những điều này do bạn lo lắng tưởng tượng chứ thực tế hoàn toàn khác (90% sai). bạn m cũng li hôn khi con trai còn nhỏ, cuộc sống 2 mẹ con ngày càng vui vẻ hạnh phúc hơn, cơm rau có nhau, cũng chẳng cần cha nó chu cấp nữa.Thỉnh thoảng bố nó ghé chơi là nó vui rồi (nhưng nhớ canh con cẩn thận đừng để bố/ nhà nội bắt cóc).Bạn nên đặt mua quyển sách Cha Voi của GS Trương Nguyện Thành về đọc, kể về hành trình nuôi con khi 2 vc li hôn rất thiết thực.
A sống xa gia đình ở Saigon và cả nội và ngoại ở Hanoi nên a chỉ có gia đình ủng hộ về mặt tinh thần, a tự lập tài chính và ko muốn là gánh nặng cho ai. Gia đình bố mẹ và mấy ng e rất thương a. Ai cũng khuyên a nuôi 1 nhóc chứ giành nuôi cả 2 thì vất và. A biết vậy nhưng ráng chịu đựng, sang đây một mình nuôi con đưa rước học hành và kiếm tiền càng khó, nhưng a thấy mình đúng vì có 2 con gần nhau thì lòng mình thanh thản hơn nhiều vì ko lo đứa nọ sống cạnh mẹ ra sao?E ko phải đưa ra qđ ly hôn ngay lập tức, cứ sống thử rồi cả 2 cân nhắc. Sau một thời gian sống ly thân mới có thể kết luận ko thể nuôi con đc 1 mình, vv và vv. Ở hoàn cảnh e, ba mẹ đẻ sẽ càng thương e hơn nhiều nếu e ly thân và ly hôn khi mọi ng biết ck e vũ phu đánh đập e như vậy. A có con gái, sau này lấy ck a sẽ soi ko để con mình bị đối xử tồi tệ. Lúc nào cũng dang rộng cửa đón con về nếu con sống ko vui vẻ. Tất nhiên a ko khuyến khích gia đình chia sẻ, nhưng a ko vui nếu con a phải sống khổ sở chỉ vì sợ a buồn. A luôn trao đổi thẳng với con a như một ng bạn lớn. E cũng có thể dạy con trai ngoan ngoãn thương yêu mẹ vì mẹ vất vả nuôi con một mình. Ko nên đánh mắng trẻ hay la hét nó, thay vào đó mình nhẹ nhàng và thương yêu con hết lòng là mọi việc sẽ ổn.
Chuyện ko tắm và đánh răng trước khi đi ngủ, có kẽ ko riêng chồng bạn đâu, rất nhiều nữa là đằng khác, ngay cả phụ nữ nhiều người còn ko đánh răng buổi tối nữa mà. Khi bạn mới mổ đi ko nhanh được, sao bạn không thử nũng nịu: anh ơi em đau quá đi không nổi, xem chồng sẽ làm gì, đằng này bạn cứ im lìm không nói thì ai biết được bạn đau, đàn ông có sanh đẻ đâu, vợ không nói sao tự biết được. Việc nhà thì ông chồng nào cũng lười như nhau, và có làm cũng chưa chắc ra hồn gì, riêng cái việc đưa đón con trong lúc thất nghiệp, bạn giao hết cho chồng, với lý do thuyết phục. Hắn mà không đồng ý thì nói thẳng, anh xem lại vai trò của mình trong gia đình này. Nếu không mẹ con tôi không cần anh nữa, chia tay sớm bớt đau khổ. Một người yêu con, biết quan tâm con, không dễ gì vứt bỏ gia đình đâu. Có điều, để thay đổi, bạn phải mạnh mẽ hơn, thẳng thắn hơn, quyết liệt hơn. Chúc bạn thành công và hạnh phúc
A chăm con từ khi lọt lòng, chính xác là đón 2 đứa từ tay bác sỹ ở Bv Viêt Pháp Hà nội. A yêu trẻ nên ko ngại ngùng gì chuyện tắm cho con và thay bỉm. Khi con gái đc 6 tháng tuổi a cho đi chơi cùng và mấy cô bạn ngạc nhiên vì ko thấy vợ đâu. Khi hai con đi viện a cũng đưa đi một mình cho tới ngày thằng bé khóc giật cái băng cầm máu và tay a ôm con tay ôm đồ mùa đông, trong khi vợ nằm nhà. Từ lần đó a ko đưa con đi đâu 1 mình nữa, sau chuyển hẳn vào Saigon sống để con ko bị