Có Manly nè, lâu lắm mới thấy nhà mình nổi lên, lâu lắm không gặp những người cũ :LoveStruc:
Phân tích 1 cách lạnh lùng:- Đàn ông nào mà hỏi câu đó, khả năng thứ nhất là nó dở hơi, khả năng thứ 2 là may ra nó chỉ là thằng biết nói mà không biết làm.- Đàn ông nào mà có ý đó, có nghĩa là nó coi nó là nhất, ngoài bản thân nó ra, nó chả quan tâm gì đến ai nữa cả. Tính nó ích kỷ vô ngần!- Thằng đàn ông nào mà nói câu đấy, yếu đuối vô cùng; không đủ khả năng để làm chồng và làm chỗ dựa cho cả gia đình.- Thằng đàn ông nào mà nói câu đó, chỉ là đồ trẻ con.Tóm lại, tớ mà là bạn gái cậu; tớ sẽ không trả lời câu hỏi ấy, mà bỏ cậu ngay. Như thế mới là cách xử lý hợp tình hợp lý nhất. Còn nếu cô ấy không trả lời, mà vẫn còn yêu cậu, thì có nghĩa là cô ấy sẵn sàng hy sinh (ngu muội/ mờ mắt) vì tình. Cậu đã vừa ý chưa nào?P/S: Tớ là 1 ông bố nhá.
Vô lý quá, càng nghĩ càng tức, tối nay về em phải làm rõ chuyện này, lành thì làm gáo, sứt thì làm môi, lôi thôi cho vào quá khứ luôn :Surprise::Surprise:
Nhưng massage đàng hoàng mà bị bỏ thì hơi oan. Bây giờ cách tốt nhất là khéo léo vuốt giận vợ, rủ cô ấy vào chỗ mà bạn massage để chứng thực đây là chỗ đàng hoàng :LoveStruc: :LoveStruc: :LoveStruc:
@ Thông xanh: Với bạn Mai thì ưu tiên số 1 của TX-LX chắc nên là tiếng Việt. Những thứ khác sẽ đến với con rất tự nhiên. Còn tiếng Anh thì cứ từ từ chờ, nếu bố mẹ kết bạn với gia đình nói tiếng Anh nào đó, thỉnh thoảng tụ tập cho các con vui chơi với nhau thì bạn Mai cũng nói tiếng Anh từ lúc nào không hay ngay thôi, hoặc là tìm một nanny người Anh là ok rồi.
Còn các bạn nam cho hỏi các bạn có bị vợ chửi nhiều không?Thực ra mình viết ở đây k phải để nói xấu vợ vì các bạn có biết mình và vợ mình là ai đâu, ma là hôm qua sau khi vợ mình chửi, mình tự nhiên thấy trống rỗng quá, nếu không có con bé thì mình đã đi ra khỏi nhà ngay, nhưng mình vẫn phải ở nhà để sáng đưa con đi học. Liệu vợ mình có thể thay đổi không, ko biết vợ mình có bức xúc hay đầu óc có vấn đề gì không mà lại như vậy. Riêng mình mỗi lần mình nói điều gì đó mà văng tục là mình đã thấy ngượng mồm lắm rồi.
Ở cơ quan, ở gia đình, khi hai bà phụ nữ ngồi với nhau thể nào cũng chê chồng vài câu. Quả thật đàn ông cũng có nhiều thiếu sót song chúng tôi cũng rất nhiều tâm tư.
Các bà chê chúng tôi về đến nhà là cầm ngay tờ báo hoặc dán mắt vào màn hình TV, không tâm sự chuyện trò gì. Hiện tượng đó hoàn toàn đúng. Nhưng đàn ông cứ bước chân ra khỏi cửa là bắt đầu cuộc cạnh tranh rất khốc liệt với đối tác, với đồng nghiệp. Chỗ đứng của chúng tôi có thể bị mất, việc làm của chúng tôi có thể không còn. Nếu không giỏi cạnh tranh thì người đàn ông không khẳng định được mình.
Trò chuyện là môi trường sống của phụ nữ. Chỉ phụ nữ mới có thể rì rầm với nhau nửa ngày liền mà không có việc gì quan trọng cả. Còn đàn ông, nếu không có việc gì cần thì không có gì để nói. Nếu một cặp vợ chồng mà ngày nào cũng ngồi đối diện nhau, nói chuyện với nhau hàng giờ liền thì đó là dấu hiệu sắp phải chia tay nhau rồi. Các bà muốn chúng tôi trò chuyện vì với các bà đó là một sự liên hệ, là cảm giác không bị bỏ rơi, không cô đơn. Nhưng đàn ông biết nói gì? Ba chữ anh yêu em mà các bà thích nghe nhất thì chúng tôi đã nói cả tỉ lần rồi, nói lại nữa sợ nhàm chán. Vả lại, đàn ông có thể nói chuyện với phụ nữ bằng mắt, bằng tay và bằng nhiều thứ khác. Sao các bà không học lấy cách nghe những ngôn ngữ không lời của chúng tôi. Lời nói ra là bạc, lời chưa nói là vàng.
