Chị nhận ra em Tit mit ạ, dù thế nào, em cũng cần quên đi và vun đắp cho hp chủ top nhé!E phải gạt bỏ những thứ cảm xúc ấy đi, đừng lãng phí thời gian cho nó quá nhiều làm j`.Mong em hp...Chị - là cô gái từng mong và khuyên em bỏ đi người đàn ông xưa kia đây (nói thế chắc em nhận ra). Chị tưởng em đã và đang rất hp khi kết hôn.
sao mình lại ko hiểu cái câu : " em hạnh phúc hay e đã sai lầm"???
Haizz, mình lại thấy thương anh chồng chủ top. Đã phải chịu đựng một nỗi đau, một vết thương lớn; giờ tìm được một người để chia sẻ thì người ấy lại suốt ngày hờn tủi, "cay cú" với quá khứ của anh ấy! Thật buồn làm sao! Bạn cứ suốt ngày khóc lóc với cả thở dài thế này thì:1/ làm chồng buồn (cứ xát muối vào vết thương cũ)2/ làm khổ mình3/ tội người đã khuất :(
Mình thật sự rất phục mèo_ú. Không biết tình cảm của mèo ú với chồng và của chồng dành cho mèo ú mãnh liệt đến mức nào để mèo ú có thể sống vô tư yêu đời thế nhỉ. Giá mà mình có thể sống được như thế. Thực ra mình cũng là người sống vô tư, lúc nào cũng vui vẻ, pha trò. Nhưng đấy là ở cơ quan, hay giữa những người bạn. Còn cứ động suy nghĩ đến chồng, đến quá khứ của chồng, đến cậu con trai của chồng, là mình lại chỉ muốn khóc, và chỉ muốn bỏ quách chồng đi thôi, mặc dù mọi người xung quanh thì đang bảo mình quá hạnh phúc, chồng yêu thương và chiều chuộng hết mực, và mình thì cũng rất yêu chồng. Tóm lại là, có khi như nhiều người nhận xét ở đây, mình đang giống thuyduong14282 tự làm khổ mình. Mà thôi, không bán than ở đây nữa.Mèo ú dự định khi nào thì gặp chồng thế? Mèo ú mau gặp chồng sinh được mèo con đi cho mình lấy may với. Mình thì mong từ nghé, đến cọp, đến mèo mà giờ vẫn chưa có. Mong mèo lắm rồi đây.
Hức...sao khác mình hồi đó vậy ta??? Cưới xong rồi cứ cười suốt (y như là ta đây đã túm được lão rồi đấy, cười kiểu nham hiểm vô cùng).Hay là chủ tóp cay cú vì ox chưa biết cách "yêu" nên bạn cảm thấy hụt hẫng???
Không hiểu. Bạn đang cay cú về quá khứ của chồng hả?
Em cũng cảm thấy bình thường, em nghĩ những thiệt thòi em đã trải qua, từ việc gia đình đến tình cảm riêng, sẽ giúp em có đủ sự thông cảm và nhẫn nại.. Em đã nghĩ mọi việc rất đơn giản.. vì lúc đó em chưa hề biết đến suy nghĩ trong lòng anh về chuyện đã qua, về chị ấy.
Đến 1 ngày, cái ngày ám ảnh em rất nhiều về những gì em nghe được từ anh cho đến tận sau này khi đã là vợ anh, có lúc tưởng như đã trôi qua, nhưng cuối cùng chưa bao giờ được em quên đi cả, và cũng không biết khi nào có thể thực sự trôi qua. Không bàn gì đến đúng sai của anh khi nói ra những lời nói ấy, cũng không bàn đến phải trái của em khi dằn vặt anh sau những lời nói ấy.. bằng những giận dỗi, bằng sự buồn bã, bằng nước mắt. Tất cả chỉ bởi những cảm xúc bột phát, của em, của anh, mà em thì vẫn quá tôn trọng, đề cao cái tôi của mình, đúng như anh nói, cái tôi của em quá lớn.
Em có thể nhẫn nhịn trong rất nhiều chuyện, có thể chịu thiệt thòi nhiều về tài chính, kể cả trong gia đình bố mẹ đẻ mình và giờ là về nhà anh. Nhưng em lại vô cùng hiếu thắng và ích kỷ trong tình cảm.. Cũng không biết nữa, em có vô lý khi cứ nghĩ nhiều về những lời nói hôm ấy, làm đau mình, làm đau anh, và làm chị ấy.. cũng sẽ nghĩ rất nhiều ở thế giới bên kia.. khi thấy anh thế này...
Nhiều lúc, em đã ước rằng mình chưa từng biết nghe lúc ấy, hoặc biết trước được những cảm xúc của mình hôm nay để anh nói với em theo một cách khác. Đến giờ, em vẫn nhớ khuôn mặt anh lúc ấy, thấy anh như lặng đi, nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào em.
– Anh muốn nói chuyện với em
– Nghiêm trọng thế à (em nửa đùa nửa thật, biết là anh định nói về chuyện gì).
– Quan trọng. Không cười được đâu. Em ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào anh
-… cười.
- Đừng cười, anh đang nói hoàn toàn nghiêm túc. Trước khi nói chuyện này, anh muốn xin phép 1 người. Đó là vợ anh. Đúng, anh đã từng có vợ. Chị ấy đã mất cách đây hơn 1 năm, trong 1 tai nạn trên đường đi làm. Khi ấy, chị ấy đã có 1 em bé 5 tháng trong bụng. Trong suốt 1 năm qua, anh đã thấy cuộc sống này rất bế tắc, anh giam mình với công việc và cô đơn, không muốn trò chuyện hay tiếp xúc với bất cứ 1 cô gái nào.. cho đến khi gặp em, và linh cảm rằng em có thể chia sẻ..
Tâm hồn anh như một cốc nước đục, đã dần lắng lại, đặc biệt từ khi gặp em.. nhưng khi người bạn thân của anh mới đây cũng gặp phải hoàn cảnh ấy, nỗi đau như sống lại lần nữa. Ngày đưa vợ bạn đi, bao nhiêu bạn bè, chỉ có mình anh khóc. Anh chỉ không hiểu tại sao những người hiền lành lại phải chịu những số phận như thế. Bạn anh, nó còn những đứa con, còn anh, anh mất trắng. Anh mất trắng.
Chị ấy bằng tuổi anh, ở với anh 18 tháng trước khi ra đi. Chị ấy không đẹp, nhưng hiền lành, nhẹ nhàng, tốt nết và cũng như em, chị ấy rất yêu anh. Bọn anh cũng rất phù hợp, và bổ sung cho nhau rất tốt. Đó là quá khứ, anh phải nói với em, không muốn giấu thêm nữa. Anh đến với em không mong tìm người thay thế hay lấp chỗ trống. Anh mong em tôn trọng quá khứ ấy. Tình cảm với chị ấy khác, với em khác. Em đừng ghen với chị ấy, chị ấy đã ra đi, không bao giờ trở lại trong cuộc sống của anh nữa. Anh tin ở nơi nào đó, chị ấy vẫn biết, vẫn theo dõi những việc anh làm. Làm việc gì anh cũng nghĩ đến chị ấy, như chị ấy bên cạnh, xin phép chị ấy, kể cả việc đến gặp em hôm nay và nói ra chuyện này..
Em có thể ở lại, có thể ra đi, anh không thể trách, cho dù em ra đi là thêm 1 nỗi đau..