images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Vì sao hơn 40% người Mỹ gốc Việt ở tại California
tổng cộng có 1tr3 việt kiều mà gửi được 11 tỷ usd??? trung bình mỗi người gửi gần 100k kiều hối về vn???
một là cần xem lại số liệu thống kê của bài báo này; hai là cần xem lại liệu kiều hối có là con đường chính thống để "tắm gội" cho sạch sẽ
Gởi từ ứng dụng Webtretho của caoconhn

kiều hối nó nhiều nguồn, trong đó từ những người xuất khẩu lao động chiếm phần lớn.
08:33 SA 05/04/2015
Nhờ cá tháng tư, em đã biết anh là 1 thằng đểu!
Xin lỗi các em gái chứ đứa tử tế thì nó sẽ thấy vui, và kể cả khó khăn vẫn cố đc, chứ các bạn bênh cái thằng đó làm gì...toàn trẩu không à :v
02:56 CH 04/04/2015
Nữ, 86, đã ly hôn , tìm bạn nghiêm túc
hi hi, cho a làm quen nhé
05:41 CH 17/03/2015
Có nên chỉ trích hình ảnh GS Vũ Khiêu 'thơm' má...
lê chiêu thống còn lớn tuổi hơn lão già này cơ
12:49 CH 01/03/2015
Có nên chỉ trích hình ảnh GS Vũ Khiêu 'thơm' má...
Quốc sự về nụ hôn của một cụ già trỗi máu xuân tình dĩ nhiên không quên bàn về nước dãi của cụ còn để lại trên gò má căng phính lông tơ của cô gái trẻ. Quốc sự về hình ảnh đó cũng có đủ mọi lời bảo vệ bằng cách đưa ảnh một vị lãnh tụ khác cũng hay hôn phụ nữ, đàn ông và trẻ con như một truyền thống đáng noi theo. Dĩ nhiên, khi đã tranh luận, mỗi phe càng nói càng hăng. Ngôn ngữ mỗi lúc một mạnh bạo, thậm chí rất hung hãn.
08:47 SA 27/02/2015
Có nên chỉ trích hình ảnh GS Vũ Khiêu 'thơm' má...
anh phiêu còn sửa cả truyện kiều được thì có gì mà anh không làm được.
“Trộm nghe thơm nức hương lân
Một nền Đồng Tước khóa Xuân hai Kiều”
đã bị ông Phiêu hô biến thành “Buồng đào nơi tạm khóa Xuân hai Kiều”, nghe cứ như là cái buồng tạm giam tội phạm hình sự!
08:40 SA 27/02/2015
Có nên chỉ trích hình ảnh GS Vũ Khiêu 'thơm' má...
Ba mươi tuổi chưa lấy vợ thì đừng lấy vợ nữa, bốn mươi tuổi chưa làm quan thì đừng làm quan nữa, năm mươi tuổi chưa đi đâu thì đừng đi đâu nữa!...Còn tôi thì thêm rằng, sáu mươi tuổi chưa viết câu đối thì đừng viết câu đối nữa, bảy mươi tuổi chưa chết thì chết con mẹ đi cho rộng chỗ!
08:36 SA 27/02/2015
Có ai muốn làm quen với gái 83 không nào :D
@};-............
06:32 CH 01/10/2014
Máy bay chở 239 người của Malaysia mất tích - Vệ...
vụ này trên sông Hudson, là máy bay trượt khỏi đường bay chứ không phải rơi
Video dưới này mới là rơi
12:17 CH 09/03/2014
“Bố mẹ đi cẩn thận không bị bắn chết đấy, con...
Mình cũng nghĩ chỉ có kẻ nào "đần" lắm mới tin những bài tuyên truyền kiểu đó ở thời đại internet. Nhưng như vậy cái thành phần mà được phỏng vấn chiếu trên tivi nói nhan nhãn mấy câu đó phải xếp vào dạng nào: đần thật hay giả đần để đổi lại vài đồng bạc? cả 2 loại đó đều đáng khinh như nhau (chỉ nói bọn sinh viên, thanh niên sức dài vai rộng, bỏ qua mấy cụ già trong các chương trình xây nhà tình thương vẫn hay nói :cảm ơn Đ & chính phủ O:-)!

Cái loại đần đó còn đầy đó bạn. mình trích lại face bookcuar một chú bên Ukraina: Các bạn thân mến của tớ ơi. Tớ có một ý kiến nho nhỏ là khi đăng lên wall của mình hay của người khác về conflic giữa Nga và Ukraine, không nên đăng các tin từ báo Nga hay báo Việt được dịch từ báo Nga. Trong cuộc chiến tranh thông tin, các báo của Nga thường đưa những thông tin bịa đặt và không chính xác. Cụ thể nhất là trường hợp với soái hạm Getman Sagaidachnui của Ukraine. Vào thời điểm các báo đồng loạt đăng soái hạm này cắm cờ Nga thì soái hạm đang ở bên Hy Lạp. Ngày hôm qua soái hạm đã qua eo biển của Istambul và tiến vào biển Đen. Trên tàu treo lá cờ Ukraine rất to và cờ Crimea (Tớ xin chỉnh lại là cờ hải quân Ukraine). Các thủy thủ xếp hàng trên boong tàu thành chữ UA. Sáng sớm hôm nay, radio và báo Ukraine báo tàu đã cập cảng Odessa.
còn đây là
face của bạn ý
07:51 CH 06/03/2014
Mẹ ôm xác con gào khóc thảm thiết
Vụ khác không biết, nhưng vụ này đã có thông tin gì mà bạn nói như đúng rồi nhỉ. Bạn chỉ ra lái xe máy ở đây sai ở chỗ nào, bằng chứng???

mình chứng kiến nhiều vụ tai nạn kiểu đó rồi, trong thành phố mà đi trước ô tô buýt thì không có cán vào đầu đâu, vì tốc độ xe buýt trong nội thành thường thấp, nó đạp phanh cái là dừng ngay. đây là đi cạnh xe buýt rồi ngã ra hoặc chạy trước nhưngcungx bị ngã đổ va quyệt xe máy khác, còn mình không tin là xe buýt đâm vào. vị hiện trường không có cái xe buýt nào đè lên xe máy cả
07:44 CH 06/03/2014
“Bố mẹ đi cẩn thận không bị bắn chết đấy, con...
Dân VN vẫn còn bị ám ảnh cuộc CM mấy chục năm trước và thất vọng khi trả 1 cái giá quá đắt cho 1 kết quả không xứng đáng, nên...không tin ở hoa hồng:). Nhiều người, nhất là giới trẻ trưởng thành dưới mái trường xhcn :-S thấm nhuần những bài tuyên truyền nên lúc nào cũng:tôi yêu VN, tôi yêu hoà bình" mà không biết là đang làm kiếp nô lệ, kiếp bò kéo xe cho cái "Thiên đường mật của các nhà lãnh đạo".

Không thanh niên nào tin đâu, kể cả con cái lãnh đạo, nhưng người ta biết cái giá phải trả nếu lệch quỹ đạo Trung Hoa. Trung quốc giống hệt Nga thôi, không bao giờ chấp nhận láng giềng lạc vào vòng tay của tây phương ( theo họ nghĩ thế) , Tự do, dân chủ, kinh tế thị trường, đều là những thứ người TQ không thích, và hậu quả thế nào thì các mẹ biết rồi đấy, anh chí nguyện không nói đùa đâu
07:19 CH 06/03/2014
“Bố mẹ đi cẩn thận không bị bắn chết đấy, con...
Dân mình trót cuốn vào bạo loạn và chiến tranh rồi nên phải chấp nhận xã hội dạng này để mong có chút bình yên, nên xã hội này đang tạm thời tồn tại, nếu vượt quá ngưỡng chịu đựng thì lại can qua thôi.
Sao dạo này wtt bị kiểm duyệt hay sao mà các top liên quan đến công an đánh người, hiện thực xã hội... hay bị khóa rồi xóa thế nhỉ.
