images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Em không hề ham sống

Mình xin nhắc lại là bạn có thể từ bỏ tất cả nhưng đừng bao giờ từ bỏ chính cuộc sống của mình, bạn vẫn sẽ sống khi không có bằng tiến sĩ, bạn vẫn sống khi bạn không có nhẫn kim cương hột xoàn....bạn chỉ cần lao động kể cả chân tay hay trí óc để có bánh mì (gạo ăn).

em cảm ơn, thực sự em rất cảm ơn và em đang khóc đấy ạ!
em sẽ vẫn sống khi không có bằng tiến sĩ, em sẽ ghi nhớ chúng, em cảm ơn :D
09:56 SA 11/06/2012
Em không hề ham sống
Cái này kêu bằng được voi thì đòi luôn Hai Bà Trưng.
Cha mẹ lo hết mình rồi còn phải bảo cha mẹ hiểu sâu tâm tư tình cảm cá nhân.
Tất nhiên, sẽ là rất tốt nếu có cha mẹ lo được từ A đến Z cả vật chất lẫn tinh thần. Nhưng không được thì cũng không sao. Họ đâu có lỗi, khoảng cách thế hệ mới là nguyên nhân. Ngoài ra, trong thời buổi củi quế gạo châu mà lo cho em tới mức OK như thế là cũng tơi tả rồi; đâu phải lúc nào cũn tò tò theo em để hiểu tâm tư tình cảm của em.
Ngược lại, em có hiểu được tâm tư tình cảm của cha mẹ được chút đỉnh nào không. Hay là em cho rằng họ sẽ vô cùng hạnh phúc khi em chết đi; hay rằng họ sẽ vô cùng tự hào khi biết em chết đi vì không tìm được động lực sống (chưa thèm nói đến việc sống sao cho đáng sống)
Còn nữa, em không biết xếp đặt thứ tự các việc quan trọng. Chỉ có em mới cho rằng trượt học bổng là lớn hơn hoài bão của cha mẹ, mạng mình.
Bệnh của em ngay từ đầu không giải tỏa với ai. Bây giờ e rằng hơi nặng. Nhưng em tự buộc thì chỉ có em mới gỡ ra được.
Anh đọc ở đâu đó 1 câu đại khái rằng TÔI RẤT BUỒN VÌ KHÔNG ĐƯỢC CHA MẸ MUA CHO GIÀY MỚI; VÀ TÔI ĐÃ BẬT KHÓC KHI THẤY MỘT BẠN KHÁC KHÔNG CÒN CHÂN ĐỂ MANG GIÀY.
Còn khối người bi đát hơn em nhưng họ cố gắng hết sức để vượt qua. Em chỉ có 1 việc thôi mà cũng không vượt qua được thì sao này có thể làm gì? Làm sao em tự sống trong cuộc sống này khi không còn cha mẹ? Làm sao em có thể làm cha mẹ? Em có cái gì để đạy bảo con em?

Em rất cảm ơn mọi người đã quan tâm đến topic của em. Nhưng em tin là có nhiều bạn cũng như em đang đọc topic này, nên em mong các anh/chị bạn chú ý một chút ạ. Bây giờ tâm trạng của em rất tốt nên đọc những dòng này em có thể hiểu được anh chị muốn em tốt hơn. Nhưng vào những lúc nhạy cảm, khủng hoảng, những lời như thế này có thể lại là động lực tiêu cực đấy ạ.
Em thực lòng rất không muốn mình bị trầm cảm và tâm trang u uất gì đâu, nhưng có lẽ cái này là bệnh bẩm sinh, gia đình em hầu như cũng không hiểu biết và không quan tâm đến căn bệnh này nên không chữa trị ngay từ bé thôi.
Nếu mọi người trách móc em là không tốt thì em chả dám phản đối, nhưng nếu nói em không nghĩ đến cha mẹ thì hơi quá rồi ạ. Vì những khi u ám quá, động lực cho em bật dậy chính là cha mẹ. Vì không muốn khiến cho cha mẹ phải đau buồn nên em mới luôn cố gắng như vậy.
