images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Thương con quá- Bố mẹ phải làm thế nào???
Con gái chắc hơi buồn vì ghen tị sau khi đọc lá thư vừa rồi mẹ viết cho Song Nguyên của mẹ, đúng không? Mẹ hiểu tâm trạng con khi con đọc xong chỉ gật gù nói rằng mẹ viết hay và không bàn tán gì hơn. Con hơi buồn chắc vì mẹ viết nhiều cho anh hai mà rất ít nhắc đến con. Mẹ có vẻ như say với “chiến thắng” của anh hai mà quên đi những hạnh phúc ngọt ngào mà con nhẹ nhàng mang đến cho mẹ con nhỉ?
Ôi không đâu con gái xinh đẹp bé bỏng của mẹ! Mẹ rất vui vì con là học sinh duy nhất của lớp được chọn đi thi đấy chứ. Anh hai ở tuổi của con cũng đâu đã được như con bây giờ đâu chứ! Con biết con có một thứ vũ khí lợi hại mà mẹ tin chắc cho dù nhiều năm nữa anh hai có cố gắng bao nhiêu cũng không có gì so sánh được với con, đó là âm nhạc đấy thôi. Ngay từ khi con 5 tuổi con đã được lên sân khấu đàn Organ cho cả nhóm lớp lá của con hát muá bài “Tạm biệt búp bê thân yêu” nhân ngày bế giảng năm cuối cùng trường mầm non của con. Mẹ nhớ lúc ấy mẹ đã chủ động sắp xếp tiết mục này cùng với cô Như chủ nhiệm của con và cô Xuân dạy đàn cho con. Con lên sân khấu xinh như một công chúa trong chuyện cổ tích với chiếc áo đầm nhung đen mà cô Thủy bên Anh gửi về tặng. Con đàn rất chuẩn xác, chẳng mắc lỗi nào dù con gái của mẹ là cô bé nhút nhát đến tội nghiệp. Lúc đấy xung quanh phụ huynh nhìn mẹ rất nhiều và có lẽ ai cũng nhìn thấy mắt mẹ long lanh vì những giọt nước mắt hạnh phúc!
Hôm mẹ đưa con đi thi anh văn con rất run, con mất tập trung và liên tục hỏi mẹ nếu con thi không đạt thì sao. Mẹ cười và động viên con vì với mẹ kết quả ấy không quan trọng bằng tinh thần con bước vào cuộc thi. Mẹ muốn con gái mẹ mạnh dạn hơn, tự tin hơn trước mọi người. Mẹ tranh thủ thời gian nhắc nhở thêm cho con cách thi trắc nghiệm với áp lực thời gian mà con chưa có kinh nghiệm. Con thi xong rất vui vẻ, con nói con làm được một trăm mười mấy câu con không nhớ chính xác. Tình hình chung các bạn thi cùng cũng chỉ làm dưới 100 câu thôi, có bạn còn không làm được câu nào đúng và bị điểm âm. Con làm được như vậy cũng đã làm mẹ hài lòng rồi con gái à. Dù kết quả thế nào con gái cũng đã tặng mẹ những bông hoa tươi thắm nhất rồi, mẹ rất hạnh phúc.
Tối qua, lâu lắm rồi mẹ mới lại bắt con tập đàn. Mẹ biết con có khiếu âm nhạc từ lúc khoảng 3 tuổi đấy. Lúc đó con chưa biết đọc chữ nhưng con hát karaoke không sai 1 nhịp nào và khi người lớn được nghe ai cũng ngạc nhiên. Con 5 tuổi mẹ cho con đến cô Xuân ở Hố bơi Làng Hoa học đàn. Lần đầu tiên cô dạy con ráp nhạc cô đã khen rất nhiều, cô nói với mẹ rằng: em dạy nhiều bé nhưng chưa thấy bé nào nắm âm và nhịp tốt như Hạnh Nguyên của chị. Từ đó mẹ quyết định sẽ cho con theo học đàn như một ước mơ về định hướng nghề nghiệp tương lai cho con.
Một thời gian con học với cô Xuân bỗng nhiên con xin mẹ cho con nghỉ học, con nói con chán không muốn học nữa. Ừ thì con không muốn thì mẹ cũng tạm cho con nghỉ học vậy vì mẹ rất hiểu và thương con. Mẹ không thể ép con học cái mà con không thích, đặc biệt là môn học nghệ thuật và ngoại ngữ. Mẹ cho con nghỉ như một cách để con tạm thư giãn và quên đi cái chán. Chỉ 2 tháng sau mẹ lại mon men hỏi con nguyên nhân vì sao con chán học đàn ở cô Xuân. Lúc đấy con đã nói rất ngây ngô rằng tại cô khó tính và hay la, cô khô khan quá! Con yêu à, lúc đấy mẹ nghe con nói mà mẹ vui quá, vui như khám phá ra đảo vàng vậy. Mẹ không ngờ con có sự nhạy cảm rất hay và nói lên được cảm nghĩ của mình dù con còn rất bé. Quả thật nhìn cô Xuân không phù hợp lắm với việc dạy và chơi đàn, mẹ nhìn cô đã có suy nghĩ đó mà không muốn tin chắc đó là sự thật nên mẹ vẫn cho con vào học vì quan hệ quen biết.
Thế là mẹ bắt đầu một hành trình mới để thuyết phục con quay lại học đàn. Mẹ hứa sẽ tìm 1 giáo viên khác không khó tính, không khô khan và sẽ vui vẻ với con. Mẹ đã tìm được Thầy Tuấn để cho con vào học. Con học được 1 thời gian ngắn con lại nói con không thích tiếng Ogan vì nó không hay như tiếng đàn Piano! Con lại cho mẹ thêm niềm hy vọng rằng con sẽ đi sâu hơn vào âm nhạc đấy. Mẹ xin thầy cho con học đàn Piano như con mong muốn. Con đã học rất thoải mái đến tận bây giờ là gần 3 năm con nhỉ?
Mẹ cũng có 1 giấc mơ đẹp với con như với anh hai vậy. Mẹ muốn sau này con sẽ sống được với cây đàn piano nhẹ nhàng, khoang thai. Nếu con thành nghệ nhân mẹ sẽ là khán giả trung thành và trung thực nhất với con, nếu con là cô giáo mẹ sẽ là học viên đầu tiên và lâu năm…Mẹ chỉ mong ước sao con hạnh phúc với những gì con có thể đeo đuổi và yêu thích nó.
Những ngày tới đây mẹ lại phải lần mò tìm cho con một thầy giáo dạy đàn piano khác vì mẹ nghĩ để con phát triển con cần phải có thầy giỏi và có môi trường thi đua. Hành trình của mẹ và con gái còn rất dài đấy, chúng ta cùng cố gắng con nhé.
03:45 CH 04/12/2012
Chị em nào thấy chồng mình tuyệt vời thì vào đây...