Vị cái văn hóa bạc nhược của người An nam thôi, tóm lại một chữ hèn. Vì thế hãy thay đổi từ chính ra đình mình, giáo dục con cái mình: trung thực, dám làm, dám chịu, và bớt bao bọc thì hi vọng vào thế hệ sau, với những người an phận, sợ thay đổi. Còn cái lũ mà động một tí là xóa bài, này nọ. Có lẽ ngoài cái chức Mode trong này, ngoài đời họ không có vẹo gì cả. Thông cảm, còn mỗi chỗ để oai.
07:12 CH 06/03/2014
Mẹ ôm xác con gào khóc thảm thiết
Phần lớn lỗi xe máy, nhưng ai đi miền Nam nhiều sẽ thấy cách đi xe máy của người miền nam, đặc biệt là chị em rất ngổ ngáo, lấn làn, coi mình như một đường đi rất sợ. Xe buyt mặc dù có thể là hung thần thực, nhưng chính cách đi của chị em mới là nguy hiểm, đi sát xe to trong khi tay lái yếu, quan sát kém, không bao giờ nhường đường là những lỗi rất cơ bản. Và có điểm chung là phóng khá nhanh, nhất là người sài gòn
07:06 CH 06/03/2014
“Bố mẹ đi cẩn thận không bị bắn chết đấy, con...
Vấn đề là chế độ sau có lại nông dân lên làm lãnh đạo, có lại cào bằng hết của cải của những ngưoi làm ăn chân chính không? Tôi thì tôi sợ cái ngu dốt và bầy đàn của dân Việt Nam lắm. Hoà bình mà nó còn hôi của với đánh chết trộm chó thì khi biến động biết thế nào. Ai thích thì cứ làm cách mạng, có biến là tôi cuắp bố mẹ tôi ra nước ngoài chạy trước.

hãy nhìn sang Myama. đâu phải cách mạng nào cũng đổ máu. đổ máu hay không do chính lãnh đạo thôi.
02:33 CH 06/03/2014
Thả 7 thanh niên sau nửa năm giam cầm nhờ có...
Họ sai như vậy, do đâu?
Trong quá trình đi điều tra về những sai phạm của 3 bị can là Nguyễn Văn Nên, Ngô Thanh Phong và Phạm Văn Út, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều việc làm có những biểu hiện mờ ám của Nguyễn Văn Nên và một số cộng sự, trong đó có việc xử lý khoản tiền 2,7 tỉ của Ngô Đức Minh và cô vợ hờ là Nguyễn Thị Nghiệp.
Đây cũng là vụ việc có nhiều tình tiết rất quái quỷ mà chúng tôi sẽ đề cập đến trong một bài điều tra khác. Cũng trong quá trình đi điều tra, chúng tôi thu được nhiều chứng cứ về một số việc làm lạm dụng chức quyền của tướng Nguyễn Việt Thành. Chúng tôi đã cung cấp cho Cục Điều tra Hình sự, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và mong muốn Cơ quan điều tra sớm điều tra làm rõ về sự thực những tài liệu mà chúng tôi đã cung cấp.
Trở lại vụ án, chúng tôi vẫn tự hỏi tại sao Nguyễn Văn Nên, Ngô Thanh Phong và Phạm Văn Út lại dám liều lĩnh làm thế – đặc biệt là với Nguyễn Văn Nên.
Nguyễn Văn Nên được coi là một cán bộ điều tra có năng lực và được đào tạo cơ bản, cho nên không thể nói là anh ta ấu trĩ về mặt luật pháp hoặc về các nguyên tắc nghiệp vụ công an. Nhưng tại sao lại xảy ra như vậy? Điều đó hoàn toàn có thể lý giải được rằng, nếu như không có tướng Nguyễn Việt Thành là người trực tiếp chỉ đạo, thậm chí bảo lãnh theo kiểu “nếu sai, tôi Việt Thành chịu trách nhiệm trước pháp luật” thì chắc chắn Nên không thể nào dám làm. Trong các bản giải trình theo kiểu “kêu oan” của mình, Nguyễn Văn Nên cũng nhất nhất khai, tất cả mọi việc anh ta làm đều là thực hiện theo lệnh của ông Việt Thành hoặc của cấp trên.
Tuy nhiên cũng phải hiểu rằng, nếu không có báo cáo trinh sát của Nguyễn Văn Nên theo kiểu “dựng tội” cho những người như ông Bùi Mạnh Lân, Đỗ Cao Bằng, Phạm Văn Hướng và nhiều người khác, thì chắc chắn ông Thành cũng chẳng có căn cứ nào mà ra lệnh. Một người có thừa nhiệt huyết chống tội phạm nhưng lại chẳng có mấy kiến thức nào về luật pháp thì chắc chắn không thể không trông cậy vào những báo cáo của cấp dưới. Vì vậy, dưới báo cáo thế nào, ông tin tưởng và ra lệnh thực hiện thế đó.
Vụ bắt oan sai ông Bùi Mạnh Lân, Đỗ Cao Bằng… là điển hình của việc “hình sự hóa” một vụ việc tranh chấp dân sự, mà điều đáng nói là vụ việc đã được giải quyết ở tòa án tỉnh. Việc tổ chức bắt ông Lân, ông Bằng cũng là điển hình của việc vi phạm luật pháp. Vụ việc xảy ra ở Bình Dương, nhưng Công an Tiền Giang thực hiện lệnh bắt, rồi huy động hàng chục cảnh sát xông đến trụ sở một đơn vị kinh tế, như thể đây là một ổ tội phạm cực kỳ nguy hiểm… đó là những việc làm thể hiện rằng “ta đây có quyền lực” và bất chấp các quy định về tố tụng!
Những tài liệu mà Nguyễn Văn Nên có được về vụ ở Công ty Hưng Thịnh chủ yếu là thông tin một chiều lấy từ ông Tạo và từ đám giang hồ bị bắt trong vụ Năm Cam.
Các đối tượng bị bắt trong vụ Năm Cam ở ngoài xã hội hầu hết là dân lưu manh chuyên nghiệp cho nên chúng thừa thủ đoạn để làm vừa lòng cán bộ điều tra. Chỉ cần nghe cán bộ điều tra hỏi về một nhân vật A, nhân vật B nào đó thì lập tức chúng đã có thể dựng lên những câu chuyện để cung cấp thông tin “mới” cho cán bộ điều tra. Với một vụ án truy xét kiểu như vụ Năm Cam giai đoạn 2, người điều tra rất dễ mắc bẫy nếu như cứ tin vào lời khai của các đối tượng. Đấy là chưa tính tới trường hợp người điều tra không có TÂM, muốn dùng lời khai đối tượng làm chứng cứ gián tiếp để “hạ” người khác, hoặc cố làm để lấy thành tích.
Đã có một thời kỳ dài, không ít điều tra viên kết tội đối tượng bằng niềm tin nội tâm – nghĩa là kẻ này phải tham ô, phải tham nhũng hoặc phải ăn cắp, ăn trộm thì mới có tiền mua xe, xây nhà; hoặc trong bữa cơm mời nhau đấy chắc chắn chúng sẽ bàn chuyện chạy án… Cho nên họ tìm cách bắt “khẩn cấp” người hiềm nghi rồi khi vào trại giam thì áp dụng đủ mọi biện pháp, kể cả dùng nhục hình biến tướng để người bị bắt “nhận tội”.
Cứ với một kiểu suy diễn như vậy cho nên trong quá trình điều tra vụ án Năm Cam đã không ít cán bộ bị khốn khổ, phải giải trình với Ban Chuyên án do ông Việt Thành làm Trưởng ban. Bất cứ lời khai nào của một đối tượng ngoài xã hội về nhân vật nào đó – mà nhất lại là người mà ông Thành “không ưa” thì ông cũng có thể ra lệnh điều tra và bắt phải giải trình, báo cáo. Bây giờ nhớ lại không khí “bắt bớ, đấu tố” của những ngày ấy, tôi vẫn còn thấy rùng mình.
