images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
KẺ CHĂN DẮT - cuốn sách viết về số phận của những...
Một bài trên vnexpress.net
Số phận của những đứa bé ăn mày được đưa lên trang sách với sự thấu cảm.
Tên sách: Kẻ chăn dắt
Tác giả: Đặng Chương Ngạn.
NXB Văn học và Phương Nam Book.
“Mê cung dưới đáy… Mê cung của cái khổ và cái ác… Dữ dội… Rùng mình… Những đứa trẻ bị ném vào cái đáy khủng khiếp đó mà bắt đầu cuộc sống vô vọng. Mọi thứ bắt đầu từ Không… Những đứa trẻ không có ngày mai. Mặt trời vẫn mọc nhưng không mọc cho các em. Và các em trở thành những nô lệ mới cho bọn chăn dắt”… Nhà văn Nhật Chiêu đã rùng mình viết lên những lời bình như thế khi nói về tác phẩm Kẻ chăn dắt của Đăng Chương Ngạn.
Kechandatto-jpg-1360316349_500x0.jpg
Bìa sách "Kẻ chăn dắt".
Trong cái mê cung ấy những đứa trẻ bình thường bị cho là vô giá trị. Những đứa trẻ đó sẽ bị những kẻ chăn dắt làm cho tật nguyền. Vì càng tật nguyền thì càng có giá. Giá thuê những em bé đã bị tật nguyền ấy sẽ gấp đôi, gấp ba so với một đứa trẻ bình thường. Ấy là đối với những kẻ chăn dắt. Còn các em. Các em làm gì có sự lựa chọn nào ngoài việc giở đủ mọi chiêu trò để nhận những đồng tiền lẻ bố thí mong sao cho đủ “chỉ tiêu” tránh những trận đòn thừa sống thiếu chết để sống lây lất qua ngày.
Ngột ngạt, u ám, tù túng, phẫn bách… Đặng Chương Ngạn vốc từng nắm bột đen ném thẳng tay vào tấm tuyn xám ngoét. Trong tấm tuyn đó, những gương mặt nhem nhuốc, lấm lem, những cái đầu tóe máu, những ngón tay sưng phồng, tím bầm hay những xương sườn, những bàn chân bị bẻ gãy… của các em hiện lên ám ảnh.
Bạn có thể quay đi, hướng mắt nhìn vào phía khác nhưng cái mê cung ấy vẫn tồn tại dù bạn có nhìn hay không. Và thực tế của cái mê cung ấy sẽ còn khủng khiếp hơn những gì tác giả trình bày.
Tình cờ làm sao khi trong cùng một ngày tôi đã xem phim Những người khốn khổ (Les Misérables) được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của đại văn hào Victor Hugo, và đọc xong Kẻ chăn dắt của Đặng Chương Ngạn cùng nói về “những con người khốn khổ” bị tước bỏ quyền được làm người.
Jean Valjean trong Những người khốn khổ đã phải sống trong lo sợ và liên tục chạy trốn trong suốt cuộc đời mình vì tội ăn cắp mẩu bánh mì cho đứa con sắp chết vì đói lả của người chị gái. Con số tù nhân như một thứ xiềng xích bám riết cuộc đời ông… Chỉ có cái chết mới giúp ông thôi chạy trốn.
Và bé Hy. Cái tên gợi lên sự hy vọng liệu có vượt thoát thành công sau chuyến nhảy tàu?
Hai con người, hai số phận bị nhốt trong cùng một “mê cung dưới đáy”.
“Nhà con ở thôn Giáng Trên… Con là một đứa bé bị bắt cóc…’. Hóa ra tôi có nhà, tôi có gia đình. Tôi vẫn có cha mẹ ruột. Tôi không phải là đứa trẻ mồ côi!”.Đó là những dòng đau đau về số phận của những thân phận lạc loài.
Khép trang sách lại rồi, tôi vẫn không hết băn khoăn. Liệu em có thoát được mê cung, thoát được cái đáy đen này để về thôn Giáng Trên hay không hay Giáng Trên vẫn chỉ là một giấc mơ không có thực?
Tôi vẫn cầu mong sao em sẽ được trở về dù quay về đó chỉ là “linh hồn rách nát, khốn khổ và tuyệt vọng” như nhà văn Nhật Chiêu dự báo. “Cái thôn nhỏ an bình ấy có rất nhiều bức tường đẹp, xây bằng đá ong. Sân nhà ai cũng nở vàng hoa mướp…”.
Ngân Hoa
https://giaitri.vnexpress.net/tin-tuc/sach/diem-sach/ke-chan-dat-2424853.html
08:11 SA 31/10/2017
Trang điểm: phụ nữ đang “ăn” 515 chất độc mỗi ngày
Vậy là mấy em sô bít chết trước mình rồi
11:31 SA 18/10/2014
Sự hấp dẫn của một người chồng lùn
Cực kỳ đúng với trường hợp ông chồng lùn của mình nè :D
03:41 CH 10/09/2014
Nấu ăn kém nhưng giỏi “chuyện ấy”, chồng vẫn yêu...
"Mình lại khoái bài viết này. Mình nấu ăn bình thường, mắc phải bệnh lười,làm việc nhà bao giờ cũng cầm chừng, chả bao giờ làm hết các việc. Mình thấy cứ giỏi nịnh chồng và chiều chồng trên giường là nhà cửa vui vẻ."
