Bài đó hình như nhạc sĩ Hàn sáng tác riêng cho Tâm trong vol5 mà, làm gì có bản gốc nào khác?Một lần nữa chứng minh fans thật nó khác hẳn fans ảo, cũng như fans của chuỵ Đệp hoàn toàn trên cơ fans của các thể loại hot gơ =)) Facebook có lượt follow hơn 360.000 mà ko vô nổi được top3 thì 1/ là ảo quá sức ảo, còn 2/ là fans nhà Đệp quá mạnh. 360.000 follow vote cho mỗi 1 mình bạn Yến mà còn flop, trong khi fans Tâm phải lo cho ít nhất 3 bạn, vote liên tục ko nghỉ cả buổi, hơi cực nhưng thấy đáng :D Hôm qua mình vote banh 3 cái đt, mỗi máy tốn phải tầm hơn15 tin, cuối tháng đóng tiền dập mặt 8-}
Chủ top ơi cho mình hỏi ra Đà Nẵng bạn đi xe máy và đi đường nào để lên đèo Hải Vân vậy, lần trước mình đi nhưng khi ra tới chân đèo là phải gửi xe và chui hầm chứ k có đường đi lên đèo. Mình muốn tìm hiểu để lần sau đi lần nữa ngắm quá. Lúc đó mình hỏi một chị nhân viên, chị nói k có đường nào khác chỉ có thể gửi xe và đi hầm thui.Mong cả nhà chỉ giúp để chuyến đi sau của em được hoàn thiện hơn.
Mình có nên bỏ người đàn ông lên giường với người khác mấy lần để làm lại cuộc đời không...Mình chưa có con và mới 29 tuổi...
Thủ lĩnh ban nhạc Bức Tường nổi tiếng một thời - Trần Lập - là một người bản lĩnh.
Nhưng khi anh biết mình bị ung thư trực tràng, ngồi trên xe nhắn tin cho mấy người bạn thân, bàn tay anh vẫn run rẩy.
Dư chấn của tin xấu thật lớn. “Có những cú gọi lại mà hít hơi nén sâu vài nhịp mới nói rõ ràng được” – Trần Lập kể.
Làng giải trí mấy năm nay có không ít bàn tay run rẩy khi nhận tin xấu.
“Xuân Tóc đỏ” Tuấn Dương qua đời vì ung thư vòm họng khi phía trước vẫn còn những vai diễn hứa hẹn. Trưởng thôn Văn Hiệp ra đi vì ung thư phổi, giữa lúc tiếng cười của ông vẫn sang sảng trên sóng truyền hình.
Người mẫu, diễn viên trẻ Duy Nhân từ giã cuộc sống và bỏ lại người vợ vừa cưới, khi anh mới tròn 29 tuổi. Ca sĩ Wanbi Tuấn Anh dừng cuộc chơi trần thế năm 26 tuổi vì ung thư não.
Tác giả của “Xa rồi mùa đông”, nhạc sĩ Nguyễn Nam; ca sĩ Tố Như… cũng đã phải đầu hàng số phận.
May mắn hơn, nghệ sĩ Hán Văn Tình, Hari Won, Anh Vũ, Kim Phượng… đã và đang thoát khỏi lưỡi hái tử thần mang tên ung thư.
Nhưng, rất nhiều dân thường không có được cái may mắn ấy.
Cái chết của những người mà cái tên không xuất hiện một dòng nào trên báo chí, mới vẽ lên bộ mặt khủng khiếp của bệnh ung thư ở Việt Nam.
Mỗi năm, ở dải đất hình chữ S, có thêm 150.000 người mắc ung thư. Và 75.000 người trong số đó phải chết.
Những con số này đưa Việt Nam trở thành quốc gia hàng đầu thế giới về tỉ lệ mắc và chết vì ung thư. Một trong vài nguyên nhân quan trọng nhất đến từ thực phẩm nhiễm độc.
Trong một kỳ họp quốc hội cách đây hơn chục năm, khi cảnh báo tình trạng báo động về vệ sinh an toàn thực phẩm có thể gây ung thư, một ĐB hỏi bộ trưởng Thương mại Trương Đình Tuyển: “Nhà Bộ trưởng mua rau, thịt ở đâu?”.
Ông Tuyển cười không thành tiếng trả lời: Cắp rổ ra chợ, mua về như những người dân bình thường khác.