lạnh ko còn sổ mũi ho, cảm cúm vv. Giờ 3 bố con sang Hoa Kỳ sống hơn 1 năm rồi, tính ra là chăm con đc 14 năm và con chăm con tới khi tụi nó vào đại học.Trước khi ly hôn a có ly thân 19 tháng, suy nghĩ đắn đo thương con sống xa cha hoặc mẹ, cuối cùng may mắn cô ấy để a nuôi cả 2 và đưa qua bên này sống.A nghĩ pn Vn nhiều người chấp nhận chịu đựng để ck đánh đập dã man. A du học từ sau phổ thông nên quen cách sống ở phương Tây nên rất phản cảm với cảnh tượng cha mẹ đánh nhau to tiếng hoặc đánh con dã man.E thương con thì đừng để cảnh đó tái diễn, người trí thức lại càng ko thể chấp nhận người ck vũ phu như vậy. Nếu hắn dùng bàn là đập e vỡ sọ thì ai nuôi con cho e? Người như hắn ở bên này chắc đi tù dài hạn, làm gì sống nhởn nhơ như ở thiên đường đánh đập phụ nữ.Chưa chia tay thì ai cũng sợ, nhưng nếu có sức khỏe thì kiếm tiền nuôi con cơm cháo qua ngày ko khó chút nào. Đừng để con mình sống với một môi trường như vậy vì nó lớn lên dễ hấp thụ cái xấu của cha.A cũng như e và bao người khác sợ con mình bị ảnh hưởng bởi ly hôn. Từ thực tế của mình a nghĩ những lo lắng đó có cơ sở nhưng ko phải sẽ xảy ra chính xác vậy. Hai đứa con a giờ này sống khỏe mạnh ngoan ngoãn học giỏi toàn điểm A. Tụi nó hàng tuần vẫn gọi nói chuyện với mẹ. A cũng ko ngăn cản sau này tụi nó đón mẹ sang hoặc về Vn sống cùng mẹ. Vậy nên đừng bao giờ lo con hỏi bố đâu mà ko biết trả lời thế nào.
@Vananhvespa: Chị hiểu em ức chế vì chồng cư xử lạnh lùng vô tâm lại vũ phu. Em vừa sợ gia đình tan vỡ khiến con không được sống trong tình cảm đầy đủ của bố mẹ, lại vừa sợ cuộc đời mình sẽ đi theo con đường bế tắc của mẹ em. Theo dòng em kể, chị thấy vấn đề của nhà em có vẻ càng ngày càng bị leo thang. Cách ứng xử thô bạo của chồng em có xu hướng gia tăng, và cảm giác bất mãn của em cũng đang gia tăng. Nếu tiếp tục như vậy, câu chuyện sẽ vượt qua ngoài tầm kiểm soát của em, gia đình có khả năng rất cao là sẽ tan vỡ, bất kể em muốn hay không. Chị nghĩ chị Bearbie đã khuyên em rất đúng, em thử xác định rõ mình muốn gì: em có muốn giữ gia đình không, hay muốn phá bỏ cái hiện tại và xây dựng cái mới, hay em muốn cứ để kệ xem chuyện đi đến đâu thì đi đến đó. Con đường nào cũng có lợi ích và trả giá riêng của nó. Con đường số 1 thì em có thể giữ được gia đình cho mình và con; nhưng đòi hỏi em phải nỗ lực thay đổi từ chính bản thân mình. Con đường số 2 thì đòi hỏi em phải mạnh mẽ và dũng cảm, bù lại, em giải quyết càng sớm thì cơ hội để em có thể xây dựng một cuộc sống mới hạnh phúc hơn sẽ càng cao hơn (ko chắc chắn là có thể có hạnh phúc, nhưng cơ hội để có sẽ cao hơn khi em bắt đầu lại từ đầu sớm, khi em còn trẻ, khỏe và nhiều năng lực). Con đường thứ 3 ưu điểm là nhàn, em ko phải làm gì cả, chỉ việc kêu than mỗi khi xảy ra sự cố, xong rồi mọi chuyện qua thì cũng sẽ qua, nhưng bù lại thì em sẽ không có quyền quyết định với cuộc sống của mình, kết quả là chồng em sẽ bỏ em, hoặc hai vợ chồng vẫn sống với nhau nhưng càng ngày càng xa lánh ghét bỏ nhau, đợi đến già thì hai vợ chồng li thân như bố mẹ em - theo hướng nào thì cuộc sống sẽ tự vận động mà em ko quyết được.
