images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Cuối cùng, em đã trở lại sau 2 năm vắng bóng, cũng là gần 2 năm em trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời. Em đã trưởng thành hơn, đã hiểu biết hơn nhiều về pháp luật và quyền lợi của mình tại nước sở tại.
Những gì em đã làm trong thời gian qua, xin được báo cáo tại đây!
- Em đã từ chối nhất quyết không ký, dù bố chồng em có đến chửi rủa vào mặt em, không thèm nhìn & nói chuyện với em. Thì em cũng có lý do để không thèm nhìn mặt bố chồng, vì em chẳng liên quan gì tới họ cả. Việc bố chồng cho con trai tiền mua nhà không công khai với em, không cho em biết, rồi tự nhiên bắt em ra tòa ký giấy, là điều hết sức vô lý. Còn chưa kể, ông có quyền gì mà xen vào cuộc sống của em, kể cả việc cho tiền, em cũng có quyền từ chối và mua cái nhà nhỏ hơn cơ mà. Tại sao không hỏi ý kiến hay bàn với em một câu rồi hãy mua !!! Đó là lý do em không ký, và không cần quan tâm bố chồng em nghĩ gì, giận giỗi gì. Sau 1 năm, mọi việc đã nguôi ngoai trở lại, nhưng em không bao giờ quên những bận ông đến nhà quát ầm ĩ, còn định dơ tay đánh em. Cho nên, em không thể coi bố chồng là người trong gia đình như trước nữa. Đơn giản, chỉ là người thỉnh thoảng đến thăm nhà em thôi. Em thấy thoải mái, vì em có quyền được tự tin làm chủ cuộc sống của em.
- Về mối quan hệ vợ chồng: Dù em từ chối không ký giấy, vợ chồng mất một thời gian dài không mặn nồng với nhau. Nhưng chốt lại là, giấy tờ vẫn treo ở tòa, tương đương với việc đương nhiên em chưa từ chối những quyền lợi pháp lý của mình. Bây giờ mối quan hệ vợ chồng đã khá hơn, nhưng cũng không thể như trước đây được nữa. Trước kia cứ nghĩ, là người phụ nữ phải "toàn tâm toàn ý theo chồng", giờ thấy cái suy nghĩ đấy ngu xuẩn hết sức. Trời ơi, sao lại nghĩ được như vậy cơ chứ!
- Về chuyện tài chính gđ. Em đã tự mở tài khoản riêng, có thẻ riêng (mặc dù tiền của chồng, chồng vẫn giữ, chả chuyển cho em đồng nào), em đã biết thu xếp để có chút tiền tiêu, bằng cách hỏi một người thầy, em đã lấy lại đc quyền lợi của mình, là: theo pháp lý, người mẹ có toàn quyền nhận số tiền trợ cấp của chính phủ gửi cho các con hàng tháng, và người mẹ, có toàn quyền quyết định việc chi tiêu khoản đó (tất nhiên là cho con cái, nhưng em thấy đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều).
- Về nhận thức, sau thời kỳ khủng hoảng, em đã tìm đến một lớp học tiếng, và đặc biệt là một lớp hòa nhập văn hóa. Ở đây, em may mắn được gặp một người thầy, đã giải thích cho em cặn kẽ những quyền và nghĩa vụ cơ bản của một người phụ nữ như em, tất nhiên không như những gì chồng em đã "tung hỏa mù" cho em, khi em không hiểu gì về luật pháp. Em cũng đã nhận thức được rằng, em không cần phải hy sinh một cách mù quáng, em có quyền được hưởng thụ cuộc sống vui vẻ và tinh thần thoải mái bên các con. Tiền trợ cấp của anh, em cũng có quyền trong đó, nên em phải được quyền tiêu pha và lên tiếng. Em đã tìm thêm việc làm tại VN, thỉnh thoảng các dự án có thuê em 1-2 tháng hay chục ngày, họ trả tiền vé máy bay cho em về làm tư vấn tại VN, điều đó làm em thấy mình vừa có ý nghĩa với cuộc đời, vừa có thêm thu nhập, vừa khẳng định lại vị thế của mình trong xã hội cũng như trước mặt chồng, rằng em là người có học thức và em vẫn có khả năng làm lụng (chứ ko như anh cứ mãi trông chờ vào trợ cấp của nhà nước mấy năm rồi).
Giờ thì, em đã thật sự tự tin hơn, trong cuộc sống, cũng như chính trong gia đình của mình. Em chẳng sợ gì hết. Giờ nghĩ lại, sao thấy có một thời mình "ngu xuẩn" đến thế là cùng!
Thật sự cảm động trước tình cảm và lời khuyên của các anh chị lắm lắm. Ngồi đọc lại những lời khuyên bảo của các anh chị trước đây, trong lúc mình rất tỉnh táo như bây giờ, thấy thấm thía từng câu từng chữ, hiểu rõ hơn rất nhiều lần khi đọc chúng cách đây 2 năm.
Cuộc đời chưa biết thế nào, nhưng đến hôm nay, em nghĩ là mọi việc đang tạm thời đi vào quỹ đạo của nó.
Em cảm ơn các anh chị, chúc các anh chị một cái Tết vui vẻ và đầm ấm nhé!
07:21 CH 04/02/2015
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Mình đang bận nên chỉ type nhanh những dòng này ra:
Bạn chủ tóp còn nghĩ đến bố mẹ chồng là dở hơi nhất trên đời. Bạn là người khờ và chồng bạn nắm thóp được bạn nên mới mang chuyện chịu trách nhiệm sức khỏe bố mẹ chồng để dọa bạn. Và ban thật ngu dại khi tin điều đó. Thế bạn nghĩ là bố mẹ chồng bạn bị ốm đau là do bạn à? Nói để bạn biết bố mẹ chồng bạn đủ khôn để bảo vệ được số tiền họ cho con trai khiến bạn ko thể lấy được vì đơn giản là họ chứng minh được tiền đó là do họ cho. Bọn tây nó hiểu luật và sống già đời nó ko có ngu đâu.
Đến giờ này mình có thể nói là chồng bạn là thằng khốn nạn. NÓ là thằng tây nhưng ko hề cư xử như những thằng tây bình thường. Bạn có biết bọn tây tiền trong nhà rất phân minh, ai sẽ quản lý tiền thằng đó ko? Vậy mà sao bao lâu nay nó thâu tóm hết tiền trong nhà mà bạn ko hề biết gì, ko biết thậm chí có bao nhiêu tiền. KO thậm chí được động vào tiền đó. Vậy vai trò của bạn trong nhà từ trước đến nay là con osin à? Thêm nữa nói để bạn biết hiện nay nhà bạn dù ko có thu nhập, bạn vẫn đang được hưởng trợ cấp và vì vậy chẳng có lí do gì mà bạn ko được tiêu đồng tiền bạn đáng được nhận cả..

Mình không có lương or tiền riêng ở bên này, nên mình ko có tài khoản hoặc tiền gì hết. Tiền chung kể từ khi cưới (toàn là tiền lương và thưởng của chồng, bây giờ là trợ cấp) thì chồng giữ hết (mình cứ nghĩ vậy là hợp lý rồi mà???), nên chồng không cho thông tin tài khoản cũng OK.
Điều thứ hai ko giống tây của chồng bạn là dùng những cách hạ tiện để lung lac vợ như khóc lóc trước đây để cầu hôn, dọa nạt vợ vô căn cứ bây giờ. Nói để bạn biết chồng bạn ko dễ để lấy được phần tiền chia cho bạn nếu li hôn như hắn vẫn dọa đâu. Còn lâu. Nếu dễ thế thì nó đã ko phải lồng lộn lên dọa nạt bạn thế. Bạn đừng có ngu dại mà tin nó. Pháp luật phương Tây tối ưu hơn VN là để bảo vệ bạn, nếu bạn ko tận dụng thì nói thật chết chả ai thương. Mình ko tự thương mình thì ai thương.