Câu trả lời ấy, khiến một vài đại biểu không tin. Họ nghĩ, đời nào một Bộ trưởng lại phó mặc sức khỏe của mình cho những thực phẩm bị nhiễm độc. VIP là phải dùng thực phẩm sạch.
Nhưng số đại biểu khác thì tin, vì chính họ muốn tìm mua rau sạch, thịt sạch, thì cũng không biết ở đâu đảm bảo. Giống như chuyện ở vùng cao, có nhiều tiền cũng không thể tiêu, vì chẳng có dịch vụ gì đáng giá.
Không biết hiện nay nhà Bộ trưởng NN&PTNT Cao Đức Phát mua rau, mua thịt ở đâu, nhưng cú “lạnh sống lưng” của ông, cũng cho thấy tình trạng không thể tồi tệ hơn về vệ sinh an toàn thực phẩm.
“Đọc thông tin cơ sở ngâm chuối vào thuốc diệt cỏ 2,4D để bán mà tôi thấy lạnh xương sống. Đây là việc quá độc ác, tôi không thể tưởng tượng được” – ông Phát nói.
Những “việc quá độc” ác tương tự, diễn ra đã rất lâu và hàng ngày, nhưng dường như, cùng với thời gian, mức độ độc ác càng lớn.
Một số kẻ bất lương, thậm chí đã mồi chài cán bộ thú y địa phương, đến từng nhà dân gạ bán loại thuốc tăng trọng, tích nước thần kỳ.
Khi bán, cán bộ thú y đó dặn người mua: Chỉ được cho gà, vịt, lợn uống thuốc trước khi bán đúng 1 tháng nhé. Cho uống mà để hơn 1 tháng mới bán, lợn gà vịt có thể bị chết vì không chịu được sự công phá của thuốc.
Thứ chất độc có thể giết chết gia cầm trong vòng một tháng ấy, sẽ bình tĩnh đi vào cơ thể con người thông qua những bữa cơm có thịt.
Một nhà báo ở một tờ báo điện tử lớn, rất vui mừng vì cạnh căn nhà mới mua của anh ở Gia Lâm, Hà Nội, có một khoảng vườn trồng rau ngải cứu.
Anh vốn rất thích ăn rau ngải cứu với lẩu gà. Trong hai tuần đầu về nhà, anh ăn 3 bữa lẩu gà, dĩ nhiên đi kèm ngải cứu xin được ở vườn bên.
Sang tuần thứ 3, một buổi anh đột ngột về nhà sớm vào giữa chiều. Anh nhìn thấy chủ nhà bơm thuốc đẫm vườn ngải cứu.
Hôm sau anh nhìn qua cửa sổ, hoảng hốt thấy vườn ngải cứu hôm qua mới chỉ cao một gang tay, sáng nay đã cao gần ba gang tay và đang được chủ nhà cắt gọn gàng để chở đến những nhà hàng bán lẩu.
Từ hôm đó, ngải cứu - một loại rau tiêu thụ không nhiều - không bao giờ có trong thực đơn của nhà báo ấy.
Không phải chỉ hàng xóm của anh nhà báo mới đầu độc chính đồng bào mình.
Nhiều người nông dân, khi trồng rau bán, thường chừa ra một khoảng rau riêng biệt để cho chính gia đình họ ăn. Họ không bao giờ dám ăn thứ rau đẫm thuốc bảo vệ thực vật mà họ đem đi chợ bán cho người khác
Mỗi ngày, đọc báo, đều có thể thấy những vụ phanh phui thực phẩm bẩn.
Một khách sạn 5 sao bị phát hiện mua nhân bánh trung thu không nguồn gốc ở chợ Đồng Xuân.
Một nhà làm bánh gia truyền khiến người mua phải xếp hàng như thời bao cấp, bị đình chỉ vì chế biến quá bẩn.
Rất nhiều thịt dê thối đã được phát hiện khi người ta tuồn chúng vào một nhà hàng lẩu dê danh tiếng.
Nhiều tấn chân gà đông lạnh cả chục năm, nếu không bị bắt giữ, thì sẽ trở thành món khoái khẩu của bao người.
Có những khu chợ bày cả chục can hóa chất độc hại, hóa chất ướp xác, để bán cho những kẻ chuyên đi đầu độc đồng loại.
