Có lời đáp rồi còn gì, đó là biết khổ nhưng không tránh, không thoát ra được, thì mãi mãi vẫn cứ đau khổ thôi. Ai cũng nhịn nhục, ai cũng sống mòn mỏi, nhưng để dũng cảm đứng lên thì hiếm. Như bạn thanh304, tớ nghĩ bạn đã phải rút ra được là bạn muốn gì và phải làm gì rồi chứ? Không ai khác hơn là chính bạn mới cứu được bản thân ra khỏi tình cảnh này.
Có lẽ do mẹ chồng quá hoàn hảo trong mắt chồng nên mới như vậy đó bạn. Mình thì ko cố gắng được như mẹ chồng, mà có cố thì cũng chỉ là bản sao mà thôi. Tội gì phải cố. Cái gì đúng thì làm, bạn nghĩ đúng, làm đúng thì cứ thế mà xử thôi. Mình cũng sợ đàn ông nghe lời mẹ lắm. Cái gì cũng ý kiến của mẹ là nhất, còn của vợ thì .... Mai mốt mà có đẻ con trai, mình cũng chả muốn con trai mình như vậy. Tình cảm gì cũng đều có từng nấc thang phát triển: bé thuơng mẹ thương cha, lớn lên tình cảm dành thêm cho vợ, rồi sau đó cho con, cho cháu. Đừng sống trái quy luật, nhập nhằng mệt lắm.
Bảo chồng xây đẹp vào, xong rồi đưa cho bạn một cục tiền để trang trí nhà cửa. Bạn vào topic Chăm sóc nhà theo kiểu Nhật Hàn học hỏi kinh nghiệm, tổ chức sắp xếp nhà cửa thật kỹ càng, ai để cái gì sai chỗ, dùng sai khăn v.v... thì la toáng lên, khó tính như cảnh sát ấy, thế là khẳng định chủ quyền lãnh thổ được ấy mà.
ú lều /:), chồng em và mẹ chồng rất nhiều chuyện, như 2 bà hàng xóm với nhau ấy :)), bất kể chuyện gì của e từ bé đến lớn thì chồng em đều thưa với mẹ anh ấy 8-}, hnay e làm gì, mua gì .... đều đc anh ấy tâu lại, nhiều khi e ức k chịu đc luôn :-Cũng hoàn toàn chính xác với chồng mình :(
Mình không thấy là bạn ích kỷ mà thấy bạn quá hiền. Hiền đến nhu nhược. Chuyện khi con gái sinh về nhà mẹ đẻ để nhờ mẹ chăm là chuyện rất bình thường và gần như hiển nhiên. Chỉ khi không nhờ được mẹ đẻ mới tới mẹ chồng mà thôi. Hơn nữa người sinh con là bạn, có phải chồng bạn đâu mà anh ấy có cái quyền "khăng khăng" còn bạn lại "không dám cãi một lời"?Có thể suy nghĩ của mình khác với bạn. Nhưng với mình vợ chồng là bình đẳng. Mình sẽ không lấn lướt ăn hiếm chồng nhưng mình cũng không coi chồng lớn hơn mình để mà lúc nào cũng răm rắp nghe theo. Cả vợ chồng đều phải có tiếng nói. Và còn tùy việc mà người này sẽ có quyền quyết định nhiều hơn người kia. Ví dụ như việc bạn sắp sinh em bé và ai sẽ là người giúp chăm sóc bạn và con. Mình cho rằng việc này ảnh hưởng trực tiếp tới bạn vì vậy bạn phải là người được quyền quyết định cuối cùng. Hơn nữa phần lớn mọi người đều nhờ mẹ đẻ chăm sóc. Như vậy cũng là bình thường. Việc gì chồng bạn không đồng ý?Mình công nhận mình không phải là người phụ nữ khéo léo nên không thể khuyên bạn phải ti tê với chồng này nọ. Nếu là mình thì mình sẽ nói thẳng với chồng là mình sẽ mời mẹ đẻ qua. Vì mình cần bà. (Chỉ là thông báo với chồng chứ không xin phép hay giải thích gì cả.) Còn