images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
“Việt Nam sẽ không thua kém Nhật Bản, Hàn Quốc”
Không thể thành người
Aziz Nesin
Trong bọn tôi chỉ cần có một kẻ nào đó hoài nghi kêu lên: "Không thể được, anh em ơi, lũ chúng ta không thành người được!" là lập tức mọi người gật đầu tán thưởng: "Ðúng, chí phải, chí chí phải, không thể thành người!..." Và không bói đâu ra một người phản bác: "Sao lại thế! Phải tự trọng chứ!".
Hồi còn trẻ, có một lần, dạo ấy tôi vào quãng 25 tuổi, bầu nhiệt huyết còn sôi sục, tôi đã cả gan chống lại luận thuyết đó.
Lần ấy tôi đi tàu thuỷ ra đảo Hoàng Nam. Trên tàu bỗng có một người đàn ông đứng tuổi càu nhàu một mình, đến hung thần cũng không hiểu vì sao tự nhiên lại thế.
- Xin lỗi các người, làm sao chúng ta có thể thành người được!
Mọi người có mặt trong phòng khách lúc ấy đều gật đầu đồng ý.
Riêng tôi thì nóng mắt cự lại:
- Sao lại không thành?! Còn thành thế nào nữa!... Dứt khoát là thành!... Mà còn thành những người làm chấn động địa cầu là khác!
Mọi người trong phòng khách tưởng như ăn ý với nhau từ trước, đồng thanh kêu ầm lên:
- Bậy nào, bậy nào, không thể thành người được!...
- Chúng ta còn lâu mới đuổi kịp thiên hạ!
- Chúng ta không thể thành người được!
Ðược mọi người hỗ trợ, ông già kia bớt nóng:
- Nghe thấy chưa, con?... Các vị đây đều nhất trí ủng hộ tôi đấy. Như thế nghĩa là quả thật chúng ta không thành người được. Con xem, có ai buộc các vị kêu lên thế đâu.
- Thành người!... Nhất định sẽ thành người! - tôi lặp lại.
Ông già cười nhạt:
- Ðó, con vừa nói : "Nhất định sẽ thành người". Chữ "sẽ" như thế nghĩa là trước đây và bây giờ chưa thành người chứ sao.
Từ bấy đến nay bao nhiêu năm trôi qua mà lúc nào tôi cũng băn khoăn "Vì sao chúng ta không thành người được?".
Lần đi tù mới đây đã mở cho tôi đôi mắt: cuối cùng tôi đã tìm ra câu đáp.
Trong tù tôi bị nhốt vào một khám lớn của tù chính trị. Quanh tôi là cả một xã hội trí tuệ: các nhà doanh nghiệp nổi tiếng, các nhân sĩ lỗi lạc, các ngài tỉnh trưởng, các quan đốc học, các cựu nghị sĩ, các chính khách xuất chúng, các vị đại thần, các bậc kỹ sư, các bác sĩ danh vang toàn cõi. Hầu hết những người này đều đỗ đạt tận Châu Âu, Châu Mỹ, đã từng xuất dương và biết đến vài ba thứ tiếng.
Mặc dù cách nhìn đời của tôi và họ còn khác xa nhau, nhưng trước hết là nhờ có họ mà tôi hiểu ra được rất nhiều điều về cái sự tại sao chúng ta không thành người được.
Những ngày tiếp người nhà, tôi được nghe toàn những tin xấu: lúc thì gia đình tôi không trả được tiền nhà, lúc thì chịu tiền ông chủ quán nước, và biết bao nhiêu chuyện dằn vặt khác nữa. Tôi thấy nặng nề, ủ dột.
Tệ hơn nữa là tôi có mặc cảm tuyệt vọng.
Bấy giờ chỉ còn một lối thoát: phải lập tức ngồi viết tiểu thuyết. May ra có một tờ báo nào chịu đăng tải thì tôi kiếm được ít tiền. Nội dung cuốn sách đó tôi cũng đã thai nghén từ lâu.
Ðã quyết là làm, tôi bèn đi kiếm một cây bút máy, một xấp giấy rồi ngồi chéo ngoe trên giường mà viết. Không được lãng phí thời giờ! Phải chấm dứt chuyện trò ba láp hoặc ngồi không nghĩ vơ nghĩ vẩn!
Chưa viết được 10 dòng thì một vị phạm nhân, đầu óc sáng láng đến gần tôi:
- Chúng ta không thể thành người được! - vị ấy tuyên bố ngay - Quyết không, quyết không!
Tôi nín im.
- Anh nói sao tôi nghe nào? - vị ấy gặng - Tôi đã ăn học ở Thuỵ Sĩ, 6 năm làm việc ở Bỉ.
Rồi ông ta kể lể dài dòng và cặn kẽ về cuộc sống ở hai nước đó. Tôi phát rầu rĩ vì bị quấy quả đột nhiên, nhưng biết làm sao được. Thỉnh thoảng tôi đưa mắt nhìn xuống, cố ý cho ông ta hiểu rằng tôi rất bận và mong ông ta đứng dậy. Than ôi! bạn tôi nào có biết phán đoán. Ông ta cứ thế mà nhớ đâu nói đấy:
- Bên ấy anh sẽ thấy không ai không cầm sách vở. Một người Thụy Sĩ hoặc một người Bỉ có được vài phút rỗi rãi là họ mở sách ra ngay. Ði ô tô, đi tàu hoả, chỗ nào cũng đọc. Mà giá anh thấy họ trong nhà cũng thế! Lúc nào cũng đọc, đọc và đọc...
- Chà, ghê thật, ghê thật! - Tôi ngắt lời ông ta với hy vọng ông ấy tha cho tôi nhờ.