Hầy, mình cũng thấy vậy, hình như đàn ông thích... sex ngon hơn là cơm ngon thì phải. Vợ nấu cho 100 bữa ngon chẳng bằng 1 lần được ngất ngây trên cành cây với vợ. Chồng mình bảo cứ đi xa mà nhớ vợ là nhớ cái đoạn trong phòng ngủ chứ chẳng phải cái đoạn trong bếp. Mà mình cũng thấy mỗi khi chồng được... sướng là chồng cưng nựng vợ hết cỡ, chứ có hì hụi nấu nướng bao nhiêu cũng chẳng được lời cảm ơn của chồng :)
04:36 CH 13/07/2014
Vì sao phải lập gia đình để rồi gây gổ, hờn giận,...
Không biết phải chia sẻ với Bibi thế nào vì "mỗi cây mỗi hoa mà", VC mình thì may mắn nằm trong số 1,2 gia đình còn lại (nghĩa là.... viên mãn theo cách nói của Bibi đấy). Và vì mình được chứng kiến toàn những gia đình.. viên mãn như cha mẹ mình, cha mẹ chồng, các gia đình anh chị em bên mình và bên chồng nên cho đến bây giờ mình vẫn rất lạc quan về cuộc sống hôn nhân (mình cưới được 9 năm, có 2 bé).
Bạn gì ở trên nói rất giống ý mình: nghĩa là mọi mâu thuẫn của VC đều có thể giaỉ quyết được nếu 2 người chịu trò chuyện với nhau. Tại sao lúc yêu nhau, gặp nhau thì chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói được, mọc một cái mụn trên mặt cũng khoe người yêu để rồi anh í xuýt xoa cả ngày? Mà trò chuyện kiểu VC ở đây không phải là cứ có vấn đề rồi kêu nhau lại ngồi nói một cách có vẻ nghiêm túc, nghiêm trọng. Trò chuyện ở đây là cứ trao đổi với nhau hàng ngày về tất tần tật mọi chuyện, dành thời gian nói chuyện với nhau vì thông qua những câu chuyện đó, cả 2 người đều tự nhiên mà bộc lộ tất cả mong muốn, sở thích, quan điểm, chính kiến, đánh giá, nhận định… của mình về mọi thứ trong cuộc sống, hôn nhân, con cái, sự nghiệp, bạn bè, họ hàng… Và nếu cả 2 chịu lắng nghe thì sẽ tự nhiên mà mọi hành vi, lời nói của chúng ta hằng ngày đều nương theo cái ước vọng của người kia mà thực hiện.
VD trong một cuộc trò chuyện, mình nghe chồng kể rằng hồi nhỏ được mẹ nấu cho ăn một món gì đó mà nhớ mãi. Vậy là khi nào đi chợ, bỗng dưng nhớ đến câu chuyện, mình bèn nấu món đó cho chồng ăn và chồng sẽ ăn rất ngon. Mà nếu trước khi đi chợ mình hỏi: anh thích ăn món gì? Có lẽ anh ta sẽ nghĩ cả ngày cũng không biết là anh ta thích cái gì nữa 
Đúng là khi thành VC, bao nhiêu thứ phải lo khiến mình sao nhãng và thấy không cần thiết phải có những cuộc nói chuyện tào lao bí đao với chồng nữa, cứ có vấn đề cần trong đổi về gia đình, con cái thì mới nói với nhau mà thôi. Một thời gian bận bịu con nhỏ, mình ít tào lao với chồng, thấy chồng cũng ít nói, nghĩ là tập trung làm việc. Đến khi cùng anh ấy gặp bạn bè mới thấy anh là người nói nhiều nhất, chém gió hăng hái, toàn những chuyện mình chưa từng nghe anh nói, mình mới giật mình ngẫm lại, chồng mình thực sự đang cần sự sẽ chia. Thế nên mọi cuối ngày, khi tạm ổn việc nhà con cái, mình rất hay gợi chuyện để hỏi chồng, vài lần đầu còn ậm ờ, sau thì cứ tuôn ra hết, buồn vui bức xúc, thằng đối tác cà chớn, con bé nhân viên lười biếng, ĐCS lu manh, thằng TQ cướp đảo… hoặc thỉnh thoảng nói với mình những câu hết sức ướt át (kiểu như không thể kiềm chế được) “em ơi, sao mà anh thương 2 thằng con mình quá” 
Chồng mình dân xây dựng, thường xuyên đi công trình ở các tỉnh quanh thành phố, đi về trong ngày khoảng 300, 400 cây số. Mình đi dạy nên hôm nào không có tiết mà anh đi công trường là anh đều rủ mình theo. Chỉ để 5,6 tiếng ngồi trên xe có người trò chuyện mà nếu ở nhà thì sẽ bận cái này cái kia hay đơn giản là lướt nét chứ chẳng hơi đâu mà nói chuyện với nhau lâu như vậy. Mấy tiếng đồng hồ đó VC mình nói tùm lum, từ việc của mình đến của ảnh, đến con cái, đến chính trị, đến chuyện… hàng xóm láng giềng . Từ những chuyến đi kết hợp như vậy, VC mình hiểu nhau hơn. Dù đến nơi, anh vào công trường, còn mình có khi cfe đến tối anh mới ra đưa về được. Hì, nhưng mình không phí thời gian vì công việc của mình là nghiên cứu viết lách nên ôm theo cái laptop là xong. Và cũng nhờ ngồi đợi chồng trong quán cfe xa nhà, k thể hú bạn bè, k thể đứng dậy đi đâu được, cột chân một chỗ nên cuối cùng mình cũng xong được rất nhiều việc như soạn bài, chấm bài, viết luận án, sửa bài cho học trò… mà khi ở nhà thì chẳng thể nào tập trung làm nỗi.
Mình lan man quá, không biết có chia sẽ được gì với bạn không, nhưng nếu gặp trục trặc cố gắng để trao đổi cho ra vấn đề, đừng bi quan nhìn thấy nhiều gia đình không hạnh phúc mà chán nản bạn nhé.
