images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
tác dụng củ địa liền đối với trẻ sơ sinh
Mẹ bé vào Ydvn.net xem nhé, nó có đầy đủ mọi thông tin về cây Địa Liền:
http://ydvn.net/contents/view/270.cay-dia-lien-kaempferia-galanga-l.html
08:58 SA 20/01/2016
"Tôi đổi 2 tỷ lấy vợ của cậu, đồng ý không?"
Bởi vì cô vợ cũng đồng ý chịu cho chồng bán mình, nên cô vợ ấy cũng sẽ bị bán với giá 20 tỷ hoặc hơn nữa. Có khi giá thấp hơn thì chi cho bằng anh chồng nhận 20 tỷ về làm ăn. Dầu sao cô vợ cũng sẽ bị mua bằng một cái giá nào đó. Nếu bán được cho ông chủ này thì cũng sẽ bán được cho ông chủ nào khác với giá khác, cho nên, anh chồng cũng sẽ chọn 20 tỷ để làm lại cuộc đời. Anh chồng muốn có tiền mà bán vợ là lỗi lớn của anh ta, nhưng người vợ cũng chấp nhận cho chồng bán mình để đến sống trong nhà giàu sang khác, thế thì tình yêu chỗ nào! Tuy chuyện hư cấu để cho thấy tính chất thời gian đã qua thì không thể thay đổi nhưng nếu nhìn sang khía cạnh khác thì ngẫm ra rằng nếu là người chồng ấy thì ai cũng sẽ bán vợ với giá 20 tỷ, vì bản chất người vợ ấy chẳng yêu thương gì chồng mình cả!

Bác này phân tích rất có lý, mặc dù khi đọc truyện ta không thấy lời thoại của cô vợ nhưng nếu quả đúng như lời ông chủ nói ở đoạn cuối "Tôi chỉ cần vợ tôi. Thôi cậu về đi muộn rồi. Cô ấy đang đợi tôi cùng ăn cơm." thì quả là cô vợ này cũng chẳng ra gì.
12:21 CH 24/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Cha và cây vĩ cầm

Khi cô con gái 4 tuổi, hình ảnh người cha trong cô bé chỉ là một người đàn ông cao lớn hơn cô rất nhiều và luôn dùng đôi tay khỏe mạnh của mình để nhấc bổng cô lên.
Cha: “Con gái, con rất giống mẹ của con.”
Con gái: “Đâu có, mẹ ở trong khung gỗ, sau một tấm kính, mẹ lúc nào cũng đứng yên và cười.”
Khi cô 8 tuổi, hình ảnh người cha trong cô là người đàn ông luôn cầm một vật mà giờ cô đã biết đó là cây vĩ cầm.
Cha: “Con gái, con rất giống mẹ của con.”
Con gái: “Vâng, con cũng thấy điều đó, nhưng hình như trông mẹ già hơn con mà.”
Khi cô 16 tuổi, hình ảnh người cha trong cô là một người đã đứng tuổi với chòm râu xồm xoàm dưới miệng và mớ tóc chạm vai đã điểm bạc.
Cha: “Con gái, con rất giống mẹ của con.”
Con gái: “Cha à, hơn chục năm nay cha đã nói câu ấy rồi, con không giống mẹ thì giống ai…”
Mẹ của cô gái đã mất khi cô mới chưa đầy 3 tuổi bởi dịch bệnh ác nghiệt. Cô bé không đủ khả năng để nhớ về hình ảnh người mẹ hiền từ đã nuôi dưỡng, yêu thương cô những năm thuở bé thơ ngắn ngủi. Dù sống thiếu tình yêu thương của mẹ, nhưng may mắn sao bên cạnh cô vẫn là người cha đầy trách nhiệm. Cô vẫn được đi học như bao bạn bè, vẫn đủ cơm ăn, áo mặc. Cô thấy cha mình già lắm, già hơn rất nhiều so với cha mẹ của bạn bè cô. Ngày ngày, người cha vẫn thường dắt chiếc xe đạp cũ rong ruổi khắp các ngõ phố để bán chong chóng. Hai cha con cô thuê trọ ở nơi rẻ mạt nhất trong thành phố. Thế nhưng ở cái chốn phồn hoa ấy, trẻ con đâu còn thích những chiếc chong chóng màu sắc nữa, ngày ngày ông chỉ bán được vài chiếc và kiếm vài đồng bạc lẻ. Hơn nữa, hàng xóm xung quanh chẳng thể chịu nổi sự gàn dở của ông bởi ngày nào cứ tới đêm là ông lại lôi cây vĩ cầm ra kéo những bản nhạc nghe rất não lòng. Người ta cho rằng ông bị điên, người ta chửi, người ta ghét, người ta đuổi. Xấu hổ nhất là con gái ông. Và thế là hai cha con ông phải dọn về miền quê nghèo ở.

Từ thuở nhỏ biết bao lần ông dạy cô con gái chơi vĩ cầm nhưng cô không đủ kiên nhẫn để học. Bây giờ lớn hơn cô lại càng cương quyết:

- Cha à, đừng bắt con chơi vĩ cầm, hãy vứt cây đàn đó đi, nó có kiếm ra tiền đâu. Con đã chán nghe mấy bản nhạc đó lắm rồi.

Mỗi khi như vậy, người cha chỉ biết ngoảnh mặt ngao ngán mà chẳng nói gì. Ông vẫn kéo vĩ cầm hàng đêm. Ở quê, trẻ con rất yêu quý ông lão râu tóc xum xuê bán chong chóng dạo. Chúng lại càng thích thú với cái cách ông cầm cây đàn, đưa tay kéo rất nhẹ nhàng, điệu nghệ và phát ra những âm thanh mê hồn. Người ta khuyên ông kiếm tiền bằng việc chơi vĩ cầm nhưng lúc nào ông cũng khẽ lắc đầu và nói: “Tôi không bán tiếng đàn của mình.” Chằng ai hiều nổi lí do, có người còn nghĩ ông ngạo mạn một cách không đúng đắn trong khi ông quá nghèo và còn một đứa con gái đã lớn.

Cô gái giờ đã trưởng thành, cô cũng bắt đầu yêu như bao người khác, khi yêu những chàng trai có điều kiện hơn mình thì cô giấu bặt về người cha già nua kia và về ngôi nhà rách nát của mình. Khi yêu những chàng trai cũng nghèo khó như cô thì cô lại muốn dắt anh về nhà chơi. Vì thế mà cô chẳng ngại khi nói với cha:

- Cha à, tối nay con đã hẹn lũ trẻ trong làng ra chòi cạnh ao nghe cha chơi vĩ cầm, giờ này chắc chúng cũng có mặt đủ cả rồi, cha mau ra đó đi.