- Ghê hẳn đi chứ lỵ! - ông ta nói tiếp - Còn bây giờ anh cứ thử nhìn những người quanh đây xem. Ai cũng nhận mình là trí thức mà không có ai cầm sách cả. Không, bạn thân mến của tôi ơi, chúng ta không thành người được.
- Ông nói quả đúng - tôi đồng ý.
Tôi vừa nói thế, ông ta liền hăng tiết lên gấp hai lần và lại tiếp tục câu chuyện người Bỉ người Thụy Sĩ đọc sách mọi nơi mọi lúc.
Ðến giờ ăn trưa. Chúng tôi cùng đứng lên.
- Chúng ta không thành người được. Bây giờ anh đã rõ vì sao như thế chưa? - Ông ta hỏi.
- Rõ - tôi đáp.
Thế là tôi mất đứt nửa ngày để nghe một bài giảng về lòng hiếu sách của người Thụy Sĩ và của người Bỉ.
Nuốt vội vàng mấy hạt cơm trưa tôi lại leo lên giường viết sách. Tờ giấy trên đầu gối, cây bút trong tay, tôi vừa ngồi vừa nghĩ.
Chưa viết được một chữ lại một người quen bước đến:
- Anh làm gì vậy?
- Tôi viết tiểu thuyết.
- Ở đây viết không ra cái gì đâu. Anh này ngộ thật!... Anh đã ở Châu Âu lần nào chưa!
- Không, tôi chưa bao giờ ra khỏi đất Thổ.
- Tiếc quá! Thế thì anh phải đi Châu Âu mới được. Sống bên đó, được tận mắt nhìn thấy mọi vẻ sinh hoạt là điều rất thú vị. Những chuyến đi ấy làm con người mở rộng được tầm mắt. Tôi đã đi hầu khắp Châu Âu, có lẽ không nước nào không đặt chân tới. Lâu nhất là thời kỳ tôi ở Ðan Mạch, Hà Lan và Thụy Ðiển. Ở các nước đó mọi người tôn trọng nhau hết sức. Thậm chí người ta không nói to để khỏi phiền người bên cạnh. Còn ở nước ta, anh xem! Muốn thủng hai màng nhĩ! Có lúc tôi muốn chợp mắt một tý, muốn đọc hoặc viết một tý, tôi thiếu gì việc phải làm hả anh, thế mà cũng không được. Ồn như chợ vỡ thế này anh không viết tiểu thuyết được đâu. Không thể viết được.
- Ồn như chợ vỡ tôi cũng viết được. Tôi chỉ không viết được khi bị người khác lải nhải bên tai mà thôi.
- Bạn thân mến ơi, nhưng được yên tĩnh thì thích hơn biết mấy. Có phải thế không? Mà họ có quyền gì quấy rầy anh kia chứ? Họ có thể nói nhỏ được quá chứ lỵ. Ở Ðan Mạch, Thụy Ðiển, Hà Lan không có ai bất lịch sự như thế bao giờ. Dân chúng người ta tân tiến vì biết tôn trọng lẫn nhau.
Ông ta cứ nói lảm nhảm hết chuyện này chuyện khác, lôi ra trăm thứ dẫn dụ để minh họa cho trình độ lịch thiệp và giáo dục của người Châu Âu.
Tôi cúi xuống mặt giấy và bắt đầu viết. Nói đúng hơn là tôi làm ra bộ viết. Hẳn như thế là bất nhã nhưng tôi còn biết làm sao khác được?
- Ðừng hoài công vô ích - ông bạn lại nói - không viết được gì đâu. Viết thế anh chỉ làm hỏng đầu óc. Nước Thổ chứ có phải là Châu Âu đâu. Anh có biết một người dân Châu Âu thì phải thế nào không? Trước hết là phải có lòng tôn trọng người bên cạnh mình. Còn ta thì sao? Bạn thân mến của tôi ơi, chính là vì lẽ đó mà chúng ta không nên người được đâu. Không, chẳng thể nào được!
Chắc ông ta chưa chịu kết thúc ngay, nhưng may quá, luật sư của ông ta đến cứu nguy cho tôi.
Sợ rằng lại có người khác đến ám, tôi cúi gằm hẳn mặt xuống.
Vừa viết được hai dòng, lại một ông bạn cùng xà lim bước đến.
- Chúc anh thành công ! - ông ta nói.
- Cám ơn bác - tôi đáp.
Ông ta ngồi xuống giường tôi nói:
- Còn xa chúng ta mới thành những người chân chính!...
Tôi không hé răng nửa lời hòng chặn đứng câu chuyện ngay từ khởi thủy.
- Anh đã sang Mỹ bao giờ chưa? - ông ta hỏi.
- Chưa.
- Tiếc thật! Anh được ở đó vài tháng anh sẽ hiểu ngay vì sao chúng ta lạc hậu thế này. Người Mỹ đâu có như ta, họ không thích tán gẫu. Bên họ có câu : "Time is money." "Thời gian là tiền bạc". Người Mỹ chỉ đến với anh khi có việc. Họ nói vài câu cần thiết rồi đi làm việc khác. Còn nước Thổ ta thì sao? Cứ lấy chúng ta mà xem. Chúng ta đang làm gì? Tán dóc chứ sao. Tán hết ngày này qua tháng khác! Ở Mỹ như thế thì đừng có hòng. Chính vậy mà họ tân tiến.
Tôi thở dài liên tiếp, lòng thầm mong ông ta hiểu cho là tôi rất bận và ông ta đi đi cho rồi. Nhưng ông ta cứ tiếp tục khoa đại ngôn như chẳng hề hám chuyện gì cả.
Ðến giờ ăn tối. Trước khi cáo lui ông ta bảo:
- Chúng ta không thành người được. Ðúng thế. Cứ cái lối sa đà trò chuyện thế này thì chẳng có bao giờ nên người.