04:21 CH 21/05/2014
Có nên cho con học cấp 2 theo lớp Cambridge không
Bạn ơi, sau một năm bạn thấy chương trình này thế nào? Chia sẻ gấp với mình được không vì mình cũng đang phân vân không biết nên cho con học Cambridge không. Cảm ơn nhiều.

Bạn ơi, đã có ai chia sẻ với bạn chưa, con mình cũng theo chương trình Cambrige, bé đang học lớp 2, và mình cũng đang phân vân dữ lắm vì thấy có vẻ như quá nặng nề so với bé.
Các mẹ có con theo chương trình này xin cùng vào trao đổi nhé. Cám ơn mọi người rất nhiều.
05:01 CH 13/10/2013
Đàn ông tốt
Chia sẻ với bạn Leaf, đời vẫn còn nhiều đàn ông tốt và rất tốt.
Mình may mắn có người rất tốt đó trong đời đã được 8 năm, lạy trời cho người tốt ấy đừng bao giờ thành người xấu :)
12:36 CH 01/07/2013
Công chức lộng ngôn hay dốt ngữ pháp?
Mình đi làm lại CMNN, đến ngày hẹn lên nhận giấy, CM của mình bị sai tên, chữ lót là THI mà bị khuyến mãi thêm 1 dấu nặng thành THỊ (trong giấy hẹn thì ghi đúng tên ạ). Mình thắc mắc CM sai tên thì một em be bé xinh xinh bảo: về mang khai sinh lên đây làm lại. Mình: ?? UB quận sai chứ phải tui sai đâu mà bắt tui mang khai sinh lên làm lại? Em kia trợn mắt: Chị mang khai sinh lên tôi mới biết tên chính xác của chị là gì chứ?
Mình cáu: cô cho tui gặp sếp của cô đi, tên chính xác của tui thế nào thì khi làm CM mấy người đã biết rồi mới cho tui cái giấy hẹn này chứ?
Một chị không trẻ không xinh ngồi ô bên cạnh nghe to tiếng mới đứng dậy, nhận cái giấy hẹn của mình rùi chạy vô trong. 10 phút sau mang ra cho mình cái giấy hẹn khác, bảo vài ngày nữa lên lấy CM mới.
Mình cũng có chút máu lì nên mới dám cãi nhau với nó chứ gặp anh chị chú bác hiền hiền, lâu lâu mới đến cửa công quyền thì chắc cun cút chạy về mang khai sinh lên quá. Túm lại, mình mà đúng thì cứ nói cứng, đừng có hiền lành quá chúng lại được nước lấn lướt ạ.
05:32 CH 28/06/2013
KẺ CHĂN DẮT - cuốn sách viết về số phận của những...
Một bài viết có thể tham khảo tại đây về " kẻ chăn dắt":
Đặng Chương Ngạn và Kẻ chăn dắt – Cuộc chiến chống lại cái ác
Trần Minh Lương
• Tiểu thuyết Kẻ Chăn Dắt nhà xuất bản Văn Học và Phương Nam Book,
• Tác giả : Đặng Chương Ngạn
• Phát hành tháng 01/2003.

.... Khi tôi mang quyển sách Đặng Chương Ngạn gửi tặng về nhà thì hôm sau thấy nó biến mất. Tìm hoài không ra. Mãi sau mới bắt gặp anh cu con nhà mình đang mải miết đọc nó, mới vỡ lẽ ra. Nhưng đấy quả là một sự lạ. Vì thằng bé mười ba tuổi, tuy lớn xác nhưng chỉ thích đọc những truyện tranh Đoremon, Conan, hoặc siêu nhân thôi. Có đánh chết cũng chẳng thể bắt ép nó đọc hết được một quyển sách mà như chúng ta vẫn thường quan niệm là “có tính văn chương”. Vậy thì hà cớ gì nó có thể mê mải đọc được hết cuốn “Kẻ chăn dắt” của Đặng Chương Ngạn ?
Nhưng, cả tôi cũng vậy. Khi đã mở “Kẻ chăn dắt” ra đọc, thì tôi cũng không thể dừng lại được nữa. Tôi đọc mải miết. Cho đến tận trang cuối. Cuốn sách lôi cuốn, hấp dẫn tôi như khi xem phim hành động của Mỹ. Cũng cần phải nói rằng, đã nhiều năm nay, có rất ít quyển sách văn học của các tác giả Việt Nam khiến tôi phải đọc như thế. Gần đây mới có “Bên thắng cuộc” của Huy Đức làm tôi thức suốt cả đêm. Nhưng, hai tập sách của Huy Đức với ngồn ngộn thông tin, nặng tính báo chí, chính luận, ít chất văn học. Vậy là, nếu lấy tôi làm thước đo – và tôi có quyền ấy quá đi chứ, thì Đặng Chương Ngạn đã có một bước tiến lớn. Một thành công, không thể chối cãi trong sự nghiệp văn chương của anh. Chứ còn gì nữa ! Vì, thú thật, vài quyển sách trước đây của anh, ký với các bút danh Đặng Chương Ngạn hay Đặng Trung Nhân …, có khi tôi phải đọc cả tháng. Nhưng ở “Kẻ chăn dắt” thì khác. Ngoài cái “sự văn chương” ra, nó có đầy đủ mọi thứ, từ lãng mạn, hỉ nộ ái ố, đến những cao trào kịch tính hấp dẫn của một bộ phim ăn khách. Tôi tin, nếu có một đạo diễn điện ảnh có tài, có tâm, dựng “Kẻ chăn dắt” thành phim thì người ấy chắc chắn sẽ có một tác phẩm để đời. Nhưng đấy chỉ là chuyện ngoài lề thôi …