Người cha chỉ biết lẳng lặng vác cây vĩ cầm bước ra ngoài. Với ông, cô là tất cả.

Cuộc sống quá khó khăn, người con gái mới lớn chẳng thể chịu nổi khi cứ nhìn những người cùng trang lứa với cô đang hạnh phúc, sung sướng trong khi cô lúc nào cũng phải lo sợ trước đồng tiền, phải ăn bữa cơm không thịt, phải mặc quần áo cũ… và nhất là người cha như cây bàng già nua xiêu vẹo lúc nào cũng nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm cùng những tiếng đàn ai oán của ông.

- Cha à, con lên thành phố vài năm, con sẽ kiếm tiền về cho cha, cha ở lại giữ sức khỏe. Cha cũng đừng kéo vĩ cầm mãi như thế nữa, cha sẽ chết vì nó mất.

Thế là người con gái lên đường với mong muốn làm giàu để lại người cha khổ sở ở lại vật lộn với thời gian và nỗi nhớ con da diết.
Kinh tế khó khăn, dù chỉ đi làm thuê nhưng cô cũng không chống cự nổi. Cô trở lại quê nhà với số tiền ít ỏi. Về nơi đây, lại căn nhà rách nát, lại tiếng vĩ cầm du dương nhưng người cha đã già hơn nhiều, trông ông tiều tụy và hao mòn. Nhìn thấy con gái, ông hạnh phúc vô cùng, sức sống trong ông lại trở lại thay vì cuộc sống cô đơn không có con gái của ông vài năm trước. Ông lại kéo đàn hàng đêm, những khúc nhạc réo rắt, du dương…
Đến một ngày, cô gái tự thấy mình sao quá bất hạnh và khổ sở, cô nhìn cha và khóc nức nở. Cô gào thét trong sự tuyệt vọng:
- Tại sao con lại không có một người cha hoàn hảo như bao người cha khác? Cha có biết không, người ta bảo cha là gàn dở, là điên khùng. Cha vô dụng, cha bất tài lắm, cha biết không? Con ghét tiếng vĩ cầm cha kéo! Tại sao lại sinh ra con để con phải sống khổ thế này? Tại sao?
Người cha mở trừng đôi mắt nhìn cô con gái như đang điên loạn của mình, trông ông lúc đó như đang ngậm phải thuốc độc, mặt ông tái đi, đôi tay chai sần ôm chặt lấy ngực, dường như ông đau lắm! Ông cố giữ bình tĩnh, ông lò dò từng bước tiến lại gần chiếc giường, rút dưới chiếc gối cũ kĩ ra một tờ giấy và đưa cho con gái. Cô gái tức giận mở nhanh tờ giấy đã úa vàng rách mép:
“Anh yêu quý, em biết sẽ chẳng bao lâu nữa em sẽ phải rời xa anh và con. Em đúng là một người vợ bội bạc, một người mẹ độc ác. Em biết anh sẽ tha thứ cho em phải không? Nhưng còn con gái chúng ta, nó thật đáng thương, nó sẽ không được sống trong tình yêu thương, chở che của mẹ. Em sẽ chẳng bao giờ được thanh thản vì điều này. Em vẫn còn nhớ khi xưa em yêu anh nhờ tiếng đàn và cho đến giờ vẫn vậy. Em sẽ ra đi và chôn sâu trong mình hình ảnh anh cùng cây vĩ cầm. Xin anh, sau này khi không có em, anh hãy kéo những khúc nhạc thiết tha kia, như những khúc hát ru ngọt ngào để bù đắp tình cảm cho con gái bé bỏng, xin anh! Mong sao khi nghe những âm vang ấy, con sẽ có cảm giác như có mẹ bên cạnh…”

Nước mắt thánh thót rơi ướt đẫm bức thư trước khi ra đi mẹ cô để lại, hơn lúc nào hết, cô thấy mình tội lỗi vô cùng. Cô đau đớn khi biết suốt hơn 20 năm qua cha cô đã gửi tất cả những niềm yêu thương vào tiếng đàn, khi biết rằng với cha cô là tất cả. Vậy mà cô đã từng xấu hổ, bỏ mặc và coi cha mình như một gánh nặng. Cảm giác yêu quý cha của cô đã mất từ lâu, cô chẳng khi nào quan tâm xem cha đang nghĩ gì, cha thấy ra sao,… chưa bao giờ. Quá đau đớn và xấu hổ, cô chỉ biết hét lên: “Cha à, con xin lỗi!” rồi gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Người cha già lúc ấy đã bỏ ra ngoài hiên với chén rượu chan nước mắt.
Ba tháng sau, người cha bất ngờ bị tai biến, ông bị liệt nửa người. Tay phải của ông bây giờ đã chẳng thể cử động và ông chẳng còn có thể kéo vĩ cầm được nữa. Có lẽ với cô gái đây là điều bất hạnh nhất với cô: Không còn tiếng vĩ cầm yêu thương bao năm tháng. Ngày ngày cô gái tận tụy chăm sóc cha già của mình. Nhưng dù có thế nào cũng chẳng thể sánh được với những yêu thương ông đã trao cho cô và những đớn đau cô đã dành cho ông. Cây vĩ cầm đã sờn hết sơn, nó đã cũ kĩ lắm rồi bởi tuổi thọ của nó cũng gần bằng ông lão. Ông lão liệt, nó cũng như đã chết, chẳng còn ai có thể kéo những bản nhạc đầy tình cảm như ông.
Cô gái đã đến tuổi lập gia đình lâu rồi, có người đến hỏi cưới song cô chỉ nói:
“Cha tôi kia, anh có thể cưới tôi khi ở trong căn nhà này, chăm sóc, yêu quý cha tôi và có thể ngày ngày kéo vĩ cầm cho tôi nghe chứ?”
Cô vẫn chưa có chồng…
Giờ đây với cô chẳng còn gì quan trọng hơn cha cô nữa. Cha là tài sản đắt giá nhất cô có. Cô khẽ cầm đôi tay nhăn nheo khô cứng của cha lên, hôn nhẹ lên nó và nói: “Cha à, con yêu cha!”
11:58 SA 24/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Bobsy