Đứa em của em, nó rất ngoan, lúc nào cũng quấn quýt bên bố mẹ nó, nhưng cuối cùng.... em biết nó đã rất dằn vặt khi cuối cùng lại khiến bố mẹ nó đau lòng đến thế, em cũng thấy nó quá nhẫn tâm, nhưng mọi người có từng nghĩ đến việc nó sống cố gắng và lay lắt suốt 27 năm trời đó cũng khó khăn và vất vả đến nhường nào không.
Cứ coi những đứa như chung em là người bệnh vậy, mọi người xin hãy đặt mình vào hoàn cảnh của chúng em và thông cảm cho chúng em với ạ.
08:14 SA 30/05/2012
Em không hề ham sống
Em chân thành cảm ơn mọi người.
Thời gian vừa qua, em đã suy nghĩ rất nhiều và thật sự em đã cố gắng để vui hơn. Tuy em đã làm cho cha mẹ thật sự lo lắng vì sự im lặng của mình, nhưng em thấy thoải mái hơn rất nhiều. Em cắt đứt liên lạc với mọi người một thời gian và cố gắng sống cho riêng mình. Giờ em đã khá là bình tĩnh hơn rồi, em có nhiều việc làm và dự định trong thời gian qua và cả thời gian sắp tới nữa. Tuy những việc em đang và đã làm có thể chả có ý nghĩa gì cho tương lai của em, hao tốn tiền của, nhưng nó đang giúp em cân bằng được cảm xúc của mình. Chưa được gọi là đi bụi, nhưng em cũng gần như là được lang thang về mặt tâm hồn... Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mỗi comment của các anh/chị/bạn, em đều có cảm giác ở đâu đó, có ai đó lo lắng cho mình, em thật sự rất biết ơn.
07:51 CH 24/05/2012
Em không hề ham sống
@xuccodon và findmyself: các em fải vui mừng vì ít nhất tụi em đã nhận ra được vấn đề giờ chỉ là cách giải quyết thôi. Tụi em còn may mắn hơn chị vì tụi em nhận ra sớm. Chị năm nay 37 tuổi có chồng và 1 con mà chị mới thực sự thoát khỏi và có thể nói lành bệnh trầm cảm đó khoảng hơn 3 tháng nay thôi. Chị đã đau khổ mỗi ngày trong từng ấy năm và trãi qua bao nhiêu trạng thái tâm lý như các em đã gặp phải nói từ nhỏ chị luôn luôn muốn chết, lúc nào cũng nói chán đời quá và chỉ muốn chết mà thôi nhưng rồi 1 vài sự kiện xảy ra làm chị không còn ý nghĩ muốn chết nữa vì chị nghĩ còn sống là còn hi vọng có ngày mai tươi sáng (mặc dù cuộc sống chị tương đối ok, học hành đàng hoàng, xinh đẹp, gia đình cũng tương đối khá, lấy chồng cũng tốt bụng nhưng anh ấy là người nước ngoài nên chị bị trầm cảm thêm vì không thể chia sẻ được, nên lại ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình rồi trầm cảm thêm và cứ thế như cái vòng luẩn quẩn). Lúc đầu chị chẳng dám tâm sự với ai vì đặc điểm của người trầm cảm là do họ đánh giá cao họ quá cho nên rất sợ người ta biết về những khuyết điểm của mình nên k tin tưởng ai, sống khép kín và k chia sẻ và bệnh càng thêm nặng. Rồi sau đó chị cũng tập chia sẻ với vài người nhưng cũng không ăn thua, chị tốn tiền cho 1088 rồi đi chùa chiền, nói chuyện với sư sãi rồi đủ thứ cách nhưng chưa bao giờ uống thuốc gì cả, vẫn không hết bệnh. Tình cờ 1 ngày chị lang thang lên mạng vào được trang web của Thiền Minh Triết nghe những pháp âm của Thầy Duy Tuệ thì mọi khái niệm trước đây bao trùm, ảnh hưởng đến chị làm chị đau khổ bao nó tan biến hết. Chị nhận ra nguyên nhân đau khổ của mình từ đâu và từ từ dần dần trao đổi cùng anh em trong Gia Đình Minh Triết và thế là giờ này Bình Minh đã ló dạng, giờ chị đã cảm nhận được niềm vui của một cuộc sống bình thường mà một con người bình thường ai cũng hưởng được nhưng khi người có bệnh trầm cảm như tụi mình không bao giờ cảm nhận được. Chị thật sự đã sống chứ không tồn tại như trước đây.