Phải công nhận rằng, Đặng Chương Ngạn đã có nhiều cái khác trước, và rất thành công, ở trong “Kẻ chăn dắt” lần này. Đó là sự sinh động của những chi tiết trong tác phẩm. Tôi rất tâm đắc với ý kiến của nhà văn Nguyên Hồng khi nói về chi tiết: Chi tiết là vô cùng quan trọng. Nhất là một chi tiết đặt đúng chỗ. Đúng vậy ! Những chi tiết sinh động được đặt đúng chỗ làm nên cái hồn vía của một tác phẩm văn học. Và tôi rất khoái khi bắt gặp rất nhiều, trong “Kẻ chăn dắt” của Đặng Chương Ngạn, những chi tiết như vậy. Khi là một đoạn văn tả cảnh: “Cái xóm nhỏ có rất nhiều mít. Những cây mít thâm thấp, lúc lỉu quả to, quả nhỏ. Trông xa, ngỡ như bầy quả đó bò từ gốc mít bò lên. Không gian cũng thơm thơm mùi mít. Nắng thì rừng rực từ sáng đến tối” . Cứ như ta đang đứng giữa một làng quê vùng Trung du trên những quả đồi bát úp vậy. Hay khi tả cảnh xem hát xẩm: “Cứ khi nào nó hát mà cha tôi không hối thúc sau lưng là tôi lại đứng há mỏ ra để nuốt từng lời và đứng “chết” trong đám khán giả”. Hay khi nói về món đồ “gia bảo” của thằng bé ăn mày, cái ca sắt xin tiền: “Nó phải là một vật dễ gây chú ý … không nên to quá …phải đủ sâu để giữ được tiền …”. Cái “vật gia bảo” này bị mất vài lần, mỗi lần đi tìm và tìm thấy được tác giả mô tả một khác, thật sống động …
Tôi thích nhất cái đoạn Đặng Chương Ngạn kể về hai cha con người ăn mày bị bắt gặp ngủ trộm trong một sạp báo: “Một đêm, tôi đang ngủ say thì bị ai đó đá vào hông … Tôi lắp bắp: - Cha con cháu chỉ ngủ nhờ thôi. Cha con cháu không làm hỏng cái gì cả …
… - Đúng là bọn trộm cướp – Gã dân phòng quay sang bác bán báo – Ông kiểm tra xem chúng nó đã ăn cắp những gì ?
…Bác bán báo già lẩm bẩm: - Các anh tự tiện quá … tự tiện quá …

… quay sang, tôi thấy cha đã thoát ra khỏi gã dân phòng lùn tịt, đang bỏ chạy về phía cuối con hẻm. Tôi đành cắm đầu chạy theo. Chạy sang nghách phố khác, tôi vẫn còn nghe tiếng quát: “Liệu hồn !” của tay dân phòng ”.
Một đoạn văn ngắn thật tinh tế. Chỉ qua vài cử chỉ, hành động và cách nói năng, ta thấy hiện rõ mồn một tính cách của các nhân vật, của những hạng người nào trong xã hội. Cái chi tiết thú vị: “Bác bán báo già lẩm bẩm: - Các anh tự tiện quá … tự tiện quá …” , theo tôi, khó ai có thể bịa ra được. Tôi biết Đặng Chương Ngạn rất chịu khó quan sát, tỷ mẩn, chi li … Nhưng, chộp được nó là một chuyện, còn đặt được nó vào vị trí “người nào- vật nào- chỗ ấy” thì phải có tài, có năng khiếu. Và tôi nghĩ, với “Kẻ chăn dắt” lần này, tác giả của nó đã có đủ mọi thứ anh muốn.

Tôi đã từng xem nhiều phóng sự trên các báo nói về tầng lớp ăn mày và những kẻ chăn dắt. Đọc xong, ta thấy kinh tởm bọn người dã thú, những kẻ chăn dắt, và ghét lây luôn cả những nạn nhân đáng thương của chúng. Những trò hành hạ trẻ con, kiểu như “Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung …” có vẻ như bị cường điệu hóa, của báo chí, nhiều khi quá lố, có thể đã gây ra những tác dụng ngược. Ở “Kẻ chăn dắt” của Đặng Chương Ngạn cũng có nhiều chuyện kinh khiếp: nào là một kẻ chăn dắt độc ác, vô lương, nhẫn tâm đổ axit làm mù đôi mắt đứa cháu để mong làm cho thiên hạ mủi lòng, nào là bẻ gãy chân, đánh gẫy mấy cái xương sườn để biến một đứa trẻ lành lặn thành quái nhân … Nhưng cái hay của tác giả là anh không bị lôi kéo, không bị sa đà vào những chuyện như vậy. Tác phẩm của anh không bốc mùi “tố điêu”, căn bệnh truyền thống một thời mà dân ta vô phúc rước từ bên ngoài vào, để đến nay nó ngấm vào tận xương tủy, không rẫy ra được. Nó dữ dội, mà chân thực đến tận chi tiết, như cuộc sống vốn dĩ vẫn thế. Hãy xem tác giả mô tả một màn những kẻ chăn dắt tra tấn những đứa trẻ ăn xin không hoàn thành chỉ tiêu:
“… Mụ Mập giằng ngay xấp tiền trên tay tôi. Mụ đếm rất nhanh và gằn lên:
- Thằng chó ! Thiếu hơn sáu ngàn !
Rồi mụ chụp ngay lấy tai tôi và kéo mạnh về phía trước:
- Thiếu này ! Lại thiếu này ! Chơi cho nhiều vào ! Bọn mày cứ lười biếng thế này thì đến cứt cũng
không có mà tọng vào họng đâu.
Đầu Cua ngồi trên ghế, co chân lên đạp một cú chí mạng vào hông, khiến tôi văng ra nền nhà. Rồi vẫn ngồi trên ghế, hắn ngoắc tay gọi tôi lại gần.