Người mẹ trẻ 26 tuổi nhìn xuống đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn chót. Mặc dù trái tim người mẹ tràn ngập đau khổ, cô vẫn có sự quả quyết mạnh mẽ. Như mọi cha mẹ khác, cô rất muốn con mình lớn lên và đạt được mọi ước mơ của mình. Bây giờ thì chuyện đó không thể có được nữa. Bệnh bạch cầu không cho phép con cô thực hiện ước mơ của mình. Nhưng cô vẫn muốn tạo ra cho con một điều kỳ diệu.
Cô nắm lấy tay con và hỏi "Bobsy, con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trở thành gì khi lớn lên không? Con có mơ ước về điều mà con sẽ làm trong cuộc đời mình?"
"Mẹ à, con vẫn ước mơ sẽ trở thành lính cứu hỏa khi con lớn lên."
Người mẹ mỉm cười "Hãy chờ xem chúng ta có thể làm cho ước mơ đó trở thành sự thật hay không." Trong ngày hôm đó, cô đi đến đội cứu hoả khu vực cua Phoenix, Arizona. Ở đó cô gặp Lính cứu hoả Bob, người có trái tim lớn hơn cả thành phố Phoenix. Cô giải thích ước mơ của con mình và xin cho con cô được đi một vòng trên xe cứu hỏa.

Người lính cứu hỏa Bob nói "Xem này, chúng tôi có thể làm hơn thế nữa. Nếu cô có thể chuẩn bị cho con vào 7 giờ sáng thứ Tư, chúng tôi sẽ cho cậu bé trở thành lính cứu hỏa danh dự của cả ngày. Cậu bé có thể tới trạm cứu hỏa, ăn cùng chúng tôi, chạy cùng chúng tôi tới tất cả các vụ cứu hoả trong ngày. Và nếu cô cho chúng tôi kích cỡ của con cô, chúng tôi sẽ làm cho cậu bé một bộ đồng phục lính cứu hỏa dành riêng cho cậu, với một cái mũ cứu hỏa - không phải là đồ chơi - với phù hiệu lính cứu hoả Phoenix trên đó, một bộ áo nhựa màu vàng như của chúng tôi và ủng cao su. Tất cả đều được làm tại Phoenix nên chúng ta sẽ có rất nhanh thôi."

Ba ngày sau người lính cứu hỏa Bob đến đón Bobsy, mặc cho cậu bộ đồng phục của lính cứu hỏa và đưa cậu từ giường bệnh đến chiếc xe cứu hỏa đang chờ. Bobsy ngồi ở ghế sau và giúp lái chiếc xe về đến trạm. Cậu bé cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
Hôm đó có ba cú điện thoại gọi cứu hỏa và Bobsy tham dự cả ba cuộc xuất quân. Cậu đi trên một chiếc xe cứu hoả khác, một chiếc xe y tế, và cả trên chiếc xe của Chỉ huy lính cứu hỏa. Cậu còn được đài truyền hình địa phương quay phim.

Với giấc mơ trở thành sự thật, với tất cả tình yêu và sự quan tâm săn sóc mà mọi người dành cho, Bobsy vô cùng xúc động và hạnh phúc đến mức mà cậu đã sống thêm được ba tháng – một thời gian dài hơn mức tất cả các bác sĩ tiên đoán.

Một đêm nọ, tất cả các dấu hiệu sự sống của cậu bé tụt xuống một cách đột ngột. Người y tá trưởng nhớ đến ngày mà Bobsy sống như một lính cứu hỏa, cô gọi cho chỉ huy lính cứu hỏa và hỏi có thể gửi một người lính cứu hỏa trong đồng phục đến với cậu trong lúc này hay không. Người chỉ huy trả lời, "Chúng tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng 5 phút nữa. Cô có thể giúp chúng tôi một việc được không? Khi cô nghe tiếng và ánh chớp phát ra từ xe cứu hỏa chạy đến thì xin cô hãy thông báo qua radio cho toàn bệnh viện nghe rằng đó không phải là có báo động cháy. Đó chỉ là đội cứu hỏa đến để chia tay với một trong trong những thành viên tuyệt vời nhất của mình. Và xin cô hãy mở cửa sổ của phòng cậu bé. Xin cám ơn."

Khoảng 5 phút sau, chiếc xe cứu hỏa với cả móc và thang chạy đến bệnh viện. Dựng cái thang lên cho đến cửa sổ phòng Bobsy ở lầu 3, 14 lính cứu hỏa nam và 2 lính cứu hỏa nữ trèo qua thang vào phòng của Bobsy. Được mẹ cậu bé cho phép, họ ôm cậu và nói với cậu bé rằng họ rất yêu cậu.

Với hơi thở cuối cùng trong cuộc đời mình, Bobsy nhìn lên người chỉ huy và nói "Thưa chỉ huy, vậy cháu là lính cứu hỏa thật sự phải không?"
"Phải, cháu là lính cứu hỏa thật sự." người chỉ huy nói.
Với những lời nói đó, Bobsy mỉm cười và nhắm mắt lại mãi mãi.
02:51 CH 12/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Câu chuyện bông hồng hay sức mạnh của sự tập trung

Ở một vùng quê nọ, có hai cha con một nhà trồng hoa đang sinh sống trong một khu vườn rộng lớn. Người cha chăm chỉ, yêu lao động và được cả xã hội công nhận về thành công trong lĩnh vực trồng hoa. Còn người con có rất nhiều tài. Anh lớn lên trong vòng tay yêu thương và đầy đủ vật chất mà người cha ban cho. Anh đã học được nhiều nghề, làm được nhiều điều hay. Nhưng ở tuổi 35, anh vẫn là một người vô danh trong xã hội.
Anh luôn suy nghĩ về điều này, vẫn không thể hiểu tại sao mình làm nhiều điều hay mà đến giờ vẫn là người vô danh.

Người cha hiểu ý, liền đưa anh đến vườn hoa mà ông chuẩn bị thu hoạch. Ông chỉ vào cây bông hồng to nhất, đẹp nhất và rực rỡ nhất nằm giữa vườn cho cậu con trai và hỏi:

- Con có biết tại sao cây bông hồng kia lại to và đẹp rực rỡ hơn các cây khác không?

- Có phải vì cha mua giống mới không?

- Không phải, người cha đáp, tất cả đều chung một giống hoa con ạ.

