Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Con gái xinh đẹp của nghệ sĩ Hồng Vân rạng rỡ...
Cả gia đình Hồng Vân hiện đang ở Mỹ nhé, bao gồm bố mẹ HV, LTA, HV và cả 3 con của HV. Vào facebook của con gái HV, sẽ thấy ảnh cả gia đình đang đi chơi cùng nhau.
07:15 CH 17/06/2018
Uyên Linh: 'Danh xưng diva đã lỗi thời'
Tôi thì vẫn thích giọng hát và tính cách của em ấy. Sống ở cái đất nước luôn nêu khẩu hiệu là tự do, dân chủ mà người dân lúc nào cũng sợ không dám nói lên ý kiến của mình, nên tôi thích sự thẳng thắn của em ấy, dám phát biểu ý kiến và suy nghĩ của mình.
Hình ảnh và thần thái của em ấy hôm ra mắt album nhìn được mà. Với lại, album lần này nghe cũng được, hay hơn 2 cái trước.
04:16 CH 21/11/2017
Chính phủ cần yêu cầu Google và Facebook lập pháp...
Hơi dài nhưng mọi người ráng đọc.
"
Tự do kiểu Trung Quốc.
Mấy năm trước, một tay kỳ cựu trong giới công nghệ nói với tôi: Có lẽ thế hệ sau 90, 95 sẽ không còn biết Google là cái gì. Khi ấy tôi nghĩ đây là chuyện hài hước nhất trên đời. Google, công cụ tìm kiếm hữu ích và mạnh mẽ nhất trên Internet, thế hệ người Trung Quốc mới, những người sống không thể thiếu Internet, làm sao có thể không biết đến Google?
Nhưng đến hôm nay, tôi buộc phải nín cười. Bởi vì cái điều tôi tin rằng không bao giờ có thể xảy ra ấy, dần trở thành sự thật.
Không còn ai ở Trung Quốc quan tâm đến cái gọi là công cụ tìm kiếm Google nữa, người ta bằng lòng với cái gọi là baidu.com, dù sao thì họ cũng chưa được dùng Google bao giờ. Không có nó cũng chẳng chết ai. Mọi người vẫn vui vẻ lướt Weibo, Wechat, nghe nhạc, xem chương trình giải trí. Đối với những người chưa bao giờ sử dụng Google, thiếu công cụ tìm kiếm này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ.
Nhiều năm trước, ở Trung Quốc chúng ta vẫn có thể đăng nhập Facebook. Thực ra Facebook cũng nhàm chán như mạng xã hội xiaonei.com của chúng ta vậy. Nhưng ở đó, chúng ta biết được cuộc sống của người nước ngoài ra sao, có thể dễ dàng thăm hỏi bạn bè ở cách xa hàng vạn km. Có thể đọc rất nhiều trang mạng thú vị mà nếu lên Xiaonei bạn hầu như không bao giờ đọc được. Bạn viết bình luận bằng tiếng Trung, những người comment ngay dưới dòng comment của bạn có thể là một anh chàng người Đài, hoặc người HongKong lạ hoắc nào đó. Bạn viết bình luận bằng tiếng Anh, chưa biết chừng một anh chàng người Bắc Âu, tiếng Anh dở tệ nào đó sẽ nhảy vào bắt chuyện với bạn. Bạn có cảm giác thế giới rộng lớn bỗng nhiên thu nhỏ lại, thành cái làng mà bạn đang sống, bạn chưa kịp thò chân ra khỏi cửa, thì hàng xóm đã đẩy cửa bước vào nhà bạn.
Rồi, ở Trung Quốc không còn Facebook nữa. Lúc đầu, sự mất tích của mạng xã hội này khiến vô số người bất bình. Nhưng sau đó, tiếng nói bất bình phẫn nộ dần tan biến.
Nhiều năm trước, người Trung Quốc chúng ta cũng có thể đăng nhập Twitter. Thực ra Twitter cũng na ná Weibo của chúng ta, nơi mà những dòng tin tức chảy trôi không ngừng, ngồi cả ngày chưa chắc đọc được tin tức gì hay ho hữu dụng. Nhưng chí ít ngay lập tức bạn có thể có được tin tức nóng hổi mà bạn muốn biết. Bạn nhanh chóng biết được điều gì đang “hot” trên thế giới, mà không cần thao tác mấy thứ phức tạp như: copy nội dung, dịch nghĩa, forward, chia đoạn, lấy ý chính, loạn hết cả. Bạn sẽ được biết sự thật, sự thật 100%, chưa qua “gia công” tô hồng bôi đen một cách hoặc vô tình hoặc cố ý như trên Weibo.
Sau đó, Twitter không còn nữa. Đầu tiên là phiên bản chính, rồi đến các phiên bản mô phỏng, rồi mô phỏng của mô phỏng. Bây giờ chỉ còn lại cái bắt chước của cái bắt chước của cái bắt chước, chính là cái mà giờ đây, mỗi ngày bạn chỉ toàn nhìn thấy vô số quảng cáo trên đó.
Nhiều năm trước, chúng ta cũng có thể lên Youtube. Có người cho rằng Youtube là Youku quy mô lớn. Năm ấy, có người mạnh miệng tuyên bố: Không có Youtube cũng không sao, Trung Quốc sẽ nhanh chóng phát triển Youku vượt xa Youtube. Thế mà bao năm trôi qua, mạng Youku vẫn lag dữ dội như vậy, nội dung vẫn rác rưởi như vậy, bản quyền bị ăn cắp, nhạc bị đạo, video clip vẫn nghèo nàn tẻ nhạt đáng thương như vậy. Trên youtube bạn sẽ được xem những nghệ sỹ tài hoa nhất thế giới trình diễn, những clip hài hước nhất, những sáng tạo đỉnh cao, những bản nhạc lay động, những khoảnh khắc tuyệt vời. Còn trên Youku, bạn muốn xem 1 phút clip thì trước tiên phải xem nửa phút quảng cáo.