Chúng tôi đã gặp một số người từng bị giam ở trại giam Công an Tiền Giang và khi nghe họ kể về cái trò tra tấn, hành hạ phạm nhân ở đây thật ngoài mức tưởng tượng. Đã có phạm nhân cứ nhận tội bừa cho xong để thoát bị hành hạ… Việc ông Bùi Mạnh Lân phải tìm đến cái chết để giải thoát là một minh chứng. Chúng tôi rất mong Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao cho điều tra làm rõ những lời tố cáo của một số người đã bị dùng nhục hình tại đây.
Một việc rất nghiêm trọng nữa trong vụ án này, đó là Cơ quan điều tra, mà trực tiếp là ông Việt Thành đã sử dụng báo chí làm công cụ cho mình rất giỏi. Bất cứ một đối tượng nào khi bị Cơ quan Công an điều tra hoặc bắt thì họ đã tuồn tài liệu cho phóng viên bằng cách rỉ tai và nói theo kiểu “không chính thức”. Thế là các phóng viên tha hồ phóng bút viết với một dòng chữ mào đầu hết sức “bí mật”: “Theo nguồn tin riêng của báo…”. Có thể nói đây là một món võ rất hiểm và thâm độc bởi vì một đối tượng, nếu là cán bộ hoặc là người đang có vị trí xã hội mà bị báo chí bêu riếu với đủ các thứ tội mà đặc biệt trong đó có tội “đồng lõa” hoặc là “đệ tử” của Năm Cam thì còn ai dám bênh vực, ai dám lên tiếng bảo vệ nữa.
Việc Cơ quan điều tra sử dụng báo chí làm công cụ đã gây ra một sự bức xúc trong dư luận đến nỗi đồng chí Nguyễn Tấn Dũng, khi đó là Phó thủ tướng Chính phủ cũng phải lên tiếng. Ngày 10-12-2003, đồng chí đã phải ghi như thế này vào trong một văn bản gửi cho lãnh đạo Bộ Công an: "…Đồng chí Bí thư Tỉnh ủy Bình Dương đưa trực tiếp văn bản này cho tôi và kiến nghị Chính phủ chỉ đạo làm rõ việc bắt giam này. Đồng chí Bí thư nói với tôi là tỉnh Bình Dương rất bất bình về việc bắt giam khẩn cấp này (công an đến bắt xét khẩn cấp mà có nhiều nhà báo cùng đi và ngay sau đó là đưa tin không đúng). Tôi chưa rõ việc này thế nào, yêu cầu đồng chí Bộ trưởng, đồng chí Thứ trưởng cho kiểm tra lại vụ việc này và có báo cáo đầy đủ, nghiêm túc cho Thủ tướng Chính phủ”.
Vụ việc mà Phó thủ tướng đã có ý kiến như vậy nhưng sau đó cũng không có phản hồi và phải sau 8 năm thì việc điều tra làm rõ mới được tiến hành, đó thực sự là điều rất không bình thường.
Vụ án Năm Cam cho đến bây giờ vẫn còn nhiều uẩn khúc trong dư luận. Chúng tôi hy vọng rằng, Cơ quan điều tra hình sự của Viện Kiểm sát Tối cao sẽ cho điều tra lại một số trường hợp và nếu minh oan hoặc giảm tội được cho ai đó thì cũng là việc “cứu một người phúc đẳng hà sa”.
02:21 CH 06/03/2014
Thả 7 thanh niên sau nửa năm giam cầm nhờ có...
Số phận một sĩ quan công an
Vào một buổi sáng Chủ nhật hồi đầu tháng 2, tôi vừa đến cơ quan thì có điện thoại. Từ đầu dây đằng kia, một giọng nói của người miền Nam cất lên rụt rè, anh tự giới thiệu rằng anh là Bùi Văn Nhứt, anh đang ở Hà Nội để đội đơn đi kêu oan. Nghe đến tên Bùi Văn Nhứt, tôi giật mình và nghĩ ngay đến vụ án mà tôi đang đi điều tra bấy lâu nay. Nghe anh nói bị oan, thực sự lúc đầu tôi cũng chẳng tin, bởi trong hơn ba chục năm cầm bút, tôi đã gặp không ít người oan thật và cũng chẳng ít người oan giả. Nhưng cứ nghe giọng nói rụt rè, pha chút sợ sệt và nghèn nghẹn của anh tôi có linh cảm rằng, có thể anh oan thật và thế là tôi mời anh đến tòa soạn.
Cũng phải nói thêm rằng, ngày ấy Báo Năng lượng Mới chưa ra mắt mà đang trong quá trình làm thủ tục xin phép, tòa soạn mới chỉ là một gian hơn 240m2 do Tập đoàn cấp cho, chưa có bàn có ghế và dĩ nhiên cũng chẳng có nhân viên.

Bùi Văn Nhứt
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Bùi Văn Nhứt tới. Đó là người đàn ông thấp, đậm, khuôn mặt tròn và ôm theo một chiếc cặp căng phồng. Đúng là “phong cách” của một người đang đội đơn đi kêu oan. Anh mở cặp và đưa ngay cho tôi một tập hồ sơ dày cộp, tôi liếc qua và thấy đó là đơn của anh gửi kêu oan đến các cấp lãnh đạo Đảng, Quốc hội, Chính phủ, Bộ Công an, Viện Kiểm sát. Rồi rất nhiều các thứ tài liệu kèm theo. Trong đó có cả bút tích của những người có trách nhiệm, phê vào các văn bản chỉ đạo; các hóa đơn chứng từ liên quan đến tiền bạc. Mục nào ra mục nấy, tài liệu nào cũng được ghi chú bên ngoài rất cẩn thận để cho người nghiên cứu được dễ dàng.
Anh giao tài liệu cho tôi rồi nói vội vã: “Anh cứ nghiên cứu bộ hồ sơ này, nếu anh cần giải thích gì thêm em sẽ gặp anh để trình bày”. Bùi Văn Nhứt chỉ nói như vậy rồi nhấp nhổm định về, tôi ngạc nhiên trước thái độ của anh và hỏi: “Tại sao anh có vẻ vội vã thế?”. Bùi Văn Nhứt nhìn quanh bằng ánh mắt sợ sệt rồi nói: “Anh không biết tình cảnh của tôi đâu. Tôi đang bị săn đuổi, bị đe dọa. Những ngày này ở Hà Nội, tôi không dám ở nhà trọ nào quá hai ngày”. Nghe anh nói mà tôi vừa buồn cười, vừa thương anh. Tôi bảo: “Anh từng là sĩ quan Công an mà sao lại có thể bạc nhược như vậy? Nếu kẻ nào đó quyết tâm hại anh để “giết người diệt khẩu” thì anh làm gì có cơ hội mang đơn đi khắp nơi như thế này”.
Thế rồi sau khi được tôi động viên và an ủi, Bùi Văn Nhứt bình tĩnh trở lại và lúc ấy anh mới kể tóm tắt cho tôi nghe tình trạng của anh hiện nay. Tôi nghe và thực sự không thể tưởng tượng được. Một người đang là Trung úy Công an Nhân dân, là Đảng viên, có nhà có cửa, có vợ, có con… Nay bỗng dưng trở thành kẻ tứ cố vô thân, sống lang bạt kỳ hồ, nhờ vào sự giúp đỡ của bạn bè và của cả những người cùng cảnh ngộ. Bị tước danh hiệu Công an Nhân dân, bị khai trừ ra khỏi Đảng, buộc phải ly dị vợ, phải bán nhà bán cửa để lấy tiền trả nợ. Ngần ấy nỗi đau khổ ập lên đầu một con người, nếu không phải là người có ý chí chắc cũng khó có thể nào sống nổi…
Hỏi chuyện anh được một lát thì anh lại vội vã ra đi và thế là từ đó số phận người sĩ quan Công an đen đủi này cứ ám ảnh tôi và tôi cũng bắt đầu đi điều tra những sự thật về nỗi oan của anh.

