images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Câu Lạc Bộ "Những Khúc Nhạc Buồn" Ngày hè tình...
Minh la thanh vien yeu am nhac nhu cac ban nhung trinh do post loi bai hat, post bai hat khong duoc pro nhu cac ban, hi hi, nen am tham nghe ke, xin phep ca nha, hi hi :p


:5: Chào @ Smilemaker đến với Câu Lạc Bộ "Những Khúc Nhạc Buồn" :Applause:, nơi đây tất cả các thành viên rất nồng nhiệt vui vẻ, buôn chuyện thì thôi rồi Lượm ơi ! :31:

Nếu bạn thấy vui tham gia post nhạc bài hát cùng bọn mình. Bạn có thể tham khảo "
Hướng dẫn post link và bản nhạc" :21:

:Applause: Đây là rượu mừng thay mặt củ tầng 9 và tất cả các thành viên chào mừng bạn đây: :24:



:Rose: Tặng bạn hoa tươi:

04:48 CH 26/06/2009
Câu Lạc Bộ "Những Khúc Nhạc Buồn" Ngày hè tình...
Ðang đọc: 6 (6 thành viên và 0 khách)
ppc_xda_mobile
,
haihaiyen
,
Bố Cúntít
,
Pocket PC
,
Sagittarius 77
,
beautifullady


Khủng bố đê :Laughing:
09:34 SA 22/06/2009
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc - Đừng để buồn lên...
Con đã lỡ làm mẹ khóc:

-Ngày con vào lớp 1, mỗi ngày đến lớp là cực hình với cả nhà, con khóc, dãy nảy, nôn...khi biết phải đi học. Mẹ nhìn con xót xa, ứa nước mắt....

-Vào cấp 2, tuy là đứa bé ngoan, học giỏi...nhưng lại bướng. Làm lớp trưởng con đã dám tổ chức cho cả lớp nghỉ học một buổi để đi thăm một bạn bị tai nạn, con bị đình chỉ học 3 ngày, và mời phụ huynh lên....mẹ đã rơi nước mắt vì xấu hổ

-Lên cấp 3, đc tuyển thẳng vào lớp chọn,.nhưng con đã không giữ được sức học vì vướng vào yêu đương tuổi học trò. Mỗi lần họp phụ huynh, thấy sức học con xuống, Mẹ giận lắm! Lần đầu tiên, khi có bạn con, mẹ đã bắt con nằm xuống đánh đòn, khi thấy người con thương chạy ra đỡ cho con những lằn roi Mẹ đang vụt, Mẹ bất lực, vứt roi và bỏ vào phòng....con biết mẹ đang khóc.

-Khi con lấy chồng, dù Mẹ đồng ý và yên tâm về người con đã chọn, nhưng khi biết con quyết định sống xa TP đang ở, xa Mẹ và GĐ, mẹ buồn lắm! Tuy chồng con hứa, sẽ cho con về thăm Mẹ bất cứ khi nào con muốn, nhưng con biết những ngày đầu tiên khi ngủ một mình mẹ rất nhớ con và lo lắng. Mẹ nuốt nước mắt vào lòng.

- Những ngày Mẹ lâm bệnh, con cố gắng về với Mẹ thường xuyên, nhưng cũng không đủ làm tròn trách nhiệm của một người con. Con nhớ mãi những đêm ngủ cạnh Mẹ , khi thức giấc nhìn thấy Mẹ trở đầu đuôi vì Mẹ sợ lây bệnh cho con, dù BS có nói bệnh Mẹ không lây qua tiếp xúc...Con xót xa và đã bật khóc.

Có lẽ, Mẹ không muốn con gái Mẹ phải khóc, nên khi vc con ở bên Mẹ, Mẹ rất khỏe , hồng hào...Mẹ đã giục con về thu xếp ổn công việc rồi lại vào với Mẹ. Con dại khờ tin thật, ngây thơ bay về...đâu biết đó là lần cuối cùng con đc gặp Mẹ.

Con không bao giờ tha thứ cho bản thân...không bao giờ Mẹ ơi!
Dù con biết Mẹ vẫn luôn yêu thương và bên cạnh con.

Xin chào megiaochi mình là HCH đây, đọc qua bài của bạn viết về Mẹ tuy ngắn nhưng đã rất đủ ý nghĩ và tình cảm. Ai cũng có Mẹ nhưng rồi Mẹ cũng không ở mãi bên chúng ta, Mẹ chỉ có thể ở với chúng ta lâu hoặc dài hơn mà thôi.
Qua bài viết của bạn chúc bạn thành công trên đường đời nhiều để mẹ bạn luôn luôn được vui cho dù Mẹ đã ở nơi xa nhé.
HCH
02:29 CH 04/06/2009
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc - Đừng để buồn lên...
oh.. hoá ra bác này có 2 nick ah..
bài của bác em theo dõi lâu rồi, nhưng chưa kip post.. rùi quên mất.. ko ngờ giờ nó hot thê này.. hihihi

