images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Đừng sống vì ai khác
Chúng tôi cứ thế không gặp nhau suốt mấy ngày. Anh cứ về lúc tôi đã ngủ và đi lúc tôi còn chưa kịp thức giấc. Không nằm cùng giường, không ở cùng phòng, không nghe được một âm thanh của nhau.
Tôi không thể đi làm nổi vì cái lòng thương chính mình không cho phép tôi đẩy bản thân mình đến mức ấy. Ở nhà cũng chẳng biết làm gì ngoài lên mạng tìm hiểu thủ tục ly hôn; tuyệt nhiên không mở mail ra xem. Tôi cũng không hiểu sao mình có thể “tỉnh” đến nhường này, chẳng đòi anh giải thích, chẳng nhắn tin cay độc, cũng chẳng kể với ai. Có lẽ trong tôi là sự dằn xé giữa muốn biết và không dám biết. Liệu sự thật có kinh khủng hơn tôi mường tượng, hay để khi biết rồi cả một tia hi vọng hàn gắn cũng không còn. Đã bao lần dợm bấm nút in tờ đơn mà tôi không dám. Cứ gõ rồi xóa, rồi gõ rồi xóa. Vậy mà hết một ngày.

“Dậy thay đồ đẹp, anh chở em đi chơi.”

Chia tay bạn trai tôi vật vã đau khổ lắm. Bận rộn học hành thì thôi, chứ rảnh ra là lại nhớ đến. Lại khóc. Nhưng lại sợ để cho người quen nhìn thấy mình như vậy. Muốn nói ra cảm xúc, muốn được nhớ lại kỉ niệm cũ thành lời, nhưng sợ người ta khuyên mình rằng hãy quên đi, động viên mình hãy cố lên. Tôi lúc buồn sợ nhất là hai thứ ấy. Nhờ thế mà một người lạ như anh lại khiến tôi dễ dàng trải lòng, khiến tôi cảm thấy an toàn để tuôn trào những thứ suy nghĩ ngốc nghếch nhất về một người “không đáng”. Anh rất kiên nhẫn, có lúc online mấy tiếng liền để tôi mặc sức gõ mà không nhận xét, hỏi han gì thêm. Tôi cũng chẳng biết anh có đọc hay không, chỉ biết có cái cửa sổ mở ra ở một đầu nào đó để mình cứ thế trút hết trút hết nỗi lòng.
“Hôm nay em không nhắc người ta nữa à?”
“Không, anh. Em không hứng nhắc nữa.”
“Vậy, hôm nay em có rảnh không? Nghe anh nói nhé.”
“Úi, xin lỗi anh. Toàn là anh nghe em không hà. Ok, hôm nay em tình nguyện làm thính giả cho anh đó.
:p”
Và thế là tôi biết về anh. Tôi thích hỏi thăm anh, nghe anh kể về công việc, về sở thích. Rồi vui khi phát hiện chúng tôi cùng thích ăn món này, cùng thích nghe bài nhạc nọ. Có lẽ tình cảm nó đến tự nhiên như thế. Một ngày nào đó, bạn sẽ quên đi cái gọi là “không thể sống thiếu” để nhặt được cái “thì ra thiếu mày” ở một nơi không ngờ nhất. Cuộc sống có lẽ chẳng có gì quá kinh khủng và mãi mãi kinh khủng; và anh đã đến để giúp tôi nhận ra điều ấy.
“Dậy thay đồ đẹp, anh chở em đi chơi”
Lần hẹn đầu tiên tưởng sẽ ngượng ngùng nhưng lại như quen từ kiếp nào. Tôi cũng chẳng mặc gì quá đẹp, và thật mừng rằng anh cũng chẳng quá diện. Tôi sợ những ai nhìn quá đắt tiền trên chiếc xe quá phô trương đến đón tôi, vì tôi sợ mình không đủ sang với họ. Chúng tôi đi ăn linh tinh, chạy xe vòng vòng ngắm đường phố như bao cặp đôi khác và như với bao người yêu cũ trước đó của tôi. Không như phim Hàn mà mỗi lần yêu mỗi khác, mỗi bất ngờ đến há hốc mồm, trào nước mắt, bà con vỗ tay rần rần. Không. Ai sao, chúng tôi y chang vậy. Chỉ là với anh, tôi thấy tim tôi đập thật chậm, thật yên. Và tôi thích như thế.
Nụ hôn đầu ở nhà anh rất buồn cười. Tôi muốn lắm rồi mà không dàm chủ động. Không phải yêu lần đầu nhưng cũng không thể quá ham hố mà bổ nhào vào con người ta. Còn yêu nên còn phải giữ thể diện. Tôi thuê một đĩa phim kinh dị thuộc loại hạng nặng để khi có giả vờ thì cũng không quá lộ liễu. Đến đoạn hồi hộp nhất thì tôi á lên một cái rồi giả vờ rúc vào người anh, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau trong cự ly gần đến phát nhòe. Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch nếu như tôi không chợt cảm thấy môi mình cay rít mắm tôm. Tích tắc đủ để tôi né nụ hôn ấy và chạy biến vào nhà tắm. Lúc xong xuôi để quay trở lại “hiện trường” dang dở thì anh đã chắn tôi ngay cửa.
“Mình nói tiếp chuyện ban nãy được chứ?”
Và thế là chúng tôi hôn nhau ở cái ngưỡng cửa nhà tắm. Tất cả đều thơm tho, sạch sẽ và bất ngờ.

