images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Bây giờ thì mẹ đang khóc. Mẹ khóc khi nhìn lại hình ảnh bé Phi - 10 tuổi bị bố mẹ nuôi đánh đập bằng roi điện và gậy sắt, khiến khuôn mặt bầm dập, biến dạng. Tiếng hét của bé Phi "mẹ ơi, con sợ lắm mẹ ơi" ám ảnh mẹ nhiều ngày qua. Trong lòng mẹ run bắn lên, cứ như mẹ đang bị ai xúc phạm nặng nề.
Các con thật đáng thương. Các con là những hạt mưa mà thân phận mình rơi đâu cũng không biết. Chỉ có người lớn là phải nhận lấy mọi trách nhiệm và tội lỗi. Biết làm sao?. Chỉ là một lời thở than, ngao ngán và bất lực...
08:22 SA 15/02/2012
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Hơn một năm rồi mẹ không ghé qua đây. Biết bao nhiêu điều đã xảy ra trong cuộc sống chúng ta. Con gái của mẹ vẫn cứ lớn lên hồn nhiên như cây cỏ.
Dù có bao nhiêu thăng trầm, bao buồn vui, bao cay đắng... mẹ vẫn vui vẻ nhận lấy một mình. Bởi mẹ biết, cái mẹ sẽ nhận lại được từ những nỗi đau khổ luôn là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc ấy không chỉ cho mẹ, mà còn cho con, vì con là một phần lớn trong cơ thể mẹ, trong tâm trí mẹ rồi.
Con gái yêu thương. Giờ con đã gần 4 tuổi. Con cao hơn 1 mét, nặng 16 kg, không to, không nhỏ. Da con trắng, đôi mắt mí lẩn đen nhánh và cái miệng cong veo rất dễ cười. Con ăn không nhiều nhưng tự giác. Con chơi rất lành, thường tự ngồi vẽ, xếp hình, cắt giấy thủ công... Con ngủ thì nằm sấp, cong đít như con sâu đo và rất lười đắp chăn, dù trời đại hàn. Con rất ít nhõng nhẽo, thường nghe lời mẹ hơn là bướng bỉnh. Con có trí nhớ tốt, thuộc rất nhiều bài hát, bài thơ....
Điều đặc biệt nhất ở con là câu nói quen thuộc "Mẹ có vui không?". Con luôn hỏi câu đó khi làm xong việc gì, dù to hay nhỏ, hay chỉ là lúc thủ thỉ với mẹ những đêm khuya. Nếu mẹ nói là không, thì mẹ phải nói rõ lý do vì sao, nếu mẹ bảo là có, thì "mẹ cười lên cho con xem nào!". Con có thể hỏi hàng chục lần câu ấy trong ngày, từ hai năm nay. Dần dần mẹ thấy rõ, niềm vui của mẹ là động lực, là món quà cho con trong mọi hoàn cảnh. Chưa có ai coi trọng niềm vui của mẹ như con. Mẹ biết, ý nghĩa bản thân mình đã được tìm thấy, được chứng minh, được trân trọng,... trong đôi mắt con, mỗi khi con thấy mẹ cười.
Bố vẫn có lúc nao lòng đi tìm người con ruột, bởi áp lực từ nhiều phía, và bởi tâm tham của người đàn ông có tài sản... Bố đã rời xa cái hiện có của thực tại, để chạy theo mong cầu xa xôi, ảo tưởng. Và giờ thì bố nhận đủ bài học đắt giá. Có những cơ hội chỉ đến một lần, có những khoảnh khắc quyết định đến tình cảm con người đến thế nào. Hiện bố đang cố gắng thu hút lại tình cảm của con. Nhưng thật tiếc, con vừa đủ lớn để cảm nhận đâu là tình yêu chân thành nhất.
Nhưng con ơi, có những tình yêu sâu sắc phải được xây đắp từ sự nông cạn. Không phải tất cả đều có sẵn từ đầu. Cùng chấp nhận và cùng học là cách chúng ta bước đi lâu dài với những người thân. Bố của con là người đã cùng mẹ quyết định nhận nuôi con, là một nửa của duyên phận đó. Thực tế đó không gì thay đổi được. Khi con lớn, con sẽ hiểu điều đó đáng tri ân biết nhường nào.
Con là đứa trẻ may mắn. Nhưng mẹ là người mẹ còn may mắn hơn gấp bộ. Chúng ta may mắn và chúng ta hạnh phúc. Con yêu!
