images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Khổ quá! Hơn 10 năm chịu đựng rồi , chịu không...
Topic của bạn làm mình lặng đi mất một lúc. Và mặc dù đang rất bận, mình vẫn muốn góp chút ý kiến cá nhân trong topic này, không phải chỉ vì muốn giúp bạn, mà hình như còn vì ý muốn vị kỷ của chính bản thân mình: mong muốn được chia sẻ!
Mình rất hiểu tâm trạng của bạn bây giờ, vì mình cũng đã từng lâm vào tình trạng đó. Thậm chí, còn tồi tệ hơn, những chứng cứ mà mình biết chứng tỏ một điều chồng mình đã rất nặng lòng với cô ấy: ngay trong ngày kỷ niệm 8 năm ngày cưới, mình phát hiện chồng mình viết email nói nhớ, nói thương, nói “nothing gonna change my love for you”, nói nằm mơ thấy cô ấy khi đi công tác xa nhà… những dòng chữ làm mình suy sụp. Còn cô ấy, tuy không viết cụ thể như chồng mình, nhưng cũng vô cùng quan tâm, nói nằm mơ thấy chồng mình và muốn make sure là chồng mình Ok, nói lấy chồng Việt kiều không phải vì muốn sinh sống ở nước ngoài, mà chỉ vì muốn làm người con ngoan…. Việc trao đổi thư từ đã kéo dài sang năm thứ 3, và mặc dù họ viết cho nhau rất ít, mỗi năm chỉ vài lá thư, nhưng những dòng chữ trong các bức thư đấy – suốt đời mình không thể quên!!!
Mình sẽ làm gì đây?
Chồng mình – cũng khá giống chồng bạn – là một người đàn ông tài hoa và thông minh, thành đạt, tự tin và tự chủ. Còn mình – cũng khá giống bạn – trước chồng luôn cảm thấy tự ti. Mình thật sự ngợp trước sự tự tin của chồng mình, mặc dù, ngoài xã hội, mình là người cũng không đến nỗi nào! Vì thế, mình luôn có tâm lý lo lắng về sự quan tâm thái quá của nhiều người con gái/ đàn bà xung quanh chồng mình. Đôi khi, mình phải nói xa nói gần cho chồng mình hiểu mình không chấp nhận những mối quan hệ ngoài hôn nhân, không chấp nhận những hành động thân mật hơn mức bình thường trong quan hệ với các đối tác nữ của chồng mình. Thậm chí, cũng đã có lần mình phải can thiệp dẹp mầm mống có khả năng xảy ra, khi một chị đối tác già bỏ chồng không con suốt ngày chat chit với chồng mình, à ơi rằng mỗi ngày chỉ cần được nói chuyện với chồng mình là đủ vui rồi. Tất nhiên, mình không trực tiếp ra tay, mà chỉ về nói chuyện với chồng, để chồng tự chấm dứt cái sự vui vẻ của chị già kia.
Nhưng trong trường hợp này, mình phải làm sao?
Chồng mình vẫn là một người chồng, người cha tốt. Anh ấy yêu thương các con, yêu thương và chăm sóc mình. Dường như anh ấy không có khuyết điểm nào đáng để mình phải chê trách, ngoại trừ việc anh ấy quá bận rộn, có ít thời gian dành cho gia đình và nhiều khi hơi khô khan. Chị dâu mình có lần sang chơi khi mình đang bị đau bao tử, chứng kiến cảnh anh vừa đi làm về, nghe mình kêu đau vội vàng xuống nhà đi mua thuốc ngay mà không kịp quẹt mồ hôi đã ngạc nhiên nói “nó (chồng mình) yêu vợ yêu con thực lòng đấy”! Khô khan một chút nhưng anh sẵn lòng thay vợ vào bếp nấu cơm khi vợ mệt, sẵn lòng chăm sóc con cái để vợ đi chơi… Một người chồng không yêu thương gia đình, vợ con thì khó có thể làm được những việc như vậy trong một thời gian dài.
Nhưng mình là một người cực kỳ nguyên tắc, và tuy thiếu tự tin nhưng lòng tự trọng lại có thừa. Mình không chấp nhận san sẻ tình cảm của chồng mình cho bất kỳ ai. Mình đã từng nhiều lần xa gần nói ngoại tình thì chỉ có nước chia tay, và mình thực sự nghĩ như vậy. Bây giờ, trước những chứng cứ này, mình phải làm sao?
Chỉ trong vài ngày, mình sụt mấy mấy kg!
Mình ghét chồng, mình căm hận người đàn bà đó. Bao nhiêu lâu sau sự cố đó mà mình chỉ muốn tung hê những bức thư mà chị ta viết cho chồng mình, bằng cách nào đó cho chồng chị ta biết. Để rồi xem gia đình chị ta có bình an nổi không, khi mà người chồng đã giang tay bảo lãnh cho cả gia đình chị ta xuất ngoại, thực hiện ước mơ Mỹ của cha chị ta, đọc những dòng chữ vợ anh ta viết cho người yêu cũ, rằng chị ấy lấy anh ta chỉ vì muốn làm người con ngoan? Cái ý muốn trả thù nó xâu xé tâm hồn mình, và phải thú thật là cho đến giờ tâm hồn mình vẫn chưa bình an!
Nhưng gia đình mình thì đã bình an.
Đó là một quãng đường sóng gió. Đó là một cuộc đấu tranh khó nhọc: đấu tranh với cái tôi của chính bản thân mình, với lòng tự tôn của mình, đồng thời từng chút, từng chút một nhẹ nhàng thuyết phục chồng hiểu rằng anh đã làm tổn thương tới vợ, tới gia đình như thế nào. Bạn tin không, cái sự “từng chút một” này kéo dài gần 2 năm trời đó! Tất nhiên, không phải trong 2 năm đó muốn nhay lúc nào thì nhay. Mình là người ngay, mình chẳng có lỗi gì trong chuyện đó, nhưng để kéo chồng mình về phía mình thì phải lựa lời, lựa thời điểm mà nói chuyện. Dần dần, chồng mình hiểu ra, và hứa chấm dứt quan hệ với cô người yêu cũ, mãi mãi. Tháng 9 tới, vợ chồng mình kỷ niệm 10 năm ngày cưới!
Bạn ơi, cha ông ta nói “lạt mềm buộc chặt”, “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”! Mình hy vọng câu chuyện của mình giúp ích cho bạn phần nào. Về phía mình, mình chỉ có một lời khuyên dành cho bạn thôi: trước khi yêu cầu người khác thay đổi, hãy tự thay đổi mình trước.
Và cuộc đời sẽ thay đổi khi chúng ta thay đổi. Chúc gia đình bạn bình an!
02:25 CH 04/06/2011
Thành công là do ai?
Thật là hạnh phúc vì sáng nay mở WTT ra thấy topic của mình có thêm rất nhiều lời khuyên chân thành và quí giá. Đã bấm nút cảm ơn rồi nhưng vẫn xin phép cho em/mình được cảm ơn chị metraucontrau, wicket, sg_jul, amanda, bewater, pecado …. đã dành thời gian góp ý cho chuyện của gia đình mình. Đây thực sự là một trong những lần ít ỏi mình cảm nhận rõ nhất tình cảm và sự chân thành của tình người qua một diễn đàn rộng như WTT.
@chị metraucontrau: em thực sự ngạc nhiên trước khả năng phân tích và thấu hiểu của chị. Chỉ qua một vài post của em mà chị phân tích cứ như quen biết với vợ chồng em từ lâu lắm rồi ý. Chồng em quả thực là một con người hoài bão và lý tưởng, coi sự nghiệp là một đền thờ để tôn sùng, gia đình vợ con đẩy xuống sau hết.Chồng em cũng chả ham mê vật chất chút nào, đúng nghĩa với kiểu vật chất chỉ là phương tiện, không phải mục đích.
Nhưng bên cạnh đó, chồng em không hề vướng phải mấy tệ nạn như cờ bạc, nhậu nhẹt hay trai gái. Trai gái thì càng kỵ vì anh ấy muốn giữ tư cách để không ai có thể coi thường mình. Xuất thân từ con nhà nghèo nên chồng em cũng không nề hà việc giúp đỡ vợ những công việc trong nhà, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, chăm con…. chồng em làm được tất. Phải thú thật là em rất hạnh phúc và hãnh diện vì có được một người chồng như vậy, dù rằng không phải là không có những va chạm, xung khắc vì “một trăm chỗ lệch, kê sao cho vừa”?
Một trong những chỗ lệch đó là lý do dẫn tới topic ngày hôm nay. Thú thật với chị và mọi người, em có tham vọng muốn kéo chồng em lại gần với cuộc sống đời thường hơn một chút. Em muốn có một cuộc sống đầm ấm, vợ chồng con cái gần gũi hơn chứ không phải biền biệt xa cách với những chuyến công tác triền miên. Em mong chồng em biết dành thời gian vui vẻ với gia đình chứ không phải chỉ biết tìm niềm vui trong công việc, vì niềm vui cá nhân đó em và con cái không chia sẻ được. Ví dụ như thế này, trước khi em đi học, gia đình em rất hay đi biển. Nhưng mỗi lần đi nghỉ cùng gia đình như vậy chồng em thường kè kè bên laptop, vợ con chơi đùa tắm biển ì xèo mà chồng em hiếm khi tham gia, chỉ ngồi bên ly café điều hành công việc, trao đổi thư từ hoặc rảnh rỗi thì ngủ bù cho bõ cảm giác thiếu ngủ…. Em đã tỉ tê nhiều lần, ngọt nhạt nhiều lần, nhưng không cải thiện được mấy. Chồng em nói như thế chồng em đã cảm thấy rất vui rồi, và anh ấy hạnh phúc khi được làm công việc mình yêu thích chứ không thấy vất vả khổ sở gì hết. Còn cảm xúc của em, của con như thế nào thì anh ấy không đề cập, và hình như cũng không nghĩ đến nữa!!! Em cũng không ngại nói trắng ra là em muốn gì, cảm xúc của em như thế nào. Nhưng… nếu cứ lặp đi lặp lại, em sợ cho cảm xúc của chính mình.
Trong cái vẻ ngoài hạnh phúc và bình yên của gia đình em có một cái gì đó bất ổn mà em không nhận chân được đó là cái gì. Hình như cả em và chồng em đều cảm thấy mình chưa được đồng cảm, nhưng làm thế nào để đồng cảm với nhau thì lại không biết. Em thì chẳng nói làm gì, trong tình cảm em lại là người cực kỳ lý trí, với lại, con cái kèo cột… đam mê gì nữa mà phung phí những gì mình đang có. Nhưng chồng em thì đã vướng chân một lần. Chỉ là chia sẻ thuần túy về mặt tinh thần thôi, nhưng em thì thấy rất đau vì em biết, kiểu người như chồng em khó có thể sa ngã vì gái gú, cờ bạc hay rượu chè, nhưng nếu có ai chồng em cảm thấy là tri âm tri kỷ, thì nguy cơ đã kề cận rất gần cái gia đình nhỏ bé của em rồi. Chồng em dứt khoát không bao giờ đập bỏ cái mà anh ấy đã mất bao công sức để xây nên đâu, nhưng chồng em cũng chẳng hiểu được là vợ anh ấy có thể làm gì khi cảm thấy bị tổn thương và mất mát quá lớn.
Giai đoạn này là giai đoạn hàn gắn cảm xúc từ phía em, còn chồng em thì đã dứt khoát cho qua rồi khi anh ấy hiểu anh ấy có thể mất những gì. Nhưng em vẫn chưa hiểu được sự rạn nứt đã có từ đâu để dẫn đến hậu quả này. Và những gì em đang làm là cố gắng hiểu để còn khắc phục không cho sự rạn nứt có nguy cơ xảy ra một lần nữa.
Em phải đi học bây giờ. Chia sẻ cảm xúc với mọi người thế này, tự dưng em lại thấy lòng mình trầm xuống… nhưng đồng thời cũng nhẹ lòng vì đã nói ra được những gì mà em khó có thể thổ lộ với người khác. Số em cô đơn nên phải xa gia đình (cả về khoảng cách tâm lý và khoảng cách địa lý), bạn bè thân thiết cũng xa nên tình thân cũng nhạt bớt, bạn bè công việc thì không phải đối tượng để có thể chia sẻ được rồi…..
Chúc mọi người một ngày mới an lành.
01:48 CH 14/10/2010
Thành công là do ai?
Cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian để vun vén vào chuyện gia đình mình. Thật sự mình không ngờ hôm nay vô lại topic thấy có thêm nhiều ý kiến đóng góp như vậy. Mình đã nghĩ chắc topic của mình chết yểu rồi, vì cái kiểu xung khắc này quá khác với những mục tâm sự thường gặp trong box. Tuy nhiên, đó cũng là một mặt của cuộc sống đời thường đó thôi, phải không ạ? Kiểu xung khắc này có vẻ ít gặp, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Còn nếu nó có màu sắc khác thường nào đó, thì có lẽ lý do là vì cách đặt vấn đề và trình bày của mình không rõ ràng, không sáng ý. Lỗi này mình biết mà sửa mãi chưa được, bài luận nào của mình cố lắm cũng chỉ điểm trung bình khá hoặc khá, chưa có cái nào được giỏi hết (may mà chưa có cái nào lọt sổ), với rất nhiều nhận xét là nên viết thêm cho rõ ý….
Nhân đây mình cũng xin lỗi mọi người không vào topic của mình để trả lời ngay được vì mình đang trong giai đoạn nước rút với rất nhiều bài tập cuối kỳ. Bây giờ mình xin chia sẻ thêm đồng thời phản hồi lại một số ý kiến mình thấy rất đáng suy nghĩ mà mọi người đã đóng góp cho mình nhé:
Bạn ấy muốn là phụ nữ bình thường, với ham muốn bình thường về cuộc sống đầy đủ, mình cũng thế, ko cần biết những lý tưởng hay sự nghiệp quá cao siêu để vợ con phải khổ.