- Bác nói thật chí lý - tôi đáp.
Khoắng vội cho xong bát cơm, tôi quay về làm việc. Tiểu thuyết! Phải viết tiểu thuyết!
- Cái chính là phải lao động. Những việc khác là phụ - tôi bỗng nghe có tiếng người nói.
Ngẩng đầu lên tôi thấy một bạn cùng khám đứng cạnh.
- Theo anh thì sao? - anh ta hỏi và ngồi xuống giường bên.
- Ai dám tranh luận chuyện đó? Lao động cần quá đi chứ - tôi đáp.
- Bố mẹ tôi giáo dục tôi theo tinh thần nước Ðức...
Tôi giận đến tím ruột.
Còn anh bạn thì sôi nổi tiếp tục:
- Tôi tốt nghiệp trường li-xê Ðức ở Xtămbun rồi sang Ðức học đại học, sau đó tôi ở lại làm việc bên ấy nhiều năm. Người Ðức chả có ai ăn không ngồi rồi cả. Còn bên ta thì thế nào? Cứ lấy tất cả những người trong khám này ra làm bằng mà xem. Không. Không, chúng ta không thể thành người được. Còn lâu chúng ta mới là những người chân chính!
Tôi hiểu ra: ban ngày người ta không cho tôi viết tiểu thuyết. Cố viết, tôi chỉ giết chết thần kinh của mình mà thôi. Bây giờ chỉ còn nước đợi đến đêm cho mọi người đi ngủ cái đã.
Anh bạn không mời mà đến của tôi lại thao thao về đất nước Ðức.
- Ở Ðức mà ngồi không ăn bám là điều sỉ nhục. Người Ðức dù bị số phận xua đuổi đến đâu đi nữa cũng không bao giờ chịu ngồi bó gối, thế nào họ cũng phải tìm được một việc gì đó mà làm. Một lẽ đương nhiên là không thể không lao động được. Còn đây là một dẫn chứng phản diện: chúng ta đã nằm đây mấy tháng rồi, thử hỏi có ai làm gì hay không? Ðụng đến chuyện ấy là người ta lấy làm lạ: trong tù thì làm gì được! Một người trí thức nước Ðức sẽ không nói vậy. Ông ta sẽ ngồi viết hồi ký, viết báo, lo nghĩ công việc của mình hoặc đọc sách báo, tóm lại, ông ta không có chơi bời phí phạm. Còn chúng ta thì sao? Anh muốn nói gì thì nói, chúng ta không thể thành người được.
Ðến tận nửa đêm anh ta mới về. Bây giờ có thể làm việc được rồi. Không còn ai đến ngồi quấy phá và lên lớp cho tôi về chuyện để lý do khiến chúng ta không nên người được.
Chao ôi, tôi đã lầm to: lại có người đến. Người này đã lăn lộn nhiều năm bên Pháp. Ông ta khe khẽ thì thầm sợ phiền đến giấc ngủ mọi người. Theo lời ông, người Pháp là người biết làm việc ra trò, nghỉ ngơi và vui chơi ra trò, dân tộc đó không bao giờ lẫn lộn thời gian làm việc với thời gian nghỉ ngơi. Rồi ông ta khuyên tôi không nên làm việc quá nửa đêm như thế.
- Bây giờ anh đi ngủ ngay đi, sáng mai đầu óc tỉnh táo anh lại tiếp tục viết. Bên nước ta mọi thứ cứ lùng chùng với nhau: lao động, nghỉ ngơi, giải trí, không cái gì ra cái gì cả. Lúc nghỉ thì mình làm việc, giờ làm việc mình lại muốn nghỉ. Ðấy cứ bảo tại sao chúng ta không biết làm việc cho có năng suất. Không bao giờ chúng ta thành người được đâu. Không bao giờ!
Lúc ông ta đi thì tôi cũng không còn sức để viết được nữa. Hai mí mắt tôi cứng lại. Tôi lăn ra ngủ vùi.
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, lúc chưa ai dậy, và lại bắt tay vào việc.
Có một người cùng khám mà tôi rất kính nể vừa đi ngoài về.
Thấy tôi ông ta bước lại.
- Mọi thứ ở bên Anh không có như bên ta - ông nhận xét - Anh đã ở bên Anh bao giờ chưa?
- Chưa ạ.
- Anh cứ hình dung như anh đang ở bên ấy và đang đi tàu. Người cùng phòng với anh suốt nửa ngày không thèm nói câu nào. Bên ta mà thế thì lại bảo : "Cái thằng kênh kiệu! Mặt lạnh như tiền!" Nhưng đó có phải tại người ta lạnh lùng và kênh kiệu đâu, đó là người rất có ý thức và rất tế nhị. Biết đâu anh không thích nói chuyện với người ta thì sao. Cơn cớ gì mà người ta làm phiền đến anh! Còn bên ta thì sao?... Anh ta có quen anh hay không, anh đang bận hay đang rỗi, mặc! Anh ta cứ mở miệng tán phét. Chính vì thế mà chúng ta chẳng bao giờ thành người được cả.
Tôi vò nát tờ giấy trên đầu gối, quẳng xuống gậm giường và nhét bút vào túi.
Thế là hết!... Thế là tiêu tan cái mộng tiểu thuyết của tôi. Phải, trong tù tôi không viết được gì cả. Nhưng mà tù đã mở ra cho tôi một chân lý trăm ngàn lần quý hơn cuốn sách thai nghén kia. Tôi đã hiểu ra vì sao chúng ta không thể thành người được.
Bây giờ chỉ cần một người nào đó đứng bên tôi bảo rằng: "Không chúng ta không thể thành người được!..." thì lập tức tôi giơ tay hô lớn:
- Tôi biết lý do rồi!
Tôi trưởng thành hẳn lên.