11:02 SA 06/01/2012
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Chào chuonchuon_1
Nhận con nuôi, theo mình, là một quyết định lớn lao nhất đời người, hơn bất kỳ quyết định nào mà bạn đã, đang và sẽ phải đưa ra, nó không liên quan nhiều đến tiền bạc hay danh vọng, mà nó quyết định tới số phận một con người, không phải của bạn, chồng bạn hay bố mẹ chồng bạn... Đó là của một con người bé nhỏ, yếu đuối và hoàn toàn DO BẠN ĐỊNH ĐOẠT. Quyết định đó còn là một thách thức khổng lồ đối với bản chất tâm của bạn. Bạn cần nhìn thấy rõ nhu cầu nhận con nuôi của mình, vì yêu trẻ?, vì muốn "cầu may", vì muốn nguôi ngoai,... Động cơ sẽ dẫn đến kết quả. Hãy rất thận trọng.
Bạn hoàn toàn có quyền quyết định nhận con nuôi, khi bạn không phải chia sẻ trách nhiệm đó với ai. Nhưng nếu phải chia sẻ với chồng thì nhất định cần sự đồng thuận và tự nguyện của chồng, vì nghĩ cho đứa bé!. Mọi việc hãy để tùy duyên bạn ạ!.
Chúc bạn an lành.
12:43 CH 19/05/2011
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Có một chỗ nhỏ để mẹ chia sẻ tình cảm của mình. Có nói đến đâu cũng không thể hết cảm xúc mẹ luôn dành cho con. Lâu lắm rồi mẹ không viết, nhưng mỗi khi muốn viết, mẹ lại nhớ đến nơi này - nơi có rất nhiều người có thể chia sẻ với mẹ và cũng có thể, đang cần những chia sẻ ấy.
Con gái bé bỏng. Con lớn nhanh quá, nhanh đến mức mẹ không muốn con lớn nữa. Mẹ ước gì con lại trở về những bước chập chững, những tiếng nói bi bô, những bát bột nhuyễn hay cái bỉm mở ra hôi rình.... Tất cả đều quá đẹp, quá đáng trân trọng. Nhìn con bây giờ, mẹ luôn chạnh lòng sợ con sẽ lớn như mẹ, và buộc sẽ rời xa vòng tay của mẹ. Nhưng mẹ phải học cách hài lòng với điều đó.
Thật bất ngờ là mẹ học được rất nhiều điều từ con. Có lần đi đường, giật mình có người tạt nước ra đường vào người con, mẹ bực vô cùng thì con lại bật cười khanh khách, đối với con đó chỉ là trò chơi bất ngờ thú vị, mẹ tự ngẫm lại và thấy mình thật tiêu cực. Hay có lần đi chơi công viên, mẹ đang bế con trên tay trả tiền mua vé vào cửa thì con chỉ ra bãi cỏ, bênh cạnh mặt hồ mênh mông và hỏi "sao vào trong này lại phải mua vé mà chỗ kia lại không hả mẹ?, hay là mẹ con mình sang bên kia chơi đi!". Đối với con, chỉ cần một chỗ sạch sẽ, thoáng mát để chơi, để chạy, để múa hát và luôn thiếu gì trò lạ. Con có thể nhặt sỏi ném xuống nước để nghe nó kêu "tõm" và ngắm say sưa những vòn tròn xoáy nước cứ tỏa ra mãi... Mẹ giật mình nhận ra, mình đã bị tâm lý "cái gì cũng phải mua" mà làm cho lú lẫn hết cả. Nhiều câu hỏi của con làm mẹ phải suy nghĩ, như "sao người lớn thích gì cũng được hả mẹ?, sao con chỉ thích không ăn cũng không được hả mẹ?", "sao phải cầm bút tay phải hả mẹ?", "sao mẹ ko hôn ông bà trước khi đi ngủ như con hả mẹ?", "sao mẹ bảo phải yêu các con vật mà mình lại ăn thịt các con vật ạ?"...
Từ khi con 3 tuổi đến nay, mẹ bắt đầu phải thận trọng hơn khi nói chuyện hoặc làm điều gì đó cùng con. Dần dần, mẹ cũng ngẫm ra được một vài điều quan trọng. Cuộc sống giản dị và tự nhiên như con trẻ thật đáng quý mà mình cứ đánh mất dần.
Nhờ vậy mà mẹ không còn hay khoe khoang hoặc tham vọng về con nữa. Chỉ sống vui với từng giây phút hiện tại. Thế là đủ, là tất cả rồi!.
10:07 SA 22/04/2011
Bộ lọc n­ước
Bạn có thể tham khảo thêm về thiết bị lọc nước của Mỹ thuộc tập đoàn EVERPURE ở trang http://locnuocusa.com để có thêm lựa chọn hợp lý nhé.