Làm sao để quên một người? Có người mới. Đó là liều thuốc hiệu quả nhất.

Đến giờ tôi mới thấy thuốc đắng.

“Xin lỗi em, nhưng anh không thể để em đi được.”

Nhắn cho em rồi mà tôi vẫn chưa biết phải làm sao để giữ em lại. Tôi chia tay cô gái ấy đã lâu, những tưởng mọi thứ sẽ êm xuôi sau những thỏa thuận đầy mùi tiền. Đúng là thà đừng làm, còn không thì có ngày cái kim trong bọc cũng lòi ra. Cô ta xài hết tiền, không giữ được bạn trai cũ, lại thấy gia đình tôi hạnh phúc như chưa từng có sự tồn tại của cô ta. Không cam tâm, muốn nhìn thấy tôi cũng bị trừng phạt, muốn tổn thương người phụ nữ của tôi.

Vợ tôi là một người rất chu đáo. Quá chu đáo đến mức tôi quên đi sự biết ơn đối với thời gian và tâm sức cô ấy dành cho cái gia đình này. Tôi mặc nhiên nó phải như vậy. Không hiểu sao tôi lại lạc lối, tôi có thể đã cố tình uống say để tìm cái cớ cho mình có một đêm vui vẻ, hoặc đêm đó tôi đã buồn cái gì mà chính tôi cũng không nhớ. Chỉ là đã có lúc vợ tôi bị tôi khóa vào ngăn ví cùng với chiếc nhẫn cưới. Giày tôi vứt lăn lốc trong phòng khách sạn; cả hai cơ thể chìm trong khoái cảm tự do. Nó như là một cơn nghiện.
Thật ra, ngoại tình rất mệt. Vì phải chia bản thân và cuộc sống của mình thành rất nhiều phần. Tôi dần dân cảm thấy kiệt sức. Một ngày trên đường đến đón cô ta, tôi bắt gặp hình ảnh một người mẹ trẻ đang đẩy xe nôi đi dạo trong công viên. Không hiểu sao tôi phải dừng xe lại và cứ thất thần nhìn họ mãi đến khi khuất dạng. Một suy nghĩ bỗng ập đến trong đầu tôi, tại sao tôi và em chưa từng nhắc đến chuyện có con. Em thích con nít, tôi cũng thích con nít; vậy thì tại sao? Rồi như có một chiếc chìa khóa giải thoát cho phần đời tôi muốn chia sẻ cùng vợ đã khóa chặt mấy tháng nay, tôi quay xe chạy về phía công ty vợ. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, muốn thật sự hỏi cô ấy sao chúng tôi không cùng nhau viết một trang mới. Tôi muốn được hạnh phúc như tôi chưa từng sa ngã và phải còn hạnh phút hơn nữa vì chúng tôi sẽ có một “tài sản” chung: một tiếng khóc trẻ con làm cả nhà sốt sắng.
Thật ra chung quy cũng lại là tôi muốn gì cho tôi, chứ không phải cho chúng tôi.
Chia tay lúc đó diễn ra rất nhanh chóng: cô ta cũng muốn lập gia đình với bạn trai lâu năm, nhưng cũng muốn một số tiền. Vậy là tôi cho cô ấy với một mức giá hợp lý. Tôi không khinh thường cô ta, vì đó là lẽ thường ở đời; cô ta có tiền, tôi có sự im lặng.
Vợ tôi đồng ý. Chúng tôi thả suốt mấy tháng nhưng vẫn chưa có tin gì. Nhưng tôi không vội vì tôi vẫn tin chắc chắc rằng nó sẽ xảy ra với mình. Rằng thằng tôi sống tốt trong quá khứ sẽ bù cho chút tội lỗi không đáng; rằng nếu có mang tội thì thôi kiếp sau tôi mới trả. Tóm lại, tôi tin chắc đời tôi từ đây sẽ lại nằm trong sự kiểm soát của tôi.
Chẳng ngờ.
Tôi có thể hình dung ông trời nghe thấu cái suy nghĩ ngây thơ ấy của tôi rồi cười khẩy:

“Khỏi đợi mắc công con à. Ta phạt con. Ngay và luôn.”
07:26 CH 18/09/2016
Đừng sống vì ai khác
Xe tôi cứ tiến tới trong vô định. Sài Gòn về đêm nhộn nhịp là vậy mà sao tôi thấy tôi cứ chậm dần, chậm dần so với người ta. Tôi dừng xe, và nép vào một góc thật tối, để có ai đi qua cũng không thể thấy gương mặt tôi đang khó coi nhường nào. Chỉ là tôi quá mệt mỏi để gào thét, để đập phá. Tôi chỉ muốn mình là nửa cái thân dựa trên một chiếc xe wave đang treo đầy rau cá và một lô giấy vệ sinh to đùng. Để người ta nghĩ tôi chắc đang tạm nghỉ một lát sau khi chen chúc giữa cơn ác mộng kẹt xe rồi lại về nhà.
Nhà tôi?
Không biết..tôi có còn về nổi không?

Nghe mày.
…
A lô? Gọi có gì không?

…
A lô? A lô?

Tôi cứ như vậy suốt 10 phút. Bấm gọi cho một đứa bạn thân, muốn sang nhà nó ngủ nhờ, nhưng lại sợ bị hỏi thăm, rồi lại thôi. Tôi có nghĩ đến việc qua đêm ở khách sạn, nhưng nhìn lại mớ đồ tố cáo chức danh nội trợ của mình, tôi lại ngại. Tôi chẳng hiểu nổi mình, không phải tôi không có nơi để đến, vậy mà…
Lúc này tôi cần gì? Tôi cần đàn ông: ấm, có gương mặt của chồng tôi ngày hôm qua và không lợi dụng tôi lúc tôi uống say. Rồi tôi sẽ bắt đầu lại đời mình bằng những cuộc gặp gỡ vô tình với người này, rồi chúng tôi bên nhau hạnh phúc trong khi chồng tôi thì xác xơ như một trái dừa khô rớt xuống mé ao, chẳng ai thèm nhặt. Tôi chẳng biết mình đang đau khổ hay đã sớm nhen nhóm tư tưởng trả thù; chỉ thấy cổ họng mình khô khốc, nghèn nghẹn như uống phải mật ong dỏm.
Nghe!
Ông có nhà không?
Gì?!! đang bar!!!!

*ding*
*Về đi, 30 phút nữa tui tới nhà ông.*

Em đã đến từ lúc nào. Dưới ánh đèn vàng, tôi trông dáng em mệt mỏi; em tựa vào cổng, vai buông xuống như không còn hơi sức. Xe chạy đến gần mà em cũng như không hay biết, tuyệt cả người không một cử động nhỏ. Em sao vậy? Tôi khẽ chạm vào hai vai em, em cũng chẳng giật mình mà chỉ nhẹ xoay người lại. Khi tôi nhìn rõ tia đau đớn từ trong mắt em, là lúc ngực tôi có cảm giác nhột nhạt của một đầu tóc lòa xòa gục vào. Em khóc. Rất to.
Tôi muốn ôm em. Tôi thật muốn ôm em lúc này!