- Thế có phải cha tưới cho nó nhiều nước và bón cho nó nhiều chất dinh dưỡng hơn không?

- Cũng không phải. Điều kiện chăm sóc và môi trường sinh trưởng của chúng đều như nhau.

Vậy thì chắc là đất ở chỗ đó tốt hơn?

Con lại sai nữa rồi. Đất cũng giống nhau.

Người con không biết trả lời sao nữa. Anh nghĩ mãi nhưng vẫn không thể giải thích nổi. Lúc này, người cha mới ôn tồn bảo:

Con có nhận thấy cây bông hồng này ít lá và ít nụ không?

À đúng rồi. Nhưng có nghĩa là gì hả cha?

Trong khu vườn này, chỉ duy nhất có cây bông này là ta thường xuyên nhìn tới. Khi thấy nhiều lá mọc quanh nó, ta tỉa bớt. Khi thấy nó có nhiều chồi, nhiều nụ đâm ra, ta cũng tỉa bớt.

Người con có vẻ hiểu ra điều gì đó, gật đầu liên tục. Người cha tiếp lời:

Tất cả các cây hồng đều có điều kiện sống như nhau, nhưng cây này lại được đặc ân của ta là tỉa bớt cành, nụ và lá nên chất dinh dưỡng sẽ tập trung vào bông hoa, không bị phân tán đi nơi khác. Chính vì thế nó to hơn, đẹp hơn và rực rỡ hơn.

Trầm ngâm một lúc, ông lại tiếp:

Cũng như con, tuy con rất giỏi, rất nhiều tài, làm được rất nhiều việc nhưng vẫn giống như những người khác vì con thiếu tập trung, bị phân tán năng lượng và thời gian vào quá nhiều thứ. Con cần phải xác định mình sẽ trở thành người như thế nào trong 5 năm tới. Con đam mê gì nhất, điều gì khiến cho con trăn trở nhất, điều gì khiến con có thể sống chết với nó, không quản khó khăn? Lúc đó con sẽ là người thành công, con trai ạ.

Lúc này, người con đã hiểu ra vấn đề. Anh khóc rồi quỳ xuống hôn vào tay người cha và cảm ơn ông về câu chuyện đã giúp anh nhìn nhận cuộc đời tốt hơn.

Vậy đấy các bạn ạ. Ai cũng có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng nếu không biết cách bỏ bớt để tập trung cho điều mình mong muốn thì mãi mãi vẫn sẽ là người vô danh.
02:06 CH 11/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Hãy nghe lời thì thầm của trái tim

Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, cảm xúc của họ là một câu trích dẫn.
Oscar Wilde
Khi đọc truyện Gasby vĩ đại của Scott Fitzgerald, tôi vô cùng thích thú với đoạn mở đầu: " Hồi tôi còn nhỏ tuổi, nghĩa là hồi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu hơn bây giờ, cha tôi có khuyên tôi một điều mà tôi ngẫm mãi cho đến nay: Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng những thuận lợi như con cả đâu. Ông không nói gì thêm, nhưng vì hai cha con chúng tôi xưa nay vẫn rất hiểu nhau, mà chẳng cần nhiều lời nên tôi biết câu nói của ông còn nhiều hàm ý khác. Vì vậy tôi không thích bình phẩm một ai hết. Lối sống ấy đã mở ra cho tôi thấy nhiều bản tính kỳ quặc, nhưng đồng thời khiến tôi trở thành nạn nhân của không ít kẻ chuyên quấy rầy người khác."
Tôi cũng rất thích một chi tiết trong truyện Doraemon, đó là mỗi khi Nobita và Doraemon lạc vào một thế giới khác, bất cứ thế giới nào, thì ở nơi đó cũng xuất hiện những nhân vật có nhân dáng tương tự Nobita, Xuka, Xeko, Chaien... nhưng tính cách lại có thể rất khác. Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười.
Cuộc sống này cũng vậy... Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mải mê rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy một vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ thỏa nguyện rồi. Tôi nhận ra rằng, hai sự phấn khích đó có thể rất giống nhau. Cũng giống như người ta có thể phản ứng rất khác nhau khi đứng trước thác Niagara hùng vĩ, người này nhảy cẩng lên và ghi nhớ cảnh tượng đó suốt đời, nhưng cũng có người nhìn nó và nói: "Thác lớn nhỉ?" rồi quên nó đi ngay sau khi trở về nhà mình. Sao ta phải lấy làm lạ về điều đó? Sao ta phải bực mình về điều đó? Sao ta lại muốn rằng tất cả mọi người đều phải nhảy lên khi nhìn thấy thác Niagara?

Chúng ta vẫn thường nghe một người tằn tiện phán xét người khác là phung phí. Một người hào phóng đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà chê bai kẻ khác bỏ bê gia đình. Và một người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống... Chúng ta nghe những điều đó mỗi ngày, đến khi mệt mỏi, đến khi nhận ra rằng đôi khi phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói, và rút ra một kinh nghiệm là đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng.
Cách đây nhiều năm, khi xe hơi ở Việt Nam vẫn còn là thứ vô cùng xa xỉ, người bạn của tôi sau một thời gian quyết tâm dành dụm và vay mượn đã mua được một chiếc. Chỉ là một chiếc xe cũ thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh chỉ là một nhà báo với thu nhập vừa phải và vẫn đang ở nhà thuê. Gia đình phản đối nói anh phung phí. Đồng nghiệp xì xầm rằng anh đua đòi. Bạn bè nghi ngại cho là anh học làm sang. Và anh tâm sự với tôi rằng: từ hồi còn nhỏ xíu, anh đã luôn mơ mình được ngồi sau vô lăng, được tự lái xe lên rừng xuống biển. Ước mơ đó theo anh mỗi ngày. Vì vậy anh đã gom góp suốt thời gian qua, cho đến khi có thể mua được một chiếc xe cho riêng mình. Chỉ thể thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: Tại sao tôi phải trì hoãn ước mơ chỉ vì sợ người khác đánh giá sai về mình? Sao tôi phải sống theo tiêu chuẩn của người khác?
Tôi không thể tìm ra một câu trả lời đủ thuyết phục cho câu nói đó. Bởi thế, tôi luôn mang theo câu hỏi của anh bên mình. Nó nhắc tôi rằng, rất nhiều khi chúng ta vì quá lo lắng về những điều người khác đã nói, sẽ nói và có thể nói mà không dám sống với con người và ước mơ đích thực của mình.
Một người bạn khác của tôi đeo đuổi việc làm từ thiện quyên góp, chia sẻ. Ban đầu vì lòng trắc ẩn. Rồi vì niềm vui cho chính bản thân. Rồi như một món nợ ân tình phải trả. Rồi như một cuộc đời phải sống. Chị như ngọn nến cháy hết mình cho người khác. Ấy vậy mà rất nhiều lần tôi thấy chị khóc vì những lời người khác nói về mình. Như vậy đó, kể cả khi ta hành động hoàn toàn vô vị lợi, cũng không có nghĩa là ta sẽ ngăn ngừa được định kiến và những lời gièm pha ác ý. Vậy sao ta không bình thản bước qua nó mà đi?
Thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp những người tự cho mình quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, vậy nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể thôi sợ hãi, và thử nghe theo chính mình?