Và, đúng rồi, còn Instagram. Nhiều người cho rằng Instagram na ná QQ. Nhưng ở đó, tôi follow hơn 600 nghệ sỹ nhiếp ảnh, họ đều là những nhà nhiếp ảnh, ký giả xuất sắc nhất thế giới. Mỗi ngày chiêm ngưỡng tác phẩm của họ, mỗi ngày tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng của người được đi du lịch tại chỗ. Ở đó tôi kết bạn với một anh chàng người Nhật điển trai rất thích selfie, một bác người Hàn hay uống rượu, một ông cụ người Mỹ 10 năm trước từng đến Trung Quốc và nhiệt tình bấm like, viết comment trên mỗi bức ảnh chụp Tử Cấm Thành mà tôi post trên Instagram, một cô bạn người Nga xinh đẹp tuyệt trần. Tôi hầu như không trao đổi nhiều được với họ, vì những trở ngại về ngôn ngữ. Nhưng chỉ cần một vài câu chữ đơn giản, chúng tôi hiểu được thiện ý của nhau, thiện cảm dành cho nhau. Cảm giác ấy, đôi khi còn hưng phấn hơn cả niềm vui gặp mặt những người bạn lâu năm. Bởi vì đó là quá trình giao lưu hoàn toàn tự do của con người thuộc các dân tộc khác nhau trên toàn thế giới. Quá trình ấy thật sự thần kỳ, vô cùng kỳ diệu.
Nhưng giờ đây, nó không còn nữa. Nó không còn nữa bởi vì, bạn gõ một từ đặc biệt nào đó trong một thời điểm đặc biệt nào đó, bạn sẽ chỉ tìm thấy những bức ảnh mặc định. Mặc dù những người tìm kiếm kiểu này không nhiều, mặc dù dẫu có nhận ra điều gì khác lạ nhưng nhiều người chẳng bận tâm, họ không như tôi, cảm thấy trời đất tối sầm, rồi chợt lóe sáng, rồi trời sập. Chúng đã thật sự biến mất, Instagram đã biến mất như thế, Google đã biến mất như thế, Twitter cũng biến mất như thế, Facebook cũng vậy. Không biết người nào, ở đâu, đã nói gì, và ra nghị quyết thế nào, khiến cho hàng tỷ người giống tôi đây lâm vào tình cảnh hệt như “Gotham trên đảo hoang”, chứng kiến từng cây cầu bị bom phá, bị bom phá, lại bị bom phá. Sau rốt, không còn gì nữa cả.
Tôi thường cảm thấy rất bi ai, vô cùng bi ai. Một người tôi không quen, không biết, có thể là một nhóm nào đó đang không ngừng tước đoạt mọi thứ xung quanh tôi, mà tôi thì hoàn toàn bất lực. Tôi oán trách, nhưng họ không nghe thấy, không ai nghe thấy. Tôi tức tối gào lên, phần lớn những người xung quanh tôi đều nhìn tôi như nhìn một kẻ điên. Tôi đau đớn thét lên, tiếng thét của tôi bị chắn bởi bức tường dày cộm, đen đúa. Tiếng kêu thét của tôi trở nên yếu ớt, chẳng truyền đi được bao xa, rồi nó biến mất hệt như những thứ mà tôi bị tước đoạt, bị đánh cắp. Tôi không thấy nó nữa, như thể nó chưa từng tồn tại.
Ai thèm quan tâm đến những thứ vốn chưa từng tồn tại? Những kẻ hậu sinh làm sao thấu hiểu nỗi bi ai của những người từng có được, rồi bị tước đoạt trắng trợn. Tôi từng có tất cả, tôi từng có cả thế giới. Tôi từng được hít hà bầu không khí tự do và uống dòng nước tự do mát lành trên mảnh đất này. Nhưng rồi trong dòng đời dằng dặc bất tận, sinh mệnh tự do của tôi bị giết chết từng chút một, bị khai tử một cách bất thình lình. Nhưng tôi vẫn có cảm giác chúng đang thoi thóp, như thể chúng đang chết dần chết mòn.
Rồi thì cuối cùng chúng cũng chết thật. Và, cùng với cái chết của chúng, ngày càng nhiều chuyện xảy ra, chậm rãi thôi, lặng lẽ thôi, hầu như không ai phát giác ra. Nhưng đúng là chúng đang diễn ra.
Không có Google thì dùng Baidu, có sao đâu? Nhưng một vài kết quả tìm kiếm càng ngày càng bị đẩy lùi về những trang sau, càng ngày càng lùi về sau, và rồi biến mất. Như thể kết quả đó vốn dĩ không hề được tìm thấy vậy.
Không có Facebook thì dùng Xiaonei, có sao đâu? Nhưng những bài viết mà bạn chỉ có thể post trên Facebook sẽ nhanh chóng biến mất trên Xiaonei. Tiếp theo đó, trang xiaonei.com biến thành trang renren.com, chủ đề trên trang này trở thành những chủ đề đại chúng. Mọi người tranh nhau xem bói, tìm hiểu đời tư của người nổi tiếng, chuyện phiếm, nghe nhạc. Không ai bận tâm thứ gì đó đã biến mất, bởi dù sao thì sự tồn tại của thứ đó vốn dĩ rất mờ nhạt.
Không có Youtube thì dùng Youku, có sao đâu? Nhưng lên Youku, bạn thường “được” xem những clip đạo rẻ tiền, và người ăn cắp thì dương dương tự đắc, tự cho mình là tài ba, như thể cái ý tưởng ấy vốn dĩ là của anh ta vậy. Bạn xem và bạn không khỏi giật mình kinh ngạc, sao anh ta có thể làm được như thế nhỉ! Ăn cắp sáng tạo quá! Nhưng bạn đâu biết rằng, bạn có suy nghĩ như thế là vì bạn không hề biết trên đời còn có một trang mạng tên Youtube.
Không có Twitter thì dùng Weibo, có sao đâu? Nhưng khi bạn muốn biết chuyện gì đang xảy ra gần đây, bạn miệt mài tìm kiếm, nhưng càng tìm thì kết quả sau đây hiện ra càng rõ nét: “Theo quy định của pháp luật, kết quả tìm kiếm không được phép hiển thị”. Lâu dần, bạn nghĩ, dù sao biết được tin tức ấy cũng chẳng để làm gì, thôi thì chẳng tìm nữa, chẳng cần nữa.