05:01 CH 04/03/2011
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Cảm ơn bạn Bella Pierre nhiều.
Mình cũng ko nghĩ rằng sẽ trốn tránh sự thật đấy, mình nuôi con không phải để trốn tránh bất kỳ sự thật gì. Và mình càng thương con hơn khi nghĩ đến sự thật cần phải cho con biết. Bất cứ khi nào, con đủ hiểu thế nào là mẹ đẻ, mẹ nuôi, bất cứ khi nào thuận tiện, mình sẽ nói....
Thật may mắn cho bé nhà mình là gia đình nhà mình và nhà chồng mình đều vô cùng yêu thương bé. Bây giờ bé đã gần 3 tuổi và nhà thờ họ chồng mình đã tháo bảng gia phả cũ để treo bảng gia phả mới ghi đầy đủ tên tuổi và ngày sinh của bé. Không ai thắc mắc, không lời dị nghị, bé trở thành "cô bé" tộc trưởng đầu tiên của một dòng họ 7 đời...
Mình sẽ nhớ lời khuyên của bạn. Cảm ơn bạn
09:52 SA 18/01/2011
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Tết sắp đến rồi. Trời rét, gió bấc, mưa phùn. Không biết con gái yêu ở lớp đang làm gì?. Lớp của con có ấm không?, bát cháo trưa của con có nóng ko?... Mẹ lo, nhưng mẹ biết con thì rất thoải mái, vì trẻ con luôn thoải mái ở những hoàn cảnh người lớn nghĩ là khó khăn. Chắc chắn con đang hát, đang múa, đang xem tranh hoặc vẽ nguệch ngoạc, hoặc đang la hét gì đó với bạn bè. Rồi đến chiều về con lại bi bô: "con chào bố ạ, con chào các cô các chú ạ!"... rồi chúng ta sẽ có hàng giờ với đủ thứ chuyện của con. Mỗi giờ bên con là một giờ ngạc nhiên, thú vị, say đắm của mẹ. Con có thể hát gần 20 bài hát liền một lúc, hoặc có thể ngồi cạnh mẹ tự đọc truyện (xem tranh) hàng giờ, con có thể than phiền với mẹ về cái tất bẩn hoặc hạt cơm rơi xuống sàn nhà... Con luôn là một thế giới mới, mẹ tràn ngập mỗi ngày....
Mẹ tiếp tục viết mãi, viết mãi những điều về con. Mẹ yêu con, mẹ đang hạnh phúc với con, mặc trời lạnh lắm hoặc mặc cho mẹ có nhiều việc khó khăn lắm!
07:16 CH 11/01/2011
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Hôm nay con gái của mẹ tròn 2 tuổi. Nhìn lại chặng đường đã qua, mẹ chợt nhớ đến câu hát "chín tháng, sau chín năm, gian khó khôn lường, à ru hời ơ hời ru,..."... Mặc dù mới có hai năm, nhưng mẹ nghĩ, câu hát đó chưa đủ, mà phải hát rằng "gian khó và hạnh phúc khôn lường". Hai năm qua, mẹ gần như quên hoàn toàn yêu cầu chữa vô sinh của mình - điều đã luôn làm mẹ nhức nhối từng giây, từng phút. Mẹ chỉ nghĩ đến việc con ăn gì, chơi gì, đau ở đâu, uống thuốc gì và mẹ luôn nhớ con ghê lắm, bất cứ khi nào phải xa con.
Con gái của mẹ 2 tuổi, nặng 12 kg, cao 86cm, thông minh lanh lợi, da trắng, đôi môi cong và luôn cười toét. Con nói nhiều, mà nói rất tình cảm nữa. Làm sao quên được những câu: "Bống nhớ mẹ lắm!", "mẹ quay lại ôm Bống đi", "Bống yêu mẹ to như cái cẩu nhà kia kìa,...".... Những khi con khóc nhè, mẹ trách và hỏi, tại sao con khóc, con trả lời: "mẹ L ở đâu?, Bống sợ lạc mẹ" (giống y hệt câu đối đáp của Thỏ con trong câu chuyện "Thỏ con lạc mẹ" mà mẹ hay kể cho con nghe). Con cũng đã biết múa hát, con thích nhất là nhìn vào gương để xoay tròn. Con có vẻ là một nghệ sĩ múa tương lai đấy!. Con đi học từ 15 tháng, đã tỏ ra rất dễ thích ứng với môi trường mới, mẹ chỉ vất vả 1 tuần đầu thôi. Ông trời thương mẹ, cho mẹ đứa con gái dễ nuôi và dễ thương như con.