Thật ra, cuộc đời ai cũng có những lúc không biết nên làm thế nào mới phải. Khi ấy, ba tôi dạy rằng, ta chỉ cần nhớ nguyên tắc sống cơ bản cực kì ngắn gọn: Trước hết, hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó, nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có một cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống nào là cơ sở để đánh giá cách sống kia. John Mason có viết một cuốn sách với tựa đề "Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao" Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa, nhưng đó là một cuốn sách rất thú vị. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều là một nguyên bản, duy nhất, độc đáo và đáng tôn trọng.
Tôi luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi ra khỏi nhà. Xỏ chân vào đôi giày đó, và đi khắp thế gian, đến bất cứ nơi nào bạn muốn. Con người sinh ra và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được sinh ra với ngoại hình, tính cách, tài năng hay sự giàu có mà mình muốn chọn lựa. Nhưng chúng ta đều có một cơ hội duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn, làm điều mình tin, sáng tạo điều mình mơ ước, theo đuổi điều mình khao khát, yêu thương người mình yêu. Bạn biết mà, cơ hội đó chính là cuộc đời này - một chớp mắt so với những vì sao. Bởi thế, đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác, hãy lắng nghe lời thì thầm của trái tim.
04:09 CH 10/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Bạn là cà rốt, trứng, hay cà phê

Mệt mỏi vì cuộc sống có quá nhiều điều buồn phiền...
Không còn cách gì khác tôi đành về nói chuyện và than vãn với mẹ.
Im lặng một lúc và đưa tôi vào bếp...
Mẹ lấy ra một miếng cà rốt, một trái trứng, và một ít cà phê nghiền...
Tôi ngạc nhiên hỏi mẹ:" mẹ cần chúng để làm gì?"
-" Chờ mẹ 5 phút nhé con!"...
Tôi thấy mẹ lấy ra 3 cái xoong nhỏ và bỏ vào ấy một ít nước, rồi sau đó mẹ bỏ cà rốt, trứng và cà phê... mỗi thứ bỏ vào một xoong....
Sau một lúc được nung nấu trong lửa, mẹ lại vớt chúng ra ba cái bát khác nhau.
Rồi mẹ quay sang hỏi tôi
- Con nhìn thấy gì?
- Cà rốt, trứng và cà phê! nó thì sao hả mẹ?
- Con thấy đấy cả ba thứ sau khi đều chịu chung một môi trường như nhau. Con sẽ là gì trong ba thứ này?
+ Con là cà rốt.... bề ngoài con rất mạnh mẽ nhưng sau khi trải qua một môi trường khắc nghiệt con bỗng trở nên mềm nhũn và thiếu sức sống. Là con đấy ư?
+ Con là trái trứng hả? Với bề ngoài mỏng manh và bên trong cũng yếu mềm. Nhưng khi cùng trải qua một môt trường như vậy thì con lại trở nên cứng rắn và vô cảm , môi trường không tốt sẽ sẽ đưa con trở thành một người cứng rắn và lạnh lùng hay sao con của mẹ?
Tôi hỏi lại...
- Nếu là cà phê?
- Con thấy cà phê đó khi cùng trải qua một nhiệt độ khắc nghiệt đến vậy, cà phê đã làm thay đổi màu nước... làm thay đổi môi trường mà nó đang sống để hòa nhập để thích nghi... chứ? Đừng vì môi trường sống mà làm thay đổi chính mình con nhé...!
02:41 CH 09/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Tất cả sức mạnh

Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự mình làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.
Có một cậu bé đang chơi ở đống cát trước sân. Khi đào một đường hầm trong đống cát, cậu bé đụng phải một tảng đá lớn. Cậu bé liền tìm cách đẩy nó ra khỏi đống cát.

Cậu bé dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể đẩy được tảng đá ra khỏi đống cát. Đã vậy bàn tay của cậu còn bị trầy xước, rướm máu. Cậu bật khóc rấm rứt trong thất vọng.

Người bố ngồi trong nhà lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Và khi cậu bé bật khóc, người bố bước tới: “Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh của mình?”.

Cậu bé thổn thức đáp: “Có mà! Con đã dùng hết sức rồi mà bố!”.
“Không, con trai - người bố nhẹ nhàng nói - Con đã không dùng đến tất cả sức mạnh của con. Con đã không nhờ bố giúp”.
Nói rồi người bố cúi xuống bới tảng đá ra, nhấc lên và vứt đi chỗ khác.
* * *

Bạn thân mến, bạn là người có cá tính mạnh mẽ? Bạn rất tự lập? Điều đó thật đáng qúy! Nhưng bạn đang có những “tảng đá lớn” cần phải giải quyết. Và bạn nhận thấy mình không đủ khả năng để loại bỏ nó?
Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự mình làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.
02:27 CH 08/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Rũ bỏ

Hai nhà sư, một già và một trẻ, đi đến bờ sông và chuẩn bị bơi sang sông thì một người phụ nữ đang khóc lóc và năn nĩ hai nhà sư giúp cô ta sang sông vì cô ta không biết bơi.
Nhà sư trẻ chấp tay lạy và nói rằng: "Xin thí chủ tha thứ cho bần tăng không thể đưa thí chủ sang sông vì bần tăng không gần nữ sắc được".
Nhà sư già, không nói gì, ghé lưng cõng người phụ nữ và bơi sang bên kia sông. Sau khi đến bờ sông an toàn thì vị sư già thả người phụ nữ xuống và tiếp tục lên đường cùng với nhà sư trẻ.
Trên suốt đoạn đường dài trở về chùa, hai nhà sư không nói với nhau điều gì cho đến gần cổng chùa thì vị sư trẻ hỏi vị sư già rằng:
"Tại sao ông không theo những quy luật của một nhà tu?"
Vị sư già trả lời:
"Tôi đã bỏ cô ta tại bờ sông rồi nhưng sao trò còn cõng cô ta cho đến bây giờ?"
03:15 CH 07/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Sự tự giác

Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đặt đúng ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
02:54 CH 06/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Bạn học được gì từ loài ngỗng

Vào mùa thu, khi bạn thấy đàn ngỗng bay về phương Nam để tránh đông theo hình chữ V, bạn có tự hỏi những lý lẽ khoa học nào đó có thể rút ra từ đó? Mỗi khi một con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tạo ra một lực đẫy cho con ngỗng bay sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ V, đàn ngỗng tiết kiệm được 71% sức lực so với khi chúng bay từng con một.
Khi là thành viên của một nhóm, ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, ta sẽ đi đến nơi ta muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn, vì ta đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.
Mỗi khi con ngỗng bay lạc hỏi hình chữ V của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ V như cũ và được hưởng những ưu thế của sức mạnh bầy đàn.
Nếu chúng ta cũng cảm nhận sự tinh tế của loài ngỗng, chúng ta sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang cùng một mục tiêu như chúng ta.
Khi con ngỗng đầu đàn mệt mỏi, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cạnh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.
Chia sẻ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.
Tiếng kêu của đàn ngỗng từ đằng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng. Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.
Cuối cùng khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đên khi nào con ngỗng bị thương có thể bay lại được hoặc là chết và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác và bay về Phương Nam.

Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi có khó khăn. Lần sau có cơ hội thấy một đàn Ngỗng bay bạn hãy nhớ…. Bạn đang hưởng một đặc ân khi là thành viên của một nhóm.
05:15 CH 05/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Những dấu chấm câu

Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.
Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.
Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.
Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả, trừ chính mình.
Cứ mất dần các dấu, cuối cùng anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.
Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.
Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.
Mong bạn hãy giữ gìn những dấu chấm câu của mình, bạn nhé!
02:49 CH 04/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Bài học về cách chấp nhận

Ở một ngôi trưởng tiểu học nọ có tổ chức một buổi văn nghệ do chính các học sinh trong trường biểu diễn. Họ tổ chức hẳn một cuộc thi giữa các lớp để tuyển diễn viên cho các vai diễn trong vở kịch của trường, những đứa trẻ rất hăng hái tham gia.
Cậu bé hàng xóm của tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó. Mẹ cậu nói với tôi rằng cậu đã rất nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi này. Cậu đã đứng hàng giờ trước gương để tập luyện chỉ với mong muốn có một vai diễn phụ trong vở kịch. Hơn ai hết mẹ cậu biết rằng cậu không có khiếu đóng kịch nhưng bà vẫn ủng hộ hết lòng cho nỗ lực của đứa con trai bé nhỏ.
Ngày diễn ra cuộc tuyển chọn tôi đã cùng mẹ cậu bé đến trường đón cậu tan học. Vừa thấy chúng tôi, cậu bé vội chạy đến ngay, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn vui sướng và hãnh diện:
- Mẹ ơi, mẹ thử đoán xem nào?
Và như không thể chờ được,cậu bé la toáng lên bằng giọng nói hổn hển và xúc động:
- Con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!
(Sự ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu của cậu bé khiến tôi vô cùng bất ngờ, tôi cứ tưởng nó sẽ tức tối hay buồn rầu..., nhưng đổi lại như các bạn thấy đấy...hãy thử nghĩ xem liệu chúng ta có được như cậu bé trong tinh huống như thế, liệu chúng ta có thể chấp nhận chỉ là người vỗ tay và reo hò? Với một sự nỗ lực nhất định, đôi lúc kết quả lại không được như ta mong muốn, đó là thực tế, vì sự mong đợi đôi khi vượt quá khả năng bản thân mình, vấn đề là ta có chấp nhận nó như một thực tế và bằng lòng với những gì mình có hay không mà thôi...)
05:24 CH 03/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
The Praying Hands - Bàn tay nguyện cầu

Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg có một gia đình rất đông con. 18 đứa! Để kiếm đủ thức ăn đem về hằng ngày cho lũ trẻ, ông bố - một người thợ kim hoàn – đã phải làm việc vất vả gần 18 tiếng mỗi ngày và chẳng từ một bất kỳ công việc gì mà người trong làng thuê ông.
Mặc dù sống trong cảnh cùng quẫn, hai người con lớn Albrecht và Albert vẫn ấp ủ một ước mơ đẹp đẽ: cả hai đều muốn theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật, nhưng thật đáng buồn vì người cha sẽ chẳng bao giờ kiếm đủ tiền để gửi họ đến học viện ở Nuremberg. Sau nhiều đêm dài cùng bàn bạc trên chiếc giường chật chội, hai anh em nghĩ ra được một cách: họ sẽ gieo đồng xu, người thua sẽ xuống làm việc trong hầm mỏ gần nhà kiếm tiền nuôi người kia suốt thời gian ở học viện, và sau 4 năm người được học trước sẽ phải lo tiền học cho người còn lại, cho dù đó là tiền lời bán tranh, hay nếu cần là tiền lương của công nhân hầm mỏ.
Họ cùng nhau gieo đồng xu. Albrecht thắng và lên đường đến Nuremberg. Albert bắt đầu chuỗi ngày làm việc vất vả nhọc nhằn trong hầm mỏ và suốt bốn năm đều đặn gửi cho anh khoản tiền lương ít ỏi. Tại học viện, tranh của Albrecht được đánh giá như một bước đột phá. Những bức khắc, gỗ chạm, sơn dầu của anh vượt xa các giáo sư lâu năm. Đến lúc tốt nghiệp, Albrecht đã có thể kiếm được những món tiền lớn nhờ bán tranh.
Khi Albrecht trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng sự thành công của chàng họa sĩ trẻ. Sau bữa ăn dài thịnh soạn đầy tiếng cười và tiếng nhạc, Albrecht đứng lên nâng cốc về phía người em trai ở cuối bàn bày tỏ lòng biết ơn những năm tháng hy sinh thầm lặng để anh vun đắp cho hoài bão nghệ thuật: “Và bây giờ, Albert, em trai yêu quý của anh – Albrecht trìu mến nói – đã đến lúc em biến ước mơ của mình thành hiện thực. Hãy đến Nuremberg, anh sẽ lo tiền học cho em”.
Tất cả mọi người đều quay về phía cuối bàn nơi góc phòng. Albert ngồi đó, nước mắt ràn rụa trên gương mặt gầy gò xanh xao, chỉ có thể nghẹn ngào: “Không… không… không…”.
Cuối cùng Albert lau nước mắt đứng dậy, nhìn khắp lượt những người anh yêu thương rồi đưa tay ôm mặt khẽ nói:
- Ôi không anh ơi, đã muộn mất rồi. Em không thể đến Nuremberg được nữa. Hãy nhìn xem, những tháng năm dưới hầm mỏ đã tàn phá đôi tay em. Mỗi ngón tay đều đã dập nát không dưới một lần, và gần đây tay phải em lại bị chứng thấp khớp hành hạ, đến nỗi không thể cầm ly chúc mừng anh thì làm sao có thể cầm cọ vẽ những đường nét tinh tế trên khung vải trắng. Anh ơi, đã quá muộn rồi…
Lịch sử đã lùi vào quá khứ hơn 450 năm. Giờ đây, hàng trăm tác phẩm của Albrecht Durer được trưng bày trong nhiều viện bảo tàng lớn trên thế giới, nhưng điều lạ lùng là phần lớn người ta biết đến tranh ông, thậm chí treo trong nhà bản sao của chỉ một tác phẩm duy nhất.
Người ta kể lại rằng vào một ngày nọ, để tỏ lòng biết ơn đức hy sinh cao cả của người em trai, Albrecht đã kiên trì tái hiện từng đường nét của đôi bàn tay không còn lành lặn áp vào nhau, với những ngón tay xương gầy hướng lên trời. Ông gọi bức tranh của mình đơn giản chỉ là “Hands”, nhưng cả thế giới ngay lập tức đón nhận kiệt tác nghệ thuật này và đặt tên cho món quà tình yêu ấy là “The praying hands”. Nếu có dịp bạn được thấy bản sao của tác phẩm xúc động này, hãy dành ít phút lắng hồn mình để tự nhủ rằng: tác phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không phải chỉ của một người họa sĩ.
01:40 CH 02/04/2015
Con gái hãy tránh xa 8 kiểu đàn ông này
Sẽ không có người đàn ông nào mà không dính 1 trong 8 kiểu này, không thứ này thì thứ khác. Vậy nên đôi khi lấy chuẩn này ra để chọn chồng thì có lẽ sẽ rất lâu đấy, đôi khi là suốt cả cuộc đời luôn.
Hãy cảm nhận bằng con tim mình và đôi khi "Yêu mùa thu thì phải chấp nhận lá vàng rơi" thôi ạ!
09:32 SA 02/04/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Thời gian sẽ chứng mình tất cả

Ngày xửa ngày xưa, ở một hòn đảo nọ là nơi cư trú của các cảm giác: Hạnh Phúc, Buồn Bã, Hiểu Biết vả tất cả những cảm giác khác trong đó có Tình Yêu.
Một ngày nọ, Các Cảm Giác được thông báo rằng hòn đảo sẽ chìm, vì thế tất cả cư dân trên đảo chuẩn bị tàu bè để di chuyển. Riêng tình yêu lại muốn ở lại cho đến giờ phút cuối cùng. Khi hòn đảo đã gần như chìm trong biển nuớc. Tình yêu mới quyết định cần sự giúp đỡ.
Giàu có lúc đó đang ở trên một chiếc tàu lớn đi ngang qua tình yêu. Tình yêu gọi:
''Giàu có ơi, cho tôi đi với anh được không?"
Giàu có trả lời:
"Không được đâu. Có rất nhiều vàng bạc trên tàu của tôi. Chẳng còn chỗ cho Tình yêu nữa đâu."
Tình yêu quyết định hỏi Tự phụ lúc đó cũng đi ngang qua trên một chiếc thuyền rất đẹp:
"Tự Phụ ơi! Giúp tôi với"
Tự Phụ đáp:
"Tôi không giúp được bạn đâu,Tình yêu ạ. Người bạn ướt như thế sẽ làm hỏng chiếc thuyền của tôi mất".
Tự Phụ đáp lại lời của Tình Yêu. Buồn Bã đang ở gần đó nên Tình yêu xin giúp đỡ:
'' Buồn Bã ơi,cho tôi cùng đi với".
Buồn Bã mệt mỏi trả lời:
"Ôi.Tình Yêu,tớ buồn lắm, tớ chỉ muốn ở yên một mình thôi!"
Hạnh Phúc cũng đi ngang qua Tình yêu, nhưng cô ấy hạnh phúc đến mức chẳng nghe thấy tiếng kiêu cứu của Tình yêu nữa!
Bất ngờ có một giọng nói:
''Đến đây Tình yêu, bác sẽ cho cháu đi nhờ".
Đó là giọng nói của một người đã lớn tuổi. Tình yêu thấy hạnh phúc và vui mừng khôn xiết đến nỗi quên cả việc hỏi tên bác ấy. Khi đến vùng đất khô ráo, bác ân nhân lại đi tiếp con đường của mình. Tình yêu nhận ra rằng mình nợ bác ấy quá nhiều bèn đi hỏi bác Hiểu Biết, một bậc cao niên khác:
"Ai đã giúp cháu thế hở bác?"
"Đó là bác Thời Gian đấy cháu ạ"
Hiểu Biết trả lời.
"Thời Gian à?''.Tình yêu hỏi" Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu?''
Hiểu Biết mỉm cười một cách rất thông thái vá trả lời:
''Bởi vì, chỉ có Thời Gian mới đủ khả năng hiểu được rằng Tình Yêu là quý giá đến chừng nào".
02:46 CH 01/04/2015
MONA hội (tầng 4) - Có công cố gắng, có ngày eo...
Sao mọi người lại thích giảm cân nhỉ, em uống sữa cho người gầy dài cả cổ mà chẳng tăng được gram nào. Buồn quá đi...
03:41 CH 31/03/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Tấm thiệp bí mật