Tôi biết điều gì sắp đến với mình. Tôi bật khóc:
- Cô chú ơi … tha cho con ! Mai con xin bù …
Không nói gì, môi gã chỉ hơi nhếch lên và bàn tay to như cái rổ úp của gã chộp ngay lấy tay tôi.
Những gì xảy ra tiếp theo là điều khủng khiếp mà đám ăn mày đều đã bị trừng phạt. Gã đạp chân lên ngón tay tôi và cứ thế day mạnh đế dày, mặc cho tôi kêu thét, đau đớn.”
Chỉ vậy thôi, vỏn vẹn mươi dòng, không tô vẽ, không tán tụng gì thêm, mà sự đau đớn hiển hiện rất nhục thể, cứ như cắt như cứa mãi, làm tôi thực sự ứa nước mắt. Sự chân thực của “Kẻ chăn dắt” có sức mạnh tố cáo, có sức mạnh khơi gợi, làm hồi sinh lại những cảm xúc thiện lương đang bị cuộc đời nhạo báng, làm cho chết dần, chết mòn đi.
Tôi cứ ám ảnh mãi trong ý nghĩ rằng, cho đến chết Đặng Chương Ngạn vẫn không thôi lãng mạn. Cái máu lãng mạn ấy đã khiến anh rất thành công khi tạc nên một cô bé ăn mày, bé Châu, thật là đẹp. Như một thiên thần ! “… Con bé có gương mặt xinh xắn, ăn mặc tươm tất, áo quần khi nào cũng trắng tinh một màu. Nó chẳng bao giờ mở miệng xin tiền, chỉ đặt chiếc nón vải trước mặt rồi đứng hát. Trời, giọng con bé mới hay làm sao ! Đám sinh viên đi tàu cứ bu kín lấy nó …”. Trong chốn địa ngục khốn cùng của lớp người dưới đáy, bé Châu lúc nào cũng đẹp, từ dáng vẻ bên ngoài, đến nội tâm bên trong … một vẻ đẹp thánh thần mà chỉ có cái chết đầy thương tâm của em mới cướp đi được. Còn nhân vật chính của tác phẩm, chú bé ăn mày tên Hy nữa. Dù tôi cứ lặng đi trước lời phán của Lão Sọc, như là tiền định, đóng đinh thân phận chú bé: “ Sinh ra là thằng bé ăn mày, lớn lên sẽ là một kẻ hành khất và chết đi như một ông lão ăn xin…”. Đó là số phận của bé Hy, hay cũng là lời chung cho số phận của bao nhiêu “ thân phận dưới đáy ” khác, những con người được sinh ra mà không được sống. Vây mà chú bé Hy là sự chứa đựng biết bao nhiêu điều tốt đẹp của con người. Hy có phải là hy vọng chăng ? Để nhà văn lãng mạn của ta dành cho chú bé một cái kết, với niềm hy vọng (dù mong manh, mơ hồ) về một cuộc đời tươi đẹp hơn ở một cái làng quê cổ tích nào đó trong tâm tưởng. Cái lãng mạn cho ta hy vọng. Cái hy vọng cho ta thêm sức sống để vượt qua trầm luân bể khổ trong cuộc đời này. Mong rằng cái ý nghĩa tích cực trong “Kẻ chăn dắt” không bị thực tế phũ phàng vùi dập.
04:56 CH 16/04/2013
Chồng ngoại tình ( tập 1: Lý do)
- Tui là một thằng đang NT đây, nguyên nhân rất đơn giản, vì NT là một phần tất yếu của cuộc sống, nó vừa đẹp vừa xấu, hay thô hơn là "đạo đức giả" và "bậy bạ,
thú tính", nhưng vì sao từ bao đời ông cha ta, rồi chúng ta, và sau này là con cháu chúng ta nữa, vẫn cứ NT :D, tôi trình bày suy nghĩ từ bản thân nhé, các mợ đọc đến đây chắc điên lên rồi, sao lại có loại trơ trẽn như tôi :D
=> "tìm cảm giác Mới lạ" trong Sex : là nhận xét chung, đúng, nhưng tôi nghĩ mới lạ ko hẳn là hơn cái cũ, vì Bồ tôi ko đẹp bằng vợ, làm tình cũng như vợ thôi, và tôi cũng ko thể làm nhiều như với vợ, e là chán nhanh ... Nhưng cảm giác ĂN VỤNG đem lại cho con người ta KHOÁI CẢM rất kì lạ, dù "thức ăn" ko ngon bằng ngồi ăn đàng hoàng ... Và với Bồ có thể thoải mái mà bộc lộ sở thích TD của mình, dù có "bậy bạ". Tôi luôn bị cảm giác vợ của mình "cần và đáng được" "trân trọng" hơn, vì Tình yêu với vợ từ khi chưa cưới rât lãng mạn, sau này vẫn có nhiều lúc trẻ con, nhiều lúc tình cảm, cùng chăm sóc, lo toan vào việc GĐ, rồi khi cùng chia sẻ với những đôi vc là bạn thân, về những điều tốt đẹp ... Có lẽ tôi ko dung hòa được cảm giác trong sáng khi còn yêu, cái nghĩa trong cuộc sống GĐ và ham muốn TD bản năng, hay là tôi đồi bại quá ??? Dù sao đây vẫn là sự thực ...