Đừng trông mong được ở lại nhà ý dến cuối đời. Chính bạn cũng nói nếu li dị thì cũng mất quyền đó còn gì. Chồng bạn thủ đoạn đế hết giai đoạn 1 nó sẽ làm đến giai đoạn 2, rồi 3. Bạn chả qua được mắt nó lần 1 thì mong gì những lần sau, khi đã quá yếu thế, muốn ăn hiếp bạn thế nào chả được. ..

Chồng mình nói có đủ chứng cứ để nhà đó thuộc tên chồng.
Về các giai đoạn 1, 2,3... Đúng như mình đang linh cảm đấy, mình đang nghĩ rằng sau khi làm xong giấy tờ nhà tên của chồng, thì mình sẽ rất yếu thế, không có nhà thì ko bao giờ giữ đc con; mặc dù mình ko muốn ly hôn một tý nào! Nhưng nếu sau này bị ly hôn thì sao?
Mà hôm qua nói chuyện với chồng, thì chồng khẳng định là ko bao giờ cho mình ly hôn, rồi nói gì gì liên quan đến việc có những cặp vợ chồng ko ly hôn vẫn ở cùng nhà, đưa gái đến ngủ , cho vợ ngủ ở phòng bên cạnh để nghe (ôi nghe sợ chết khiếp !!!)
Bạn cần thuê luật sư tốt coi sóc cho bạn. Nó sẽ có lợi ko chỉ lúc này khi tranh chấp hay li dị mà còn cả sau này trong việc nuôi con, giữ con. Tại sao thẳng chồng bạn tính mướn luật sư bằng tiền 2 vợ chồng được mà bạn ko dám làm cho bạn. Việc gì mà phải dại thế. Tiền trong nhà nó muốn tiêu thế nào thì tiêu, kể cả tiêu để hại mình mà mình chịu đứng nhìn thế à?
Mình chỉ có thể khuyên là bạn lúc này phải thật cương quyết nhưng bình tĩnh nói chuyện với chồng. Đừng để cảm xúc xấu làm nó nắm chứng cứ hại bạn. Viêc đầu tiên bạn cần đòi là yêu cầu công khai toàn bộ tiền trong nhà, các tài khoản ngân hàng. Bạn yếu cầu có thẻ riêng để bạn tiêu. Đồng thời thông báo với chồng là bạn sẽ thuê luật sư kho phải để làm gì hại chồng hết mà là để hiểu thêm pháp luật, vin vào cớ bạn ko hiểu pháp luật sở tại cũng như ngôn ngữ đủ tốt. Bạn cần người tư vấn riêng.
Giờ phút này mà thỏa hiệp là chết rồi. Hãy đòi quyền trong nhà đã. Chuyện ký giấy tờ hãy để đấy hoãn vô thời hạn đã. Lúc này bạn cần có tiền, di học, đi hòa nhập xã hội để đủ lông đủ cánh. Nếu chồng bạn dám trở mặt lúc này sẽ phải tranh chấp tài sản. Lão sẽ ko dám đâu.

Mình không muốn ly hôn vì rất khổ cho con. Mà nếu dính đến luật pháp thì mình sẽ bị trục suất về nước mất. Vì mình làm quốc tịch 8 năm nay rồi chưa được, toàn bị từ chối vì cảnh sát toàn tìm gặp mình những lúc mình đi vắng. Thay đổi quy trình apply mấy lần, bây giờ lại đang trong thời gian đợi cảnh sát đến phỏng vấn tiếp. Ko biết có được không vì nghe nói giấy tờ có vẻ chưa ổn thì phải! Đen đủi quá!
Mình nghe bạn, mai sẽ tìm luật sư; và yêu cầu công khai tài chính!
Giấy tờ thì ko thể hoãn vô thời hạn được, vì sắp hết hạn đăng ký nhà rồi. Nếu không ký sớm (như là mình đang bị ép ý) thì buộc phải ra tòa để phân giải. Chồng mình khẳng định là sẽ không chứng minh tài chính với mình gì hết, nhưng đủ chứng cứ để chứng minh tại tòa. Và lúc ý mọi người ở tòa sẽ cười mình là sao mà ngu thế, không phải của mình lại cứ đòi. Rồi sẽ vẫn cho đăng ký tên của chồng, nhưng đồng thời lý lịch của mình sẽ không trong sạch (ngụ ý là sẽ ko làm đc quốc tịch; và bị trục suất về vn 1 mình , ko đi cùng con cái !!!)
Mình cảm ơn bạn rất nhiều. Dạo này mình rối quá. Các lời khuyên trên này cũng đã giúp mình rất nhiều.
11:28 SA 09/11/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Cerdito ơi
PP là gì hả em?
Chị đã nói với ĐSQ VN về hồ sơ làm quốc tịch cho các con rồi, họ nói nhất thiết phải có giấy thỏa thuận quốc tịch, có 2 vợ chồng ký, và công chứng. Chồng chị nhất quyết không ký rồi, thì làm sao công chứng được (công chứng thì 2 người phải ký trước mặt công chứng viên mà)
Uh, tự nhiên tối nay chị cũng nghĩ y chang như em. Nếu ko có nhà, mà xảy ra ly hôn thì ai người ta cho nuôi con ???
Không có tiền ở VN gửi sang, và không có đóng góp gì bằng tiền riêng của chị ở bên này (vì ch ko có tiền riêng). Tính toán tổng số tiền riêng của ảnh (gồm tiền trước cưới + ông bà cho ảnh) thì bằng số tiền mua đc nhà. Nhưng do trước đây đã tiêu tiền riêng trước cưới vào việc chung, nên bây giờ ảnh muốn chuyển tiền chung thu được trong thời gian hôn nhân để trả lại vào khoản tiền riêng mà trước đây đã bị tiêu mất.
Nếu sau ly hôn mà vẫn có quyền ở nhà đó để chăm con thì chỉ với điều kiện là mình ko ký đúng ko? Còn nếu ký thì đâu có đc quyền chăm con.
Mà điều kiện như thế nào thì đc nuôi con hả em? Hiện ch ko có quốc tịch, thời hạn cư trú đến hết sang năm thì phải thay thẻ mới; chị đang làm quốc tịch nhưng khả năng được không cao lắm. Hiện ch cũng ko có việc làm (khả năng xin đc việc ở đây là rất thấp). Còn chồng chị thì ko có việc nhưng cũng có khả năng xin việc đc là 70%.
02:08 CH 08/11/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Đọc tin của em mà nặng trĩu cả lòng tuy nhiên việc đã đến bước này thì em phải giải quyết mọi thứ bằng lý trí chứ đừng dùng cảm tính....
Về nguyên tắc vợ chồng em có hôn thú lại không làm hợp đồng hôn nhân thì mọi thứ đều là của chung hết. Việc làm cho con quốc tịch Việt nam không giúp em giữ được con vì con em vẫn có quốc tịch ý nên nhìn chung họ vẫn áp dụng luật của họ thôi.
Em nên giải thích rõ với chồng động cơ của việc không ký, tránh hiểu lầm là mình tham tài sản. Em không ký là vì em không hiểu rõ hệ quả pháp lý cái chữ ký của mình, nếu được giải thích rõ và thấy thỏa đáng thì em vẫn có thể ký về sau này. Gợi ý chồng em sao không dùng chính ông công chứng soạn hợp đồng ấy giải thích cho em rõ, họ chắc nói được tiếng anh.