@ chị metraucontrau: em vốn hâm mộ những ý kiến chí tình chí lý của chị ở nhiều topic khác nhau, dù rằng xét về tính cách thì chắc em rất khác chị vì em toàn suy nghĩ cảm tính chứ không được lý trí “tim nóng đầu lạnh” như chị đâu. Nhưng cái comment này thì em phải xin phép được quote lại, vì chỉ qua 2 post của em mà sao chị nhận xét một câu trúng phóc vậy nè.
Em còn rất tâm đắc cả đoạn sau này nữa:
Theo mình, bạn nên trao đổi thẳng thắn với chồng rằng trong mắt bạn, chồng bạn đang đi làm để , trước hết, kiếm tiền đủ nuôi gia đình và sau nữa là thỏa mãn nhu cầu chứng minh năng lực của anh ấy. Bạn hãy nói mình ko có nhu câu hy sinh bòi đắp cho sự nghiệp của anh, để cả gia đình khổ. bạn trước hết vì gia đình, như mọi phụ nữ khác. Nếu gia đình khó khăn, thiếu thốn hoặc theo bạn, là ko đủ tài chính thì bạn sẽ đi làm để kiếm tiền phụ thêm cho gia đình, ko yêu cầu anh ấy phụ giúp là tốt rồi, sao anh bắt bạn lại theo. Nếu bạn là chồng, bạn sẽ tìm con đường khác để lo cho gia đình, nhưng bạn tôn trọng đam mê, ưu tiên của anh ấy nên bạn kệ anh với sự nghiệp của mình, chỉ biết tư thân bạn đi tìm cách giải quyết khó khăn cho gia đình thôi. Lý do đơn giản, lý tưởng, quan niệm sống và đam mê của 2 người ko giống nhau, yêu cầu anh ấy nên tôn trọng bạn, đó là biểu hiện cao nhất của người có học bạn ạ.