Sắp kỷ niệm 15 năm ngày cưới, bao nhiêu lần vợ làm chồng mệt mỏi vì...ghen, nhưng chưa bao giờ vợ thấy chồng chán vợ! Anh chưa bao giờ có người nào ngoài vợ dù khi ra bên ngoài không ít cô đắm đuối yêu anh vì vẻ hiền lành, trẻ trung và có phần điển trai. Có lẽ để đến cuối đời vợ sẽ tạ lỗi với chồng vì tình yêu sắt son của chồng và nói lời cám ơn chồng vậy nhé. :D
04:48 CH 02/12/2012
Thương con quá- Bố mẹ phải làm thế nào???
Thư viết cho Song Nguyên yêu của mẹ,
Sáng nay cả 2 con đều đi dự thi hoc sinh giỏi môn Anh văn qua Internet cấp trường. Mẹ dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho các con đi thi. Mẹ hy vọng đến 100% anh hai sẽ đạt vào danh sách đi thi cấp quận, nhưng mẹ chưa dám hy vọng ở con gái bé bỏng. Có lẽ mẹ đã theo từng bước chân các con trên mọi nẻo đường từ khi các con chào đời nên mẹ hiểu các con có thể hoặc chưa thể làm được việc gì.
Đến bây giờ mẹ vẫn rất lấy làm vui và tự hào vì mẹ đã làm được tất cả những điều tốt nhất cho các con. Ngay từ lúc mới bập bẹ biết nói khi chưa tròn 1 tuổi anh hai đã phát âm rất chẩn những từ khó kể cả những từ nước ngoài khi anh hai được nghe. Còn nữa, khi anh hai muốn nói câu gì thì nói có đầu có đuôi đến rất lạ. Mẹ nhớ lần đầu anh hai nghe người ta quảng cáo bia San Miguel trên ti vi anh hai đã bắt chước rõ đến từng âm và nghe rất hay. Cũng từ đó mẹ âm thầm nghĩ anh hai có khiếu về ngôn ngữ và mẹ bắt đầu hình thành 1 giấc mơ rằng sau này anh hai sẽ học ngoại ngữ rất giỏi.
Mẹ lắng nghe khả năng của các con và bắt đầu dìu dắt các con theo những gì thực sự các con có khả năng. Ngay từ trường mầm non anh hai đã vừa học vừa chơi môn Anh văn rất tốt. Đến mùa hè lớp lá con chuẩn bị vào lớp 1 mẹ bắt đầu thực hiện giấc mơ của mình cùng với anh hai. Mẹ đăng ký cho anh hai vào học anh văn thiếu nhi tại Trường Đào Tạo Việt Mỹ (VATC). Mẹ xác định đó là một sân chơi thực sự dành cho con trai của mẹ vào những ngày cuối tuần với giá cả mỗi giờ vừa học vừa chơi không hề rẻ. Có nhiều lần thầy cô giáo dạy anh hai học anh văn gọi điện về nhà yêu cầu mẹ nhắc nhở anh hai học bài và làm bài tập anh văn ở nhà…Mẹ đã cám ơn thầy cô nhưng mẹ đã trả lời: Mẹ cháu thấy không cần phải bắt cháu học nhiều, chỉ cần cháu chịu đi học và về nhà mẹ cháu thấy cháu vẫn vui vẻ là được, mẹ cháu xác định đưa cháu vào trường học như cho cháu vào vườn hoa muôn màu muôn sắc để dạo chơi, cháu thích bông hoa nào thì hái mang về tặng mẹ là đủ rồi!
Thấm thoát rồi con trai của mẹ học anh văn tại VATC cũng được 8 năm, 1 quãng thời gian tương đối dài để mẹ con mình cùng đeo đuổi môn Anh văn con nhỉ? Con đã học tất cả các khóa và không bỏ lỡ 1 khóa học nào của trường và hiện tại con là học viên lâu năm nhất của trường! Nhưng một điều rất hay rằng mẹ chưa bao giờ thấy con xin mẹ cho con nghỉ học dù chỉ là 1 buổi và có lẽ vì vậy mẹ cũng chưa bao giờ thấy nặng nhọc khi đầu tư cho con học anh văn dàn trải về tài chính như vậy. Kết quả thật mỹ mãn với ba mẹ khi chỉ đến tuổi 13 con đã thi đạt bằng FCE 75%, một kết quả mà nhiều cô giáo muốn đứng lớp dạy chính thức môn anh văn mong muốn mà không phải ai cũng có thể đạt được.
Hôm nay con trai thi anh văn về con nói con làm được 200 câu/200 câu mà đề thi ra, con làm dư được 38 giây. Con nói trong tất cả các bạn thi chỉ có duy nhất con làm được hết trọn 200 câu mà dư chút ít thời gian, các bạn làm nhiều nhất chưa đạt được 150 câu. Mẹ chưa biết kết quả nhưng mẹ tin chắc chắn con đạt kết quả cao trong đợt này và nhẹ nhàng bước vào kỳ thi cấp quận. Mẹ vui thật nhiều và điện thoại khoe với ba kết quả này của con, để ba được chia niềm vui với mẹ. Mẹ cũng điện thoại khoe với ông nội rằng hôm nay cả 2 con đều được dự thi anh văn học sinh giỏi qua internet. Ông nội cũng tự hào về các con rất nhiều.
Nhiều lần mẹ cho con trai tiếp xúc với những người nước ngoài hoặc Việt Kiều, ai cũng nhận xét con nói tiếng Anh tốt. Giờ là những khóa cuối cùng con sẽ học để lấy tấm bằng anh văn cao cấp, mẹ cố gắng cùng con theo nốt đoạn đường này con nhé. Mẹ hy vọng con sẽ không khó khăn để đạt được kết quả này, chậm nhất vào khoảng cuối lớp 9 – cũng là cột mốc mẹ muốn con sang Mỹ học chương trình cấp 3.
Mẹ vốn là người không tham tiếng tăm nên mẹ không thúc bách các con tham gia nhiều vào những cuộc thi tranh tài. Mẹ chỉ muốn các con cứ lặng lẽ làm được những việc mình thích và có ích cho bản thân để khi trưởng thành có thể tự lo cho chính bản thân mình. Ươc mơ của mẹ hiện tại và mẹ sẽ cố hết sức thực hiện đó là sắp xếp cho con trai được sang Mỹ học cấp 3, đại học và sau này có thể sống và làm việc bên đất nước này. Mẹ không phải là người “sính ngoại” mà hơn hết mẹ thấy đó là môi trường sống, học tập và làm việc công bằng, văn mình cho các con…Mẹ tin ở đó các con được sống đúng với khả năng của mình và các con sẽ thich nghi tốt. Ba mẹ sống và làm việc cật lực nhiều năm nay nên ba mẹ hiểu đâu là nơi tốt nhất cho các con, dĩ nhiên mẹ là người không quên việc quan trọng nhất là giữ cho các con được tình yêu đối với người thân và quê hương của mình. Mẹ có thể buông tất cả để bên cạnh các con trên mọi nẻo đường, cho đến khi nào các con còn cần mẹ. Với mẹ hạnh phúc và niềm tự hào lớn nhất là ở sự trưởng thành của các con.
