Mình cũng đang tâm trạng vô cùng . Đọc tâm sự của bạn thấy nghẹn đắng ...Mình cả tuần nay đang nghĩ chuyện LH chồng nên lọ mọ vào đây. Yêu nhau 6 năm và 4 năm kết hôn là mối tình đầu có nhiều kỉ niệm. Mình cũng tự nhủ phải trân trọng những gì mình có và cố gắng suy nghĩ thật sáng suốt.Mong thời gian sẽ giúp bạn lành vết thương.
Bạn tamnguyen a, chồng bạn ra đi đột ngột, dĩ nhiên anh không an lòng mà bỏ bạn đâu. Nhưng mình tin rằng ở đâu đó, anh vẫn mong bạn được hạnh phúc, vì ra đi mà để nỗi đau sầu quá lớn nơi bạn hẳn chồng bạn cũng thấy nặng nề lắm. Bạn cứ tin vào Đấng quyền năng để có nghị lực mà sống tiếp, bớt đau buồn đi để chồng bạn thấy thanh thản, đó cũng là cách bạn thể hiện tình yêu mãnh liệt của bạn với chồng đó.
Câu chuyện con nhện và phật Quan ÂmTrước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!”. Phật gật đầu, đi khỏi.Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”Nhện nói: “Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”Phật bảo: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.”Phật nói: “Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!”Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm…
. Chị không biết trước đây em theo đạo nào, nhưng nếu là đạo Phật thì con đường thứ 1 mà em đưa ra nếu thực hiện thì em có tội trước hết là với cha em, rồi cha mẹ chồng. Em nghĩ sao khi các bậc sinh thành đã mất một đứa con giờ lại mất thêm đứa nữa. Chị mong em bình tâm, tỉnh trí, cố gắng không để thời gian rảnh rỗi nhiều quá trong thời gian này. Cố sắp xếp để gặp gỡ người thân, bạn bè thên hoặc dành thời gian đi làm các việc thiện nguyện….., chia sẻ nỗi đau để mong linh hồn chồng em được siêu thoát. Em vẫn còn may mắn hơn nhiều người là có được tình yêu trọn vẹn của chồng và của gia đình. Đừng bi quan và dằn vặt mình nữa, hãy sống tốt cho em và cho cả chồng em nữa. Chị nghĩ ở thiên đàng, chồng em sẽ không vui nếu thấy em cứ đau khổ như vậy. Cố lên nhé. Nỗi đau nào rồi cũng vơi, hãy chấp nhận thực tế và sống tốt để tâm hồn mình và chồng em nơi chín suối được thanh thản. Mong sớm nhận được tin “happy” từ em:LoveStruc:.
<Em cứ tưởng càng về sau thì nỗi thương nhớ chồng càng nguôi ngoai, ai ngờ nó càng tăng lên gấp bội. Hằng ngày em vẫn ngóng chờ tiếng xe của chồng. Ngày nào em cũng gọi điện và nhắn tin cho chồng trong tuyệt vọng đau khổ. Mỗi tuần em ra mộ chồng 2-3 lần để nói chuyện với anh.>
Em cũng giống chị vậy, cứ điên điên dại dại lấy 2 cái đt ra tự nhắn tin cho mình. Hiện giờ, anh chồng em phải tịch thu cái đt này luôn. Nỗi đau mỗi ngày lại nặng nề hơn, thế mà mọi người cứ an ủi em là chuyện hôm nay như một cốc nước nóng, ngày một nguội dần. Uh, thì cũng có thể nguội, nhưng thời gian có thể là 1 năm, 3 năm hay nhiều năm hoặc là mãi mãi. Mà thôi, thì đành số phận em là vậy, chỉ thương cho anh ấy, ra đi khi đang hạnh phúc nhất, ra đi khi bao ước nguyện chưa thành, thậm chí một lời cũng chẳng thể nói với em. Em biết anh ấy đau khổ lắm, vì anh ấy yêu em và không bao giờ muốn em sống như thế này đâu.
Em đang ngấm đòn đau của số phận đây. Cũng như chị ngoc.nguyenhong đã nói, không có can đảm vứt hết tất cả thì đành đối diện với nó. Nhưng thật tình em chẳng biết đối diện thế nào nữa.
