Mình thấy thái độ của nv Vietcombank rất chi là ko đồng đều =)) Như cái PGD trên đường Lê Trọng Tấn gần nhà mình thì mấy cô già già mặt sưng sỉa, chảnh chọe trong khi cái PGD trên Lê Văn Sỹ thì các bạn cả nam lẫn nữ đều rất dễ thương & nhiệt tình.Agribank được cái đồng đều, là đều ... tệ như nhau, thấy PGD nào cũng làm rề rề (dù khách chả đông lắm vẫn phải chờ lâu), hách dịch với khách hàng, nói chung là ghét thế không biết.
Mình cần tìm 1 phòng rộng ở chung với số lượng như trên.
KS hoặc Resort 3 sao - 4 sao, có bãi biển riêng và hồ bơi, bạn nào có phòng giá tốt thì mail cho mình nhé: tranthuykl@gmail.com
Mình xin cám ơn.
Gia đình mình gồm 2 vợ chồng, 1 bé 4 tuổi và 1 bé 2 tuổi.
Trân trọng cám ơn
Giáo viên mầm non của con gái em, chiều tối và thứ 7 chủ nhật là bán quần áo si ở ngoài lề đường để kiếm sống... Thương lắm...
Em mong các anh chị cho em xin cẩm nang du lịch PQ qua mail tranthuykl@gmail.com với ạ
Và chương trình tour tham quan cho em tham khảo nhé. Em trân trọng cám ơn
Hia: nghĩa là anh
Chế: là chị
Củ: chú
Ý: là dì
Câu: là cô
Vậy sao hia của người Sài Gòn lại là Cắt xén ạ????
Đấy nên vì thế em ko bao giờ dùng thẻ Aribank dù KH yêu cầu cũng nhiều.
Em còn xài VCB là vì người VN mình đang dùng quá lớn hehe.
Bây giờ NH đang hết mốt mà còn thái độ như vậy thì ko biết lúc đang hưng thịnh, nv ngân hàng còn như thế nào các mẹ nhỉ???
Xin lỗi em hơi bức xúc, vì mối lần ra rút tiền lớn ( vì nhiều quá làm biếng rút thẻ), nhìn mặt mấy chị là em hết muốn ăn cơm chiều rồi.
Khi thấy trên người nổi 1 u gì nhấn vào đau thì ko sao, nhấn vào mà ko đau thì nên xét nghiệm gấp.
Bệnh gì cũng vậy, phải có 1 tinh thần vui vẻ thì mới mau chữa lành bệnh.
Còn ai nói bị tuyên bố ung thư là bị tuyên bố án từ, là 1 lời nói quá bi quan. Vì có những ung thư như Phổi - tuyến giáp - vú ... nếu phát hiện và phẫu thuật kịp thời thì khả năng hết hoàn toàn là rất rất cao mà.
Chỉ có UT máu ( do đột biến 1 nhiễm sắc thể từ trong bụng mẹ, đến 1 tuổi nào đó phát ra ) và UT xương do di căn từ những căng bệnh UT khác, khó có khả năng chữa đc, còn lại mọi người bị UT đều có quyền lạc quan ạ.
Bạn mình đã từng bị những loại ung thư mà mình đề cập ở trên, nhất là có bạn bị UT phổi, nay đã hết hoàn toàn rồi ạ.
Ngày ngày các chị em lên hội nhóm fb than là bị chồng đánh đập bầm mình mẩy, vậy chứ xúi li dị, có dám li dị đâu, đỗ lỗi tại do mình trước.
Rồi còn có trường hợp là chồng ngoại tình, biết đó, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ mà ở chung nhà nó, vì nhà của thằng chồng cung phụng đc cho con của mình.
Vài tháng sau ông ấy trở về , mang theo một người phụ nữ mới .
Họ kết hôn và ở cách nhà của mẹ tôi chỉ chừng 500m .
Mỗi ngày mẹ tôi đều chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của họ , mẹ đau đớn vô cùng .
Phía sau nhà tôi có một cái giếng to lắm và có cả một con sông rất sâu dài .
Nhưng điều gì đã giữ mẹ không buông mình xuống đó , tôi không biết
Ngay cả khi tôi được sinh ra , gương mặt giống bố như đúc, nhưng ông ấy cũng chẳng hề bận tâm .
Rồi tôi biết nói biết đi , biết nghe những lời đồn thổi và ngu ngơ thấu hiểu .
Vẫn chỉ có mẹ nuôi tôi bằng nước mắt gió sương , còn bố chưa bao giờ cho tôi lấy nổi một bát gạo .
Nhưng cho đến giờ cũng đã 25 năm , mỗi lần nhắc đến bố mẹ vẫn chỉ khuyên tôi phải tha thứ .
Tất nhiên tôi không làm được điều đó , bởi chỉ có mẹ yêu ông ấy thôi , yêu được thì mới chấp nhận và tha thứ được.
Ngày bé , tôi lần tìm được thư và nhẫn của mẹ , nhẫn thì tôi không nhớ đã bỏ quên ở đâu , thư tôi đọc rồi mang đốt kiến .
Mẹ cũng chẳng hề đánh mắng vì có lẽ thứ mẹ cần giữ gìn là tôi chứ không phải những hạnh phúc thuộc về quá khứ.
Hình như là mẹ cũng từng có một câu chuyện tình rất đẹp , bố thề non hẹn biển rất nhiều , mẹ cũng từng hạnh phúc chỉ là nó hơi ngắn ngủi mà thôi.
Khi ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu về nỗi đau ,sự hy sinh ,mất mát của mẹ .
Chỉ sau này , khi đã biết yêu , biết ghen biết hận tôi mới biết mình may mắn đến thế nào.
Và bây giờ ,mỗi ngày lại có thêm những cô gái trẻ ôm con nhảy cầu tự tử , tẩm xăng đốt con tự tử , ép con uống thuốc sâu tự tử .....
Tôi mới biết mẹ đã dũng cảm và vĩ đại đến nhường nào .
Mẹ tôi chỉ học hết lớp ba , thuần nông trong một gia đình nghèo khó.
Mẹ tôi đã đi trên điều tiếng dư luận bằng đôi chân khập khiễng của mình
Bạn có biết vì sao mẹ tôi không lựa chọn con đường giải thoát dễ dàng như mấy cô gái kia không ?
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là , nếu mẹ tôi chết thì bà ngoại tôi sẽ không thể nào vui vẻ sống tiếp những tháng ngày còn lại
Đấy là tội bất hiếu !
Nếu mẹ ôm tôi để cùng chết trong khi tôi chẳng có tội tình gì
Đấy là tội bất nhân !
Cũng đã có quá nhiều câu chuyện chứng minh rằng , chết không phải là hết.
Chưa có người tự tử nào về nói rằng " ở dưới này tôi hạnh phúc lắm , sung sướng thoải mãi lắm "
Nếu địa ngục là thiên đường thì sao chúng sinh phải tu cả trăm năm để được làm một kiếp người ngắn ngủi...?
Còn sống nghĩa là còn cơ hội để sửa chữa lỗi lầm và tạo dựng hạnh phúc.
Đời người cũng giống như một cái cây , sống trên đất muốn nảy mầm , đâm cành trổ lá phải cần có nắng mưa, muốn ra hoa kết quả cũng cần sương gió .
Chỉ cần bạn không buông mình khi thất bại , chỉ cần bạn sống thật kiên cường
Dù cơn bão có dữ dội đến chừng nào rồi nó cũng sẽ đi qua , vòm trời sẽ vẫn xanh trở lại....!
By Tuệ Nhi