Thương yêu con và bảo vệ con ko bị bạo lực thì cha hay mẹ phải hy sinh vì con, làm cha hay mẹ đơn thân có thể tốt hơn cho con mình. Được dạy con theo cách của mình- nếu đúng- là hạnh phúc của những người nuôi con đơn thân. Có lẽ e nên ly thân sống riêng với con xem thế nào, chuyện ly hôn có thể thực hiện sau thời gian ly thân dài dài. Lúc đó quyết định có thể nói là chín muồi từ trải nghiệm của các thành viên gia đình. Hai nhóc nhà a sống với a được 4 năm rồi và tụi nó ngày càng ngoan ngoãn trường thành học giỏi khỏe mạnh. Với e con trai thì sẽ khó khăn một chút khi cậu lớn lên, nhưng nếu ông bố nó ko yêu thương quan tâm chăm sóc nó thì gần bố cũng ko tốt.
Em nói câu này trước mặt con à? Giờ ai khuyên gì em cũng không nghe đâu, viết trên đây chắc để giải tỏa thôi phải không? Chị chỉ có thể khuyên em thêm 1 cái, đó là em muốn làm gì cũng được, nhưng hãy nghĩ trước tới kết quả mình mong muốn đạt được và thời hạn để thử cách làm đó. VD thay vì làm căng thì em sẽ xoa dịu để anh ta không đánh mình nữa. OK, vậy thì bao lâu và làm cách nào để em biết anh ta đã thay đổi hẳn và không đánh mình nữa? Em muốn cam kết không đụng tới nhau, OK. Vậy kết quả em mong muốn đạt được là gì? Sau 3 tháng, 6 tháng, 1 năm, cuộc sống hôn nhân sẽ đi về đâu với bản cam kết này? Cái này gọi là KPI trong công việc, áp dụng vào tất cả mọi điều trong cuộc sống đều tốt em à. Làm gì thì phải có kế hoạch, có mục tiêu phấn đấu, chứ nhắm mắt làm đại mà không biết làm để làm gì, thì em có mấy chục năm cuộc đời để "nhắm mắt"?
@Vân Anh: Đàn ông và đàn bà sinh ra đã có suy nghĩ và nhu cầu khác nhau. Kể cả cùng là đàn ông thì cũng sẽ có người thế này thế kia. Ví dụ có ông thích chơi game, có ông nghiện điện thoại, có ông nghiện thể thao, có ông nghiện xxx, có ông nghiện cá độ, có ông khác thì lại nghiện nhậu, etc. (Nếu so sánh thì mấy ông cá độ và nhậu nhẹt có nguy cơ cao hơn chồng em nhiều). Người như chồng em nói ít mà có trọng lượng tốt hơn nói nhiều. Ví dụ em muốn chồng dẫn con đi đá banh (đàn ông nên làm việc này trừ khi chồng em chưa bao h động vào trái banh) thì em cần kiên trì đề nghị nhưng chỉ nói 1 câu ngắn gọn thôi ví dụ như "cuối tuần anh dẫn sẽ con đi đá banh chứ?" và im lặng nhìn và đợi chồng. Nếu chồng ko trả lời ngay/ko thực hiện thì cũng ko nên càm ràm mà cần kiên trì tiếp tục đề nghị tuần sau kiểu mưa dầm thấm lâu.
Dạ ck em manh động lắm c à. Em về nhà mẹ em được 2 tuần rồi. Mà ba mẹ chứ khuyên về thôi. Em khổ tâm lắm chị.
