẽ đi bộ về nhà trong đêm tối, vừa đi vừa khóc, mấy thằng thanh niên con trêu, chắc thấy 1 đứa bụng to ễng ra còn 1 mình lủi thủi. Cả quãng đường di bộ của mình cũng khoảng 3 km nhưng mà sao mình thấy dài đến thế, thấy nhục đến thế. Chuyện thứ 2: Khi mình sinh cháu được khoảng 3 tháng mình bắt đầu tìm việc (vì mình nghỉ việc truớc khi sinh). nhưng vì cả ngày bận bịu với con, với việc nhà nên chỉ có buổi tối mới có thời gian lên mạng. Lúc đó cũng khoảng 9h tối rồi, con mình vẫn chưa đi ngủ, mình nhờ anh ngồi ở võng trông con. Anh ấy có vẻ khó chịu rồi nhưng mình bảo là để em lên mạng tìm việc nên anh cũng đồng ý. Đến lúc nó ỉa, anh bắt mình đi thay. mình bảo anh bế con lên giường để em thay nhưng anh bảo em tự bế đi, Mình đã ấm ức rồi, nhưgn vẫn cố bế lên giường để thay cho con. Thay tã xong thì tay mình bị dính phân của cháu, mình để con nằm đấy rồi đi ra ngoài rửa tay. MÌnh tức nên cũng không nói gì với anh ta là bế con lên cả, vì anh ta ngồi ngay gần đấy cơ mà. Rửa tay xong vào, vẫn thấy con nằm trên giường, Mình tức quá ngồi ngay vào bàn máy vi tính. ANh ta cũng thi gan, rồi được 1 lúc thì anh ta đi gần lại chỗ mình, TÁT mình một cái rồi nói:"Lần sau lấy con ở đâu phải đưa về chỗ cũ nhé, đừng có mà thi gan". Mình xây xẩm mặt mày, chỉ còn biết nước mắt lưng tròng, tim đau nhói và chỉ nghĩ đuợc rằng: thế là đã hết. Chuyện thứ 3: Hôm đó sáng chủ nhật, mình vừa cho con uống sữa xong, nhưng nó bị chớ nên ướt hết quần áo. Mình xót xa vì ăn mãi mới được gần ấy sữa mà chớ hết, mình bế con lên giường để thay quần áo, đi lấy quần áo mới để thay cho con. Mình để ở gần đó, nhưng vì vừa cởi quần áo bẩn nên mình cũng không để ý anh ấy làm gì. Lúc quay ra tìm quần áo mới để thay thì không thấy đâu. hoá ra anh ấy đã mang đi bỏ vào sọt để giặt. Mình bảo "quần áo em thay cho con để đây đâu rồi" và chạy ra sọt tìm thì thấy. Mình bảo anh ấy là " anh lấy đi thì phải hỏi em là quần áo nào bẩn hay sạch chứ?" anh ấy nói rằng : "đã đi hầu mà còn phải hỏi à?" mình tức quá nên nói" ai khiến anh hầu mà anh phải hầu". Thế là anh ấy mặt hầm hầm đi ra. MÌnh cũng tưởng chuỵện chỉ có đến thế. MÌnh vẫn nấu cơm bình thường. Nhưng đến 11 rưỡi trưa, thấy mẹ đẻ mình gọi điện cho mình nói là " mày nói láo cái gì mà để thằng H nói gọi điện về đây bảo là mày láo, và sẽ gửi mày về đây". Trời ơi, lúc đó mình chỉ còn cố gắng nói được với mẹ là chẳng có chuyện gì cả rồi tắt máy. Mình còn không biết trời đất là gì nữa, chỉ biết rằng tìm mình đã bị bóp nghẹt rồi. MÌnh khóc và chỉ biết bế con thôi. Chẳng nhẽ chuyện đó mà cũng đáng để anh ta gọi điện về cho mẹ mình để nói ý rằng " tôi trả con lại cho bà, bà đã không biết dạy con thì mang về mà dạy lại". MÌnh đi lấy chồng, chưa báo hiếu với bố mẹ được ngày nào mà lại để bố mẹ phải chịu nhục thế sao. Lúc đó mình chỉ nghĩ đến chuyện sẽ viết đơn ly dị. Mình