Và thế là, từng cánh cửa cứ lần lượt bị đóng sập lại. Hôm nay, ở Trung Quốc bạn mở trang
www.worldjournal.com
, bạn không thấy nó đâu. Ngày mai, trang web mà kiến trúc sư số một thế giới chia sẻ với bạn đọc cũng biến mất. Đầu tiên là tốc độ load rất chậm, rất rùa, sau đó thì hoàn toàn mất hút. Vài hôm nữa, trang tin tức mà trước đó bạn vẫn vào đọc một số bài viết đều đặn mỗi ngày bỗng mất tăm. Những trang viết độc đáo, xuất sắc đó chỉ hiển thị mấy dòng chữ: Không thể hiển thị. Vài tháng nữa, mạng đại học bị đóng cửa, website nhiếp ảnh bị đóng cửa, thậm chí trang tìm kiếm bằng tiếng Nhật của Baidu cũng không còn.
Tiếp đó, trang truyện tranh biến mất, tiếp đó, trang phim hoạt hình không còn. Tiếp đó, trang phim Mỹ đóng cửa, ngay cả trang download phim Mỹ cũng cũng cũng cũng… hoàn toàn biến mất. Tôn trọng bản gốc, bảo vệ bản quyền ư. Thôi được, vậy thì vì sao, ngay cả trang web chia sẻ sub cũng không còn ???
Từng ngọn đèn bị dập tắt. Nguồn sáng chiếu rọi từ bốn phương biến mất. Thế giới đa sắc màu, tươi đẹp rực rỡ của chúng ta bỗng chốc biến thành một màu đen thê thảm.
Trời tối rồi à, thế thì đi ngủ thôi. Cầu cho cơn say này kéo dài mãi mãi, khỏi phải tỉnh lại.
“Vương triều từ đây vững chắc
Giang sơn từ đây thái bình.”
__________
P/S: Dịch từ một bài viết của một tác giả Tiểu Hải, người Trung Quốc. Bạn không tìm thấy bài viết này ở bất cứ trang mạng nào ở Trung Quốc nữa vì nó đã bị gỡ bỏ triệt để, chỉ tồn tại thấp thoáng trong một vài diễn đàn. Nhưng nó đã được share với tốc độ chóng mặt ở Trung Quốc."
06:50 CH 09/11/2017
Lùm xùm nhà Phương Mỹ Chi - cô Út: Sự nhẫn tâm...
Theo mình, mọi chuyện xảy ra là do:
- Bố PMC là người bất tài, bạc nhược. Trước đây, khi PMC chưa nổi tiếng, ông này đi làm công cho một tiệm photocopy. Từ khi, con gái đi hát kiếm tiền tỷ, thì nghỉ làm, ở nhà ăn bám, nên không có tiếng nói gì.
- Mẹ PMC thì bản chất là người chơi không đẹp. Từ một người bán chè kiếm cơm mỗi ngày, bây giờ được quản lý tiền tỷ của con thì hướng gia đình riêng của mình sống tính toán, vô ơn, bạc bẽo và ích kỷ.
Túm lại, cả nhà này nên trở về đúng độ tuổi, công viêc và vị trí của mình. PMC 14 tuổi lo đi học, còn ông bố bà mẹ phải đi làm kiếm tiền để nuôi mình và nuôi con.
09:14 SA 08/08/2017
Lùm xùm nhà Phương Mỹ Chi - cô Út: Sự nhẫn tâm...
Trách PMC một thì phải trách bố mẹ PMC mười.
Sống vô ơn, bạc bẽo và không biết dạy con thì sau này, con PMC nó cũng đối xử với bố mẹ nó như thế thôi.
06:16 CH 07/08/2017
Bầu Quốc hội: “Chưa thấy bầu hộ, bầu thay”
Không có bầu hộ bầu thay, chỉ có bầu thế bầu giùm.
Mình trên 40 tuổi, chưa từng đi bầu bao giờ.
06:53 CH 23/05/2016
'Mr Bean' chính thức ly hôn vợ để cặp với bồ trẻ
Theo kiểu các bà, các cô ở VN nói chung hay ở WTT nói riêng thì phải đặt tít là cô Louise Ford là kẻ cướp chồng hay là kẻ thứ 3 chứ nhỉ.
04:41 CH 12/11/2015
Ca sĩ Ngọc Linh: 'Tôi bỏ ca hát vì muốn tốt cho...
Vậy các ca sĩ khác có con và vẫn đi hát là không tốt cho con của họ à?
10:14 SA 30/10/2015
Năm danh ca nhạc nhẹ VN lần đầu cùng hoà giọng
Đi nghe show này, chắc mệt tai lắm nhỉ?
09:44 SA 23/10/2015
Giọng hát Việt 2015 đêm đầu tiên chính thức lên...
Đức Phúc "mê mẩn" Sơn Tùng M-TP và Uyên Linh
23/09/2015 14:27
Chàng trai trẻ Đức Phúc chia sẻ ước muốn được đẹp trai và nổi tiếng như Sơn Tùng M-TP.
Đức Phúc cho rằng: "Anh Tùng là một nghệ sĩ tài năng khi có thể tự sáng tác và trình diễn các ca khúc được nhiều người yêu thích, trong đó có tôi. Nếu ước được đẹp trai và nổi tiếng như anh ấy thì ai cũng ước như vậy, chứ không chỉ riêng tôi. Nhưng thực tế một người có thành công hay không là nhờ vào nỗ lực của bản thân, đôi khi còn cần thêm sự may mắn chứ không đơn giản chỉ cần giống ai đó là được".
Bên cạnh đó, Đức Phúc cũng cho biết ngoài mong muốn đẹp và nổi tiếng như Sơn Tùng M-TP, anh còn đặc biệt yêu thích nữ ca sĩ Uyên Linh. Đức Phúc chia sẻ: "Tôi thích chị Uyên Linh vì mê giọng hát của chị ấy một cách kinh khủng. Mỗi lần chị cất tiếng hát có gì đó rất truyền cảm và đi vào lòng người. Đương nhiên, nếu được chị Uyên Linh bấm nút chọn, tôi sẽ về đội chị ấy. Nhưng cô Mỹ Tâm vẫn là số 1 trong lòng tôi nên dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn muốn là học trò của người mà mình đã thần tượng từ nhỏ".