Nếu như không phải em quyết tâm lập topic này để chia sẻ, có lẽ em cũng chẳng nghĩ đến việc đi chữa đâu, có lẽ cả đời em cũng sẽ chấp nhận sống chung với nó mất. Em cũng muốn được mở lòng mình ra, yêu thương mọi người và cả yêu một ai đó nữa. Em cũng muốn sống chứ không phải chỉ là tồn tại nữa.
04:50 CH 11/05/2012
Em không hề ham sống
Hồi tôi vào BV Bạch Mai khám năm ngoái, tôi chỉ nghĩ rằng cần phải vào khoa thần kinh. Nhưng vào đó, tôi mới biết có 2 khoa thuộc về thần kinh, đó là khoa Thần Kinh (óc não, dây thần kinh, hộp sọ vv...), và khoa Điều Trị Tâm Thần, chuyên về các loại tâm thần mà không phải mổ xẻ, nói chung là rối loạn cảm xúc. Hai khoa này ở cạnh nhau. Nếu đi từ cổng chính chỗ chắn tàu thì phải đi xuống cuối BV, gần chỗ nhà để xe. Nhưng nếu đi đường bên hông, cổng vào nhà Tang lễ (phía BV Việt Pháp). thì đi theo con đường vào là sẽ nhìn thấy tòa nhà ngay bên tay phải, rất gần.
Hôm đó vào, tôi đang trầm cảm nặng mà cũng thấy buồn cười, vì xung quanh tôi cũng có người bình thường giống như mình, sinh viên học nhiều quá bị rối loạn, công chức bị rối loạn, nhưng cũng có cả người nhìn cũng biết là bị điên, ngớ ngẩn. Nghĩ bụng, chả lẽ mình mà lại bị điên hay sao? Nhưng thôi biết mình có bệnh thì phải chữa.
Vào đó, bạn mua 1 cuốn sổ BV nếu bạn chưa có, có thể khai tên giả cũng được, không ai yêu cầu bạn khai tên thật cả. Chỉ cần bạn có tiền để khám và mua thuốc như mọi người. Nhưng nói chung vấn đề của bạn thì bước đầu bạn phải vượt qua, chính là vượt qua mặc cảm che giấu này. Có bệnh phải đi khám có sao đâu? Vào khám như mọi phòng khám bình thường, bác sỹ hỏi tình trạng của bạn vv..., sau đó cho bạn đi làm 2 bài test về cảm xúc ở trên gác (giống như đi xét nghiệm trước khi kết luận). Bài test gôm2 trang A4 các câu hỏi, bạn chỉ việc đọc và đánh dấu chọn có hoặc không. Sau đó 15 phút sẽ có kết quả bạn bị trầm cảm mức độ máy, đưa cho bác sỹ xem rồi sẽ viết đơn cho bạn đi mua thuốc. Cả thuốc và khám cũng chỉ khoảng trên 1 triệu cho 1 tháng uống thuốc. Không có gì là đắt. Sau đó tái khám nếu vẫn chưa hết. Hết rồi thì thôi. (Mới bị thì chữa nhanh, như tôi chỉ 1 tháng là hết. Hôm ấy bác sỹ cũng nói, mới bị thì có khả năng chữa khỏi sớm, nếu đã lâu thì khó hơn nhiều, có khi phải chữa vài tháng, và không cẩn thận rất dễ bị mắc bệnh trở lại).
