images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Thư gửi anh - người đàn ông chưa có gì trong tay !
Viết trong này chàng trai của bạn có đọc được ko? :D Dù sao cũng mong anh ấy cảm nhận được
Phụ nữ yêu hết mình, vô điều kiện thật ra không ít đâu, nhưng ko phải ai cũng yêu được người biết trân trọng tình cảm của mình.
Xin chúc mừng cho tình yêu đẹp của 2 bạn.
06:14 CH 23/07/2012
Già đầu hỏi cách cưa giai ạ
bạn này hay đấy chứ ! :D
Mình muốn cũng ko làm được như bạn nên cũng thấy thú vị lắm. Cố lên.
02:33 CH 13/07/2012
E đang rất đau... Mong mọi người giúp e vượt qua...
mệt mỏi nhỉ?
Lắm thầy sẽ nhiều ma. Thôi, mỗi ngày cứ chọn 1 niềm vui bạn nhé. :)
09:18 SA 30/06/2012
Khi tình yêu qua đi,
"dám yêu, dám hận" It's my slogan:)

Hận xong rồi sẽ làm gì tiếp theo hả bạn?
08:18 SA 28/06/2012
Khi tình yêu qua đi,
chị ơi, nếu như lỡ có bầu thì sao? Cũng ngoan ngoãn chấp nhận?

Trong trường hợp của bạn thì mình nghĩ nên gặp và bàn bạc với cậu con trai kia. Ko thể chịu một mình được vì con là của chung mà bạn.
08:14 SA 28/06/2012
Khi tình yêu qua đi,

Anh đã trốn tránh đối thoại nghiêm túc với mình như thế trong một khoảng thời gian không hề ngắn.
Cho nên, những lúc bế tắc, mình chỉ có thể quay trở về câu hỏi quen thuộc: "anh còn yêu em chứ?".
Anh luôn nói: "ừ, có chứ" hoặc tàn nhẫn hơn: "em hỏi câu này bao nhiêu lần rồi ".
Cũng là đứa một ăn học đến nơi đến chốn, nhưng ko hiểu vì lẽ gì, cứ nghe anh trả lời mấy câu ấy, mình lại thấy bối rối và mất phương hướng đến thế - giống như có một tảng đá đè trong lòng, trong cổ họng và cả trong bộ não vậy đó.
Anh ko bao giờ biết rằng, thật ra có nhiều lúc, mình lặp lại câu hỏi " anh còn yêu em không?" không phải là để nghe anh nói mấy câu "anh yêu em" sáo rỗng. Câu hỏi ấy được nêu ra để chia sẻ với anh sự bế tắc và chia sẻ sự cảm thông.
Hỏi chỉ là để cùng nhau nghĩ mà thôi…


Thật ra, mỗi năm, bạn trai mình cũng về thăm nhà 1,2 lần. Lần nào cũng vậy, cứ về là anh lại rủ mình vào nhà nghỉ.
Anh ko sai khi có nhu cầu. Còn mình, thay vì nghĩ tới nhu cầu tình dục của bản thân lại chỉ nghĩ tới việc đáp ứng cho anh chuyện đó, giống như một cách bù đắp tình yêu cho những ngày tháng xa nhau vậy – mình có sai không ????
Sẽ tởm hơn nhiều nếu bạn tưởng tượng mình như một thứ dịch vụ cung cấp tình dục thường niên cho bạn trai. Càng khủng khiếp hơn nếu bạn đứng từ góc nhìn của người làm cha mẹ để phán xét hành động của mình… Đây là cả một vấn đề lớn, mình biết, mình biết mà…
Tuy vậy, từ tận đáy lòng, mình muốn được tin rằng con người ta có nhu cầu quan hệ với nhau mãnh liệt hơn khi người ta yêu nhau. Vì tình yêu mà tình dục trở nên cao quý và trong sáng. Bởi tin nó là nhu cầu của tình yêu, lại nhận thức được trách nhiệm của bản thân khi làm việc này nên mình đã ko cho nó là việc làm xấu.
Nhưng rồi, đến một thời điểm khi mà cứ có dịp gặp nhau là đi nhà nghỉ, xong việc là ai về nhà nấy, lòng mình hụt hẫng, hoang mang vô cùng, lắm lúc thấy nực cười nữa. Mình ko rõ cái thứ đó có còn gọi là tình yêu ko nữa. Sự thiêng liêng, trân trọng vốn có giữa hai bọn mình đã đi đâu mất tự lúc nào rồi, mình ko nhìn thấy nó nữa. Hoang mang nên mình lại hỏi anh: "anh còn yêu em ko?". Anh lại nói: "e biết mà còn hỏi".
Để rồi, dù cho đó là lời nói dối hay nói thật, thì hết lần này tới lần khác, mình lựa chọn cho bản thân và cho cả người yêu mình thêm cơ hội để được tôn trọng, tin tưởng lẫn nhau. Vả lại, có nói dối mình cũng ko kiểm chứng được. Dường như ngoài tin tưởng ra chẳng còn cách giải quyết nào khác.
Đã rất rất nhiều lần, mình nói với anh rằng, yêu xa như thế này, mình ko đòi hỏi điều gì, chỉ cần nếu 1 ngày tình cảm ko còn thì cứ đàng hoàng nói cho nhau biết – vậy là mình mãn nguyện rồi.
Chỉ thế thôi... Chỉ một yêu cầu tưởng chừng là rất biết điều và nhỏ nhoi nhưng hóa ra đàn ông họ cho đó là chuyện khó, mà vì khó họ đã ko làm. Đàn ông thật khó hiểu...



