images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tặng cặp vé xem phim 3D Alice in wonderland tại...
Cảm ơn BTC nhiều ah.
Em vui quá đi mất.Hihi, BTC ơi, giúp em sửa lại tháng sinh với. Em sinh ngày
10/2/1981
ah.
Em xin cảm ơn.
07:03 CH 15/03/2010
Cậu bé 2 tuổi đỡ đẻ cho mẹ
ui, bà mẹ này đẻ dễ ghê, hihi. Em bé đúng là anh hùng nhỏ, hì hì yêu thế:Smiling:
06:15 CH 20/11/2009
Mẹ đẻ ném con 3 tháng tuổi xuống giếng
ôi, hôm qua vừa đọc tin bài là Nghi án giết trẻ ném xuống giếng còn chưa biết là ai. Cả nhà mình đoán mò có khi là mẹ nó thôi vì bảo dạy tầm 4h sáng đi vệ sinh mà chỉ mất 5p quay vào đã mất con thấy điêu toa quá, hic hic. Con vật chứ ko phải con người, kinh tởm, hic hic
06:08 CH 20/11/2009
Cứu em với - Miệng nôn chôn tháo có mẹ nào hay bị...
Bài này cũng đơn giản và hay quá, mình chết vì bị chứng tiền đình nên khi đã bị rồi thì khỏi cho cái gì vào mồm, nằm im chỉ cần trở mình cựa cái là lại nôn, nôn mật xanh mật vàng :Crying: đến khi hết hơi rồi ngủ mất tỉnh dậy dùng bài này chắc cũng ổn nhỉ.
@sweetparide: mình đã pm chỉ đường dẫn cho bạn rồi đấy, thôi uống cái mình vẫn uống khi có hiện tượng bị, khi nào không kịp dùng bài của bác rcvd cũng được đấy chứ. Mong cho chúng mình tránh xa cái vụ này không chết mất.

Tớ cũng sợ vụ này lắm lắm rồi, hic. Mỗi lần bị xong cứ cảm giác hết hơi như sắp chết ý, khiếp thật. Cảm ơn các bạn nhiều :LoveStruc::Rose::Rose::Rose:
08:38 SA 09/02/2009
Cứu em với - Miệng nôn chôn tháo có mẹ nào hay bị...
Trước khi bị thấy người ớn lạnh, hơi choáng, sau 1 lúc thấy bủn rủn chân tay choáng váng đúng không bạn. Có lẽ đây là hiện tượng bị cảm, cảm lạnh thì phải, giống y trang của mình. Mình còn bị triệu trứng rối loạn tiền đình nên tưởng mỗi mình mình bị vậy, chỉ hết đau đầu và ngủ được khi đã nôn hết, đi hết tất cả trong người. Đây là biểu hiện sức khỏe mỗi khi xuống sức - mình thấy của mình như vậy. Vừa rồi xin được bài thuốc đông y dùng cho mình thấy dùng tốt, sau rồi dùng cho ông chồng, cho cô em chồng cũng dùng được, để mình xem lại nó ở chỗ nào rồi pm cho.
Mà mình thấy nhà mình mọi người bị trong mấy hôm lạnh thôi, bạn bị tới 5 lần trong năm là vào thời điểm nào vậy.

Ui, đúng là bị như thế đấy bạn ơi. Tớ thì cứ lâu lại bị, mà thời tiết thì cũng ko hẳn trời lạnh đâu. Tớ cũng đang nghĩ là đi khám đông y đấy, may quá gặp bạn. Nếu bạn tìm thấy thì cho tớ xin với nhé, tớ cũng cảm thấy hình như lúc mình yếu thì sẽ dễ bị thì phải. Có đợt tớ chịu khó tập thể dục thì ko thấy bị đâu. Từ đợt ấy uống thuốc xong thì có bị lại ko? Làm sao mà trị dứt điểm được nhỉ!! hoặc có bị thì cả năm cũng 1 lần thôi chứ như tớ thế này sợ lắm rồi, hu hu hu
05:51 CH 07/02/2009
Tặng đĩa HÀI tết của danh hài xuân Bắc và Tự LONG
Cho tớ đăng ký 1 đĩa với nhé, tks. Tớ sẽ tới Kim Mã lấy nhé:Smiling:
09:35 SA 14/01/2009
Xã hội đen ngày càng lộng hành
Đến cảnh sát cơ động còn chia nhau kinh nghiệm là chúng nó có gọi thì cũng phải căn thời gian cho chúng nó giết nhau xong mới đến thu dọn hiện trường thôi, chứ dại gì mà lao ra can ngăn, tai bay vạ gió.