Thực ra, theo quan điểm của em thì những gì mình làm là để thỏa mãn bản thân mình trước hết, và em ko thấy có gì sai hay thiếu đạo đức ở đây cả. Em còn cho rằng khi mình đi làm từ thiện chẳng hạn, trước hết là để tâm mình thanh thản, mình cảm thấy vui sướng khi giúp được người khác thì niềm vui đó đầu tiên là của mình, là mình được hưởng; sau đó mới tính đến việc mình giúp người khác là mang lại niềm vui cho họ. Nhưng chồng em thì khăng khăng cho rằng mình phải biết nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình…. Em không muốn luận bàn nhiều tới quan điểm hay lí tưởng sống của chồng em, vì lần nào tranh luận về vấn đề này em đều cảm thấy bị lép vế, trở thành tầm thường trong con mắt của chồng em. Với em thì việc anh có quan điểm khác em chả sao cả, anh vẫn làm theo cách của anh và em làm theo cách của em, chỉ cần giữa 2 đứa thống nhất chung về những vấn đề của gia đình nhỏ là ổn. Nhưng vấn đề là chồng em hình như không thấy ổn, và anh thấy không chia sẻ được với em vì em có phần “thực dụng” quá! Em cũng đã nhiều lần đề nghị anh đừng ép em, và anh đồng ý với một vẻ rất không thoải mái. Việc không thoải mái này lại làm em e ngại, vì với một người đòi hỏi cao về sự đồng cảm như chồng em thì cái sự không thoải mái này có thể là nguyên nhân dẫn đến nhiều hệ quả tai hại khác.
Nhưng đoạn này thì chị phân tích chưa đúng về hiện tượng:
khi con lớn, bạn ấy muốn bứt phá, muốn thể hiện mình, muốn kiếm thêm tiền để thỏa mãn nhu cầu gia đình đang tăng lên thì gặp phải phản đối của chồng. Lý lẽ của chồng là: sự nghiệp của anh chính là sự nghiệp của chúng mình, vì có công em, sao giờ đây em lại nỡ xếp cái ưu tiện của chúng mình ấy sau mấy vẫn đề cơm áo gạo tiền mà bỏ con, bỏ gia đình, bỏ anh đấy mà đi làm….

Chồng em hoàn toàn ngược lại, rất muốn vợ chứng minh được năng lực của mình, thậm chí còn hỗ trợ em tối đa trong việc xin học bổng hay động viên em học cho tốt (review hồ sơ xin học bổng, chỉnh sửa lỗi chính tả hoặc góp ý cho các bài luận của vợ, etc.). Trước khi yêu nhau chồng em còn nói muốn có vợ thu vén chu toàn cả 2 nhiệm vụ: công việc gia đình và cả công việc xã hội. Sau này, đối diện với những thực tế của cuộc sống gia đình, chồng em đã phần nào điều chỉnh cái tham vọng không tưởng đó của mình bởi vì em khẳng định với anh ngay từ đầu là trong từng thời điểm, em chỉ có thể làm tốt 1 trong 2 nhiệm vụ mà thôi. Bởi vì em cũng chỉ có quỹ thời gian 24h một ngày, chỉ có 2 tay để ôm đồm công việc, bên cạnh đó lại có năng lực không hề xuất sắc (nếu không nói là rất bình thường – em không khiêm tốn chút nào đâu mà thực tế là như vậy).
Tuy nhiên, khi nghe em nói dự định của em là sau này học xong về cố kiếm công việc nào đó lương cao một chút để lo kinh tế cho gia đình, một mặt chồng em nói mừng vì có em hỗ trợ anh lo phần kinh tế; nhưng mặt khác khi em nói lúc đó anh phải sắp xếp công việc, bớt đi công tác để phụ em chăm lo gia đình, con cái (vì muốn lương cao thì em phải đi công tác nhiều, tính chất công việc của em như vậy rồi), thì chồng em lại tỏ ý lo sự nghiệp của anh sẽ bị thụt lùi. Ô hay, cái gì mà chẳng phải trả giá. Được cái này thì phải chấp nhận bớt cái khác chứ. Đằng này, chồng em lại có vẻ cái gì cũng muốn tất thì em thiệt không biết phải chiều thế nào. Chị bảo vậy là em rắc rối hay chồng em thuộc diện “hòa thượng thích đủ thứ”???
Tới đây thì phải nhắc một chút tới lời khuyên của sg_jul cho mình như sau:
Đậm 7 : Bạn đang tự khắc phục rồi đấy, cách bạn tự tạo thêm 1 nguồn tài chính hỗ trợ với anh ấy tốt chứ, nếu bạn cảm thấy khả năng 1 mình anh ấy không đủ cho các nhu cầu của gia đình. Bạn cứ thẳng thắn trao đổi với chồng, bạn cần làm vậy vì bạn muốn hỗ trợ anh ấy, muốn anh tập trung vào mục tiêu lớn hơn mà anh ấy theo đuổi, và bạn thích được chăm sóc gia đình ở điều kiện tốt hơn, và bạn có khả năng làm điều đó.. Mình tin khi bạn thẳng thắn nói ra, anh ấy sẽ hiểu và ghi nhận.

Bạn ơi, chồng mình hiểu mục tiêu mình đi học là để hỗ trợ kinh tế gia đình tốt hơn. Vấn đề là ở chỗ công việc của anh ấy muốn thành đạt thì phải đi rất nhiều, và công việc của mình muốn lương cao cũng phải đi công tác rất nhiều. Mà cả 2 người cùng đi thì lấy ai lo gia đình? Hình như vấn đề của gia đình mình rút gọn lại thì nằm ở chỗ này mới đúng?
Đậm 3 + 5 : Người đàn ông như anh ấy là người có trách nhiệm với gia đình, nhưng không có thiên hướng về kinh doanh, kiếm tiền nhiều. Bạn đã chọn anh ấy, thì bạn phải chấp nhận con người vốn có của anh ấy và tìm cách tự khắc phục, mới không bị tự dằn vặt.