Đời tôi có một điều rất may mắn mà rất nhiều những đứa con gái khác có cầu cũng không được. Tôi có một Joey cho riêng mình.
Kiên hấp dẫn, đàn ông, và không thích ràng buột. Ngày nào tôi cũng ích kỉ cầu xin ông trời, làm ơn đừng có thả thiên thần xuống cắp bạn tôi đi như trong phim Hàn; hãy cứ để bạn tôi ăn chơi quên ngày quên tháng, hãy để nó độc thân nguy hiểm đến khi tôi chết. Vì tôi muốn có một người đàn ông như thế trong đời mình. Nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi lại cần Kiên như lúc này.
Tôi khóc còn nhiều hơn lúc con mèo của tôi chết. Tôi nhớ con mèo nhỏ một ngày mè nheo xin phép tôi sang thăm bạn, vậy mà chẳng về nữa. Ba tôi nói nó bị xe cán. Xong cũng chẳng thấy cái thây nó đâu, chỉ biết ba tôi nói đã chôn nó, rồi cho nó về trời với mẹ nó. Không phải con luôn sợ mẹ Méo sẽ buồn vì xa nó hay sao, giờ thì hai mẹ con lại bên nhau rồi.
Ý con không phải dzậy!!!! Ý con là con muốn Méo với mẹ cùng ở đây!! Ba trả con Méo lại cho con!!!! Tôi gào lên, lăn lộn, khóc như cha chết mẹ chết vì người bạn nhỏ đó. Đúng là tuổi trẻ nên rất sung sức.

Khóc đã rồi thôi. Đó là đặc quyền của con nít. Còn tôi? Tôi móc tim tôi quăng vào sọt rác có được không?
Phải chi đời như phim…

Bà coi phim ma không?
....
Bia, tôi lắc lắc lon bia rỗng, ngả đầu lên cánh tay đang sõng xoài trên bàn, chân nửa co nửa duỗi. Mí mắt tôi trĩu đến chỉ còn hai khe nhỏ đủ bắt được dáng Kiên bước xa dần. Miệng tôi lẩm bẩm Anh đứng lại đó cho tui… đứng lại…

Tôi chẳng mơ gì. Cũng chẳng nhức đầu. Ngủ ngon như một cô gái giật mình dậy vào 2h sáng để rồi được 3 chữ Anh nhớ em đưa vào giấc ngu, à không giấc ngủ sâu một lần nữa. À, tôi lại bắt đầu lên cơn mai mỉa rồi đây.
Kiên! Đói bụng rồi!!!

Đợi xíu! Đang đánh răng!!!!


PAUSE. Hãy tưởng tượng màn hình ti vi của bạn đang chia thành 2 khung: trái là tôi đang cởi trần trong phòng tắm, phải là em đang từ trong phòng ngủ hét ra. Nếu bạn không biết chúng tôi, bạn có nghĩ như tôi hằng ao ước? Không phải rất bình dị, rất sinh động, rất đầy không khí gia đình hay sao?
Và rất không thật. Tôi biết.

Chồng không gọi cho tôi một cuộc nào. Người tình của chồng thì nhắn tôi những mấy tin liền. Nhìn thoáng thoáng thôi, nhưng tôi cũng chẳng buồn đọc, vì tôi thấy đủ rồi.
“Tối nay em về.”