Tác dụng phụ của thuốc thì tùy người. Bản thân tôi thì thấy chả có gì. Nhưng thuốc trầm cảm nói chung là có hại gì đó, nên trong hướng dẫn sử dụng tôi đọc thấy không được uống nhiều, quá liều và phải tuyệt đối tuân theo chỉ định. Bác sỹ hôm đó còn cẩn thận cho tôi cả số đt di động, dăn rằng uống vào mà có phản ứng phụ gì lập tức phải gọi điện cho bác sỹ tư vấn ngay. Có vẻ nghiêm trọng, nhưng tôi uống thấy chả có gì nên không gọi. Giờ đây cũng quên số đt bác sỹ ấy rồi. Nhưng cũng cảm ơn bác ấy. Họ khám rất chu đáo và cẩn thận.

Em cảm ơn ạ!
Em rất cảm ơn và biết ơn mọi người đã giúp đỡ em nhiều như vậy. Em sẽ cố gắng để tìm lại ý nghĩa cuộc sống này. Các bạn/ anh/ chị giống như em hãy cùng cố gắng lên nhá!
04:46 CH 11/05/2012
Em không hề ham sống
Chị thực sự đã tạo nick mới này, và viết một bài rất dài dành cho em, chị muốn tâm sự với em, an ủi em hay cũng là an ủi chính bản thân chị. Những khi viết xong, những giọt nước mắt lúc đầu khi chị bắt đầu viết, đến lúc cuối bài nó bắt đầu cạn khô đi, và chị quyết định không gửi nữa, chị chưa dũng cảm đối diện với chính bản thân chị khi đọc lại những dòng đó để rồi đau đớn thêm lần nữa. Nhưng e biết gì không, chị cảm ơn em nhiều lắm, vì e đã tạo topic này, nghe những lời an ủi của mọi người dành cho em, chị cảm thấy cũng như dành cho chị, và khi viết xong bức thư dài mà không gửi kia, tâm trạng chị cũng thoải mái đi nhiều lắm, như có thể tâm sự với một ai đó những điều sâu kín nhất của mình và khóc cùng người đó.
Chị cũng giống e, chị là một người, khi người khác nhìn vào sẽ thấy con bé này được số phận ưu ái: ngoại hình ổn, có học thức, vui vẻ, hòa đồng, gia cảnh thì khá giả, bố mẹ chiều chuộng ... Nhưng không một ai biết rằng chị đã chết, rất lâu rồi, từ bên trong. Từ bé chị đã có áp lực từ gia đình, đặc biệt là mẹ, có một thời gian chị hận mẹ rất nhiều, cũng vì những kì vọng của mẹ mà chị đã từng tử tử một lần khi 12 tuổi. Kể từ lúc đó, chị đã biết chị bắt đầu mục ruỗng, chị sống chỉ là cái vỏ ngoài, cười nói, yêu đời nhưng không còn gì bên trong cả, đến giờ vẫn vậy, đến giờ chị vẫn có tư tưởng muốn chết, muốn từ bỏ, nhưng hèn nhát và ngu ngốc thay, kí ức từ lần tử tử ko thành hồi bé vẫn ám ảnh chị, và chị thực sự ko muốn làm đứa con bất hiếu như vậy nữa. Càng lớn chị càng hiểu mẹ hơn, và mẹ cũng càng hiểu chị hơn, chị hiểu những vất vả khó khăn khi mẹ còn trẻ, nên chị hiển những trận đòn roi của mẹ cũng vì tốt cho mình, dù điều đó đã hủy hoại chị; mẹ cũng hiểu và chị nghĩ, là yêu chị hơn. Từ hồi cấp 3 chị đã ko phải gánh chịu những trận đòn roi nữa, lên đại học thì hai mẹ con quấn quít hơn, và bây giờ khi nhìn thấy bà, chị đã không còn nhìn thấy người phụ nữ mà chị từng oán hận nữa. Chị yêu bà, nhiều lắm, nên chị muốn tự yêu bản thân mình hơn, thiết tha sống hơn, nhưng sao mỗi ngày với chị, khi đối mặt với chính bản thân mình sao lại khó khăn đến thế. Chị biết chị đã bị trầm cảm nặng rồi, nhưng chị vẫn chưa đủ dũng cảm để nói với mọi người, hay đi khám bệnh. Chị sợ điều đó sẽ như cái tát, giáng xuống bố mẹ chị và những người xung quanh chị vậy.