Trước ý kiến trái chiều về ngôi vị quán quân của mình, Đức Phúc thẳng thắn nhận định: "Suốt 6 tháng tham gia The Voice, tôi luôn nỗ lực và cố gắng để trưởng thành hơn qua từng vòng thi. Đây là một chương trình truyền hình thực tế với hàng triệu người xem nên kết quả là sự đánh giá khách quan của nhiều đối tượng khán giả. Bên cạnh đó, tôi cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi có các anh chị fan của cô Tâm luôn ủng hộ, yêu thương. Tôi cảm nhận được tình cảm của FC Mỹ Tâm dành cho mình là rất lớn.
Nếu để nói ngay bây giờ, tôi chưa thể chắc chắn về những chuyện trong tương lai. Tôi nhận thức được bất lợi của mình nên tự nhắc bản thân càng phải nỗ lực gấp đôi, thậm chí 3, 4 lần những người có đầy đủ cả hai yếu tố giọng hát và ngoại hình. Hy vọng với tất cả những nỗ lực đó, khán giả sẽ ủng hộ và đón nhận tôi".
Theo đó, Đức Phúc đến từ đội HLV Mỹ Tâm vừa đăng quang ngôi vị quán quân Giọng hát Việt 2015 vào tối 20/9 với 49,25% lượt tin nhắn bình chọn.
Cát An(kul)
06:53 CH 23/09/2015
Hoài Linh cười vỡ bụng vì Mai Quốc Việt giả gái...
Ban giám khảo không khách quan, nhất là bà Mỹ Linh.
06:38 CH 23/06/2015
Quá xúc động, Khánh Ly hát trật nhịp ở Hà Nội
Mỗi người mỗi nhận xét. Rối quá nhỉ???
Theo Zing:
"Uyên Linh dẫn dắt khán giả vào hè. Có thể nói, quán quân Vietnam Idol 2010 là điểm nhấn của đêm nhạc lần này. Sau 5 năm bước chân vào làng nhạc, Uyên Linh hát vững cả về kỹ thuật lẫn cảm xúc. Cô thể hiện ca khúc Nỗi lòng người đi, Yêu và nhận được nhiều sự ủng hộ của khán giả.
Mỹ Linh trình bày hai ca khúc nổi tiếng của cố nhạc sĩ Phạm Duy - Đưa em tìm động hoa vàng và Tình ca. Việc lạm dụng lối hát thính phòng khiến diva nhạc nhẹ không còn giữ được sự thu hút và có phần trình diễn mờ nhạt trong chương trình.
Là nữ ca sĩ thành danh bằng nhạc Trịnh, Hồng Nhung chọn hai ca khúc gắn liền với tên tuổi của cô là Hạ trắng và Ru em từng ngón xuân nồng để thể hiện. Tuy hát theo bản phối mới do nhạc sĩ Dương Cầm thực hiện, nhưng người nghe vẫn thấy thấp thoáng hình ảnh "cô Bống" thuở đôi mươi khi mới bước chân vào TP HCM lập nghiệp và tạo được dấu ấn nhờ nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn.
Đây là dịp hiếm hoi Ánh Tuyết gặp gỡ khán giả Thủ đô. Những ca khúc như Niệm khúc cuối, Trăm nhớ ngàn thương qua giọng ca của Ánh Tuyết vẫn đong đầy cảm xúc. "
Theo afamily:
"Lần thứ 3 danh ca Khánh Ly trở lại Việt Nam, cụ thể là Hà Nội, nhưng sức hút của nữ danh ca vẫn chưa bao giờ giảm sút. Dù phải luyện tập căng thẳng như thật trong suốt những ngày qua, nhưng Khánh Ly cùng 4 nữ ca sĩ Ánh Tuyết, Hồng Nhung, Mỹ Linh, Uyên Linh, vẫn gửi tới trọn vẹn khán giả Live Concert hoành tráng trong suốt 3 giờ đồng hồ tại Trung Tâm Hội nghị Quốc Gia Hà Nội.
Với các ca sĩ xuất hiện trong chương trình hôm nay, Uyên Linh là một trong những ca sĩ có phần trình diễn xuất sắc nhất. Cô còn trẻ, giọng hát còn mạnh mẽ, nhiều day dứt, và hơn hết, Uyên Linh đang ở trong giai đoạn chín muồi trong sự nghiệp của mình. 2 ca khúc “Yêu” và “Nỗi lòng người đi” được Uyên Linh trình diễn, vừa mang đến sự mới mẻ, nhưng cũng thồi một trời hoài niệm vào chương trình đêm nay.
Ca sĩ Mỹ Linh hát 2 ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy là “Đưa em đi tìm động hoa vàng”, “Tình ca” và “Rừng xưa đã khép” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, rồi song ca với Hồng Nhung ca khúc, “Trở về”. Riêng “Bống” Hồng Nhung cũng là một giọng nhạc Trịnh được đón đợi khi cô hát nhẹ nhàng, theo một tinh thần mới mẻ 2 ca khúc “Hạ trắng” và “Ru em từng ngón xuân nồng”. Đây cũng chính là 2 ca khúc đã làm nên tên tuổi của Hồng Nhung trong dòng nhạc Trịnh suốt nhiều năm qua.
1 trong những nữ ca sĩ đã rất lâu rồi mới có mặt tại Hà Nội, đó chính là Ánh Tuyết. Ánh Tuyết trình diễn lại 2 ca khúc đã từng làm nên tên tuổi của mình, đó là “Niệm khúc cuối”, và đặc biệt là “Ôi Mê Ly”, và cuối cùng là ca khúc “Đời đá vàng” của nhạc sĩ Vũ Thành An. Cũng giống như Khánh Ly, ca sĩ Ánh Tuyết càng hát càng tình, càng xúc cảm và mạnh mẽ, dù cho giọng hát của nữ ca sĩ đã vang, sáng trong nhiều chục năm qua."
05:16 CH 25/05/2015
Dũng Đà Lạt khoe ảnh hôn Uyên Linh
Hình như mình đã đọc trên fb cách đây rất lâu rằng: chị vợ trước đây của DĐL có nói là chuyện ghen tuông là có nhưng không nghiêm trọng như báo chí đã đăng và mọi người đồn thổi, và chuyện tát tai là không có. Chị ấy cũng nói, chuyện ghen tuông không quan trọng bằng chuyện tình cảm vợ chồng của chị ấy đã cạn và bằng chuyện DĐL yêu UL quá sâu nặng, nên chị ấy đã quyết định "đường ai nấy đi".