Bùi Văn Nhứt khi cải trang để trốn
Tháng 12-2002, Phòng Cảnh sát Điều tra (CSĐT), Công an Tiền Giang được Bộ Công an, Tổng Cục Cảnh sát giao khám phá và thụ lý điều tra Chuyên án 502X – Buôn lậu xăng dầu. Lúc này, Bùi Văn Nhứt là điều tra viên tham gia chuyên án với tư cách là thành viên giúp việc cho Hội đồng xử lý tài sản của chuyên án theo Quyết định số 5047/QĐ-HĐĐGTS ngày 26-11-2002, do ông Trần Thanh Trung, Phó chủ tịch UBND tỉnh Tiền Giang ký. Nhưng Nhứt không được giao nhiệm vụ đúng theo trách nhiệm của một điều tra viên và nội dung của Quyết định 5047/QĐ-HĐĐGTS, mà lại được giao việc khác.
Và đó là những công việc mà ngay từ đầu, Nhứt lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không minh bạch.
Đầu tháng 11-2002, Phạm Thế Kim lúc này là Đội phó Đội 4 chỉ đạo cho Nhứt tập hợp toàn bộ số tiền vật chứng thu giữ trong Chuyên án 502X gửi tại 3 ngân hàng gồm: Ngân hàng Nhà nước, Ngân hàng Công Thương và Ngân hàng Đầu tư.
Vì số tiền quá lớn, hơn nữa bản thân không phải là thủ kho nên không có điều kiện bảo quản tập hợp vật chứng nên nhiều lần Nhứt đề nghị Phạm Thế Kim cho ý kiến chỉ đạo để thực hiện. Phạm Thế Kim đưa cho Nhứt một văn bản photo đề ngày 4-11-2002 do Nguyễn Văn Nên ký, nội dung là chỉ đạo Phạm Thế Kim, Phạm Văn Út và Nhứt đem toàn bộ vật chứng thu giữ trong Chuyên án 502X gửi ngân hàng. Khi đã nhận được văn bản chỉ đạo buộc Nhứt phải thực thi, Nhứt đã tập hợp đem gửi ngân hàng 13 tỉ đồng và 249.000USD. Toàn bộ số lãi thu được từ việc gửi tiền này hàng tháng Nhứt đều giao đủ cho Phạm Văn Út nhập sổ quỹ và có phiếu thu tử tế.
Rồi Phạm Thế Kim truyền đạt ý kiến của Ngô Thanh Phong chỉ đạo cho Nhứt giữ lại một số tiền từ nguồn tiền vật chứng để tạm ứng chi cho việc tiếp khách, điện thoại, tiêu xài… của Ban Chỉ huy phòng. Căn cứ vào các ý kiến đề xuất có sự đồng ý bút phê hoặc chỉ đạo miệng của Ban Chỉ huy phòng, từ năm 2002 đến 2004, Nhứt đã chi 650.000.000 đồng, chủ yếu là tiền chi cho các cá nhân. Nhưng khi tập hợp lại chứng từ thanh toán thì chỉ khoảng 200.000.000 đồng, vì vậy khi giao lại khoản tiền vật chứng này đã bị thâm hụt 450.000.000 đồng.
Lý do khi lãnh đạo ra lệnh miệng là phải đưa, nhiều lần như vậy nên Nhứt không nhớ nổi. Khi kết sổ lại để chuyển thi hành án thì số tiền bị thiếu hụt như đã nêu trên. Vì vậy không còn cách nào khác Nhứt phải bán nhà đất và vay mượn thêm với lãi suất cao để nộp đủ vào ngày 27-9-2004 cho Cơ quan Thi hành án, nếu không sẽ bị vi phạm pháp luật và bị đưa ra khỏi ngành.
Sự đen đủi chưa buông tha Nhứt. Tháng 10-2007, bà Phạm Thị Ánh (vợ ông Hùng trong vụ án 502X) có đơn khiếu nại còn 2 khoản tiền 5.500USD và 40.200.000 đồng là tiền vật chứng vụ án 502X xét xử xong đã lâu nhưng không được xử lý. Số tiền này trước đây do người khác nhận, Nhứt không biết. Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ huy phòng vẫn quy trách nhiệm và bắt Nhứt phải đền số tiền này mặc dù anh ta không thu giữ.
Vào đầu năm 2003, Phạm Thế Kim chỉ đạo cho Nhứt vào trại giam làm việc với bị can Trần Thế Hùng và vợ là Phạm Thị Ánh đồng ý cũng như tự nguyện viết văn bản chấp nhận bán một số tài sản gồm xe Landcruiser, Meccedes đời mới, tàu chở xăng dầu và một lượng lớn xăng dầu với giá trị thấp hơn rất nhiều so với giá thị trường cùng thời điểm số tiền bán tài sản là vật chứng hơn 22 tỉ đồng. Ngoài ra, Phạm Thế Kim còn bảo Nhứt mang các biên bản khống vào để ép các bị can ký khống vào các biên bản trao trả tài sản, sau đó giao bản khống lại cho ông Kim tự ghi nội dung trao trả.
Khi kết thúc chuyển truy tố chuyên án thì còn lại là phần các đối tượng tiêu thụ hàng xăng dầu nhập lậu từ vụ 502X, tuy không bị xử lý hành chính và hình sự nhưng họ vẫn phải nộp số tiền 425.000.000 đồng cho Cơ quan điều tra. Quá trình thống kê Nhứt phát hiện Phạm Thế Kim và Phạm Văn Út đã quản lý và sử dụng hết số tiền nêu trên của các đối tượng giao nộp.
Tháng 10-2004, Nhứt được điều động về công tác tại Phòng CSĐT tội phạm về trật tự quản lý kinh tế và chức vụ, nhưng Phạm Thế Kim và Ngô Thanh Phong có văn bản xin giữ Nhứt ở lại đến tháng 12-2006, mục đích để buộc anh ta lập chứng từ khống để quyết toán kinh phí điều tra với số tiền 830.000.000 đồng đã được UBND tỉnh Tiền Giang cho tạm ứng trước đó để làm án.
Toàn bộ số tiền lãi thu được từ việc gửi vật chứng ở ngân hàng cùng với những khoản tiền khác trong đó có phần lớn từ nguồn tiền kinh phí điều tra, tổng cộng gồm nhiều tỉ đồng đã được Ngô Thanh Phong, Nguyễn Văn Nên, Phạm Thế Kim, Phạm Văn Út quản lý, sử dụng, chi xài và đây cũng là việc mà Cơ quan điều tra của VKSND Tối cao đang tập trung làm rõ…
Nguyễn Văn Nên còn chỉ đạo Nhứt giữ lại một ít sổ tiết kiệm số tiền 800.000.000 đồng, không giao nộp cho Phạm Văn Út để rút lãi làm quỹ riêng của Đội sử dụng tiêu xài đám tiệc và quan hệ công tác.
Sự chi tiêu bạt mạng của Ban Chỉ huy, cách làm ăn tùy tiện theo kiểu “lệnh miệng”, đã khiến cho Nhứt dở sống, dở chết vì khoản nợ khổng lồ lên đến trên 700 triệu đồng – đây là số tiền phải nộp cho Cơ quan Thi hành án. Do không có số tiền lớn nên Nhứt phải bán nhà đất cũng không đủ, cùng đường anh ta phải vay mượn nóng của những người cho vay nặng lãi bên ngoài có lãi suất cao với hy vọng trong một thời gian ngắn được quyết toán lại số tiền trên để trả lại cho những người đã vay mượn. Nhưng không ngờ sự việc cứ kéo dài. Nhứt đã nhiều lần yêu cầu chỉ huy phòng xem xét lại cho được thanh toán một phần số tiền trên để có tiền trả nợ vì anh ta còn lưu giữ đủ chứng từ chỉ đạo, duyệt chi của lãnh đạo phòng, nhưng không được ai giải quyết.