Mình tham gia trên wtt này bằng 03 ID bạn à. 2 ID kia bạn đã biết nay mình để bạn biết thêm cái ID cuối cùng này.
Cảm ơn bạn đã ghé thăm topic viết về Cha Mẹ của mình, có lẽ lâu lâu mình mới dám quay lại đây và đọc lại những bài viết, vì 1 lẽ những lần đọc các bài viết của các bạn trên này làm 2 mắt mình luôn cay xè và nhòe đi.
02:26 CH 04/06/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
cả ngày này wtt treo lăn quay chả vào được nên làm được bao nhiêu là việc cho diễn đàn PC và PPC :Laughing:
07:56 CH 06/04/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
Tiếng vọng
(Số báo 260 ngày 3-12-98)
"Chẳng thể nào nói hết đựơc cùng nhau
Vè những ngày đã qua không trở lại
Cơn mưa ngâu bên thềm ngồi hát mãi
Khúc nhớ ngọt ngào đằm sâu.
Có thể nào nói hết đựơc với nhau
Những con sóng bạc đầu trôi mải miết
Hai người đi về hai phương biền biệt
Vọng tiếng lòng biển ngủ vỏ ốc sâu.
Có bao giờ nói hết được cùng nhau
Nỗi thương nhớ đỏ ngắt màu hoa lựu
Những giận hờn xanh vỏ sấu chua cong.
Rồi cũng đến ngày mây soi mình dưới đáy sông
Hoa bìm bìm tím bờ môi con gái
Tôi cứ đợi bạn nói lời thương mãi
Mà ngập ngừng cúc đã ngả màu đông.
Nỗi đợi chờ vơi đầy như dòng sông
Ngày nước cả rồi lại ngày nước cạn
Nhịp sóng lên con tim không biết hát
Biết bao giờ nói hết được cùng nhau.
Mưa ngoài thềm tháng bảy vẫn mưa ngâu
Nỗi thắc thỏm rơi hoài cùng tiếng nước
Giá nói đựơc cùng nhau - ngày qua gió cuốn
Nỗi thầm thì của những trái tim đau."
07:53 CH 06/04/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
Thời hoa đỏ
Hoài Vũ
(hht số 386 ngày 3-5-01)

"Dứơi màu hoa như lửa cháy khát khao..."
Câu hát cũ bây giờ em có nhớ?
Câu hát cũ của một thời hoa đỏ
Hay đã quên cái màu sắc diệu kỳ?
Những căn phòng trống vắng cuối
Mùa thi chẳng còn ai ở lại
Bụi thì cứ dày thêm mãi
Kỷ niệm xưa nhện vô ý giăng vào
"Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao..."
Em có còn nhớ một thời hoa đỏ
Hay mặc câu thơ xưa thêm mấy lần dang dở
Câu thơ viết một thời có cả tôi và em
Cơn mưa rào rơi ướt một phía đêm
Cánh buồm xưa có còn đỏ thắm
Bong bóng vỡ rồi thuyền giấy xưa chìm nghỉm
Ai là của thời hoa đỏ ngày xưa
Mỗi khi thu về hoa cứ rơi như mưa."
07:52 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Nhà và cây
Minh Ngọc
(hht số 397 ngày 19-7-01)

Tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu? Từ những ngây ngô thuở lớp ba với bài văn “tả ngôi nhà em đang sống” : “… nhà em rất đẹp và có một ông nội rất hiền thích trồng nhiều cây…”
Hay từ xa hơn nữa, tôi bập bẹ tập nói “nhà… nhà…”
Tôi không biết.
Ngày xưa, sau mở bài của bài văn tả ngôi nhà, bạn sẽ bắt đầu cái thân bài như thế nào? Thủ thuật so sánh kết hợp đi từ xa về gần nhé, “… từ xa, nhà em giống như một cái chuồng chim to đùng…”. Đấy, bài văn xuôi hồi xưa của tôi là thế đấy!
Giờ đây…
Khi tôi cảm thấy dường như mọi người đang vội vã lướt qua mình, dường như mình chỉ có một mình, chơ vơ, không một điểm tựa để níu giữ, tôi sẽ tìm lên sân thượng sẽ lặng lẽ ngồi thu mình giữa những chậu cây để lắng nghe tiếng xôn xao của lá “Thôi nào, cô mình, đừng có ngoạc mồm ra mà khóc đấy nhé…”
Nhà trên phố nên cây không được bám rễ thẳng vào đất, cây đành lớn lên, hoa đành toả hương với chút đất trong chậu.
Này là Ngọc Trâm kiêu sa là thế, duyên dáng là thế, mà vươn mình từ cái chậu men cũ đổ đầy đất, trước là chậu vo gạo, rửa bát của mẹ. Nhưng Ngọc Trâm này, mẹ yêu quý cái chậu này lắm đấy, kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ đấy…
Này là Hoàng Kim Phụng – con chim phượng hoàng lộng lẫy hài lòng với vị trí của mình là chiếc thùng gỗ trước bố dùng để đựng đồ nghề sửa xe.
Còn nữa, ở góc sân, trong cái chậu đất, dăm củ hành tây ngủ im thin thít, không phải đau, củ Hồng Tú Cầu đấy. Ông nội bảo : “Hồng Tú Cầu trung thực lắm, nó luôn đúng hẹn vì số ngày tính từ lúc vùi củ xuống đất tới lúc nó trổ hoa không bao giờ thay đổi.” Nhà tôi những ngày Quốc Khánh, Quốc Tế lao động, Hồng Tú Cầu nở đỏ, rực như những quả cầu lửa, vươn thẳng mình với đôi phiến lá xanh, to bản. Hồng Tú Cầu đẹp chân phương, không kiểu cách, ông nội thương nó nhất vườn, tàn hoa, ông lại bới đất lấy củ lên chờ mùa năm sau tính ngày cho hoa nở…
Có một điều, tôi biết, trên đời không có điều gì tồn tại bất biến, vĩnh viễn. Tôi đi học, ở trường, thầy cô dạy thế. Tôi chập chững bước vào cuộc sống, mọi người xung quanh vẫn luôn chứng minh cho tôi điều đó. Nhưng bạn có thể đồng ý với tôi điều này không? Đôi khi những dấu ấn ngày xưa cũ thật khó nhoè đi trong tâm khảm chúng mình. Ông nội khi xưa hay lấy câu Kiều “Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giây” và cắt nghĩa cho chúng tôi rằng : Chàng Kim ngày trước về tìm Kiều mà chẳng thấy nhưng dấu giày người xưa thì vẫn còn đó trong tâm tưởng, chứ đâu có cô gái nào chôn chân để rêu mọc gót giày?
Bởi thế, tôi cũng biết rằng, nếu tôi vẫn là tôi, vẫn trung thực như hoa Hồng Tú Cầu của ông nội, tôi sẽ chưa thể quên tiếng guốc mộc lộc cộc của ông trên những bậc thang lên sân thượng chăm cây…
Sẽ chưa thể quên những vòng phấn trắng mẹ tôi khoanh ở mỗi gốc cây ngày ông nội mất, để cây cỏ cùng biết, cùng để tang ông…
Sẽ chưa thể quên, không thể quên một buổi chiều nắng vàng thôi không nhảy nhót trên giàn hoa giấy chỉ có làn khói mỏng run trong tay bố đưa ba nen hương lên bàn thờ Tổ. Bố bảo : “ Ngày này 70 năm trước, cụ nội các con khởi công xây nhà trên mảnh đất này, đó là ngôi nhà hiện nay các con đang sống. Nếu mà ông nội vẫn còn…”
Tôi nhớ, mãi nhớ, bởi tất cả chính là những điều ngọt ngào nhất thời ấu thơ của tôi.
Bạn mến! Hồi xưa ấy mà, hình như chúng mình hay kết luận bài văn “Tả ngôi nhà của em” bằng một câu thế này “Em yêu quý ngôi nhà của em và em xin hứa sẽ chăm quét nhà để ngôi nhà thêm sạch đẹp”.
Còn bây giờ, tôi sẽ kết luận thế nào cho “bài văn” này bạn nhỉ? Khi mà bạn và tôi, chúng mình đều biết rằng tình yêu trong tim mỗi người không bao giờ có dấu chấm hết, phải không?
07:49 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Những con đường thời gian
Minh Ngọc
(số 266 ngày 14-1-99)

