ếu như em và anh ấy chưa từng có chuyện “đi quá giới hạn” thì có lẽ em sẽ nhường anh cho chị ấy, vì em nghĩ, họ sinh ra là dành cho nhau.
Em biết, khi nói lên suy nghĩ này mọi người sẽ cho em là điên rồ khi ngày cưới cận kề tới nơi rồi mà em còn có ý định hủy đám cưới. Nhưng đúng là nhìn cảnh tượng của chị ấy - người tình cũ của anh, em không cầm lòng nổi. Em phải làm sao đây. Em yêu anh ấy nhưng không muốn mình ích kỉ khi cướp đi anh ấy của chị. Chị ấy đáng thương hơn em gấp nhiều lần.
Em cũng mới chỉ yêu anh ấy được hơn nửa năm thôi. Anh ấy là người tốt, rất ân cần, chu đáo và cũng nghiêm túc trong chuyện tình cảm với em. Khi đến với em, anh ấy cũng đã tâm sự với em là trước kia anh đã yêu một chị rồi. Họ rất yêu nhau nhưng bố mẹ anh phản đối vì chị ấy yếu ớt quá. Anh khi ấy vì không muốn mẹ anh đau khổ do mẹ anh đang bệnh nặng nên anh đã đồng ý chia tay với chị ấy. Sau thời gian đó thì anh quen em.
Gặp lại người cũ, anh ấy lại chạnh lòng thương cảm.
Hiện tại, mẹ anh đã mất vì bệnh tình của bác không chữa được, bác mất cũng được khá lâu rồi nên nhà anh giục chúng em cưới. Em quen anh đã được hơn 2 năm nhưng chính thức nhận lời yêu mới chỉ được gần 1 năm. Gia đình em ai cũng khen anh là người tốt, chững chạc lại hiểu biết nên mừng cho em khi lấy được người chồng như anh. Chúng em cũng lên kế hoạch cho đám cưới rồi, vậy mà ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng khác. Anh tình cờ gặp lại chị ấy - người yêu cũ của anh tại bệnh viện. Chị ấy vẫn chưa lấy chồng, nghe đâu chị ấy không muốn yêu ai kể từ ngày anh chị chia tay.
Gặp lại người cũ, anh ấy lại chạnh lòng thương cảm. Anh cũng tâm sự với em rất thật là anh thương chị ấy nhiều lắm. Đời người con gái gắn bó với anh bao năm cuối cùng lại bị gia đình anh từ chối phũ phàng vì mẹ anh không ưng ý. Giờ chỉ vì thế mà thành ra lỡ dở. Chị ấy có tuổi rồi, vả lại còn nặng lòng với anh nên chưa lấy ai càng khiến anh cảm thấy có lỗi nhiều lắm.
Em nghe chuyện mà cũng thấy đau lòng. Em thương chị ấy nhiều lắm. Em không phải là không biết ghen, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chị ấy đúng là thiệt thòi. Nhưng em chỉ biết rồi để đó chứ cũng không nghĩ gì nhiều. Em chỉ nghĩ ai vào hoàn cảnh đó cũng thấy chạnh lòng mà thôi. Mọi chuyện chỉ thay đổi đến khi chị ấy đến tận nơi tìm em. Chị ấy tìm gặp em và cầu xin em hãy buông tha cho anh ấy. Chị ấy trông rất khổ sở. Chị ấy nói không thể yêu ai được nữa. Chị ấy chỉ có anh mà thôi. Chị biết anh còn tình cảm với chị nhưng vì giờ đã gắn bó với em rồi nên chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ em để quay về bên chị.
Nhưng nếu em chủ động làm thế thì có thể anh sẽ về với chị ấy. Kể từ hôm chị ấy gặp em đến nay làm em càng thêm khó nghĩ. Nói cho cùng thì em và anh ấy cũng chỉ mới yêu nhau được nửa năm. So với tình yêu của chị ấy và anh thì còn quá ít. Lúc đầu, em cũng giận chị ấy khi chị ấy đường đột đề nghị như vậy khi mà em và anh ấy sắp cưới nhau. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em cũng thương chị ấy quá. Chị ấy đã cứng tuổi chứ không phải như em nên cơ hội làm lại của chị ấy không hiều. Mà em sợ rằng nếu lấy nhau xong, chắc chắn chồng em cũng sẽ còn vấn vương chị ấy vì thương nhau.
Nếu như em và anh ấy chưa từng có chuyện “đi quá giới hạn” thì có lẽ em sẽ nhường anh - nhường chồng mình cho chị ấy vì em nghĩ họ sinh ra là dành cho nhau. Nhưng thực sự em đã trao cho anh ấy cái quý nhất của đời mình rồi nên giờ em không dám xa anh. Em sợ mất anh. Em phải làm sao đây, em cũng không muốn chị ấy phải khổ sở.