Nhận xét trên không chính xác lắm đâu bạn ạ. Rank lương của chồng mình là trên 100$/working day. Tất nhiên không phải đều đều tháng nào ngày nào cũng kiếm được như vậy… Vấn đề là chồng mình không thích lăn vào kiếm tiền vì như vậy sẽ không được làm việc theo sở thích của anh ấy.
@ttq11: mình thích nhận xét của bạn ghê, có vẻ rất triết lý:
Đây chỉ là một biểu hiện của cuộc tranh đấu lâu dài và bền bỉ để xác định vị trí của mỗi người trong gia đình thôi.

@yeu_chong_nhat: em gái ơi, hâm mộ em hoài ở topic Mặc đẹp. Cảm ơn em góp ý cho nhà chị nha. Nhận xét của em làm chị nhớ tới những lần chồng chị nửa đùa nửa thật tự hào nói nhờ lấy được ổng mà chị mới xin được học bổng và đi học như vậy, chớ lấy phải người khác thì còn lâu. Chị thì ruột để ngoài da nên chỉ cười, chả để bụng, mà thực tế ổng cũng giúp chị nhiều thiệt. Nhưng nghe em nhận xét mới nghĩ, ồ nhỉ, lại một biểu hiện nữa của việc quan điểm đối đầu nhau chan chát giữa 2 vợ chồng chị.
Phù…, một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều. Nhờ có sự góp ý của mọi người mà mình thấy đường đi dường như rõ hơn. Dù chưa thể giải quyết vấn đề liền trong ngày một ngày hai nhưng ít nhất là những suy nghĩ của mình không rối rắm lộn xộn như buổi đầu post topic nữa. Mong mọi người tiếp tục góp ý giùm mình để mình biết cách nâng cấp hạnh phúc lên tới mức hòa hợp quan điểm giữa 2 vợ chồng để ngày càng hạnh phúc hơn nhé.
03:01 CH 12/10/2010
Thành công là do ai?
Cảm ơn các bạn đã góp ý cho mình.
Nhưng sự thật thì không phải vợ chồng mình rảnh rỗi tới mức ngồi “khuấy nước trong ly” đâu. Mỗi nhà mỗi cảnh, gần chục năm sống cùng nhau vợ chồng mình cũng phải trải qua nhiều thăng trầm lắm. Vấn đề là chồng mình đề cao việc được thông cảm, động viên, bên cạnh đó anh lại rất coi trọng sự nghiệp. Tuy nhiên, để anh cảm thấy được động viên và để đặt sự nghiệp của anh lên hàng đầu thì cả mình và gia đình phải hy sinh nhiều thứ, một ví dụ dễ hiểu nhất là lấy nhau sắp tròn chục năm nhưng thời gian cả gia đình mình được sống cùng nhau không quá một nửa con số chục năm đó.
Mình bất đồng quan điểm với ox không chỉ vì mình thấy quan niệm đó là không thuyết phục, mà còn vì mình sợ cái cảnh vò võ chờ đợi chồng với những chuyến công tác dài dằng dặc liên tiếp; mình không muốn đi học về rồi mình lại chúi đầu vào một công việc nhàn hạ ít tiền nào đó để chăm lo gia đình cho chồng toàn tâm toàn ý vào Nam ra Bắc, hết trong nước lại tới nước ngoài…. Mà nếu chồng mình không thấy được đồng cảm, thì rất có thể, anh lại tìm đến sự đồng cảm ở bên ngoài. Điều này đã từng xảy ra, dù chưa có gì nghiêm trọng nhưng cũng làm mình tổn thương vô cùng.
Xin lỗi vì văn phong của mình không được sáng sủa. Mình làm bài cũng bị chỉnh hoài vì văn phong không rõ ý, không làm nổi bật ý mình muốn nói…..
02:59 CH 10/10/2010
Lại là tớ và nghi án chồng "có gì đó" ngoài kia
Đọc bài của metraucontrau, mình thấy bạn viết hay quá, và mình rất đồng cảm với những suy nghĩ và phân tích của bạn. Tuy nhiên, mình có 1 chút lấn cấn thế này: dường như những suy nghĩ và phân tích trên mới chỉ là của riêng bạn-hoặc của giới phụ nữ nói chung, mà chưa thấy nói đến việc các đức ông chồng hấp thụ những suy nghĩ này như thế nào để hài hòa với thói quen, cách phân tích và xử sự của giới đàn ông, để từ cái nền đó thiết lập được sự thấu hiểu lẫn nhau, cộng với sự tôn trọng nhau nhằm đạt đến mục đích chung là biết cách giữ gìn tình cảm vợ chồng và sự bền vững của gia đình một cách hiệu quả hơn.
Mình nói “mục đích chung” là bởi vì theo mình quan sát và nhìn nhận, đa số đàn ông và phụ nữ đều hướng tới việc giữ gìn gia đình, giữ gìn tình cảm vợ chồng. Chẳng có ai muốn phá đi cái mà mình đang có, để rồi phải xây lại một cái tương tự như vậy!!! Đó là xu hướng chung nhé – và mình khẳng định đó là xu hướng của cả đàn ông và phụ nữ - và tất nhiên không tính tới một bộ phận thiểu số đã quá lậm vào một thứ tình cảm mới, một nhu cầu mới… đến nỗi thật sự không còn muốn góp tay giữ cái gia đình mà họ đang có nữa.
Tuy có chung một mục đích như vậy, nhưng tình cảnh phổ biến lại là tình trạng các gia đình lâm vào tình trạng lung lay, bất ổn. Theo mình, đó là vì cách đàn ông và phụ nữ suy nghĩ, cảm nhận, cư xử rất khác nhau.
Trong khía cạnh công việc, thường thì đàn ông vượt trội hơn phụ nữ về khả năng bao quát, hoạch định chiến lược…. nói tóm lại là họ rất sâu sắc, tính toán kỹ càng. Tuy nhiên, trong khía cạnh tình cảm thì dường như đàn ông thật sự là những kẻ nông nổi và giản đơn đến mức khó hiểu. Các bà vợ thường vô cùng thất vọng và đau khổ khi thấy các đức ông chồng có một mối quan hệ ngoài gia đình; họ đánh đồng rằng khi đàn ông đã có những mối quan hệ như vậy có nghĩa là họ muốn đánh đổi gia đình, họ không còn tình cảm cũng như không còn coi trọng người vợ đầu gối tay ấp của họ nữa.
Nhưng sự thực thì không phải ông nào có mối quan hệ bên ngoài cũng quyết định đánh đổi cái gia đình mà họ đang có. Khi thấy nguy cơ đánh mất gia đình đang kề cận thì họ cũng cuống lên tô trét để giữ lại chứ chẳng dám buông bỏ đâu. Vậy thì vì sao họ lại có thể đối xử với vợ con như vậy? Ở khía cạnh này thì mình thấy metrau nói rất đúng, đó là vì đàn ông là những kẻ “hời hợt trong cảm nhận”. Thử hỏi họ mà xem, chẳng bao giờ họ đặt mình vào vị thế của người khác để phán đoán người khác nghĩ gì, cảm nhận như thế nào, và để tránh làm tổn thương nhau như phụ nữ chúng ta vẫn làm đâu. Họ đơn giản là đáp ứng nhu cầu của bản thân họ, chứ không hề có cái bản năng phải chăm sóc, quan tâm đến người khác trước khi quan tâm đến bản thân mình như phụ nữ vẫn làm. Bên cạnh đó, họ còn được sự hậu thuẫn của thứ quan niệm cho rằng đàn ông “được đặc quyền” đi chinh phục, đi khám phá và phụ nữ thì nên biết chấp nhận ở một mức độ nào đó. Thế là họ cứ tung tẩy thôi.
Mình giống metrau ở chỗ đau vô cùng khi thấy người đàn ông bản lĩnh, chín chắn và sâu sắc của mình hóa ra lại vô cùng hời hợt trong việc suy xét những hậu quả có thể xảy ra khi anh ta có mối quan hệ bên ngoài. Anh ấy cũng đơn giản đến mức làm mình ngỡ ngàng với suy nghĩ cho rằng mình không thể đau đớn và ghen tuông vì anh ấy không có mối quan hệ nào mới, cũng chẳng hề có mối quan hệ xác thịt nào hết, mà chỉ là tiếp tục bày tỏ tình cảm với người yêu cũ qua email (trong khi đang sống hạnh phúc với vợ được gần chục năm rồi), tán phét rằng đi công tác thì mơ thấy cô ta hằng đêm (trong khi buổi tối vừa 888 qua điện thoại với vợ rằng nhớ vợ lắm, mong được về nhà ăn cơm vợ nấu), và năm nào cũng nhớ gửi thư chúc mừng sinh nhật cô ta (trong khi sinh nhật vợ thì quên)…. Ôi ông chồng tiến sĩ, lãnh đạo của vài chục nhân viên, một trong những người đầu ngành trong lĩnh vực anh ta làm việc…. mà cũng có thể giản đơn tới mức làm mình chán chả buồn phân tích thêm cho mất công.
Nhưng chán thì chán, cũng chả thể nào buông bỏ được cái máng lợn cũ một cách dễ dàng được, và cũng vì anh ta có muốn thế đâu, có dám bỏ vợ để mà đến với người đàn bà có chồng rồi mà vẫn à ơi với anh ta đâu!!! Vậy thì phải lên kế hoạch cải tổ lại! Cho đến giờ, mình mới chỉ tìm được phương pháp tăng cường chia sẻ (mà không quy kết lỗi lầm) để chồng mình hiểu vợ hơn, dự đoán được những phản ứng vợ có thể có trước những hành động của anh ta, để nếu chẳng may có lần thứ hai, thì cũng không thể nói vì không hiểu vợ sẽ phản ứng dữ dội (như lần thứ 1) được nữa. Điều này cũng giống với metrau, cung cấp cho anh ta đủ thông tin, để nếu anh ta có làm gì thì cũng sẽ làm với tâm thế “dám làm, dám chịu”.
Mình cũng không dám chắc chắn rằng phương pháp tăng cường chia sẻ của mình được chồng hấp thụ ở mức độ nào. Mình chỉ thấy kết quả trước mắt là cho đến giờ, chồng mình đã chấm dứt mối quan hệ vớ vẩn đấy, chủ động bày tỏ tình yêu với vợ nhiều hơn, biết nghĩ đến vợ và nghĩ cho vợ nhiều hơn….
Bên cạnh đó, mình cũng đang dần trao lại cho chồng mình niềm tin và tình yêu thương tuyệt đối như trước kia (thậm chí có phần còn nồng nàn hơn nữa). Điều này không phải mình làm cho anh ấy, mà mình làm vì bản thân mình, vì với mình, tình yêu chỉ có thể thăng hoa khi nó song hành cùng niềm tin. Mình cứ sống hết mình như thế, cứ cháy hết mình như không thể cháy thêm lần nữa, để dù có gì xảy ra cũng không hối hận rằng mình đã không sống cho đáng sống!
Vài lời chia sẻ với metrau và với các bạn. Tư duy logic của mình kém nên viết lủng củng, các bạn thông cảm nhé. Lý do để hôm nay trốn học bài ngồi viết cái này chỉ vì đọc bài metrau thấy đồng cảm quá đi….
01:19 CH 30/07/2010
Nhật ký của người vợ sau 10 năm kết hôn
Để rồi tỉnh thoảng để cân bằng mình, tớ lại ngồi viết thế này cho chồng " Em chẳng biết bên đời anh, em có thực sự cần, cũng chẳng cần biết em đã " được và mất " những gì, nhưng em không bao giờ cảm thấy hối hận, đã từng một lần bên anh, sống theo những cảm xúc, có đôi khi tình yêu chỉ cần một lần bên nhau, một lần cảm nhận, rồi mỗi người sẽ đi theo những ước mơ riêng lẽ, những con đường xa lạ, hạnh phúc một phần đời riêng rẽ, mà nhớ bỏng cháy những đốm sáng đã vụt qua…lặng lẽ và đắng cay, âm thầm và toả sáng."
Đàn bà 10 năm hôn nhân nhiều khi yêu đương , thần thành hóa tình yêu hơn cả thiếu nữ. :Thinking:

Ôi, mehiendai thâm trầm, sâu sắc và chín chắn mà cũng có lúc bay bổng đến 9 tầng mây thế này ư? Vậy mà tớ cứ tưởng 10 năm hôn nhân, cái sự lãng mạn này đã bị tiệt chủng rồi cơ đấy!
Nhưng con đường này, thời thiếu nữ tớ đã từng đi qua, và chẳng bao giờ muốn quay lại con đường mình đã mòn chân này hết. Tớ chỉ biết sống hết mình cho thực tại, cháy hết lòng cho người mà mình yêu, cứ hết mình đi như thể chưa từng vấp váp, chưa từng tổn thương.... Mặc dù thực tâm cũng muốn giữ lại một cái "cửa sau" cho mình, để nếu lỡ người thương có thay lòng đổi dạ, mình sẽ không bị đau như đã từng đau nữa. Nhưng có lẽ tớ vốn nhẹ dạ, vốn đàn bà nông nổi lại hay tuyệt đối hóa mọi thứ, cứ thấy bớt tin tưởng nhau thì là bớt yêu, nên đã đau một lần mà vẫn muốn giữ trọn niềm tin cho chồng lần nữa. Tớ cũng đã quên hầu hết những chi tiết đã từng làm tớ đau đớn, chỉ còn nhớ mình có 1 nỗi đau rất đau, vậy mà muốn nghĩ lại đã đau thế nào thì lại phải lục lọi lại mới nhớ, ah, mình đã từng đau đến thế!
Con người tớ là tổng hòa của những mâu thuẫn, những tính chất trái ngược nhau, đôi lúc bên này thắng thế, nhưng nhiều khi bên kia lại vùng lên giành chủ quyền.... Chồng tớ bảo tớ sâu sắc trong tình cảm, nhưng tớ nhận thấy mình giản đơn đến xấu hổ. Đấy, ví dụ trên là minh chứng cho việc tớ nhẹ dạ thế nào, lấy đâu ra mà sâu sắc. Chồng tớ khen tớ chu toàn gia đình hiếm ai bằng, nhưng có là phụ nữ với nhau mới biết tớ vụng thế nào, lấy chồng mấy năm mới biết nấu vài món cho chồng ăn, mỗi khi nhà có khách toàn nhường chồng vào bếp làm master cook..... Nhưng hình như "ngu si hưởng thái bình" thật thì phải, tớ thấy tớ tệ khủng khiếp, nhưng 9 năm hôn nhân tớ chưa phải trải qua sóng gió gì quá lớn, vẫn giữ được một mái ấm bình yên với 2 con gái ngoan khỏe và 1 ông chồng khá yêu chiều vợ. Học trò của chồng tớ vẫn thật lòng khen tớ là 1 người vợ hạnh phúc, vì có 1 ông chồng thành đạt mà tâm lý, thương vợ thương con, thậm chí chịu chăm con cho vợ đi học nước ngoài. Dù rằng, cũng đã có lúc cái sự tâm lý và trái tim đầy tình thương yêu của chồng không dành trọn vẹn cho tớ mà rơi rớt phần nào, nhưng mà, cũng chỉ cầu bình an thế này thôi, được vậy, bao nhiêu "ngu si" tớ xin nhận hết về mình....
01:16 CH 23/07/2010
Xem tử vi (phần 2)
Bác Bắc Đẩu cũng quên em rùi nè.