Bắt đầu từ đây mẹ và con trai cùng chuẩn bị hành trang cho con khi con xa gia đình học tập con nhé. Mẹ muốn con hoàn thiện bản thân dần từ những sinh hoạt cá nhân, ý thức chăm sóc cho bản thân và dung hòa quan hệ với những người sống bên cạnh. Con sẽ xa gia đình sống nhờ nhà cậu Chiến bên Mỹ, vậy con sẽ phải nhờ vào sự bảo trợ nhiều năm của gia đình Cậu Chiến. Có lẽ mỗi ngày mẹ sẽ dạy con 1 ít trong việc đối xử với những người xung quanh, khó đấy con trai à. Con biết câu ông bà mình thường răn dạy không? Học ăn học nói học gói học mở… Con hãy học dần lại tư đầu con nhé vì khi con sống nhờ trong gia đình người thân sẽ rất khác khi con sống cùng gia đình chúng ta. Hãy rèn tính tự lập và tự trọng con nhé, mẹ nghĩ khi rèn được cho mình 2 đức tính đó con sẽ dễ dàng khi sống bất cứ nơi đâu. Không có tính tự lập con sẽ phải dựa dẫm vào người khác làm họ không vui vẻ với mình. Không có tính tự trọng con không làm cho người khác tôn trọng mình.
Cuối tuần rồi ba sẽ về nhà, ba sẽ rất vui vì những tin tốt từ việc học của các con. Sáng mai ba sẽ đưa cả mấy mẹ con đi ăn sáng đấy. Ba yêu chúng ta và không hay thể hiện bằng lời, có lẽ vậy mà đôi khi 3 mẹ con chưa thật gần gũi với ba. Chúng ta hãy là 1 gia đình hạnh phúc – Mẹ sẽ dành tất cả những năm tháng còn lại của mình để thực hiện ước mơ của mình dành cho gia đình. Qua nhiều thăng trầm của cuộc sống giờ đây mẹ không còn hạnh phúc nào ngoài hạnh phúc mà ở đó chỉ có ba và 2 con yêu quý nhất đời mẹ.
Ngày trước các con rất thích mẹ viết nhật ký cho các con trên mạng nhưng lâu rồi mẹ không còn thói quen đó. Kể từ hôm nay về sau mẹ sẽ dành thời gian rãnh để viết cho các con – các con hãy lưu giữ cho mình để sau này nhìn lại những kỹ niệm đẹp về gia đình dấu yêu, các con nhé.
10:52 SA 01/12/2012
Có phải các ông chồng đều "gái gú" khi có cơ hội?
@ meolunhamchoi: Tớ chẳng áp đặt "cảm giác" HP của tớ gì cả, chỉ vì tớ thấy chị ấy nói như vậy và tớ thấy đồng cảm với ý kiến đó của chị ta thôi. Có thể chồng chị ấy đào hoa, thích tán tỉnh lung tung, nhưng chị ấy là vợ,
chị ấy hiểu rất rõ về chồng mình, và tình yêu mà chị ấy dành cho chồng lớn đến mức thà chị ấy thỉnh thoảng bị đau bởi cái tình trăng hoa của chồng, nhưng bù lại chị ấy vẫn được sống bên cạnh và chăm sóc người đàn ông mà chị ấy yêu, còn hơn là có một ông chồng chung thủy nhưng chẳng mang lại cho chị ấy cảm giác yêu đương
. Tớ đọc lời chị ấy và hiểu ý chị ấy như thế đấy.
Tớ thực sự không cổ súy cho đàn ông đi gái gú, NT nhưng đối với mỗi sự việc cụ thể, ta nên có cái nhìn thoáng, có sự đánh giá và có cả một tấm lòng bao dung, thì vấn đề sẽ khác đi.:)

Hoàn toàn đồng cảm với bạn Dori. Nếu ai đó từng đau đáu vì sống với 1 người chồng (vợ) chung thủy mà cảm xúc trống rỗng thì mới thấu hiểu hết những ý mà Dori chia sẻ - Phải thật sự có những cảm xúc rất con người, sâu sắc và trải nghiệm mới nói lên được như thế.
Đôi khi ngoại tình là cứu cánh cho cả 2 gia đình khi thực sự họ không còn có thể gắn bó về mặt thể xác nhưng phải ở lại bên nhau vì những gắn bó khác không thể chấm dứt. Nói lên thực tế thế này chắc chắn sẽ có vô số người muốn ném đá tảng, nhưng đó là thực tế mà không phải ai cũng dám chấp nhận. Câu nói: muốn đến với ai đó thì trước hết hãy chia tay thẳng thắn đi - gần như rất sáo rỗng với thực trạng cuộc sống ở VN. Có vô số người khi biết người chồng (vợ) không còn yêu và đã phản bội mình nhưng họ không đủ bản lĩnh cũng như sự tự trọng, bao dung để tự cứu lấy mình chứ chưa hẳn lúc nào họ (người bị phản bội) cũng được níu kéo đâu. Ở trong hoàn cảnh cụ thể mới biết mình sẽ làm gì, nói theo những quan điểm chung chung như cưỡi ngựa xem hoa (ở VN) là khó có cơ sở thực hiện.
02:36 CH 24/08/2012
Phụ nữ tuổi 40
Các mẹ may mắn thật!
Còn mình bước vào tuổi 40 với bao biến động, xáo trộn, thay đổi, làm lại ... Nhưng mình happy!

Giới hạn vui và k vui nhiều khi k tồn tại í nhỉ? Cuộc đời này có cái gì gọi là ổn đâu, chỉ có khi nào lên niết bàn thì may ra mới thấy thật "an".:D
10:41 SA 21/08/2012
Phụ nữ tuổi 40
Bước qua ngưỡng 40 rồi tự dưng thấy mình còn quá non nớt...Thảng thốt vì cuộc đời sao trần trụi và thực dụng! Có lẽ đến tuổi này mình mới có những va chạm đúng nghĩa nên nhìn ra cuộc sống thực? Bỗng nhiều lúc thấy sợ, thấy hối tiếc...Giá như mình vẫn cứ được may mắn trong căn nhà có lớp lưới gạn lọc bụi bặm và côn trùng như bao năm qua. Rồi tất cả được sắp xếp lại để bước tiếp, lòng có lẽ đã khép lại hơn rất nhiều, phải hòa mình vào cuộc sống hỗn tạp này để tồn tại??? Chấp nhận được rồi nhưng chưa cam lòng. :(
Tuổi 40 chẳng thấy hay chút nào có lẽ vì mình bước vào tuổi này ở vòng xoay khác mọi người chăng? Cái được lớn nhất: Con cái đã lớn khôn và thi thoảng vẫn mạnh dạn dựa vào các con được về mặt tinh thần, bình an và tin cậy! Ôi, có lẽ đến bây giờ mình hóa ra chỉ là bà mẹ...trẻ con.:D
Ước muốn lớn nhất là đưa được các con ra nước ngoài ăn học...Xem như là mục tiêu ý nghĩa nhất vào những năm cuối của cuộc đời.:x
02:28 CH 13/08/2012
Nên mua nhà xây sẵn hay mua đất xây nhà?