@Vananh: Gia đình em vẫn còn nhiều điểm hạnh phúc chán so với nhiều gd khác. 3 phương án em đưa ra ko phải là mutually exclusive nên em nên có phương án 4 là kết hợp của 2 phương án đầu + thay đổi suy nghĩ đóng khung của em: "Giữ gia đình mái ấm cho con, đề nghị chồng không vũ phu, bạo lực, hạ thấp cái tôi, chăm chút chồng, xây dựng lại tình cảm với chồng, cùng nhau nuôi dạy con" và "chủ động tiền bạc, yêu bản thân, trau dồi kiếm tiền, lo cho con và hiểu tại sao chồng nó đánh mình để tránh tối đa đòn roi" Tại sao em phải "hiểu tại sao chồng nó đánh mình để tránh tối đa đòn roi". Chồng em vũ phu rõ là ko tốt, nhưng cái tốt ta đã đưa ra thông điệp rõ ràng là em cần "tôn trọng sở thích của anh ta thì anh ta sẽ ko đánh em". Sở thích của chồng là j? Có phải em đã có hành động phản đối khi anh ta enjoy sở thích nào đó của chồng? Suy nghĩ sâu vào nguyên nhân đó thì em sẽ tìm đc cách khắc phục.
là vì nhiều người đã quá kinh nghiệm với những nạn nhân như bạn, thường là lấy con ra làm lý do để biện hộ cho việc mình chẳng dám làm gì để thay đổi cả, nên có góp ý cũng như không. Nếu bạn thương con thì hãy bắt tay vào việc google: ảnh hưởng tâm lý của con khi lớn lên trong gia đình như bạn, bố đánh mẹ thẳng cánh, hoặc gia đình mà bố mẹ mạnh ai nấy sống, không nhìn mặt nhau. Ráng đọc tiếng Anh tốt hơn. Đọc chừng 1 tuần lễ, xong bạn so sánh với việc ly hôn, bạn sẽ phải tranh thủ tình cảm ba nó thế nào để hắn tiếp tục là người cha tốt hậu ly hôn. Bạn thấy 2 lối sống, cái nào tốt cho con và cho bạn hơn thì bạn lựa. Đơn giản có vậy thôi mà, vấn đề là bạn có muốn tìm hiểu không hay thôi kệ.
Anh thấy em khá nhu nhược, đôi khi cho là mình suy nghĩ kĩ lại làm người ta ko cảm thấy cái sai của mình.Chồng em chưa bao giờ sợ mất em, ko coi trọng điều đó. Nên a ta cũng chẳng cần quan tâm lắm đến vợ con, gia đình.Còn dài lắm mà hết giờ làm, mai viết tiếp :D Ngày cuối tuần vui vẻ :D
bạn ơi! khuyên chân thành là nên li dị đi, đã đánh được thì đánh hoài. Đứa con trai của bạn sẽ trở thành đại ca trong lớp nếu cứ chứng kiến cha đánh mẹ thường xuyên và trơ lỳ cảm xúc nếu thấy mẹ có bị đánh chết đi chăng nữa.
Em rất đồng ý với chị bie001, em cũng cảm nhận được chị đã có quyết định của mình nhưng trước khi quyết định cuối cùng, hãy tự bản thân chất vấn cân nhắc thật kỹ.Em chỉ chia sẻ dưới góc độ là người con trong gđ bố từng đánh mẹ rất nhiều, em năm nay 26 tuổi, đang chuẩn bị làm mẹ, khi suy nghĩ lại về cs gia đình em trước kia thì e túm lại như sau:- Ngày xưa em rất ghét bố, ghét vì bố đánh đập mẹ vũ phu, ánh mắt long sòng sọc, răng nghiến ken két, đập phá đồ đạc nhà cửa, em rất sợ và ám ảnh. Và em ghét bố tới nỗi đi học về đi qua bố và các bác hàng xóm đang ngồi với nhau, em chỉ chào các bác còn trừng mắt nhìn bố. Tối hôm đó bố chửi đi nhìn thấy bố mà k chào trước mặt các bác nhưng k đánh em. Em ghét bố tới mức có khi bố đánh mẹ, em nhảy vào dùng hết sức cào cấu rách mặt bố. Sau này em mới biết, những lúc đó chắc bố em đã buồn lắm- Ngày xưa em luôn bênh mẹ vì thấy mẹ nhỏ bé, khóc lóc khổ sở, bố thì hung dữ và chửi bậy. Sau này lớn nghĩ lại mới biết mẹ e rất giỏi ăn vạ, kiểu luôn luôn play victim, quá quắt, ăn nói hỗn hào với chồng (mày cút đi, thằng chó,...) và quá quắt trong cả việc chung của gia đình: kiểu coi thường chồng và muốn tự quyết hết chuyện kinh tế - đối nội ngoại gia đình, chỉ vì thời ngày xưa đó mẹ làm nhà nước, bố làm buôn bán nên mẹ nghĩ bố k có trình độ, nhận thức. Quan hệ mẹ em với gđ chồng cũng không tốt, mẹ em coi gđ chồng kém cỏi, coi thường, và họ cũng k có cảm tình với mẹ em. Bà nội mất mẹ em cũng k có mặt.