Ah, hóa ra bác Bắc Đẩu là phiên bản của bác Sakom.
Bác Bắc đẩu ơi, năm ngoái em có nhờ bác xem giùm vì công việc có kẻ phá và đang dự tính xin học bổng, bác nói rắc rối trong công việc của em rồi sẽ qua nếu biết bỏ cái nhỏ giữ cái lớn, và khả năng em sẽ có học bổng. Đúng hết bác nhé, công việc của em có người đỡ nên em không bị phá nữa (chỉ tội người đỡ em bị te tua), còn học bổng thì giữa năm nay nhiều khả năng em lên máy bay rồi.
Nhưng em quên hỏi bác chuyện gia đạo, mà cái này năm rồi em bị một cú shock hơi nặng, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Vì vậy em rón rén nhờ bác xem giùm em chuyện gia đạo xem liệu em đi xa có ổn không ạ. Em sinh ngày 1/7/1975, giờ Dần ạ.
Cảm tạ bác.

Btw, em phụ chú chút là ngày sinh âm lịch bác nhé. Bác xem giúp nha, cảm ơn bác.

Nhân dịp bác Bắc đẩu đang online, em mạnh dạn nhắc bác xem giùm em chút. Cảm ơn bác.
05:07 CH 12/04/2010
Đã, đang.. bị chồng ngoại tình... các mẹ làm thế...
Chia buồn với mẹ nó nhé! Thực lòng mà nói thì vết thương đó ko thể biến mất được nếu mỗi ngày ta đều nhìn lên gương và suýt xoa....giá như ko có cái "vệt" này trên mặt thì mình vui biết mấy? Mẹ nó đừng nhìn vào "vệt" nữa, càng nhìn càng tủi, càng nhìn càng ước từ "giá như......." mẹ nó hãy thử nghĩ thế này xem sao nhé: Khi đang còn sống bên nhau thì dù 1 ngày cũng phải sống thật hạnh phúc, lỡ may......(xin lỗi em muốn mẹ nó nghĩ dại chút ạ)
Vậy nên đừng có u buồn gậm nhấm nỗi đau. Cuộc sống có bao lâu mà hờ hững???
Em thì cũng thuộc dạng "nhanh nóng chóng nguội" nên chỉ biết nói với mẹ nó thế, mong mẹ nó tỉnh ngộ mà tận hưởng cuộc sống, lấy lại niềm tin, có kết quả báo em mừng ạ.

Đọc được bài này của bạn mà mình đã phải dừng lại suy nghĩ thật lâu. So với nỗi đau của các bạn trong topic này, có lẽ, nỗi đau của mình chỉ đáng nốt muỗi chích!!! Chỉ là chồng mình trong gần chục năm sống với vợ thì có tới gần 3 năm liên lạc với người yêu cũ, nói thương nói nhớ dù 2 người cách nhau tới nửa vòng trái đất.... Dù nỗi đau không giống nhau nhưng những dằn vặt của sự tổn thương thì ai chẳng giống nhau. Mình đã và đang bị dằn vặt trong hơn 6 tháng vừa qua, cứ rảnh rỗi một chút là khuôn mặt người đàn bà ấy, bức thư chị ta chế giễu nỗi đau của mình và những lời lẽ yêu thương tha thiết của chồng mình dành cho chị ta lại như hiện lên trước mặt...
Những lời lẽ bôi đậm của Bacbara một lần nữa làm mình tỉnh ngộ, uh nhỉ, cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ, mình đã tự nguyện để cho chị ta chiếm lấy những phút giây hạnh phúc, những cảm nhận an lành trong cuộc sống của mình và gia đình tới hơn 6 tháng, thật là phí phạm. Mình cũng đã viết một bức thư, yêu cầu chồng chăm sóc mình nhiều hơn trong đời sống tinh thần, nhưng chưa đưa. Hôm nay dứt khoát sẽ đưa, dứt khoát sẽ nói chuyện lần cuối, và dù chồng có làm được hay không những yêu cầu của mình thì mình cũng sẽ cố gắng để chuyện này qua đi và không nhắc lại nữa.
Gắng lên tôi ơi....
10:47 SA 09/04/2010
Xem tử vi (phần 2)
Cung Phu thê gặp Triệt
Nên đường tình duyên phải
Vượt qua một số trắc trở, lận đận
Về sau thì đỡ, mấy năm tới công việc cũng chưa được ổn định

Ah, hóa ra bác Bắc Đẩu là phiên bản của bác Sakom.
Bác Bắc đẩu ơi, năm ngoái em có nhờ bác xem giùm vì công việc có kẻ phá và đang dự tính xin học bổng, bác nói rắc rối trong công việc của em rồi sẽ qua nếu biết bỏ cái nhỏ giữ cái lớn, và khả năng em sẽ có học bổng. Đúng hết bác nhé, công việc của em có người đỡ nên em không bị phá nữa (chỉ tội người đỡ em bị te tua), còn học bổng thì giữa năm nay nhiều khả năng em lên máy bay rồi.
Nhưng em quên hỏi bác chuyện gia đạo, mà cái này năm rồi em bị một cú shock hơi nặng, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Vì vậy em rón rén nhờ bác xem giùm em chuyện gia đạo xem liệu em đi xa có ổn không ạ. Em sinh ngày 1/7/1975, giờ Dần ạ.
Cảm tạ bác.
10:08 SA 05/03/2010
Em thường mơ thấy Chồng không tốt... Có ai giống...
Cũng nhờ có một giấc mơ "không bình thường" như vậy (giấc mơ đầu tiên) mà mình đã quyết định kiểm tra email của chồng, để rồi phát hiện ra chuyện chồng giấu diếm mình suốt 3 năm trời. Chết đứng người vì tình cảm vợ chồng đang trong giai đoạn làm mình cảm thấy hạnh phúc nhất, mối quan hệ với gia đình lớn cũng đang dần ổn định, hòa thuận và vui vẻ, chẳng có bất kỳ lý do gì làm mình có thể nghi ngờ ngoại trừ sự ám ảnh từ giấc mơ đó. Để đến bây giờ, dư âm của nó vẫn làm mình đau, dù "sai lầm" của chồng mình cũng chưa đến mức độ nghiêm trọng, nhưng có nỗi đau nào giống nỗi đau nào đâu...........
05:53 CH 24/02/2010
Có nên nhờ em chồng giúp chăm sóc con?
e mà là chị e sẽ chẳng đi đâu, con còn nhỏ, xa mẹ lâu quá thì nó k thân thiết nữa đâu chị a, khoảng cách học vấn jua vc đâu có quan trong lắm khi a y c như thế, nếu chi nói chi tin lựa chọn đúng thì c hỏi các mẹ trên đây làm j. 2 truong hop chị dua ra deu co cai nen cai k nen. chi co chi là hieu dc cach nao tot nhat thoi.