Mình nghe có người kể có vụ hỗn chiến xảy ra kinh hoàng, cách đó ko xa cơ động cũng có mặt, nhưng mà đứng đợi :Sick:

ặc ặc, thế này thì sinh ra cơ động làm cái gì nhỉ:Surprise:
07:07 CH 12/01/2009
Anna - "Tớ luôn ngưỡng mộ mẹ Mỹ Linh"
Tớ cũng phục Mỹ Linh cách cư xử lắm ý, đẹp lòng mọi người không ai chê câu nào được. Rất thích gia đình Mỹ Linh:Smiling:
06:59 CH 12/01/2009
Đời còn dài, nên phải sống tiếp...
Nghị lực:LoveStruc:
10:16 SA 12/01/2009
Các mẹ có kinh nghiệm về IUI chỉ giùm em với!(...
em cam on chi nhiu:) . Em lam lan dau nen cung hoi run:Sad:

Cố bình tĩnh bạn nhé, chúc bạn nhiều may mắn. nghé yêu đang chờ bạn rồi mà:LoveStruc:
05:40 CH 19/07/2008
em thich bai bao nay
Đây ạ, blog Hà Anh nhé: http://uk.blog.360.yahoo.com/blog-XnYVzcowaa_e5eFWlKWt.AoTdGg-?cq=1&p=3365
04:42 CH 19/07/2008
Con em 26 tháng bị ung thư gan, cho em hỏi nơi...
minhhan ơi cố gắng lên nhé, mọi người đều cầu chúc cho bé vượt qua được giai đoạn này. Bạn phải thật bình tĩnh để giúp con bạn nhé. Nắm tay thật chặt:LoveStruc:
10:35 SA 18/07/2008
Một lời chia sẻ ! Một lời động viên tới Me Tuan...
cầu mong bé nhanh chóng hồi phục, hết đau đớn. Chứ nghe thế này đau lòng quá ko chịu nổi, hu hu hu. Anh chị ơi cố gắng lên nhé, sức khỏe của bé là chính mà
06:33 CH 16/07/2008
Một chuyện buồn
Cầu mong mọi việc đều tốt đẹp, chúc Tuấn Minh chóng hồi phục, hic hic. Thương con quá, em ko biết nói gì, khóc rồi :Crying::Crying::Crying:
06:29 CH 16/07/2008
Huyệt Tối - Quỷ Cổ Nữ
Chương 7:
Tuy đã được cảnh sát Trần nhắc nhở, trong thời gian bảo lãnh chờ thẩm vấn, bất cứ lúc nào gọi là phải đến, nhưng Quan Kiện không ngờ là giấy gọi lại gửi đến nhanh như vậy.
“Lần cuối cùng anh nhìn thấy Chử Văn Quang là khi nào?”
Phản ứng đầu tiên của Quan Kiện là có chút kỳ lạ khó hiểu: “Lần cuối cùng chính thức gặp mặt là buổi tối hôm Thi Thi bị hại, ngày 11/10, chúng tôi cùng đi đến nhà ăn dùng cơm.”
“Ồ?” Đôi mắt của cảnh sát Trần lướt trên mặt Quan Kiện. Một lúc sau, ông lại nói: “Chúng tôi đã mở hồ sơ vụ án, đang điều tra sự mất tích của Chử Văn Quang.”
“Cái gì?” Quan Kiện không kềm chế được đứng bật dậy.
“Cũng hơn 9h tối ngày 11/10, Chử Văn Quang rời khỏi ký túc xá, sau đó không ai còn trông thấy cậu ta nữa.”
“Ngày Thi Thi bị hại!”
“Không sai, trong ký túc xá không phát hiện được bất cứ dấu vết nào chứng tỏ cậu ta đi xa, tất cả đồ đạc đều còn nguyên. Anh có manh mối gì khác không? Ví dụ như, có ai có mâu thuẫn với cậu ta, gần đây tâm trạng cậu ta có gì không ổn định…”
Trong khoảng thời gian Thi Thi bị hại, Chử Văn Quang mất tích, gần như có thể khẳng định hai việc này có liên quan với nhau. Nhưng Quan Kiện lại không thể cung cấp được bất cứ manh mối nào.