=> Có những ông may mắn có cô Bồ nhạy cảm, hiểu biết, sâu sắc ... thì cũng rất hay trút được nỗi lòng từ những bức xúc ở gia đình, công việc. Nếu các ông đúng thì được chia sẻ, còn sai thì có khi Bồ cũng xả cho nóng mặt, có khi còn giận nhau luôn, tôi cũng đã bị B chửi, ha ha, điều này tôi nói là có thực từ bản thân, bạn bè, từ những người xung quanh. Không nói đến khía cạnh đạo đức ở đây, vì sẽ ít các mợ cho rằng đã là NT3 thì ko thể có đạo đức, quan điểm này đúng nhưng chưa đủ ...
=> Bên trên là về Tình dục, về Tình cảm, có lẽ đủ rồi, ít nhất là với tôi, có Bồ không liên quan đến tiền bạc công việc của nhau, đã nói với nhau ngay từ đầu như thế. Còn chuyện đào mỏ khi cô Bồ trở mặt, thì tôi ko lo, bởi ko chỉ mạnh về kinh tế với lương cao, những gì cô ấy đang có từ Gia đình nội ngoại, từ chồng con, công việc và quan hệ bạn bè, còn tốt hơn tôi ... đã 6 năm rồi, có lẽ đây là điều may mắn với một kẻ như tôi ... và cả cô Bồ của tôi nữa ...
... các mẹ cứ vào chửi, nhưng đây là sự thực, và đang là một phần tất yếu

Hi hi, hổng chừng vợ "trong sáng" của anh cũng đang là bồ "bậy bạ" của thằng cha nào rồi í chứ. Một phần tất yếu của cuộc sống mừ. Túm lại là cứ chia nhau mà dùng dần he?
01:19 CH 07/03/2013
KẺ CHĂN DẮT - cuốn sách viết về số phận của những...
Kẻ chăn dắt
Số phận của những đứa bé ăn mày được đưa lên trang sách với sự thấu cảm.
Tên sách: Kẻ chăn dắt
Tác giả: Đặng Chương Ngạn.
NXB Văn học và Phương Nam Book.
“Mê cung dưới đáy… Mê cung của cái khổ và cái ác… Dữ dội… Rùng mình… Những đứa trẻ bị ném vào cái đáy khủng khiếp đó mà bắt đầu cuộc sống vô vọng. Mọi thứ bắt đầu từ Không… Những đứa trẻ không có ngày mai. Mặt trời vẫn mọc nhưng không mọc cho các em. Và các em trở thành những nô lệ mới cho bọn chăn dắt”… Nhà văn Nhật Chiêu đã rùng mình viết lên những lời bình như thế khi nói về tác phẩm Kẻ chăn dắt của Đăng Chương Ngạn.
Kechandatto-jpg-1360316349_500x0.jpg
Bìa sách "Kẻ chăn dắt".
Trong cái mê cung ấy những đứa trẻ bình thường bị cho là vô giá trị. Những đứa trẻ đó sẽ bị những kẻ chăn dắt làm cho tật nguyền. Vì càng tật nguyền thì càng có giá. Giá thuê những em bé đã bị tật nguyền ấy sẽ gấp đôi, gấp ba so với một đứa trẻ bình thường. Ấy là đối với những kẻ chăn dắt. Còn các em. Các em làm gì có sự lựa chọn nào ngoài việc giở đủ mọi chiêu trò để nhận những đồng tiền lẻ bố thí mong sao cho đủ “chỉ tiêu” tránh những trận đòn thừa sống thiếu chết để sống lây lất qua ngày.
Ngột ngạt, u ám, tù túng, phẫn bách… Đặng Chương Ngạn vốc từng nắm bột đen ném thẳng tay vào tấm tuyn xám ngoét. Trong tấm tuyn đó, những gương mặt nhem nhuốc, lấm lem, những cái đầu tóe máu, những ngón tay sưng phồng, tím bầm hay những xương sườn, những bàn chân bị bẻ gãy… của các em hiện lên ám ảnh.
Bạn có thể quay đi, hướng mắt nhìn vào phía khác nhưng cái mê cung ấy vẫn tồn tại dù bạn có nhìn hay không. Và thực tế của cái mê cung ấy sẽ còn khủng khiếp hơn những gì tác giả trình bày.
Tình cờ làm sao khi trong cùng một ngày tôi đã xem phim Những người khốn khổ (Les Misérables) được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của đại văn hào Victor Hugo, và đọc xong Kẻ chăn dắt của Đặng Chương Ngạn cùng nói về “những con người khốn khổ” bị tước bỏ quyền được làm người.
Jean Valjean trong Những người khốn khổ đã phải sống trong lo sợ và liên tục chạy trốn trong suốt cuộc đời mình vì tội ăn cắp mẩu bánh mì cho đứa con sắp chết vì đói lả của người chị gái. Con số tù nhân như một thứ xiềng xích bám riết cuộc đời ông… Chỉ có cái chết mới giúp ông thôi chạy trốn.
Và bé Hy. Cái tên gợi lên sự hy vọng liệu có vượt thoát thành công sau chuyến nhảy tàu?
Hai con người, hai số phận bị nhốt trong cùng một “mê cung dưới đáy”.
“Nhà con ở thôn Giáng Trên… Con là một đứa bé bị bắt cóc…’. Hóa ra tôi có nhà, tôi có gia đình. Tôi vẫn có cha mẹ ruột. Tôi không phải là đứa trẻ mồ côi!”.Đó là những dòng đau đau về số phận của những thân phận lạc loài.
Khép trang sách lại rồi, tôi vẫn không hết băn khoăn. Liệu em có thoát được mê cung, thoát được cái đáy đen này để về thôn Giáng Trên hay không hay Giáng Trên vẫn chỉ là một giấc mơ không có thực?
Tôi vẫn cầu mong sao em sẽ được trở về dù quay về đó chỉ là “linh hồn rách nát, khốn khổ và tuyệt vọng” như nhà văn Nhật Chiêu dự báo. “Cái thôn nhỏ an bình ấy có rất nhiều bức tường đẹp, xây bằng đá ong. Sân nhà ai cũng nở vàng hoa mướp…”.