Bố thì càng ngày càng thương con nhưng con vẫn chưa quấn bố lắm đâu nhé, chắc tại mẹ chăm lo cho con nhiều hơn. Biêt làm sao được, tình cảm là thứ tự nhiên và không thể cưỡng ép. Dù sao thì mẹ cũng cảm ơn bố đã yêu thương con như vậy. Bố cũng là một người đàn ông thật tốt tính và độ lượng.
Mẹ viết chút cảm xúc, để kỷ niệm ngày con 2 tuổi, và chia sẻ với những người phụ nữ đang khát khao làm mẹ. Hạnh phúc thực sự đơn giản lắm mà!.
08:29 SA 01/09/2010
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Sữa mẹ
Điều thần kỳ, rõ ràng là điều thần kỳ. Trước kia khi nghe việc có người phụ nữ không sinh đẻ vẫn có thể tiết sữa là mẹ cảm thấy xa xôi lắm, như chuyện dân gian.... Vậy mà việc đó lại xảy ra chính trên cơ thể mẹ. Đó là tháng thứ 4, mẹ nhớ chính xác là 7 ngày sau khi con tròn 3 tháng. Mẹ vẫn thường dấu mọi người lén lút cho con nhấm nháp ti mẹ. Mẹ mê lắm cảm giác đấy, nó hơi nhồn nhột nhưng lại cảm nhận được rất rõ về làn môi, lợi và lưỡi của con,... Tháng đó mẹ cứ cương ngực, giống như trước khi mẹ có KN, nhưng lại chậm đến 20 ngày, thử que cũng không có gì... Tối ru con ngủ, như mọi khi, mẹ lại vén ngực cho con nghịch .... nhưng lần này con không nhấm nháp mà mút, càng mút càng chặt, lại còn phát ra tiếng chép chép,... mẹ đau và mẹ dứt con ra, ti mẹ ướt, mẹ tưởng đó là nước dãi của con, nhưng từ đầu ti mẹ rỉ ra những giọt nước trong có màu hơi trắng đục, thấm ra vải bông có màu vàng rất nhạt.... Niềm vui đó làm mẹ đỏ bừng mặt. Mẹ không thể dấu nổi và phải khoe với bố. Bố không tin cho đến khi chính tay bố sờ vào những giọt nước ấy!!!! Con yêu dấu, mẹ thực sự tin rằng tâm lý và tình cảm của con người có một sức mạnh kỳ lạ. Liệu sức mạnh đó có xảy ra với con, cho đến khi con không chút hoài nghi vào tình yêu của bố mẹ?. Mẹ cũng không nghĩ ngợi nhiều, mà cứ thế tận hưởng niềm hạnh phúc khi con háo hức mút chùn chụt chút ít máu mẹ với tất cả tình yêu của mẹ. Điều kỳ lạ đó chỉ xảy ra trong vòng 4 tháng, hết khi con bắt đầu quen ăn dặm.... Nhưng sau này con có lớn lên, dù có biết về thân phận mình cũng hãy cứ tự hào, con vẫn được uống sữa mẹ đấy con nhé!
12:58 CH 26/02/2010
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Bất nhân
Chưa bao giờ mình thấy nhiều điều bất nhân như bây giờ. Do đời sống xã hội rối loạn hơn hay do báo chí "săn" tin mạnh hơn mà những tiêu đề và bài viết về những kẻ dã thú cứ ngày mỗi ngày nổi hơn trên các mặt báo: "vợ giận chồng ném con xuống giếng", "giận vợ không đi nghỉ mát chém chết con", "bé 40 ngày tuổi bị đâm kim xuyên não", "bé 30 ngày tuổi bị ông bà nội đánh trọng thương", "Vở diễn đày đọa trẻ thơ", ...
Trẻ thơ đúng là "nạn nhân" của người lớn. Chúng chẳng thể tự quyết định lấy vận mệnh của mình và buộc phải chấp nhận mọi đau đớn, kể cả mất đi tính mạng mình do những người "thân" ấy, không một chút chống cự, không một lời phân bua... Có con vật nào dã man hơn con người, có thể giết hại chính đứa con ruột của mình hoặc đánh đập một đứa trẻ chưa biết bò?.
Từ ngày có con, tôi rất dễ căng thẳng, những bài báo đó chẳng khác gì những nhát búa đập vào óc tôi. Trong khi chúng ta, những người phụ nữ đang khát khao tìm con, những người mẹ bình thường, đang làm mọi cách để bảo vệ con mình khỏi ngã, hóc, bỏng hay giật điện thì vẫn có những kẻ đồng loại như vậy....