Chị nghĩ cần nhất giờ là cư xử sao cho khéo tránh hiểu lầm từ phía chồng và phải kiên định giải thích không thể ký nếu không hiểu, sự lo sợ của em cũng là dễ hiểu nên nhà chồng em không thể ép.
Nếu em không ký thì em không thể mất con cũng không thể bị ra khỏi nhà vì hôn thú của em được pháp luật chung bảo vệ. Nếu em ký thì lại phải tìm hiểu xem em đã từ bỏ quyền gì của mình mới biết được
Chúc em mọi sự tốt đẹp. Giờ là lúc phải mạnh mẽ vững vàng, đừng suy sụp, đứng dậy đi học tiếng, đi tìm việc, tìm hiểu luật pháp, môi trường quanh mình, làm một người vợ, người mẹ tốt ...

Em đã khóc khi đọc tin của chị. Chị tốt với em quá.
Chị ạ, em đã có 1 buổi chiều nói chuyện rất từ tốn với bố mẹ chồng,sau khi mẹ chồng em đi bác sỹ về và 2 bên đều rất vui vẻ (cả nhà đổ tội cho tại em nên mẹ chồng mới ra nông nỗi này; mặc dù chồng em luôn gọi điện cập nhật thông tin của việc cãi nhau giữa 2 vợ chồng, xong rồi lại đổ tội cho em là đang giết bố mẹ ảnh. Em rất buồn). Sau khi lắng nghe ông bà nói là em phải ký và em xin lỗi làm mẹ chồng phải đi viện, thì 2 bên rất vui vẻ chan hòa; bố chồng còn chở em ra phòng công chứng để hỏi cho rõ trước khi ký. Sau khi ra phòng công chứng về, bố chồng còn bảo em vui lên, chúng ta trong cùng 1 gia đình. Nhưng tiếp đó là chồng em nhận được cuộc điện thoại từ phòng công chứng, nói rằng phải chứng minh nguồn tiền nói trong lời tuyên thệ là đúng; thì chồng bắt đầu rối, và gọi điện cho bố mẹ để mách, để tâm sự, để cáu ầm ỹ lên, và hỏi lúc chiều vợ đến đó nói những chuyện gì. Bố chồng bảo rằng em là người hiểu biết, đã đến nói chuyện đàng hoàng. Thế là chồng em đang sẵn cáu cho luôn 1 tràng: đừng tin, lừa đảo đấy, lúc chiều tỏ ra như thế mà về nhà thì dồn chồng vào chân tường, để cố tìm chứng cứ chiếm đoạt tài sản và muốn đưa chồng ra tòa, bla..bla.. Bố mẹ chồng em lại lên cơn sốc (huyết áp lại tăng gần 200 và cả nhà dường như đảo điên); gọi điện cho em, chửi mắng xỉ vả nói là bộ mặt giả dối, không hiểu sao lúc chiều có thể đội lốt giả bộ giỏi đến vậy mà về nhà thì trở mặt với con trai ông bà? (Trời ơi, em đau không tả nổi). Lúc đó trên điện thoại, em cứ dạ vâng và trot hứa đại là em sẽ ký (để bảo toàn sức khỏe cho ông bà).

Theo như chị hiểu thì trong tài khoản trước đây có 50% số tiền mua nhà, chông em nghỉ việc được đền 25%, theo đúng luật pháp không có hợp đồng hôn nhân thì 75% này là của chung hai vợ chồng. Chỉ có 25% của bố mẹ chồng là không thuộc khối tài sản chung. Này chồng em muốn em ký từ bỏ hoàn toàn phần sở hữu của em trong 75% kia.
Nếu em không ký chồng em có thể nghĩ em chống đối tham lam tài sản, nên em phải khôn khéo giải thích sẵn sàng ký nhưng phải ký cái đúng, bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình và các con, cái gì ko thuộc về mình sẵn sàng trả lại họ. Ví dụ như ký 25% của bố mẹ chồng là cho riêng chồng, như vậy phần sở hữu trong nhà của em chỉ còn là 50% của 75% hoặc nhượng bộ hơn nữa là ký chỉ sở hữu 50% của 50% nghĩa là nếu bán nhà đi chồng em được 75% còn em chỉ được 25%. Chỉ cần em có một phần nhỏ trong cái nhà (công chứng thừa sức đưa vào hợp đồng) chồng em không thể tự do bán nhà nếu thiếu sự đồng ý của em.
Vài suy nghĩ để em tham khảo, nhớ là phải mạnh mẽ cứng rắn lên nhé

Phần này em đã ghi lại ở quote trước của em rồi chị ạ, nó lằng nhằng nhưng hy vọng cũng sẽ làm chị hiểu hơn.
Nói chung theo lời công chứng nói thì em thấy ko cần có phần nhỏ nào cũng không ai bán đi được, trừ phi phải có sự đồng ý của em vì sau khi em ký, nó thuộc quyền sở hữu của chồng, nhưng mọi thành viên trong gia đình đều có quyền sử dụng và ko ai được bán khi chưa đc sự đồng ý của người kia. Chỉ khi nào ly hôn, thì em mất các quyền lợi đó.
Nhưng tự nhiên buổi tối nay em nghĩ: mình đã sợ mất quyền nuôi con (vì ko có việc làm; không có quốc tịch), nhưng cơ mà bây giờ mất nốt quyền sở hữu nhà thì sau này có xảy ra ly hôn, càng mất quyền nuôi con (vì trẻ con phải có nhà để ở, mà ly hôn rồi thì mẹ mất quyền ở trong nhà; vậy thì con chẳng ở với bố thì ở với ai???). Vậy nên em lại luẩn quẩn nữa!
1. Bây giờ quyết chiến đấu đến cùng, trường hợp xấu nhất là bố mẹ đưa nhau ra tòa để phân giải việc ký kết nhà cửa; và hậu quả là gia đình ly tán ngay sau đó (chứ làm sao mà còn nhìn được mặt nhau và tiếp tục sống với nhau nữa, cho dù bên nào thắng đi chăng nữa), và hậu quả nữa là bố mẹ chồng có thể có nguy cơ tử vong nhưng may ra mình được quyền nuôi con tại thời điểm này;
2. Hay là: Thôi cứ kệ cho nước chảy bèo trôi, tin tưởng là mình là người vợ tốt, người mẹ tốt thì chồng chẳng phụ công mình và chẳng nỡ bỏ mình đâu.??????
Chị ở bên ngoài tỉnh táo thì cho em lời khuyên với
01:12 CH 08/11/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Em đã ra chính phòng công chứng và hỏi cái người soạn thảo ra văn bản để em ký. Em tóm lược mấy ý thế này:
1. Tài sản riêng của chồng là tài sản trong các trường hợp sau:
a. Từ trước khi cưới
b. Quà tặng đích danh cho chồng
c. Tài sản thừa kế chuyển đích danh cho chồng
2. Trong trường hợp mình không ký thì các tài sản kia không được công nhận là tài sản riêng, tức là sẽ vẫn là tài sản chung.
3. Nếu em ký, thì tài sản đó của chồng, nhưng em có quyền lợi:
a. Ở nhà đến suốt đời, ko ai có quyền đuổi ra
b. Không được bán nếu như em chưa đồng ý
c. Khi ly dị thì mất 2 quyền trên.
4. Trường hợp em không ký, thì sẽ ra tòa để xác minh
Em có đề nghị phòng công chứng làm 2 việc:
1. Em chỉ ký vào ngôn ngữ em có thể hiểu (tiếng Anh, hoặc tiếng Việt) => họ đồng ý sẽ dịch sang tiếng Việt, có dấu tòa án và kèm với bản ngôn ngữ gốc
2. Em đề nghị làm rõ lời tuyên thệ của chồng em trong văn bản, trước khi em ký xác nhận lời tuyên thệ đó là đúng. Họ đồng ý sẽ yêu cầu chồng em làm rõ.