Từ sau ngày đưa anh ấy đi, mình về nhà mình ở hẳn, hàng ngày cứ 7h tối thì chạy qua nhà anh ấy để cùng mọi người đọc Kinh cầu nguyện cho anh ấy (gia đình chồng mình đạo Chúa). Ngày nào cũng vậy, cho đến nay cũng được 58 ngày rồi. Ba Mẹ chồng thì bảo, mình cứ làm thế nào cũng đc miễn sao mình cảm thấy dễ chịu nhất. Tuy nhiên hiện giờ mình chỉ muốn ở 1 mình. Về nhà mình cũng đầy hình bóng của anh ấy, về nhà chồng cũng đầy hình bóng của anh ấy - nhất là khi vào phòng riêng của hai đứa, căn phòng mà mình và anh ấy cùng nhau chuẩn bị từ 6 tháng trước nhưng ở chỉ đc có 1 ngày. Nên mình có ý định dọn ra thuê nhà ở riêng, cũng là để thờ cúng anh ấy riêng tư hơn (Gia đình mình đạo Phật - mình theo đạo chồng, nên không thể thờ anh ấy trong nhà được) Gia đình mình thì không cản, vì cũng cảm thấy đó cũng là 1 cách giải quyết tốt cho mình hiện giờ.
Lúc đầu mình dự định không nói cho ba mẹ chồng biết, vì sợ ba mẹ buồn, nhưng hôm đó không biết sao mà mình lại buột miệng nói ra điều ấy (mình đã đặt cọc nhà thuê rồi, họ xây gần xong - khoảng giữa tháng 6 là giao nhà). Ba mẹ lặng hết cả cả người, và sau mấy ngày thì ba mẹ nói thẳng với mình là không đồng ý, ba mẹ muốn mình ở gần ba mẹ để ba mẹ thay anh ấy chăm sóc mình. Ba chồng chỉ cho mình căn nhà cách nhà chồng mình có 2 căn và kêu mình thuê nhà đó để ở nếu không muốn về lại căn phòng mà ai cũng biết là mình không thể ở trong đó. Mẹ chồng mình nói nhiều lắm, mình đau đớn khủng khiếp. Me nói rằng: "Chồng con còn thì con là con dâu, nhưng bây giờ con là con gái của Mẹ, 2 Mẹ con mình đau đớn như nhau, con cho Mẹ cơ hội chăm sóc con và con cũng chăm sóc Mẹ, 2 mẹ con mình nương dựa vào nhau mà sống". "Ai cũng hỏi Mẹ là hiện giờ con đang sống ở đâu, Mẹ đau lòng lắm..". "Chỗ của con là ở cạnh Mẹ, việc cuối cùng mà chồng con làm là đưa con về cạnh Mẹ, sao con không tiếp tục công việc của chồng...". Ui chao, những câu nói mà mình nghe đứt ruột, nát gan. Mình đã mất Mẹ 10 năm rồi, mình tha thiết có 1 người Mẹ như Mẹ chồng mình, thế nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ mình không dám đón nhận điều đó.
Ở nhà chồng hoặc ở gần nhà chồng thì mình đau đớn quá vì cứ nhìn thấy hoài những ký ức cũ. Mà rồi đi thì mình nói thế nào với ba mẹ đây? Vả lại, mình cứ sợ sự hiện diện của mình là 1 việc nhắc đến sự mất mát đối với ba mẹ chồng. ba mẹ già rồi, và ba mẹ vẫn có những người con khác, những đứa cháu xinh xắn đáng yêu... có thể làm ba mẹ khuây khỏa. Còn mình, mình ủ ê, khóc suốt, ai mà chịu nổi ?
Vậy, các chị ơi. Mình làm thế nào bây giờ ? Giúp mình với. Đầu óc mình giờ không chịu hoạt động. Mình chẳng còn nghĩ ra cách nào cho rõ ràng cả.
Bạn ơi, mình mong bạn hãy suy nghĩ thật kỹ càng trước khi quyết định mọi chuyện. Con người ta thường không trân trọng những cái đang có, cứ đi tìm hoài những cái khác, để khi mất rồi... mới biết hối hận thì muộn màng lắm bạn ạ.