Quyền được sống, quyền được an toàn là quyền lợi đầu tiên của con người, lại chỉ kêu được với ông Trời thôi sao????
09:33 SA 06/02/2010
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Con nuôi và nhà chồng
Ai cũng dễ dàng cưng nựng, khen ngợi, hôn hít một đứa trẻ bắt gặp ngoài đường, nhưng nếu đứa trẻ xa lạ đó bỗng nhiên thuộc về họ, với bao nhiêu trách nhiệm lớn, đòi hỏi sự hy sinh về công sức, thời gian, tiền của, và đặc biệt là sự chia sẻ tình cảm và cơ hội tìm kiếm hạnh phúc mới, thì ngay lập tức, phút ngẫu hứng đó sẽ trở thành sự lo ngại, thậm chí là muốn trốn tránh hoặc ghét bỏ.
Ở Việt Nam, nếu vô sinh do người phụ nữ thì việc đảm bảo vị trí bình đẳng cho người con nuôi trong gia đình chồng thật không dễ dàng. Trong nhiều trường hợp câu chuyện thành bi kịch, kết thúc là sự tan vỡ gia đình hoặc sự hình thành một nhân cách, tâm lý méo mó của đứa con nuôi khi trưởng thành. Dù thế nào, người phụ nữ vô sinh cũng luôn là người bất hạnh nhất?
Câu chuyện của tôi có vẻ khác. Tôi đã không mong đợi nhiều khi nhận con nuôi, nhưng tôi lại biết mình phải làm nhiều việc vì nó. Tôi luôn sẵn sàng đi con đường một mình nuôi dạy con và sẽ không có bi kịch nào hết vì con. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, chừng nào cánh cửa trái tim chồng tôi và gia đình chồng tôi không tàn nhẫn khép lại.
Ái chủ bài là người chồng, người bố - người bảo vệ con tốt nhất trên đời, ở mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Vì vậy, để xóa bỏ rào cản giữa con nuôi và chồng tôi, tôi đã huy động mọi thủ thuật, kể cả cái người ta gọi là "mê tín", như dùng bùa chú, kê áo bố gối đầu con, treo ảnh bố đầu giường con, luôn dạy con nói "bố, bố", luôn huyên thuyên với bố về những phát triển của con; làm mọi việc để trong mắt con, bố là "to" nhất, còn trong mắt thiên hạ, mọi tiến bộ của con đều là của bố, đứa con là niềm tự hào của người bố. Tôi làm mọi việc nhưng tôi là cascadeur, một cascadeur chỉ cần được trả công bằng sự không phân biệt đối xử với con tôi và sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm tổn hại đến nó, dù chỉ là lời nói.
Hình như tôi đã quá lo lắng. Đứa trẻ, bản thân nó, tất cả những gì thuộc về nó, từ khuôn mặt, làn da, đôi mắt, bờ môi, bàn tay, những ngón chân, âm thanh ú ớ, tiếng cười khanh khách và cả những giọt nước mắt... đều tạo nên sự hấp dẫn hơn bất kỳ sự cưỡng ép toan tính nào. Cùng với thời gian, chồng tôi đã bị thuyết phục. Chồng tôi đã dang rộng cánh tay đón nhận và trở che cho con.
04:50 CH 16/01/2010
Một phụ nữ bị người nhà đày đọa giữa đường
Ko thể chấp nhận được. Càng đọc tin tức càng bị stress...
06:20 CH 13/01/2010
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Tháng đầu tiên
Tháng đầu tiên thật kinh khủng. Con ngủ ngày và khóc cả đêm. Trong khi mẹ vẫn phải đi làm vì dấu cơ quan việc nhận nuôi con. Mẹ vẫn chưa tự tin để công bố việc đó. Tháng đầu tiên hầu như mẹ thức 24/24. Mẹ không biết con khóc vì lý do gì, chỉ biết là con gào thét không ngừng, người con oằn lên từng cơn, khóc đỏ mặt, rồi tím mặt, rồi lịm dần lịm dần, bất chấp mọi cố gắng của mẹ. Mẹ đã nhiều lần bật khóc, bởi mẹ sợ con từ chối mẹ, con cần hơi ấm và bầu sữa ruột thịt. Mẹ cũng đã thử cho con mút ti mẹ, nhưng nó lạnh ngắt và mẹ ngượng... Thiếu ngủ trầm trọng, lúng túng, cuống quít trong kỹ năng chăm sóc trẻ sơ sinh và trải qua hàng giờ với tiếng gào khóc.... Tháng đầu tiên thật là một thử thách lớn!