“Chử Văn Quang có thân với Hoàng Thi Di không?”
“Đương nhiên là thân, Chử Văn Quang là bạn thân nhất của tôi, cũng gần như là bạn thân của Thi Thi vậy”. Quan Kiện có cảm giác cảnh sát Trần có vài điều không tiện nói ra.
Lẽ nào cảnh sát Trần nghi ngờ Chử Văn Quang là hung thủ? Nhưng vậy thì tại sao chứ? Lẽ nào giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang … có gì đó? Có phải là mình thường ngày quá sơ ý, bỏ qua không quan sát những chi tiết nhỏ nhặt? Mà trùng hợp thay điều này có thể giải thích tại sao Thi Thi lại giấu mình việc cô ấy đi đến toà nhà giải phẫu. Nhưng Quan Kiện nghĩ đến đau đầu cũng không thể nhớ nổi dù là chỉ một chút manh mối, chuyện tình cảm mờ ám giữa Thi Thi và Chử Văn Quang. Có phải là Chử Văn Quang yêu đơn phương, không thể có được Thi Thi nên đã chủ tâm giết cô ấy? Điều này lại có thể giải thích được Chử Văn Quang vì sợ tội nên bỏ trốn; nhưng nếu cậu ấy không phải là hung thủ, thì rất có khả năng trở thành người bị hại tiếp theo. Nghĩ đến đó, Quan Kiện không kềm được toàn thân toát mồ hôi lạnh.
*

Phía cảnh sát đã cố gắng hết sức, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ dấu vết nào của Chử Văn Quang.
Ba mẹ của Chử Văn Quang cũng đã từ ngoài quê vội vã đến, sốt ruột chờ tin của cảnh sát.
*

Tối chủ nhật, lại là ca đêm, Quan Kiện rời nhà, vội vã đi đến bệnh viện trực thuộc số 1 thực tập. Khi anh đi đến cửa phòng khám, “bọn họ” lại xuất hiện, lại còn có cả hành lang dài tăm tối đó!
“Rốt cuộc là anh đã nhìn kỹ chưa? Người bị hại kế tiếp là ai?” Bên kia đầu dây điện thoại cảnh sát Trần nôn nóng hỏi.
“Không có… chỉ là lóe lên một khắc rồi thôi, không nhìn rõ được. Tôi… tôi thật sự rất sợ đó là Chử Văn Quang… Nếu thật sự là cậu ấy, ít ra cũng chứng minh được cậu ấy có thể vẫn chưa bị giết, chúng ta phải nắm chắc… thời gian không còn nhiều nữa.” Trong lòng Quan Kiện nghĩ: Đi đâu để tìm được cái hành lang dài đó đây? Đây có lẽ là khả năng duy nhất để ngăn chặn bi kịch phát sinh.
“Hiện giờ anh đang ở đâu?”
“Trước cửa bệnh viện trực thuộc số 1”
“Anh đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến ngay. Nhớ, tuyệt đối không được chạy lung tung.”
“Được.”
Đúng ngay lúc Quan Kiện đóng nắp điện thoại lại, “bọn họ” lại vô tình xuất hiện.
Hành lang dài tăm tối đó, những ánh mắt phẫn nộ đó, con đom đóm ủ rũ đó, lóe lên trong đôi mắt đang mở to gần như vô hồn của anh. Một tay anh ấn mạnh lên huyệt thái dương, cố gắng nhìn rõ hình dáng của “bọn họ.”
Có lẽ, cũng không cần nhìn rõ làm gì, chờ khi nhìn rõ được “bọn họ” thì bi kịch đã lên đến cao trào mất rồi.
Nhưng anh định thử nhìn rõ hành lang đó, nơi bi kịch xảy ra.
Hành lang hình như ở dưới một ngọn đèn lúc sáng lúc tắt, anh thấy rõ hơn rồi, nửa phần tường trên màu trắng, nửa phần dưới hình như màu lục.
Hành lang của bệnh viện!
Đột nhiên anh nhớ ra, toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1 gần đây có xây thêm 1 tầng lầu nữa, mở rộng thành phòng phẫu thuật, công trình đã hoàn thành, các thiết bị cũng đã sắp sửa lắp xong, những ngày này rất có thể bị bỏ trống.