Mình lúc nào cũng cầu xin Đấng tối cao cho mình đc gặp lại anh ấy. Dù chỉ là một lần thôi, trong cơn mơ cũng được để nói với anh ấy câu mà mình chưa kịp nói và cũng chưa từng nói với anh ấy,mình sẽ nói với anh ấy rằng, mình yêu anh ấy nhiều lắm, yêu suốt đời suốt kiếp, yêu anh ấy hơn cả mạng sống của mình.
Cám ơn Chị rất nhiều vì đã dành nhiều thời gian như vậy để chia sẻ với em. Em ngày đêm vẫn cầu nguyện xin Chúa ban ơn lành, thứ tha tội lỗi cho anh ấy và xin cho em có đủ niềm tin và nghị lực vượt qua khó khăn này. Em có muốn mình sống thế này đâu chị ơi? Em cũng muốn mình vui vẻ, khỏe mạnh, hạnh phúc... như mọi người. Nhưng thật khó khăn. Em không biết mình phải làm gì và nên làm gì nữa. Liệu có thể nguôi được nỗi đau này hay không? Liệu còn có 1 thứ gì đó tạm được gọi là hy vọng đang chờ em phía trước hay không? Tất cả anh ấy đã mang đi hết rồi chị ạ. Ngày nào em cũng mong mình được trở về với anh ấy, được chấm dứt sự hành hạ này.
Ôi cuộc đời, biết trách ai đây, tại sao mình lại có ngày hôm nay như thế này? 42 ngày anh ra đi. Anh mang theo mọi thứ, tình yêu, niềm tin, hạnh phúc, tươnglai, khát vọng sống... của em ra đi mãi mãi.
Anh có biết, cảm giác của một ngày nắng vàng rực rỡ, sự sống vẫn nhộn nhịp diễn ra xung quanh mình mà lòng mình thì đã chết hay không?
Anh có biết, cảm giác sợ hãi khi đối diện với mọi người thân, bạn bè hay không?
Anh có biết, cảm giác khi nghe 1 tiếng cười giòn tan của bạn bè bên cạnh mình và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ, mãi mãi không bao giờ có thể cười như người ta hay không?
Anh có biết, cảm giác của việc với tay chạm vào hình ảnh của Anh, khung kính lạnh ngắt chào đón em thay cho da thịt ấm áp của quá khứ hay không?
Anh có biết, cảm giác của việc đi ngang qua nơi hò hẹn cũ hay không?
Anh có biết, cảm giác của việc kêu cầu lòng thương của Chúa mà Chúa chẳng đáp lời hay không?
Anh có biết, cảm giác của việc hàng đêm gọi thầm tên Anh, chỉ mong Anh quay về với mình, dù chỉ là trong giấc mơ, dù chỉ là 1 lần thôi, để nói cho em biết những tâm nguyện mà Anh chưa kịp hoàn thành hay không?
Nếu Anh biết tất cả những điều đó, thì chắc rằng Anh biết em đang sống như thế nào phải không Anh?
Em sợ lắm mỗi lúc mình đi qua những nơi đó. Ký ức lại quay trở về. Cảnh xưa còn đó, người còn đây mà Anh thì đang ở đâu? Cha rửa tội nói với em rằng, Anh lúc nào cũng đi bên cạnh cạnh em, nhìn thấy em ăn, làm việc, nghỉ ngơi... Cha nói thế chắc là an ủi. Em không hề cảm thấy sự hiện diện của Anh ở bên mình. Chỉ có nỗi cô đơn làm bạn. Chỉ có nỗi đau không lời. Nỗi đau không tên không tuổi, hàng ngày, hàng đêm dày xé tâm hồn em. Em chẳng thể nói với ai, chia sẻ với ai. Giá mà Anh có thể nói với em một lời.
Em cũng mong gió thổi mất trí tưởng tượng của em. Để em thôi không hình dung về một cuộc sống hạnh phúc mà đáng ra mình phải được hưởng. Bây giờ, tất cả mọi thứ đều trở thành vô nghĩa. Không còn ước mơ, không còn hy vọng. Không còn ngày mai. Em biết sống thế nào cho hết quãng đời phía trước.
Ai đó đã từng nói rằng, phía trước luôn có một con đường, không đúng rồi Anh ạ. Với em, đếm cũng như ngày, ngày cũng như đêm, hôm nay cũng như ngày mai, ngày kia cũng thế và ngày sắp tới cũng thế.