Các bạn có biết KTS nào ở KV Bình dương hay SG thì giới thiệu cho mình với nhé.Mình nhờ thiết kế từ A-Z. Cả nội thất, hoàn thiện và hoàn công luôn ấy.Như vậy có giảm được 50% tiền thiết kế ko nhỉ?
Nhân tiện các bạn giới thiệu xem họ đã thiết kế những công trình nào và có uy tín một chút.
Mẹ Mi-ngoan giỏi thật, hiện tại mình chỉ mới mua đất, chưa đủ tiền làm nhà. Mình chỉ làm nhà một lầu một trệt như hình ấy thì 500 tr đủ không nhỉ,giờ mình chưa có được 1/3 số tiền ấy nữa. Nên chắc cuối sang năm mới xây được vì mình đổi ý mua đất xây nhà, nguyên tiền đất đã là 320 M rồi.
Mình thấy phương án của bạn tudinhhuong hay đấy, mình sẽ tự mua phần sơn quét tường, gạch lát nền, các thiết bị vệ sinh, bóng đèn và cửa sổ, cửa ra vào, ngoài ra giao cho nhà thầu thiết kế + thi công + công hoàn thiện + hoàn công.
Các mẹ thấy thế nào ạ, cùng chia sẻ với mình nhé.
Một lần nữa xin cám ơn sự giúp đỡ quý báu của tất cả mọi người.

Phần hoàn thiện còn gồm cả la phông, mái tole hay gạch...mẹ nó nên hỏi tư vấn loại nào tốt và phù hợp thì tham khảo trước và nên vào các cửa hàng to to í, vì họ sẽ bán giá tốt, hàng đa dạng và không bị chậm trễ (nhất là phần gạch lát nền, rất hay bị thiếu vì hết hàng nhé).
Nhà đẹp hay không là do phần hoàn thiện. Hôm tết mình sửa nhà mình chọn sơn TOA rất ok (lau chùi dễ, không bám bụi và màu chuẩn) cũng không quá mắc, mẹ nó tham khảo nha.
Lưu ý cả phần ứng tiền phù hợp theo tiến độ (không ứng quá tiền sử dụng cho mình) mẹ nó nhé, chứ không thì họ lấy tiền của mình đi làm chỗ khác, tới khúc cuối lại hỏng phần tiền hoàn thiện cho nhà mình. Nhớ cả phần giữ khoảng 10% để sau 3 tháng xem bảo hành chống thấm chống lún...nữa nhé. Ngày mình làm nhà nhờ theo sát vụ ứng tiền mà không bị nhà thầu trốn nợ, hic.
05:44 CH 04/08/2012
Bên lề cuộc sống…
Em thấy riêng đoạn này các chị hơi tuyệt đối hóa vấn đề quá ạ :p. Đẹp thì phải bảo là đẹp, hay thì phải nói là hay, thích phải công nhận là thích. Truyện ngắn của chị lebichly em cũng rất thích, nhưng mà em không tin một anh hàng ngày không nói nổi một câu thương yêu, không có nổi một hành động nâng niu chăm sóc, không hề có bất cứ nỗ lực nào để chia sẻ, lại có thể viết được những dòng nhật ký như thế. Con người ta thế nào thì cuộc sống đều đặn bình thường hàng ngày người ta sẽ là như thế. Không thể yêu cầu người khác hiểu cái mình không nói ra, hoặc thể hiện ra nhưng không đủ để người ta hiểu được. "Cuộc sống này, có bao lâu đâu mà hững hờ..." :D. Nếu chỉ kết luận, con người thô ráp không chế biến là người tốt, thì có rất nhiều phụ nữ sẽ đọc và đồng cảm, nhưng rồi vẫn sẽ sai lầm :).

Khì khì, có khối người ngồi vào viết thì ong bướm bay lượn mà suốt ngày nói một câu cũng hiếm chứ đừng mong là nói lời nghe mùi tai. Mấy ông (bà) cho đó là cá tính đấy họ cứ tự bảo sống để bụng chết mang theo, ta là patner phải chấp nhận xem như...tự hiểu vậy. Non sông dễ đổi bản tính khó dời mà bạn.:)
Đúng như lebichly nói đấy, quan trọng nhất là tấm chân tình, nhưng mà đôi khi cứ mòn mỏi sống với tấm chân tình dần dần ta cũng gần gần như hoa heo héo.:D
05:32 CH 04/08/2012
Nên mua nhà xây sẵn hay mua đất xây nhà?
Có 1 phương án nữa bạn có thể suy nghĩ thêm đó là bạn hợp đồng thi công toàn bộ phần thô, còn phần hoàn thiện bạn có thể tự mua vật tư theo ý mình và thỏa thuận chi phí từng hạng mục cho phần hoàn thiện.
- Cụ thể là bạn sẽ phải đàm phán với nhà thầu chịu trách nhiệm từ vật tư cho đến nhân công cho phần thô (móng, nền...). Trong đó phải cam kết dùng xi măng, sắt thép thế nào...
- Phần hoàn thiện (gạch lát, bồn cầu, trần thạch cao...) sẽ do bạn chọn mua và họ thi công mình trả tiền công.
Vì sao phải như vậy? Vì phần thô là phần không cần quá chi tiết, chỉ cần sự kiên cố và bảo đảm về mặt kỹ thuật, thi công đúng thiết kế...
Còn phần hoàn thiện là rất chi tiết, vật tư rất đa dạng và bạn trực tiếp mua vừa quản lý được chi phí vừa yên tâm về chất lượng cũng như tính thẩm mỹ. Bạn đàm phán được giá cả thi công hợp lý còn vật tư hoàn thiện bạn tham khảo ngay từ bây giờ (tham khảo các bố mẹ WTT cũng tốt chán:D), đến khi họ xong phần thô thì bạn có sẵn vật tư cho họ thi công thôi, bạn có nhiều thời gian cho việc chọn vật tư, giá cả...Có bố giúp việc trông coi cũng tạm ổn, bạn chỉ cần theo dõi tiến độ họ làm và biết ở khâu nào quan trọng mà nhờ bố theo sát khâu đó. Làm kiểu chìa khóa trao tay lo lắng lắm bạn ạ. Nhiều khi 1 đời chỉ xây nhà 1 lần nên bỏ công cũng đáng mà.