Anh trừng mắt lên, không muốn nhìn thấy “bọn họ” nữa, hai tay huơ loạn xạ trước mắt, dường như làm như vậy có thể đuổi được “bọn họ” đi, bởi vì khi cảnh tượng cuối cùng lộ ra, nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Người qua đường nhìn anh, nhất định sẽ cho rằng anh bị điên.
Dao nhọn xuyên tim!
Cơn đau dữ dội gần như làm anh mất đi tri giác.
Không thể đợi được nữa, anh phải bắt hung thủ. Lúc Quan Kiện hơi tỉnh lại, liền bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy về phía toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1.
Giây phút bước vào thang máy, Quan Kiện lại cảm thấy một cơn đau dữ dội nữa, xương sọ, xương quai xanh và xương ức, dường như đang bị cưa ra, tháo rời. Đau buốt như có từng làn sóng cuộn trào mãnh liệt ập tới, Quan Kiện suýt ngất xỉu.
Thang máy cuối cùng cũng ngừng ở tầng 12, trước đây vốn là tầng cao nhất. Tầng còn lại vẫn chưa lắp thang máy, muốn lên phải đi bằng cầu thang. Quan Kiện há miệng thở hổn hển, chạy ra khỏi thang máy, “bọn họ” lại xộc đến trước mặt.
“Bọn họ” chỉ là một con đom đóm nhỏ bé, một mình bay lượn trong bóng tối.
Bay đến cầu thang bị che phủ bởi những lớp giấy các-tông màu xám, bay vào hành lang dài tăm tối.
Một luồng sáng, như ánh chớp, rọi lên khuôn mặt của người nằm trên bàn.
Khuôn mặt quen thuộc, người bạn thân thiết.
Tất cả lại trở nên tối đen như cũ.
Đẩy cánh cửa cuối cầu thang ra, mới là hành lang dài tăm tối đó.
Con đom đóm nhỏ bé đó đang chờ anh.
Trừ con đom đóm ra, trong hành lang không hề có chút ánh sáng nào.
Quan Kiện mở nắp điện thoại – nguồn sáng quá yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng lờ mờ xung quanh người anh… Anh nhìn thấy bức tường, vừa quét sơn xong, nửa trên trắng nửa dưới xanh.
Anh bắt đầu bước nhanh về phía trước, con đom đóm cũng bay nhanh hơn.
Hai bên hành lang là các phòng phẫu thuật, phòng chuẩn bị.
Đột nhiên, phía trước một luồng sáng lóe lên, chói đến mức Quan Kiện phải nheo mắt lại.
Liền sau đó, đôi mắt anh lập tức mở to, tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng anh vẫn không dám tin vào cảnh trước mắt.
Phía cuối hành lang, một cái đèn pin thõng xuống, ánh sáng công suất cao của đèn pin chiếu xuống, một cái bàn phẫu thuật bị bao phủ bởi máu tươi .
Chử Văn Quang cũng chết thảm như Hoàng Thi Di vậy.
Quan Kiện khóc, nhưng khóc không thành tiếng.
12:02 CH 26/06/2008
Huyệt Tối - Quỷ Cổ Nữ
Chương 6:
“Thằng nhóc này, về tới nhà là không nói câu nào, con có gì khó chịu, nghĩ quẩn hả, sao không nói cho ba mẹ biết… Trong lúc này, con càng phải nên tâm sự với ba mẹ nhiều hơn mới phải chứ.” Mẹ của Quan Kiện – bà Vạn Đình Phương – một lần nữa lại lên tiếng phàn nàn.
“Con nó muốn yên tĩnh, thì để cho nó yên tĩnh một chút đi. Khi nào nó cần, tự khắc sẽ tâm sự với chúng ta mà, đúng không?” Ông Quan Thiệu Bằng luôn cảm thấy mình hiểu con trai nhất, câu nói này ông vừa nói đỡ giùm cho con, lại vừa giống như đang hỏi con, thật lòng hy vọng con trai có thể vì thế mà mở miệng. Lớn tuổi mới có được một mụn con, ông vốn yêu chiều con, nhưng đối với Quan Kiện ông vẫn luôn dạy dỗ nghiêm khắc.