Trong một hành trình, không phải lúc nào người ta cũng dõi nhìn về phía trước, sẽ có những giây lát chồn chân, ta phải ngừng bước, quay lại nhìn chặng đường mình vừa qua. Với những con đường bình dị xung quanh, ta có thể nhiều lần qua lại, vì đó là con đường đẹp lắm ta đi học, vì đó là con đường thương lắm nhà bạn thân ta ở đó...
Thế nhưng, người ta có thể quay về những - con - đường - thời - gian không?
Khi tôi biết ngoảnh lại, tự cảm nhận những sắc màu quá khứ của chính mình, có lung linh, có tiếc nhớ, có bình yên, và có chia xa, tôi đã hiểu rằng, những gì đã qua thì sẽ không bao giờ trở lại.
Và những ngày tháng ấy không thể ở lại cùng tôi.
Đó là lần đầu tiên, tôi theo mẹ đến nhà thầy, để thầy kèm thêm môn văn cho tôi, cho cái đầu gỗ của tôi sáng ra, cho tôi cảm nhận được những gì đang diễn ra quanh mình.
Tôi không còn nhớ, trong trí tưởng tượng của mình lúc ấy, ngôi nhà của một thầy giáo dạy văn thì phải như thế nào, sẽ rực rỡ và ngát hương như ngôi nhà của bà lão trồng hoa trong truyện cổ "Bà Chúa Tuyết" của Anđecxen, sẽ có nắng, có gió như lâu đài của nàng công chúa trong truyện cổ Grim? Chỉ biết, trong hiện thực, đó chỉ là căn phòng nhỏ, nhỏ lắm dưới chân cầu thang một ngôi nhà cổ gần đường tàu. Ở đó, không có nắng, không có gió, chỉ có tiếng còi tàu lanh lảnh và cả căn phòng nơi chúng tôi ngồi học rung lên bần bật mỗi khi đoàn tàu, như một con quái vật khổng lồ kéo cái đuôi dài lê thê của mình hùng hổ chạy qua. Những lúc ấy, tôi ôm chặt hai tai và lo lắng nhìn lên trần nhà, sợ rằng nếu mình quay đi, nó sẽ sụp xuống lúc nào không hay. Lúc ấy tôi không hề biết, về sau này, rất lâu, có khi vô tình đi ngoài phố, vô tình dừng lại trước một cái chắn tàu, tôi sẽ thảng thốt đứng lại, ngẩn ngơ nhìn khi những toa tàu lạ xa đem theo tiếng còi ngân dài, ngân dài, đã từng quen thuộc lắm với tôi.
Căn phòng nhỏ, và lũ học trò cũng tí xíu như những cái kẹo bi màu xanh đỏ, nơi tôi lặng lẽ thu mình voà một góc, cạnh con mèo đanh đá của thầy, và dỏng tai lên nghe ngóng, từ bài giảng của thầy, từ cái giọng ồm ồm của thầy mắng hai con cá vàng nghịch ngợm đánh nhau trong bể nước ngoài sân, đến tiếng chí choé cãi nhau của lũ bạn, và con thỏ đế trong tôi cũng luôn dúm người lại mỗi khi thầy gọi đến tên để kiểm tra xem có bao nhiêu con chữ đã may mắn chui được vào cái đầu gỗ của tôi.
Từ lúc nào không rõ, tôi bắt đầu nhận ra, trong khoảng không gian chật hẹp ấy, có vô số cái cho trí tò mò của tôi thả sức khám phá. Có một mảng tường vôi ố nước mưa, nứt từng đường mà hình con vịt đứng cạnh một cô gái cứ như ai cố tình vẽ lên. Rồi vẫn có một đôi sợi nắng, mỏng manh, yếu ớt len vào góc bàn của tôi, nó lặng yên như sợ mọi người phát hiện ra mình lén trốn vào học cùng chúng tôi. Và những cái bàn, cái ghế lắm mồm, kêu cọt kẹt mỗi khi chúng tôi nhún nhảy, chọc ghẹo nhau. Có lần học xong một bài văn về thư pháp nhân cách hoá với nhân vật chính là cái ghế gãy chân, chúng tôi đã rủ nhau lắng nghe xem lũ bàn ghế phàn nàn gì với nhau về lũ trẻ đang ngồi lên chúng...
Tôi cứ chắp ghép dần từng mảng của quá khứ mà vẫn không thể tìm ra điểm bắt đầu cho tình cảm của tôi đối với thầy. Có thể đó là những lúc, tôi lặng nghe thầy kể chuyện về cây hoa sữa cô độc, già cỗi đầu phố, nó vẫn đưa hương vấn vít quyện cùng tiếng còi tàu trong gió, để chừng ấy năm, thầy cứ đi xa là nhớ, nhớ đến thắt lòng. Hay đó còn là hàng sấu im lìm, trải thảm lá vàng để mỗi chiều thu, thầy chắp tay sau lưng lững thững dạo qua, nghe chúng thầm thì về những gì đã xa...
Tôi học được, không phải từ những bài văn, những câu thơ trong sách giáo khoa thầy dạy, mà chính ở con người thầy, thế nào là sống có ý nghĩa, có tình với vạn vật bên ngoài linh hồn bé nhỏ của mỗi cá thể. Tôi hiểu được, bản thân mình chỉ là hạt cát nhỏ nhoi, hữu hạn, nhưng hạt cát không phải và không thể là hư không. Bởi như thầy nói, đến cây hoa xấu hổ còn có một cái tên, vì nó cũng góp chút duyên e ấp cho đời. Tồn tại giữa mênh mông cuộc đời này đã khó, sống cho có ý nghĩa còn khó hơn...
Vậy mà...
Những chuỗi ngày ấy rớt qua tay lúc nào mà chúng tôi vô tình không hay, giống như sợi nắng nhỏ ngày xưa, khi chiều len nhẹ qua cánh cửa khép hờ, biến mất lúc nào để tôi mãi kiếm tìm đến tận giờ.
Không còn là những cái kẹo bi xanh đỏ, chúng tôi đã lớn mất rồi, chẳng bao giờ còn ngồi gặm mòn quản bút trước những câu văn dang dở, cũng chẳng thể giành nhau ôm con mèo của thầy để nó cào cho xước cả tay rồi chạy mất...
Bạn bè tôi.
Có người giờ đây vất vả kiếm sống, bạn ơi, không biết bạn có vững lòng như cô bé Tanhia ngày xưa thầy kể - cô ấy sợ cầu thang tối nhưng nén lòng, lao thẳng lên gác rồi nhìn xuống và tự hỏi, mình sợ gì cơ chứ, rồi thong thả đi xuống để lại đi lên, mắt mở to trong bóng tối và cất tiếng hát vang.
Có người tiếp tục học, học để tiến xa, xa hơn nữa trên con đường học, hãy nhớ nhé bạn, một lúc nào đó dừng bước, nhìn về phía sau, nhìn lại chính mình rồi hãy tiếp tục hành trình phía trước - như lời thầy nhắc nhủ.
Thời gian cứ thao thiết trôi.
Căn nhà thầy vẫn còn đó. Chúng mình hãy trở về, trong khoảnh khắc bình yên, để được chùng lòng nhớ về hình ảnh của mình ngày trước, để gặp lại bóng dáng bạn bè, dẫu rằng, sẽ không tránh khỏi một lần nào ta lỡ lướt qua nhau mà vô tình không nhận thấy.
Hãy trở về, trở về, để hồn ta rung lên những âm thanh trong trẻo, không vướng bụi đường :
"Thưa thầy, em đã về!...”
07:48 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Cuốn theo chiều gió - Scarlet
Minh Ngọc
(số 258 ngày 19 - 11 - 98)