lên mạng tìm mẫu để viết mà nước mắt cứ nhạt nhoà. viết rồi vẫn để đấy vì mẹ mình khuyên nhủ "lấy chồng nó là thế con ạ, nhẫn nhịn thôi, không con cái nó khổ". Chuyện thứ n...n: Còn quá nhiều chuyện khác nữa mà mình không thể kể hết ra đây, nếu kể thì lại phải dài dòng, mà không dài dòng mình chắc mọi người khó có thể hình dung ra hêt. Lại còn chuyện với gia dình anh ta nữa...Những chuyện này đã khiến mình suy nghĩ rất nhiều, mình thậm chí còn bị chứng tiền đình, bị ốm và bây giờ thì đã mất sữa. Mình thề là không nói sai, nói thiếu cái gì. Nghĩ mà nhục lắm, mình không dám nói cho ai, không dám tâm sự trên blog của mình, hôm nay mới quyết định viết ra đây vì nghĩ rằng không ai biết mình cả. Những lúc vui vẻ thì mình còn tạm quên, chứ những lúc buồn rồi nghĩ lại những chuyện đó mà mình chỉ cảm thấy đau, đau lắm các bạn ạ. Chẳng hiểu sao mình nghĩ trong thật tâm mình vẫn còn yêu anh ta, chỉ có điều nó đã giảm đi rất nhiều, rất nhiều. Nhiều lúc mình chỉ nghĩ mình sống vì con mà thôi. Trong cuộc sống, bình thường anh ta cũng chưa bao giờ nói yêu mình, mình có hỏi "anh có yêu em không?" thì anh nói rằng :"tình yêu đối với anh là điều xa xỉ", rồi có lúc thì anh nói là "yêu là thể hiện bằng hành động chứ không phải là nói ra lời". MÌnh không còn hình dung ra được người mà mình đã từng tin yêu, từng nghĩ rằng đó là người mình tìm kiếm lại như thế này. Điều bây giờ mình chỉ chấp nhận đó là anh ta rất yêu con, quan tâm đến con. Đó có lẽ là điều mình còn thấy vui. CHứ lòng mình đã nguội lạnh. Các bạn cho mình lời khuyên với!!!
Bạn kể mình mới thấy hai vợ chồng bạn như ở 2 thế hệ khác nhau ấy. Nếu thế thì có ít điểm chung quá.Bản chất thì không thay đổi được, có cố gắng cũng chỉ được phần nào thôi nên bạn cố gắng nhé. Chồng bạn tính gia trưởng, áp đặt nhưng bạn thì lại ngược lại, như kiểu muốn phá vỡ, muốn thoát ra, nhạy cảm, yếu đuối và rất cần chiều chuộng quan tâm. Biết là hôn nhân thì bao giờ cũng phải là từ hai phía, 1 mình bạn cố gắng cũng không thể thành công được nhưng cố gắng hết sức nhé, hãy cho chồng bạn biết tâm sự trong lòng của bạn nếu a ấy không tự hiểu được. Hi vọng a ấy sẽ thay đổi, dù là chút ít nhưng làm bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn.(Mình còn rất trẻ và ít kinh nghiệm sống lắm, kô đc như bạn nghĩ bên trên đâu):p
Mình cũng đã nói chuyện tình cảm với chồng rất nhiều. Những lúc đó chồng cũng có vẻ biết vì thấy im lặng nhưng sau thì đâu vẫn vào đấy. Sau những lúc cãi nhau, mình thực hiện cách chiến tranh lạnh, mình không nói gì, thì thấy ax cũng làm lành, nhưng sau đó nếu mình có góp ý lại chuyện đó thì anh xã cũng nói là tại em thế này nên anh thế nọ. Chứ không bao giờ có ý định xin lỗi hay nhận lỗi gì đâu. Mình biết đó là tính sĩ diện của anh ấy nhưng chỉ thấy tủi thôi. Dạo này mình cứ lầm lũi, không nói chuyện vì chán quá rồi.