Chưa bao giờ con đường từ bữa ăn đến bệnh viện lại trở nên ngắn đến như vậy.
Ở bất kỳ một cơ quan nào, dù to hay nhỏ, mỗi năm, người ta đều nghe thông tin về một đồng nghiệp, hoặc gia đình họ, có người chết vì ung thư.
Thậm chí, một cơ quan truyền thông lớn ở Hà Nội, sau khi thấy quá nhiều nhân viên mắc ung thư, đã mời thầy địa lý về xem đất lành hay dữ.
Một bác sĩ chuyên chữa ung thư ở Trung tâm Y tế Thái Hà, Hà Nội, thường dặn bạn bè đi Mỹ mua giúp cho anh và gia đình nhiều lọ thuốc thải độc.
Anh bảo: “Thực phẩm bẩn tràn lan thế này, môi trường thế này, không có thuốc thải độc thì rồi kéo nhau vào bệnh viện ung thư cả. Ăn ở đâu bây giờ cũng thấy run”.
Có bao nhiêu người dân Việt được đi Mỹ và có bao nhiêu dân thường đủ tiền mua thuốc thải độc? Chắc chắn rất rất rất ít.
Cái run tay của ca sĩ Trần Lập, cảm giác run của người bác sĩ chữa ung thư và cú “lạnh xương sống” của bộ trưởng Phát, mới chỉ là một lời cảnh báo, chứ không phải là thuốc thải độc.
Thế thì ai giải độc cho hàng trăm ngàn người ung thư và hàng triệu bệnh nhân khác mỗi năm?"
Bùi Hải
Wicket nói mình muốn chồng quay lại thì không đúng đâu ạ, với mình tình cảm đã hết là hết, không thể quay trở lại. Nói thêm vụ vì sao chồng thề không sang nhà mình nữa. Mình chỉ ở có 2 mẹ con thôi. Sau khi chia tay chồng có ý muốn hàn gắn, nhưng mẹ chồng thì không. MC mình thì ghê gớm, bảo chồng mình là “nó bỏ mày rồi mày còn muốn quay lại với nó à” nên mc phản đối. Sau chia tay chồng và mình vẫn nói chuyện bình thường, chồng thi thoảng sang nhà ngủ lại ở đó.
Mới đầu mình chấp nhận, nhưng sau thấy chồng không vun vén lắm cho vụ có ý muốn quay lại, mà hầu như chỉ tìm chỗ để đi lại trong khi có người mới nên mình quyết tâm cắt đứt. Thêm nữa lại có lần chồng sang mà cãi nhau vẫn còn đánh mình. Nên sau lần đó sang mình không mở cửa cho nữa. Chồng đập cửa ầm ĩ, mình ko biết làm thế nào mới gọi điện cho bà nội, chỉ có ý định nhờ bà gọi điện bảo anh ấy về hộ con. Ai ngờ bà sang tận nhà mình chửi mắng. Anh ấy về và nhắn tin cho mình là “tuyệt tình thế thì biết tay. Lần sau sang nhà mình nữa thì sẽ là con chó”.
Trước đây mình cũng đã làm nhiều cách, cũng bảo chồng chịu khó gọi điện cho con, được vài lần gọi rồi lại thôi. Những lúc mình bận thi thoảng cũng nhờ chồng đón con, gửi con nhưng chồng toàn lấy lý do đi làm( chồng mình ở nhà máy làm ca, 2 ca ngày, 2 ca chiều rồi lại 2 ca đêm) với bận nên không đón. Chồng mình là người tình cảm khô khan, vì thế mà hồi chung sống mình đã dần mất đi tình cảm với chồng. Mình đưa sang nhà nội cũng được nhưng phải lúc nào bà nội không bận thì bà nội mới cho đưa sang. Bây giờ con đã lớn hơn mình chỉ muốn làm sao cho bố con hay gặp nhau, hay nc với nhau hơn thôi. Chuyện người lớn là chuyện của người lớn, ko làm ảnh hưởng tới con trẻ. Uh thôi, bình thường con khỏe mạnh bố ko ngó ngàng gì đến ko nói. Nhưng nhiều khi biết con ốm ngất ở nhà trẻ, đưa đi viện mà bố còn chả hỏi thăm con lấy 1 câu ấy chứ. Nên thấy các mẹ sau ly hôn mà cha mẹ vẫn là bạn bè, cùng nhau chăm lo cho con, rồi bố đón con hàng tuần, đưa con đi chơi mà mình thấy thèm lắm.