Đọc bài của chị, em lại khóc, chị giống em quá. Sự thực này giống như cái tát xuống bố mẹ và những người xung quanh vậy, nên em không thể nói ra được. Em cũng đã định viết rất nhiều, nhưng rồi lại xóa. Đã rất nhiều lần em định lập topic này rồi, nhưng rồi lại thôi, em luôn sợ mọi người sẽ biết. Cho đến bây giờ, còn rất nhiều điều em vẫn chẳng thể nào nói ra được, em rất sợ.
Càng lớn lên em càng sợ, em càng khép chặt mình vào.
Em ghét bản thân mình, tại sao em cứ càng cố gắng suy nghĩ tích cực, em lại càng cảm thấy khó khăn.
@chị Pha le tim ạ, mẹ chị may mắn khi có chị, chị quả là người con hiếu thảo và người bạn tốt của mẹ chị. Bố mẹ em cũng rất yêu em, nhiều lúc em cũng muốn chia sẻ với họ lắm, nhưng chẳng hiểu sao em chỉ biết giấu những giọt nước mắt vào trong, em lại cứ tươi cười. Mẹ em là người rất vô tư, sự thực là rất vô tư ấy, có thể nói tâm hồn mẹ em trong veo như đứa trẻ ấy. Nhiều khi em cứ ao ước mình được như vậy lắm. Nhưng nhiều lúc em lại muốn trách móc mẹ, sao khi em thất bại, em buồn và rất đau khổ, mẹ lại chỉ nói "thua keo này ta bày keo khác". Khi em gặp chuyện buồn với bạn bè, em cô đơn, em im lặng và yêu cầu để em yên, mẹ lại nói là mẹ tôn trọng quyết định của em và mẹ cũng bỏ rơi em luôn. Có một người đã khiến em tổn thương vô cùng, nhưng mẹ lại luôn quý hắn. Khi em tỏ thái độ coi thường và khinh bỉ hắn, mẹ lại bênh vực. Tại sao ba mẹ chưa từng nghĩ vì sao em lại ghét hắn đến thế? Sao bố mẹ không nghĩ hỏi và tìm hiểu lấy một lần hắn đã làm gì em chứ?
04:36 CH 11/05/2012
Em không hề ham sống
Chị nghĩ là nhà em có gen trầm cảm rồi, vì ko chỉ em mà cả em họ em cũng bị. Nếu bị do điều kiện khách quan tác động, uống thuốc sẽ khỏi, nhưng từ trong gen đã có sẵn mầm bệnh thì em chỉ có thể kiểm soát nó được thôi. Em thử kể cảm nhận của em về người thân, bạn bè, kể những điều gì trong cuộc sống khiến em chán nản nhất chị xem? Chị nghĩ, nếu em chán nản đến vậy, em có thể lên đây viết nhật kí, mỗi ngày trôi qua em làm những gì, em cảm thấy thế nào, em muốn gì...vừa để vơi bớt tâm tư, cũng vừa để mọi ng dễ chia sẻ và động viên em hơn :)

Có lẽ sự thật nó đúng như vậy...
Em rất yêu mọi người trong gia đình, không chỉ yêu đâu mà còn nhiều hơn thế rất nhiều, em sống là vì họ mà. Nhưng em luôn cảm thấy cô đơn, không ai hiểu em, mọi người rất quan tâm em nhưng chỉ là bề nổi thôi. Bố mẹ quan tâm em ăn gì, học gì, cần bao nhiêu tiền... nhưng chưa bao giờ có ai đó hỏi em vì sao em luôn buồn, em cảm thấy tồi tệ thế nào khi để trượt học bổng...
