images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
EQ- Trí thông minh cảm xúc - Người phụ nữ giữ lửa...
Em cảm ơn anh và các chị đã trả lời bài viết của em ạ. Dù thật lòng là sau khi đọc em có cảm giác khó tả lắm. \
Bài viết này em định viết một cách khách quan một vài thông tin để xin lời khuyên về việc ra ở riêng( em đã đề nghị nhiều lần nhưng chồng em không đồng ý). Nhưng em lại viết cùng luôn về chuyện mới xảy ra và trong tâm trạng không vui nữa nên những lời lẽ đó em đọc lại cũng thấy khó chấp nhận.
Việc em về nhà ngoại là em nói với chồng và xin phép bố chồng đàng hoàng (khi ấy mẹ chồng không có nhà, bình thường vẫn thế ạ), chồng đưa hai mẹ con về. Đến tối em vẫn về nhà và vẫn trò chuyện với mọi người. Hôm trước em nói xong với mẹ chồng thì cả 2 vẫn vui vẻ như bình thường, dù chắc chắn bà ấm ức. Sau khi nói xong em cũng thấy nặng lời, cũng cố gắng nói thêm là nhiều lúc mẹ con cũng mắng con là cứ nói thẳng khó nghe, nhưng có gì bà đừng giận con. Sau đó bà tức và nói gì với chồng thì em chưa hỏi. Nhưng chồng em thì không nói thêm gì với em cả, cứ lẳng lặng đến chơi với con rồi đi thôi.
Thật sự thì mối quan hệ MC-CD từ trước tới giờ hơi căng chỉ là do em cứ chăm con theo ý mình, nhưng chưa từng có gì nghiêm trọng. Đối với mọi người khác trong gia đình, em vẫn quan tâm và trân trọng họ ở tính cách và cách cư xử. Em hầu như không bao giờ phàn nàn với chồng về những khác biệt trong sinh hoạt, hay những chuyện nhỏ nhặt diễn ra hàng ngày trong quan hệ em với MC. Dù các con trai của bà còn cãi nhau với bà về tất cả mọi việc bà làm, từ ăn uống, sinh hoạt, mua sắm, cho tới công việc đồng áng. Với MC, em cố gắng quan tâm, gửi thêm tiền cho bà, bà ốm đưa bà đi khám, hỏi han và cố gắng trò chuyện với bà. Nói chuyện với ông bà, bao giờ em cũng nói nhẹ nhàng nhất có thể. Em còn góp ý cho chồng về cách cư xử nói chuyện với MC. Và gửi con, nếu muốn dặn việc gì, bao giờ em cũng nói: thôi thì con cứ nhờ ông bà, ông bà hộ con, ông bà để ý giúp con với. Có nhiều chuyện trong nhà về ứng xử, về tiền nong chồng cũng nể em phần nào, nên hầu như rất ít phản đối vợ làm gì. Viêc nuôi con và dạy dỗ con là chồng em đồng thuận, còn bảo em là có gì cứ dặn ông bà ở nhà
Mọi ấm ức liên quan tới MC là nằm trong suy nghĩ của em, em không thể hiện ra ngoài. Trong 4 đứa con trai và dâu của bà, em có thể tự tin nói em là người có thái độ và lời nói tôn trọng bà nhất. Nhưng tâm lý em thay đổi từ khi những khó khăn đến. Em nghỉ sinh trước 2 tháng để giữ thai. Chồng đi làm từ sáng tới tối mịt, nhiều ngày CN cũng đi, em làm mọi việc một mình, chuẩn bị đồ cho con một mình, đi khám thai một mình, làm việc nhà một mình. Rồi trước sinh 2 tuần chồng bị tai nạn, nhẹ thôi nhưng cũng phải nằm viện và nghỉ mất gần tháng. Em một mình chạy đi chạy lại xin xỏ nhờ cậy để chồng được hưởng bảo hiểm. Em nghỉ thì chỉ có một ít lương. Chồng cũng thế. Chồng đưa trước 3 triệu để lo sinh, sắm đồ cho con hết một ít rồi. Em sắp sinh, em chồng sắp cưới. Việc cả đời chả lẽ anh chị không cho nó đồng nào. Em cố làm thêm ( tại nhà, theo giờ cố định), MC cũng khó chịu. Biết tính bà nên trước sinh em đã vui vẻ chia sẻ với bà về lượng sữa cho con ăn mấy ngày đầu, bà cũng tỏ ra rất vui vẻ đồng ý. Vậy mà ngày thứ 2 sau khi sinh mổ, bà đứng trước cửa phòng quát em trước mặt tất cả mọi người trong phòng vì em cho con ăn ít.
Em đã khóc từ ngày hôm đó. Đêm con quấy, cứ phải bế con mới ngủ, em ôm con thức và ngồi khóc. Suốt ngày bà bảo em sữa ít, sữa ít thì phải nói để bà mua chân giò, sữa ít mà không bảo để con bé con còi cọc. Rồi sữa ít thì phải cho nó ăn sữa ngoài. Rồi ai vào chơi bà cũng bảo là nó sợ con to nên không ăn. Lúc ấy em không biết con em còi cọc là do nó bị bệnh. Em nhớ những ngày trước đấy. Em bụng to, bữa cơm xào 1 ít rau, luộc 1 ít mà bà khó chịu, vì bà chỉ ăn rau luộc. Em mua thêm thức ăn về nấu bà cũng khó chịu. Chồng ốm em nấu cháo cho chồng bà cũng khó chịu. Em vào phòng riêng làm việc thì chốt cửa bà cũng khó chịu, mà không chốt thì bà cứ tự nhiên đẩy cửa vào xem em làm gì. Em bụng to ngày nào cũng dậy nấu ăn sáng cho cả nhà, có duy nhất một lần 7h dậy mà bà nói không ra gì, trong khi ngay sau đó bà bảo để cho chị chồng ngủ tới lúc nào thì ngủ. Bà can thiệp vào việc ăn sáng của em, thức khuya làm nốt việc cũng bị nói theo kiểu ép buộc. Bà còn muốn cấm em uống sữa bầu, bắt ăn cơm trong khi em nghén không ăn nổi. Mà mỗi lần khó chịu là bà gắt hoặc quát. Ngày nào cũng những chuyện tương tự như thế. Nhưng hồi ý em thấy bình thường, vì em nghĩ rằng em đang sống trong nhà bà em phải chấp nhận. Việc gì em liên quan tới bản thân em vẫn làm. Nhưng những ngày sau sinh, em triền miên thức đêm ôm và dỗ con tới 4, 5h sáng, 6h sáng bị gọi dậy ăn cơm. Ngày nào cũng nghe MC dằn vặt, ngày nào cũng có người vào chơi ngồi trong phòng nói chuyện rất lâu. Ngày nào chồng cũng đi từ sáng tới tối mịt. Mà về tới nhà em không bao giờ kể lể hay than vãn.
Ngày thứ 17 sau sinh, vì có 1 triệu chứng nên em đòi đưa con đi khám. Tới viện tỉnh họ cho cấp cứu ra HN. Hôm ấy, có chồng, MC, mẹ đẻ, em gái em cùng đi, nhưng em chạy đi chạy lại làm thủ tục một mình. Họ không tìm ra bệnh của con. Rồi họ bảo đưa con lên 1 khoa nhưng 8h tối chưa sắp xếp được. Chồng em bảo 2 bà về. Rồi chồng mượn xe em gái đưa MC về. Mẹ em không về vì mẹ còn phải đợi xem tình hình thế nào. Rồi chồng quay lại thì hết xe buýt. Chồng lại bảo em gái đưa chồng ra tận BX Gia Lâm. Em và mẹ ở lại, với 1 em bé 17 ngày tuổi và 1 đống đồ mang theo. Em đi theo mẹ dọc theo hành lang từ khu cấp cứu lên tới tầng 4 của khu nhà đối diện căng tin, người không còn một chút sức lực nào hết, chỉ muốn nằm xuống không cần dậy nữa. Lên tới tầng 4, người ta không nhận, người ta hỏi có quen ai không người ta còn bảo em là, thế chồng em đâu sao em đi một mình, lúc này chồng em phải thương em chứ. Rồi họ ghép con vào 1 giường có 1 em bé bị sốt, hết giường dịch vụ. Gần 9h tối, 2 mẹ con ngồi ở hành lang. Lần đầu tiên em thấy cuộc đời này sao mà tệ đến thế. 9h tối, người ta đuổi ra rồi. Đêm đó, em và con nằm trên 1 nửa chiếc giường. Những ngày sau mẹ và em gái thay nhau tới, vì em gái em ở trọ HN. Em nói với chồng là có bà ngoại ở đây rồi, bà nội không phải ra nữa, vì cũng chỉ tới giờ người ta mới cho vào. Và nếu bà nội ra thì 2 VC vẫn phải đưa tiền cho bà thuê nhà trọ và ăn uống nữa.