Có lẽ mình chỉ còn cách như các mẹ bảo thôi, là sắm cho con 1 cái điện thoại. Tình cảm là tự nguyện, không thể ép buộc phải không các mẹ.
Mình tàu ngầm đã lâu nhà EQ rồi, và rất cảm phục các mẹ thông thái nhà mình. Tiếc là mình biết đến nhà EQ quá muộn, mình đọc và đã thấy trước kia khi ở trong cuộc hôn nhân, mình đã sai rất nhiều. Vì sai lầm mà mình không thể giữ cho con một gia đình đầy đủ bổ mẹ. Hiện tại mình là mẹ đơn thân, mình có 1 cậu con trai 4 tuổi, cháu ở với mình. Mình có tình huống này nhờ các mẹ cho mình cách giải quyết được không ạ?
Hiện giờ bố cháu bé với bà nội ở cách nhà mình khoảng 1km. Bố cháu hàng tháng đều chu cấp đầy đủ cho con chuyển qua TK nên không cần gặp mình. Vì sau khi chia tay mình để xảy ra 1 chuyện đáng tiếc nên bố cháu thề sẽ không bao giờ sang nhà mình nữa.
Mỗi tháng cháu sang nhà bà và bố khoảng 3 hôm, hoặc mình đưa con sang cho bà nội hoặc bà nội sang đón. Gần đây bà nội cháu bận đi xa nên đón ít hơn, khoảng 2 tháng mới đón cháu về.
Cháu sang bên đó thì bố con được gặp nhau, cháu lại rất quý bố và bà. Còn không tuyệt nhiên bố cháu không bao giờ gọi điện hỏi han, nói chuyện với con hay tự đón con về bên đấy. Giờ mình chỉ muốn góp ý với bố cháu làm sao để bố cháu thường xuyên gọi điện nói chuyện với con cho con đỡ nhớ bố. Vì nhiều khi mình hỏi con có nhớ bố ko, cháu chỉ gật đầu, rồi mình cũng không biết làm sao. Gọi điện thì bố cháu ko nghe máy, cũng chẳng gọi lại.
Thật tình mình không thể hiểu được đàn ông. Khi con sang bà dù chỉ 3 hôm, mà hôm nào mình cũng phải gọi điện nói chuyện với con, ko thì ko chịu được. Còn đây bảo bố cháu ở xa cho cam, chỉ cách 1 cây mà 2 tháng trời ko gặp con, ko hề nói chuyện với con dù chỉ 1 cuộc.
Các mẹ giúp mình nhắn tin với bố cháu thế nào để bố cháu chịu thường xuyên gọi điện cho con, nói chuyện với con cho con đỡ tủi thân. Cảm ơn các mẹ.
Cảm ơn bạn. Tại mình nghe thấy ghi nhạc nước ngoài tưởng dịch từ bài hát nước ngoài sang.
Đường chui qua hầm là đường mới bạn ạ. Còn mình muốn ngắm đèo thì đi theo đường cũ, ngoằn nghoèo mà nguy hiểm hơn, đường này giờ họ ít đi, chỉ dân bản địa và dân phượt họ hay đi để ngắm cảnh thôi. Hồi mình đi ĐN ra Huế cũng sợ nên đi đường hầm, đến khi hỏi 1 người dân bản địa họ bảo cứ nói thế chứ họ đi suốt có sao đâu. Mình đi cẩn thận là được. Lần sau đi bạn cứ hỏi họ đường đi lên đèo Hải Vân cũ là họ sẽ chỉ cho.
Làm lại cuộc đời với người đàn ông khác rồi kết cục cũng vậy mà thôi. Thời buổi này kiếm 1 người đàn ông suốt đời chỉ ngủ với mỗi vợ thì hoạ chăng bất tài hoặc bất lực, thật đấy.
Đàn bà khi đã già xấu phải đối diện với nỗi buồn, buồn thật lòng, buồn dã man là bị chồng chán. Phương án giải quyết vấn đề này một cách văn minh, khoa học và tiết kiệm nhất đó là hãy chán chồng trước khi bị chồng chán.
Chúng ló sợ ngay.