”Thôi được rồi, thằng bé Quan Kiện này tính tình khó hiểu, vốn là do di truyền mà.” Vạn Đình Phương cũng biết là tính mình hay càm ràm, nhưng chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của người làm mẹ sao? Huống chi, công tác ở phòng y tế của nhà máy hai mươi lăm năm, bệnh nhân đến khám toàn là người quen, xét trên nghĩa rộng thì đều là đồng nghiệp cả, miệng làm sao có thể ngừng nói được chứ? Bà biết thực ra Quan Thiệu Bằng cũng không phải là người lạnh lùng, chỉ là vì dù sao ông cũng là một phó phòng của Sở Xây dựng, cũng sắp tới tuổi về hưu rồi, ông biết nên nói những gì, và lúc nào thì nên nói.
Trong đầu Quan Kiện lúc này trống rỗng.
Tại sao lại là Thi Thi?
Trống rỗng.
Rơi xuống khoảng trống đó, là nước mắt.
Hay là … Buổi tối hôm đó, anh có một khoảng thời gian đau đến mất cả tri giác, trong khoảng thời gian trống rỗng đó, anh có đủ thời gian quay trở về khu nhà giải phẫu cũ? Cảm giác đau đớn đó, tại sao lại “thật” đến như vậy? Thật đến mức phản ánh được từng chi tiết Hoàng Thi Di bị hại, lưỡi dao sắc bén xuyên vào lồng ngực, hộp sọ bị cưa, da bị xé toạc, xương sườn bị cắt đứt… cũng giống như là chính bản thân mình trải qua vậy – mặc dù anh chẳng hề nhìn thấy được quá trình đó, nhưng tại sao anh vẫn “cảm nhận” được đúng lúc như vậy? Trừ phi… trừ phi… trừ phi tất cả những điều này đã tồn tại trong đầu anh từ lâu, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn trong đầu anh.
“Bọn họ” vẫn lẩn quẩn trong đầu anh.
Ý nghĩ này làm anh toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác này, so với cảm giác tận mắt nhìn thấy máu tuôn ướt đẫm còn làm cho anh cảm thấy buồn nôn hơn.
Bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ xem.
Lẽ nào, tận sâu thẳm trong lòng mình, thật sự có một khoảng mờ mịt, ngay cả bản thân cũng không phát hiện được? Có phải điều này có thể giải thích được cảm giác đau như cắt lúc đó? Mình đang đấu tranh với chính mình. Giết người mà mình yêu nhất, vốn là đau đớn nhất tàn nhẫn nhất.
Giả sử hung thủ là mình, vậy động cơ là gì?
Trong đầu cứ lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần cái ý nghĩ đó, những hồi tưởng bất tận. Anh nâng niu từng khoảnh khắc ở bên Hoàng Thi Di. Trong 3 năm, đương nhiên là hai người cũng không ít lần cãi nhau, giận hờn, thậm chí có đến mấy ngày không nói chuyện, nhưng đều là khúc nhạc đệm mà tình yêu nào cũng có, không có lần nào đáng phải ôm hận.
Có lẽ, từ tận đáy lòng, mình có tính ác bẩm sinh?
Cho nên mình mới có thể nhìn thấy “bọn họ”, mình mới có thể “kết nối” với tội ác và bóng tối.
Nhưng, tại sao lại nhìn thấy một người giống đàn ông đang nằm trên bàn? Thậm chí, còn có cảm giác đó là mình?
Chuông cửa đột nhiên reo vang, phá vỡ sự yên tĩnh của ngôi nhà nhỏ. Vạn Đình Phương khẽ giọng “Tạ ơn trời đất!”, chạy vội ra mở cửa.
Đứng ngay cửa là một cô gái dáng cao gầy, da trắng đến mức gần như trong suốt đôi mắt rất to, tóc dài ngang vai, nhuộm màu nâu hạt dẻ, vừa mang vẻ đẹp thời thượng, vừa không mất đi vẻ thuỳ mị của một cô gái. Vạn Đình Phương nở một nụ cười, khẽ gọi: “San San!”, nhiệt tình kéo tay cô gái.
Thấy người vừa tới là Âu Dương San, Quan Kiện thở dài, đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình. Vạn Đình Phương nhanh tay lẹ mắt, bước lên phía trước kéo tay con trai: “Tiểu Kiện, sao con lại không có chút lịch sự nào hết vậy? Tuy là San San thân thiết với gia đình chúng ta, nhưng con cũng không thể làm mặt lạnh như vậy chứ, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có!”
Quan Kiện vẫn không nói tiếng nào, Âu Dương San dịu dàng nói: “Tâm trạng anh không tốt, nên em tới thăm anh, chứ cũng không có chuyện gì gấp đâu. Em sẽ về ngay… Ba mẹ em hỏi thăm anh và hai bác.”
