Em đã đọc hết câu chuyện của anh, thấy vợ anh có 1 nét nào đấy giống em nên em mới comment.
Vợ chồng em mới lấy nhau 5 tháng mà đã có rất nhiều mâu thuẫn rồi, bọn em hục hặc rồi chồng đã 4 lần đánh em. Nguyên nhân thì rất vớ vẩn nhưng cả 2 ko làm chủ được bản thân, ck em thì nóng và cục tính, vũ phu còn em thì được cái võ mồm nên hay chì chiết và có nói nặng lời. Em k biết bọn em có ở được với nhau ko.
Bây giờ em đang ở với bố mẹ. Mẹ em thì kịch liệt bảo phải ly hôn vì ko chấp nhận việc ck vũ phu như thế. Mẹ chồng em cũng viết thư cho em nói em đi tìm cuộc sống khác tốt đẹp hơn. Nói chung chuyện của bọn em đáng lẽ phải kết thúc rồi.Nhưng không hiểu sao 2 vk ck em vẫn còn tình cảm và rất yêu nhau. Bọn em có 4 năm tìm hiểu. Nếu anh ấy chỉ cần vũ phu với em 1 lần thì em sẽ 1 đi ko trở lại nhưng a ấy rất hòa nhã, nhường nhịn em nên em có phần lấn lướt. Bây giờ lấy nhau r bản tính của em được a ấy nuông chiều nên vẫn vậy. Nhưng em ko ngờ anh ấy lại vũ phu với em. Mới đầu là ngỡ ngàng, thất vọng rồi dẫn đến uất ức, nên cứ có chuyện nhỏ j là em lại nghẹn họng và nói anh ấy. Em cũng ko hiểu sao bọn em rất yêu nhau, đánh chửi nhau vậy những vẫn muốn hàn gắn để cả 2 cùng sửa chữa.
Anh ấy đã sang nhà xin lỗi bố mẹ em, bố mẹ em cũng nói anh ấy nhiều. Cuối tuần này anh ấy nói sẽ đưa em về nhà xin lỗi mẹ anh ấy. Nhưng em ko cảm thấy em có lỗi nhiều lắm với bà ấy. Thật ra em nghĩ bà ấy đang tức hộ con trai vì em chửi chồng chứ bản thân em vs mẹ ck trước giờ ko mâu thuẫn. Lỗi của em là đòi ly hôn, dọn đồ đạc ra ngoài rồi bây giờ lại ko muốn ly hôn :) Em cũng ko hiểu sao lúc em bị đánh đến lần thứ 4, lý trí của em nói chắc chắn em phải ly hôn người này, chắc chắn phải thế. Thế nhưng rồi thời gian trôi dần, em lại nguôi ngoai rồi bắt đầu nhớ, nghĩ mình cũng sai nên ng ta mới như thế. Em như thỏa hiệp với bản thân. EM nghĩ vợ anh lúc tức lên cũng như em, muốn ly hôn để ko phải nhìn mặt anh nữa, nhưng rồi tình cảm lại cao hơn lý trí, rồi lại nghĩ khác và có hành động như vậy. Nhưng em chắc chắn anh phải làm j đấy để chị ấy cảm thấy bất an :)
Mẹ em nói nếu em chấp nhận quay về là chấp nhận cuộc đời sau này sẽ có những lúc thi thoảng, ck em lại vũ phu như thế. Vì em có thể nhịn nhưng sẽ có lúc tức lên ko kiểm soát được, lại buông lời này nọ. Điều này là điều em cảm thấy nhục nhã nhất, nhục nhã hơn cả việc ng ta cười em học hành đàng hoàng, nhà cửa tử tế mà ko chọn được ck có hoàn cảnh tương xứng. Lúc yêu nhau em chỉ có yêu thôi, bỏ qua hết, bây giờ cũng vậy, em vẫn yêu anh ấy và chỉ mong sau này 2 vợ ck xô xát, a ấy có cách xử lý đàn ông và nhẹ nhàng hơn.:( Không phải em suy nghĩ về vật chất mà em đọc vài truyện vợ ck cãi nhau rồi vợ bỏ về nhà ngoại, ck vẫn chu cấp tiền cho vợ mà thấy tủi thân quá. CK em hình như ko nghĩ đc như thế, chả có trách nhiệm và nghĩa vụ j với vợ hết, cứ thích là làm, ko thích là ko làm. Ly thân 1 tháng mà ck em lấy lương mua luôn cái màn hình máy tính mới mà chả hỏi ý kiến em :) chắc em cũng hết quyền được nói này nọ vào chi tiêu của ck rồi :) Nghĩ cũng tủi, ng ta lấy ck sướng bao nhiêu cả về vật chất và tình cảm, mình lấy ck thì vừa bị bạo lực, bị bỏ rơi, riết rồi mà cũng ko hết yêu ck. EM ko hiểu nổi bản thân nữa :(
Cuối tuần này em về nhà ck xin lỗi mẹ ck, ck em nói chỉ làm cho có thủ tục thôi vì anh ấy vẫn muốn sống với em. Em ko biết phải đối mặt sao nữa. Gia đình anh sau khi đoàn tụ, mẹ ck và vợ anh thế nào? có mâu thuẫn ko ? Bọn anh còn có đứa con để ràng buộc nhưng bọn em chưa có gì. EM quan niệm vợ ck còn ko biết có ở được với nhau ko thì ko nên có thêm người thứ 3. :(
Bạn Sukid168 ơi! Mình kiên nhẫn đọc hết bài bạn viết, thấy bạn là người chồng tốt, nhưng cũng thành thật với bạn là bán khá gia trưởng và tiểu tiết, là đàn ông không nên chấp nhặt (những người sống nội tâm thường vậy) Nếu đã ly dị rồi thì nếu bắt đầu cuộc hôn nhân mới bạn rút kinh nghiệm nhá, mình không chỉ trích vì ai cũng có khuyết điểm nhưng vì mình thấy bản thân mình cũng có tính để ý giống bạn và đang muốn sống "thoáng" hơn. Mong bạn update thường về cuộc sống hiện tại của bạn nhé!
Ngày 8h trên công ty, 16h về nhà chăm con.
Cuộc sống cứ trôi qua ngày ngày tháng tháng như vậy.
Bây giờ buồn cũng như vui không biết chia sẽ cùng ai, không biết bên ngoài có gì thay đổi.
Đôi khi ngồi khóc một mình, cảm thấy mệt mỏi muốn nói chuyện cùng ai, muốn tìm một người có thể nghe mình cằn nhằn, than vãn và tâm sự.
Mà sao khó quá.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của sukid168