Sự thật trong câu chuyện của mình sao mà khó tin giống như phim vậy. Anh về VN rồi mất hút nhiều ngày để rồi tới một hôm, người bạn thân của anh báo cho mình biết anh có bạn gái mới. "Cứ thoải mái đi em" - bạn thân của anh khuyên. Mình nói "vâng" và chấm hết mối tình cảm sâu nặng của chính mình như thế đấy.
Trên FB, ngay trước mắt mình, anh thay đổi tình trạng hôn nhân để trở thành một người đàn ông đang đeo nhẫn.
Khi ấy, mình biết, anh và mình còn xa lạ hơn cả những người dưng nước lã nữa. Đầu năm, anh vẫn còn có thể quan hệ với mình.
Cuối năm, anh về VN, bỏ qua mọi sự liên lạc từ mình, tập trung lên kế hoạch cưới một người con gái khác – là một đám cưới được xây dựng trên cơ sở tình yêu, sự tự nguyện và hạnh phúc tột cùng của hai bên.
Ngay đến một ý định nói chuyện thẳng thắn với mình một lần - dường như cũng không có. MÌnh không đủ tâm huyết để giậ hay trách ai nữa. Chẳng có lựa chọn nào thông minh hơn vào lúc đó ngoài việc im lặng chấp nhận kết cục này như một sự thật hiển nhiên. Chỉ thế thôi.
Có vẻ như ai cũng cho rằng cảm giác bị mất đi người yêu là cảm giác đau khổ hơn cả, đáng để phải ghen tị, dằn vặt, để bụng với nhau vì điều đó. Nhưng thực chất, khi tình yêu đã không còn, mình không nghĩ quá nhiều đến chuyện người ta đang yêu ai, đang vui vẻ như thế nào trong khi mình đau khổ... Bởi nhẽ, đã hết tình cảm thì người ta sướng hay khổ đều không nên liên quan tới mình nữa. Chí ít, mình đủ có học để nghĩ được như vậy.
Điều khiến mình đau khổ hơn cả đó là mình sẽ ko bao giờ có thể tự hào rằng: "Tôi đã từng yêu và được yêu bởi một người con trai tử tế, đàng hoàng, rằng tôi được tôn trọng cho đến phút cuối cùng trước khi chia tay vì tôi xứng đáng". Sau chừng ấy năm, tâm huyết đấy, sâu nặng đấy, hết lòng lắm đấy, nhưng ngay cả cơ hội tận hưởng cảm giác không chút ăn năn, không chút nuối tiếc khi tình yêu qua đi, cũng vuột khỏi tầm tay mình mất rồi ...
Đa số các câu chuyện tình yêu đều ko có đúng, ko có sai, càng chẳng ai có lỗi với ai cả, chỉ là có lỗi với chính bản thân mình hay ko thôi. Mình đã có lỗi rất lớn với bản thân như thế đấy. Xét cho cùng, tất cả đau khổ, ê chề nhục nhã đều là cái giá mình phải trả, là trách nhiệm mình phải chịu cho sự lựa chọn của chính mình, có đúng vậy ko?