Những ngày ở viện, tuần đầu không tìm ra bệnh, họ suốt ngày lấy máu xét nghiệm. 1 em bé 17 ngày mà họ chọc tới 7,8 lần để lấy đủ máu một lần. Con thường xuyên giật mình, cứ đêm là khóc. Có hôm 5h sáng em gọi điện cho mẹ bảo: mẹ ơi đến bế cho con, con không chịu nổi nữa. Chạy đi chạy lại vất vả thế nên mẹ em ốm. Em xót xa. Con bị một căn bệnh mà mỗi ngày phải cần 1 liều thuốc nhỏ, nếu không có thì sẽ không phát triển bình thường được. Em vẫn tự nhủ rằng em vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác. Nhưng mà đêm nào em cũng khóc. Những ngày ấy vợ chồng em trai ra chơi một lần. Chồng đi làm ngày, tối cách ngày ra bế con một tý rồi về sáng hôm sau đi làm. Em cũng thương, chỉ bảo, em chỉ ước chồng ở đây với em, những ngày tháng này thôi.
Sáng người ta cho ra viện thì em gọi báo cho chồng. Chiều 2 chị em đi làm thủ tục. Rồi thuê taxi về nhà ngoại trước. Em đi với mẹ và em gái, nhà ngoại lại gần hơn. Thế mà hôm sau về nội, bà nội vừa bước vào phòng em đã gắt. MC và chị chồng không hỏi cháu bị làm sao, không hỏi một câu nào về những ngày ở viện. Nên cho tới bây giờ họ vẫn không hề biết cháu bị bệnh gì. Những tháng ngày sau đó, đêm đêm con vẫn khóc, em ít sữa hơn rồi, có đêm 2 vợ chồng thay nhau dỗ con, pha sữa cho con ăn, nghe bà nội gắt gỏng bên ngoài là phải pha sữa cho nó ăn, phải dỗ nó, phải a, b, c, nhưng bà không làm gì cả. Còn đêm nào ở nhà nội con cũng khóc vì đói, em bế con để cho chồng ngủ vì hôm sau chồng phải đi làm. Em ức chế đến nỗi cứ về nhà nội là mất sữa, hay ở trên nhà ngoại cứ mỗi lần MC lên nhìn thấy bà là mất sữa hôm đó.
Từ ngày đó em trở nên ghê gớm.
Em viết là chồng thương con, nhưng có lẽ chồng không thương em. Chồng cứ đi làm miệt mài ở công ty hiện tại, nhưng khi có cơ hội tốt hơn, kiếm tiền gấp 3 lần, chỉ phải đi xa hơn thì chồng không đi. Ngày em đưa con đi viện, chồng không hề hỏi em có bao nhiêu tiền, em có tiền không. Em biết là lúc ấy chồng hết tiền, nhưng chồng có thể vay cơ mà. Khi chồng có mặt ở nhà thì sẵn sàng làm việc nhà và chăm con. Nhưng mà mấy khi chồng có mặt ở nhà. Em quen cảm giác một mình, làm gì cũng một mình, không ai chia sẻ.
Bây giờ khi gõ lại chuyện này, em vẫn nhớ cảm giác ngày đó. Thi thoảng vẫn bị ám ảnh. Thi thoảng vẫn vô cớ ngồi khóc. Em có thể làm gì tốt hơn hả các chị. Em cảm ơn chị đã nói rằng nếu suy nghĩ của em như thế nào, nó sẽ biểu hiện ra lời nói, cách cư xử và thái độ. Em quên mất điều này nên cần xem lại mình trong nhiều mối quan hệ, không chỉ với MC. Còn chuyện hôm trước em nặng lời với MC. Đúng là em sai. Không phải chuyện miếng cơm bà cho cháu ăn, mà là em không thể giải quyết vấn đề tâm lý của mình.
Một lần nữa em cảm ơn anh và các chị đã đọc bài viết của em. Em đã đọc top từ tầng 1, tới tầng 7 thì bận quá nên không theo dõi nữa. Nhưng em cũng biết nhiều người khi đọc top này, khi nghe lời khuyên đã thay đổi được tư tưởng và cách sống của mình và sống hạnh phúc hơn. Nên cho em chia sẻ một chút ạ. Mọi người mắng em cũng được, chê em cũng được. Nếu em sai, các anh chị cứ chỉ cho em thấy ạ. Vì ngày trước nhờ đọc các bài viết của các anh chị mà em đã thay đổi được rất nhiều rồi.
02:19 CH 22/09/2015
EQ- Trí thông minh cảm xúc - Người phụ nữ giữ lửa...
Các chị ơi, cho em lời khuyên với! Em cảm ơn các chị nhiều ạ!
Em sống cùng gia đình chồng gồm chồng em, bố mẹ chồng, chị chồng và con nhỏ, hai vợ chồng em trai chồng. Hoàn cảnh gia đình thế này ạ:
- Nhà nghèo, BMC làm ruộng nhưng không biết tính toán lo toan nên suốt đời nghèo. Có 1 nhà ngói và 1 nhà trần 1 tầng mới xây ( chủ yếu là tiền của chồng em) có chừng đó người ở. Ăn chung, chung nhà tắm và nhà vệ sinh.
- Vẫn nợ tiền xây nhà mấy chục triệu. Hàng tháng 2 anh em trai mỗi người góp 4 triệu để trả nợ. Nhưng tiền đồng áng, tiền điện, tiền cỗ bàn của BMC đều lấy từ đó. Mỗi tháng 5 người con mỗi người góp 600 ngàn tiền ăn( đa số chỉ ăn bữa sáng và tối, em thì thường xuyên ở nhà ngoại, còn chồng thì trưa và tối hiếm khi ăn cơm nhà)
- BC quá hiền, MC không biết lo toan và nổi tiếng ghê gớm và keo kiệt nhất làng. Cách sống và sinh hoạt cũng có một không hai. Các con đều là công nhân ( trừ chồng em) đều đi làm về muộn buổi tối, mỗi người một giờ, nên cơm tối thường kéo dài tới 9, 10 giờ. Gần đây nhất thì suốt gần 2 tháng, MC em chỉ mua rau muống ( luộc) và thịt lợn ( luộc) cho 3 bữa sáng, trưa, tối. Cháu nhỏ con chị chồng ở nhà với bà, có nhiều khi 3 ngày liền chỉ ăn cơm chan nước rau muống luộc. Bà suốt ngày cáu gắt và quát tháo, thích khoe khoang dù chẳng có gì khoe, sĩ diện, thích chỉ đạo, bảo thủ và lạc hậu.
Về chồng em:
- Chồng em đi làm từ sáng tới tầm 8h tối, công ty cách nhà 6km, trung bình thu nhập chỉ được trên dưới 7 triệu 1 tháng, dù là kỹ sư, góp trả nợ mất 4 triệu, nộp tiền ăn 2 VC là 1tr2. Còn lại thì tiêu pha cũng rất chật vật.
- Chăm chỉ làm việc nhà, hiền lành, thương con, mệt đến đâu cũng không bao giờ cáu gắt.
- Có nhiều công việc tốt hơn, lương cao hơn gấp đôi nhưng chồng ngại đi xa. Xin việc cũng thích xin ở gần nhà. Thế nhưng không cho vợ đi thuê trọ, dù vợ vừa đi làm xa vừa con nhỏ
Về em:
- Em lấy chồng được 1 năm rưỡi, có 1 con nhỏ 9 tháng. Em có công việc tốt nhưng cách nhà khoảng 25km. Hiện tại thu nhập của em tương đương chồng mà chỉ phải đi làm vài buổi trong tuần. Nếu em sống gần cơ quan, và không vướng vài việc khác thì thu nhập có thể hơn nhiều nữa. Nếp sống của gia đình em ( bố mẹ đều là viên chức) trước đây khác hoàn toàn với nhà chồng.