Trong vụ việc này, không thể nói là Bùi Văn Nhứt không có “tội” gì? Cái “tội” to nhất của anh là nhắm mắt làm bừa theo lệnh miệng của cấp trên. Nhưng cũng thật khó cho một người như Nhứt, là nếu cấp trên ra lệnh mà không thực hiện thì làm gì còn tồn tại được. Hơn nữa vì nghĩ “đã có trên chịu trách nhiệm” cho nên Nhứt luôn nghĩ là chắc không sao. Tuy nhiên, khi thấy sự chi tiền ngày càng quá đà, Nhứt đã khôn ngoan lưu lại một hồ sơ đầy đủ các chứng từ, bút tích thể hiện việc làm sai của cấp trên.
Thảm kịch của Nhứt và gia đình bắt đầu từ đây.
Vì quá bức xúc, Nhứt tuyên bố với Phạm Thế Kim là nếu không giải quyết thì sẽ tố cáo toàn bộ việc làm khuất tất này. Phạm Thế Kim báo cáo việc này lên Chỉ huy phòng và Giám đốc là ông Nguyễn Chí Phi, tất nhiên họ sợ nếu vụ việc tiền bạc này bị phanh phui thì sẽ lộ ra nhiều sai phạm khác trong thu giữ vật chứng vụ án, kể cả Chuyên án Z501 (Năm Cam). Lúc này thì một số người có trách nhiệm bắt đầu lo sợ và bởi những gì mà Bùi Văn Nhứt có trong tay.
Vụ việc cứ đẩy đưa cho đến ngày 30-4-2009, Nhứt không còn cách nào khác để có được tiền trả nợ, nên đã thành khẩn trình báo với đơn vị mong được sự can thiệp giúp đỡ. Nhưng không ngờ lợi dụng cơ hội này, Ban Giám đốc CA tỉnh Tiền Giang đã chỉ đạo thành lập tổ xác minh tiến hành thu thập đơn tố cáo Nhứt từ những người cho vay nặng lãi để có cớ xử lý hình sự đối với anh ta.
Qua xác minh, tổ công tác không thu thập được gì, bởi những người cho vay không dám tố giác vì bản thân họ chính là những người cho vay nặng lãi (hiện Nhứt còn giữ đủ các giấy tính lãi suất cao của họ). Sau 2 tuần xác minh không thu được kết quả, lãnh đạo Công an tỉnh Tiền Giang quyết định tước danh hiệu Công an Nhân dân và khai trừ Đảng đối với Nhứt, đồng thời chuyển hồ sơ sang điều tra để khởi tố, xử lý hình sự đối với anh ta. Liền trong 2 tuần, Ban Giám đốc đã ra 3 quyết định gồm: Quyết định tạm đình chỉ công tác, Quyết định tước danh hiệu Công an Nhân dân, Quyết định khai trừ Đảng đối với Nhứt).
Hồ sơ vụ việc được nhanh chóng chuyển sang Phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội, giao cho ông Nguyễn Văn Hồng, Trung tá, Đội trưởng tiến hành thu thập, để khởi tố xử lý hình sự bằng được. Ông Nguyễn Văn Hồng đã thực hiện bằng mọi thủ đoạn nghiệp vụ để quy kết cho Nhứt phạm tội lừa đảo. Khi làm việc, ông Hồng buộc Nhứt giao nộp nhiều tài liệu liên quan tới sai phạm của lãnh đạo phòng và Ban Giám đốc nhưng không lập biên bản liệt kê thu giữ tài liệu…
Vì hồ sơ vụ việc liên quan đến Nhứt là dân sự nên VKSND tỉnh Tiền Giang đã không đồng ý khởi tố vụ án và phê chuẩn lệnh tạm bắt giam theo đề nghị của ông Nguyễn Văn Hồng. Tuy VKSND tỉnh Tiền Giang không phê chuẩn, nhưng Nhứt luôn lo sợ là họ sẽ tìm cách bắt và khi đã vào trại giam của CA Tiền Giang thì “gỗ đá cũng phải nhận… tội”. Để tránh liên lụy đến vợ con, Bùi Văn Nhứt phải ly dị vợ và trốn đi khỏi địa phương…
Sau này, chịu không nổi nữa, Bùi Văn Nhứt đã mang toàn bộ tài liệu còn lưu giữ được đi tố cáo tội ác với cơ quan bảo vệ pháp luật.
02:14 CH 06/03/2014
Thả 7 thanh niên sau nửa năm giam cầm nhờ có...
Tất nhiên là phải chối…?!
Quả thực đây là một điều không thể chấp nhận được trong thời buổi hiện nay, khi việc cải cách tư pháp của chúng ta đang có những tiến bộ mạnh mẽ.
Đành rằng vụ án này xảy ra đã 10 năm, nhưng hầu hết những người tham gia quá trình điều tra, xét xử vụ án này vẫn còn đang đương chức, đương quyền, thậm chí có một số điều tra viên, kiểm sát viên đã được giữ những chức vụ cao hơn ngày ấy.
Được biết lãnh đạo Bộ Công an, Viện Kiểm sát Tối cao, Tòa án Nhân dân Tối cao đã chỉ đạo phải làm rõ trách nhiệm cá nhân trong quá trình thực hiện tố tụng vụ án này.
Có một điều mà dư luận hết sức quan tâm, ấy là việc Nguyễn Thanh Chấn đã công khai tố cáo việc mình bị các điều tra viên dùng nhục hình, hoặc cho đầu gấu, lưu manh hành hạ.
Những điều mà Nguyễn Thanh Chấn kể với ai thì có thể lạ, nhưng với người viết bài này đã từng tham gia và viết về nhiều vụ án lớn; đã từng dự rất nhiều buổi hỏi cung các đối tượng; đã từng đến không ít trại giam từ cấp quận, huyện, đến thành phố, tỉnh, rồi trại giam của Bộ… thì thấy rằng, chuyện trước đây, cán bộ điều tra đánh đập phạm nhân, dùng nhục hình, hoặc nhục hình biến tướng, hoặc dùng "đầu gấu, đại bàng" trong trại giam làm công cụ dọa dẫm, hành hạ phạm nhân, rồi chuyện cán bộ điều tra bức cung, mớm cung, dụ cung… là có thật. Chính vì thế mà đã xảy ra không ít vụ án oan và đã có những cán bộ điều tra phải xử lý bằng pháp luật vì những hành vi xâm phạm hoạt động tư pháp.
Trở lại vụ Nguyễn Thanh Chấn, mặc dù ông ta tố cáo như vậy, nhưng những cán bộ tham gia điều tra vụ án này đồng loạt phủ nhận chuyện đánh đập, ép cung. Trong án văn số 45/HSST ngày 26/3/2004 của Tòa án Nhân dân tỉnh Bắc Giang đã viết: "Mặt khác, trong suốt quá trình điều tra vụ án, bị cáo không hề bị đánh đập, ép cung như chính những lời thừa nhận của bị cáo dưới những bản cung… Việc bị cáo nại ra rằng, do cơ quan điều tra ép phải nhận tội, nên bị cáo mới nhận là hoàn toàn không có cơ sở".
Tất nhiên là bây giờ chẳng có ai nhận vạ này vào mình. Bởi lẽ những người làm công tác điều tra, xét xử biết rất rõ rằng, họ sẽ phải bị xử lý như thế nào nếu như chứng minh được là họ đã dùng nhục hình, ép cung bị can. Nhẹ thì là án kỷ luật hành chính như cảnh cáo, buộc thôi việc, giáng cấp, giáng chức; nặng thì ra trước vành móng ngựa và có khi lại đi tù thay.
Thật ra, rất hiếm vụ án mà cán bộ điều tra đánh đập phạm nhân bị phát giác, mặc dù ra tòa, bị cáo kêu rằng mình bị đánh đập, ép buộc, rồi sợ chết mà phải nhận tội.
"Án tại hồ sơ" - cụm từ đó rất chính xác. Nghĩa là việc đưa ra xét xử một người phạm tội hoặc để khép cho các điều tra viên, những người làm tố tụng hành vi xâm hại hoạt động tư pháp thì phải có chứng cứ. Chẳng ai tin vào được vào lời của bị can, bị cáo rằng tôi bị đánh đập, bị dùng nhục hình, mà phải có chứng cứ về việc này.
