Về quan điểm tôi cho rằng, ngoại tình 12 - 20-30 năm khôgn quan trọng. quan trọng là cân bằng đưuocj cuộc sống. ai cũng vậy thôi đừng để mất HPGĐ là được. không phán xét, không đặt giá trị VH, không đặt cái giá trị đạo đucws,.... Quan trọng là biết cân bằng cuộc sống !
Cho đến phút cuối kết thúc chia tay của 2 gia đình hoàn toàn ko vì mối quan hệ của chúng tôi mà tan nát. Tất cả đều nằm ngoài ý muốn.
Bảy năm bên nhau, trải qua bao thăng trầm biến cố trong gia đình, anh luôn đi sát bên tôi, động viên, chia sẻ là động lực cho tôi cố gắng cho đến những giây phút ko cố nổi nữa. Tôi đã khóc bên anh rất nhiều cho chuyện gia đình tôi và cả mối quan hệ bế tắc của chúng tôi.
Có những khi anh buồn ủ rũ, tiều tụy vì cô ấy hay khi anh vội vàng phóng xe đến quá muộn, họ đã kịp rời đi, khi anh ngồi gặm nhấm từng dòng tin nhắn của vợ đang nhắn yêu đương, nhớ nhung người đàn ông khác. Anh đau lòng một tôi đau lòng xót xa mười. ..
Kết thúc một mối quan hệ đầy chua xót, tôi chưa biết mình sẽ đi về đâu. Cuộc sống mới của 2 mẹ con sẽ thế nào. Có anh hay không có anh trong cuộc sống sau này đều do duyên trời run rủi.
Nhiều khi tôi mơ một mái nhà có anh và bọn trẻ, tôi sẽ chụp một bức ảnh gia đình thật đẹp hai mẹ con tôi và hai bố con anh. Một bức ảnh thật tình cảm có sự rạng rỡ niềm vui trong ánh mắt, tôi sẽ treo ảnh ở phòng khách, ngôi nhà mới chúng tôi chung tay xây dựng và vun vén để mỗi khi nhìn vào đó các thành viên cùng nhau cố gắng, ko có gì là riêng chỉ có chung, chung niềm vui, nỗi buồn, chung mọi khó khăn, sống yêu thương, hòa thuận, ấm êm, cùng nhau nhìn duy nhất một hướng mà phấn đấu. Rồi tôi sẽ làm cho bé của anh gọi tôi bằng mẹ, tiếng mẹ nghe thân thiết và máu mủ, tôi ko có công sinh nhưng sẽ có công nuôi dưỡng. Thằng bé nhà tôi gọi anh bằng bố, anh sẽ chăm lo, che chở. Cả nhà quây quần, hạnh phúc chả mấy mà các con trưởng thành chỉ còn lại đôi tình già có nhau suốt ngày ngồi rủ rỉ ôn chuyện hôm qua..mình đã gặp nhau ra sao, yêu nhau thế nào và trải qua bao thăng trầm, giông bão mới được ở bên nhau, ngày hôm nay có được hạnh phúc cùng giữ gìn, nâng niu và trân trọng.
Giấc mơ thật đẹp, tôi muốn mình giữ giấc mơ đó dù là ảo vọng. Anh đã đến bên đời tôi và có thể sẽ ra đi mãi mãi. Anh quyết định cuộc sống của anh theo cách riêng anh muốn. Tôi muốn một sự yên tĩnh ko muốn lòng mình bão giông mãi nữa. Đừng hy vọng vì chính sự hy vọng của tôi sẽ giết chết một gia đình. Đừng chờ đợi sẽ làm anh rối ren thêm. Đừng nuối tiếc để cả hai dùng dằng ko nỡ. Anh lựa chọn cuộc sống của anh ko vì thương xót mẹ con tôi. Còn tôi vẫn phải sống cho con và cho chính cuộc đời tôi nữa. Tôi sẽ lại bước tiếp từng bước, từng bước đơn độc nhưng vững vàng, có thể duyên tôi chưa cạn sẽ có một bàn tay nắm lấy một bàn tay đang lẻ loi, chới với, niềm tin chưa tàn lụi hà cớ gì ko nghĩ đến một ngày mai, đừng tuyệt vọng tôi ơi tự động viên mình vậy.
"Duyên phận giữa người với người thật sự rất sâu, có thể gắn bó đến ngàn năm, mặc cho phong trần lên xuống, ôm mãi một mối tình không đổi.
Duyên phận giữa người với người cũng rất cạn, chẳng qua là một khoảnh khắc gặp gỡ, xoay người liền vĩnh viễn thành người lạ."
Nhiều khi nên nghĩ thoáng một chút để chúng tôi cùng thấy nhẹ lòng. Khép lại 7 năm bên nhau đã có biết bao nhiêu buồn vui và những tiếng thở dài. Ngày mai chúng tôi còn là gì của nhau cũng chưa biết, chỉ có quãng đời đã qua mãi là một kỷ niệm đẹp ko thể quên trong tâm trí của tôi và anh.
"Con đường mình đi sao chông gai
Bước vào đời nhau bao lâu nay
Anh ơi, anh ơi! Sao đắng cay?"
Sau này nghe LQ hát dễ làm tôi khóc mất, nhớ anh, nhớ những ngày đầu yêu anh. Chỉ mong cả hai cùng đón nhận một cách thanh thản nhất. Tất cả sẽ còn là hoài niệm để nhớ một thời ta đã yêu. Chia tay tình yêu của tôi..
"Hạnh phúc trong tầm với đã không còn tới
Khi vắng em trong đời
Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời
Giờ đã xa ngàn khơi.
Ngày đó ta lầm lở, bỏ mặc nhau hững hờ
Để tiếng yêu rạn vở rồi thời gian xóa mờ
Mãi vô tình đến bây giờ
Nhận ra hai đứa không còn nhau.
Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã
Xô cuốn ta miệt mài
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài
Lạc mất nhau ngày mai.
Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu
Ngày tháng thơ mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu
Sẽ ghi lại biết bao điều
Để nhớ một thời ta đã yêu.
Thì thôi ta đã nỡ lìa xa bến bờ
Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ
Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ
Mình mới quên ngày xưa.
Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về
Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề
Để lại bao hối tiếc ghi khắc tên người
Gọi mãi trong đêm buồn...."
-The end-