Những người trong cuộc (DĐL, vợ trước DĐL và UL) hiện đang rất hạnh phúc với quyết định và cuộc sống mới của mình thì chúng ta cũng không nên moi móc lại quá khứ làm gì, mà hãy mừng cho họ.
10:45 SA 24/02/2015
Dũng Đà Lạt khoe ảnh hôn Uyên Linh
Dũng ĐL công khai hình ảnh như thế chắc để khẳng định "chủ quyền" :). Nghe nói, Quốc Thiên cũng rất thích Uyên Linh.
03:19 CH 16/02/2015
Uyên Linh 'kết hôn' với Dũng Đà Lạt
Nghe album của UL-DĐL online
http://www.chacha.vn/album/uoc-sao-ta-chua-gap-nhau,25360.html?src=ALBUM_HOT
04:43 CH 18/12/2014
Uyên Linh 'kết hôn' với Dũng Đà Lạt
Ai thích thì cứ thích. Ai không thích thì cứ không thích thôi.
Riêng mình thì thấy album này hay.
11:34 SA 18/12/2014
Ngồi chỗ nào an toàn nhất trên xe khách và xe con?
Lên xe, ai cũng giành chỗ an toàn hết, thì sao? Giành giật với nhau à?
Thôi thì, sống chết có số đi.
09:00 SA 04/09/2014
Bị “gái xinh” cướp chồng, vợ tung ảnh lên...
Phụ nữ tự làm khổ nhau. Nếu ông nào lăng nhăng và không chung thủy, bỏ quách nó đi. Sao cứphải níu kéo và sống chung với những ông như thế? Bây giờ, phụ nữ sống đừng nên quá phụ thuộc vào đàn ông. Hãy sống tự lập và tận hưởng cuộc sống.
Và một điều nữa, chỉ mong luật VN cũng sẽ nghiêm như ở nước ngoài, để tốt cho những người vợ nghỉ làm và ở nhà nội trợ. Ông nào muốn ly dị phải chi trả và chu cấp đầy đủ cho vợ con.
06:55 CH 28/08/2014
Uyên Linh thẳng thắn nói về tin đồn bị đánh ghen
Những người trong cuộc đều đang hạnh phúc thì chúng ta cũng không nên "mổ xẻ" làm gì, mà hãy mừng cho họ. Điều đó là tốt nhất.
11:27 SA 05/08/2014
Uyên Linh thẳng thắn nói về tin đồn bị đánh ghen
Theo mình biết thì chuyện UL và DDL yêu nhau là có thật và hình như 2 người vẫn đang rất hạnh phúc với nhau. DDL và vợ trước không còn duyên nợ thì chia tay nhau và giải thoát cho nhau là tốt cho cả hai. Mình thấy bình thường. Hiện giờ, vợ DDL cũng đang rất hạnh phúc với người yêu mới, đẹp trai và trẻ trung hơn DDL nhiều.
11:05 SA 05/08/2014
t
ttlinh
Bắt chuyện
1.1k
Điểm
·
2
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Hình ảnh và thần thái của em ấy hôm ra mắt album nhìn được mà. Với lại, album lần này nghe cũng được, hay hơn 2 cái trước.
"Tự do kiểu Trung Quốc.
Mấy năm trước, một tay kỳ cựu trong giới công nghệ nói với tôi: Có lẽ thế hệ sau 90, 95 sẽ không còn biết Google là cái gì. Khi ấy tôi nghĩ đây là chuyện hài hước nhất trên đời. Google, công cụ tìm kiếm hữu ích và mạnh mẽ nhất trên Internet, thế hệ người Trung Quốc mới, những người sống không thể thiếu Internet, làm sao có thể không biết đến Google?
Nhưng đến hôm nay, tôi buộc phải nín cười. Bởi vì cái điều tôi tin rằng không bao giờ có thể xảy ra ấy, dần trở thành sự thật.
Không còn ai ở Trung Quốc quan tâm đến cái gọi là công cụ tìm kiếm Google nữa, người ta bằng lòng với cái gọi là baidu.com, dù sao thì họ cũng chưa được dùng Google bao giờ. Không có nó cũng chẳng chết ai. Mọi người vẫn vui vẻ lướt Weibo, Wechat, nghe nhạc, xem chương trình giải trí. Đối với những người chưa bao giờ sử dụng Google, thiếu công cụ tìm kiếm này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ.
Nhiều năm trước, ở Trung Quốc chúng ta vẫn có thể đăng nhập Facebook. Thực ra Facebook cũng nhàm chán như mạng xã hội xiaonei.com của chúng ta vậy. Nhưng ở đó, chúng ta biết được cuộc sống của người nước ngoài ra sao, có thể dễ dàng thăm hỏi bạn bè ở cách xa hàng vạn km. Có thể đọc rất nhiều trang mạng thú vị mà nếu lên Xiaonei bạn hầu như không bao giờ đọc được. Bạn viết bình luận bằng tiếng Trung, những người comment ngay dưới dòng comment của bạn có thể là một anh chàng người Đài, hoặc người HongKong lạ hoắc nào đó. Bạn viết bình luận bằng tiếng Anh, chưa biết chừng một anh chàng người Bắc Âu, tiếng Anh dở tệ nào đó sẽ nhảy vào bắt chuyện với bạn. Bạn có cảm giác thế giới rộng lớn bỗng nhiên thu nhỏ lại, thành cái làng mà bạn đang sống, bạn chưa kịp thò chân ra khỏi cửa, thì hàng xóm đã đẩy cửa bước vào nhà bạn.
Rồi, ở Trung Quốc không còn Facebook nữa. Lúc đầu, sự mất tích của mạng xã hội này khiến vô số người bất bình. Nhưng sau đó, tiếng nói bất bình phẫn nộ dần tan biến.
Nhiều năm trước, người Trung Quốc chúng ta cũng có thể đăng nhập Twitter. Thực ra Twitter cũng na ná Weibo của chúng ta, nơi mà những dòng tin tức chảy trôi không ngừng, ngồi cả ngày chưa chắc đọc được tin tức gì hay ho hữu dụng. Nhưng chí ít ngay lập tức bạn có thể có được tin tức nóng hổi mà bạn muốn biết. Bạn nhanh chóng biết được điều gì đang “hot” trên thế giới, mà không cần thao tác mấy thứ phức tạp như: copy nội dung, dịch nghĩa, forward, chia đoạn, lấy ý chính, loạn hết cả. Bạn sẽ được biết sự thật, sự thật 100%, chưa qua “gia công” tô hồng bôi đen một cách hoặc vô tình hoặc cố ý như trên Weibo.