Vì em thấy có mâu thuấn thế này:
a. Lời tuyên thệ của chồng là: Chồng mua nhà và đăng ký tên chồng, tổng số tiền đã trả là 100% (e lấy số này cho dễ hiểu). Số tiền này là lấy hoàn toàn từ tiền riêng của chồng. Tiền riêng của chồng đủ để trả 100% tiền nhà.
b. Căn cứ vào giải thích về tài sản của phòng công chứng thì em thấy: Không nói rõ ràng là nguồn tiền từ đâu, chỉ nói rằng khoản đó là tiền riêng của chồng; vì em biết trong thời gian hôn nhân thì gia đình em cũng có thu nhập và dự trữ đc số tiền bằng khoảng 25% giá trị nhà. Vậy tại sao chồng em cứ nói là bây giờ gia đình ko còn tiền để tiêu. Vậy thì 25% thu nhập chung của gia đình bây giờ nó đang ở đâu? Chồng vẫn giữ ở 1 tài khoản nào đó, hay là cho vào mua nhà rồi còn cái khoản mà bố mẹ chồng cho riêng kia thì lại giữ trong tài khoản riêng (vì khoản ông bà chuyển khoản cho thì ông bà đã ghi rất rõ là cho riêng chồng rồi, không ai có quyền thắc mắc nữa)
Vì vậy, em muốn phòng công chứng yêu cầu chồng em chưng minh
Họ gọi điện cho chồng em yêu cầu chứng minh nguồn tiền, bằng cách gửi bank slip. Chồng em cáu và nói không chứng minh (bởi vì ko chứng minh được; sau khi chồng nói chuyện thì em được biết: tiền trước khi cưới đã dùng để tiêu vào việc khác từ những năm trước đây – có thể tiêu cho việc chung của gđ như là mua ô tô, chi phí thuê nhà những lần sang đây và ở lại vài tháng hoặc cả năm; rồi tiền ăn, sinh hoạt phí khi ở bên này vào thời gian đó v.v…; nên bây giờ ko đủ, phải lấy khoản thu nhập chung của gia đình để bù vào. Nhưng về lý thuyết, thì số tiền trước khi cưới vẫn bằng 75% tiền nhà; cộng với ông bà cho là 25% nữa.)
Thực tế là việc chứng minh số tiền chuyển đi chuyển lại nó mất thời gian vì đã chục năm rồi, nên chồng không muốn chứng minh, và lại liên quan đến việc bù từ khoản chung nữa, nên chắc ko muốn rắc rối. Còn chồng bảo em, nếu ra tòa, thì sống chết gì cũng sẽ có đầy đủ chứng cứ để khẳng định rằng vợ không có nguồn nào trả cho cái nhà này hết, và tổng số tiền trước khi cưới thì đúng là 75%. Chỉ có điều, trước đã tiêu 1 phần vào việc gia đình rồi, nên giờ lấy tiền chung của gia đình ra bù vào. Chồng em nói không lấy hết toàn bộ tiền chung để bù vào đâu, ở trong tài khoản vẫn còn gần cả trăm nghìn eu, được coi là chung của cả nhà để chi tiêu (đây là lời nói từ chồng, chứ ko cho em biết thông tin tài khoản nên e ko biết thực hư ra sao). Mà nó cũng mâu thuẫn với những gì từ trước đến nay chồng vẫn nói với mình (là nhà mình hết sạch tiền tiêu).
Vấn đề của em bây giờ là ra tòa thì chồng ko chứng minh được. Nhưng ra tòa thì mất mát 2 điều:
- Gia đình chắc chắn sẽ ly hôn (bởi chắc chắn sẽ không thể sống với nhau được nữa cho dù ai có là người thắng tại tòa)
- Bố mẹ chồng em hiện giờ tình hình sức khỏe đang rất căng thẳng. Huyết áp mẹ chồng tăng có lúc gần 200; đường huyết của bố chồng có nguy cơ gây tử vong nếu xuống quá thấp
Nên em đã dại dột nói với họ là em sẽ ký vậy (tuy em chưa ký);
Vì em lại một lần nữa phải đối mặt với nguy cơ liên quan đến “mạng sống” của bố mẹ chồng; lại giống như hồi đầu chồng đã ép em cưới bằng cách uống thuốc tự tử. Chồng em nói, nếu ông bà có làm sao, thì em là người chịu trách nhiệm hoàn toàn. Trong khi đó, em luôn xác định không để ông bà biết để bảo toàn tính mạng cho họ; trong khi đó, mỗi lần em bảo chưa ký được; phải làm rõ ràng đã…thì chồng lại lập tức gọi điện mach ông bà (cũng là để xả hết bực tức); và ông bà thì luôn bênh con trai rồi. Nên cả nhà xỉ vả em, bảo là em tham lam muốn chiếm đoạt, chồng em không bao giờ bỏ em đâu…. Và đỉnh điểm là, mẹ chồng em đã phải đi bác sỹ (bà có tiền sử 1 lần bị xuất huyết não do huyết áp cao, may ko tử vong)…
Việc em quyết định có thể sẽ ký bây giờ hoàn toàn là dựa trên tình cảm, em lo sợ bố mẹ chồng có mệnh hệ gì; và em vẫn hy vọng là cuộc sống vợ chồng em có thể hàn gắn (không biết có thể sống với nhau được đến cuối đời như mong ước không, chứ tình trạng này thì thấy ngột ngạt quá; mà chồng thì dạo này rất nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, hứa hẹn rằng chồng không phải là người xấu, không dễ dàng gì mà chấp nhận con cái phải xa rời bố hoặc mẹ đâu – điều này có vẻ đúng với tính cách của chồng, rất muốn gia đình luôn bên nhau hạnh phúc).
Hiện giờ em đang rất rối, căng thẳng, uống thuốc ngủ liên tục để đêm có thể ngủ đc 1 ít. Em rất mong các anh chị ở ngoài sáng suốt cho em lời khuyên, để em vẹn cả đôi đường. Em cầu xin các anh chị rủ lòng thương bớt chút thời gian cho em vào lúc này. Và cầu chúc các anh chị mạnh khỏe.
Em cảm ơn nhiều lắm!
12:23 CH 08/11/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Vậy là:
- Về con cái: Chồng nhất quyết không đồng ý ký vào văn bản thỏa thuận quốc tịch để mình làm QT cho các con. Bảo là vợ có âm mưu gì chống đối hoặc gây khó khăn
- Về ký giấy: Chồng nói những gì từ trước khi kết hôn thì là của chồng, chồng thích làm gì với nó thì làm. Giống như tiền để trong tài khoản của ngân hàng này, thích thì chuyển sang ngân hàng khác… Cho nên, chồng nói sẽ đi nhờ luật sư để xem có cách nào đăng ký cái nhà này vào tên chồng mà không cần vợ phải ký. Còn nếu vợ ký vào thì được ở đến tận lúc chết, nhưng không được quyền bán đi, nếu ly dị thì tính sau… (những quyền lợi này có automatic được luật áp dụng sau khi em ký giấy không?)
Trong giấy tờ mà chồng và gia đình chồng đưa cho mình để sắp sửa ký thì có nhiều nội dung liên quan đến thông tin nhà đất; nhưng chỉ yêu cầu em ký và công nhận 1 câu tuyên thệ của chồng là đúng sự thật, đó là: “Cái nhà này mua bằng tiền của chồng từ trước khi cưới em làm vợ”.