Trẻ con hay vô tâm làm mất những đồ chơi chúng yêu quý rồi sau đó mãi tiếc nuối.
Scarlet5 đấy - đứa trẻ bất trị ngỗ ngược. Nàng mất Ret, bởi lỡ tưởng tình yêu của chàng là một món đồ chơi.
Có những điều, chỉ khi mất đi rồi, người ta mới nhận ra là mình từng có nó. Tình yêu giữa Ret và Scarlet là thế. Ret nói rằng : "cái gì đã vỡ là đã vỡ... và tôi thà nhớ lại khi nó tốt đẹp nhất còn hơn là chắp vá lấy được để rồi suốt đời cứ phải thấy những chỗ vỡ..." thế rồi chàng bỏ đi khỏi cuộc đời của Scarlet. Chỉ còn lại đứa trẻ với trái tim đau, một mình.
Người ta sẽ mãi nhớ khoảnh khắc ấy, khi Ret từ chối nàng, tưởng như sắp sửa oà lên khóc như một đứa trẻ, tưởng như sắp sửa lăn ra sàn, la hét và dậm chân, thế rồi lòng kiêu hãnh khiến nàng cứng rắn lại "Phải để chàng không khinh mình, ngay cả nếu... nếu... chàng không yêu mình nữa " để ngay sau đó đứa trẻ ngỗ ngược trong nàng vênh cằm lên thách thức. Người ta yêu, thương, phục và sẵn lòng độ lượng với đứa trẻ ấy, đứa trẻ kiên cường, từng được nhiều thứ và cũng mất đi rất nhiều... Vẫn là nàng. Nhất nhất. Không thay đổi. Từng có một buổi khiêu vũ trước chiến tranh, khi lần đầu biết tới sự mất mát bởi một gã Asli nào đó, lần đầu cảm thấy danh dự của mình đang tả tơi thành từng mảnh bởi những cô bạn gái có cái lưỡi độc địa, đôi tay bé nhỏ đã nện vào cây cột đá trắng mong trở thành Xamxon để kéo xập trại Mười hai cây sồi, tiêu diệt tất cả để trả thù những tổn thương trong lòng mình. Không ai, ngoài đứa trẻ ngỗ ngược có ý nghĩ khuấy đảo đất trời như thế khi bị giằng khỏi tay những gì nó tưởng là đang nắm rất chặt.
Được hay mất, cách nhau chỉ nửa bước chân. Được, mất, điều đó không quan trọng bằng những gì sẽ diễn ra tiếp sau.
Có những tình cảm một đi không trở lại. Có những tình cảm được chắp vá vụng về mà Ret, cũng như Scarlet không thể chấp nhận. Thế nhưng có những tình cảm sẽ hồi sinh, tươi rói và mới mẻ sau đổ vỡ.
"Cái gì đã vỡ, là đã vỡ...", đúng vậy. Nhưng Ret Batlơ yêu quý, hãy chờ đi. Anh biết không, cô bé Scarlet bướng bỉnh, đáng yêu ấy có một câu thần chú vô cùng hiệu nghiệm :
"Xét cho cùng, mai là một ngày mới..."
Bảo trọng nhé, Ret.
07:47 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Nàng tiên cá
Minh Ngọc
(Báo ngày 24-9-98)