(Trích "Những người thích đùa")
07:24 CH 04/11/2013
Thương lái TQ mua tất tật 'thứ bỏ đi' của Việt Nam
Bản chất ớ đây gói gọn trong 2 vấn đề: Kinh tế thị trường (mà đặc thù là thị trường hàng nông sản) và năng lực quản lý nhà nước.
Đã là hoạt động của kinh tế thị trường hàng nông sản thì việc đi đặt các câu hỏi tại sao người ta lại mua rễ sim, phân trâu, móng trâu, đỉa, lá điều, gỗ sưa, ốc bươu vàng ... thực thừa thãi. Họ mua làm gì không quan trọng bằng họ trả tiền để mua. Và họ không hề bắt ép ta phải sản xuất. Cũng như đừng đặt câu hỏi tại sao năm nay ớt cay quả to màu đỏ lên ngôi và năm sau lại là ớt quả nhỏ màu xanh. Sống cạnh một thị trường khổng lồ 1,2 tỷ dân kia, cách khôn ngoan hơn đối với dân Việt là làm sao để cung cấp được thứ người ta cần để thu ngoại tệ và cung cấp theo một cách khôn ngoan chắc chắn theo nguyên tắc mua bán (mà người ta vẫn thường gọi là nắm đường chuôi). Thí dụ: tổ chức các hoạt động sản xuất này lại, thực hiện sản xuất trên cơ sở Take or Pay - đặt tiền rồi mới sản xuất (chứ không phải Take and Pay - thích thì mua không thích thì nghỉ)...
Nên và cần tư duy theo hướng đó. Còn trong bất kỳ hoạt động kinh tế nào tham thì thâm, yếu thì đuối, những cái này thuộc về quy luật tự nhiên, chẳng cần phải quy kết vào đạo đức làm gì.
Tham khảo: mỗi năm xuất khẩu tiểu ngạch hàng nông sản của chúng ta sang Trung Quốc vài tỷ USD, trong số này có sự tham gia của không ít mặt hàng mà theo cách gọi một số người là "kỳ quặc và khó hiểu", kéo theo đó là có không ít người dân, doanh nghiệp vớ được những quả rất bẫm, chỉ nhờ mỗi việc là cung cấp đúng thứ họ cần, vào đúng thời điểm họ sẵn sàng trả mọi giá để dùng, cũng như có đủ khôn ngoan để không sa vào sản xuất những thứ họ không còn hứng thú.
10:30 SA 01/11/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
để có 1 con gà thì chỉ cần ra chợ, nhưng để có 1 con ưng có khi phải tốn cả đời đi săn và làm bạn mới thuần được nó

Mình hầu như đã tin chắc là chỉ cần ngồi một chỗ chim ưng bay về rập rờn quanh chân như bướm lượn vườn hoa, suýt nữa đưa luôn ý này vào bài luận văn, thì may quá có bạn Mèo. Bạn có thể nói là có tấm lòng từ bi quảng đại của Bồ Tát, đã góp phần ngăn chặn được một vụ bướm hóa giống chim khốn khổ này.
11:20 SA 23/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
@bạn gà lai: mình tin là các nàng ế nhăn đang ngồi đây đều rất háo hức muốn nghe hành trình tiến hóa từ chim ưng lên gà lai của bạn (hay nói theo cách khác là hành trình trở thành một người hùng). Ngoài ra thì trong công trình nghiên cứu của mình vẫn đang thiếu tư liệu về phần giải pháp. Nếu có thể rất mong được bạn chia sẻ thêm, coi như một hoạt động xã hội, góp phần vào công cuộc giải phóng ế nhăn dân tộc. Trân trọng cảm ơn bạn trước.
11:06 SA 23/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Ế nhăn yêu dấu mình thấy rõ một điều là giữa tất cả chúng ta ở đây đang bị mập mờ về khái niệm chim ưng và gà qué trong cái chuồng trứ danh nhà bạn. Bạn vui lòng sơ lược cho các bạn khác ở đây đôi nét về dàn chim ưng của bạn được chứ. Một khi mọi người đã có hình dung cụ thể về những anh tài đang đấu đá loạn xạ mua vui trước mặt bạn, chẳng cần nói thêm một lời nào mình tin tất cả sẽ thuộc về bạn, kể cả chân lý.
10:54 SA 23/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Bạn thân mến Chim Ưng là loài rất biết lựa chọn con mồi, vì thế nó chả bao giờ chờ con mồi tới tìm nó cả haha. Ý tớ là khi trong tay tớ có cả 1 đàn chim ưng thì tớ cứ để chúng đánh nhau để giành mồi. Con nào hùng mạnh nhất con đó sẽ thắng (con đấy tớ định nghĩa là con đầu đàn):))

Ế nhăn yêu dấu mình tha thiết đề nghị bạn dù có sốt ruột đến thế nào bạn dứt khoát đừng biến mình thành con mồi của chim ưng. Một chim ưng đúng nghĩa thường rất khát máu và tàn bạo, thói quen của nó là xé xác hết con mồi này đến con mồi khác đánh chén. Cái giống uống máu không tanh ấy, bạn đừng bao giờ có ý nghĩ rồ dại mà hiến thân hay cầu mong lòng từ bi gì từ nó. Với chim ưng, cách khôn ngoan nhất là hãy làm một bà chủ của nó, một bà chủ thực thụ. Mình chắc bạn thừa trí thông mình của một elite để biết làm một bà chủ thực thụ của chim ưng để nó phải xả thân vì bạn dễ chịu hơn nhiều so với việc làm một con mồi dưới móng vuốt của nó.
