Chào mọi người. Mình thì còn 2 ngày nữa là tròn 5 năm vợ chồng lấy nhau mà đến giờ này cũng chưa có bé nào. 2 VC mình đã đi khám đều cho kết quả bình thường mà mình không hiểu sao lại không có. Ra tết mình quyết định vào SG để TTON nhưng chưa biết nên vào từ dũ hay là pk Ngọc lan nữa. Bạn nào có hoàn cảnh giống mình và cũng có ý định như mình thì liên lạc chúng mình cùng chia sẻ nhé!
Anh/chị tamte ơi. Hôm nay vc em qua pk tâm anh và làm tất cả xn bs yêu cầu. Bs chẩn đoán là viêm mào tinh và ko có tinh trùng. Các chỉ số về thực thể và xn nội tiết đều bt, chồng em cg ko bị giãn tĩnh mạch. Em bối rối quá, anh/chị có thể cho em địa chỉ email hoặc sđt để em có thể lh nhờ anh/chị tư vấn đc ko ạ ? Cảm ơn vì đc gặp chị Gởi từ ứng dụng Webtretho của violet0990
Tieulingnuvatraugia ơi. Thế giờ b đang theo điều trị ở đâu rồi ? Gởi từ ứng dụng Webtretho của violet0990
Hôm thứ 4 vừa rồi vc mình đi CNP 103, kết quả tệ hại làm mình càng hụt hẫng:- Tinh hoàn 2 bên: 3.5ml- FSH: 42.3mIV/ml- LH: 13mIV/ml- Testerone: 2.6mg/ml- Tinh dịch 2.5ml, Không có tinh trùngHọ kê hơn 2tr tiền thuốc rồi bảo 1 tháng sau quay lại khám lại và MESA gì đó.Tự dưng nản hết cả chí các bạn ạ!
Hè này có mẹ nào vào Nam gặp bs Như không vậy? Có mẹ nào biết khi nào bsi về khám không? Cho e hỏi với nhỉ? Thanks các mẹ!!!
phụ nữ mà k đẻ dc thì đàn ông sẵn sàng bỏ và cặp với ng khác để có con nhưng khi lỗi là ở đàn ông thì phụ nữ cta k thể làm điều đấy dc ...phụ nữ thật khổ..thiệt thòi
sao mình thấy buồn lắm mọi người ơi,đã 3 năm trôi qua mà vẫn thế không có tiến triển gì cả.chồng mình tinh trùng yếu lắm nạ.rất khó có con bác sĩ nói vậy.vc mình đã uống thuốc bắc hơn 1 năm nay nhưng vẫn thế.nhiều lúc minh thấy mệt mỏi quá.vì chuyện muộn con mà có bao chuyện xảy ra các bạn ạ.
Chào các bạn trong diễn đàn, mình là thành viên mới lập nick cách đây mấy ngày để cùng muốn chia sẻ với các chị em cùng chung cảnh ngộ cho vơi bớt phần nào. Nick gần giống với 1 bạn bluesky10 sợ mọi người nhầm lẫn với nhau nhưng giờ mình cũng chả có tâm trạng nào để lập nick khác nữa. Lội hết 107 trang của theard cùng lời chia sẻ của mọi người mình cũng đỡ bun đi phần nào.Bọn mình cưới nhau được hơn 7 tháng mà mãi chưa có, mình sốt ruột đi khám ở 56 HBT thì nôm na là bình thường, tuần trước đi canh trứng 88 dốc Phụ sản có rủ chồng đi TDD. Mình thì ngày 13 trứng 17mm cũng chuẩn bị canh ngày rụng, ngồi đợi mãi mới có kết quả TDD của chồng, bsy bảo: "Không có gì!", mình hỏi: "k có gì là bình thường à bs?" "Không có tinh trùng, không biết có phải nó già chết hay không", Mình lặng cả người, cố gặng hỏi "Cái này có chữa được không bs?" -"Khó lắm, thử đi Nam học VĐ đi". ÔI trời đất đảo điên, ra ngoài chỉ ôm chồng khóc, chồng cũng nói câu gì đó mà mình cũng chả nhớ nữa. Chỉ biết lúc đó 2 vc đi xe máy chồng, mình vừa đi vừa khóc, cố gắng ôm chồng thật chặt để chồng thấy đỡ tủi thân, đỡ cô đơn.Bọn mình ở chung với bố mẹ mình nên càng khó xử, chồng mình cứ lầm lì k nói gì, cố tỏ ra bình thường mình nhưng mình biết anh ấy buồn lắm, sốc lắm. Đêm hôm đó mình ôm chồng khóc nức nở, chồng bảo mình: Chồng thế này rồi vợ đi lấy chồng khác đi! Mình nghe mà càng nức nở hơn, thương chồng hơn cả bản thân làm sao bỏ là bỏ được. Mình động viên chồng nhiều lắm, nói hết lý lẽ để chồng thay đổi ý định định. Từ hôm đó đêm nào mình cũng khóc, trằn trọc không ngủ nổi, lại mang điện thoại ra tìm hiểu về căn bệnh này. Bọn mình vẫn dấu mọi người, vẫn chưa dám nói với ai, nhất là bố mẹ mình, anh ấy làm sao đối diện được với gia đình mình khi chung sống 1 mái nhà được mặc dù tính chất công việc anh ấy phải công tác xa nhà.Có lẽ trong anh ấy mặc cảm tự ti vẫn muốn nung nấu ý định giải thoát cho mình nên đến hôm qua kiếm cớ 1 chuyện nhỏ nhặt, anh ấy uống rượu say gây sự với mình bắt mình viết đơn li hôn, trả hết những gì vợ sắm cho. Chưa bao giờ mình bị ép vào trong hoàn cảnh đó, từ bé đến giờ mình quen sống được bố mẹ bao bọc, cuộc sống êm đềm bình yên ít sóng gió chả phải lo nghĩ gì cả. Sang tuần vc mình định đi Công nghệ Phôi 103 khám xem thế nào. Mình cũng đọc P1, cũng lội hết 107 trang P2 của theard này, cũng đọc tâm sự của các chị em, mỗi người mỗi hoàn cảnh, đã khóc khi đọc tâm sự buồn, đã cười khi có anh chị đã thành công. Có thể mình hơi bi quan lúc này nhưng mình sợ hi vọng, sợ xây quá nhiều kỳ vọng và niềm tin rồi lại chịu đau đớn gấp nhiều lần. Giờ mình chả thấy thiết gì nữa, quần áo - váy vóc - phấn son - ăn uống tụ tập cứ như 1 phần cơ thể đã chết đi vậy.Sorry đã làm cho mọi người buồn lây!