"Thạch thảo ra hoa để rồi tàn úa.
Và Andecxen
Những bông hoa thắm ánh dương lóng lánh nơi đáy cát xanh màu ngọn lửa diêm sinh
Và nàng tiên cá.
Thời thơ ấu rồi xa. Và chuyện thần tiên nay chỉ là nỗi nhớ. Thế nhưng tháng năm không xóa nhòa ký ức, nó chỉ phủ bụi lên kỷ niệm để khi ngoảnh đầu lại, mọi thứ đều nhòe đi, giống như ta đang nhìn qua nước mắt. Bởi thế trong tôi, đôi khi vẫn ngân lên dịu dàng một giọng hát từ biển khơi dẫu giấc mơ lấp lánh về chàng hoàng tử lâu lắm rồi chẳng còn nguyên vẹn.
"Cầm Andecxen mà sao lòng không khóc...". Đã qua rồi cái thời khóc vu vơ cùng nàng tiên nơi đáy biển, cũng tan đi oán hờn sự vô tình của hoàng tử. Chỉ một chút tự nhủ với lòng, ông già Anđecxen sao khéo lãng quên?
Vô tình hay hữu ý mà ngừơi kể chuyện cổ tích đã quên không cho hoàng tử một trái tim, để trái tim ấy biết yêu thương, biết nhận ra ngừơi yêu đích thực của mình. Tôi chẳng tin chỉ vì không còn một giọng hát để hát lên tình yêu của mình, mà thủy nữ đã không thể thức dậy trái tim của hoàng tử. làm gì có trái tim ấy, chỉ là tấm áo, chỉ là hình nhân, và mối tơ duyên tưởng như trọn vẹn của chàng hoàng tử và công chúa xứ láng giềng chỉ là chuyện hoàng tử - công chúa xứng đôi thôi. Đó không phải là tình yêu, ngàn lần không phải, chỉ còn một mình thủy nữ thôi, chơ vơ với khát vọng một tình yêu bị bỏ rơi. Nàng rời xa những bông hoa tươi thắm không có hương thơm nơi khơi xa để tìm cho mình một tình yêu, một linh hồn bất diệt trên mặt đất để rồi...
Hoàng tử rồi sẽ quên nàng. Điều đó là sự thật. Nhưng bởi vì tình yêu lớn của nàng, bởi vì khát khao một linh hồn bất diệt của nàng mà cuộc đời này sẽ mãi nhớ nàng, nhờ Andecxen. 300 năm có dài để ngừơi con gái không trung ấy có một linh hồn bất diệt?
"Chú lính chì đã tan chảy thành tro
Cô bé bán diêm cũng chết vùi trong cát..."
Tôi còn nhớ đôi câu thơ ai đó khắc lên bàn học ở lớp hồi xưa. Cổ tích vẫn là cổ tích. Vậy mà vẫn một chút xót xa len lỏi giữa nắng chiều. Gập lại cuốn truyện ngày xưa, nàng tiên cá đã không tìm đựơc cho mình một tình yêu trên mặt đất bởi nàng đã yêu nhầm, đâu phải những gì lấp lánh đều là vàng, một ai đó từng nói vậy. Chỉ khi đôi mắt lần đầu đẫm lệ , nàng mới hiểu tình yêu lớn nhất một đời mình là dành cho cuộc đời này, khi mình hạnh phúc niềm hạnh phúc của mọi người, cười nụ cười của mọi người. Và đó là tình yêu của một linh hồn bất diệt...
Và dẫu thạch thảo nở hoa để rồi tàn úa, thì vẫn còn lại, mãi mãi một giọng hát từ biển khơi..."
07:46 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Tặng người mười tám yêu cổ tích
Minh Ngọc
(hht số 299 ngày 2-9-99)