Hôm nay em cũng lại khóc, mẹ nt cho em là bố mẹ luôn tự hào về em, hai cái chữ "tự hào" khiến em thấy sợ, vì "niềm tự hào" ấy, em phải tiếp tục tô vẽ cho mình một vẻ ngoài hoàn hảo.... Tự nhiên em lại muốn phá bĩnh, em muốn đi bụi quá
07:24 CH 10/05/2012
Em không hề ham sống
Chia sẻ với bạn. Tâm trạng mình cũng giống bạn. Mình cũng 21 tuổi. Mình bị trầm cảm từ năm lớp 10. Cũng đã tham gia rất nhiều các hoạt động
nhưng cảm giác vô nghĩa của cuộc sống vẫn hay xuất hiện trong mình...Vẫn đang cố gắng để tồn tại từng ngày...Khi viết những dòng này mình
cũng đang có cảm giác muốn chết...

Cảm ơn sự xuất hiện của bạn, thực sự mình cảm thấy bớt cô đơn nhiều lắm, vì cũng có người giống mình. Mình cũng bắt đầu cảm nhận được cái cảm giác này từ năm lớp 10.
Mình và bạn cùng cố gắng nhá. Mỗi khi có cảm giác muốn chết, mình cố gắng nghĩ về cha mẹ, và thật khó khăn...
07:11 CH 10/05/2012
Em không hề ham sống
vô chùa ở thử 1 tháng xem sao bạn?:-?

Thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm, có lẽ em sẽ kiếm một khóa tu ở chùa, mong rằng nó sẽ giúp em cân bằng lại cuộc sống này.
07:06 CH 10/05/2012
Em không hề ham sống
Chỉ khi nào em yêu một ai đó hơn cả bản thân , lúc đấy em sẽ thấy cuộc đời này đẹp và đáng sống lắm.

Không biết phải nói sao, nhưng mình không hề thấy yêu bản thân mình, thật đấy, mình ghét cái con người của mình :(
07:04 CH 10/05/2012
Em không hề ham sống
Em muốn đến bệnh viện Bạch Mai khám thử, mong sao thuốc sẽ công hiệu với em. Nhưng em sợ người khác biết lắm. Ở đó khám thì sẽ giữ bí mật về danh tính bệnh nhân chứ ạ, hay mình đi khám khai tên giả cũng được? Có ai đi khám rồi cho em kinh nghiệm với ạ? Mà tiền có mắc lắm không ạ? Em định tự mình đến khám thôi.
Mà chị khoedep uống thuốc gì thế ạ? Cho em hỏi cái tên với.