Ai chẳng mong được mọi thứ toàn vẹn hả bạn, mình thấy bạn là người nhạy cảm quá. Đàn ông thì thường khô khan hoặc có thể tình cảm họ chất chứa trong lòng ít khi thể hiện ra ngoài, nên bạn thấy được yêu thương khi làm anh ấy vui vẻ thì hãy luôn luôn làm anh ấy thấy vui vẻ nhé.Bạn có cháu chưa, nếu chưa thì chuẩn bị kế hoạch có ebé đi để không khí gia đình thêm đầm ấm và hạnh phúc nhé.
Sao bạn không thử gởi mail cho anh ấy và viết ra hết những gì mình đang nghĩ trong lòng? Vì bạn không muốn to tiếng tranh cãi với chồng thì mình thấy cách này là hay nhất. Nếu còn thương và muốn duy trì hôn nhân với bạn thì anh ấy sẽ điều chỉnh lại bản thân mình thôi bạn à . không ai hoàn hảo cả, mình không tin là anh ấy cái gì cũng đúng hết đâu . Co mình lại, lòng nguội lạnh và bớt yêu chồng, anh ấy PHẢI hiểu tâm trạng vợ mình chứ. Chúc 2vc bạn lại tìm được tiếng nói chung .
Trong mọi trường hợp cơm sôi nhỏ lửa. Chồng nói thì vợ im, mà vợ nói thì chồng im, phân tích, góp ý sau. Cãi nhau to tiếng làm gì cho mệt chị ơi. Em chồng mà to tiếng là em im, chồng im em lại to tiếng:Smiling:
Chị nghĩ em ức chế chồng vì những chuyện sau:- Chồng gia trưởng, tinh vi, khó tính.- Chồng hay lên mặt dạy bảo vợ.- Chồng coi thường vì vợ vụng, ẩu.Chị nghĩ e ức chế cũng có lý do, vì chồng e theo đánh giá của chị là người đàn ông nhỏ mọn, hay xét nét, tính đàn bà, cực đoan. Tuy nhiên chồng e vẫn có những điểm tốt.Bản thân e thì hay thù dai, nhớ lâu. Người vợ như e tối kỵ gặp người như chồng e. Muốn chung sống với nhau lâu dài chỉ còn cách cải tạo tính cách đi cho hợp thôi.Về chồng e, góp ý để chồng em bớt khó tính xét nét nguyên tắc và cứng nhắc đi. Em cứ gạch đầu dòng những yêu cầu của e với chồng và đưa cho chồng đọc.Về e, cũng nên thoáng tính ra, cố gắng đừng để bụng lâu những câu nói của chồng trong lúc cáu, nên quên và rộng lượng với chồng, nghĩ đến những điểm tốt của chồng mà tha thứ nhé.Vợ chồng mới một năm chung sống nên chưa hòa hợp được tính nhau thôi e à. Đừng vì những lý do đó mà bóp chết tình yêu của mình nhé.
Thường là xe đắt mà bị va quyệt cũng xót thật, gặp người đâm vào đít xe mình rồi trơ mắt ếch không xin lỗi thì tức là phải thôi.
Trường hợp 2: Nó có chửi mình thì cũng kệ, ai bảo mình đâm vào đít nó.
He, ai bảo mình nhà quê thì kệ *** nó chứ. Thế mới là bản lĩnh anh hùng thời nay. Có mỗi câu nói đó mà bạn phải tức hộc máu thì hihi, trình độ chịu nhiệt hơi kém.