"Có một thời, chúng mình hằng tin có những con sóng nhỏ thầm thì đã muôn đời trong vỏ ốc...
Có một thời, chúng mình hằng tin nếu thốt lên lòng mình vào đúng lúc có ánh sao băng quét ngang trời thì mơ ước ấy sẽ thành hiện thực...
Có một thời, chúng mình hằng tin vào chiếc nhẫn bằng thép của Variusa, rằng nếu đeo nó vào ngón tay đeo nhẫn, sẽ là niềm tin lớn nở hoa, nếu ta đeo nó vào ngón trỏ, sẽ là muôn hồng ngàn tía vẻ đẹp đất trời tụ hội về đây...
Có một thời như thế, ta tin mà không hiểu. Ngày hôm nay, ơi tuổi mười tám của ta, có còn không, niềm tin vào giấc mơ cổ tích diệu kỳ?
Đằng sau cổ tích là gì? Để lấy được chàng hoàng tử của lòng mình, công chúa đã vượt qua muôn trùng gian khó, rồi bằng sự tinh tế của mình, phải nhận biết vết gợn dưới mười hai lần đệm.
Đằng sau cổ tích còn là gì nữa? Những ngừơi viết nên cổ tích có bao giờ được hưởng niềm hạnh phúc như trong chính câu chuyện cổ tích của mình? Có bao giờ ta nghĩ tới điều này. Mười tám tuổi rồi đấy, có khi nào đôi mắt ngời sáng của chúng mình khong nhìn rõ những gì hiện hữu ngày trên mặt đất? Một cọng cỏ ứ tràn nhựa sống thơm ngát, những bông hoa li ti như cái chuông con trên nền rêu khô xám, chẳng lẽ đó không phải là điều kỳ diệu? Dẫu biết rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng có chỗ dành cho sự lãng mạn, nhưng có phải ta đã vội vã lướt qua những gì mong manh, khó nhận thấy nhất mà đất trời gửi tới
Chuyện kể rằng, có một chiếc gương của quỷ làm ra để bóp méo, bôi nhọ sự vật, những mảnh vỡ của chiếc gương bắn vào mắt ai, người đó sẽ không nhìn thấy cái đẹp, mảnh vỡ bắn vào tim ai, trái tim ấy sẽ trở nên giá lạnh.
Chúng mình, bạn và tôi, đều không muốn bị những mảnh vỡ ấy đọng trong mắt, găm vào tim bởi ta biết rằng dù mỗi ngày qua không phải là một giấc mơ cổ tích nhưng ở đâu đó, vẫn có những nẻo đường nào đó, nơi tuổi mười tám đi qua.
Cũng vẫn là câu chuyện cổ tích đó thôi, nhưng ánh hào quang bắt nguồn từ sự ngu ngơ trẻ nhỏ đã không còn, ta sẽ chỉ gặp lại sự khô cằn của con chữ trên mặt giấy, nếu như ta không biết lắng nghe hơi thở phập phồng của sự sống phía sau con chữ, và đó cũng là phía sau cổ tích. Một niềm tin mù quáng thì không thể tồn tại vĩnh viễn, nhưng hãy hiểu cổ tích, để chúng mình lại biết tin vào những câu chuyện cổ tích của tuổi mừơi tám, để "trái tim ta như nắng thuở ban đầu, chưa chút gợn một lần cay đắng..."(Xuân Quỳnh).
Mười tám năm qua, đã gặp mình tại những cung bậc khác nhau của cảm xúc, có những điều đã qua và vĩnh viễn không trở lại, có những điều đang tới mà ta chưa hề biết, có lúc nào chợt tự hỏi lòng mình, những ngày tháng qua ta sống hay ta tồn tại?
Khép lại chặng đường mười tám năm, là kết thúc, mà lại là bắt đầu, triết lý một chút, bâng khuâng một chút, để hiểu hơn những câu chuyện cổ tích nằm lòng thời thơ dại, và giữ gìn chúng như một hành trang quý báu cho chặng đường đời kế tiếp chặng đường mười tám năm, rồi đây chính ta sẽ phải nhìn nhận những gì đang tới một cách sâu sắc hơn như ta đã biết nhìn sâu vào phía sau cổ tích, năm ta mười tám tuổi,phải không bạn, phải không tôi?..."
07:45 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Minh Ngọc - một cái tên thật dịu dàng và thật đẹp, như những trang văn của Minh Ngọc vậy. Cấp ba Minh Ngọc học chuyên văn trường Ams, Hà Nội. Tôi chỉ biết chút thông tin ít ỏi đó thôi mặc dù đã nhiều lần vào web trường Ams để hỏi mọi ngừơi nhưng chả ai trả lời cả. Minh Ngọc thường hay viết trong mục "Một thời rồi mãi mãi" và "Ấu thơ trong tôi là". Đọc các bài viết của Minh Ngọc, những trang văn xuôi trôi chảy và đầy chất thơ, tôi cảm thấy vô cùng thú vị và hiểu thêm được nhiều điều lắm. Bài viết của Minh Ngọc đôi khi là những hoài niệm nhẹ nhàng, trong trẻo về tuổi ấu thơ đã xa, về ngừơi bạn, người thầy, và mẹ; có lúc lại là cảm nghĩ của cô bé yêu cổ tích và đang chập chững bước vào đời với hành trang là những mộng mơ và mong ước hồn nhiên của lứa tuổi học trò. Minh Ngọc là một người đa cảm và sâu sắc, trước những hình tượng nhân vật mà Minh Ngọc yêu thích, Minh Ngọc đều viết về họ với những tình cảm trìu mến và thiết tha nhất.(Sưu tầm)
07:44 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Khi tôi sinh ra không giàu (Tiếp)
Hồ Ngọc Đoan Khương

Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được là tại sao sau tai nạn tôi lại bỗng dưng trở nên hung dữ một cách đáng sợ. Tôi thôi hiền lành trốn ở chỗ ngồi của mình trước những trò trêu chọc của chúng bạn. Điều đó bắt đầu khi sáng hôm sau đến lớp với một cánh tay không còn lành lặn. Lớp học có vẻ sợ cánh tay ấy - tôi nhận ra ngay điều ấy. Và thế là chúng càng nhích ra xa tôi lại càng tiến đến gần, gí cái tay băng bột vào mặt chúng và cười hềnh hệch. Đứa nào cũng rúm lại, chỉ có nhỏ Quỳnh dám gọi tôi là "con què" - Tôi lại càng thù nó hơn. Và tôi đã có dịp trả thù nó khi không hiểu lý do vì sao mà vài ngày sau nó cũng đến lớp với cánh tay băng bột hệt như tôi - nghe đâu là ngã từ trên gác xuống. Tôi nghĩ đây là lúc tôi và nó ngang sức nhau. Và cũng có thể cộng thêm cái hung hãn của tôi sau tai nạn, cộng thêm lòng "thù hận" nó tôi sẽ chiến thắng. Tôi đã chặn đường con nhỏ Quỳnh đáng ghét ấy phía sau trường .. Nó chống trả quyết liệt nhưng cuối cùng tôi cũng đã thắng bằng cách chỏ cái tay bó bột cứng ngắc vào bụng nó như nó đã từng thoi tôi. Tôi thở vào mặt nó:
- Từ lúc gãy tay là tao "cùi" luôn. Bữa nay đứa nào đụng vào tao là tao đập tuốt! Coi chừng đó.
Tôi nhếch mày và quầy quả bỏ đi.
Chuyện tôi và nó đánh nhau không ai biết ngoài tôi và nó. Và có lẽ món nợ giữa nó và tôi đã hết nên trời xui khiến cho hai đứa tôi bắt tay nhau. Con nhỏ đáng ghét vốn đã từng được tôi xếp vào hàng "kẻ thù" dần dần trở thành bạn thân của tôi. Sau khi tôi được bầu làm lớp phó thì thế lực của tôi lại càng mạnh và không đứa nào dám đụng đến tôi nữa.
Tôi lên lớp năm, chuyển vào học lớp chuyên và được thầy cô chăm sóc theo kiểu nuôi gà chọi. Lịch của tôi chỉ có học và thi. Tôi liên tiếp gặt hái thành công và đem vinh dự về cho trường. Tên tôi được nhắc đến mỗi tuần trước cờ khiến bọn cùng trường tròn xoe mắt. Tôi trở thành "anh hùng". Và bây giờ không cần tôi phải xin mà bọn trước kia thường đem tôi ra trêu đùa vẫn thường mua kem hay bánh kẹo gì đấy đem đến mời tôi và năn nỉ tôi chơi cùng.
Tôi được chuyển thẳng vào lớp 6 với giải văn toàn quốc. Nhỏ Quỳnh sau thời gian tôi kèm cặp cũng đã tiến bộ trông thấy và vượt qua kì thi tốt nghiệp khá dễ dàng ..
Mùa hè năm ấy khi hoa phượng đỏ rực và ve kêu ra rả, tôi phơi phới lang thang khắp vườn, khắp phố trong khi bọn lớp tôi đang cắm đầu vào ôn thi chuyển cấp .. Ngày thi, cổng chính khoá cửa bên trong, tôi leo rào từ trường cấp I sang trường cấp II, chạy lum khum khuất sau tường lớp học. Đây là mặt sau sát hàng rào và không ai chú ý đến. Mục đích của tôi là gì ư? Thì tôi đã bảo tôi không phải là thần thánh mà. Dù đã là "anh hùng" nhưng tôi vẫn còn ghen ghét một con nhỏ không thèm chơi với tôi vì ba tôi không có xe ụn, dám gõ thước vào tay tôi và gọi tôi là đồ ngu. Thứ hai đó là đứa đã đấm vào mặt tôi khi tôi xin nó liếm kem một miếng cho đỡ thèm .. Hai đứa nó thi chung một phòng, tôi bò đến gõ cửa sổ, đợi đến lúc giám thị coi thi vừa bước ra khỏi phòng tôi thò đầu lên đưa hai ngón tay lên miêng huýt một tiếng thật to:
- Ê! Diên - Liên! Thi rớt nghen.
Rồi tôi co cẳng chạy, chui qua hàng rào và biến mất. Tôi biết hai con nhỏ ấy là chúa sợ xui xẻo. Không ai bắt được tôi dù tụi nó bép xép méc lại tôi đã làm gì .. Nhưng thật khốn khổ, người ta thường bảo mong muốn điều gì thì sẽ nhận được điều ngược lại. Hai con nhỏ mà tôi cho là đáng ghét ấy đã không hề rớt mà chúng nó lại còn vào ngay lớp chuyện của tôi ở cấp II.
Lớp sáu, trong lớp có thêm rất nhiều những học sinh mới. Nhà tôi vẫn nghèo và tôi vẫn không có gì đáng giá hơn lòng tốt với mọi người và học giỏi. Nhưng lúc ấy bạn bè tôi đã lớn và những ý nghĩ làm theo sự so sánh về cái giàu và nghèo không cạn bớt mà lại càng sâu sắc hơn. Đặc biệt là tôi còn có hai kẻ thù con nhà giàu có ấy. Và tôi đã làm gì để không gục ngã trong suốt quãng đời niên thiếu của tôi, tính cách vượt qua cái vách ngăn về sự phân chia giai cấp, để có thể khẳng định tôi là tôi giữa thầy cô, bạn bè và cả cuộc sống này.
Tôi không có ý định viết "hồi ký" về mình vì tôi không phải là một người nổi tiếng, nhưng nếu các bạn còn muốn nghe thì giơ tay lên thật cao hay hét to lên .. Và .. Tôi sẽ kể tiếp.
07:43 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT
Khi tôi sinh ra không giàu (Tiếp)
Hồ Ngọc Đoan Khương