Cuối cùng, đến đây chắc bạn cũng đồng ý với mình, dĩ nhiên chim ưng luôn lao đi săn mồi, chứ không phải săn một cái ách, một cái tròng vào cổ. Muốn đeo ách đeo tròng vào cổ nó, mình bảo lưu quan điểm phải chịu khó, nói theo cách của chị Huyền Chíp idol là, "nhấc cái mông xinh đẹp của bạn lên và đi".
Tất nhiên là còn có tiết mục Đừng chết ở chỗ chim ưng nữa, cái này thuộc về phần sau.
08:35 SA 21/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
vì cái tớ cần là con chim ưng đầu đàn trong đám chim ưng;;);;)

3. Cuối cùng, chim ưng đại bàng khác gia cầm ở chỗ có đàn gà, đàn ngan, đàn vịt chứ không có đàn chim ưng đàn đại bàng. Do đó, bạn đừng hoài công ngồi chờ con đầu đàn, vì đã không có đàn thì làm gì có đầu đàn hay cuối đàn. Tạo hóa ban cho nó sự ưu việt, để là một cái gì đại loại như là lãnh chúa trong lãnh thổ của nó, chính vì vậy giống này luôn cô độc, bạn hãy nhớ kỹ điều đó.
P/S: congratulations 20-10 các ế nhăn thân mến.
01:01 CH 19/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Tình tay 3 đi : Chàng Robin lục lâm với 2 nàng Cara, Sara được đấy ;;);;)

Mình theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu. Đối với các nhà nghiên cứu như bọn mình thì chân lý chính là chúa và khoa học chính là thánh kinh. Một nhà khoa học chân chính thì cũng hao hao như một nhà tu hành, nghĩa là không mặn mà gì lắm với đàn bà, ái tình, tiền bạc, danh lợi cũng như các thể loại hỷ nộ ái ố khác.
Chúng ta quay về với các vấn đề của topic đi thôi.
12:50 CH 19/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Bạn thân mến, mình bàn về cái chỗ bôi đậm nhé: không biết có con chim ưng nào mà lại đợi người ta tới để săn nó??? SAo bạn biết trong chuồng của tớ không có chim ưng:D, chẳng qua là nhiều chim ưng tới độ tớ chưa biết chọn ai vì cái tớ cần là con chim ưng đầu đàn trong đám chim ưng;;);;)

1. Thể loại chim ưng đại bàng mà mình đề cập đến là loại chim dũng mãnh ưa bầu trời tự do, có thể nói là elite của giới chim muông, vô cùng hiếm gặp, để săn bắt được phải vô cùng kỳ công, do đó mình thấy điều hơi trái khoáy và rất đáng ngờ là trong cái chuồng trại chuyên nhốt gà của bạn lại có nhiều đến vậy, mà lại không cần phải đi săn về. Mình tạm thời suy đoán thế này: hoặc bạn đang đánh đồng tất cả những giống gì chân to cánh dài thành chim ưng đại bàng tuốt (thí dụ chim công, đà điểu ...), hoặc có lẽ dàn chim ưng kia của bạn đã sệ cánh không nhấc nổi thân nữa nên đành vui vẻ với kiếp gà nốt phần đời còn lại chăng. Lưu ý bạn là tất cả các giống gia cầm mà chúng ta đã thuần hóa được để nuôi và giết thịt ngày nay trong quá khứ đều có thể là một giống chim muông nào đấy hoành tráng không kém gì chim ưng đại bàng mà chúng ta biết ngày nay. Chính vì vậy để dễ phân biệt người ta mới quy ước: tất cả những giống gì một khi đã nằm trong chuồng đều quy thành gia súc gia cầm hết. Mà gia cầm thì, bạn biết rồi đấy, cho dù là những con to xác hoành tráng nhất đặt cạnh những sải cánh đang tung hoành dọc ngang nào biết trên đầu có ai ngoài bầu trời kia, không khác gì đem đom đóm mà so với trăng rằm.
2. Mình rất ngờ là bạn chả có một ý niệm gì về cái giống chim thượng đẳng này cả. Khác với những giống chim khác chỉ trông được bắt về được ăn ngon được nằm ấm được vuốt ve, bắt chúng chỉ đơn giản là cho mồi ngon vào bẫy là xong, chim ưng đại bàng không hề màng đến những thứ đó chính vì thế nó miễn nhiễm với các thể loại bẫy thông thường. Vậy nên bạn yên trí không có chuyện nó đợi người ta tới săn đâu cô bạn thân yêu ạ.
12:41 CH 19/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Eo ôi, bác Tym vẫn còn có hứng đào mộ cái thớt này cơ đấy

Bác Hồ dạy rồi, cái gì lợi cho dân cho nước thì làm, cái thớt này có lợi cho một bộ phận không nhỏ của dân của nước, hứng hay không mỗi chúng ta phải có trách nhiệm cho nó trồi lên.
Tất cả chỉ vì một thế giới trẻ thơ mà thôi.
08:07 SA 19/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Các ế nhăn thân mến, biết đến bao giờ thì các bạn mới thôi cái thói quen tệ hại là nhìn cái gì cũng ra gà đây!
Mình thì thấy cái sở thích đặc biệt về nuôi dạy con gái của mình has nothing to do với một cô nàng elite ế nhăn nào đó. Vì rõ ràng kể cả nếu vạn nhất điều đó có xảy ra (cầu Chúa và mọi thể loại thánh thần trên đời cho tai hoạ đó không xảy ra) thì bài học đầu tiên mà mình dạy chúng nó sẽ là cẩn thận không các con lại trượt vào vết xe đổ mẹ con ngày trước, để cuối cùng những người như bố phải đóng vai một người hùng.