Thông báo cho chồng với giọng điệu dằn mặt như vậy chẳng làm cho tôi cảm thấy mình trên cơ anh chút nào. Kiểu như anh là người có lỗi đó, nên liệu hồn ở nhà đợi tôi về nói chuyện. Ở đây chẳng có kẻ cầm chuôi; chỉ có kẻ chơi dao là anh đã phóng trúng tim tôi rồi.
Tôi vẫn còn khóc. Chạy xe nghĩ đến cái cảnh tôi sẽ không còn ngồi sau lung anh nữa, tôi khóc. Vào tiệm nước, nghĩ đến cảnh tôi không còn đặc quyền đánh thức anh dậy bằng hương nồng nàn của cà phê mỗi sáng, đang khuấy ly nước chanh mà nước mắt tôi rớt thành hạt. Cái cảm giác đè nén sự nức nở ở nơi công cộng, mà nước mắt mình vẫn rơi mới làm mình hiểu mình đau đến mức nào. Miệng tôi đắng, lòng tôi đắng, tay tôi cũng cảm thấy tê rần 10 đầu ngón. Như là tôi chuẩn bị bước vào cơn cảm cúm nghiêm trọng nhất đời mình.
9h tối tôi về đến nhà với lỉnh kỉnh rất nhiều quần áo, mỹ phẩm, giày dép mới. Anh chưa về. Quăng phịch tất cả lên sàn nhà, tôi bỏ đi tắm rửa. Tôi gột mình, gội đầu, nhắm tịt mắt cho nước ấm mở hết tất cả lỗ chân lông trên mặt tôi ra, để cho bất kì ý nghĩ do dự nào theo đó mà bay hết ra ngoài. Việc gì tôi phải xơ xác khi đối diện với nó? Kiêu hãnh, xinh đẹp, thơm tho rồi bình tĩnh mà nói chuyện như hai kẻ có học không được sao? Uhm, đó là nếu tối nay kẻ có ăn có học kia có về nhà.

Tôi không dám về nhà. Tôi quá hiểu em, vì tôi đã đến bên em để nâng em dậy khi em quyết tâm dứt ra khỏi tên khốn ấy. Giờ đây, tôi cũng chỉ là một tên khốn khác. À, mà không, tôi sẽ thành một tên khốn nữa đã từng đi qua đời em.
Tôi bế em vào phòng ngủ. Em không mảy may hay biết; em kiệt sức, tôi biết. Là tại tôi. Một người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng chỉ cần hai chữ phản bội là đủ để rút hết sinh khí của cô ấy.
Vợ tôi đã tin nhầm tôi.
Ừ, mà tôi cũng tự khinh chính mình.
02:23 CH 08/09/2016
Tôi Không Muốn Khóc
Linh cắm đai cả chum hoa thạch thảo vào chiếc chai nhỏ cô xu được từ trong mớ đồ của Khang. Vốn nó là chiếc lọ đựng sỏi trang trí, một món quà lãng mạn dở hơi mà Linh khăng khăng bắt anh phải đổ bỏ.
Tối hôm ấy trắng đêm chờ anh về, Linh điên cuồng lục tung góc riêng tư của anh, một tiếng bịch rơi lên sàn nhà, lăn lông lốc vài hạt sỏi con con. Linh rớt nước mắt.

Linh không cần anh giải thích. Khờ khạo lắm cũng hiểu ai là người thua cuộc. Vậy thì cô sẽ là người thua cuộc đi trước một bước, sĩ diện với ai cô không quan tâm. Với anh, sao cô cương lì đến thế.

Cái gì anh chưa thử sao anh biết anh không thích?