- Em về sống ở nhà chồng. Cả một khoảng thời gian dài cảm thấy rất ấm ức, vì MC em có con dâu đầu tiên, thích ra oai, thích chỉ đạo và ép em phải sống, sinh hoạt và ăn uống theo nếp nhà chồng. Mà em về có bầu ngay nên không thể nào theo được. Những ngày tháng này rất dài, em xin phép không kể ở bài viết này. Nhưng cho tới bây giờ, nhớ lại nhiều lúc thấy ứa nước mắt, sao hồi ý em sống ngu thế, trong khi em là niềm tự hào của bố mẹ, em cũng dễ thương, giỏi giang, nấu ăn cũng khá ngon và khéo léo với mọi người, vậy mà để bị chèn ép bởi cái người mà em đi tới đâu cũng nghe thấy người ta coi thường.
Em cũng đã lên tiếng một vài lần, và quan hệ cũng khá căng thẳng, nhưng lần này là căng nhất ạ:
Nhà chồng em nấu cơm rất cứng, đặc biệt là MC. Mỗi lần bà nấu cơm, chỉ vỏ ngoài hạt gạo là chin, bên trong vẫn sống nguyên. Ở nhà một nửa người bị đau dạ dày. Hôm trước chủ nhật chị chồng đặt nồi cơm, thế là lấy một vài hạt cơm đút cho con em, em không nói gì, thế là nhúm hẳn một ít cho vào miệng con. Con em háu ăn, cho gì nó cũng ăn cơ. Em vẫn nể, nên chỉ nói, thôi, cháu không ăn nữa đâu bác ạ.
Đến bữa, nó lại nhìn mọi người hau háu, chị chồng lại bảo: cho nó vài hạt cơm. Em bảo ngay, thôi bác, cơm nhà mình cứng lắm, cháu bé thế này không ăn được bác ạ. Em nói to, rõ ràng và nhắc lại lần nữa. Ở nhà cũng biết em rất tỉ mỉ trong chuyện ăn uống của con, nên em nói với chị trong bữa cơm thế này là để tỏ rõ quan điểm với tất cả mọi người, và cũng ngầm ý với mẹ chồng, để tránh nói thẳng với bà là bà đừng cho cháu ăn cái này cái kia.
Thế mà đến thứ 3 thì bà lại cho nó ăn, khi em không có nhà. Em hỏi đứa cháu con chị chồng. Lúc ấy máu đã dồn lên não, nhưng em vẫn chỉ nhẹ nhàng nói là: mẹ ơi ở nhà mẹ cho cháu ăn sữa thôi mẹ nhé, tránh cho cháu ăn gì khác mẹ nhé. Bà chối phắt ngay. Em nói luôn là đứa cháu bảo thế. Bà vẫn chối. Bà càng chối thì em càng ức. Em nhớ lại những chuyện trước kia. Khi bà muốn ép em sống cuộc sống không thể thích nghi nổi của bà, khi bà cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng thì quá tức tối với những gì thuộc về em. Bây giờ em để con cho bà trông, bà muốn tập cho nó quen cái nếp sống tệ hại của bà nữa, giống như cách bà chăm đứa cháu ngoại 6 tuổi được có 15kg. Em bắt đầu nói, đại loại là hôm trước con đã nói lúc có mặt tất cả mọi người, vậy mà bà lại cho nó ăn cơm như thế, bà bảo là cháu ngoại của bà 1 tháng đã ăn bột, 3 tháng đã ăn tim chó, nên bây giờ dạ dày của nó hỏng rồi, hơi tý là đau bụng; chị chồng có trách nhiệm với con thế nào, chăm con thế nào là việc của chị, còn con của con ăn uống như thế nào là trách nhiệm của con, sau này con khỏe mạnh hay ốm đau thì mình con chịu trách nhiệm, cả xã hội nó nhìn vào con thôi. Thế nên em nhờ ông bà trông hộ thì ông bà để ý giúp, con cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ với cháu. Có những việc con làm mẹ thấy quanh đây không ai làm thế, nhưng con không quan tâm dư luận, con thấy đúng thì con sẽ làm. Con cứ nói thật thế, bà đừng giận.
Nói xong em biết bà ức lắm, nhưng em cứ kệ thôi. Coi như việc này em tự giải quyết, không cần chồng nữa. Vì rất nhiều chuyện em nói ra chồng cũng chẳng giải quyết được.
Hôm sau em xin phép BC lên ngoại ( MC không có nhà). Không phải vì chuyện này mà em lên ngoại, mà vì em đi làm xa thì lên ngoại cho gần và ăn uống tốt hơn thôi. Những tuần trước đi làm em cũng lên như thế.
Thế nhưng hôm sau thì chồng không nói chuyện với em. Hơn 1 tuần qua rồi vẫn thế. Cũng không thấy bảo về. Em mặc định chông biết chuyện. Hôm nay em hỏi: anh có muốn em với con về nhà không? Chồng bảo: em cứ ở đây đi.
Em đang rối các chị ạ! Chuyện này rất nhẹ nhàng so với nhiều chuyện mẹ chồng con dâu khác. Nhưng sao trong 1 tuần không nói chuyện với chồng, em chỉ chuẩn bị tâm thế cho tình huống xấu nhất. Vì có thể chuyện này là một sự thất vọng lớn của chồng về em. Nhưng em mệt mỏi rồi. Em chán rồi. Cũng có thể chồng cũng chán y như thế. Mới hơn 1 năm, mà rất nhiều sự “ ngộ” ra, rất nhiều thất vọng. Có thể em và chồng ngay từ ban đầu đã chẳng yêu nhau, thấy ưng ưng là lấy, không nghĩ là đứng trước gập ghềnh của cuộc sống, mới thấy khác nhau quá nhiều.
Em kính chúc các chị nhiều sức khỏe và hạnh phúc ạ!
07:38 CH 21/09/2015
EQ - trí thông minh cảm xúc - người phụ nữ khéo...
Các chị ơi, cho em lời khuyên với! Em cảm ơn các chị nhiều ạ!
Em sống cùng gia đình chồng gồm chồng em, bố mẹ chồng, chị chồng và con nhỏ, hai vợ chồng em trai chồng. Hoàn cảnh gia đình thế này ạ:
- Nhà nghèo, BMC làm ruộng nhưng không biết tính toán lo toan nên suốt đời nghèo. Có 1 nhà ngói và 1 nhà trần 1 tầng mới xây ( chủ yếu là tiền của chồng em) có chừng đó người ở. Ăn chung, chung nhà tắm và nhà vệ sinh.
- Vẫn nợ tiền xây nhà mấy chục triệu. Hàng tháng 2 anh em trai mỗi người góp 4 triệu để trả nợ. Nhưng tiền đồng áng, tiền điện, tiền cỗ bàn của BMC đều lấy từ đó. Mỗi tháng 5 người con mỗi người góp 600 ngàn tiền ăn( đa số chỉ ăn bữa sáng và tối, em thì thường xuyên ở nhà ngoại, còn chồng thì trưa và tối hiếm khi ăn cơm nhà)
- BC quá hiền, MC không biết lo toan và nổi tiếng ghê gớm và keo kiệt nhất làng. Cách sống và sinh hoạt cũng có một không hai. Các con đều là công nhân ( trừ chồng em) đều đi làm về muộn buổi tối, mỗi người một giờ, nên cơm tối thường kéo dài tới 9, 10 giờ. Gần đây nhất thì suốt gần 2 tháng, MC em chỉ mua rau muống ( luộc) và thịt lợn ( luộc) cho 3 bữa sáng, trưa, tối. Cháu nhỏ con chị chồng ở nhà với bà, có nhiều khi 3 ngày liền chỉ ăn cơm chan nước rau muống luộc. Bà suốt ngày cáu gắt và quát tháo, thích khoe khoang dù chẳng có gì khoe, sĩ diện, thích chỉ đạo, bảo thủ và lạc hậu.