05:33 CH 09/01/2010
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Nhận được sự chia sẻ của các mẹ, mình rất mừng. Có lẽ tiện topic này, mình sẽ viết về cuộc sống với cô con gái. Hy vọng mình sẽ chăm chỉ, kiên trì viết, để lưu giữ cho con gái những kỷ niệm thơ ấu và có thể biết đâu, giúp cho những người phụ nữ đang đi tìm con - như con gái yêu của mẹ!
Đêm đầu tiên
Đêm đầu tiên đón con về có lẽ là cái đêm dài nhất mẹ đã trải qua. Con đỏ hỏn, da nhăn nheo, bé tí như con mèo. Các nét của con chưa rõ ràng, mẹ thấy giống như mọi bé sơ sinh khác. Con khóc ghê lắm, cũng may con dễ dàng chấp nhận sữa bò mẹ cho con uống. Mẹ không dám ôm con, mẹ sợ, mẹ lúng túng vì con bé quá. Mẹ cứ nằm nhìn con. Trong đầu mẹ hỗn loạn. Thế là mẹ đã làm mẹ, ngay trên giường - ngay bên mẹ, một đứa bé bằng xương bằng thịt, ước mơ bấy lâu của mẹ đây sao?. Giá mà mẹ có thể tiết sữa và đôi môi con có thể mút chặt ti mẹ, thân hình con áp chặt người mẹ thì có lẽ cảm giác xa lạ đáng sợ sẽ bớt đi!. Mẹ đang cứu vớt con, cứu vớt mẹ, hay mẹ đang mang con xa dần với hy vọng tìm về mẹ ruột. Nhìn hành trang của con - vẻn vẹn cái áo cotton trắng và mảnh chăn dạ xù xì cũ kĩ, mà lòng mẹ xót xa. Ngày mai, ngày kia và sau đó, mẹ sẽ nuôi con như thế nào?, chúng ta rồi sẽ ra sao?.
04:38 CH 08/01/2010
Muốn xin con nuôi
Việc nhận con nuôi, phức tạp hay đơn giản do mình cả. Quan trọng ở niềm tin và nghị lực của bản thân . Còn con do mình đẻ ra hay con người khác đều có thể thông minh hay khiếm khuyết. Việc nhận xét con nuôi là thế này thế kia thật hồ đồ!
Theo suy nghĩ của mình, khi nhận con nuôi hãy nghĩ, trước hết làm là vì bản thân mình, để cho mình được gọi con xưng mẹ, được ôm ấp, được vất vả, được lo toan cho con cái như bao người phụ nữ khác; sau là vì mình làm việc có ý nghĩa, giúp cho một số phận cũng kém may mắn. Những mảnh đời bất hạnh tìm đến nhau để san sẻ, làm nên một cuộc sống hoàn chỉnh. Chỉ thế thôi, chứ đừng mong con sau này sẽ báo hiếu, đền đáp mình, cũng phải sẵn sàng chấp nhận việc con biết sự thật và có nhu cầu đi tìm cha mẹ ruột. Người ta vẫn nói con cái là sản phẩm của cha mẹ mà, sự hiểu biết và suy nghĩ của con phụ thuộc rất nhiều vào sự giáo dục và chăm sóc của mình. Mình đã tin và đang làm như vậy. Đến giờ, mình chưa hề phải hối tiếc...., chỉ tiếc không làm như vậy sớm hơn... hihi
04:04 CH 08/01/2010
Muốn xin con nuôi
Định không lên tiếng, nhưng thấy không đành khi đọc thấy những dòng chữ lưỡng lự của mọi người. Mình là người mẹ đã nhận nuôi con. Cảm xúc ban đầu giống như mọi người, sợ sệt, hoang mang, cảm giác như đó là giải pháp cuối cùng. Nhưng thực sự, khi đã đi cùng con một quãng đường 15 tháng mới thấy, cuộc sống bắt đầu, hy vọng bắt đầu và hạnh phúc thực sự bắt đầu từ khi có con. Đó không phải là giải pháp cuối cùng mà thực sự, luôn là một giải pháp tốt, cho bất kỳ ai, dù đã hoặc chưa có con, dù nghèo hay giàu và dù vào thời điểm nào trong cuộc sống, chỉ cần người đó có một trái tim có thể yêu thương, rung động trước những hình ảnh, âm thanh của trẻ thơ - thật dễ phải không?. Nếu bạn biết chắc mình trong số những người phụ nữ đó thì không phải ngần ngại - hạnh phúc đó là thực đó!