Cuối cùng, cho phép mình có đôi lời về cái liên minh giữa các chủ trại gà vừa mới được thành lập. Mặc dù chưa rõ cái liên minh này được dựng lên để làm gì, tôn chỉ mục đích hoạt động ra làm sao, phân chia chiến lợi phẩm thế nào, nhưng mình có ý kiến là nếu để phục vụ cho săn bắt chim ưng đại bàng thì rất không khả thi. Lí do là trong lịch sử từ cổ chí kim đã luôn chứng minh một điều: các liên minh được dựng lên một cách vội vàng và dựa trên mối liên kết lỏng lẻo tất yếu sẽ sụp đổ. Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có duy nhất lợi ích vĩnh viễn. Do đó khi thành lập liên minh, theo mình các bạn nên văn bản hoá nó ra rõ ràng, phân công nhiệm vụ trách nhiệm mỗi bên cũng như cách thức phân chia chiến lợi phẩm. Cứ thế này chắc chắn sẽ có cảnh lúc đi săn gặp phải ca khó thì đùn đẩy nhau, gắp lửa bỏ tay người, gặp mồi ngon thì hất nhau ra mạnh ai nấy xơi, không tránh khỏi kết cục nồi da xáo thịt, bằng mặt mà không bằng lòng, qua thời kỳ cơm lành canh ngọt chị chị em em ...
Tốt nhất là mất lòng trước được lòng sau, sweet lady.
09:20 SA 18/10/2013
Bộ Tài chính thừa nhận hụt thu ngân sách năm 2013
Loanh quanh mãi rốt cuộc cũng đã có một con số gần với sự thật.
06:04 CH 11/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Bạn thân mến, rốt cục là bạn và mình cũng có điểm chung và bạn đã đồng ý với ý kiến của mình: là các vệ tinh chỉ là Gà. Vậy thì để giải quyết triệt để vấn đề các Elite chưa chịu lấy ai trong số các vệ tinh. Bạn nên nghĩ là sao giảm số lượng Gà đi hoặc là làm sao để GÀ trở thành Star hay gì đó level cao hơn.

Bạn thân yêu, bạn thử nghĩ mà xem, có chim ưng đại bàng nào tự động chui đầu vào chuồng gà để tiến hoá thành gà cục ta cục tác đẻ trứng cho bạn mỗi ngày không. Không đâu bạn ạ. Vĩnh viễn sẽ chỉ có gà rừng, gà gô, gà nước, cùng lắm là vịt trời, ngan ngỗng … tự nguyện rúc đầu vào đấy mà thôi. Nếu bạn đã hết cảm thấy vui vẻ mãn nguyện với cái trại gà của mình và có nhu cầu sở hữu đại bàng chim ưng, cách duy nhất là bạn hãy chịu khó nhấc cái mông của mình lên, đi tìm và săn nó về bằng mọi cách có thể. Dĩ nhiên, mình tin bạn đủ thông minh để trang bị sẵn bẫy tốt dây chắc cũng như một vài mẹo vặt của cánh thợ săn để bắt và nhốt nó cho riêng mình, vì vuốt sắc cánh khoẻ vốn là đặc trưng của cái giống này. Còn như nếu bạn vẫn khăng khăng mà rằng chẳng cần tớ là bà chủ trại gà Elite tớ cứ ngồi một chỗ chim ưng đại bàng bay về cả đống tha hồ tuyển chọn thì, cho phép mình được kính cẩn nghiêng mình trước tinh thần lạc quan đáng quý của bạn.
03:42 CH 07/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
2 bạn Tym thân yêu Sa thân mến của tôi ơi, đọc những dòng huyết thư 2 bạn dằn mặt nhau tôi nhũn não quá. Tôi đọc và xem khơ khớ đám phim lẫn truyện có mớ anh gà anh vịt các bạn mang ra chưởng vào mặt nhao ròi nhưng tôi cảm thấy việc của các anh ấy thì kệ cụ các anh, việc của giới Elite là cứ tiếp tục sang chảnh giỏi, kệ họ. Thân ai nấy lo, anh Tym đừng vác tù và hàng tổng, nói thiệt anh, hao cơm nhà mà chẳng nên tích sự ccmj đâu.
Đàn ông nhiều cha gà mà sinh tật lắm, không chảnh thì không yêu, phải khó ở khó đeo bám thì mấy ông nội í mới yêu hoài nhớ dai si mê mãi !!! He he ... cứ chảnh và cứ giỏi như bản năng của các bạ, hỡi các Elite ai đồ của em mèo nhé ^^

Bạn Mèo thân mến, cái này ngoài công tác xã hội thuần tuý ra còn xuất phát từ một sở thích cá nhân. Mình thích có con gái, không phải một đứa mà thậm chí là 3,4 đứa. Lí do là trong tình hình bây giờ thật khó để cho ra được một đứa con trai cho ra hồn, vì một đứa ra hồn nhất rồi cũng sẽ bị bào mòn trong dối trá, ích kỷ, tồi tàn và nhỏ mọn. Tuy nhiên sẽ thật thú vị nếu đóng góp cho xã hội được 3,4 cô con gái tử tế. Nhiệm vụ của chúng nó sẽ chỉ là biết cách làm cho mình hấp dẫn và trui rèn nghệ thuật chinh phục. Mình sẽ dạy chúng nó các con phải lớn lên để làm bà hoàng của một chim ưng đại bàng nào đó, chứ không phải để làm một bà chủ sáng loà và chẳng ra thế thống gì của một cái trại gà lúc nhúc những gà và gà suốt ngày luẩn quẩn quanh chân, như mẹ chúng nó chẳng hạn. Những cái việc mà bạn nói để vác tù và hàng tổng bây giờ, mình sẽ làm cật lực và không mảy may thương tiếc vì chính tương lai lũ con gái mình, để mà tránh đi cho chúng nó cái viễn cảnh thật tai hại là khi chúng nó lớn lên xung quanh rầm rộ phong trào làm Elite trại gà được cổ xuý tung hô, kiểu như Huyền Tưng hay Bà Chíp bây giờ.