Trời ạ!
Đào đâu ra chứng cứ bây giờ?
Nếu như bị cáo bị đánh đập, gây thương tích nặng, phải đưa đi xác định chấn thương, phải nằm viện, rồi có những người làm chứng thì dễ quy trách nhiệm. Nhưng hầu hết những vụ bị can, bị cáo tố cáo cán bộ điều tra dùng nhục hình thì chẳng lấy đâu ra chứng cứ.
Làm gì có ai được chứng kiến phạm nhân bị dùng nhục hình, đánh đập vào lúc nửa đêm, gà gáy?
Ai được biết cảnh "đầu gấu, đại bàng" hành hạ bị can, bị cáo ở trong nhà giam?
Ai được biết các thủ đoạn dọa dẫm phạm nhân của cán bộ điều tra, hoặc của các đối tượng được công an sử dụng?
Sẽ chẳng bao giờ có chứng cứ cho những việc ấy.
Nhưng nếu suy ngẫm một cách logic sự việc thì rõ ràng một người như ông Nguyễn Thanh Chấn không ngu dại gì mà lại đi nhận tội vào mình, bởi ông ta thừa biết mức án dành cho mình sẽ là như thế nào.
Trong vụ án này, yếu tố tiền bạc có thể hoàn toàn loại trừ. Những gia đình như Nguyễn Thanh Chấn, Lý Nguyễn Chung lấy đâu ra tiền để mà "chạy án".
Việc các cán bộ điều tra, kiểm sát viên, rồi sau này là tòa án các cấp xét xử làm oan sai cho Nguyễn Thanh Chấn chỉ có thể lý giải rằng: Thứ nhất là sự cẩu thả, tắc trách trong nghiệp vụ, sự vô cảm đối với sinh mệnh chính trị của người dân; Thứ hai là chủ nghĩa thành tích.
Ai cũng biết rằng, một vụ trọng án xảy ra, nếu thời gian điều tra, phá án càng nhanh thì những người làm công tác điều tra càng dễ được khen thưởng và càng có cơ hội được đề bạt, cất nhắc. Vậy nên để rút ngắn thời gian điều tra, để sớm "đưa hung thủ ra xét xử trước pháp luật", nhiều khi những người làm công tác điều tra đã dùng những biện pháp mà biết chắc sẽ không có chứng cứ, ấy là bức cung, dùng nhục hình đối với bị can.
Nhưng người ta lại quên mất một điều rằng, trước tòa, lời khai của bị cáo chỉ là một phần sự thật, cho dù đó là phần sự thật quan trọng. Nhiệm vụ của cơ quan điều tra là phải chứng minh cho được lời khai đó phù hợp với diễn biến của vụ án và được thể hiện chính xác qua công tác khám nghiệm hiện trường, giám định dấu vết, thực nghiệm điều tra và qua nhân chứng.
Tiếc thay, không phải lúc nào những việc làm sai của cơ quan điều tra lại được kiểm sát viên, hoặc thẩm phán chủ tọa phiên tòa nhìn nhận và phát hiện những mâu thuẫn, thiếu sót.
Trong vụ án Nguyễn Thanh Chấn, kiểm sát viên Đặng Thế Vinh, mà sau đó đã được đề bạt làm Trưởng phòng 9 của Viện Kiểm sát Nhân dân Bắc Giang, là người giám sát điều tra vụ án từ khâu đầu tiên là khám nghiệm hiện trường chính là người về cùng một "phe" với cơ quan điều tra. Nếu như "tội" của cán bộ điều tra là 1 thì tội của kiểm sát viên Đặng Thế Vinh phải là 2, bởi nhiệm vụ anh ta được giao là giám sát điều tra.
Một điều cũng thật đáng buồn trong vụ án này, ấy là khi xét xử, những chứng cứ ngoại phạm có lợi cho bị cáo, những lập luận chính xác, sắc sảo của luật sư khi vạch ra lỗi trong quá trình điều tra đã bị những người làm công tác xét xử phớt lờ.
Người viết bài này đi dự nhiều phiên tòa và cũng đã chứng kiến cảnh trong khi luật sư hăng hái bào chữa thì người giữ quyền công tố tại tòa ngủ gà ngủ gật và rồi cuối cùng chỉ buông một câu gọn lỏn: "Viện Kiểm sát giữ nguyên quan điểm trong bản luận tội".
Chẳng phải tranh cãi cho phí lời, chẳng phải vắt óc suy nghĩ để phản bác lời bào chữa của luật sư. Rồi thậm chí có không ít những vụ án trước khi xét xử đã được thông qua mức án với lãnh đạo địa phương. Chẳng thế mà ngày ấy đã có thuật ngữ "án bỏ túi" - nghĩa là mức án dành cho các bị cáo đã được lãnh đạo 3 ngành Công an, Tòa án, Viện Kiểm sát, rồi chính quyền địa phương thống nhất từ trước. Khi ra tòa, bị cáo khai gì, luật sư bào chữa gì chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Vụ án ông Nguyễn Thanh Chấn xảy ra đã hơn 10 năm, nhưng ý nghĩa thời sự của nó vẫn còn nguyên giá trị cho những người làm công tác bảo vệ pháp luật ngày hôm nay.
Đây là một bài học lớn cho những người làm công tác điều tra, xét xử và hy vọng rằng, từ nay về sau, những vụ án oan sẽ không còn nữa.
Petrotimes
01:57 CH 06/03/2014
Thả 7 thanh niên sau nửa năm giam cầm nhờ có...
Từ "án oan 10 năm" đến kỳ án "nghi oan" của tử tù Hàn Đức Long
(PetroTimes) - Sau vụ án oan 10 năm gây xôn xao của ông Nguyễn Thanh Chấn, việc tử tù Hàn Đức Long kêu oan cũng tạo ra sự hồ nghi trong dư luận. Giữa 2 vụ án này có những điểm tương đồng nhưng cũng có nhiều khác biệt căn bản.
Điểm khác rõ nhất giữa 2 sự việc này là vụ Nguyễn Thanh Chấn đã tìm ra thủ phạm. Còn vụ Hàn Đức Long, thủ phạm cho đến lúc này vẫn chỉ có Long – có nghĩa là một vụ án “mờ”. Vụ án này có "rõ" được hay không, trước hết còn tùy vào sự thật – tiếp nữa có thể sẽ lại tùy thuộc vào sự dũng cảm của các cơ quan tố tụng, dám mạnh tay phủi những lớp bụi đang che mờ lên vụ án, che mờ cả số phận của một con người.
Nếu có oan khuất (xin nhắc lại là nếu) thì có lẽ chặng đường tìm đến công lý của Hàn Đức Long chắc chắn cũng rất dài và qua nhiều chông gai hơn ông Chấn. Điều oái oăm nữa là Hàn Đức Long đang là tử tù và bất cứ lúc nào cũng có thể bị mang đi xử tử.
Chỉ có điểm chung mà chúng ta dễ nhận nhận thấy trước mắt là sự lỏng lẻo trong quá trình kết tội một con người của các cơ quan tố tụng tỉnh Bắc Giang.
Nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu mới đây đã có bức thư đề nghị Chủ tịch nước Trương Tấn Sang chỉ đạo ngành tòa án thẩm tra lại vụ án của ông Hàn Đức Long theo thủ tục giám đốc thẩm vì có dấu hiệu oan sai.
Văn phòng Chủ tịch nước cũng đã có văn bản thông báo việc chuyển đơn đề nghị xem xét lại vụ án Hàn Đức Long theo thủ tục giám đốc thẩm tới Chánh án TAND Tối cao và Viện trưởng VKSND Tối cao.