Khang không cho là mình sai. Họ đã giao hẹn và một năm đã trôi qua. Khang hiểu sự quay lại của Miên đã làm Linh bất an. Linh đề nghị chia tay anh cũng không quá bất ngờ. Vì cô vốn quyết đoán và thẳng thắn.
Em thích anh.
Chúng ta dọn về ở chung đi.
Cái văn hóa phương Tây này được tiêm nhiễm vào đầu cô ấy từ lúc nào nhỉ? Hơn một tháng kết giao, họ đi về cùng một nơi. Gấp rút. Khang chỉ là tìm một người lạ để sống một năm ngông cuồng. Chỉ có môi trường và đối tượng là mới mẻ, nhưng lòng nặng một tâm tư xưa cũ. Khang biết tim mình hướng về đâu.
07:24 CH 27/03/2015
Xin kinh nghiệm học TESOL
Em có thể học ơ đai hoc mở. Bên đó đang kí học rất dễ. Hình như chỉ cẩn ielts 6.0 là đuoc. Tuy nhiên muốn đi dạy thì em tốt hơn vẫn nên tích luỹ kinh nghiệm cùng lúc, chứ đi học tesol thì cũng giúp mình hiểu phương pháp dạy thôi.
07:27 CH 25/03/2015
Lương các mẹ bao nhiêu 1 tháng ấy nhỉ ? - Phần 2
mình làm giáo viên, lương 30 triệu. Theo mình, mình thấy mình may mắn. Có lẽ một số mẹ ở đây chưa đến thời vận. Thôi cùng cố gắng vậy nhé.
08:22 SA 17/10/2014
Tình yêu của bạn trải qua bao lần chia tay?
Tan hợp hợp tan tới nát bét luôn mới chia tay :)
07:55 CH 04/10/2014
Hỏi ngu: làm sao nhận ra được ai là nông dân?
Em cám ơn mọi người đã chỉ giúp. Thật sự em cũng tò mò ơr chỗ có nhiều khi vào một số bài viết của các mẹ, em đocj một số comment thấy rất bình thường nhưng kéo xuống dưới thì lại thấy ghi là "rồi, lại nông dân". Em giật mình đấy ạ. Em gái chỉ quen người thật việc thật, không quen trai mạng nhện nhưng vẫn muốn học hỏi kinh nghiệm phòng thân. :p
07:45 CH 04/10/2014
Điều kiện để trở thành giáo viên dạy tiếng Anh...
Bạn ở đâu? Nếu ơ tp HCM thì trước mắt bạn nên học tiếng Anh cho thật giỏi để lấy được trình độ ielts như bạn đã tham khảo ở trên. Sau đó bạn có thể đi học thêm chứng chỉ Celta ở ILA hoac British Council bạn nhé. Sau đó bạn dạy tu tu đe tich luy kinh nghiem. Chuc ban som dat duoc y muon nhe
08:46 SA 04/10/2014
Topic tám chuyện bằng tiếng anh ngay trên WTT !...
Hi guys, just a few thoughts for those who want to improve your speaking skill. Watching movies and cartoons can help a lot as long as you watch with the English subtitles on. When listening to the characters, try imitating their intonation so that you can sound more natural when you speak. Also, avoid using Google translate when you are looking for words to express yourself OR you can use it, but make sure you check the result in another English dictionary (Oxford could be one). Its because several words can have similar meanings but be used in different ways. Thats all for now, hope I can help. :p
08:34 SA 04/10/2014
Tâm sự, không hiểu nổi em gái này, nhờ các chị...
Chuyện của bạn sao giống chuyện bạn mình thế nhỉ? Hay người quen! @.@ dù sao thì mình cũng khuyên bạn cùng 1 câu là nên rút lui sớm trước khi bạn trai cô ấy phát hiện ra chứ không rắc rối lắm. Cô ấy yêu bạn trai mà bên bạn nồng cháy thì tham lam quá, vì muốn tình cảm vừa muốn thoả mãn xác thịt. Hay bạn thủ bảo cô ấy chia tay anh kia để bên bạn xem cô ấy trả lơif thế nào? Mình nghi cô ấy sẽ nói muốn cả hai.
09:29 SA 02/10/2014
Chia tay dễ hay không dễ?
Xin lỗi mọi người bưa nay mình mới trả lời được. Không biết tình hình của motmau9x và haianhpham tới đâu rồi nhỉ? Mình thì rất ổn, vui vẻ đi làm và có gặp gỡ vài người bạn mới. Hôm trước mình còn trêu ghẹo qua lại với một người nhưng hôm nay thì dứt hẳn cho trái tim nghỉ ngơi và tập trung vào chính mình.
Rất cám ơn mrvinh80 đã chia sẻ rất cụ thể với tình cảnh của mình, tuy nhiên mình chưa có làm theo cách ấy thì đã ổn rồi. Người kia có vẻ cũng ổn vì tụi mình chia tay trong hoà bình. ^^
09:17 SA 02/10/2014
Chia tay dễ hay không dễ?
Bạn giống mình wa chủ top à. Vừa cãi nhau tối wa xong. Mặc dù rất yêu nhưng chắc phải từ bỏ thôi. Vì nta cũng ko muốn xác định vs mình. Yêu nhau mà ko bh hứa hẹn vs nhau điều gì cả. Cãi nhau mình dỗi a ý cũng dỗi luôn. . .bh thấy lòng nặng trĩu