Hì hì, em hiểu lầm rồi, chị chỉ băn khoăn về chuyện nên nhờ chị dâu hay em chồng chăm sóc con, chứ có phải băn khoăn về chuyện có nên đi học hay không đi đâu!!! Nhưng thôi, dù sao chị cũng đã tìm ra hướng giải quyết cho chuyện của mình rồi, phần nào đó nhờ vào mấy lời khuyên đúng trọng tâm của các mẹ trên kia. Xin cảm ơn những người bạn đã quan tâm đến câu chuyện của gia đình mình. Mình xin nhờ Mod đóng giùm topic này nhé.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
06:26 CH 31/01/2010
Có nên nhờ em chồng giúp chăm sóc con?
Cảm ơn một số bạn đã vì lo lắng cho hạnh phúc gia đình mình nên khuyên mình stop chuyện đi học. Mình hoàn toàn hiểu các bạn chỉ lo lắng cho hạnh phúc gia đình mình mà thôi . Tuy nhiên, mỗi người có một hoàn cảnh riêng, một cách lựa chọn riêng…. Và mình tin là mình đang lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh của mình. Việc mình đi học, người ủng hộ và động viên mình nhiều nhất chính là ox mình, và anh hoàn toàn tự nguyện làm chậm lại bước phát triển nghề nghiệp của chính anh để lui về lo cho gia đình trong khi mình đi vắng (hiện nay anh đang làm công tác quản lý và nghiên cứu). Ngược lại, bản thân mình cũng đã hy sinh 8 năm vừa qua để hoàn toàn lo lắng cho gia đình, chăm sóc con cái và ủng hộ sự nghiệp của anh. Khi mình đi học, gia đình mình sẽ không phải xa cách nhau quá lâu. Chồng mình thường đi công tác nước ngoài, và tụi mình dự tính một năm anh sẽ mang con qua thăm mình khoảng 2 lần (dịp hè thì có thể kéo dài đến 2 tháng). Chỉ tối đa 2 năm thôi, và khi trở về thì hạnh phúc gia đình mình sẽ càng được củng cố vì khoảng cách học vấn giữa mình và chồng đã được thu hẹp lại (chồng mình làm PhD ở nước ngoài về), bản thân mình sẽ độc lập và tự tin hơn, có công việc và thu nhập tốt hơn…. Như vậy, việc mình đi học không phải vì bản thân mình, mà chính là vì hạnh phúc gia đình, vì tương lai của con cái (chứ nói thật thì mình nhiều tuổi rồi, đi học ngại lắm chứ chẳng ham hố gì đâu). Nói thế không có nghĩa là mình không lường trước được những rủi ro có thể xảy ra, nhưng đặc biệt việc xa mặt cách lòng thì mình không nghĩ tới – không phải là mình quá tự tin, mà vì mình hiểu rằng, nếu là người chồng không bản lĩnh và vững vàng thì dù mình có ở kề ngay cạnh cũng chẳng giữ được cơ mà!
04:00 CH 30/01/2010
Tinh trùng đến với trứng bằng cách nào?
Sách bây giờ bán nhiều lắm, bạn cứ thử tìm cách nào nhẹ nhàng hài hước mà dễ nói với con là được.


Chị Liên ơi,
Em in truyện Willy về đọc và dịch cho 2 bé sinh đôi nhà em (sinh năm 2002), 2 bé rất thích, nhưng bé chị cắc cớ lại hỏi thêm "thế làm sao bạn Willy từ ông Brown lại bơi qua bà Brown được? Bạn bò trên giường ah?".
Em bó tay há miệng luôn, không biết trả lời ra sao. Lần đầu thì em trả lời cho qua chuyện "uh, bạn bò trên giường", lần sau hỏi tiếp em bảo "thì 2 ông bà Brown nằm gần nhau nên bạn Willy bò qua được", nhưng bé chị có vẻ chưa thỏa mãn với câu trả lời đó, nét mặt nó vẫn còn vẻ băn khoăn mà không dám hỏi, còn em cũng ko dám trả lời khác vì không biết nên trả lời thế nào nữa.
Chị có gợi ý gì cho em không?
04:48 CH 21/01/2010
Hãy cẩn thận với miếng inox chống bỏng của bô xe...
Ox mình hôm lấy xe trong bãi, chỉ lướt nhẹ chân qua chiếc Airblade kế xe mình để ngồi lên xe mà cũng đứt chân. Sau đó ổng sờ thử thì mới thấy miếng inox chống phỏng này sắc như dao cạo, không cứa chân mới lạ.
Tốt nhất là cho con mang giày để bảo vệ chân nhỉ. Mình không chạy Airblade nhưng người ta chạy trên đường cũng có thể gây tai nạn cho con mình vậy.
04:07 CH 21/01/2010
Đồ Việt Nam xuất khẩu
Các mẹ hay mua đồ VNXK có cách nào phân biệt dc hàng VNXK thiệt và dỏm ko ah? Vì em thấy giá tầm 70K là có 1 cái áo A&K hàng made in VN rồi. Sao rẻ thế? Cả quần áo trẻ em cũng vậy.


Mình cũng có cùng câu hỏi này. Trước đây mình thường mua áo thun ở SG square, chỉ khoảng 70-80 ngàn/áo nhưng giặt vài lần là bị lủng lỗ chỗ như gián nhấm vậy - chán nên mình chẳng mua áo thun nữa. Hôm rồi mua đồ tặng sinh nhật cô em họ, con bé thích áo thun nên mình tạt qua shop Thu & Mai Trần Quốc Thảo lượm được 2 cái áo thun, giá gấp đôi (1 cái 150 ngàn, 1 cái 120 ngàn) nhưng thấy chất vải lì và đanh mặt hơn, hy vọng đúng đồ VNXK.
06:05 CH 28/12/2009
Nhật ký của người vợ sau 10 năm kết hôn
Bây giờ đây mình lại bị mất ngủ và bị đau dạ dày:Crying:. Đành phải cố gắng hơn nữa thôi.


Mình cũng đã từng bị giống bạn khi chuyện mới xảy ra, nhưng chỉ ngắn hạn thôi vì mình là kẻ kém chịu đựng nên không thể tự cho phép mình ngược đãi bản thân đến thế. Mình từng phải uống thuốc ngủ nhưng cả đêm chỉ chập chờn từng giấc ngắn, 3h sáng lại ngồi trước computer, nước mắt lã chã viết thư cho chồng; cả ngày không nhét nổi miếng cơm vào bụng, chỉ húp canh nên có mấy ngày sụt ngay 3kg (may quá đang béo!!!). Nhưng chỉ 1 tuần thôi, sau đó mọi việc bắt buộc phải bình thường hóa để giữ sức khỏe cho chính mình, mặc dù tinh thần thì còn tổn thương lắm.