chồng nếu muốn mời mẹ qua chơi hay thăm cháu gì đó thì tùy chồng. Nhưng mình không muốn nhờ mẹ chồng vì mình sẽ ngại và con gái lúc sinh em bé rất cần có mẹ đẻ. Và đã mời mẹ đẻ qua thì 2 vc phải lo tiền cho mẹ qua. Chứ đừng để mẹ phải tự trả. Nếu chồng nhất định không thì cứ hỏi anh ấy là ai là người sinh con? Ai là người cần sự giúp đỡ. Bảo anh ấy bỏ cái tính vô lý đi là vừa.Còn việc về ăn tết tới với ba mẹ cũng vậy. Rất có thể môi trường sống của mình khác nên suy nghĩ của mình cũng khác. Mình cho rằng mình bình đẳng với chồng thì ba mẹ mình cũng bình đẳng với ba mẹ chồng. Và như vậy, sẽ không có cái việc cần xin phép mới được về nhà mẹ. Chỉ cần thông báo mà thôi. Không bao giờ có cái việc xin phép hay hỏi ý kiến. Nói chung do mình quan niệm như thế. Nên cách đối xử của mình với chồng và với nhà chồng cũng khác. Từ cách nói của mình cũng đã không để họ có cơ hội gì để ngăn cản. Tuy nhiên mình rất công bằng và chân thành. Không bao giờ đối xử tệ với nhà chồng. Nên không ai có bất cứ lý do gì để trách móc mình cả. Có thể họ sẽ không thích và có thể sẽ nói gì đó sau lưng mình. Nhưng trước mặt thì không dám vì họ sẽ không có lý do gì cả. Mình đối xử tốt với mọi người. Nhưng những gì thuộc cuộc sống hay quyền của mình thì mình vẫn làm và không hề cảm thấy sợ khi phải làm.Mình cũng không bao giờ chỉ vâng vâng, dạ dạ với MC rồi làm theo ý mình. Mình sẽ nói rõ ý của mình và lý do. Nhưng lúc nào cũng tôn trọng và lẽ phép với bà. Ví dụ như nếu má chồng nói ăn thêm cho hết đồ ăn. Nếu cố được thì mình cũng sẽ cố. Nếu không, mình sẽ nói với mẹ là "Con no quá mẹ ơi. Ăn không nổi nữa." Thế thôi, không hỗn hào, cũng không tự ép mình phải thỏa hiệp. Miễn là mình rất thành thật với mọi người và với cả bản thân mình. Đối với mình sẽ không có cái việc ráng nhịn rồi bằng mặt mà không bằng lòng. Cái gì mình nghĩ thì đó là cái mình nói. Nói thế thôi nhưng có lẽ trong trường hợp của mình thì được vì má chồng của mình hiền và vì mình độc lập. Nhưng nếu BMC mà không hiền, không hiểu thì mình sẽ dọn đi thật xa và tránh gặp mặt thôi.
Cần tìm xem, chồng bạn đam mê gì mà mẹ lại ngăn cản.... Từ những thứ nho nhỏ đó, ta khoét sâu ra để cho chồng bạn lớn dần lên thôi.
những ng quý mẹ quá thể thường cũng trọng gia đình cũng sẽ đối xử với bố mẹ mình tốt nếu mình đối xử với nhà chồng tốt.
Nhưng mình có 1 vấn đề khác muốn tham khảo ý kiến các bạn, các chị: đó là trường hợp, mình nhất định không về, chồng mình thấy vậy đành chấp nhận ko về, ở riêng tiếp với mình nhưng trong lòng lúc nào cũng ko thoải mái, nghĩ vợ là người chỉ biết vì bản thân, ko biết nghĩ cho chồng, ko muốn ở gần nhà chồng trong khi chồng là con trai 1 thì mình nên xử lý như thế nào?
Các việc như quan tâm đến bmc, quà cáp, giỗ tết,... thì mình lo đầy đủ rồi, chồng mình cũng chưa phải phàn nàn gì.