Về chồng em:
- Chồng em đi làm từ sáng tới tầm 8h tối, công ty cách nhà 6km, trung bình thu nhập chỉ được trên dưới 7 triệu 1 tháng, dù là kỹ sư, góp trả nợ mất 4 triệu, nộp tiền ăn 2 VC là 1tr2. Còn lại thì tiêu pha cũng rất chật vật.
- Chăm chỉ làm việc nhà, hiền lành, thương con, mệt đến đâu cũng không bao giờ cáu gắt.
- Có nhiều công việc tốt hơn, lương cao hơn gấp đôi nhưng chồng ngại đi xa. Xin việc cũng thích xin ở gần nhà. Thế nhưng không cho vợ đi thuê trọ, dù vợ vừa đi làm xa vừa con nhỏ
Về em:
- Em lấy chồng được 1 năm rưỡi, có 1 con nhỏ 9 tháng. Em có công việc tốt nhưng cách nhà khoảng 25km. Hiện tại thu nhập của em tương đương chồng mà chỉ phải đi làm vài buổi trong tuần. Nếu em sống gần cơ quan, và không vướng vài việc khác thì thu nhập có thể hơn nhiều nữa. Nếp sống của gia đình em ( bố mẹ đều là viên chức) trước đây khác hoàn toàn với nhà chồng.
- Em về sống ở nhà chồng. Cả một khoảng thời gian dài cảm thấy rất ấm ức, vì MC em có con dâu đầu tiên, thích ra oai, thích chỉ đạo và ép em phải sống, sinh hoạt và ăn uống theo nếp nhà chồng. Mà em về có bầu ngay nên không thể nào theo được. Những ngày tháng này rất dài, em xin phép không kể ở bài viết này. Nhưng cho tới bây giờ, nhớ lại nhiều lúc thấy ứa nước mắt, sao hồi ý em sống ngu thế, trong khi em là niềm tự hào của bố mẹ, em cũng dễ thương, giỏi giang, nấu ăn cũng khá ngon và khéo léo với mọi người, vậy mà để bị chèn ép bởi cái người mà em đi tới đâu cũng nghe thấy người ta coi thường.
Em cũng đã lên tiếng một vài lần, và quan hệ cũng khá căng thẳng, nhưng lần này là căng nhất ạ:
Nhà chồng em nấu cơm rất cứng, đặc biệt là MC. Mỗi lần bà nấu cơm, chỉ vỏ ngoài hạt gạo là chin, bên trong vẫn sống nguyên. Ở nhà một nửa người bị đau dạ dày. Hôm trước chủ nhật chị chồng đặt nồi cơm, thế là lấy một vài hạt cơm đút cho con em, em không nói gì, thế là nhúm hẳn một ít cho vào miệng con. Con em háu ăn, cho gì nó cũng ăn cơ. Em vẫn nể, nên chỉ nói, thôi, cháu không ăn nữa đâu bác ạ.
Đến bữa, nó lại nhìn mọi người hau háu, chị chồng lại bảo: cho nó vài hạt cơm. Em bảo ngay, thôi bác, cơm nhà mình cứng lắm, cháu bé thế này không ăn được bác ạ. Em nói to, rõ ràng và nhắc lại lần nữa. Ở nhà cũng biết em rất tỉ mỉ trong chuyện ăn uống của con, nên em nói với chị trong bữa cơm thế này là để tỏ rõ quan điểm với tất cả mọi người, và cũng ngầm ý với mẹ chồng, để tránh nói thẳng với bà là bà đừng cho cháu ăn cái này cái kia.
Thế mà đến thứ 3 thì bà lại cho nó ăn, khi em không có nhà. Em hỏi đứa cháu con chị chồng. Lúc ấy máu đã dồn lên não, nhưng em vẫn chỉ nhẹ nhàng nói là: mẹ ơi ở nhà mẹ cho cháu ăn sữa thôi mẹ nhé, tránh cho cháu ăn gì khác mẹ nhé. Bà chối phắt ngay. Em nói luôn là đứa cháu bảo thế. Bà vẫn chối. Bà càng chối thì em càng ức. Em nhớ lại những chuyện trước kia. Khi bà muốn ép em sống cuộc sống không thể thích nghi nổi của bà, khi bà cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng thì quá tức tối với những gì thuộc về em. Bây giờ em để con cho bà trông, bà muốn tập cho nó quen cái nếp sống tệ hại của bà nữa, giống như cách bà chăm đứa cháu ngoại 6 tuổi được có 15kg. Em bắt đầu nói, đại loại là hôm trước con đã nói lúc có mặt tất cả mọi người, vậy mà bà lại cho nó ăn cơm như thế, bà bảo là cháu ngoại của bà 1 tháng đã ăn bột, 3 tháng đã ăn tim chó, nên bây giờ dạ dày của nó hỏng rồi, hơi tý là đau bụng; chị chồng có trách nhiệm với con thế nào, chăm con thế nào là việc của chị, còn con của con ăn uống như thế nào là trách nhiệm của con, sau này con khỏe mạnh hay ốm đau thì mình con chịu trách nhiệm, cả xã hội nó nhìn vào con thôi. Thế nên em nhờ ông bà trông hộ thì ông bà để ý giúp, con cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ với cháu. Có những việc con làm mẹ thấy quanh đây không ai làm thế, nhưng con không quan tâm dư luận, con thấy đúng thì con sẽ làm. Con cứ nói thật thế, bà đừng giận.
Nói xong em biết bà ức lắm, nhưng em cứ kệ thôi. Coi như việc này em tự giải quyết, không cần chồng nữa. Vì rất nhiều chuyện em nói ra chồng cũng chẳng giải quyết được.
Hôm sau em xin phép BC lên ngoại ( MC không có nhà). Không phải vì chuyện này mà em lên ngoại, mà vì em đi làm xa thì lên ngoại cho gần và ăn uống tốt hơn thôi. Những tuần trước đi làm em cũng lên như thế.
Thế nhưng hôm sau thì chồng không nói chuyện với em. Hơn 1 tuần qua rồi vẫn thế. Cũng không thấy bảo về. Em mặc định chông biết chuyện. Hôm nay em hỏi: anh có muốn em với con về nhà không? Chồng bảo: em cứ ở đây đi.
Em đang rối các chị ạ! Chuyện này rất nhẹ nhàng so với nhiều chuyện mẹ chồng con dâu khác. Nhưng sao trong 1 tuần không nói chuyện với chồng, em chỉ chuẩn bị tâm thế cho tình huống xấu nhất. Vì có thể chuyện này là một sự thất vọng lớn của chồng về em. Nhưng em mệt mỏi rồi. Em chán rồi. Cũng có thể chồng cũng chán y như thế. Mới hơn 1 năm, mà rất nhiều sự “ ngộ” ra, rất nhiều thất vọng. Có thể em và chồng ngay từ ban đầu đã chẳng yêu nhau, thấy ưng ưng là lấy, không nghĩ là đứng trước gập ghềnh của cuộc sống, mới thấy khác nhau quá nhiều.
Em kính chúc các chị nhiều sức khỏe và hạnh phúc ạ!
07:29 CH 21/09/2015
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Các chị ơi cho em tâm sự một tý nhé!
Em lấy chồng được hơn một tháng. Hiện tại cuộc sống và các mối quan hệ trong gia đình gồm 6 người lớn ( bố mẹ chồng, chị gái ly hôn có 1 con nhỏ, em trai chồng và vợ chồng em) cũng khá ổn, chưa thấy khó khăn gì lớn. Chỉ có ăn uống làm em đau đầu mấy tuần nay.
Bố mẹ chồng em làm nông nên ăn cơm là chính. Từ khi em cưới tới nay, các bữa ăn ( trừ 1, 2 buổi hội hè giỗ chạp) sáng có món trứng rán ( hoặc đồ từ hôm trước), trưa và tối thì cá rán hoặc thịt lợn luộc và rau muống luộc, cơm là gạo khang dân rất cứng.