Nên chọn người thiết kế và thi công có kinh nghiệm, có uy tín và có tâm mà mình được biết, có thể biết tuổi họ hợp với mình hay không thì càng tốt hơn (làm nhà, lấy vợ, lấy chồng thì phải tin thôi).
Nhà mình đã làm theo phương án như trên, mình thấy đạt hiệu quả và nếu sau này có làm nhà nữa mình vẫn chọn phương án này.
01:15 CH 02/08/2012
Bên lề cuộc sống…
ko chỉ có phụ nữ mà cả nam giới cũng thế, tuổi trẻ thường đam mê những hào nhoáng bên ngoài, đến khi họ chín chắn rồi, mới có thể nhận ra được chân giá trị, tiếc thay, những cơ hội ko bao giờ chờ họ chín chắn :)

Đúng vậy. Nhưng thực sự ai cũng bị mê hoặc bởi cái bóng bẩy, màu mè...cho đến khi cháy nhà mới ra mặt chuột!:))
Chị có người đàn ông sống chung hàng ngày luôn khô như ngói, nhưng chưa bao giờ rời xa vợ kể cả những khi sóng to gió lớn.
Thôi thì xem như được cái lọ mất cái chai vậy.:)
12:29 CH 02/08/2012
Nhìn lại lối sống của người Việt-Họ đã làm điều...
chưa hẳn như vậy. nếu là tôi thì coi như mất một vài trăm đó chứ sao phải giành giật vậy.

Tôi thì cũng sẽ như bác nhưng tôi sẽ không thấy khó chịu khi chứng kiến vì tôi thấy những thực khách đấy họ rất vô tư và họ chấp nhận cuộc chơi như thế. Mỗi người có một hoàn cảnh và hành xử khác nhau. Đẳng cấp từ đó mới hình thành bác ạ!:)
12:09 CH 02/08/2012
Bên lề cuộc sống…
12:04 CH 02/08/2012
Món quà đặc biệt của tuổi 40
40 hãy còn quá trẻ so với tuổi thọ trung bình hiện nay là 90, he he mới đi chưa được 1/2 quãng đường mà sao than khóc sơm thế ! Mình đây 40 tuổi vẫn có các anh em trên dưới 40 chạy theo hóng hớt.... có sao đâu ! tại sao cứ nghĩ mình là Già cho cuộc sống lại bớt đi phần thi vị chứ ! Nếu sức khỏe xuống cấp thì tập thể dục, đau nhức vài hôm rồi lại khỏe hơn cũ thôi. Kinh nghiệm sống càng nhiều theo tuổi tác mà, các em trẻ làm sao bằng các chị Già trong mọi lĩnh vực cuộc sống được ! cần thiết nhất là không được cho là mình già, phải luôn nghĩ mình còn trẻ, còn phải phấn đấu nhiều thứ nữa, còn phải chinh phục nhiều đỉnh cao nữa mà chưa đạt được!
Bao giờ có tất cả theo ý muốn rồi mới được nghĩ mình đã Già thôi nhường lại cho con cháu đi... hè hé...:)):)):))
:x:x:x

Đúng quá, phải rững mỡ như cái nick của mẹ nó ấy chứ!:))
Mình cũng đôi lúc không tin mình đã ngoại tứ tuần, chỉ đến khi đi đến nơi đông người hay bị gọi khi là cô, khi là bác, có khi là bà....:Embarrassment:
Nếu trước tuổi này mà ta chăm sóc tốt cho sức khỏe để dự phòng cho tuổi 40 thì tâm trạng sẽ khá hơn, da sẽ chưa bị nhăn, mắt sẽ chưa có vết chân chim và tay chân vẫn ngon lành! Thôi thì muộn còn hơn là không bao giờ, các mẹ nhé!:D
Hiện nay thị trường VN đã có rất nhiều sản phẩm hỗ trợ cho chúng ta, kể cả cải thiện những triệu chứng khó chịu của tuổi TMK. Các mẹ cứ sống vui vẻ vào, tìm những phương pháp hỗ trợ sức khỏe tốt cho bản thân thì sẽ không thấy bi quan đâu nhé. Nào, cùng cố lên!:x
11:53 SA 02/08/2012
Già rồi mà bế tắc, sống thế nào đây.
Thời buổi này mà bác còn 1 tài sản kha khá như thế là oách lắm rồi nên bác đừng có bâng khuâng nữa nhé! Có nhiều doanh nghiệp, doanh nhân xem hình thức thế thôi chứ cân đối tài sản và nợ nần có khi âm bác ạ! Còn chuyện hậu khủng hoảng nhiều người đi lại từ con số 0 là thường tình. Tôi cũng già gần như bác, cũng lao đao với khủng hoảng không thua gì bác...Mà khốn nỗi là phụ nữ bác nhé nên cái sự khó nó càng đè nặng hơn bao giờ hết.
Nhưng, chúng ta đã từng là người gầy dựng nên sự nghiệp, chúng ta sống và làm việc tử tế, thời cuộc khó khăn chung của cả thế giới thế này chúng ta lâm vào hoàn cảnh tạm thời khó khăn cũng là bình thường. Tôi thấy bác còn rất may ở chỗ nhân tình thế thái còn chưa tỏ ra khinh khi bác trong cái gọi là thất bại trên thương trường...Bác biết rồi đó, lẽ đời: Còn tiền còn bạc còn đệ tử, hết cơm hết gạo hết ông tôi!:p
Trong khó khăn chúng ta sẽ được tôi luyện nhiều để vượt khó, sẽ nhận ra đâu là giá trị thật của tình bạn, tình thân, tình đồng chí - đó là những thứ chúng ta "được" trong thời loạn bác nhỉ? Tôi nhìn xung quanh những người thân của mình là các doanh nhân thực thụ, tôi thấy ai cũng lao đao nên tôi thấy mình không có gì là quá đặc biệt, có khi mình vẫn còn may mắn hơn bao nhiêu người ấy chứ, nhất là các doanh nghiệp làm BĐS.