Mới tạm bình thường thì nhận tin đi học xa 2 năm, mình đang lo quá. Bộn bề biết bao nhiêu thứ, lại còn lo lắng không biết mình đi xa 2 năm có là một thử thách quá lớn cho gia đình hay không?
06:30 CH 22/12/2009
Lột mụn đầu đen ở mũi như thế nào ạ?
Kem lột của Thorakao dùng cũng được, nhưng nghe nói lâu dài bị to lỗ chân lông. Chị thì thường dùng nhíp nhổ (chả biết có to lỗ chân lông không nhỉ?), mua cái nhíp loại tốt, mất time một chút nhưng mà yên tâm hơn dùng hóa chất. 1 tuần ko nhổ là trông cái mũi lởm chởm như bàn chông, mà không chỉ ở mũi, một số vùng lân cận cũng toàn mụn cám, chán chết đi được ý.
07:56 CH 14/12/2009
Buffet ngon ở đâu - HCMC
Mình đang cần book buffet trưa cho văn phòng, giá khoảng 300 ngàn/ người thôi. Không biết với budget như vậy thì ăn ở đâu ngon và đồ ăn đa dạng (ưu tiên đồ Tây). Mọi người giúp mình với, trưa mai đi ăn rồi.
05:13 CH 10/12/2009
Chồng em và người bạn tâm giao
Giống như hoa_mai, mình cũng có những điểm không đồng tình với ý kiến của chị Đan Tâm. Mình nghĩ, pansy thấy buồn và chông chênh chỉ vì em quá lý tưởng hóa chồng em, và không tưởng tượng được rằng trong lòng chồng em còn dành một vị trí đặc biệt cho ex-gf. Nhưng khác với ý kiến của Đan Tâm ở chỗ, theo cách hiểu và nhìn nhận của mình, em pansy đã chiếm giữ vị trí số 1 trong lòng chồng em, chỉ có điều, em không phải là duy nhất mà thôi! Em pansy là hiện tại và tương lai của chồng em, không thể nói vì em là người đến sau nên phải gian lao hơn để chiếm trọn trái tim của chồng. Trước hết, cần phải khẳng định rằng, đòi hỏi chiếm trọn trái tim của một người đàn ông là một việc không tưởng!!! Người phụ nữ có thể chiếm trọn trái tim người đàn ông mình yêu vào một lúc nào đó, nhưng ở một hoàn cảnh khác, một thời điểm khác, đòi hỏi tình cảm đó phải bất biến là một sự ảo tưởng - nhất là với một thứ vốn bất định như tình cảm. Thêm nữa, mình nghĩ cần phải xác định rằng, một người không thể làm chu toàn tất cả các vai trò là bạn, là vợ, là người tình... của chồng. Nên chăng cần hiểu rõ những khả năng và hạn chế của chính mình, đừng tự đặt quá nhiều gánh nặng lên vai mình như vậy, bởi vì chồng mình sẽ không thể sống với một người hoàn hảo khi chính bản thân anh ta luôn là một người không hoàn hảo!!!
Với quan điểm như vậy, mình chia sẻ sự đồng tình với Đan Tâm ở chỗ, một người bạn tâm giao của chồng không phải là đối thủ - mà ngược lại, nếu khéo léo, người vợ hoàn toàn có thể biến người bạn tâm giao của chồng trở thành bạn mình, hoặc trở thành một yếu tố có lợi cho quan hệ vợ chồng. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là cần xác định thế nào là bạn tâm giao? Nếu chỉ là sự thương quý chân thành trong sáng theo - kiểu - bạn - bè, chia sẻ khó khăn, vui buồn, giúp đỡ lẫn nhau.... mình tin là không một người vợ nào ích kỷ tới nỗi ghen ngược với người bạn tâm giao của chồng. Tuy nhiên, khi người chồng có những xúc cảm với người bạn tâm giao trên - mức - bạn - bè, đồng thời lại bày tỏ xúc cảm đó cho người bạn đó biết, thì người vợ nào cũng sẽ phản đối, và cảm giác buồn bã, chông chênh là điều khó tránh. Nếu đọc kỹ lại, chắc Đan Tâm và một vài bạn khác đã vào topic này chia sẻ với vai trò là người bạn tâm giao sẽ thấy, chồng pansy đã nuôi giữ những xúc cảm sâu sắc hơn mức tình bạn với người bạn tâm giao của anh ta. Và mình nghĩ, chính những yếu tố này đã làm tổn thương tới tình cảm của pansy.
Tuy nhiên, cho đến lúc này thì mọi việc đang tốt dần lên: chồng pansy đã hứa sẽ kiểm soát hành vi, pansy cũng đã biết mở lòng hơn, bao dung và vị tha hơn, biết cái gì là trọng, cái gì là thứ yếu cần phải bỏ qua... Mình chỉ muốn nhắc lại lời của một bạn nào đó đã từng khuyên pansy trong topic này, rằng hãy nhìn sự việc vừa qua như một tai nạn, và nó giúp mình xốc lại tình cảm vợ chồng để ngày một gắn bó hơn. Nói một cách khác, như khi nhìn vào một tờ giấy trắng bị lem chút mực, nếu chỉ chăm chú vào vết mực, em pansy sẽ nghĩ tờ giấy trắng đã bị bẩn, nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn qua những khoảng trắng gần đó, em sẽ thấy, đó vẫn là một tờ giấy trắng mà thôi!
Nhân tiện, mình muốn trích dẫn lời của bạn xuka-cutie mà mình đã đọc được trong topic ngoại tình, những lời nói vô cùng sâu sắc mà mình rất tâm đắc, hy vọng, em pansy cũng sẽ rút ra được một chút gì có ích cho chính em (xin phép xuka-cutie nha):

Làm thay đổi "bản chất của đàn ông" là điều không tưởng, vậy nên tốt nhất mình học cách làm chủ bản thân mình. Cũng là một cách khôn ngoan nhất để tự bảo vệ mình đó bạn.
Mình không điều khiển được lời nói, hành động, cảm xúc, ý nghĩ của người khác thì ít nhất cũng đừng để tâm trạng và cảm xúc của mình bị người khác điều khiển. Quá phụ thuộc tình cảm vào người khác giống như chất lên vai họ một ghánh nặng, đồng thời tạo điều kiện để người khác làm mình tổn thương.

Chung quy cũng do "tham ái" mà ra. Mình càng nghĩ nó thuộc về mình thì khi mất đi sẽ càng đau khổ. Nhiều người có quan niệm vợ/chồng là tài sản sở hữu riêng mình có toàn quyền sử dụng. Cho nên mới có chuyện đánh ghen bằng cách hủy hoại thân thể người khác. Mình cho rằng quan niệm đó là sai lầm. Mọi ràng buộc chỉ thật sự có ý nghĩa nếu dựa trên nguyên tắc tự nguyện. "Ngộ" được điều này sẽ không còn quá đau đớn khi những thứ mình nghĩ thuộc quyền sở hữu của mình bị chia sẻ hoặc bị người ta lấy đi.

Chúc nỗi buồn mau chóng rời bỏ em pansy_84. Và chúc những người bạn tâm giao luôn giữ được một tình bạn thật sự trong sáng, để không một người vợ nào (trong đó có mình) phải trải qua cảm giác đau khổ vì sự chông chênh trong tình cảm của người đàn ông mình yêu.
04:37 CH 03/12/2009
Mua / May rèm cửa
Mình đang muốn may rèm ở SG, tham khảo giá ở Lê Văn Sỹ thì báo giá vải rẻ nhất là ở Hoàng Anh, ví dụ cùng 1 loại vải, trên Điện Biên Phủ báo 170 ngàn/m thì ở Hoàng Anh báo có 140 ngàn/m (đã bao công may), tuy nhiên lại tính tiền "đai" - tức là cái vải mếch để lót chỗ đục lỗ treo rèm đó - tới 15 ngàn/m tới.

Có bạn nào may rèm đã bao công may nhưng lại bị tính tiền đai như vậy không nhỉ?
06:55 CH 23/11/2009
t
tắc kè sài gòn
Bắt chuyện
746Điểm·4Bài viết
Báo cáo