Rồi em có bầu, thấy thường xuyên đói và mệt mỏi hơn. Cơm ở nhà chồng như thế em không thể ăn được. Mẹ chồng có mua thịt bò và cá chép cho em khoảng 1, 2 lần, nhưng quan trọng là bữa cơm hàng ngày. Em không thể thay đổi được, mẹ chồng muốn em nấu ăn theo ý của bà, như là các món kể trên. Có hôm em chia rau muống làm 2, xào 1 nửa, luộc một nửa. Giữa bữa cơm bà bảo: nhà này chả ai thích ăn rau xào. Có hôm em thèm quá mua 2 mớ cải xoong về, bà hỏi rau gì rồi bảo: nhà này ai ăn cải xoong mà mua. Bà thường hỏi em là em thích ăn gì, nhưng mua về thì nấu theo ý bà. Vẫn là nguyên liệu cá, em có thể làm cá kho tương, cá om dưa, cá nấu chua với thì là, nhưng có thể bà chưa ăn những món ấy, hoặc những món ấy ăn chả ra gì.
Em không dám ăn ngoài nhiều các chị ạ. Mà chả lẽ đến bữa em cứ xách xe ra ngoài ăn, hoặc lên nhà mẹ đẻ ăn hic hic. Em định cứ mua đồ về tự nấu tự ăn, nhưng mà em vẫn phải nộp tiền ăn hàng tháng, không nhiều nhưng mà có ăn được đâu. Mà ngồi mâm cơm chừng ấy người, ăn theo kiểu khác, em thấy cũng làm sao ấy . Chồng em thì thoải mái, em ăn thế nào cũng được, làm thế nào cũng được, chắc anh ấy hiểu kiểu ăn uống của gia đình ko thể thay đổi được rồi.
Các chị ơi em có thể làm thế nào nhỉ?
12:50 CH 25/04/2014
Phụ nữ cảm nhận thật lòng như thế nào khi mút cái...
Sướng. Sướng nhất là khi thấy ox cong người lên, dv trong miệng mình cứng ngắc và xuất
06:21 CH 24/02/2014
Lấy anh?
Cảm ơn mọi người nhé!
Có một vấn đề mình mới biết: Anh này có một người anh trai ruột bị tâm thần đã giết bố đẻ và một người họ hàng cách đây 11 năm. Bố mất vì lý do đó. Người anh vì bị tâm thần nên ko bị truy cứu trách nhiệm hình sự và đang được điều trị trong một khu dành cho người tâm thần.
Mình đã nói chia tay.
05:47 CH 27/06/2013
người yêu cũ lấy vợ rồi vẫn nói yêu mình , làm...
Kệ xác nó bạn ạ. Loại đàn ông này không đáng.
06:29 CH 04/05/2013
Tình yêu cho những người thiệt thòi.
Cố gắng lên bạn! ( Đặt gạch trước, mai có thời gian sẽ gõ tiếp chia sẻ với bạn:))
06:09 CH 02/12/2010
Những ai đang cô đơn thì vào đây tâm sự nha
Nhiều người cô đơn quá, chẳng lẽ không ai nghĩ được cách nào để kết nối những người cô đơn lại với nhau ah. Khi cô đơn có khi chỉ cần ngồi tâm sự với ai đó cũng tốt lắm rổi, mọi người nghĩ cách gì đi...

nếu cần tâm sự hay than thở thì làm hội 8 trên Skype cũng được đó bạn
04:32 CH 02/12/2010
Khi buồn chán và cô đơn bạn đi đâu làm gì?
tớ đang học dance :D
04:12 CH 02/12/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Gần đây mình học dance
Lớp học gần 30 người, vui kinh khủng. Ngày nào mình cũng hào hứng phi xe 7km đường trống huơ trống hoác lạnh như ma tối om om đến nhà văn hóa.
Vì tìm học dance mà mình đã gặp anh.
Nhà văn hóa gần nơi anh thường ăn tối. Mình đến đây vì có lớp học dance duy nhất.
7 tháng rồi. Thời gian qua thật mau.
Mình ko hiểu nổi mình. Nỗi nhớ về anh vẫn nguyên như thế. Chỉ là nhớ, ko mong chờ, ko hy vọng. Mình chỉ mong chờ hy vọng tình yêu mới, một ai đó sẽ xóa đi ký ức về anh trong lòng mình.
Anh tốt. Thế nên anh mới cho mình 1 lý do và hoàn toàn rời xa mình. Hay vì lòng tự trọng trong anh và lòng kiêu hãnh của mình quá lớn? Mình ko biết và cũng ko mong tìm để biết. Mình chỉ biết chấp nhận. Chấp nhận và tự tìm cơ hội, tự tìm niềm vui. Sao lòng mình vẫn chẳng bình yên?
04:06 CH 02/12/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
2 tháng ko vào topic này.
Ko gì mới hơn về phía mình.
Sắp Noel. Sắp Tết.
Ngày tháng đã qua, như lâu lắm rồi.
Từ ngày đó mình ko gặp anh, và ko biết thêm tin gì về anh, dù anh và mình chỉ cách nhau 4km.
Anh ko hề liên lạc với mình, và ko hề vào nick đó nữa. Mình cũng ko còn thắc mắc vì sao anh online suốt 1 tháng ấy nữa.
Mình đã ko còn đếm thời gian.
Nhưng…
Mình đã gặp gỡ rất nhiều người, lòng mình lạnh băng vô cảm.
Mỗi sáng mở mắt ra mình thấy cô đơn.
Thi thoảng mình khóc. Mỗi khi nhận được 1 thiệp cưới của người khác, mỗi khi mình nghĩ đến một ai đó khác anh.
Và có 1 hôm mình dắt xe giữa trời khuya tối, đến con đường đó, lối rẽ đó, nơi anh đứng đợi mình, mình lao vào ngõ, nơi có khu nhà trọ của anh, khu nhà mà mình cũng ko nhớ rõ, kịch ngõ rồi lại lao ra, đi về. Mình muốn nhìn thấy anh. Nhưng mình ko thể làm thế.
Thi thoảng anh xuất hiện trong những giấc mơ. Thi thoảng nửa đêm mình thức, dù ko hẳn tỉnh táo, nhưng cảm nhận rõ rệt sự cô đơn và đáng sợ của tâm trạng mình.
Mình muốn biết rằng anh có khỏe ko? Mình muốn hỏi. Bạn mình, bạn anh… Nhưng để làm gì? Anh đâu cần mình nữa.
Tất cả những cảm xúc ấy, mình ko có trong những ngày đầu anh đi. Mình cứ tưởng mình sẽ nhanh quên thôi.
Lâu thế rồi, mình cố gắng thế rồi, sao lòng mình vẫn ko bình yên?
Tại mình yêu anh. Tại sự lặng lẽ và đôi mắt của anh đã chạm đến tận cùng nỗi cô đơn và mong ước được yêu thương của mình, điều mình chưa từng cảm nhận được từ ngôi nhà ko hạnh phúc.
Mình ko biết ngày mai sẽ ra sao.
12:31 CH 16/11/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Lâu lâu lâu thiệt là lâu
Tình hình là hôm nay u bảo: tao thấy thằng nào đến với mày nghề nghiệp cũng đều tốt trừ cái thằng ex của mày
Thật là đau đớn.
Vì mẹ nói có lý. Ex là công chức, lại làm ở 1 cái nơi mà đến anh cũng phải chê là tiền ít, có hy vọng đi lên về chính trị nhưng rất chi là mong manh.
Sau khi blind date lặn tăm thì giờ lại xuất hiện chàng mới. Chàng này mới thực là ổn nếu đúng theo quảng cáo: cao to, nghiêm túc, nghề nghiệp được, ăn nói cũng được, gia đình còn mỗi mình chàng với bố sống cùng nhau, nhà kinh tế khá giả, ở thành phố, cách cơ quan mình có chục cây số. Mỗi tội chàng hơi dừ, hơn mình 7 tuổi thì có được coi là dừ ko nhỉ?
Dạo này mình bị cái bệnh dở hơi thi thoảng khóc thi thoảng cười, rồi AQ và lạc quan quá mức, cứ gặp mỗi chàng là hy vọng chàng đó sẽ làm quả tim mình đập bụp bụp
Hy vọng, hy vọng
06:20 CH 16/09/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Hôm nay ngồi quán café quen thuộc với bạn. Bạn thông báo tháng sau bạn cưới.
Chạnh lòng. Vui thực sự. Thật lòng là vui thực sự, vì đứa bạn hiền lành của mình cuối cùng cũng có bến đỗ sau nhiều khó khăn khác trong đời.