Tôi từng nghe về bác, bác đa tài thế kia mà. Tôi nghĩ như bác, như tôi và nhiều người khác lúc này là lúc cần tĩnh tâm nhất, thu gọn bộ máy hoạt động (tiết kiệm chi phí), nghiên cứu kỷ lưỡng lĩnh vực (mới) mình nhăm nhe dấn thân (như bác là làm trang trại), dọn đường trong quan hệ cho công việc sắp đến....Nói chung là nằm vùng an toàn nhất chuẩn bị quật khởi sau khi chính sách của "mấy ổng" thay đổi rõ ràng, nhất là cái vụ lãi suất ngân hàng phải ổn từ 10-12% thôi. Làm trang trại là ý tưởng hay quá vì mai mốt kinh doanh hay sản xuất cái gì cũng dễ bị hàng hóa nước ngoài lấn sân bác ạ, mình phải mở cửa 100% cho đầu tư nước ngoài nhảy vào mà. Khu vực nơi tôi đang làm sản xuất có vài người gần đó làm trang trại nuôi heo họ cũng đóng cửa trước đây khá lâu vì heo không phát triển được do trang trại gần khu sản xuất và dân cư. Nếu bác làm trang trại thì phải tìm khu vực quy hoạch cho việc nuôi lâu dài nhé, rất quan trọng đó.
Bác cứ vui vẻ bác nhé vì cả thế giới này khủng hoảng mà, càng khó càng tỉnh táo và cỡ tuổi của bác (nam giới) là tuổi chín muồi nhất phát triển và ổn định sự nghiệp. Người ta bảo "trong nguy có cơ" đúng không bác! Chúc bác và tất cả những ai làm ăn chân chính đều tận dụng được cơ hội trong trong và sau khủng hoảng.
11:35 SA 02/08/2012
Sao tôi ghét mẹ đẻ tôi đến thế?
đọc tiêu đề của mình, chắc các bạn ai ai cũng nghĩ tôi là đứa con khốn nạn, bất hiếu, nhưng tôi ko thể nhịn được nữa mà phải thốt lên câu ấy. tôi có 4 anh chị em, 3 chị gái, 1 em trai út. từ nhỏ tôi là đứa trầm tính nhất nhà, ít nói, ít giao lưu và hơi chậm chạp so với mọi người trong nhà (trừ thằng e út, nhưng đừng bao jo mang e trai ra so sánh, vì trong gia đình tôi so sánh với con trai là khập khiễng, "vì nó là đàn ông") thế nên từ bé tôi đã sống trong cảnh mang ra so sánh, chê bôi. Tôi chưa bao jo được bố mẹ khen cái gì, từ bé cho đến tận bây năm tôi 20 tuổi (năm nay tôi 27 tuổi) tôi luôn cho rằng mình là người chậm chạp, ngu, dốt. cho đến khi đi học đại học, ra xã hội, tôi mới biết ko phải vậy vì tôi vẫn học giỏi, tôi vẫn nhanh nhẹn hơn nhiều người, tôi được bạn bè khen là thông minh. lúc đó tôi mới hiểu ra là vì bố mẹ chê bôi tôi nhiều quá thành ra tôi bị tự kỷ ám thị rằng tôi là người chậm chạp ngu dốt. Chưa bao jo tôi và mẹ tôi khoác tay nhau đi chợ, chưa bao jo ngồi nói chuyện gì với nhau. Trong khi đó với người ngoài bà cực kỳ ân cần, xởi lởi, bà thường xuyên rủ ngừoi này,. người kia đi siêu thị, trong đó có cả bạn tôi, trong khi đó bà chưa bao jo đi đâu với tôi. Bà là người rất kỳ lạ, với người ngoài bà tỏ ra rất tốt, rất khéo léo, nhưng đối với tôi thì mở miệng ra là bà chửi, tôi cũng ko hiểu tại sao. Mẹ tôi ko có khái niệm gọi con xưng mẹ với tôi, với bà chỉ có khái niệm mày, tao, nếu thân thiết lắm thì bà gọi tên tôi, xưng mẹ. Khi tôi đi đẻ, lên viện từ 7h sáng, 8h tối bà mới lên (trong khi nhà cách viện có 1km), lên đến viện bà nằm chung giường với một sản phụ đang chờ đẻ khác và tỉ tê tâm sự với họ, tôi nằm 1 mình một giường, đến khi tôi kêu rét bà quát"đi tất vào", tôi đau quá ko đi lấy được tất bà lại quát"rét thì đi tất vào, lại ko mang chứ gì?" tôi điên tiết quá mới gào lên"mẹ đi theo người đẻ mẹ đứng đấy sai người đẻ thì mẹ đi theo làm gì?" thế là bà mới đi tìm tất cho tôi. Tôi đẻ xong 2 ngày thì về ở nhà bà( vì vợ chồng tôi ở chung đất với nhà ngoại, chồng thì đi làm xa), đêm con khóc tôi mệt quá ko thể nào dậy nổi nhưng vẫn phải mò dậy pha sữa cho con, bà đầu bù tóc rối đi qua quát tháo "trước khi đi ngủ thì pha sẵn để đấy", rồi bà lại về phòng, tôi vừa cho con ăn vừa ngủ gật. Cứ như thế cho đến khi tôi khỏe hẳn. Ngày ngày bà nấu cho tôi được 3 bữa cơm, đun nước thuốc cho tôi tắm (được 20 ngày), rồi có ai gọi điện hỏi bà đang làm gì bà cũng nói "đang làm osin không công". Khi được hơn 30 ngày tôi tự đi làm những việc đó, bà ko giúp nữa.
Rồi tiếp theo là những chuỗi ngày căng thẳng kinh khủng, càng ở gần mẹ đẻ, tôi và bà càng mâu thuẫn, thậm chí có lúc tôi phải thốt lên với bạn tôi là sao tôi lại ghét mẹ tôi đến như thế! chắc bà cũng phải ghét tôi lắm nên có lúc bà chửi tôi là đồ chó, cái loại chó... lúc đó tôi chỉ muốn hỏi mẹ tôi thế người đẻ ra chó thì gọi là gì?
Tôi biết nguyên nhân vì sao càng ngày mẹ tôi càng ghét tôi. Dù là từ bé tới lớn mẹ tôi và tôi chưa bao jo thân thiết nhưng cũng ko đến nỗi như bây jo. Nguyên nhân bà căm ghét tôi như này là vì tôi ko nghe lời bà, tôi ko thi vào nhà nước mà bỏ xuống hà nội rồi lấy chồng tôi bây jo. Sau đó chồng tôi mới dần dần lộ ra là một người cờ bạc, nợ nần. Túng thiếu, kèm theo thất vọng ở chồng, tôi về nhà mẹ đẻ, sinh con và chờ thi công chức. Bây jo tôi ko có công ăn việc làm, chồng thì ko ra gì ( mặc dù chồng đã về quê cùng tôi) nên bà căm ghét tôi. Ai đến chơi kể chuyện con họ bà cũng nói"đấy, lấy chồng phải như thế mới đáng tấm chồng chứ, ai như cái loại này(loại này là tôi ấy)". Mẹ tôi là con người cay nghiệt và thù rất dai nên bà mới ghét tôi như thế.