Sau đó, Twitter không còn nữa. Đầu tiên là phiên bản chính, rồi đến các phiên bản mô phỏng, rồi mô phỏng của mô phỏng. Bây giờ chỉ còn lại cái bắt chước của cái bắt chước của cái bắt chước, chính là cái mà giờ đây, mỗi ngày bạn chỉ toàn nhìn thấy vô số quảng cáo trên đó.
Nhiều năm trước, chúng ta cũng có thể lên Youtube. Có người cho rằng Youtube là Youku quy mô lớn. Năm ấy, có người mạnh miệng tuyên bố: Không có Youtube cũng không sao, Trung Quốc sẽ nhanh chóng phát triển Youku vượt xa Youtube. Thế mà bao năm trôi qua, mạng Youku vẫn lag dữ dội như vậy, nội dung vẫn rác rưởi như vậy, bản quyền bị ăn cắp, nhạc bị đạo, video clip vẫn nghèo nàn tẻ nhạt đáng thương như vậy. Trên youtube bạn sẽ được xem những nghệ sỹ tài hoa nhất thế giới trình diễn, những clip hài hước nhất, những sáng tạo đỉnh cao, những bản nhạc lay động, những khoảnh khắc tuyệt vời. Còn trên Youku, bạn muốn xem 1 phút clip thì trước tiên phải xem nửa phút quảng cáo.
Và, đúng rồi, còn Instagram. Nhiều người cho rằng Instagram na ná QQ. Nhưng ở đó, tôi follow hơn 600 nghệ sỹ nhiếp ảnh, họ đều là những nhà nhiếp ảnh, ký giả xuất sắc nhất thế giới. Mỗi ngày chiêm ngưỡng tác phẩm của họ, mỗi ngày tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng của người được đi du lịch tại chỗ. Ở đó tôi kết bạn với một anh chàng người Nhật điển trai rất thích selfie, một bác người Hàn hay uống rượu, một ông cụ người Mỹ 10 năm trước từng đến Trung Quốc và nhiệt tình bấm like, viết comment trên mỗi bức ảnh chụp Tử Cấm Thành mà tôi post trên Instagram, một cô bạn người Nga xinh đẹp tuyệt trần. Tôi hầu như không trao đổi nhiều được với họ, vì những trở ngại về ngôn ngữ. Nhưng chỉ cần một vài câu chữ đơn giản, chúng tôi hiểu được thiện ý của nhau, thiện cảm dành cho nhau. Cảm giác ấy, đôi khi còn hưng phấn hơn cả niềm vui gặp mặt những người bạn lâu năm. Bởi vì đó là quá trình giao lưu hoàn toàn tự do của con người thuộc các dân tộc khác nhau trên toàn thế giới. Quá trình ấy thật sự thần kỳ, vô cùng kỳ diệu.
Nhưng giờ đây, nó không còn nữa. Nó không còn nữa bởi vì, bạn gõ một từ đặc biệt nào đó trong một thời điểm đặc biệt nào đó, bạn sẽ chỉ tìm thấy những bức ảnh mặc định. Mặc dù những người tìm kiếm kiểu này không nhiều, mặc dù dẫu có nhận ra điều gì khác lạ nhưng nhiều người chẳng bận tâm, họ không như tôi, cảm thấy trời đất tối sầm, rồi chợt lóe sáng, rồi trời sập. Chúng đã thật sự biến mất, Instagram đã biến mất như thế, Google đã biến mất như thế, Twitter cũng biến mất như thế, Facebook cũng vậy. Không biết người nào, ở đâu, đã nói gì, và ra nghị quyết thế nào, khiến cho hàng tỷ người giống tôi đây lâm vào tình cảnh hệt như “Gotham trên đảo hoang”, chứng kiến từng cây cầu bị bom phá, bị bom phá, lại bị bom phá. Sau rốt, không còn gì nữa cả.
Tôi thường cảm thấy rất bi ai, vô cùng bi ai. Một người tôi không quen, không biết, có thể là một nhóm nào đó đang không ngừng tước đoạt mọi thứ xung quanh tôi, mà tôi thì hoàn toàn bất lực. Tôi oán trách, nhưng họ không nghe thấy, không ai nghe thấy. Tôi tức tối gào lên, phần lớn những người xung quanh tôi đều nhìn tôi như nhìn một kẻ điên. Tôi đau đớn thét lên, tiếng thét của tôi bị chắn bởi bức tường dày cộm, đen đúa. Tiếng kêu thét của tôi trở nên yếu ớt, chẳng truyền đi được bao xa, rồi nó biến mất hệt như những thứ mà tôi bị tước đoạt, bị đánh cắp. Tôi không thấy nó nữa, như thể nó chưa từng tồn tại.
Ai thèm quan tâm đến những thứ vốn chưa từng tồn tại? Những kẻ hậu sinh làm sao thấu hiểu nỗi bi ai của những người từng có được, rồi bị tước đoạt trắng trợn. Tôi từng có tất cả, tôi từng có cả thế giới. Tôi từng được hít hà bầu không khí tự do và uống dòng nước tự do mát lành trên mảnh đất này. Nhưng rồi trong dòng đời dằng dặc bất tận, sinh mệnh tự do của tôi bị giết chết từng chút một, bị khai tử một cách bất thình lình. Nhưng tôi vẫn có cảm giác chúng đang thoi thóp, như thể chúng đang chết dần chết mòn.
Rồi thì cuối cùng chúng cũng chết thật. Và, cùng với cái chết của chúng, ngày càng nhiều chuyện xảy ra, chậm rãi thôi, lặng lẽ thôi, hầu như không ai phát giác ra. Nhưng đúng là chúng đang diễn ra.
Không có Google thì dùng Baidu, có sao đâu? Nhưng một vài kết quả tìm kiếm càng ngày càng bị đẩy lùi về những trang sau, càng ngày càng lùi về sau, và rồi biến mất. Như thể kết quả đó vốn dĩ không hề được tìm thấy vậy.