10:56 SA 25/12/2009
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Có lẽ cha mẻ đẻ đứa con gái của tôi đều trẻ và khỏe mạnh, vì vậy mà con gái của tôi phát triển rất tốt. Cháu ít bị ốm vặt, nhanh nhẹn, hoạt bát. Đúng 3 tháng biết lẫy, 6 tháng biết bò và 12 tháng thì biết chạy... Cháu không bụ nhưng lúc nào cũng đủ "chỉ số chuẩn". Hình như trời thương nên cho tôi đứa trẻ như vậy, cháu rất hay cười, cười giòn tan, khanh khách, tiếng cường vang, sảng khoái. Khuôn mặt cháu tròn, mắt tròn, tôi biết, cháu sau sẽ là người hiền hậu. Hạnh phúc lắm, mỗi lần đi làm về nghe thấy tiếng reo hò của cháu từ cầu thang, khi nằm ngủ đôi bàn tay cháu xoa xoa mặt mẹ, khi được hôn và hít hà mùi sữa, mùi mồ hôi của cháu... Lúc này đây, khi đang viết dòng tâm sự này, cháu đang say giấc nồng, vùi đầu, cong đít như một con cún nhỏ. Chao ôi, sao cứ phải mải miết xa xăm?
08:43 SA 16/12/2009
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Rất cảm ơn những lời chúc mừng, chia sẻ của mọi người. Chúng ta đều đã trải qua nỗi đau giống nhau, vì vậy những suy nghĩ, trăn trở rất tương đồng. Đúng như mọi người nói, nhận nuôi bé quả thật không đơn giản, chính vì vậy hầu hết chúng ta dù muốn ít nhiều cũng đều lưỡng lự và chưa thể quyết định. Chúng ta có đủ lòng nhân ái, tình yêu thương để mãi yêu bé, cần bé?, chúng ta có đủ nghị lực để giúp bé vượt qua rào cản dị nghị của xã hội, đưa bé đến với những người thân của chúng ta? chúng ta có đủ kinh tế để lo toan cho bé cuộc sống mà bé không phải mặc cảm?, chúng ta có sẵn lòng chấp nhận rủi ro một ngày nào đó, bé sẽ biết thân phận mình và muốn đi tìm người mẹ ruột?,... Ngoại trừ việc mang thai và cơn vượt cạn, những khó khăn vất vả của người mẹ nhận nuôi con còn tăng lên gấp bội so với người mẹ đẻ thông thường.
Đã có không ít trường hợp nhận nuôi bé như một cứu cánh cho số phận của mình, nhưng rồi lại hắt hủi bé khi đã có con ruột. Thật thương tâm phải không?.
Thực ra mình không có gì khác biệt so với mọi người. Mình cũng đã rất run sợ khi nhận nuôi bé. Nhưng có một điều mà mình không ngờ tới, em bé làm cho mọi thứ tốt lên hay có thể, em bé giúp ta nhận thấy mọi thứ đẹp hơn. Tôi thấy mình mạnh mẽ hơn, trách nhiệm hơn, yêu đời hơn, và đặc biệt, tôi thấy bạn bè tôi, hàng xóm của tôi và mọi người xung quanh tôi đẹp hơn, khi họ đón nhận bé nồng nhiệt đến không ngờ!.
05:04 CH 17/11/2009
Hạnh phúc do mình tự kiếm tìm
Cảm ơn các bạn. Tôi mở topic này không nhằm mục đích gì ngoài chia sẻ cho những bạn gái, những người phụ nữ có hoàn cảnh giống tôi đã và đang vật vã đi tìm đứa con của chính mình. Nếu làm người thì làm phụ nữ thiệt thòi hơn đàn ông, nếu làm phụ nữ thì phụ nữ vô sinh thiệt thòi hơn cả, và nếu là người phụ nữ vô sinh thì người chỉ tin yêu đứa con ruột thịt do mình đẻ ra là người đau khổ nhất! Có phải chúng ta chỉ có một con đường duy nhất?, hay thực sự chúng ta có những lựa chọn khác mà chưa chắc đã làm chúng ta kém hạnh phúc hơn?. Các bạn cứ cố gắng, cứ phấn đấu, nhưng hãy cứ nghĩ đến những đứa con vẫn đang khát khao tìm mẹ đang thực sự tồn tại trên đời, chỉ cần bạn với tay...
05:16 CH 14/11/2009
Ở VN, có nên lấy chồng?