Bây jo tôi ko thể nào nói chuyện gì với mẹ tôi, nói 2 câu là bà đã chửi, tôi mà nhịn thì ức phát điên, tôi nói lại thì dù có cãi nhau đến mức mẹ tôi có thể đập chết tôi chứ ko bao jo bà chịu nhận bà sai. Bà lúc nào cũng tuyên bố "tao mà nói thì chỉ có đúng". Đỉnh điểm là hôm nọ vc tôi cãi nhau, chồng tôi bỏ đi mấy ngày, bà sang nhà tôi nói chuyện với tôi, gọi là nói chuyện nhưng 20p bà chỉ nói một mình và thề với các bạn là ko câu nào là mẹ tôi ko có cái từ "đồ chó má, cái loại chó", bà gọi tôi là chó ấy, ko phải là bà chửi con rể bà đâu. Sáng nay tôi bảo bà là sao lúc nào bà cũng chửi, mở miệng ra là mẹ chửi thế? bà bảo"tao chỉ nói được như thế thôi, nhưng chồng tao đố bỏ tao đi được, mày nhẹ nhàng nên chồng mày mới đi biệt tăm như thế". Nếu mẹ đẻ các bạn nói các bạn thế các bạn phản ứng ra sao? còn tôi thì ức đến cổ họng, đấy là mẹ tôi chứ hàng xóm mà nói thế tôi vả cho vài cái.
Tóm lại là bây jo tôi ước tôi có việc làm, có tiền, tôi sẽ đi thuê nhà, tôi mà đi xa sẽ nhổ được cái gai trong mắt bà, chắc là bà sẽ ko ghét tôi như thế.

Chia sẻ với tâm trạng bức xúc về mẹ đẻ của chủ top. Mỗi người đều có những nỗi khổ tâm riêng mà nỗi khổ mâu thuẫn nặng nề với mẹ đẻ càng khiến con người ta bế tắc hơn vì luôn có sẵn suy nghĩ thường tình: Mẹ bao giờ cũng là người yêu thương và bao dung với con nhất, đặc biệt là con gái.
Nhưng xét tổng thể theo lời chủ top kể thì mình cũng rất thông cảm với người mẹ của chủ top. Trước hết em hãy xét về mặt văn hóa của mẹ mình, nếu bà là người xuất thân ít ăn ít học và quan hệ xã hội môi trường xưa nay không tốt thì mẹ em cư xử thô lỗ và ăn nói bừa bãi cũng là dễ hiểu và nên thông cảm hơn là hờn trách. Có nhiều phụ nữ lớn tuổi họ là người lao động va chạm bên ngoài phức tạp xưa nay nên họ ăn nói vậy là bình thường chứ không phải nghĩ thâm độc gì mà phát ngôn với con vậy đâu. Người nghĩ sâu nói ít mới khiến người nghe phải đau lòng em ạ.
Theo chị mẹ em là người "ruột để ngoài da". Cơ bản chị thấy mẹ em rất lo cho em, lo từ chuyện lập gia đình (nói em không nghe nên giờ em lao đao bà càng ấm ức và có cơ hội là bà làm ầm lên), rồi lo cả chỗ ở khi 2 vợ chồng lấy nhau rồi mà chẳng tự lo gì được cho cha mẹ yên tâm. Đến khi em sinh con bà cũng lo từ trong bệnh viện về nhà vậy là rất chu đáo (dù không tỏ ra mềm mỏng, chìu chuộng). Những lúc bà nhắc em như mang tất, chuẩn bị sửa cho con trước khi ngủ...đều đúng cả (chỉ là bà không khéo thôi). Vì sao em không thấy những bức xúc của bà phần không nhỏ là do em đã trưởng thành nhưng chưa tự lập khiến bà lo lắng đến căng thẳng như vậy?
Nếu em hỏi sao em ghét mẹ em đến thế thì chị nghĩ bởi vì em đòi hỏi ở mẹ em nhiều quá khi mà em không chịu nhìn lại chính mình còn chưa trả hiếu cha mẹ là sống cho đàng hoàng đấy. Mẹ em không hoàn toàn đáng ghét, bà là người rất lo cho con cháu và luôn muốn con cháu sống tốt, chỉ là bà hay la mắng vì căng thẳng khi hàng ngày phải chứng kiến con cháu mình sống không tử tế vì không biết lắng nghe người lớn.
Em còn muốn ăn miếng trả miếng với mẹ khi bà mắng mình là con chó hay nọ kia là không nên. Bà già và đã sai vì thiếu hiểu biết (nhưng có tâm tốt đấy), mình biết thế thì làm sao để sửa sai tế nhị nhất khi mình ổn định cuộc sống thôi em. Khi em sống còn chưa tử tế thì trong mắt mẹ (và những người khác) em chưa thật có giá trị với họ và dĩ nhiên khi mình nói hay mình trăn trở khó mà họ quan tâm - cuộc sống vốn là thế.
Tóm lại chị là người đã đi quá 1/2 đời người nên cũng biết nhìn nhận về quan hệ mẹ và con gái. Em hãy thông cảm với mẹ nhiều hơn là đòi hỏi ở bà vì mẹ đã già rồi, sức chịu đựng và dung hòa xã hội kém hơn người trẻ như bọn em. Tiên trách kỷ hậu trách nhân mà. Hãy hoàn thiện bản thân và chu toàn dần cuộc sống gia đình - đó là điều quan trọng nhất em cần hướng đến để cải thiện mọi quan hệ, trong đó có mối quan hệ mẹ và con gái. Đừng quá trách hờn mẹ để rồi đến lúc sau này mình già như mẹ mới nhận ra thì quá muộn. Hơn nữa nếu mình không cố gắng sống tốt với mẹ và yêu mẹ thì rất nhiều khả năng sau này con cái gái em cũng sẽ không hiếu thuận với em - đó là quy luật nhân quả mà chị chứng kiến quá nhiều.
Hãy lấy những sai lầm của mẹ làm bài học cho mình, tránh lặp lại với con cái và đó cũng là cách em "thay đổi" mẹ mình từ hành động hàng ngày. Nếu có thể hãy sống xa mẹ và tự lo cho con mình, rồi dần mẹ em sẽ nghĩ khác về em và quan tâm đến em và tôn trọng em hơn. Chúc em sớm lấy lại thăng bằng và tìm ra được gải pháp tối ưu cho cuộc sống riêng của mình.
04:13 CH 01/08/2012
Nhìn lại lối sống của người Việt-Họ đã làm điều...
Cũng phải nhìn nhận là do chính nhà hàng phục vụ chứ sao chỉ nói người sử dụng dịch vụ không thôi nhỉ? Nhìn chung không gian quá chật chội, cách phục vụ rất không chuyên mà thực khách thì quá đông. Mình thấy tội cho thực khách nếu họ bỏ ra một số tiền vừa phải mà phải chịu dịch vụ như thế, còn phục vụ kiểu "khuyến mại" thì không có gì đáng ngạc nhiên.