Gia Đình Âu Dương trước đây là hàng xóm của nhà họ Quan, Âu Dương San và Quan Kiện chơi thân từ nhỏ đến lớn, cô nhỏ hơn anh 1 tuổi, cũng đang học ở đại học Y Giang Kinh. Mẹ cô – cô giáo Diêu – từng là giáo viên mầm non của nhà trẻ trong nhà máy nơi Vạn Đình Phương công tác, cũng là bạn thân của Vạn Đình Phương. Thỉnh thoảng Vạn Đình Phương và Quan Thiệu Bằng bận, không đến đón Quan Kiện kịp, cô Diêu sẽ chở Quan Kiện và Âu Dương San về nhà, cho 2 đứa trẻ chơi với nhau. Tuy rằng sau này nhà họ Quan đã dọn đến khuôn viên của Sở Xây dựng, nhưng hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại những ngày giỗ chạp lễ Tết, thân thiết như là người trong gia đình. Cho nên không biết là từ bao giờ, người lớn hai bên đã ngầm cho rằng đôi kim đồng ngọc nữ này sẽ sống bên nhau trọn đời.
Cho nên dù ở nhà hay ở trường Đại học Y Giang Kinh, Âu Dương San đều lộ rõ vẻ tức giận với “kẻ cướp đoạt tình yêu” Hoàng Thi Di, điều này không phải là bí mật gì.
Vạn Đình Phương thấy Âu Dương San quay đầu định ra về, liền vội vàng kéo lại: “Con ở xa xôi tới đây, ngay cả bữa cơm cũng không ở lại ăn với hai bác được sao? Vừa đúng lúc Tiểu Kiện được thả về nhà sau hai ngày điều tra, bác mua ít thức ăn, cháu ở lại ăn với chúng tôi rồi hãy về.”
Âu Dương San liếc nhìn Quan Kiện, rụt rè nói: “Nhưng anh ấy…”
Vạn Đình Phương : “Kệ nó! … Con cũng biết, tính nó trầm như vậy. Cứ quyết định vậy đi ha, con nhất định phải ở lại đây ăn bữa cơm. Gì đâu mà vừa mới sáng ra là cả nhà chẳng ai nói với bác một lời rồi!”
Âu Dương San lúc này mới cười, nói: “Hay quá, con thích nhất là được ăn món của dì nấu, để con giúp dì một tay!”
Vạn Đình Phương khẽ thở dài: Thi Thi chết thảm, Tiểu Kiện tuy là tội nghiệp thật, nhưng có con bé San San tuyệt vời như vậy quan tâm nó, coi như là nó còn có phúc!
Quan Kiện vươn vai đứng dậy, tuy là từ khi anh yêu Hoàng Thi Di, Âu Dương San đã mấy lần gây “náo loạn” ở trường đại học, làm anh và Hoàng Thi Di rất khó xử, nhưng anh vẫn giữ thái độ lịch sự với cô em gái nhỏ này, cũng không đem chuyện cô gây rối kể với người lớn hai bên. Chỉ là trong lúc này anh thật sự không còn lòng dạ nào nói chuyện, bèn trốn vào phòng riêng của mình.
Âu Dương San cũng bước vào theo.
Thiệt là hết cách, từ mẹ tới cô bạn hàng xóm, không có người nào để anh yên.
”Đây là quyển sách anh mới mua, nếu em thích, cứ lấy đọc.” Quan Kiện chỉ đại lên chồng sách trên kệ, thẫn thờ nói.
Âu Dương San cúi đầu, thấp giọng: “Anh Tiểu Kiện, em đến để xin lỗi.”
“Em không làm gì sai, sao phải xin lỗi?”
“Chuyện của Thi Thi, em nghe cũng giật mình. Em rất hối hận trước đây đã xử sự không phải với hai người. Thật đấy!”. Âu Dương San len lén ngẩng đầu lên nhìn Quan Kiện: “Chắc là anh không trách em nữa đâu há?”
”Chuyện đã qua rồi, nhắc đến làm gì?” Trong lòng Quan Kiện chua xót, anh ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương San.
“Anh toàn nhìn thẳng vào người ta, em giống khủng long lắm à?”