10h30 mới về. Đường vắng tanh. Nhìn gương chiếu hậu. Tối hun hút như cuộc đời. Có lẽ…
Muốn òa khóc nhưng vẫn cố mà nén lại, kể cả bây giờ.
Sẽ ra sao đây?
Ừ thì mình xinh xắn, ừ thì mình tự tin, ừ thì mình độc lập, ừ thì mình có bao việc khác để làm, có ước mơ để thực hiện, nhưng cái mình cần hơn hết hiện giờ vẫn là tình yêu.
Giờ đây mẹ ko còn động viên mình nữa rồi. Mẹ luôn luôn là người động viên mình những khi tuyệt vọng nhất. Giờ mẹ bảo mình đừng có hy vọng vào tình yêu.
Chị xem bói nói có thể duyên số của mình sẽ là anh. Mình ko cần anh, mình ko yêu anh. Anh vẫn luôn bên mình như một người bạn, ko nói gì cả. Mình nghĩ là chỉ cần mình bước tới…
Mình sẽ gặp người tốt ư? Bao nhiêu người đã động viên mình câu đó rồi. Còn ai tốt bằng anh? Mình với anh mà là một đôi, cơ quan mình, những người quanh mình sẽ bảo mình may mắn.
Rồi sao nữa, mình sẽ bước đến bên anh khi lòng mình ko bình yên, mình ko cần anh, ko muốn ở bên anh, ko quan tâm tới những gì liên quan tới anh. Như vậy chẳng phải sẽ gây tổn thương sao? Chẳng phải như người ấy đã làm với mình sao? Chẳng phải làm thế sẽ tạo nên một cái nợ mà kiếp sau lại phải trả sao?
Mình nghĩ rằng những điều ko may mình đang trải qua là cái nợ mà mình đang phải trả. Mình nghĩ rằng cuộc sống chưa bao giờ dìm mình xuống tận cùng, mà sẽ có 1 cánh cửa cho mình bước đến, nhưng mình cứ nhìn, nhìn mãi, ko thấy.
Sao mình khó yêu đến thế hả giời?
06:31 CH 08/09/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Mấy tháng trước đã del hết những gì liên quan rồi. Một thời gian sau mở lại Recycle Bin để restore lại, nhưng chỉ restore thôi, ko muốn mở ra xem làm gì.
Hôm qua mở ra, nhìn cái ảnh mình chụp bằng điện thoại hôm đi ăn vịt nướng. Ko có cảm giác, ko cảm xúc.
ĐT hỏng, lại giở cái máy cũ kỹ thuở xưa. Đang nhắn tin chat chit với anh, tự dưng mở ra cái tin nhắn đầu tiên trong bộ lưu trữ, cứ tưởng mình đã xóa sạch rồi, hóa ra còn lưu ở máy này. Có nên xóa ko nhỉ? Muốn giữ một tin, rồi sẽ có ngày đọc lai tự cười mình, nhưng chỉ sợ lúc nào nhắn nhầm hoặc bấm nhầm số máy đó thôi
Mình chưa bao giờ tiếc những tin nhắn đã xóa. Giờ đọc lại thấy cứ rờn rợn, lạnh lạnh, một chút lòng tin vào những lời lẽ của đàn ông mất rồi.
Mình đã ko cảm thấy yêu nhiều, mình đã vui vẻ làm việc, đi chơi mà ko cần người ấy, ko nhớ người ấy nhiều lắm. Mỗi tin nhắn của mình reply cho người ấy rằng yêu người ấy, nhớ người ấy đôi khi ko thành thật.
Mình đã hạnh phúc vì mình có người yêu, một người đàn ông cao, nam tính, vừa điềm tĩnh vừa hài hước, người đàn ông đã dùng sự hào hoa để cưa đổ mình. Có sự đồng cảm nào giữa mình và người ấy hay ko? Có lẽ là có, nhưng chưa kịp có. Lỗi thuộc về mình, mình đã để mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Mỗi sáng dậy mình chạnh lòng, mỗi lần mình đã khóc, mỗi khi nhớ người ấy vô cùng…. ko phải vì mình còn yêu người ấy, mà vì mình đang đơn độc, mình kiêu hãnh, và lòng kiêu hãnh ấy bị tổn thương mà thôi.
Gõ vào đây để xóa trong ĐT:

5/1, 19:53:26, Ko sao đâu em, còn nhiều dịp mà ( nếu em ko quên là ai là được) ^^.
Mình ko trả lời
14/1, 20:58:39, Chào em, hy vọng a ko quấy rầy em. Ko có cơ hội gặp nhưng anh tò mò ko biết em là ai, ở đâu? Em giúp anh trả lời được chứ, ^_^
2 hôm sau mình đã trả lời
16/1, 15:17:36, A nhớ rùi, a có ghi tên em nhưng ko thể nhớ rõ là ai, hôm nào cho anh cơ hội mời em đi uống nc nhé, hi.
Bắt đầu cưa cẩm
31/1, 18:22:36, Em chờ anh 7h30 a đón em nhé
22:41:47, A về tới rồi, em ngủ ngon nhé! ^^
22:48:22, Ah, dạo này ko ngủ sớm đc như trc em ah, 
22:52:24, Chưa tìm rõ nguyên cớ, hi. Cũng hơi đói em ah, hi. Em ngủ chưa hay đang làm j?
22:56:14, A nói vậy thôi chứ ko đến nỗi nào, hi. A cũng đang nằm xem tv, j mà tại em chứ, hi
2/2 , 22:37:32, Em ngủ chưa, lúc nãy nửa muốn nt cho em nửa lại ko muốn vì ko jam nt vì ko biết nên nhắn j nữa, a thật ngố quá fai ko, hi. Thui chúc em ngủ ngon!^^
3/2, 21:00:02, Em đang ở đâu vậy, về BN chưa em
Ngày thành lập Đảng, bạn ý chuẩn bị có tiết mục trên sân khấu, mình đứng ngoài cổng, xa hàng chục mét, đeo kính mà vẫn nhìn thấy bạn ý
Tn cuối cùng được lưu: 7/2, 19:56:41, ^^, năm nào anh cũng phải trực, có điều hiện tại chưa rõ ngày nào em ah. Em có kế hoạch j cho Tết chưa, chắc kín lịch nhỉ, hi!
Bạn hỏi để rủ mình đi chơi giao thừa. Cuối cùng ko đi được vì bạn ko trực tối đó.
Đọc lại mấy tn này thấy bạn khéo thật. Ko dấu, nhưng khi bắt đầu yêu thì toàn có dấu. Giờ ai tán mình kiểu này chắc mình chả đổ được nữa rồi.
Bạn ý bảo nick bạn ý nghĩa là bình nguyên tình yêu, Tiêu Phong ước mơ cùng A Châu về thảo nguyên chăn cừu, chăn ngựa. Mình ko phải A Châu của bạn ý. A Châu từng nguyện ở bên Tiêu Phong suốt cuộc đời. Mình cũng từng mong mình sẽ cùng bạn ý đi tới cuối con đường hạnh phúc. Nhưng vì mình ko phải là A Châu, nên…….
Ai sẽ là Tiêu Phong của mình nhỉ?
06:38 CH 07/09/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
1. Ước gì có thêm kỳ thi tháng 2
2. 5 phút nhận được 3 tin nhắn từ 3 chàng. Reply tử tế cho mỗi mình anh. Người ta bảo lắm mối tối nằm không. BD thì biệt tăm biệt tích suốt gần tuần, lại nhắn, lại biệt tăm từ 3/9. Chả hiểu cái bọn đàn ông.
3. Dù biết là ko nên nghĩ thế, nhưng chả có ai nhiệt tình như ex, chả có ai tôn trọng mình như ex, chả có ai nhắn cho mình có dấu như ex, và chả có ai mình có một phần cảm giác như cái cảm giác mình đã có với ex.