Gửi từ ứng dụng di động Webtretho Android


Mình thấy nick bạn là 9x nên chắc mình lớn hơn nên mình xưng chị nhé. Chị đã từng trải qua một mối tình như vậy, thật sự rất đau lòng sau mỗi lần cãi nhau. Không phải chị xúi em chia tay để có người cô đơn cùng nhưng em nên suy nghĩ lại chuyện hai người nhé. Cảm ơn em đã chia sẻ.
05:49 CH 14/09/2014
Chia tay dễ hay không dễ?
cảm ơn bạn, mình không mong gì hơn ngoài cái đầu thanh thản. Hi vọng đây là một quyết định đúng.
05:46 CH 14/09/2014
Ai 87 đinh mão, có vấn đề gì thì vào đây hết đi...
Ôi hình như đúng đáy bạn ạ
07:28 CH 11/09/2014
Hội tuyển chồng
Nữ, 27 tuổi.
Công việc ổn địinh
Thu nhập ngàn rưỡi một tháng
Mình ở Sài Gòn ạ. ^^
07:21 CH 11/09/2014
Mục đích của người ấy là gì hả cả nhà ?
Nghĩa là ex của bạn biết bạn là "mối ngon" (xin lỗi mình dùng từ này, nhưng sự thật là vậy) nhưng tình cảm thì thiên về người mới kia. Bạn đừng thèm nghĩ đến những kỉ niệm đẹp hồi xưa để nghĩ là con người này còn có gì để mình tiếc nuối nha. Kiểu tham lam vậy không xứng với tình cảm của bạn đâu. Mạnh mẽ lên nha bạn.
08:35 SA 21/08/2014
Xin mọi người cho em lời khuyên ạ, em đang rất...
Bạn ơi, đàn ông ai cũng có nhu cầu quan hệ, ham muốn bạn gái. Mình thấy cái này bình thường vì là bản năng thôi. Điều bất bình thường ở đây là
1. Đàn ông trưởng thành, đàng hoàng không bao giờ đi kể lể xung quanh anh có người này người kia để chứng minh là anh chỉ yêu mình em.
2. Nếu là nam tử hán (chứ chưa tính đến chuyện yêu bạn thật lòng hay không ) đòi không được thì thôi, chứ không có kiểu cãi cọ với bạn đâu.
Mình nghĩ bạn nên xem lại tư cách của anh ấy, có nhiều điều bạn chưa hiểu rõ được đâu. Nhiều người quen bao nhiêu năm trời, lấy nhau về còn ngã ngửa, bạn mới 1 tháng mà.
Về chuyện bạn lo lắng là bạn yêu người đó, muốn đi đến lâu dài thì bạn cứ yên tâm. Dẫu bạn có phải chia tay thì khi có tình yêu mới, bạn quên nhanh lắm. Bạn có vẻ truyền thống về chuyện tình dục thì bạn càng phải tỉnh táo bạn nhé. Đừng có sợ mất người yêu rồi làm chuyện thiệt thân nhé. Mong bạn sẽ có quyết định sáng suốt. Thân.
08:27 SA 21/08/2014
Ai 87 đinh mão, có vấn đề gì thì vào đây hết đi...
Mình cũng giống giống bạn, thích vươn lên nên ráng làm nhiều khi thấy cực thân ghê. Nhưng thấy có tiền sắm sửa được cho ba mẹ nên cũng an ủi. (mình chưa lập gia đình ^^)
08:12 SA 21/08/2014
Người yêu cũ có người yêu mới
Bạn đừng kềm nén cảm xúc nhé, cứ xả ra hết.
07:21 CH 19/08/2014
Ai 87 đinh mão, có vấn đề gì thì vào đây hết đi...
Mình năm nay thấy đường công việc cũng ổn, chỉ có chuyện tình cảm gia đình chưa vô. Tuổi này tuỳ thôi à, mình có mấy đứa bạn cùng tuổi số sướng lắm, thuận lợi nhiều mặt.
07:09 CH 19/08/2014
s
sauriengnho
Hóng
448Điểm·6Bài viết
Báo cáo