Thực tế thì em thấy vô lý thế này: trong thời gian là vợ chồng, công ty chồng (do tinh giảm nhân viên) nên đã trả vào tài khoản cho chồng 3 năm lương đầy đủ mà không phải đi làm + thuế không phải trả (khoảng bằng 25% giá trị của ngôi nhà); đồng thời, bố mẹ chồng hôm trước có đến nói với em là đã cho thêm tiền để đủ mua cái nhà này (khoảng 25% nữa); còn lại là số tiền từ trước khi cưới. Khi mua xong thì trong tài khoản hết sạch sành sanh. Vậy là sao? Sao em phải ký cái lời tuyên thệ kia khi nó ko rõ ràng nhỉ?
Những luẩn quẩn như thế làm em thấy nghi ngờ kinh khủng?
Em không quan tâm ai sở hữu, em chỉ cần:
- Con em có quốc tịch vn
- Em được ở lại nhà này đến cuối đời mà ko ai có quyền đuổi mẹ con em ra
- Em không cần bán ngôi nhà này làm gì, nhưng không ai có quyền bán nó khi mà mẹ con em vẫn sống.
Các chị ơi, nếu đồng ý ký và công nhận lời tuyên thệ kia của chồng em là đúng; thì các quyền lợi mà em gạch ra ở đây có được pháp luật automatic áp dụng không ?
Để đảm bảo quyền lợi như trên, thì có phải làm biên bản đi kèm để ký cùng với lời tuyên thệ kia không?
Các chị ơi, mong các chị bớt chút thời gian cho em lời khuyên, bởi em không biết sau việc này, chồng em sẽ làm gì em đây?
Cảm ơn các chị rất nhiều
02:56 CH 05/11/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Vậy là, em đã nói sẽ từ chối không ký vào giấy tờ trong khi chưa biết hậu quả sẽ thế nào đây. Chồng em có gọi điện thoại đi một số nơi, hình như để sắp xếp một số việc gì đó quan trọng. Thái độ của anh ấy từ hôm ấy đến nay tỏ ra bất cần và khác thường. Có vẻ như sẽ đi đến một kết cục xấu nhất mất rồi. Chắc là em sẽ ra đường các chị ơi ! Sẽ chắc chắn không có khả năng mang được con cái theo mình rồi. Em đau đớn quá các chị ơi !!!
10:01 SA 27/10/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
...Theo chủ quan của mình, đàn ông châu Âu ban đầu có thể thích người vợ thụ động, vì họ có cảm giác khác rất nhiều so với phụ nữ châu Âu. Nhưng để sống lâu dài, họ cũng có quyền được tự hào về người vợ của mình không những đảm đang, giỏi giang việc nhà, còn là người tự tin và vững chãi trong giao tiếp, dù ở xứ người chứ. Nếu mình không chịu trau dồi kỹ năng sống, thì ở đâu mình cũng bị thiệt thòi mà thôi. Mình không trách chồng bạn "không cho" bạn đi học tiếng Ý, mà trách bạn đã không tự mình làm những điều ấy đấy. Xin lỗi nếu mình có quá thẳng thắn.

Bạn nào đó khuyên dẫn con về VN chơi rồi xin li dị ở Vn. Cái này sai hoàn toàn nhé, mọi người ko nhớ trường hợp của Lý Hương sao, ko chừng còn bị đi tù vì tội bắt cóc trẻ con
Mới đây bên Úc cũng có vụ 1 bà mẹ Úc dẫn 4 đứa con đi holiday rồi ko trở về Ý luôn. Hình như bà ta li dị ở Úc hay sao á (khúc này mình ko rõ vì ko tìm hiểu kĩ, mình chỉ đọc về bà ta nếu nó hiện lên trang nhất thôi) và ông chồng kiện theo luật Hague Convention và tòa Úc đem 4 đứa nhỏ lên máy bay về Ý ngay lập tức. Mà 4 đứa này đều có dual citizenship, cả qt Úc lẫn Ý
http://www.smh.com.au/queensland/sisters-ordered-back-to-italy-20121003-26z60.html
Mình cũng từng sống ở Ý, và mình rất hiểu là nếu bạn ko biết tiếng Ý và ko có bằng cấp ở Ý (bằng cấp nước khác nhưng ở recognized university thì mình ko nói nhé) thì bạn rất khó xin việc. Chồng bạn mang bạn sang Ý mà ko tạo điều kiện cho bạn học tiếng Ý, lấy bằng cấp ở Ý thì có thể đoán biết chồng bạn cũng chẳng muốn tính tương lai lâu dài với bạn rồi. ........................... Theo mình thấy thì luật pháp Ý vẫn rất gần với luật pháp các nước phát triển, nghĩa là quyền lợi của phụ nữ và trẻ em rất được coi trọng

Hoàn toàn đồng ý với 2 chị là luôn phải trau dồi kỹ năng sống, cho dù mình có ở bất cứ nơi đâu. Đúng là chồng em có bảo em học tiếng, nhưng lại không đồng ý cho đi học vì nói rằng có quá nhiều việc nhà cần phải làm, và chăm cho con đi học, không phải cứ nghĩ đến bản thân mình đầu tiên, mà phải nghĩ làm gì cho con cái trước đã bla...bla.. Ôi, chẳng hiểu từ bao giờ chồng mình nghĩ rằng mình ko lo cho con cái ! Tạm thời thì cứ từng việc một, vì thực tế em cũng mới sang đây ở hẳn. Nhưng em nghĩ muốn giao tiếp được thì sớm muộn gì em cũng sẽ đi học thôi.
Ý định đưa con về VN thì em không nghĩ tới. Như thế thì hơi ích kỷ đối với con. Em nghĩ cứ để các con tiếp tục học ở đây sẽ tốt hơn, và trong trường hợp xấu nhất thì mình sẽ là người trụ lại để theo con chứ không phải con đi theo mình về vn. Tuy vậy, quyền con em được làm quốc tịch VN là hoàn toàn chính đáng, không hiểu sao chồng lại nhất quyết không cho????
10:11 SA 22/10/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Cảm ơn các mẹ lắm lắm. Em vẫn căng thẳng nhưng có lẽ đỡ sốc hơn tuần trước rồi.
Chồng em đã hẹn với phòng công chứng, hình như nếu không đến ký thì bị phạt hay phải làm lại hợp đồng nhà hay gì gì đó, có vẻ cũng tốn kém đến 20% tiền nhà nữa thì phải, vì nhà mới mua và chưa đăng ký. (Ôi sao em dốt cái khoản luật pháp bên này quá chừng!, nhưng chắc chồng lại nói phét do mình ko hiểu gì về luật đấy chứ, làm gì có chuyện đó nhỉ???)