4. Mình giả tạo quá, cố gắng làm mọi cái mình ko muốn. Mình tự nhủ mình kiên trì, bình thản và tin tưởng, rồi tất cả sẽ đâu vào đấy. Công việc sẽ ổn, yêu đương sẽ ổn, học hành sẽ ổn
5. Mình xem tử vi trọn năm Canh Dần thì có câu " tình đâu cách trở thời gian......", mày mò lá số thì có cái ý là phải xa nhau môt thời gian mới lấy được nhau. Thật là trùng hợp. Mình ko tin? Hay là mình còn hy vọng? Hy vong ư? Có gì để hy vọng kia chứ? Mình ko chắc đấy còn là TY, hay chỉ là một vết thương
6. Dạo này quan tâm tới bói toán và tử vi ghê. Gu gồ ý nghĩa của các sao, đọc sách, xin tư vấn một vài người, cứ thấy lòng chơi vơi vô định.
7. Cả nhà cùng ăn bún. Mama và papa cười nhiều. Hạnh phúc mà. Dù sao thì pama vẫn cần có 3 đứa con quây quần, cười đùa và gào thét váng nhà.
05:12 CH 05/09/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Em được nghỉ 3 ngày.
Ngày đầu tiên em đi xem bói. Chị ý nói về tính cách của em rất đúng, và cũng nói về cuộc sống hôn nhân của em như cách ông thầy Đông Tác nói cách đây mấy năm. Chị bảo em liệt kê mấy người hiện tại em quen và có ý định với em. Rồi đưa ra các đặc điểm về tính cách từng người.
Anh: người tầm thước, ngồi hơi cúi về phía trước, hay ngó ngoáy, mắt có vẻ ướt át, nói nhiều nhưng toàn nói chuyện đâu đâu, ko hấp dẫn, ko có chiều sâu, ko biết lo toan, xuề xòa, dễ tính, thoải mái, trình độ thấp hơn em, nghề kiểu như kinh doanh, ko phải tuýp của em.
BD: to cao, ngồi thẳng, nghiêm túc đàng hoàng, nghề nghiệp ổn, có vẻ phong cách chơi chơi, ko chân chất, chưa xác định gì rõ ràng
Người ấy: biết chăm sóc, biết quan tâm, nói chuyện có chiều sâu, …….( em nghĩ hay là nhìn thái độ biết em thích người này nhất nên chị ý đưa ra 1 loạt các điểm phù hợp với em vậy)
Chị bảo có lẽ, nếu đúng là duyên, thì sẽ là anh.
Chị ý bảo: nửa đêm, em nằm nghĩ đến cả ba người. Nghĩ đến BD đầu tiên, rồi nghĩ đến người ấy, rồi nghĩ đến anh, rồi thở dài, ko nghĩ nữa.
Mà thực sự là em ko muốn nghĩ nữa, khi chị ấy bảo là em và người ấy ko còn duyên nữa, và đã đi trên 2 cạnh của 1 góc vuông về 2 phía rồi.
Ngày thứ 2, em đi chơi 2/9, đi ăn phở cuốn, rồi xem pháo hoa. Đường đông nghẹt người. 11h đêm em mới về đến nhà. Nhớ người ấy vô cùng.
Em nghĩ đến lòng kiêu hãnh. Em luôn luôn tỏ ra ko cần người ấy. 1 tháng người ấy online suốt ngày em cũng ko cần biết. Em còn nói người ấy sẽ hối hận vì im lặng với em. Những gì đã có giữa em và người ấy đủ để em tin, và em đã tin. Nhưng em ép mình ko tin, trong đầu em chỉ có 1 ý nghĩ là người ấy ko yêu em, chưa từng yêu em. Nực cười quá, em à.
Em nghĩ rằng nếu người ấy yêu em, người ấy phải liên lạc với em. Em nghĩ rằng người đàn ông muốn thì sẽ làm.
Em biết rằng mọi chuyện đã qua, em biết rằng đấy mới chính là cuộc sống, em biết rằng người ta ko thể tránh khỏi những sai lầm. Nhưng thực sự em chẳng dễ yêu. Và em ko biết đến khi nào em có thể yêu lại. Em dửng dưng với tất cả. BD, con người có vẻ tuyệt đến thế, hoàn hảo đến thế, em cũng cảm thấy xa cách lạ kỳ. Ko phải là em lo lắng vì sẽ ko tìm được ai như người ấy, mà em lo lắng vì ko biết đến khi nào em có thể tìm lại được cái cảm xúc rõ rệt ấy.
Em biết rằng cuộc sống hôn nhân sẽ hoàn toàn khác biệt. Nếu là người ấy chắc gì em đã hạnh phúc. Nhưng nếu phải bước vào cuộc sống ấy chỉ vì áp lực và dư luận, chỉ vì em ko còn trẻ nữa, mà ko có một chút tình yêu, em sẽ thấy tệ hại hơn nhiều.
Nói chung cuộc sống có khi là những ngày trả nợ, như chị xem bói nói.
Chị ấy khuyên em đọc cuốn sách “ Hành trình về phương Đông”
06:08 CH 03/09/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Xong. Môn thi cuối cùng có vẻ khả quan nhất thì lại là môn điều kiện :((. Môn thứ 2 có đạt điểm tối đa chắc cũng ko kéo nổi môn đầu, nếu điểm chuẩn y năm ngoái. Dù sao vẫn hơi hơi tự hào về bản thân khi bịa mà bao nhiêu ý đúng, chỉ có điều chả câu nào hoàn chỉnh. Mình căm thù các môn học thuộc lòng :mad:. Ko sao, năm sau mình thi tiếp, nếu ko có gì ngáng chân:D
3 hôm thì 2 lần mình lội nước mưa, lang thang một mình ở bến xe GL lúc 9h tối, vì mệt quá ko dám đi xe máy. Sáng nay 4h kém mình đã phải dậy để đi. Đường tối om om. Sợ và bơ vơ.
3 ngày, mưa tầm tã, 2 lần nước mắt nhòe nhoẹt. Thấm thía cô đơn. Ngồi trên xe bus mình nhắn cho anh để mời anh đi ăn kem như đã hứa. Anh nhắn lại ko đả động gì đến chuyện đó. Lạnh lùng khủng khiếp, sau 3 ngày ko hề liên lạc với mình cơ đấy. Mình quyết tâm hoãn luôn vụ kem và ko chủ động liên lạc với anh nữa.
Vậy mà hôm nay anh lại nhắn cho mình.
Mình bình thản đến lạ. Có lẽ vì tim mình chả rung tý nào với anh, với cả những người khác nữa. BD ko liên lạc với mình nữa mà mình chả biết lý do, mà mình cũng chả cần biết. Có lẽ trong chuyện này, mình càng cố gắng, càng đi vào ngõ cụt. Nên tốt nhất là thôi đi. Mình có cảm giác sẽ phải là ai đó, tình cờ và bất ngờ như ex, mình yêu nhanh như ex, và khi mình gặp, mình có ngay một niềm hy vọng rõ rệt. Chả biết anh ta chui rúc bụi rậm nào mà lâu xuất hiện thế.
Tròn 4 tháng ko liên lạc rồi. Ko biết người ấy khỏe ko, bình yên ko? Mình chả biết mình đúng hay sai khi vẫn nghĩ tốt về người ấy. Chiều nay người ấy onl sau 1 tháng off hoàn toàn, mà mình cũng hầu như off hoàn toàn trong thời gian đó. Mình băn khoăn. Con gái khổ vì toàn phải băn khoăn. Mình biết thế, nhưng mình cũng là con gái. Lặt vặt và rất dớ dẩn.
Có một lý do cỏn con thế này: Người ấy là người duy nhất tán mình mà luôn nhắn tin CÓ DẤU cho mình ( ngoại trừ vài tin nhắn đầu tiên khi mới quen).
Chắc mình chưa gặp đúng người, nên vẫn thẩn thơ thơ thẩn thế này:Silly:
06:12 CH 30/08/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Xin nghỉ khó khăn quá. Cái vụ thi cử này mệt đầu quá trời. Nếu ko phải vì đã đăng ký rồi là mình sẽ ko thi nữa.
Lại chênh vênh. Cái số mình làm sao ý nhỉ? Mỗi khi ý nghĩ của mình cố gắng hướng về ai đó, mỗi khi mình mong manh hy vọng về ai đó ( mới chỉ là ý nghĩ, chưa hề hành động) là người đó lại có vẻ xa cách với mình hơn một chút. Cảm giác như ông trời đang trêu ngươi vậy.
Biết rằng ko đáng, biết rằng ko nên, nhưng tại tất cả dồn dập down, nên lại buông thả chat chit và nghĩ lung tung.