Không có Facebook thì dùng Xiaonei, có sao đâu? Nhưng những bài viết mà bạn chỉ có thể post trên Facebook sẽ nhanh chóng biến mất trên Xiaonei. Tiếp theo đó, trang xiaonei.com biến thành trang renren.com, chủ đề trên trang này trở thành những chủ đề đại chúng. Mọi người tranh nhau xem bói, tìm hiểu đời tư của người nổi tiếng, chuyện phiếm, nghe nhạc. Không ai bận tâm thứ gì đó đã biến mất, bởi dù sao thì sự tồn tại của thứ đó vốn dĩ rất mờ nhạt.
Không có Youtube thì dùng Youku, có sao đâu? Nhưng lên Youku, bạn thường “được” xem những clip đạo rẻ tiền, và người ăn cắp thì dương dương tự đắc, tự cho mình là tài ba, như thể cái ý tưởng ấy vốn dĩ là của anh ta vậy. Bạn xem và bạn không khỏi giật mình kinh ngạc, sao anh ta có thể làm được như thế nhỉ! Ăn cắp sáng tạo quá! Nhưng bạn đâu biết rằng, bạn có suy nghĩ như thế là vì bạn không hề biết trên đời còn có một trang mạng tên Youtube.
Không có Twitter thì dùng Weibo, có sao đâu? Nhưng khi bạn muốn biết chuyện gì đang xảy ra gần đây, bạn miệt mài tìm kiếm, nhưng càng tìm thì kết quả sau đây hiện ra càng rõ nét: “Theo quy định của pháp luật, kết quả tìm kiếm không được phép hiển thị”. Lâu dần, bạn nghĩ, dù sao biết được tin tức ấy cũng chẳng để làm gì, thôi thì chẳng tìm nữa, chẳng cần nữa.
Và thế là, từng cánh cửa cứ lần lượt bị đóng sập lại. Hôm nay, ở Trung Quốc bạn mở trang www.worldjournal.com, bạn không thấy nó đâu. Ngày mai, trang web mà kiến trúc sư số một thế giới chia sẻ với bạn đọc cũng biến mất. Đầu tiên là tốc độ load rất chậm, rất rùa, sau đó thì hoàn toàn mất hút. Vài hôm nữa, trang tin tức mà trước đó bạn vẫn vào đọc một số bài viết đều đặn mỗi ngày bỗng mất tăm. Những trang viết độc đáo, xuất sắc đó chỉ hiển thị mấy dòng chữ: Không thể hiển thị. Vài tháng nữa, mạng đại học bị đóng cửa, website nhiếp ảnh bị đóng cửa, thậm chí trang tìm kiếm bằng tiếng Nhật của Baidu cũng không còn.
Tiếp đó, trang truyện tranh biến mất, tiếp đó, trang phim hoạt hình không còn. Tiếp đó, trang phim Mỹ đóng cửa, ngay cả trang download phim Mỹ cũng cũng cũng cũng… hoàn toàn biến mất. Tôn trọng bản gốc, bảo vệ bản quyền ư. Thôi được, vậy thì vì sao, ngay cả trang web chia sẻ sub cũng không còn ???
Từng ngọn đèn bị dập tắt. Nguồn sáng chiếu rọi từ bốn phương biến mất. Thế giới đa sắc màu, tươi đẹp rực rỡ của chúng ta bỗng chốc biến thành một màu đen thê thảm.
Trời tối rồi à, thế thì đi ngủ thôi. Cầu cho cơn say này kéo dài mãi mãi, khỏi phải tỉnh lại.
“Vương triều từ đây vững chắc
Giang sơn từ đây thái bình.”
__________
P/S: Dịch từ một bài viết của một tác giả Tiểu Hải, người Trung Quốc. Bạn không tìm thấy bài viết này ở bất cứ trang mạng nào ở Trung Quốc nữa vì nó đã bị gỡ bỏ triệt để, chỉ tồn tại thấp thoáng trong một vài diễn đàn. Nhưng nó đã được share với tốc độ chóng mặt ở Trung Quốc."
- Bố PMC là người bất tài, bạc nhược. Trước đây, khi PMC chưa nổi tiếng, ông này đi làm công cho một tiệm photocopy. Từ khi, con gái đi hát kiếm tiền tỷ, thì nghỉ làm, ở nhà ăn bám, nên không có tiếng nói gì.
- Mẹ PMC thì bản chất là người chơi không đẹp. Từ một người bán chè kiếm cơm mỗi ngày, bây giờ được quản lý tiền tỷ của con thì hướng gia đình riêng của mình sống tính toán, vô ơn, bạc bẽo và ích kỷ.
Túm lại, cả nhà này nên trở về đúng độ tuổi, công viêc và vị trí của mình. PMC 14 tuổi lo đi học, còn ông bố bà mẹ phải đi làm kiếm tiền để nuôi mình và nuôi con.
Sống vô ơn, bạc bẽo và không biết dạy con thì sau này, con PMC nó cũng đối xử với bố mẹ nó như thế thôi.
Mình trên 40 tuổi, chưa từng đi bầu bao giờ.
23/09/2015 14:27
Chàng trai trẻ Đức Phúc chia sẻ ước muốn được đẹp trai và nổi tiếng như Sơn Tùng M-TP.
Đức Phúc cho rằng: "Anh Tùng là một nghệ sĩ tài năng khi có thể tự sáng tác và trình diễn các ca khúc được nhiều người yêu thích, trong đó có tôi. Nếu ước được đẹp trai và nổi tiếng như anh ấy thì ai cũng ước như vậy, chứ không chỉ riêng tôi. Nhưng thực tế một người có thành công hay không là nhờ vào nỗ lực của bản thân, đôi khi còn cần thêm sự may mắn chứ không đơn giản chỉ cần giống ai đó là được".
Bên cạnh đó, Đức Phúc cũng cho biết ngoài mong muốn đẹp và nổi tiếng như Sơn Tùng M-TP, anh còn đặc biệt yêu thích nữ ca sĩ Uyên Linh. Đức Phúc chia sẻ: "Tôi thích chị Uyên Linh vì mê giọng hát của chị ấy một cách kinh khủng. Mỗi lần chị cất tiếng hát có gì đó rất truyền cảm và đi vào lòng người. Đương nhiên, nếu được chị Uyên Linh bấm nút chọn, tôi sẽ về đội chị ấy. Nhưng cô Mỹ Tâm vẫn là số 1 trong lòng tôi nên dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn muốn là học trò của người mà mình đã thần tượng từ nhỏ".