Thật ra Âu Dương San là một vô gái rất xinh đẹp, những người theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài từ cổng Đại học Y Giang Kinh đến bờ hồ Chiêu Dương. Hai ngườicùng lớn lên bên nhau, thân như anh em, tuy Quan Kiện và Âu Dương San chưa từng bày tỏ tình ý gì với nhau, nhưng tình cảm của cô anh không phải là không hiểu. Bản thân anh vẫn thương yêu cô như em gái, nhưng San San lại cho rằng Hoàng Thi Di đã chen vào quan hệ giữa họ, nên hận Hoàng Thi Di đến thấu xương.
Hận đến thấu xương… Quan Kiện giật mình, ngước mắt nhìn Âu Dương San. Âu Dương, Gia Cát, trùng hợp thay đều là họ kép!
“Anh không trách em là được rồi.” Khuôn mặt Âu Dương San rạng rỡ trở lại. “Anh nói xem, anh có thấy chuyện Thi Thi bị hại có vẻ gì đó kỳ lạ không? Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường, có thể gây thù chuốc oán với ai được chứ, ra tay độc ác như vậy… ” Âu Dương San ngừng lại, nhìn sắc mặt Quan Kiện, rồi nói tiếp: “Thôi bỏ đi, đợi mọi chuyện qua rồi chúng ta hãy nói tiếp về vấn đề này.”
Phải rồi, Thi Thi chỉ là một sinh viên bình thường, tại sao lại bị sát hại bằng một thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Tuy rằng cô ấy rất can đảm nhưng sao lại có thể một mình đi đến một nơi rùng rợn như khu nhà giải phẫu cũ để chờ người? Trừ phi, hung thủ là một người cô ấy hết sức quen thuộc hoặc tin tưởng.
Ví dụ như mình. Hoặc là…
“Em nói đi, anh có thể chịu được mà”. Quan Kiện muốn nghe “cao kiến” của Âu Dương San.
“Cho nên em cảm thấy, đây tuyệt đối không phải là một vụ án mưu sát ‘ngẫu nhiên’, anh có từng nghĩ tới, hành động phi nhân tính như vậy, có khi nào là không phải do người làm không? Ý em là… ví dụ như… ác quỷ gây ra… Anh đã xem truyện ‘Kỳ án ánh trăng’ rồi mà, phải không?”
Lòng Quan Kiện chùng xuống, dường như, đây là lời giải thích “hợp lý” duy nhất.
12:00 CH 26/06/2008
Băn khoăn từ mẫu CMND mới
Medua làm cho tớ phải mò vào ttvn xem mà cười lăn ra. Như tấu hài. Buồn cười quá.

Bác ơi up cái đg link cho em xem với nào, nghe bác nói vào tìm mà chả thấy đâu. Chít với cái tính tò mò, heeeeeeee
04:51 CH 30/11/2007
Phong thuỷ
Các Bác ơi cho em hỏi điều này với, em cứ thắc mắc mãi thôi. Hướng đặt ban thờ chẳng hạn, nhà em hợp hướng Đông Nam thì em đặt ban thờ nhìn vào hướng Đông Nam hay người lễ nhìn vào hướng Đông Nam vậy ạ. Hướng Bếp hay các hướng khác thì cũng vậy hay khác nhau. Các Bác chỉ gấp giúp em với nhé, em cảm ơn nhiều ạ.
03:40 CH 06/11/2007
Câu lạc bộ Nhân sự
Các chị ơi, tư vấn cho em với ạ. Chả là mẹ em về hưu non hàng tháng vẫn lĩnh lương hưu ở Phường. Trong thời gian từ khi nghỉ đến giờ mẹ em vẫn đóng bảo hiểm. Bây giờ đã đủ tuổi nghỉ hưu là 55 tuổi thì mức lương hưu có đc thay đổi không. Mẹ em cần phải làm những thủ tục như thế nào ạ. Các chị giúp em nhé:LoveStruc:
08:16 SA 13/08/2007
Câu lạc bộ Nhân sự
Các chị ơi, cho em hỏi với. Mức lương thử việc thấp nhất bây giờ là bao nhiêu % lương thế ạ. Em thấy có người bảo 80% rồi, mà trước em xem trong Bộ luật lao động xuất bản năm 2005 thì ghi là 70%. Em băn khoăn quá, cho em câu trả lời sớm với các chị nhé.:LoveStruc:
04:27 CH 10/08/2007
s
sweetparide
Bắt chuyện
840Điểm·8Bài viết
Báo cáo