@};-@};-@};-
Quãng thời gian sau đó là những ngày đen tối với quá nhiều ám ảnh khủng khiếp, như những trận chiến dai dẳng, đeo bám mãi không thôi.
Tuy vậy mình chưa bao giờ có ý định tự tử hay làm điều gì hành hạ bản than cả.
Đúng hơn là mình ko còn bất kỳ ý định gì cho chính sự sống của bản thân nữa cả.
Cảm giác sống không bằng chết chắc cũng chỉ đến thế. Mình vẫn vui cười, ko dám nghe nhạc, thuê rất nhiều đĩa hài về để xem.
Có lắm lúc xem hài mà mình khóc ko ngừng được, chẳng biết vì lý do gì.
Cứ như thế cho đến một ngày, vào tháng 5 năm ngoái, mình bị tai nạn.
Hôm đó, mình lái xe quanh khu phố mình đang ở, mua sắm vài thứ cho bản thân. Trong ánh nắng chiều muộn, mình nhìn thấy có một chàng trai đang trách yêu cô bạn gái vì cô ta không cẩn thận nên bị ngã. “Em cứ như con lật đật ấy” – anh ta nói. Khung cảnh quen thuộc quá, thân thương quá, kỷ niệm đi cùng với nỗi ám ảnh về tháng 9 khủng khiếp đó - mọi thứ cứ đan xen nhau hiện ra trong đầu óc mình. Lúc ấy, mình ko còn định thần được là đang đi giữa ngã tư nữa. Vì thế mà tai nạn tông xe đã xảy ra với mình như một lẽ dĩ nhiên.
Mình được đưa vào viện sau đó…
Mình còn nhớ rằng, khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật khối máu tụ, bác sĩ có nói với bố là mình vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, vì lúc tỉnh lúc không nên phải theo dõi. Khi ấy, thật quái dị là mơ hồ mình cảm thấy … vui lắm.
Cái ý nghĩ sẽ bị bỏ mạng hoặc bị mất trí nhớ không hiểu sao lại khiến mình vui đến thế.
Lúc đó, cái chết giống như một sự giải thoát vậy. Có lẽ chỉ như thế thì niềm hạnh phúc, sự trong sáng, hồn nhiên, sự tự tin, lòng tự trọng - mọi thứ mới trở lại với mình một lần nữa... Nhưng còn bố mẹ mình thì sao... ?
Mình đã dừng lại dòng suy nghĩ ấy tại đó...

Gửi bạn,
Đêm qua là một đêm dài đối với mình. Vô tình đọc được câu chuyện này của bạn, mình xúc động lắm và đã nghĩ rất nhiều.
Trên đây là những đoạn trích khiến mình ám ảnh nhất trong câu chuyện bạn kể. Mình rất cảm phục cách bạn nhìn lại những gì đã qua.
Hàng ngày, mình nghe người ta nói về tình dục bằng những cử chỉ, thái độ và ngôn từ thô thiển nhất có thể. MÌnh nghe người ta lải nhải các cụm từ như "phang nhau", "xếp hình", "đóng gạch" để nói về tình dục mà có cảm giác tình dục chỉ là một thứ trò chơi giữa trai và gái, một ham muốn xác thịt đơn thuần được thực hiện dựa trên thỏa thuận được, mất của trai và gái.
Nhưng thật lạ là qua lời kể của bạn, lần đầu tiên, mình cảm nhận về tình dục như một thứ gì đó đầy yêu thương và trong sáng. Có lẽ, tình dục chỉ trọn vẹn khi nó bước ra từ tình yêu chân thành như vậy thôi. Mình nghĩ, chắc hẳn chính người đàn ông của bạn đã ko để tâm tới điều này nên anh ta mới có thể cư xử như vậy đấy.
Khi bạn mô tả về cảm giác vui với ý nghĩ có thể sẽ mất mạng hoặc mất trí nhớ, mình biết bạn đã ở tận cùng của nỗi đau khổ rồi. Nhưng ngay cả khi đó, mình vẫn nhận thấy tình yêu ở bạn. Mình tin tình yêu sẽ chỉ ngày một sâu sắc thêm chứ ko bao giờ mất đi ở những người như bạn.
Cám ơn rất nhiều vì bài viết.
02:40 CH 27/06/2012
t
thaoanhtrang
Hóng
467Điểm·1Bài viết
Báo cáo