Ngân Hoa
Bản gốc:
http://giaitri.vnexpress.net/tin-tuc/sach/diem-sach/ke-chan-dat-2424853.html
07:38 CH 17/02/2013
Chán vợ...
Ôi. Lần sau. Vợ đi liên hoan phải bảo trước. Rồi anh chực ở cổng đưa về. Vừa an toàn cho vợ vừa đc mang tiếng yêu vợ. ^^ Or là hay ghen... ^^

Nhà mình vậy đấy. Chồng đưa vợ đến chỗ nhậu, chồng cũng được... bạn nhậu của vợ mời nhưng ứ vào vì không thích nhậu (chính xác là nghe khui nắp bia đã say rồi :) ). Đi về hoặc loanh quanh làm việc của mình, thỉnh thoảng nhắn tin "uống ít thôi vợ nhé". Vợ nhậu xong, alo chồng đến đón về. An toàn tuyệt đối nhé :D
05:28 CH 14/02/2013
Chán vợ...
Có nhiều lúc thấy chồng uống một bia một mình, thấy cũng buồn, thế mà mình thuộc nhón máu O nên uống vào vài ngụm là người ngợm cứ như cục than trong lò mới ra. Sau đó là hoa mắt, chóng mặt. Nên tớ đành chịu, nước gì cũng được trừ thức uống chứa cồn ra.:Drooling:

Vụ đỏ như cục than khi có cồn không liên quan đến nhóm máu nhé bạn. Mình cũng O, càng uống càng... tái, chồng mình cũng O, vừa nghe hơi rượu đã... đỏ :D
05:22 CH 14/02/2013
KẺ CHĂN DẮT - cuốn sách viết về số phận của những...
Mình giới thiệu đoạn cảm nhận của bạn đọc:
Lần đầu tiên thân phận của những kẻ ăn xin được tác giả Đặng Chương Ngạn đưa vào tiểu thuyết. Một cuốn sách hấp dẫn, lôi cuốn ngay từ những trang đầu đến trang cuối cùng. Chúng ta đọc rới nước mắt, uất hận, và phẫn nộ . Để rồi khi gấp sách lại chúng ta có thể ngồi lặng lẽ : suy nghĩ rất lấu về các số phận nhỏ nhoi trong Kẻ chăn dắt.
Thế giới những Kẻ chăn dắt không ở đầu xa, ngày ngày vẫn trôi qua bên cạnh cuộc sống chúng ta. Chúng ta gặp những mảnh đời đó ngay ở ngã tư đường phố, trong nhà hàng ta ăn sáng, trước cổng siêu thị ta ghé qua sắm mấy món đồ ...nhưng tất cả có thể đã trôi qua trong sự vô cảm.
Đọc Kẻ chăn dắt ... cảm giác chung với chúng ta sẽ rất buồn... nhưng chúng ta một lần nữa đã mở một cánh cửa để nhìn các thân phân người khác...
04:09 CH 25/01/2013
Bấm thắng lưỡi để con không nói ngọng, có nên hay...
Hi các mẹ.
Hôm nay thấy top này lên trang nhất, mình tò mò vào xem lại thì thấy comment từ cách đây mấy năm của mình được các bạn nhắc đến nhiều. Mình muốn bổ sung thêm một ít thông tin để các bạn có con bị dính thắng lưỡi tham khảo nhé. Vì bé thứ 2 của mình, sinh tháng 5.2011 cũng bị dính y chang cậu anh (thực ra di truyền từ bố nó luôn, nhưng bố bị nhẹ hơn nên chỉ nói ngọng đến khi tốt nghiệp... đại học). Bây giờ thi thoảng cãi nhau với vợ, tức lên nói nhanh thì vẫn có từ líu lo lắm :)
Nhóc thứ 2 cũng sinh ở BV ĐH Y dược, rút kinh nghiệm nhóc đầu nên khi tái khám đầy tháng, mình nhờ BS nhìn qua cái thắng lưỡi cho bé luôn vì khi rơ lưỡi cho con mình thấy... nghi nghi. BS xem xong rồi bảo "dính rồi, xuống đóng tiền mang biên lai lên đây làm luôn". Mình đóng 500K, BS ẵm bé vào trong, vài phút sau nghe ông con khóc éo lên một tiếng rồi nín, BS bê ra bảo cho con bú rồi về. Nhóc bú ngon lành.
Giờ nhóc 2 được 20 tháng, lưỡi thè dài, nói được câu dài 4,5 từ, dù chưa rõ lắm nhưng mẹ nghe vẫn hiểu :)
Nhóc 1 thì hơn 6 tuổi, lưỡi cũng dài miên man luôn, tiếng Việt, tiếng Anh không ngọng từ nào.
Đang suy nghĩ có nên cho bố nó đi cắt không đây? :D
04:19 CH 12/01/2013
Thanh niên nhận săn Ebook giùm các mẹ....Free

Chị ở đâu thế? Nếu chị ở Sài Gòn, chị thử tới thư viện tổng hợp bên đường Lý Tự Trọng xem. Ở trỏng có thư viện dành cho doanh nhân,
biết đâu tìm được cuốn này.
Chúc chị may mắn. Ngày tốt lành.

Hi, chị ở SG nhưng hỏng phải doanh nhân mà là cô giáo, sách này là để nghiên cứu văn học dân gian thôi. Chị đã đến TV Tổng Hợp và TV. KHXH rồi mà cũng "móm" luôn.