Sau loạt bài “Công lý đã được bảo vệ như thế nào?” viết về vụ án Nguyễn Thanh Chấn, PetroTimes nhận được khá nhiều phản hồi từ độc giả, trong đó có rất nhiều câu chuyện kể, thậm chí là đơn kêu oan. Nổi bật trong đó có đơn kêu oan giúp cho tử tù Hàn Đức Long.
Luật sư Ngô Ngọc Trai, người kêu oan cho tử tù Hàn Đức Long đã đến tận tòa soạn PetroTimes để trình bày kỹ lưỡng về bộ hồ sơ mà mình đeo đuổi đã nhiều năm. Luật sư Ngô Ngọc Trai, cho đến thời điểm này không phải là luật sư bảo vệ quyền lợi cho Hàn Đức Long. Trước đó, luật sư này chỉ làm nhiệm vụ trong đúng 1 phiên xét xử sơ thẩm.
Tuy nhiên, đã nhiều năm trôi qua, luật sư Trai vẫn theo đuổi việc kêu oan cho Hàn Đức Long một cách tự nguyện mà không ai yêu cầu cũng như trả chi phí.
Trước khi bắt đầu câu chuyện, người viết chỉ hỏi luật sư Trai một câu đơn giản: “Cả ở góc độ chuyên môn của một luật sư và ở góc độ linh cảm của một con người, anh có nghĩ là Hàn Đức Long phạm tội không?”.
Vị luật sư trẻ tuổi này khẳng khái: “Tôi nghĩ là không!”
Theo trình bày của vị luật sư tự nguyện này, vụ việc của Hàn Đức Long (sinh năm 1959, ở Phúc Sơn, Tân Yên, Bắc Giang) bắt nguồn từ việc cháu Nguyễn Thị Yến (sinh năm 2000) được phát hiện chết đuối dưới mương nước ngoài cánh đồng lúc chiều tối ngày 26/6/2005.
Công an tỉnh Bắc Giang đã vào cuộc và xác định rằng: Cháu Yến trước khi chết do ngạt nước đã bị hiếp dâm.
Suốt 4 tháng điều tra không tìm ra thủ phạm, vụ án tạm thời bị đình chỉ.
Một vụ trọng án chấn động cả tỉnh nhưng qua 4 tháng điều tra, cơ quan công an vẫn chưa thể tìm ra thủ phạm. Người dân hoang mang sợ hãi, chắc chắn tạo ra một áp lực cực kỳ lớn với các cơ quan tố tụng, đặc biệt là Công an tỉnh Bắc Giang.
Sau đó, Công an tỉnh Bắc Giang đã “phát động nhân dân tố giác tội phạm”. Tháng 10/2005, cơ quan công an nhận được đơn tố cáo của bà Khuyên và chị Năm (hai mẹ con) tố việc từng bị Long hiếp dâm.
Cơ quan công an sau đó đã triệu tập Long đến làm việc. Sau thời gian làm việc thì Long tự thú là đã hiếp dâm hai mẹ con bà Khuyên nên đã bị Công an tỉnh Bắc Giang khởi tố, bắt tạm giam về tội “Hiếp dâm”.
Quá trình bị tạm giam phục vụ công tác điều tra, Long lại bất ngờ có “đơn tự thú” là đã hiếp dâm và giết cháu Yến.
Như vậy là Hàn Đức Long đã “tội chồng thêm tội”. Nhưng điều lạ lùng hơn là phiên tòa sau đó, các cơ quan tố tụng lại tuyên Hàn Đức Long không phạm tội hiếp dâm 2 mẹ con bà Khuyên – nhưng phạm tội hiếp dâm trẻ em và giết cháu Yến.
Như vậy có phải là tội không phải thì bắt - mà bắt rồi thì lòi tội khác ra không?
Bài tiếp theo:
Hé lộ vài mối liên quan giữa “vụ án oan 10 năm” và vụ Hàn Đức Long
01:54 CH 06/03/2014
Thả 7 thanh niên sau nửa năm giam cầm nhờ có...
Trong những ngày qua, dư luận cả nước bất bình trước vụ án ông Nguyễn Thanh Chấn bị kết án oan sai (đã thụ án 10 năm vì tội giết người) bởi kết luận điều tra sai của Công an tỉnh Bắc Giang và những lời phán quyết của TAND Tối cao. Ông Chấn chỉ được minh oan khi kẻ giết người thực sự ra đầu thú.
Và lúc này, 6 điều tra viên (không kể 1 điều tra viên đã chết vì tai nạn) đã hoàn tất việc nộp bản tường trình về quá trình điều tra vụ án này, tất cả đều có chung cam kết: Không bức cung, nhục hình với ông Nguyễn Thanh Chấn.
Ở đây, tôi chưa bàn đến sự trung thực của các điều tra viên này, chỉ có điều những gì ông Chấn đã kêu oan, tố cáo (về việc bị các điều tra viên bức cung nhục hình, bắt nhận tội) ngay từ bị đưa ra xét xử đến nay đã 10 năm đã nói lên điều gì?
Là một nhà báo, đã từng tham gia (cùng các luật sư: Mỹ Hà, Hà Đăng… Văn phòng Luật sư Hà Đăng, nay là Công ty Luật Hà Đăng, Đoàn luật sư thành phố Hà Nội) đấu tranh giành giật tự do cho 09 công dân bị Công an tỉnh Bắc Giang bắt oan sai vào năm 2003 (được thả tại Tòa vào năm 2006) thì tôi tin rằng những điều ông Chấn tố cáo bị bức cung nhục hình là có thật.
Đó là các vụ án trộm cổ vật xảy ra ở một số đình, chùa tại tỉnh Bắc Giang từ giữa năm 2001 đến 2003. Cơ quan cảnh sát điều tra (CSĐT) các huyện Lục Nam, Lạng Giang, Yên Dũng đã cho khởi tố vụ án hình sự. Song, điều tra mãi mà chẳng tóm được tên trộm nào nên đã có quyết định đình chỉ vụ án.
Tháng 9/2003 Công an huyện Lục Nam được Công an xã Khám Lạng giao nộp một đối tượng bị truy tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản (xe máy). Đối tượng này là tiểu Thích Đạo Sơn (tên thường gọi là Nguyễn Quý Đoan) sinh 1980, tu hành tại chùa Đồng Ngư, xã Ngũ Thái, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh.
Sau một thời gian bị giam tại Công an huyện Lục Nam, “bỗng dưng” Đoan tự khai nhận mình là tác giả của các vụ trộm tượng, đồng thời chỉ mặt các đồng phạm của mình là 8 người khác, trong đó có sư phụ của mình là sư Thích Đức Chính (tức Phan Hữu Hường). Sau khi bị chỉ điểm, các đối tượng này bị Công an tỉnh Bắc Giang truy bắt, cùng được nhốt tại trại giam Kế - Công an tỉnh Bắc Giang.
Ngày 12/01/2006, Toà án Nhân dân tỉnh Bắc Giang (sau khi đã phải hoãn 2 lần trước đó) mở phiên toà sơ thẩm đưa các đối tượng trộm cắp “cổ vật” ra xét xử.
Căn cứ kết quả xét hỏi, tranh luận tại Toà, TAND tỉnh Bắc Giang đã buộc trả hồ sơ cho VKSND tỉnh Bắc Giang làm rõ nhiều tình tiết, trong đó chủ yếu là vấn đề các bị cáo bị bức cung, nhục hình; nhiều bị cáo đưa ra chứng cứ ngoại phạm… Phiên tòa lại thêm một lần nữa bị hoãn để điều tra bổ sung.
Thế nhưng, tại phiên toà (bắt đầu thẩm vấn và tranh tụng từ ngày 19/6/2006 đến 23/6/2006), những yêu cầu này của Toà đến nay vẫn không được Viện KSND tỉnh Bắc Giang và Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bắc Giang thực hiện một cách nghiêm túc. Thậm chí, kết luận điều tra bổ sung còn dẫn không trung thực lời khai của các nhân chứng, nên đã bị những nhân chứng này tố cáo ngay tại Toà.