Trước ý kiến trái chiều về ngôi vị quán quân của mình, Đức Phúc thẳng thắn nhận định: "Suốt 6 tháng tham gia The Voice, tôi luôn nỗ lực và cố gắng để trưởng thành hơn qua từng vòng thi. Đây là một chương trình truyền hình thực tế với hàng triệu người xem nên kết quả là sự đánh giá khách quan của nhiều đối tượng khán giả. Bên cạnh đó, tôi cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi có các anh chị fan của cô Tâm luôn ủng hộ, yêu thương. Tôi cảm nhận được tình cảm của FC Mỹ Tâm dành cho mình là rất lớn.
Nếu để nói ngay bây giờ, tôi chưa thể chắc chắn về những chuyện trong tương lai. Tôi nhận thức được bất lợi của mình nên tự nhắc bản thân càng phải nỗ lực gấp đôi, thậm chí 3, 4 lần những người có đầy đủ cả hai yếu tố giọng hát và ngoại hình. Hy vọng với tất cả những nỗ lực đó, khán giả sẽ ủng hộ và đón nhận tôi".
Theo đó, Đức Phúc đến từ đội HLV Mỹ Tâm vừa đăng quang ngôi vị quán quân Giọng hát Việt 2015 vào tối 20/9 với 49,25% lượt tin nhắn bình chọn.
Cát An(kul)
Theo Zing:
"Uyên Linh dẫn dắt khán giả vào hè. Có thể nói, quán quân Vietnam Idol 2010 là điểm nhấn của đêm nhạc lần này. Sau 5 năm bước chân vào làng nhạc, Uyên Linh hát vững cả về kỹ thuật lẫn cảm xúc. Cô thể hiện ca khúc Nỗi lòng người đi, Yêu và nhận được nhiều sự ủng hộ của khán giả.
Mỹ Linh trình bày hai ca khúc nổi tiếng của cố nhạc sĩ Phạm Duy - Đưa em tìm động hoa vàng và Tình ca. Việc lạm dụng lối hát thính phòng khiến diva nhạc nhẹ không còn giữ được sự thu hút và có phần trình diễn mờ nhạt trong chương trình.
Là nữ ca sĩ thành danh bằng nhạc Trịnh, Hồng Nhung chọn hai ca khúc gắn liền với tên tuổi của cô là Hạ trắng và Ru em từng ngón xuân nồng để thể hiện. Tuy hát theo bản phối mới do nhạc sĩ Dương Cầm thực hiện, nhưng người nghe vẫn thấy thấp thoáng hình ảnh "cô Bống" thuở đôi mươi khi mới bước chân vào TP HCM lập nghiệp và tạo được dấu ấn nhờ nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn.
Đây là dịp hiếm hoi Ánh Tuyết gặp gỡ khán giả Thủ đô. Những ca khúc như Niệm khúc cuối, Trăm nhớ ngàn thương qua giọng ca của Ánh Tuyết vẫn đong đầy cảm xúc. "
Theo afamily:
"Lần thứ 3 danh ca Khánh Ly trở lại Việt Nam, cụ thể là Hà Nội, nhưng sức hút của nữ danh ca vẫn chưa bao giờ giảm sút. Dù phải luyện tập căng thẳng như thật trong suốt những ngày qua, nhưng Khánh Ly cùng 4 nữ ca sĩ Ánh Tuyết, Hồng Nhung, Mỹ Linh, Uyên Linh, vẫn gửi tới trọn vẹn khán giả Live Concert hoành tráng trong suốt 3 giờ đồng hồ tại Trung Tâm Hội nghị Quốc Gia Hà Nội.
Với các ca sĩ xuất hiện trong chương trình hôm nay, Uyên Linh là một trong những ca sĩ có phần trình diễn xuất sắc nhất. Cô còn trẻ, giọng hát còn mạnh mẽ, nhiều day dứt, và hơn hết, Uyên Linh đang ở trong giai đoạn chín muồi trong sự nghiệp của mình. 2 ca khúc “Yêu” và “Nỗi lòng người đi” được Uyên Linh trình diễn, vừa mang đến sự mới mẻ, nhưng cũng thồi một trời hoài niệm vào chương trình đêm nay.
Ca sĩ Mỹ Linh hát 2 ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy là “Đưa em đi tìm động hoa vàng”, “Tình ca” và “Rừng xưa đã khép” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, rồi song ca với Hồng Nhung ca khúc, “Trở về”. Riêng “Bống” Hồng Nhung cũng là một giọng nhạc Trịnh được đón đợi khi cô hát nhẹ nhàng, theo một tinh thần mới mẻ 2 ca khúc “Hạ trắng” và “Ru em từng ngón xuân nồng”. Đây cũng chính là 2 ca khúc đã làm nên tên tuổi của Hồng Nhung trong dòng nhạc Trịnh suốt nhiều năm qua.
1 trong những nữ ca sĩ đã rất lâu rồi mới có mặt tại Hà Nội, đó chính là Ánh Tuyết. Ánh Tuyết trình diễn lại 2 ca khúc đã từng làm nên tên tuổi của mình, đó là “Niệm khúc cuối”, và đặc biệt là “Ôi Mê Ly”, và cuối cùng là ca khúc “Đời đá vàng” của nhạc sĩ Vũ Thành An. Cũng giống như Khánh Ly, ca sĩ Ánh Tuyết càng hát càng tình, càng xúc cảm và mạnh mẽ, dù cho giọng hát của nữ ca sĩ đã vang, sáng trong nhiều chục năm qua."
Những người trong cuộc (DĐL, vợ trước DĐL và UL) hiện đang rất hạnh phúc với quyết định và cuộc sống mới của mình thì chúng ta cũng không nên moi móc lại quá khứ làm gì, mà hãy mừng cho họ.
http://www.chacha.vn/album/uoc-sao-ta-chua-gap-nhau,25360.html?src=ALBUM_HOT
Riêng mình thì thấy album này hay.
Thôi thì, sống chết có số đi.
Và một điều nữa, chỉ mong luật VN cũng sẽ nghiêm như ở nước ngoài, để tốt cho những người vợ nghỉ làm và ở nhà nội trợ. Ông nào muốn ly dị phải chi trả và chu cấp đầy đủ cho vợ con.