1/ Về việc ký: Em đồng ý với các mẹ là em sẽ phải tìm hiểu rõ ngọn ngành trước khi em đặt bút ký (trừ phi bị ép đồng thời em chẳng hiểu gì về luật để phản biện). Em không quan tâm ai là sở hữu, em chỉ cần biết là em phải được quyền có nơi để ở chừng nào em còn sống; em không cần bán nhưng em chỉ cần yêu cầu nếu chồng em sau này có ý định “đổi vợ” nữa thì con em vẫn được ở trong cái nhà đó đến cuối đời, chứ không phải tự nhiên em bị ném ra đường, còn người ngoài bán nhà của con em, v.v…
2/ Chuyện tiền nong: Em không có đòi hỏi nên toàn để chồng chi tiêu thôi, chồng thì vẫn nói là chung, nhưng ko hề đưa cho em tiền, em không muốn hỏi han, nên em kệ vậy thôi (mặc dù biết là nếu ông chồng có làm cho mình cái thẻ, đưa cho mình ít tiền để đút ví, thì cũng đỡ tủi thân), tuy nhiên cái này thì ko có gì nhiều phải bàn, tại mình cả thôi. Hôm rồi em ra ngân hàng mở tài khoản, chồng em cũng hét um lên, là vì sao phải mở TK, có để vợ thiếu thốn gì đâu? Em cũng chẳng nói gì, cứ tự mình làm thôi, vì biết là đã đến lúc phải khác rồi. Ra ngân hàng thì em cũng biết là hồi xưa mới sinh con, chình phủ bắt buộc yêu cầu phải có 1 tài khoản tên mẹ để chuyển tiền của chính phủ cho con, vì vậy chồng đã mở 1 TK có tên cả vợ và chồng từ hồi ý. Cũng chẳng biết trong đó có tiền ko, hay là bây giờ khoản trợ cấp thất nghiệp của gđ đang đc chuyển vào 1 TK cá nhân của ảnh. Vấn đề là những gì ảnh nói lý thuyết (mọi thứ là của chung) và những gì ảnh làm thì chẳng giống nhau, ảnh luôn nhận cái gì cũng là của ảnh, mua gì ảnh cũng nói là tiền do ảnh trả, nên em không thích đả động vào, khỏi mang tiếng này nọ, khó coi.
3/ Về con cái: Hôm rồi em vừa đặt vấn đề về làm quốc tịch cho các con, thì chồng em làm um tùm lên, hét ầm ỹ, và đổ cho em cái tội là đang âm mưu gì phải không? (Chắc ảnh thấy động tĩnh gì rồi). Và nhất quyết, không đồng ý, thề sẽ không ký giấy tờ làm quốc tịch cho con. (Em sẽ phải tìm hiểu xem thủ tục làm quốc tịch cho con thế nào, vì các con em cũng đã lớn, đứa lớn hơn 10 tuổi rồi, chắc ko đơn giản như bọn trẻ mới sinh). Việc ko cho em làm quốc tịch cho con, từ trước tới giờ em cũng không đòi hỏi lắm, nhưng giờ làm to lên mới thấy chồng phản đối kịch liệt, điều này thì theo em rất vô lý. Nhưng rõ ràng là em rất chủ quan không làm ngay từ khi mới sinh con. (Cũng quá tin tưởng và chủ quan nên bây giờ mới ngã ngửa ra).
Em mong các chị tư vấn cho em thêm nữa nhé, đặc biệt là việc ký giấy vì thời gian để dành cho việc này hiện giờ là gấp hơn cả. Tâm sự với các chị, em thấy mở mang ra nhiều lắm!
Cảm ơn các chị rất nhiều
09:41 SA 22/10/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Em vẫn đang tiếp thu những điều các chị nói, các chị cứ cho em lời khuyên nhé!
12:48 CH 18/10/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
em rất cảm ơn mấy chị đã cho em lời khuyên hữu ích, thấy ý kiến của chị nào cũng làm sáng tỏ hơn nhiều điều. Chồng em chưa nói gì thêm, nhưng chắc chắn anh ấy muốn em càng ký sớm càng tốt. Em nghĩ giờ đi tìm luật sư thì đúng là chẳng còn tình nghĩa gì nữa nhỉ? Chắc em cũng phải tìm thôi, vì em muốn biết mọi thứ trước khi em đặt bút ký hay không. Em chưa hiểu có điều gì ẩn đằng sau việc này của anh xã nhà em nữa ???
11:09 SA 15/10/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Cảm ơn các mẹ rất nhiều, mình vẫn liên tục mong ngóng những sẻ chia và đặc biệt là những lời khuyên của các mẹ. Không lâu nữa mình sẽ bị đề nghị ra phòng công chứng, anh xã mình đã được người ta gửi thư về rồi. Mà mình thấy mông lung quá, hiện tại mình ko có 1 xu dính túi, nếu bị vứt ra đường thì sao đây?
Về các khoản chi tiêu thì mình ko nghĩ anh ý cố tình đâu, mà chắc là lu bu các việc khác nên thấy việc chăm sóc cho nhu cầu của mình không phải là ưu tiên hàng đầu thôi. Nếu mình đề nghị, thì chắc cũng sẽ mua cho mình. Mà mình thì biết tính anh ý rất là tiết kiệm, nên không thích xin xỏ thành ra mới đến nỗi ko có cái gì trong tay, vậy đó!
Về con cái thì các mẹ nói đúng, nên có quốc tịch vn. Nhưng cái này trước đây anh ý đã ko đồng ý rồi, mình cũng chủ quan và tin tưởng nên thôi cũng kệ (hình như mình chưa biết có cái gì ẩn sau sự ko đồng ý này). Nhưng suy cho cùng, đến bây giờ mình nghĩ, 3 đứa nó ở đây sẽ tốt hơn, ko phải mang về VN làm gì cho chúng nó khổ. Chủ yếu nghĩ cho tương lai các con thôi. Mình ko đến nỗi ích kỷ để dành giật bằng được lấy con của mình, rồi đưa về vn cho thỏa mãn cái tôi của mình mà để 3 đứa nó bị tuột khỏi tay cái nền tảng giáo dục tốt, và môi trường tốt. Cho nên, nếu có về VN thì mình sẽ phải từ bỏ tất cả, chấp nhận thỉnh thoảng sang thăm con. Nhưng như thế thì thật sự là thảm họa đối với mình, sẽ thật sự là trắng tay! nên phương án tốt nhất là sẽ trụ lại ở đây, phải không các mẹ?
Mình công nhận với mẹ publiclove là chồng mình rất biết cách sống và rất lo xa; nên nhiều khi mình non trẻ hơn (mình kém anh ý hơn chục tuổi) không thể lường trước được hết mọi tính toán.
Về việc ký giấy, hnay anh ấy cũng nói rõ quan điểm với mình luôn, rằng là luật quy định thế nên mình phải ký. Tiền của anh ấy là do bố mẹ anh ấy cho, bây giờ muốn để dành lại sau này cho con cái của bọn mình chứ ko muốn nếu sau này mình bỏ anh ấy thì mình lại có quyền hưởng ½ và rơi vào tay người khác (anh ý bảo người mà giả dụ mình sẽ lấy làm chồng sau này - ôi giời ôi ). Còn anh ấy hứa là sẽ ko bao giờ bỏ mẹ con mình ???. Rồi thì, bố mẹ anh ấy biết chuyện sẽ rất đau khổ vì đó là tài sản của cả đời của 2 cụ muốn cho con cho cháu chứ ko muốn vào tay người ngoài. Nếu biết tin tuần này mình ko ký thì có thể bị heart attack hoặc brain bleeding (đúng là 2 ông bà đều có huyết áp cao và mẹ chồng mình đã tiền sử bị brain bleeding 1 lần rồi). Nếu như vậy thì khi đó mình sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. bla..bla.. Mình thật sự là cũng thương 2 cụ vì bố mẹ chồng mình là người rất tốt bụng, và thật sự lo lắng nếu có làm sao thì mình sẽ ko tha thứ cho chính mình. Nhưng giải pháp bây giờ là gì đây? Mọi người ơi giúp mình với? Chắc tuần sau anh ý lôi mình ra phòng công chứng mất rồi????
05:13 CH 13/10/2012
Vợ hay tài sản quan trọng hơn?
Sau gần 1 tuần bị shock nặng, thì hôm nay em lên đây để hỏi ý kiến của các mẹ. Em chân thành xin các anh/ chị hãy cho em những lời khuyên thấu tình đạt lý, để em tiếp tục bước đi trên con đường đời của mình.