Cám ơn em nhiều, chúc thật vui :)
10:40 SA 11/01/2013
Thanh niên nhận săn Ebook giùm các mẹ....Free
Chào em, nhờ em tìm giúp chị bản ebook cuốn này với nhé:
Narrative motif-analysis as a folklore method (Folklore Fellows. FF communications)
link:
http://www.amazon.com/Narrative-motif-analysis-folklore-Folklore-communications/dp/B0007J6CU6
Chị đặt mua trên amazon nhưng hết sách rồi, có bản đọc thử nhưng cứ vài trang lại mất vài trang. Em giúp chị tìm nhé, nếu có sách in thì chỉ cho chị mua với. Cám ơn em nhiều.
03:09 CH 08/01/2013
Bão lòng
Nghĩa là chị... đâu có muốn thoát ra khỏi bão, chị tự nguyện lao đầu vào bão và... ra sao thì ra? Chị ơi, được sống với cái góc đàn bà mãnh liệt của mình thì đúng là đã thật, chị lựa chọn và chấp nhận rủi ro để được sống đúng là mình. Nhưng những đứa trẻ có được gì đâu mà bắt chúng phải nhận lấy rủi ro vì sự lựa chọn của mẹ nó? Hu Hu, đàn bà ơi đàn bà. Tới mức này thì hết thuốc rồi, hic
07:19 CH 11/12/2012
Bão lòng
Hic, sắp có những đứa trẻ bị buộc phải chọn lựa "hoặc là sống với mẹ, hoặc là sống với cha".

Em rất hiểu những cảm xúc trong chị bây giờ, thà chết chứ không thể dừng lại được. Chị muốn biết người đàn ông đó có thể vì chị mà hy sinh tất cả hay không thì hãy làm theo cách của em nhé:
- Mua một sim điện thoại mới, nhắn vào số của P, rằng em là họ hàng của vợ a. Hôm X, em thấy anh và một chị vào Khách sạn Y lúc mấy giờ (chính xác ngày giờ và địa điểm vào nhé, vì chị là người trong cuộc mà), em có chụp hình lại nữa. Em chưa muốn đưa cho vợ anh xem vì không biết anh với chị í có phải kiểu "ăn bánh trả tiền" hay nhân tình gì không. Và em cũng không muốn những đứa cháu của em (tức là con của P í) phải sống lìa cha hoặc mẹ. Em sẽ điều tra thêm, nếu biết anh tiếp tục qua lại với chị í và yêu chị í thì em sẽ bảo chị của em (tức vợ của P) giải thoát anh cho 2 người đến được với nhau.
- Sau tin nhắn này (nếu có hình ảnh nữa càng tốt), chị vẫn cứ nồng nàn, vẫn cứ xông thẳng vào P, kiểu như em sẵn sàng bỏ gia đình để theo anh, anh hãy bỏ vợ đi nhé, em không thể sống thiếu anh được. Làm sao để cho anh ấy thấy chị đang là... gánh nặng, đang là nguy cơ gây tan nát gia đình anh ấy.
- Bảo đảm chị, không đầy 1 tháng, anh ấy sẽ tự động lìa xa chị để bảo toàn cái gia đình êm ấm của anh ấy, để giữ lấy những đứa con mà anh ấy yêu hơn máu thịt, để giữ lấy niềm kiêu hãnh của một người đàn ông thành đạt. Dù trong lòng anh ấy có đau đớn vì xa chị nhưng 100% sẽ bỏ chị mà đi thật.
- Thử đi chị, sẽ thấy hiệu quả bất ngờ, sẽ thấy tình yêu của P với chị có đáng để chị hy sinh không. Phụ nữ tuổi này làm lại cuộc đời không dễ đâu.
PS. Em gọi đây là bài thuốc cho tình yêu của những người đàn ông không phải chồng mình. Những người đàn ông thề thốt yêu đương say đắm với em (em may mắn còn giữ được chút xinh tươi dù đã một nách 2 con), hoặc ào ạt tấn công, hoặc lãng mạn nhẹ nhàng như anh P của chị, cũng đầy trách nhiệm với gia đình, cũng có nhiều... chiêu khiến em có chút rung rinh. Và e cũng rất sợ cứ để họ tiếp tục ào ạt như thế thì có ngày lòng em cũng nỗi bão thật (vì em là dân văn chương ạ, cũng lãng mạn gớm lắm luôn) nên em đã dùng đến thuốc này. Nhưng vì em chưa có vụ lún sâu kiểu ABC, XYZ như chị nên chỉ trực tiếp nói với họ "em sẽ chuyển những tin nhắn yêu thương của anh đã gởi đến em cho vợ anh xem nhé", nhiêu đó thôi là họ tự động lui rồi chị ạ. Hay là do em chưa được yêu nhiều như anh P yêu chị nhỉ? :)
06:34 CH 11/12/2012
Bão lòng
Híc, gần 40 tuổi mới biết đến niềm hạnh phúc của ái ân thì đúng là bất hạnh thiệt. Tại sao lại lấy B khi đã cảm nhận điều "kinh khủng" khi gần anh ấy. Vì nhỡ... lần đầu tiên mà nhắm mắt đưa chân hả chị? Dù sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, chị sẽ khinh rẻ chính bản thân mình trước khi người khác phát hiện ra và khinh rẻ chị. Đã tự rẻ rúng mình khi lấy một người không thể mang lại cho mình hạnh phúc ái ân, thì lần này đừng tự rẻ rúng mình thêm lần nữa khi lén lút thăng hoa trong ái ân không thuộc về mình. Bỏ chồng và tìm cái "góc đàn bà mãnh liệt" của mình ở nơi khác chị ơi, đừng trộm cắp của người khác mà mang tội.
08:53 SA 11/12/2012
t
tamky
Bắt chuyện
1.4kĐiểm·14Bài viết
Báo cáo