04:58 CH 28/07/2012
Đặt tên cho con yêu năm Nhâm Thìn 2012
Các mẹ ơi mình đang mang thai được hơn 5 tháng rùi, bs nói là bé trai. Giờ hai vợ chồng đang băn khoăn không biết đặt cho con cái tên gì cho đẹp, hay mà mạnh mẽ tí. Mình nói đặt tên Chu Anh Dũng thì bố nó bảo không thích Dũng lắm. Mình rất thích tên con là Anh nhưng bố nó bảo Anh nhiều quá, ai cũng đặt con là Anh rồi. Giờ nghĩ mãi thấy có cái tên là Minh nghe có vẻ sáng sủa và cũng được. Mình đang nghĩ có mấy cái đệm cho Minh: Đăng Minh, Hải Minh, Bảo Minh, Anh Minh... cuối cùng bố nó lại thích là Đức Minh (nhà mình cứ bất đồng suốt thôi), mình không thích đệm là Đức lắm, nghe cũ quá không lạ tý nào cả các mẹ nhỉ.
Cô hàng xóm nhà mình nói là đặt luôn là Chu Minh, ngắn gọn mà nghe cũng hay.
Các mẹ thử giúp mình xem cái tên nào nghe sướng tai nhất nhé. Cảm ơn các mẹ nhìu!!!

Đức Minh nghe nặng về chữ Đức, thường thì nên tránh.
Chu Tuấn Minh nghe gọn gàng, đủ mạnh mẽ và ấn tượng. Vừa tuấn tú vừa thông minh. :)
04:20 CH 28/07/2012
Người Hà Nội đang làm hỏng Đà Nẵng của chúng tôi...
Chẳng lẽ chỉ đến Tết HN mới chính là HN thôi sao, người HN cũng chỉ được sống thực là người HN khi vào những ngày Tết thôi sao? mình nhớ HN của những năm 90, lúc đó không vung vãi, bung bét, bừa bộn, linh tinh ... như bây giờ. Mọi thứ đều thật nhẹ nhàng và yên bình. Mình yêu HN, và mình rất sợ sự tàn phá văn hóa HN như bây giờ.
PS: Yêu cầu chủ topic sửa lại tiêu đề. Mình không biết người DN ra sao nhưng nếu bạn là người DN thì thực sự bạn làm tôi thất vọng

SG trước kia cũng thế, những ngày Tết thật sự bình yên và đáng yêu, chị rất thích ở lại SG ngày Tết vì rất yên tĩnh, đường xá sạch sẽ và thông thoáng. Nhưng những năm gần đây SG ngày Tết cũng không còn được như trước vì người dân ở tỉnh càng ngày càng ít về quên ăn Tết hơn rồi. Nói chung nơi đất lành chim đậu nên mình cũng nên chia sẻ với tất cả mọi người vậy.
Nói về chơi sang thì không đâu bằng người HN gốc, đó là thật. :)
Chị cũng ăn học 5 năm ngoài ĐN và lúc tốt nghiệp rất mong có cơ hội ở lại đó nhưng bất thành. Chị thấy ĐN thật hiền hòa, người dân rất thân thiện và tốt bụng. Càng ngày ĐN càng đẹp và phát triển (mình tự thấy mình đúng khi đánh giá ĐN cao ngay từ những năm 1990). Nói đích thực ĐN là TP chuẩn nhất cả nước, biển sạch đẹp và đường xá quá ngon lành và làm kinh tế cũng vừa phải, mức sống người dân khá và mặt bằng chung dân trí cũng ổn.
Công bằng mà nói chã phải người du lịch ngoài HN vào làm bẩn ĐN. Nếu người dân có khả năng du lịch từ HN vào chẳng ai lại đi trải bạt ăn uống linh tinh thế, họ đi Bà Nà, Non Nước...để khám phá chứ đâu dành thời gian lê la bờ biển vậy được. Đa phần chỉ có người dân địa phương và dân vùng lân cận đó mới có kiểu du lịch tại chỗ dân dã vậy thôi.:)
04:00 CH 28/07/2012
Người Hà Nội đang làm hỏng Đà Nẵng của chúng tôi...
Em gái này nói chủ topic vơ đũa cả nắm, chứ em cũng vậy đấy thôi. Chị là người SG và rất hay đi Phan Thiết chơi đây em. Như chị tudinhhuong nói, dân SG chủ yếu người ta sẽ đến Mũi Né chơi, vì ở đó có Resort, chứ ít ai ghé vào thành phố Phan Thiết lắm em ạ. Còn việc Phan Thiết bị khách du lịch làm bẩn, trải bạt ăn nhậu, xả rác bừa bãi mà em nói "hầu hết là người Sài Gòn" thì em cứ đi xác minh bao nhiêu % là người SG. Chứ chưa gì đã khẳng định hùng hồn là do người SG thì những-người-Sài-Gòn-như-chị thấy oan lắm. :) Mình đi chơi, tốn 1 đống tiền cho khu du lịch đó, chấp hành đúng nội quy, không xả rác bừa bãi, thế mà vẫn bị chỉ mặt đặt tên "Dân Sài Gòn bê bối". 8-|

Chị không phải là dân PT nhưng gần như là dân ngoài đó (vì ăn dầm nằm dề ngoài đó) nên rất hiểu. Mình công nhận người PT hiền lành nhưng là TP du lịch còn rất non trẻ (cũng chưa được như Vũng Tàu). Nói chung ở VN thì chưa có chỗ nào được gọi là thiên đường!:D
Chị vẫn bảo lưu quan điểm dân SG (nói chung) đi du lịch PT là chơi khá sang, chẳng mấy người có kiểu trải bạt ăn nhậu nhếch nhác như bạn gì ở PT lên án đâu. Nếu vì tính toán quá chi ly thì chã việc gì bỏ nhiều thời gian và tiền bạc đua ra tận PT làm quái gì. Đến các khu Resort PT những người phục vụ hay xem mặt đặt tên, cứ thấy chơi sang chơi đẹp là họ nghĩ ngay đấy là dân SG ra thui. Nếu không phải dân SG ủng hộ du lịch PT thì PT cũng khó nói là có thể phát triển về DL. :)
Những người SG có thú chơi dân dã và tiết kiệm chi phí thì họ sẽ đi những khu Long Hải, Long Sơn...vừa gần, vừa hợp gu.:)
03:50 CH 28/07/2012
Người Hà Nội đang làm hỏng Đà Nẵng của chúng tôi...
Quy chụp như bạn chủ top là không nên. Ở đâu cũng có người nọ người kia, mỗi nơi có phong tục tập quán và thói quen rất riêng. Nhưng phải thừa nhận dịch vụ ngoài HN rất kém.
02:55 CH 27/07/2012
t
tudinhhuong
Thông thái
41.5kĐiểm·53Bài viết
Báo cáo