Các bà kêu rằng đàn ông hay tụ họp, hay bù khú. Nhưng chúng tôi nói rằng: "Giàu nhờ bạn, sang nhờ vợ". Nếu không có bạn bè thì liệu chúng tôi có làm ăn được không? Đàn ông xem mối quan hệ bạn bè là một thứ vốn vô hình còn đồng tiền trong túi là vốn hữu hình. Vốn hữu hình thì đếm được và có hạn, còn vốn vô hình thì không đếm được và vô hạn.Người đàn ông thành công là người biết biến vốn vô hình thành vốn hữu hình. Vì thế chúng tôi coi việc tụ họp, bù khú như một hạng mục phải đầu tư, đó là đầu tư vào mối quan hệ. Chẳng phải đàn ông thích bia bọt, thích rượu chè vì chúng tôi có bao giờ uống bia, uống rượu một mình đâu. Người đàn ông nhục nhất là phải nghe câu: "Được vợ mất bạn". Nếu các bà biến chồng mình thành một người như thế tức là các bà đã làm hỏng một người đàn ông rồi.
Các bà chê chúng tôi không hiểu gì về phụ nữ cả. Vậy các bà có hiểu chúng tôi không? Các bà có hiểu rằng công việc chính là điều quan trọng nhất đối với đàn ông? Một người đàn ông công việc ngập đầu ấy là anh ta đã được xã hội thừa nhận. Nhàn rỗi, ấy là người đàn ông vứt đi và sớm muộn gì cũng sẽ hư hỏng. Trong khi chúng tôi công việc bận ngập đầu thì các bà đòi hỏi phải gọi điện thoại thường xuyên, phải đi siêu thị với các bà, phải đến shop thời trang cùng các rồi phải về nhà đúng giờ...
Đàn ông đến khổ sở vì những cái "phải" ấy. Giá như thế giới đàn ông ai cũng có thể phân thân được như Tôn Ngộ Không, một ông chồng đi làm việc kiếm tiền và một ông chồng luôn ở bên vợ, nhảy nhót, nói chuyện, đi siêu thị, đến shop thời trang... thì hay biết mấy.
Tôi cảm thấy rất giận những người đàn ông như chồng chị - sống tình cảm nhưng chỉ biết nuông chiều theo tình cảm của mình, không biết nghĩ cho tình cảm của người khác. Anh ta yêu người phụ nữ kia đến mức muốn có con với người ấy mà lại nhẫn tâm để người ta phải sống trong bóng tối, không cho đứa con mình một danh phận hợp pháp. Cùng lúc anh ta đánh cắp tình yêu của hai người phụ nữ, dành cả tuổi xuân cho anh ta, sinh con cho anh ta, chấp nhận đi bên lề cuộc đời của anh ta theo những cách khác nhau.
Anh ta bảo với chị rằng "không bao giờ bỏ con". OK, trên thực tế nó là những đứa con của anh ta, anh ta có quyền (và nghĩa vụ) chăm sóc và nuôi dưỡng. Nhưng anh ta không thể tham lam sở hữu con cái theo cách mình muốn. Khi có con với người khác, anh ta có nghĩ đến hậu quả mình phải gánh chịu không? Tôi cho rằng không có thằng đàn ông nào mù quáng đến mức không nghĩ đến điều đó, nhưng anh ta tin tưởng vào sự vị tha của chị, thế thôi. Anh ta yêu con nhưng tình yêu của anh ta thật ích kỷ, chỉ biết vun đắp cho cái trước mắt mà không nghĩ đến cả cuộc đời của nó.
Không khuyên chị ly hôn, nhưng hãy mạnh mẽ lên chị. Chị phải đưa sự lựa chọn cho chồng. Anh ta là người có lỗi thì anh ta phải tự quyết định, chị cần phải buộc anh ta tự thu xếp và đưa ra lựa chọn cho bản thân mình chứ chị đưa yêu cầu lại dễ dàng cho anh ta quá. Chị sẽ không đủ sức mạnh để có sự lựa chọn và phán xét thỏa đáng đâu. Ừ thì chị chấp nhận vì con, nhưng con chị khi lớn lên và hiểu hết sự việc, liệu nó có căm hận một người bố đã dày vò tinh thần của mẹ nó trong ngần ấy năm trời?
Có một điều là dù chấp nhận hay ly hôn, chị vẫn phải chuẩn bị tâm lý cho con cái để tránh những tổn thương tinh thần cho các con.
Mong chị sớm vượt qua nỗi đau này.