Buổi sáng, cô con gái yêu dấu của tôi chạy chân sáo từ thùng thư ở cổng nhà ùa vào vào phòng đọc như một cơn gió mùa xuân. Nó quàng tay qua cổ bố và rối rít khoe:" Bố ơi, có một tấm thiệp trong hòm thư nhà mình". Thiệp tình nhân. Hôm này là ngày 14 tháng 2.
- Chúa ơi! Liệu có phải một cô nàng nào đó thời đại học của bố không nhỉ?
Tôi băn khoăn và rón rén cầm lấy tấm thiệp . Giọng cô con gái véo von:
- Cái thiệp đẹp quá phải không bố?
- Đúng thế con gái yêu à. Nhưng không phải gửi cho bố. Có lẽ bác bưu tá kẹp nhầm nó trong số thư gửi đến nhà mình. Con nhìn đi, thiệp này gửi bác hàng xóm. Có thể, vợ bác ấy gửi từ Pháp cho ngày Valentine. Phải mang niềm vui này sang cho bác ấy thôi. Tôi nhấc tay khỏi tấm thiệp một cách khó khăn. Lòng nhẹ bẫng.
- Valentine là ngày gì hở bố? Cô con gái bé bỏng đã nằm cuộn tròn trong lòng bố và tròn xoe mắt nhìn.
- À, đấy là một ngày đặc biệt mà người ta có thể gửi hoa quà và những tấm thiệp có ghi lời chúc mừng tốt đẹp để gửi cho những người mà mình yêu mến. Nhưng thường người gửi bao giờ cũng bí mật.
- Tại sao người gửi không muốn cho người nhận biết?
- Xem nào, đơn giản đó là cách mà người ta đem lại cho nhau những niềm vui vừa bất ngờ thú vị vừa ngọt ngào mà thôi.
Buổi chiều, mặc dù biết chắc con gái đã mở hòm thư nhưng tôi vẫn muốn làm công việc ấy thêm một lần nữa. Và thật lạ lùng khi có một tấm thiệp Valentine dành cho tôi: Ông Michael Jame Andrews. Thiệp có in một bông hồng đỏ lung linh được lồng trong hình trái tim có ghi chữ cái tên tôi. Lần này thì chính xác dành cho tôi và trên ấy là những lời yêu thương sâu sắc. Tôi đã sung sướng như thể là một đứa trẻ nhận được quà.
Dẫu bây giờ Jimmy đã 20 tuổi, bố của cô đã đi xa, nhưng không thể nào cô quên được những xúc cảm trên gương mặt bố trong mỗi buổi chiều Valentine bước ra mở hộp thư trống ở trước cổng. Từ ngày mẹ qua đời, không có tấm thiệp nào gửi đến cho bố trong buổi chiều ngày Valentine hàng năm, chỉ trừ lần ấy. Jimmy đã gửi tặng bố tấm thiệp tình yêu trước khi buổi chiều 14 tháng 2 kép lại.
02:09 CH 31/03/2015
Hạt giống tâm hồn (sưu tầm những chuyện ngắn rất...
Hai đường thẳng song song

Hai đường thẳng song song được một cậu bé vạch ra trên một tờ giấy dài vô tận. Đường thẳng này ngắm nhìn đường thẳng kia, ngày qua ngày và bỗng thấy thật buồn chán. "Chúng mình thật giống nhau, cùng là hai đường thẳng thật đặc biệt, dài tít tắp về hai đầu". Thế là ngày nối ngày, đường thẳng kia cứ muốn xích lại thật gần, xích lại thật gần, mong muốn cho khoảng cách giữa hai đường thẳng được nhỏ lại. Cứ mỗi lần khoảng cách bé đi một chút, là đường thẳng kia vui lắm, nhưng cớ sao một đường thẳng thì cứ mải miết mong muốn tiến lại gần, một đường thẳng thì lại dửng dưng đứng im một chỗ?
"Này, sao không tiến lại phía tôi, ngày nào tôi cũng cố gắng để lại gần bạn đấy!"
"Chả ích gì đâu, ngốc ạ!"
"Khi nào tôi tiến sát vào bạn, chúng mình sẽ là một đường chì rất đậm, rất đẹp. Màu đỏ của tôi và màu xanh của bạn, chúng mình sẽ hòa vào nhau"
Thế là đường thẳng kia ngày nối ngày vẫn mải miết, mải miết tiến lại gần đường thẳng song song với chính nó. Nó có một niềm tin kỳ lạ, khi hai màu hòa vào nhau, nét chì trên giấy sẽ đẹp long lanh không còn đơn điệu như hai đường song song lúc trước .
Bỗng một ngày, khi mà đường thẳng đỏ đã tiến tới rất gần với đường thẳng xanh, cậu bé liền tẩy đường thẳng xanh đi.
"Cậu bé ơi, sao không cho chúng tôi lại gần nhau, tôi sắp tiến tới đường thẳng xanh rồi" - đường thẳng đỏ khóc lóc.
"Ngươi thật là ngốc nghếch, đến một đứa nhóc như ta còn biết, hai đường thẳng song song nào có bao giờ gặp nhau"
"Có mà, tôi sắp gặp được rồi!"
"Ngốc thật, ngươi nhầm rồi. Ta xóa đường thẳng xanh đi để nói cho ngươi một điều rất nhỏ, hai đường thẳng song song không thể cắt được nhau đâu, nó sẽ cắt nhau, nhưng mà là ở xa tít tắp, mà ta thì chả biết xa tít tắp là ở phương nào cả, sao ngươi cứ phải cố tình lừa dối mình như thế?"
Đường thẳng đỏ buồn lắm, giờ nó có một mình, trên một trang giấy trắng toát, nó nổi bật, nó đẹp cái sắc đỏ tươi, nhưng nó không còn được thấy đường thẳng song song với chính nó nữa. Có lẽ nào hai đường thẳng song song chỉ cắt nhau ở vô cực, có khi nào, khi tờ giấy không còn dài tít tắp, không còn quá rộng thênh thang, thì hai đường thẳng song song rồi sẽ gặp được nhau ?
Nếu như cho tôi một niềm tin và ngây thơ con trẻ, chắc chắn tôi sẽ đóng vai đường chì đỏ, hỏi cậu chủ của nó rằng: "Cậu bé ơi, có khi nào, hai đường thẳng song song gặp được nhau, cho dù có là ngoài tờ giấy?
01:56 CH 30/03/2015
Ria mép:((
Bôi mỡ trăn lên cũng khá tốt, cách này hay, mẹ bé nên áp dụng xem sao.
07:09 CH 29/03/2015
t
thuvien24h
Bắt chuyện
936Điểm·1Bài viết
Báo cáo