Hôm nay, kỷ niệm 1 tháng ngày mình cưới nhau. Kỷ niệm 28 ngày Anh ra đi. Em trắng tay sau giấc mơ màu hồng của mình. Chúa đã mang Anh đi mãi mãi.
Nước mắt em dần thôi rơi, chỉ còn nỗi đau ở lại. Em thôi thương cho phận mình rồi. Vì em biết, mình có cố mấy cũng không bước qua được số phận. Em chỉ thương và nhớ Anh vô cùng. Thật tội cho Anh. Lẽ ra Anh đang được hưởng 1 cuộc sống an lành vui vẻ, ở đâu đó, với ai đó. Chỉ vì yêu em, mà kết thúc như thế này. Em yêu và nhớ Anh vô cùng. Em thương Ba Mẹ Anh. Cái cách mà Ba Mẹ chịu đựng nỗu đau thật vĩ đại. Em không vĩ đại như thế.
Chiều thứ bảy, chủ nhật nào em cũng đi Lễ 1 mình, không có Anh bên cạnh. Em phải cắn chặt răng để thôi khóc. Dù biết rằng, lúc khóc là lúc em cảm thấy lòng mình được an ủi nhất. Anh về trong cơn mơ với mọi người, mà Anh chẳng về với em. Có lẽ, Anh làm thế để em mau quên Anh và có thể bước tiếp cuộc sống của mình. Sự hiện diện của Anh thật ngắn ngủi trong đời em - gần 2 năm, trong 1 cuộc đời cô độc dài mấy chục năm của Em. Nhưng nỗi đau Anh để lại là mãi mãi.
Anh đã hứa yêu em trọn đời. Anh đã thực hiện được lời hứa đó. Mãi mãi em là tình yêu duy nhất của Anh. Anh hứa chăm sóc em trọn đời. Anh đã không thực hiện được rồi. Uh thì em sẽ sống cho Anh xem, một đời cô quạnh và buồn tủi. Đó có phải là điều mà Anh muốn hay không? Vì Anh bỏ em đi nên em phải sống như thế đó.
Câu chuyện của Chị hay lắm. Có ý nghĩa vô cùng. Nhưng em vẫn nghĩ, cái mà mình mất đi mới chính là cái quý giá nhất Chị ạ. Ít ra là trong hoàn cảnh hiện tại của em. Em đang phải đối diện 1 một nỗi mất mát, đau đớn, tê tái lòng. Bởi vậy, em nghĩ rằng mình nên biết trân trọng hiện tại, đừng để mất đi rồi, hối hận ngàn đời vẫn muộn màng chị à.
Nếu như Anh không thể về bên em thì em chỉ mong mình sớm về bên Anh, bằng cách nào đó, bằng lý do gì đó, để hai gia đình không phải đau lòng.
Cám ơn Chị. Em đang cố gắng lắm đây ạ. Em sẽ cố đến lúc chẳng còn cố được nữa. Nhưng em đau lắm, đau kinh khủng. Em không thở được. Mỗi sáng thức dậy, em phải cố lắm khi ý nghĩ đến trong đầu rằng Chồng em đã đi xa. Chẳng còn niềm vui, hạnh phúc gì nữa đâu chị ơi. Cuộc đời em chẳng còn gì ở phía trước. Nhưng em không phải là kẻ đáng thương mà kẻ đáng thương là người chồng bạc mệnh của em. Đau lắm chị ơi.
Tối qua lại nằm mơ thấy Anh. Cứ mỗi lần tâm trạng sa sút cùng cực thì Anh lại về, dù chỉ là giấc mơ. Một chút an ủi bé nhỏ. Thấy Anh đang chở em trên xe, còn quay đầu lại cười, sao tự nhiên ôm chặt Anh như thế. Chợt nhớ ra, từ hồi đó đến giờ chưa lần nào tự mình ôm chặt Anh cả. Toàn nhận điều đó từ phía Anh. Bao nhiêu năm bon chen, giành giật, hơn thua từng chút để có địa vị, có tiền... Chợt nhận ra rằng, đó không là gì cả. Hạnh phúc giản đơn như đôi vợ chồng thợ hồ lam lũ chở nhau về sau 1 ngày làm việc vất vả. Nhìn thấy họ mà đắng ngắt cả lòng, thèm được như họ biết bao. Dù vất vả, cực khổ đến mức nào, họ vẫn còn có nhau trong cuộc đời này.