Tuần trước, chồng em yêu cầu em ra phòng công chứng, ký vào giấy tờ rằng cái nhà mà vợ chồng con cái nhà em ở là "nhà của anh ấy (vừa mua, đang làm thủ tục sang tên), mua bằng tiền riêng mà anh ấy vẫn giữ trong tài khoản riêng của anh ấy và bố mẹ anh ấy, em không liên quan gì". Mấy bữa trước thì có nghe anh ý nói qua loa rằng ở nước này luật nó thế. Và em sẽ được ở trong cái nhà này cho đến lúc nào tùy thích, nhưng không được bán nhà hoặc đòi chia chác.
Cái lý thuyết này thì đúng là thật hợp lý thôi, em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự nhiên đòi ai cho không cái gì, càng không bao giờ nghĩ là tự nhiên lại lôi chồng mình ra bảo là anh chia cho em cái nhà của anh. Thế mà vẫn đau đớn không thể nào chịu nổi. Bởi đơn giản không phải là cái nhà, mà chính là việc lôi nhau ra ký kết và một âm mưu gì đó của 1 con người em đã từng gửi trọn niềm tin để hy sinh suốt gần 10 năm qua.
Vì sao lại nói là hy sinh?
Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình hiếu học và có giáo dục, bố mẹ là tiến sỹ, nhà khoa học. Em học giỏi và tỏa sáng ở các môi trường học tập với nhiều thành tích quốc gia, quốc tế. Bố mẹ họ hàng làng xóm ở quê ai ai cũng tự hào về em; mỗi lần em mang được thành tích về là một lần bố mẹ em nở mày nở mặt; bà con họ hàng làng xóm đến chia sẻ chúc mừng; bố mẹ em lại làm liên hoan khao cả làng ở quê…
Cũng bởi những thành tích nổi bật, em có một tương lai đầy hứa hẹn khi vừa bước chân ra khỏi cổng trường Đại học cũng như vừa hoàn thành 2 khóa thạc sỹ ở nước ngoài. Được giữ lại làm giảng viên ở trường nhưng em không ở. Em bắt đầu về nước và đi làm, có nhiều cơ hội làm việc ở những nơi có tiếng tăm, được tiếp xúc với nhiều đối tượng khác nhau, trong đó có nhiều đối tác nước ngoài. Và đây, cũng là nơi em gặp chồng em bây giờ.
Chồng em ngỏ lời yêu em khi anh ta vẫn đang sống với vợ ở bên nước ý, và em thì đang trong một tình yêu say đắm nồng nàn với một anh chàng VN có tài, có đức, là người đạo lý sống có trước có sau, 2 đứa thì sắp làm đám cưới. Em chưa bao giờ chấp nhận lời ngỏ lời một cách kỳ cục ý của anh chàng người nước ngoài kia, dù biết đó là lời cầu hôn nghiêm túc. Rồi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cái anh chàng nc ngoài ấy cứ bay đi bay về, uống thuốc tự tử trước mặt em và vào viện cấp cứu mấy lần vì nói rằng ko lấy được em thì sẽ chết. Nó đã con tim non nớt trong trắng trong con người em chợt thấy lo sợ như là mình đang giết người, chợt thương cảm và chấp nhận hy sinh tình yêu của mình để cứu lấy một con người. Thế là hy sinh một tình yêu, kết thúc một mối tình đẹp như tranh vẽ của em và người yêu em; kết thúc một gia đình của anh người nước ngoài đã bền vững được hơn chục năm kia.
Và một đám cưới đã được tổ chức với bao lời dị nghị. Em mất hết bạn bè vì những hiểu lầm không thể giải thích được. Bố mẹ và gia đình bị làng xóm ném đá, chê bai, dè bỉu, chắc là bởi họ nghĩ có ham hố gì chăng. Cả nhà sống trong cảnh như là bị bôi gio trát trấu vì không ai hiểu tại sao em, và gia đình em lại quay ngoắt 180 độ với lời hẹn ước của gia đình chàng trai kia như thế. Em chấp nhận làm lại từ đầu. Thế là, bố mẹ đã hy sinh cả cho em và mong em có một cuộc sống tốt do em tự lựa chọn. Mặc dù quyết định ấy đã làm bố mẹ em vô cùng đau đớn trong nhiều năm qua, đến giờ vẫn chưa nguôi.
Em chuyển công tác khi ở chỗ làm cũ đang được trải thảm đỏ trong công việc. Em không muốn thêm đau đầu vì lời ra tiếng vào nữa. Cũng nhờ tư chất thông minh và nền tảng kiến thức tốt, em không khó khăn để có được một công việc tốt hơn, lương cao hơn. Em lại có đồng nghiệp mới, có nhiều mối quan hệ mới. Một số bạn bè lại trở lại với em sau khi đã hết hiểu lầm. Bố mẹ cũng đã quen hơn với những lời lẽ vốn trước đây không lấy gì làm lọt tai, mặc dù bố mẹ đã già thêm nhiều vì mọi chuyện của cuộc sống, trong đó có cả chuyện của em.
Trong thời gian này, gd em ở vn, em đi làm, chồng em thì đã xin nghỉ việc từ khi 2 người làm đám cưới, vì anh thấy áp lực công việc quá cao. Rồi em và anh ý đã có với nhau 3 đứa con. Những mâu thuẫn đôi khi nảy sinh, có khi đến mức kịch liệt, vì xung đột văn hóa, vì sự căng thẳng của em do áp lực công việc, vì yêu cầu môi trường sống quá cao theo tiêu chuẩn của Tây trong khi môi trường của VN không đáp ứng nổi… Nói tóm lại là cuộc sống bắt em tiếp tục phải hy sinh. Em bớt những cuộc cà phê, đàn đúm dân dã đi, và phải dành thời gian giao tiếp với tầng lớp thượng lưu để rèn luyện khả năng giao tiếp tốt hơn; em bớt hàng xóm láng giềng đi vì ai đến nhà chơi cũng nên hẹn trước; em bớt cái ham muốn tham vọng gọi là “về nhà ngoại” đi để dành thời gian toàn bộ cho chồng, con;…. Vâng, em đã bớt rất nhiều thứ khác nữa...
Cho đến khi VN không thể đáp ứng được nhu cầu của chồng em nữa, thì chúng em chuyển đi. Em hoàn toàn đồng ý với anh rằng, nếu đi làm ở VN, dù em có lương cao thì anh vẫn cho rằng chẳng là gì cả so với nhu cầu chi tiêu của gia đình, cộng với việc chi phí giáo dục cho 3 đứa con ở trường quốc tế là quá lớn so với sức của một mình em, và em cũng công nhận, nếu con được học ở môi trường tốt như thế, thì tại sao mình không tiếp tục hy sinh? Vậy là, hai vợ chồng em quyết định sẽ bước sang con đường mới. Em bỏ lại đằng sau là thảm đỏ, là cơ hội công việc gọi mời, là nền tảng cho em giữ được thu nhập ổn định cho tương lai của em và gia đình. Em biết rằng, rất có thể mình sẽ chỉ là “cái rẻ rách” của chồng nếu mình không có việc làm. Nhưng em vẫn xác định, sẽ đi theo con!
Cả gia đình em chuyển đi về nước của anh. Đối với em, mọi thứ đều vô cùng hụt hẫng. Em không có công việc gì để có thu nhập cho em và cho gia đình. Em không mang theo một đồng xu từ VN sang đây vì tin tưởng rằng 2 vợ chồng hàng tháng có một khoản nhỏ nhỏ từ phụ cấp thất nghiệp của 2 vợ chồng và 3 đứa con.