- Bố em mất năm em học cấp 3, trước ngày bố mất người bố trong em vẫn là người đàn ông vũ phu với vợ, hết sức nóng tính cục cằn, nhưng cực kỳ thương con và không bao giờ đụng đánh con, luôn sống kiểu có bao nhiêu là cho con hết. Tuy nhiên phải tới sau khi bố mất và tới tận bayh, em mới nhận ra, tcam giữa bố mẹ và tcam bố-con k liên quan nhau, và việc ghét bố vì đánh mẹ khi chưa hiểu rõ lí do vẫn là điều e hối hận cho tới tận bây giờ. Em kể vắn tắt vậy để chị cân nhắc lại xem, lí do vì sao vc hay cái cọ chồng đánh vợ, hãy thật sự thành thật với bản thân mình, đặt mình vào vị trí người ta, và kiểm điểm lại bản thân mình. Người con chắc chắn bị ảnh hương chưa kể chị có con trai, sau con có xu hướng bạo lực giống bố (em có 1 thằng bạn hơi tí là vung tay lên dọa tát bạn bè, tát em mấy lần, em nghĩ trong đầu chứ k nói ra, nó chắc học từ bố vì nhà đó cũng nổi tiếng bố dữ mẹ chịu đựng).Cá nhân em nếu bị đánh đập cả trong lúc mang thai, em k tha thứ được :)
Không biết khuyên thế nào cho chính xác bạn ạ, bởi vì câu trả lời không nằm ở người ngoài mà nó nằm sẵn trong bạn rồi, nhưng bạn cần biết cách tự vấn bản thân để tìm ra câu trả lời.Người ngoài không nằm trong hoàn cảnh của bạn, không hiểu cảm xúc của bạn, không hiểu rõ sức chịu đựng của bạn tới đâu vv nên có trả lời cũng không chính xác được. Nếu người ngoài khuyên bạn ly hôn, bạn nhắm mắt làm theo, sau đó hậu ly hôn bạn mới nhận ra ly hôn là bước đi sai lầm vì nó không phù hợp với bạn thì sao?Bạn hãy tự vấn bản thân mình rằng bạn bây giờ cần gì? Ly hôn thì bạn được gì và mất gì? Và bạn có sẵn sàng chấp nhận những cái bạn mất đó ko?Và ở lại thì bạn được gì và mất gì, và bạn sẵn sàng chấp nhận những điểm mất khi ở lại không?Nếu ra ngoài sống, bạn có lo được cuộc sống cho mình và con tốt được không, có chịu được cô đơn không? Có chịu được khi con sống xa bố hay không?Nếu ở lại thì bạn có muốn 50 tiếp theo trong cuộc đời bạn sẽ tiếp tục giống như 4 năm vừa qua không? Rồi bạn có muốn sau này con mình lớn lên chứng kiến cảnh ba đánh mẹ hay không?Đó là một số câu hỏi mình gợi ý để bạn tự vấn bản thân nhằm đưa ra quyết định của đời mình. Bạn nên ghi xuống giấy cả hàng trăm câu hỏi đó, suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng thì bạn sẽ có câu trả lời cho chính mình. Câu trả lời đã có trong bạn rồi, nhưng bạn cần “tìm” thì sẽ ra thôi bạn ạ.Riêng từ trải nghiệm cá nhân mình (chỉ là cá nhân mình thôi nhé), nếu là mình thì mình không muốn sống 50 năm tiếp theo trong bạo hành, không muốn sống trong sợ hãi, không muốn con mình chứng kiến cảnh bố đánh mẹ vì khi đó mẹ sẽ cảm thấy nhục nhã còn con sẽ căm ghét và thiếu tôn trọng bố, nên mình sẽ chọn giải pháp ly hôn. Tuy nhiên đây chỉ là quyết định của mình thôi. Có thể nó không phù hợp với bạn.
Cảm ơn bạn, có lẽ mình sẽ hơi khó khăn giai đoạn đầu này, vc mình đã quyết định bán nhà và ly thân, cảm ơn bạn