Ôm Anh trong giấc mơ, gặp Anh trong những điều tưởng tượng, sau này nếu em chết đi, không biết có còn gặp Anh không nữa, hay chết là hết, như người đã ngủ 1 giấc ngủ nghìn thu và chẳng bao giờ trở lại. Niềm tin tôn giáo của em chắc chưa đủ lớn để an tâm về điều đó. Chỉ có nỗi đau là sự thật, chỉ cónhững giọt nước mắt đêm đêm từ nhà Anh về nhà em là sự thật, chỉ có mái đầu bạc trắng của Cha Anh lặng lẽ trước bàn thờ con là sự thật.
Em không thể, dù đã tự hứa trước Anh sẽ cố gắng để đừng gục ngã, nhưng em không thể. Em phải làm gì đây Anh ơi?
Cố gắng nghĩ về những điều khác, tránh nghĩ về những điều giá như... giá mà... và những điều đáng phải được hưởng nếu chồng còn sống. Tim đau nhói và cảm giác không còn thở được nữa. Mình đã cố gắng lắm chứ, cố gắng nghĩ về Ba, về Ba mẹ chồng, về anh chị hai bên... để gượng sống. Nhưng cảm giác thật tồi tệ. Chỉ sợ có 1 ngày, 1 lúc nào đó, khi không còn chịu nổi nữa, mình sẽ đi về nơi Anh ấy. Nếu như Anh ấy không thể về với mình, thì chỉ còn cách là mình đi về nơi có Anh ấy.
Cuộc đời mình không còn gì ở phía trước. Mình suy nghĩ cạn cùng, giờ chỉ còn 2 con đường: 1. Đi theo chồng, 2. Đi tu để mong đến ngày sớm được gặp Anh ấy trong Nước Chúa. Nếu quyết định trong thời gian này thì người thân, bạn bè, sẽ cho rằng mình vì quá đau buồn nên chọn con đường như vậy. Vậy nên, một thời gian nữa, có thể là sau 49 ngày, sau 1 năm. Khi ấy mình có thể ra đi và chẳng còn ai có thể níu chân mình lại được nữa. Nhưng mà, từ giờ đến đó, nếu mình chưa phát điên hoặc chết bất đắc kỳ tử thì đó cũng là một chuyện may mắn rồi.
Con cầu xin Đức Mẹ soi sáng cho con, xin Người đừng bỏ con trong cơn đau đớn tận cùng này. Con cầu xin Đức Mẹ cho con đi về nơi có Anh ấy. Xin Người, nghe tiếng con cầu xin, kêu vang, đừng bỏ con, Đức Mẹ ơi.
Nếu ai đó ví cuộc đời chỉ là một giấc mơ, thì đối với mình quả là một cơn ác mộng tồi tệ nhất. 10 năm trước, cũng tháng 3, đội khăn tang tiễn Mẹ về cõi vĩnh hằng. Cứ tưởng mình sống không nổi. Vầy mà, đi qua 10 năm, niềm vui một nửa, hạnh phúc một nửa, ngọt bùi một nửa. 10 năm sau, cũng tháng 3, lại đội tiếp khăn tang tiễn Chồng về cõi vĩnh hằng. Không còn lời nào có thể diễn tả.
Mất cả rồi. Chẳng còn gì đợi mình phía trước. Mỗi ngày lại trôi qua như nhau. Chỉ có nỗi đau là ở lại. Giá mà được chết. 2 chữ trách nhiệm quàng vào người để rồi cố gắng lếch thếch theo dòng đời.
Nếu như Anh đã không thể về bên em, sao không đưa em đi về bên Anh?
Anh đã thực hiện đúng lời hứa của mình rồi đó "Yêu em đến khi con tim ngừng đập". Phải, Anh mang tình yêu duy nhất, thánh thiện, trọn vẹn của mình dành cho nhau đi về một nơi mà em chẳng thể nào đến cùng. Anh mang cả khát vọng sống của em đi xa.
Đau chưa từng có.