Mà em biết một bác bị bệnh cũng đang uống thuốc, nhưng mà lại bị run chân, chân lúc nào cũng rung bần bật ý, em sợ :(
06:07 CH 10/05/2012
Em không hề ham sống
Mình muốn kể cho bạn một câu chuyện về cuộc đời của chính mình, hy vọng có thể giúp gì đó cho bạn
Ngày còn đi học, gia đình mình cũng có nhiều nét giống gia đình bạn, không quá giàu có nhưng có thể gọi là sung túc, bố mẹ quan tâm nhiều đến con cái về chuyện học hành, cũng thúc ép, giục giã rất nhiều. Việc đó vô hình chung tạo một áp lực rất lớn. Bố mình vừa là cán bộ quản lý nhà nước, học hàm học vị đều rất cao, nên cũng mong muốn con cái phải theo con đường học vấn, ông hy vọng mình có thể trở thành giáo sư, tiến sỹ, đi du học nước ngoài, thiết kế được nhiều công trình để đời (mình học kiến trúc). Sự kỳ vọng đó đúng là tạo cho mình một áp lực lớn. Ở tầm tuổi của bạn, cũng vào khoảng năm 2, năm 3 ĐH, mình cũng đôi lúc bắt gặp những suy nghĩ như của bạn, nhưng có lẽ chưa nặng bằng. Nhưng rồi mình nhận ra một điều, cuộc sống này là của mình, mình cần phải làm những gì mình thích, mình mong muốn, những gì làm cho mình hạnh phúc. Ở cái tuổi 20, mình đã có thể đi bằng chính đôi chân của mình, không nên quá lệ thuộc vào gia đình. Và đến khi tốt nghiệp ĐH, mình đã làm đúng những gì mình mơ ước. Không du học nước ngoài cũng như học CH trong nước. Không vào cơ quan NN (mặc dù bố mình đã phải ngầm chạy chọt cho mình một số tiền không nhỏ để xin cái chân làm hợp đồng rồi hứa sẽ tiếp tục chạy cho mình vào biên chế). Mình cũng xếp toàn bộ các cuốn sách kiến trúc kinh điển của thế giới vào kho vì mình không có ý định trở thành KTS nổi tiếng với những công trình vĩ đại để đời như bố kỳ vọng. Mình dẹp đi tất cả điều đó... dẹp sạch... để bắt đầu khởi nghiệp với ước mơ của mình.
Và mình đã mở cty năm 2005, không một đồng vốn hỗ trợ của gia đình, và trong sự chỉ trích, bất lực của bố mẹ. Mình đã có thời ăn mì tôm cả ngày, tự đi rao phát tờ rơi, cty năm đầu chỉ có đúng 2 người, mình kiêm nhiệm đủ mọi vai trò. Và sau 5 năm khởi nghiệp từ con số 0, mình đã đạt đc những gì mình mơ ước, và quan trọng hơn, mình có thể chứng minh cho bố mẹ thấy con đường mình chọn là đúng. Bây giờ, mình cũng đôi lúc tự hỏi, nếu ngày đó mình đi theo định hướng của bố mẹ thì mình sẽ trở thành người như thế nào? Có thể với sự giúp đỡ của bố mẹ, mình vẫn có thể trở thành con người thành đạt, nhưng đối với mình, được làm những cái mình thích, tự đứng trên đôi chân của mình,... cái đó giá trị hơn nhiều nhiều lần.
Học vấn cao, du học không phải con đường duy nhất để thành công.

Em thực sự rất cám ơn câu chuyện của Jude.
Có khi em lại bị cuốn theo cái con đường mà bố mẹ đã dọn sẵn, em mới học năm 3 nhưng bố mẹ đã ướm sẵn cho em vài chỗ, toàn là chỗ tốt cả, nhưng nếu như vậy, cuộc đời em chắc chắn sẽ tẻ nhạt vô cùng.
Em dự định là sẽ đi du học đã, nhưng có một đứa bạn của bạn em, cũng đi du học rồi bị bắt nạt, bây giờ phải nghỉ học vì nó từ trầm cảm đã hóa gần như điên loạn rồi nên em cũng rất lo.
Gần đây em có biết đến một người bạn người bạn nước ngoài, cậu ấy đã bảo lưu học để đi du lịch và làm tình nguyện vòng quanh thế giới. Em cũng muốn làm như vậy, nhưng em không đủ can đảm để bỏ dở chương trình học, có khi gia đình sẽ từ em mất.
Rất cảm ơn mọi người, em đã có một kế hoạch trong tương lai cho bản thân, sau khi ra trường em nhất định dành một năm cho bản thân mình, em sẽ đi đến tất cả những nơi em muốn đến. Em thực sự cảm thấy vui hơn nhiều khi nghĩ đến kế hoạch này, mong mọi người ủng hộ em nhá! Thà em bỏ lỡ một năm, chứ em không muốn bỏ phí cả cuộc đời này của mình nữa đâu. Em sẽ sống vì em
05:35 CH 10/05/2012
Em không hề ham sống
chị cũng có lúc như e, khi chị mới lấy chồng ,lúc đó chị gạt hết đi , ko nghĩ là mình cần vì ai cả.
