Mình thì lại muốn góp một câu chuyện khác, như thế này.
Chồng đi làm về thấy vợ đang nấu cơm. Xung phong pha nước chấm. Vợ nghĩ: chồng mình thật có lòng, đi làm về mệt mỏi cũng xông vào phụ giúp vợ, chứ chẳng như những ông chồng khác. Miệng vợ tươi cười, đon đả: vậy anh pha giúp vợ nước chấm nha. Cho thêm xíu ớt vào dễ ăn chồng à.
_ Ớt ở đâu hả vợ!?
Chồng mình thật dễ thương, biết nghe lời vợ thế. Ơ nhưng mình hả nhớ ớt mình để đâu nữa.
_ Chồng xem trong tủ giúp vợ. Dạo này vợ lẫn quá mua xong chả biết để đâu nữa.
_ Chồng chả thấy đâu cả... sao hqua không mua luôn.
Ái chà, cáu bẳn rồi đây. Là mình có khi cũng cáu. Mình mua thì mình biết chứ sao ảnh biết được. Tìm ko thấy thì nói mình chưa mua thôi. Bây giờ mà giằng co mãi cái chuyện mua hay ko mua, chả đáng.
_ Đâu đâu vợ xem nào- vừa nói vừa tay chân nhanh nhẹn chạy ra tìm phụ chồng, mồm đon đả- chồng cứ bóc tỏi tiếp đi, ko có thì tẹo chạy ù sang hàng xóm tí cũng đc.
Vợ chồng tiếp tục hú hí nấu nướng. Vui vẻ như ko có gì.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của phuongquy2013
Cảm ơn chia sẻ của e nhiều nhé.