Mối quan tâm đến người ấy vẫn tồn tại. Tại tim mình trống chưa ai lấp hết. 4 tháng qua rồi. 2 tháng đầu offline hoàn toàn. Tháng thứ 3 online cực kỳ nhiều, có ngày available cả ngày. Tháng thứ 4 lại offline hoàn toàn. Có lẽ người ấy xin nghỉ việc rồi chăng?
Anh im lặng tới ngày thứ 3 mới nhắn tin. Nghĩ đến anh. Người đàn ông trong buổi hẹn đầu tiên với mình lúng túng làm đổ và vỡ cốc sinh tố phải gọi cốc khác. 2 tháng quen mình vẫn kiên trì liên lạc hầu như đều đặn mỗi ngày. Nhắn tin cho mình chỉ biết hỏi: “ Em ăn chưa? Em đang làm gì? Nhà em có mưa ko?”. Hôm qua còn nói thẳng với mình là cực dị ứng với con gái đi giày cao gót. Mình lùn thế này ko đi giày cao gót thì đi với anh và blind date vừa đến vai, còn đi với ex vừa đến eo. Giữa bao nhiêu người đàn ông khéo léo, chỉ có anh mình nghĩ đến để tin rằng đấy là sự chân thành.
06:51 CH 25/08/2010
Bước chân không vội vã....( viết cho mình)
Google ra cái tử vi tuổi Hợi nữ mạng năm 2010
Sinh từ 13-02-1983 đến 01-02-1984
Thủy mạng- Âm nữ
Đại hải thủy- Nước biển lớn
SAO: kế đô: trong gia đình có bế tắc và họan nạn: Xấu
HẠN: Thiên tinh: phòng kiện tụng tranh chấp pháp luật: Nhẹ
VẠN NIÊN: Cầu cuồng phong: Chó điên dại: Xấu
- Mạng Thủy gặp năm Mộc: tương sanh: Tốt
- Địa chỉ tuổi Hợi gặp năm Dần là Sanh nhập: mất tiền bạc xấu
- Thiên can tuổi Quý gặp năm Canh là Khắc xuất: Thắng lợi, tốt
Chiếu theo sự vận chuyển của Âm- Dương Ngũ Hành trong vũ trụ, năm Canh Dần 92010- 2011) tiểu vận đóng tại cung Trung ương, hành Thổ thuộc hướng Tây Bắc thiên Tây, đối với tuổi Quý Hợi là Bại địa: Xấu.
Tọa cung tiểu vận có các sao cố định: 1/Thiểu âm, Tướng quân.
Chiếu có các sao cố định: 1/ Phúc đức, Thiên đức, Phục binh, Quả tú, Thiên la; 2/Lộc tồn, Bác sĩ, Lưu hà, Trực phù; 3/Long đức, Thiên hỷ, Bệnh phù, Quốc ấn, Thiên phúc quý nhân.
Tại các cung ấy gặp các sao lưu: Thiếu âm, Triệt, Trực phù, Triệt.
Các sao lưu chiếu: 1/ Phượng Cát, Giải thần, Bạch hồ, Đại hao; 2/Tuần, Đào hoa, Nguyệt Đức, Thiên khôi, tử phù, Phi liêm; 3/Thiếu dương, Hồng loan, Thiên việt, Cô thần, Kiếp sát, Triệt.
Theo như trên có thể luận đóan tổng quát, năm nay có hung tinh Kế đô chiếu mạng, bệnh tật bất ngờ, bị chủ chèn ép và tai tiếng thị phi, đồng thời gia trạch bất an, mọi sự đen tối. Nhưng nay có Tướng quân Lộc tồn Bệnh phù, do bản tánh lúc nào cũng thể hiện lòng nhân ái vị tha, bố thí bắt cầu báo đáp, tự tại hiên ngang, cho nên được vượt qua mọi khó khăn.
Quý cô nữ mạng đẹp xinh. Đoan trang hiền hậu đẹp xinh yêu kiều.
Sơ niên tai ách mọi điều. Nhất sanh thập tử lắm điều gian nan.
Tình đầu cách trở thời gian. Về sau hội tụ hai đàng sao quên.

Công danh sự nghiệp làm nên. Tiền tài nhà cửa làm nên số mình.
Quý Hợi số phận buồn tình. Cầu mong trời đất chúng mình có nhau.

Về phương diện ngoại giao và việc làm: năm nay cung Quan Lộc có Long đức Quốc Ấn và Thiên quan quý nhơn, là rất may mắn trong nghề nghiệp có một chỗ làm thật tốt, lương hưởng hậu hỷ, từ một địa vị bình thường bước lên địa vị cao sang, được mọi người kính trọng. Quý cô bổn mạng để dành tiền bạc được, lại khéo léo ăn nói, rất đắc nhân tâm cho nên rất hợp với nghề như mỹ thuật, trang trí, kinh doanh thương mại hay ngoại giao, làm các nghề ấy thì dễ giàu sang phú quý.
Phương diện tài chính: năm nay có Lộc tồn tam hợp, tiền bạc thoải mái bản thân nhờ thực hiện câu “kiến tha lâu có ngày đầy tổ” mà tạo lập được một gia đình êm ấm, tháng 9 có tiền bạc và quà cáp.
Phương diện tình cảm: năm nay tình cảm rất nồng nàn đầm ấm, lại có tin vui thêm cháu bé ngoan hiền, vợ chồng hạnh phúc khiến bạn bè phải ganh tỵ.
Phương diện sức khỏe: kinh nguyệt không đều, khi hư nhức đầu.
Đầu năm nên cầu an giải hạn hay cúng sao, mỗi tháng vào ngày 18 âm lịch, dùng 21 ngọn đên, hoa quả, trà, quay mặt về hướng chánh Tây mà khấn vái “thiên cung phân vỹ kế đô tinh quân”. Mồng một Tết nene xuất hành hướng Đông để nghinh tiếp Tài Thần. Đi từ khoảng 11h đến 13 giờ trưa, tính theo giờ nơi cư ngụ.
Tháng giêng: Vui xuân dám nói dám làm, tương lai xán lạn.
Tháng hai: tin vui về nhà cửa và đắc niên tiền bạc của cải.
Tháng ba: thiếu nữ thanh xuân, tâm hòn nết hạnh đoan trang.
Tháng tư: ái tình đem lại hạnh phúc cho gia đình.
Tháng năm: ái tình đem lại hạnh phúc cho gia đình.
Tháng sáu: thiếu nữ xinh đẹp, tâm hồn thanh cao nhưng hao tiền
Tháng bảy: tiểu nhơn tranh chấp, ngăn cản bước tiến.
Tháng tám: tương lai sáng chói, công thành danh toại
Tháng chín: tiền bạc khá giả, hành thiện tích phước thêm.
Tháng mười: ý kiến hay mang lại tiền bạc và đời sống an lành
Tháng mười một: Tâm hồn thánh thiện, quyến rũ người khác phái
Tháng mười hai: Quý nhân giúp dỡ trong việc tu bổ nghề nghiệp.
Nói chung cuộc đời của tuổi Quý hợi nữ mạng, quý cô xinh đẹp tánh tình hiền hòa, tâm hồn đoan trang, biết tôn trọng lễ nghĩa cũng như có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Trên đường tình duyên có sự bế tắc, phải chịu buồn rầu cô đơn trong năm nay may được quý nhân cứu giúp để thóat khỏ mọi hoạn nạn tai ách. Tuổi Hợi thành công nhất là trên lĩnh vực ngoại giao thương mại, lại còn biết tiết kiệm tiền bạc dành dụm cho mai sau, một đời không bao giờ thiếu hụt bần cùng, đồng thời được hưởng điền trạch rộng lớn. Sơ niên gặp nhiều tai ách, trung nhiên thành phú quý và tạo phước đức cập trường thọ chỉ mạng.
Hợp với tuổi Mậu, Mão, Mùi- Khắc với Đinh, Tỵ
Hợp với màu đen trắng- Khắc với màu đỏ, vàng

Cái dòng màu màu ý là sao nhỉ? Ko muốn đâu, hic
10:42 SA 25/08/2010
y
yours_at_this_time
Bắt chuyện
1.5kĐiểm·7Bài viết
Báo cáo