ko phải mình sống cho ai mà là mình sống cho mình
chị xin nghỉ làm, xxin bố mẹ chồng ra ở riêng dù là bị phản đối thậm chí bị chồng đánh.
chị xin đi bưng bê cho một quán ăn ròi lân la học nấu ăn của chú bếp.
suốt 2 tháng đôi tay chỉ quen với máy tính của chị trở lên thô giáp, chồng chị thì ko thèm nc với chị , nhưng chị chỉ bảo hãy cho em thời gian để em có thể tiếp tục sống chứ ko phải chỉ là tồn tại .rồi chị cung bt trở lại, chị đi làm lại , ngoài giờ thay vì ở nhà thì chị đi xin sách để ủng họ trẻ e nghèo,và nấu ăn
mình phải thoát khỏi cs của mình em ạ , tìm cái jh đó thật mới mẻ để khẳng định là mình vẫn đang sống - sống chứ ko phải tồn tại !
em hay nhớ ràng mình sống trc nhất là vì mình sau đó mới vì mọi người.đừng nghĩ thế là ích kỷ , những ng yêu thương e cũng chỉ mong em sống hp thôi .
cố gắng nhé e còn trẻ lắm .con bao ngọt ngào e chưa nếm. cs như một cái bánh kem ấy bên ngoài ko giống bên trong đâu cố gắng khám phá cái bên trong nhé
chúc e chị may mắn

Cám ơn chị. Có lẽ từ trước đến nay em chẳng khi nào thực sự sống cho em cả. Trường cấp 3 rồi cả trường đại học, em đều có sự lựa chọn khác để rồi cuối cùng lại ngoan ngoãn nghe theo sự lựa chọn của gia đình. Sau khi đọc chuyện của chị, em lại muốn làm một điều điên rồ gì đó, có lẽ hè này em sẽ bỏ nhà đi bụi một lần
08:52 SA 10/05/2012
Em không hề ham sống
Em tập cách chia sẻ đi. Người cô độc thường khó mở lòng. Chia sẻ với người nào em tin tưởng, từ những chuyện đơn giản rồi dần dần sẽ vượt qua được thôi. Cố gắng em nhé.

Vì trên này không ai biết em là ai, em thấy thoải mái khi có thể nói ra. Nhưng nếu gặp em bên ngoài, chắc chả ai tưởng tượng cái con bé ấy lại chính là em đâu. Em không thực sự tin tưởng ai để chia sẻ cả, và em không nỡ nói với bố mẹ
08:47 SA 10/05/2012
Em không hề ham sống
Tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, em không muốn sống vì ba mẹ cho em đầy đủ quá nên em mất đong lực sống. Thử đi đến các trại trẻ mồ côi, hoặc tiếp xúc với những hoàn cảnh khổ hon đi e, tham gia các hoạt động xã hội, đôi khi cảm giác có ích sẽ làm em vui hơn dùng thuốc thang đó

Ban đầu em cũng nghĩ thế. Nhưng không phải đâu ạ. Em không những một lần, mà 5 năm nay, em thường xuyên ghé qua những trại trẻ mồ côi, em cũng đi làm tình nguyện nhiều.........
01:03 CH 09/05/2012
Em không hề ham sống
Không dễ chữa như mọi người tưởng đâu.
Đứa em em, mẹ nó phải đưa nó đi chữa rất nhiều nơi. Nó bị rất nặng nên phải cho nó nghỉ học, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ nổi nó.
Em không muốn uống thuốc, vì nó chỉ giúp giảm đi các triệu chứng bên ngoài như tức ngực, chóng mặt... thôi.
Em cũng vẫn cố, vẫn cố để suy nghĩ tích cực hơn, nhưng em chỉ sợ đến một ngày nào đó mình k chống lại nổi nữa
11:09 SA 09/05/2012
x
xucodon
Bắt chuyện
508Điểm·1Bài viết
Báo cáo