Có bố hay không có bố thì liên quan gì đến chuyện bạn ấy nghi ngờ chất lượng các ông chồng Việt? Bạn giải thích hộ tôi một cái. Nói theo logic của bạn thì nếu chẳng may đàn ông Việt hỏng 100% thì các ông bố sẽ không còn tồn tại à? hơ hơ. Lần đầu tiên mình biết được chất lượng tinh trùng được quyết định bởi đạo đức làm chồng đấy nhé =))
Nói thật là tôi cũng thấy bi quan với tình trạng các anh giai Việt nói chung, mặc dù chồng tôi, papa tôi, papa chồng tôi, chồng các con bạn tôi... tức là nhiều người đàn ông quanh tôi là những người chồng và cha tốt. Vấn đề là số người tốt đấy (theo nghĩa: biết thương vợ thương con, chung thủy, biết giúp việc gia đình cho vợ và biết chăm sóc con) chiếm tỷ lệ được bao nhiêu %? Tôi (may mắn) được sống gần hơn chục người đàn ông tốt, nhưng tôi lên diễn đàn, tôi đọc báo, tôi đi hóng hớt thì tôi chứng kiến hàng trăm trường hợp không tốt. Vì thế, cá nhân tôi thấy bạn chủ topic có nghi ngờ chất lượng các ông chồng Việt chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Trở lại câu hỏi có nên lấy chồng không: tôi nghĩ là tùy. Nếu gặp được người mình yêu, lại hợp với mình, thì tại sao không? Tôi có quen một chị, rất xinh và thành đạt, lấy một anh chồng mà cưới nhau hơn 10 năm rồi, anh ấy chưa từng biết nấu cho vợ bữa cơm. Chưa từng biết rửa cái bát. Việc duy nhất anh ấy làm là cho quần áo vào máy giặt (rất hiếm khi), và đi đón con. Còn lại toàn bộ việc nhà việc con cái là chị vợ lo. Mà hai vợ chồng sống riêng trong một căn biệt thự to đùng, không người giúp việc sống cùng!! Thế mà chị vợ vẫn lúc nào cũng happy, yêu chồng rất mực. Trong khi mình có ông chồng như thế chắc mình lót lá chuối dắt tay ra khỏi cửa mất.
Thế nên tùy cặp thôi. Mình expect chồng mình phải biết chia sẻ việc nhà, thì mình đi tìm anh nào có khả năng làm việc đó. Còn chị bạn tớ không cần chồng biết chia sẻ việc nhà, thì vẫn có thể hạnh phúc với một anh giai chả biết làm việc gì trong gia đình.
Trong trường hợp không tìm thấy người mình vừa yêu lại vừa hợp với nguyện vọng của mình thì sao? Thì cũng chả sao. Tớ nghĩ lập gia đình hay sống độc thân đều có những ưu điểm và nhược điểm riêng. Khi bạn lập gia đình, bạn sẽ được sống với những người bạn yêu thương. Bạn được chăm sóc người bạn yêu (chồng bạn, con bạn), và ngược lại, khi bạn ốm đau, mệt mổi, thất bại, những người bạn yêu sẽ chăm sóc bạn, động viên hỗ trợ bạn... Nói chung là sẽ hạnh phúc về tinh thần, và không cảm thấy cô đơn.
Nhưng nếu sống độc thân, bạn được rất nhiều tự do, có thể làm những gì bạn thích (cái này một khi đã lập gia đình -ở-việt-nam thì hơi khó đạt được cho phần đông phụ nữ). Thay vì ngày ngày sấp ngửa đi làm về là lập tức đi đón con, chợ búa cơm nước, lau dọn nhà cửa (nếu không có osin), dạy con học...: bạn có thời gian đi du lịch, đọc sách, ngủ nướng, cafe với bạn bè, tập yoga, xem phim.... Tiền bạn làm ra hoàn toàn là của bạn, bạn thích tiêu gì thì tiêu. Thời gian và cuộc sống hoàn toàn là của bạn, bạn thích dành cho ai thì dành.
Nói chung quan điểm của mình là đã chọn con đường nào thì nên cố hết sức để đạt được hạnh phúc trong con đường đó, nhưng chẳng có gì là tuyệt đối. Có nghĩa là, nếu đánh hơi thấy mình chọn nhầm đường, và đã cố hết sức rồi mà không làm mọi thứ tốt đẹp hơn được, thì lại nhảy sang con đường khác, có sao đâu. Nhỉ :p

Tôi hoàn toàn đồng tình với suy nghĩ này!. Cách phân tích rất khách quan và toàn diện! Phụ nữ trẻ VN cần có cái nhìn thoáng hơn, mạnh dạn hơn, thẳng thắn hơn để mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình. Phụ nữ nhất định phải biết yêu thương bản thân mình!
04:37 CH 13/11/2009
t
toiloinguocdong
Bắt chuyện
830Điểm·1Bài viết
Báo cáo