kết thúc là tốt hơn cả,người ta đã có vợ rồi,mình cũng phải có cs riêng của mình chứ,kết thúc đi không làm cả 3 phải đau khổ bây giờ
b ơi, mình từng trải qua cảm giác hạnh phúc như bạn í, lúc đó mình cũng đang quen bạn trai - quen cũng lâu rùi nhưng thường ít chia sẻ được nhiều lắm b à, nên cảm xúc nói thật ko có :((. mình làm chung cty với tình iu sau này. lúc đầu chả có ấn tượng gì mấy cả, ko đẹp và cũng chẳng có duyên mà có vẻ ít nói, sau đó một ngày đẹp trời định mệnh, bọn mình đã nói chuyện, càng ngày càng nói chuyện nhiều hơn, cứ tưởng chừng như trên đời này ko ai hỉu mình và chia sẻ mình được nhiều như vậy. Rồi mình cũng chia tay bạn trai cũ. Tất nhiên sau đó mình đã quen bạn ấy. ban đầu quan tâm, lo lắng, chia sẻ, cứ dính lấy nhau, nói chuyện gì cũng giống là hiểu nhau lắm lắm lắm luôn đó b, hạnh phúc ngập tràn cả con người luôn vì ko hoàn toàn hợp nhau nhưng có thể làm cho hợp nhau vì sự tâm lý của cả 2. Mình cứ tưởng bạn đó cũng sẽ trân trọng tình cảm này và vun đắp thường xuyên như mình. Nhưng khi được một thời gian, dần dần bạn ấy ko còn như vậy nữa, nói chuyện cũng ko thèm hỉu như trước nữa, bạn ấy thay đổi một số sở thích ban đầu mình biết như thích đi nhậu (ngày trước thấy ai mời bia là né và bạn cũng nói ghét đàn ông đi nhậu bỏ vợ ở nhà), đi hát karaok (ngày trước toàn nói mình chả hiểu bỏ tiền zô đó làm gì, dành nhau hát chứ có nc gì với nhau được đâu). Chính vì những điều ban đầu quá tuyệt vời hạnh phúc như zi mà mình chấp nhận yêu xa. Ko biết chuyện của bạn khi chưa đến được vs nhau thì quan tâm, dành tất cả vì nhau nhưng khi đến được rùi thì lại đến kết quả xấu ko nữab phải suy ngĩ và đánh cược thui. cảm xúc con người khi mạnh quá đúng là ko thể nào lý trí có thể thắng được. có những điều biết mình sai nhưng mình ko thể thắng được.bạn có thể may mắn vì bạn và anh ấy thực sự dành cho nhau.hoặc bạn kém may hơn vì bạn và anh ấy cũng giống những cặp khác tình cảm đặc biệt ban đầu, sau đó là sự vô tâm, hời hợt. hicmình đang sợ mình giống câu chuyện bạn kể, mình là chị vợ a í quá, mình thiệt sự sợ mình rơi vào trường hợp như chị ấy, đau lắm bạnmình đã từng giống bạn và cũng đang trải qua cảm giác như vợ anh ấy :((tình cảm khó nói lắm và cũng khó quyết định nữa. nên phải mạnh mẽ lên để bản thân mình ko tổn thương vì ai hết nha b.
Và giờ mình đã thấy điều đó thật đúng, có thể đọc xong câu chuyện của mình, mọi người chê trách..vì muôn đời người thứ 3 luôn là người bị phê phán cho dù họ có hiểu rõ mọi chuyện hay không. Cho dù bất kì lý do gì thì mọi người đều cho rằng đó chỉ là ngụy biện mà thôi!!! Ngay từ đầu, mình có nói, mình đã sai, sai thật sự rồi...nhưng thật là có duyên kiếp gì mà không thể thoát ra khỏi mối tình này. Mình và anh đã cố gắng cố gắng rất nhiều nhưng rồi không thể thoát ra khỏi những nhớ nhung, những giận hờn rồi ghen tuông rồi lại tìm về nhau!
Đôi khi chỉ cần là bên cạnh để nhìn cuộc sống của nhau. Nhưng nói là chúc cho anh được hạnh phúc thì mình không làm được. Mình chỉ mong cuộc sống của anh luôn bình an, và đã cố gắng nghĩ cho bản thân để cố rời xa anh.
Và rồi anh đã li dị, bây giờ anh đã chuyển ra ngoài sống. Thật sự đâu đó trong anh vẫn còn muốn níu giữ lại gia đình của anh. Bởi vì anh không đành, bởi vì anh lo lắng không thể mang lại cuộc sống đầy đủ cho em và bởi vì em đã có người bạn trai yêu thương em rất nhiều, gia đình có điều kiện hơn anh gấp trăm ngàn lần và anh đã mang tiếng 1 đời vợ....
Rồi mọi chuyện bắt đầu trở nên rối ren hơn 1 chút...a đặt câu cầu hôn em...em chỉ biết cười nhẹ anh à. Vì trong em hiểu, cho dù như thế nào, anh chắc hẳn sẽ vẫn còn thương và nhớ về vợ cũ. Cho dù tình cảm anh dành cho em nhiều như thế nào, chắc hẳn không dễ gì quên được chị ấy. Và trong em, sự ích kỉ vẫn còn, em có thể cố chấp để yêu anh như thế nhưng sao lúc này em lại nghĩ về những lời nói xung quanh, em lại nghĩ về gia đình, thái độ của cha mẹ, người thân, lối xóm....khi em cưới anh....
Anh đi công tác xa, em nhớ rất nhiều, em nghĩ về chuyện tình cảm của cả 2 rất nhiều....Em đã gặp mẹ của anh, anh bảo mẹ anh rất quý em. Mẹ anh còn muốn chuẩn bị quà cho em nữa...e thương anh là thật lòng, nhưng để kết hôn với anh, đó sẽ là 1 đánh đổi không hề nhỏ anh à...
Có thể mọi người đổ lỗi là tại em mà anh li dị, nhưng họ không hiểu những gì anh đã thực sự trải qua, gia đình bên vợ anh....rồi cách đối xử của vợ anh...cũng chính điều đó khiến em càng thương và muốn bù đắp cho anh nhiều hơn! Anh nói đúng, ngày trước anh đã nói, nếu như anh li dị, người khó xử nhất là em vì lúc đó em phải suy nghĩ rất nhiều!
Em đang chán chính những gì đang diễn ra, đã có lúc quyết tâm quên anh đến cực đỉnh, rồi lại có lúc yếu lòng chỉ muốn khóc trên vai anh mà trách móc...Rồi em nghĩ về bạn trai em, người tốt với em rất nhiều....rồi em lại tự trách mình, tại sao em lại phải như thế này....? Suy nghĩ trong em hỗn độn mà không biết nói với ai, k biết nói sao cho người khác hiểu.... Rồi em tự cách ly mình ra khỏi xã hội, khỏi bạn bè và đồng nghiệp...em vùi đầu vào công việc, em chỉ muốn thời gian đừng trôi đi nữa để em có thật nhiều thời gian để mà làm việc, để mà suy nghĩ. Có lúc em muốn trốn trong phòng 1 mình, không ai tìm ra, để có thể tự sống cuộc sống em muốn.!