Đấy, mong các bạn cùng chia sẻ tâm huyết này, tất cả vì một thế giới trẻ thơ, vì tương lai con em chúng ta, vì một thế giới ngày mai không có ế nhăn, không còn cảnh Elite mòn mỏi trong cái chuồng gà.
03:40 CH 07/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Bạn của tôi, cái chính yếu là cái chỗ bôi đậm đấy: do có nhiều vệ tinh và các vệ tinh đó thuộc diện Gà, nghĩa là chưa tới tầm của 1 ngôi sao nên nó không đủ lấp lánh để hấp dẫn các Elite. Ngoài ra cũng có thể một số sáng lấp lánh đứng vòng ngoài vì sợ: sợ phải cạnh tranh, sợ là nàng như vậy chắc chắn thế nào chẳng có 1 anh chàng bên cạnh. Và hoặc giả chàng ta không tìm ra thời điểm nào thích hợp để ngỏ lời, hoặc không thể nào bắt kịp nàng giữa hai cuộc hôn nhân, hay giữa các mối tình. Như Rhett rất muốn ngỏ lời với Scarlett nhưng chàng ta cứ chờ nàng trải qua mối tình với Asley rồi tới cuộc hôn nhân của nàng với Frank rồi thêm 1 lần nữa trước khi tự tin bước tới với nàng. Hoặc như chàng Rick dặt dẹo, kẻ cờ bạc lõi đời cuối cùng cũng lại dừng bước để giúp đỡ Ilsa Lund cùng chồng trốn đi nơi khác.
Nhưng nói chung tình yêu nó là phạm trù khó nói: Có những người cố công chiếm được người mình yêu, có những người chỉ cần nhìn người mình yêu được hạnh phúc bên cạnh người mà nàng yêu là đủ.

Bạn thân yêu bạn cảm ơn bạn rất nhiều vì một lần hiếm hoi chúng ta có thể nhất trí với nhau ở một điểm nào đó. Những lúc thành thật thẳng thắn thế này bạn thật cao quý, thật tư cách. Mình hoàn toàn chia sẻ với nỗi khổ tâm các cô nàng Elite, khi cứ phải chịu đựng những con Gà vây quanh (hay chịu đựng chính bản thân mình cũng thế), ngoài mặt vẫn cứ phải õng ẹo đong đưa để giữ cho được hình tượng trong mắt chúng, trong khi trong bụng không ngớt rủa thầm sao chúng cứ mãi là Gà không thể làm người tử tế lấy một phút.
Còn về các đồng chí siêu sao gà Rhet n’ Rick, nói thế nào bây giờ dù không phủ nhận ánh sáng lung linh của các vì sao này, ta cứ phải thành thật với nhau là họ sẽ dễ khiến các bạn tung hoa nhiệt liệt hơn chúng tớ. Đương nhiên bạn có thể lí giải tô vẽ đủ mọi góc cạnh, tựu chung mà nói có thể gói gọn trong mấy chữ đơn giản “họ làm các bạn cảm thấy hưng phấn dễ chịu”. Còn về phía cánh đàn ông chúng tớ những khi ngồi lại với nhau, hai cậu ấy thường hay khóc lóc kể lể mà rằng, bọn mình thật gà, thật đáng thương cậu ạ, tụi mình chẳng sung sướng gì cái chức danh siêu sao ấy đâu, vì nó chỉ có tiếng mà chẳng được tí miếng nào. Sau này cậu mà vớ phải cô ả nào như chúng tớ, nhớ đừng nghe nàng lôi chúng tớ ra vuốt ve rồi ăn phải cái bả đấy mà chết thẳng cẳng. Cậu đừng bao giờ quên một sự thật chúng tớ là hai kẻ thất bại khốn khổ không hơn không kém. Nếu được làm lại từ đầu, nhất định bọn tớ sẽ làm người hẳn hoi, chí ít cũng phải được như bố con nhà Vito Michael Corleone hoặc ngự lâm Atox.
Cuối cùng, hai thể loại người như bạn nói, cố sống cố chết chạy theo một người đàn bà hoặc giương mắt lên nhìn nàng sà vào tay một thằng đàn ông khác rồi ngồi rung đùi tự sướng kiểu AQ, mình không rành lắm về cả hai thể loại này nên không có ý kiến.
08:30 SA 01/10/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Tôi lại liên tưởng đến "Vì một thế giới không sâu răng" của Colgate.
Anh có chắc là 50000 không? Tôi nghĩ con số dưới 20000

Ế nhăn 50.000 theo tỷ lệ 1/10 với dân số Trung Quốc, Elite là 1.000 theo khảo sát và tham khảo ý kiến của các chuyên gia ngay trong chính WTT này.
06:34 CH 28/09/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Anh/ chị mà thay đổi được ai thì Hàn Quốc đã không phải nhập khẩu cô dâu haha.

Có rất nhiều việc trên đời mà chỉ cần biết là nên làm và cần làm là làm thôi bạn, những lúc đó Được hay Không không quan trọng bằng Đã Làm.
06:28 CH 28/09/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Bạn thân mến, đừng tự đeo vào mình cái trọng trách quá ư là nặng nề là làm sau thay đổi hệ tương tưởng của các Elite. Cũng đừng tham vọng là đề tài của bạn sẽ xóa "ế " giảm tình trạng cô đơn cho những star. Đã gọi là cách Elite thì ít nhiều đều có rất rất nhiều vệ tinh xoay quanh, chẳng qua họ có muốn giơ cánh tay ngọc ngà lên mà chụp lấy 1 vệ tinh để xem vệ tinh đó có đủ lấp lánh trong mắt họ chưa hay không thôi.
Tốt nhứt là chuyển đề tai sang làm thế nào để đàn ông lọt vào mắt các Elite đó thì thiết thực hơn.