Có những lúc em không hiểu hết về anh thì phải. Em cũng nhận thức được rằng anh không phải là người chia sẻ với em về tài chính, hoặc nếu có thì cũng rất rạch ròi là tiền của tôi – tiền của cô. Em đã nhận thức được điều đó, nhưng vẫn có khi tin tưởng rằng, đó là thói quen của người tây thôi. Bây giờ đây, khi mình không có chút thu nhập gì, thì mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn thì phải. Em không giám tin vào điều đó vì chồng em không phải là người xấu. Nhưng em không thể giải thích được tại sao khi mình sang bên này được bao lâu rồi mà chồng không mua cho mình 1 cái sim điện thoại để mình nhắn tin về hỏi thăm bố mẹ đẻ của mình; mình vẫn phải đi mấy đôi bit tât mỏng mang từ vn sang; hay phải dùng lại đôi giày đã cũ rích mà mình đã dùng ở bên này cách đây tròn 8-9 năm về trước. Nói chung, em chưa có tài khoản riêng (vì thấy chẳng cần thiết và ko có tiền để bỏ vào, mặc dù cũng muốn có cho mình thấy tự chủ hơn), mọi thứ em đang dùng bây giờ đều là do em mang từ VN sang hoặc dùng lại từ trước đây, chứ không được mua mới cái gì dù là những thứ cần thiết nhất, ngoại trừ thức ăn hàng ngày do chồng em tự đi mua sắm cho cả nhà. Em dần dần cảm thấy mình trở thành cái bóng không hồn của anh. Nói tóm lại, em giờ tay trắng.
Có lẽ cái sự vật vờ ấy lặp đi lặp lại nhiều ngày đã làm anh nhận thấy một điều rằng, em đã hết quan trọng đối với cuộc đời anh? Và, cái việc yêu cầu em ra ký kết cái giấy tờ đó là hành động chưng minh điều em nghĩ là đúng? Em không biết phải trả lời ra sao nữa, vì em vẫn nghĩ rằng anh ý là người tốt. Em hiểu rằng, ở bên này, người ta đem nhau ra ký kết như vậy là chuyện bình thường. Cũng phải thôi, vì người ta kiếm ra mà. Nhưng cái em quan tâm là điều gì đang ẩn đằng sau việc làm này cơ! Em đặt ra nhiều câu hỏi mà không thể giải thích được. Rằng là vì sao gần đây anh ý có thái độ thờ ơ với mình thế, nhất là kể từ khi (tạm thời) không nhìn thấy tiềm năng trong em. Nếu như trước đây ở VN, em đi làm, anh sẵn sang cơm nước rửa bát cho em; khi em mệt anh nắn vai xoa bóp; khi em buồn anh ấy vuốt ve động viên em. Còn những ngày này, lúc em rửa bát thì anh vểnh râu xem TV, em ko thích hỏi xin tiền nên không còn được có cả sim DT để dùng, anh quên hay vô tình cũng chẳng biết nữa; em giận dỗi hay không ăn uống gì thì cũng mặc kệ em đi. Mấy hôm nay vì chuyện này mà em sốc không ăn uống gì rồi, anh cũng mặc kệ và còn quát em rằng em đang bị điên, phải gọi bác sỹ hay cảnh sát đến làm việc.
Em lại càng nghi ngờ về những gì mà trước đây mình đã quá nhẹ dạ. Có phải anh ấy đã yêu thực sự không? Hay đã lừa mình mà mình quá nhẹ dạ, không biết? Có lẽ đến ngày hôm nay, em mới lờ mờ đoán được một phần vì sao anh ấy muốn lấy em. Anh ấy muốn có con (trong khi người vợ kia đã không cho anh được điều đó), anh ấy không muốn đi làm (bởi vì môi trường công việc đã làm anh quá stress). Và bây giờ, khi thấy tiềm năng trong em đã tạm hết, thì những hành động chuẩn bị cho 1 tương lai xa xa cho anh ấy bắt đầu dần dần hiện rõ. Cũng giống như là cuộc hôn nhân trước đây của anh, dù đã gắn bó hơn chục năm, nhưng khi gặp em, anh đã giải quyết nó cũng thật “gọn gàng” vậy thôi. Và giờ, sẽ đến lượt em chắc cũng sẽ là như vậy. Em lờ mờ nhận ra, đối với người tây, hình như hôn nhân không phải là cái gì đó vĩnh cửu. Nó cũng đơn giản như là một cái hợp đồng mua bán nhà hay sao ý? Cho nên, việc anh ấy bắt em phải ký giấy hôm nay, em cảm giác như là ký vào 1 tờ giấy ly hôn và em là người ra đi tay trắng, không con cái, không nhà cửa, và sự nghiệp tan tành…, chỉ còn là đống rẻ rách mà thôi…
Câu chuyện quanh quẩn nhiều vấn đề, chỉ nhằm làm rõ hoàn cảnh và suy nghĩ của em thôi. Và đây là những điều em mong được các mẹ giúp đỡ, tư vấn, chỉ bảo:
1/ Em vẫn chưa đồng ý ký vào cái giấy mua nhà mà anh ý yêu cầu em phải ra phòng công chứng để ký, vì em chưa hiểu mục đích đằng sau của việc này là gì? Và quá sốc vì thái độ của anh. Có thật là luật quy định em phải ký 1 cái giấy rằng em chẳng liên quan gì đến cái nhà này, để anh ý đứng tên và sau này em ko đc quyền đòi chia chác gì? Hay là tự chồng em nghĩ ra để đảm bảo sau này anh ý có cho em ra ngoài đường thì anh ấy không mất gì cả?
2/ Nếu em ký, thì em lo sợ rằng nó như là 1 tờ giấy tiền ly hôn và em là người ra đi tay trắng như em đã nói ở trên, chỉ có điều là chưa biết sẽ phải ra đi lúc nào thôi. Chắc có lẽ là lúc nào anh ý chán thì sẽ quăng em đi, giống như cuộc hôn nhân trước.
3/ Nếu em không ký, rủi ro lớn nhất là gia đình sẽ phải chia rẽ vì có thể cái nhà sẽ không được mang tên 1 mình anh khi anh đang có vợ và vợ chưa đồng ý. Điều này chỉ còn phụ thuộc vào việc anh lựa chọn cái gì quan trọng hơn mà thôi.
Đối với em, việc ly hôn không phải là giải pháp, ít ra là không ảnh hưởng đến con cái. Nhưng cái gì có thể đảm bảo là bây giờ hoặc sau này sẽ không bị ly hôn? (Khi đặc điểm của anh ý không phải là sợ mất vợ mà là sợ mất tài sản)
Sau bao nhiêu hy sinh em dành cho gia đình, kể cả việc em đã đi trên hào quang lấp lánh rồi chấp nhận đến giờ này trắng tay; nhưng đối với anh chắc chắn nó sẽ rất rạch ròi, và rõ ràng, anh sẽ không bị quỵ như em. Và em sẽ phải chấp nhận điều đó.
Một khi đã chấp nhận, con em chắc chắn sẽ ở bên này vì ko có quốc tịch VN, thì việc chia tay lúc em còn trẻ khi em còn có cơ hội xin việc làm và được ở bên này gần con sẽ tốt hơn đợi đến khi em già và bị quăng ra ngoài đường như con mèo, lúc ấy không biết bấu víu vào đâu trên đất nước xa lạ này và sẽ fai quay về VN.
Em nghĩ như vậy có đúng hay sai?
Việc này liên quan đến cả cuộc đời, nên em rất chân thành mong muốn, sau khi đọc những lời tâm sự này, anh chị cho em những lời khuyên để làm rõ những thắc mắc trong em và quyết định không sai phương hướng khi chưa quá muộn. Em vô cùng cảm tạ.
03:32 CH 11/10/2012
t
toi.la.ai
Hóng
481Điểm·1Bài viết
Báo cáo