@thuykhue77: em đọc truyện của chị m đã thấy ức chế thằng ck lắm rồi thế mà đọc truyện của chị e thấy thằng ck chị ý vẫn còn tử tế chán. Em mà gặp được " của nợ " như chị chắc em phải oánh nhau 1 trận long trời lở đất, xong rồi thì đường ai nấy đi chứ chả cố nhịn mà sống tận 8 năm. E mà có ck kiểu thế thần kinh thép chắc cũng thành tâm thần phân liệt. Thật sự bái phục c sát đất
Cám ơn bạn đã chia sẻ. Nhưng quả thực là chuyện của mình nếu chỉ qua những gì mình nói ở trên thì chỉ là một phần rất nhỏ trong những gì mà mình đã từng trải qua và chịu đựng suốt từng ấy năm. Cũng yêu nhau 7 năm mới cưới. Cưới 3thang thì anh ta có nhân tình. Nhân tình anh ta gọi điện đến hăm doạ mình nữa cơ bạn ạ. Rồi anh ta bỏ ng này, quay qua quen ng khác. Cứ thế, mỗi lần họ giận hờn nhau lại về lấy mình, lấy con ra làm bao cát. Mình đã cứ vì con, vì sỉ diện gia đình (người Huế mà bạn)và cả vì ba mẹ mình phản đối k cho mình ly hôn nên hết lần này đến lần khác mình nhân nhượng, bỏ qua. Đến mức k biết bao nhiêu lần mình có ý định tự tử đấy bạn. Sau này, khi cu nhỏ mất, con hay về báo mộng cho mình mỗi lần anh ta và gia đình chồng sắp gây chuyện với mình, thương lắm bạn ạ. Giờ nghĩ lại, mình còn hãi, không biết sao mình có thể trải qua được những ngày tháng ấy. Cũng may là mình còn con, còn một chỗ dựa tinh thần như Thắng của Minh, dù tình cảm của mình đối với anh ấy chưa vượt qua mức như Minh dành cho Thắng. Mà cũng trùng hợp là cha của các con mình cũng y như chồng Minh, khi thấy mình trở nên cương quyết hơn, không nhân nhượng khi quyết định ly hôn nữa thì anh ta quay ra giở đủ trò để ngăn cản, từ việc lấy con ra làm bia đỡ đạn, lấy hậu thuẫn từ nhà mình đến việc ngọt ngào, nịnh nọt và cả hăm doạ nữa kia. Nếu mình viết tự truyện về khoảng thời gian đó, chắc là dài hơn phần chuyện của bạn soccon2212 thôi.