Bạn thân yêu, vấn đề của các cô nàng Elite hai lần trời đánh, à hai lần đàn bà chính là ở cái chỗ béo béo này đây. Quá nhiều vệ tinh xoay quanh nhưng lại chẳng có ai chính là vấn đề của họ.
Một sự thực đáng buồn là bất chấp ánh hào quang chói lọi tỏa ra ngời ngời, bất chấp vệ tinh xoay quanh tấp nập như trẩy hội, boring buồn chán hoặc thiêu thiếu một cái gì là cảm giác thường trực của các cô nàng Elite chúng ta. Lí do: một khi đã ngoan ngoãn trở thành vệ tinh, các vệ tinh đã tự biến mình trở thành, nói thế nào đây, một dàn nô lệ, một bầy gà không hơn không kém, hay đơn giản là những nạn nhân đáng thương. Tại sao? Đơn giản các cô nàng Elite vốn dĩ là những bậc thầy trong các lĩnh vực: đánh bóng chuyền, đong đưa, õng ẹo, à ơi. Họ luôn là những siêu nhân trong nghệ thuật dẫn dắt các vệ tinh vào rừng mơ ăn quả dưa bở mà vẫn hoàn toàn trong sạch vô tội. Họ cũng là những chuyên gia xỏ dây vào mũi dắt các vệ tinh đi tới bất kỳ nơi nào họ muốn đi cũng như bỏ mặc vệ tinh ngơ ngác giữa đường khi hết hứng thú.
Và các siêu nhân thì khó mà hạnh phúc vui vẻ với một bầy gà, vì dù ngon đến đâu, thịt gà ăn mãi cũng sẽ chán, nhất là với mồm miệng của các siêu nhân.
Từ những luận điểm trên, thưa bạn thân yêu, mặc dù bạn lại định giở thói khôn vặt của một tay cờ bạc tháu cáy ra để đổi trắng thay đen vấn đề, chúng ta hãy nên nhất trí với nhau rằng: nếu cứ như tình trạng hiện tại, nghĩa là chỉ ngồi một chỗ giương mắt lên nhìn các vệ tinh xung quanh thì các Elite có tìm đỏ con mắt bên phải vàng con mắt bên trái cũng chỉ thấy tuyền gà và gà lọt vô mắt mà thôi.
Như vậy, thay vì chuyển để tài như bạn nói, nếu thực sự vì chính các cô nàng Elite đáng thương, những người là nạn nhân của chính bản thân họ, chúng ta hãy tập trung vào làm thế nào để họ tìm ra người hùng cứu tinh đời họ cũng như làm cách nào để họ lọt được vào mắt người hùng xui xẻo đó. Đấy, xin mời bạn tiếp tục cho, và nhớ đi đúng đường đừng loanh quanh xuống hố kẻo mất công mình lại phải kéo bạn ra đặt bạn trở lại lần nữa.
06:12 CH 28/09/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Hi tàu ngầm, bạn vẫn khỏe đấy chứ.
Cái top này đương nhiên vẫn sống khỏe, nó sẽ sống khỏe cho đến khi nào tất cả các em gái xinh đẹp giỏi giang đi lấy chồng hết thì thôi bạn thân yêu ạ. Mục đích của nó không phải là để phân định đúng sai hay giải quyết một ca kíp cụ thể nào, mục đích của nó trước hết là gióng lên một hồi chuông báo thức, không để cho tình trạng bị chìm xuồng và rồi chìm nghỉm theo kiểu thôi thì đường nào cũng thế rồi cứ buông xuôi mặc nó đến đâu thì đến. Ban đầu người nghe có thể hơi khó chịu tí, nhưng nghe riết thì họ sẽ cảm thấy sốt ruột. Ban đầu có thể họ sẽ giẫy ra đành đạch giống như lúc ta bón cho trẻ ăn, nhưng nếu chúng ta kiên quyết và không buông tay, dứt khoát họ sẽ phải nhúc nhích, phải nhấc cái mông lên để đi làm ngay một cái gì đó thiết thực hơn để cải thiện tình hình.
Nói chung đây là một công trình tương đối gian nan và vất vả, tuy nhiên thỉnh thoảng lại được nghe câu "các em gái xinh đẹp giỏi giang đã đi lấy chồng rồi" là mình lại thấy ấm lòng ấm dạ, mọi vất vả dường như cũng tiêu tan hết. Đấy mới chính là phần thưởng lớn nhất cho những người làm chương trình này.
07:47 CH 26/09/2013
500.000 gái giỏi, giàu ế nhăn ở Trung Quốc
Nghe khẩu khí của nàng công chúa Hà thành này cứ ngỡ hồn ma bóng quế của một loạt những vedette đời đầu topic hiện về. Các bạn ấy ngày trước cũng hăng hái hung hăng lắm, nay đều cúp đuôi ỉu xìu cả. Các bạn ấy dần dần đã được giác ngộ, rằng, cứ ngồi tranh cãi mãi ế hay không ế, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nay thì các bạn ấy thức thời hơn nhiều, người thì đang cuống cuồng vơ bèo vạt tép đâu đó, người thì kể cả có đang tàu ngầm ở đây chăng nữa, cũng chờ đợi những bài luận thiết thực hơn, kiểu như Nguyên nhân, lý do của vấn nạn ế nhăn, hay Các giải pháp để cải thiện tình thế.
Cải tạo xã hội khó nhất là cải tạo nhận thức, thật tự hào khi có thể giúp cải tạo nhận thức được ở ngay những chỗ mà người ta luôn tưởng rằng không thể nào cải tạo nổi.
05:51 CH 26/09/2013
r
robinheart
Bắt chuyện
1.3kĐiểm·4Bài viết
Báo cáo