Với những chứng lý yếu ớt, đầy rẫy vô lý của bản cáo trạng, cộng với thực tế tranh tụng tại Tòa, Hội đồng Xét xử đã buộc thả tự do cho các bị cáo (gọi tế nhị là “thay đổi biện pháp ngăn chặn”) … Một tháng sau, Viện KSND tỉnh Bắc Giang bắt đầu công khai xin lỗi việc bắt giam oan sai này một cách hạn chế, mang tính đại diện, chứ không “chăm sóc” cẩn thận từng đêm như trong tù với các bị cáo này (chỉ xin lỗi công dân Dương Phúc Thịnh và Dương Văn Trung).
Ở vụ án này, đa số các công dân này đã may mắn hơn ông Chấn vì thời gian sống trong ngục tù chỉ gần 3 năm, nhưng những thiệt thòi thì không thể so sánh ai hơn ai được.
Với những điều chứng kiến tại tòa (các bị cáo tố cáo các điều tra viên, kiểm sát viên bức cung nhục hình) và sau này phỏng vấn và được xem trực tiếp các vết thương của họ, tôi mới thấy: Nếu lời tố này là đúng thì họ đã gặp ác quỷ!Bị cáo Nguyễn Quý Đoan chỉ vì chưa kịp trả xe máy đã mượn theo lời hẹn (mặc dù đã gọi điện nhắn lùi thời gian trả xe) nhưng vẫn bị bắt, rồi bị đánh đập ép cho bằng được nhận tội buôn bán, tàng trữ vũ khí trái phép và trộm tượng. Nói với chúng tôi, Đoan kể: Tôi bị các anh ấy đánh rất đau, bị lấy bật lửa đốt râu; bị lột truồng, rồi họ đốt ni-lông cho chảy, nhỏ vào dương vật … Và, một kịch bản đã được soạn trước cho tôi chỉ việc ký. Mặc dù bị bắt vì tội lừa đảo, nhưng bị cáo Đoan chỉ bị khai thác chi tiết về tội “trộm tượng”. Sau này được thả tại Tòa, cơ quan tố tụng tỉnh Bắc Giang cũng “quên” luôn tội lừa đảo và tàng trữ vũ khí trái phép của Đoan (!?).
Bị cáo Lê Văn Thương (Thích Tâm Thương -1973) tu hành tại chùa Tranh Khúc, Xã Duyên Hà, huyện Thanh Trì Hà Nội tố với tôi rằng: Tôi bị lột truồng, xích tay treo lên cao, rồi bị điều tra viên lấy dây cước buộc vào một bên tinh hoàn, kéo giật, lắc lư như quả lắc đồng hồ … Sau ngày được thả, ông Thương được đưa đi điều trị gấp tại Bệnh viện Thanh Nhàn.
Bị cáo Phạm Mạnh Hùng (Thanh Xuân, Hà Nội) thì bị còng số 8 từ phía sau, rồi kéo treo ngược lên xà nhà cho đầu dốc xuống đất từ 9h tối hôm trước đến sáng hôm sau. Đến nay, Hùng vẫn còn lằn vết sẹo to quanh cổ tay vì bị còng số 8 làm rách khi bị treo ngược như vậy.
Bị cáo Dương Phúc Thịnh (Cầu Giấy – Hà Nội) bị các điều tra viên đặt chân bàn lên ngón chân cái, rồi ngồi lên; bị nhét chuột vào mồm …; thậm chí còn bị đưa cho xem ảnh (đã bị chỉnh sửa) vợ mình trần truồng với giải thích: “Vợ mày đi làm điếm rồi, nhận tội nhanh để hưởng khoan hồng, sớm ra tù mà nuôi con”.
Can đảm nhất là bị cáo Dương Văn Trung (Thích Nguyên Kiên - 1962), trụ trì chùa Phương Quế (xã liên Phương, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây cũ) là nhà sư chuyên sản xuất tượng, đem cung tiến ở nhiều chùa cũng bị cho là kẻ tiêu thụ tượng bị trộm. Công khai trước Tòa, ông Trung cho biết bị các điều tra viên lột truồng rồi dùng thước kẻ học sinh, cây xương rồng đánh vào dương vật. Tuy nhiên, trong tất cả các bản cung ông đều không nhận tội. Và, với những đòn roi ngày nào trên cơ thể cường tráng đã khiến ông sư này trở nên tiều tụy. Nay ông Trung đã chết do ảnh hưởng bởi giam cầm sau khi được thả và minh oan.
Các bị cáo khai các điều tra viên: Hà Văn Quang, Chu Bá Huy, Thân Văn Túc, Nguyễn Ngọc Oanh… và kiểm sát viên tên Nam viết trước các bản cung rồi bắt các bị cáo chép lại hoặc ký nhận ở dưới.
Để có được các bản cung này, các điều tra viên, kiểm sát viên đã “đi cung” đêm: Dùng que, gậy vụt vào đầu, mặt, chọc vào cổ họng và hàng loạt cách tra tấn dã man như đã nêu ở trên.
Trong số các bị cáo bị tra tấn theo kiểu này, đặc biệt có Phan Hữu Hường đã chết. Theo phân tích của luật sư thì có nhiều điểm “bất bình thường” trong bản kết luận về nguyên nhân cái chết của bị cáo này.
Bản Kết luận điều tra số 14/PC16 (ngày 20/4/2004) ghi: Bị can Phan Hữu Hường bị chết do suy tim độ 3, suy gan và suy kiệt cơ thể. Giải phẫu các bộ phân nội tạng của Hường đều có xung huyết; hậu môn có phân, bộ phận sinh dục có tinh trùng… Với những dấu vết này thì thường chỉ thấy ở nạn nhân bị đánh chết do bị tác động mạnh làm nghẹt thở (bị bóp cổ hoặc treo cổ) hay bị đánh thuốc độc.
Trong hồ sơ vụ án, có nhiều điểm mâu thuẫn mà đại diện Viện kiểm sát giữ quyền Công tố tại Toà không lý giải được. Đơn cử như việc cáo trạng nêu các bị cáo đã nhiều lần thuê xe ôtô của anh Phạm Mạnh Hùng (xóm Mới, Duyên Hà, Thanh Trì, Hà Nội) để gây án nhưng khi đi xác minh thì anh Hùng khẳng định chưa bao giờ cho những đối tượng này thuê xe và gia đình cũng chẳng hề có các loại xe ôtô, biển số xe như trong cáo trạng nêu.
Hoặc việc Dương Văn Trung bị tố cáo là nhận các pho tượng trộm cắp từ tay đồng bọn để đưa đi tiêu thụ nhưng cơ quan CSĐT không làm rõ được số tượng này đã được Trung đưa đi tiêu thụ ở những đâu và cũng chẳng thu được vật chứng nào.
Trước CQĐT, bị cáo Trung không nhận việc mình đã phạm tội mà chỉ là do các bị cáo cùng vụ khai ra (điều này đều được các bị cáo khác khẳng định là bị bức cung) song Trung vẫn bị bắt, đưa ra truy tố.
Đến nay, mới có 2/8 công dân được xin lỗi là Dương Văn Trung và Dương Phúc Thịnh, còn công dân Phan Hữu Hường đã chết ngay trong trại giam, nhưng chắc chắn rằng những gì mà Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bắc Giang đã làm với họ thì không bao giờ gột rửa được.
Sau vụ án oan này, đã không thấy có vụ án nào được khởi tố về hành vi bức cung nhục hình, và cũng không rõ các điều tra viên, kiểm sát viên gây ra án oan sai này đã bị xử lý như thế nào? Chỉ thấy rằng, đã tiếp tục phát hiện thêm vụ ông Chấn bị oan. Sẽ có bao nhiêu người bị oan nữa vì cách điều tra kiểu này?
http://thanhtra.com.vn/dieu-tra-kieu-buc-cung-nhuc-hinh-khong-oan-moi-la_t221c39n66719.html
01:47 CH 06/03/2014
v
valentino79
Bắt chuyện
1.4kĐiểm·1Bài viết
Báo cáo