Chiều, tôi đứng tần ngần nhìn vào cái lu đất cao gần bằng mình ước lượng. Và tôi nhận ra rằng chỉ có chuyện cổ tích mới đem đến cho tôi đủ một lu đầy tiền để mua xe ụn. Thế là mỗi ngày tôi vẫn vui vẻ ngồi sau cái yên xe đạp đòn dong của ba có cột cái đệm nhỏ mẹ tôi nhồi bằng vải vụn cho đỡ ê mông, tíu tít đủ chuyện đến trường. Bỏ qua những lời châm chọc của Diên, im lặng cả trong những buổi hát đầu giờ khi mà tất cả đều biết hát những bài hát từ mẫu giáo còn tôi thì không.
Giờ chơi, tôi thèm thuồng đứng nhìn lũ bạn cùng lớp xênh xang nắm tay nhau ra căntin trường. Hồi ấy như bao đứa trẻ khác, tôi mê ăn kem lắm. Thấy kem là mắt tôi cứ sáng rực lên, nước miếng nếu tôi không nuốt ực xuống thì hẳn nó đã trào ra hai mép. Sở thích của tôi cũng giống những đứa trẻ đang mút những cây kem xanh đỏ ngoài sân trường kia, nhưng chỉ khác một điều là tôi không có tiền để mua chúng. Ba mẹ tôi quá vất vả để có thể cho tôi tiền quà mỗi ngày. Đó là thứ xa xỉ mà không ai trong gia đình tôi nghĩ đến. Tôi đã từng nhiều lần chịu đựng như thế, đứng trong ngạch cửa nhìn ra và nghĩ về sự thiếu thốn của mình. Cho đến một lần khi nhỏ Liên cầm một cây kem dâu màu hồng thơm lựng đến đứng cạnh tôi thì tôi không còn đủ ý chí để bắt "con thèm" trong tôi trốn sâu vào ruột gan như mọi lần tôi đã làm được. Tôi nhìn cây kem trân trân, rồi tôi nhìn Liên, lại nhìn cây kem .. Cuối cùng tôi mở miệng ấp úng:
- Có .. ngon không? Liên!
Cô nhỏ mở lớn mắt kênh kiệu gật đầu. Cái gật càng làm tôi nôn nao tợn. Tôi cứ nuốt nước miếng ừng ực:
- Liên, .. cho tớ một .. miếng nhé!
- ..
- Chỉ liếm một cái thôi, tớ thề đấy - chỉ một thôi ..
Nhỏ Liên ngừng mút kem, trợn mắt nhìn khuôn mặt thảm hại của tôi .. Rồi nó co những ngón tay thành một nắm tròn và .. đấm thẳng vào mặt tôi. Tôi té nhào xuống đất và nó phá lên cười sằng sặc. Khi tôi lồm cồm bò dậy thì vòng tròn xung quanh đã kín những đứa trẻ lớp tôi có, lớp khác có. Liên đang kể cho bọn chúng nghe tôi đã nói gì bằng cái giọng trẻ con the thé. Chúng cười rú lên:
- Xem kìa. Đi xin ăn .. lêu lêu .. xấu hổ thế .. lêu lêu ..
- Kem này, tao cho mày liếm một cái đấy ..
Có đứa nào đó giơ cây kem ra trước mắt tôi rồi vội vã rụt lại, thè lưỡi liếm để lôi cục tức của tôi ra khỏi cổ họng.
.. Tôi đã không lao vào đánh chúng nó như trong đầu tôi nghĩ thế. Tôi tiu nghỉu trốn vào chỗ ngồi của mình, khuôn mặt lầm lì, đôi môi mím chặt và tôi đã không khóc ở lớp, trước mặt bạn bè cho đến lúc ba đến đón, khi ba nhìn thấy cái dấu bầm be bé trên má tôi và hỏi vì sao, thì tôi không chịu đựng được nữa. Tôi ôm lấy chân ba và khóc, khóc rống lên. Ba đã để cho tôi khóc rất lâu cho đến khi mọi việc đã tan biến hết theo những giọt nước mắt .. Ba mua cho tôi một cây kem dâu thật to, ngậm vào lạnh tê nơi đầu lưỡi. Tôi một tay ôm hông ba, một tay đưa kem lên miệng mút lấy mút để .. Chiều về nhập nhoạng trên con đường đất đỏ hai bên phơi phới cỏ tranh dẫn về căn nhà bé nhỏ của tôi. Tôi thấy mình bình yên.
Tôi vẫn bị bọn cùng lớp đem ra làm trò cười sau lần ấy. Thấy tôi là bọn chúng tru tréo lên, còn tôi sau khi ba giảng giải cho tôi nghe tôi cần phải làm gì ở lớp thì tôi bỏ ngoài tai tất cả. Tôi đã từng ra chợ, đã từng buôn bán từ lúc năm tuổi, tôi có đủ suy nghĩ để kiềm chế mọi nỗi tức tối mà bọn trẻ ấy đem lại cho tôi .. Tôi cần phải học thật giỏi, ba tôi bảo thế .. Và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ba giao một cách xuất sắc. Tôi được lên lớp bốn với danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Ngày tôi đứng trên bục chào cờ nhận thưởng tôi nhìn xuống những đứa đã từng trêu chọc, đã từng đấm vào mặt tôi với đôi mắt kiêu hãnh. Tôi biết chúng thèm biết bao cái vị trí của tôi lúc này hệt như tôi đã từng chết thèm vì cây kem, cây bút máy đẹp đẽ của chúng, mà biết đâu cái thèm của bọn ấy lại còn to hơn của tôi thì sao.
oOo
Tôi "vênh váo" vào lớp bốn chưa được bao lâu thì lớp tôi có thêm một thành viên mới. Nó là một đứa con gái to gấp ba tôi và hơn tôi hai tuổi. Nó ngồi cạnh tôi một thời gian tôi phát hiện ra nó học hành vô cùng lẹt đẹt. Tôi đâm ra xem thường nó và nó cũng chưa một lần bắt chuyện với tôi. Trừ tôi nó nhanh chóng kéo được những đứa trẻ cùng lớp về phía nó. Lý do rất đơn giản. Nó to con và nhà rất giàu - nghĩa là nó ăn mặc rất đẹp và có rất nhiều tiền để ăn quà. Đứa theo nó vì sợ, đứa thì lại quen thói xu nịnh, có đứa chẳng biết lý do vì sao? Còn tôi thì bất cần. Tôi đã "chủ trương" là không tức giận cơ mà.
Nhưng rồi cũng đến một ngày tôi nhận ra mình cũng là một đứa bé con như bao đứa bé con khác, và rằng tôi không phải là thần thánh. Đó là sau lần con nhỏ lớn xác ấy chặn tôi ở sân trường khi tôi còn đang quanh quẩn đợi ba đến đón sau giờ học. Nó đã đánh tôi một trận bầm dập vì tôi đã dám mách cô rằng nó đã vẩy mực vào bài kiểm tra học kỳ của tôi khi tôi cố tình không cho nó coi cọp và cả khi tôi doạ sẽ mách cô giáo. Nó không thương tiếc đấm vào bụng tôi một cái đau đến tận đỉnh đầu. Tôi đã mách cô giáo thật và hình phạt của cô dành cho nó càng khiến nó thêm tức tối.
Sau lần tôi bị nó trả thù tôi không mách cô giáo nữa nhưng ôm mối hận ấy hăm he sẽ ném về phía nó một lúc nào đó thuận tiện. Mọi sự thành được sau khi ba chuyển giao tôi cho chị gái chở đi học mỗi ngày. Chị tôi lúc ấy học lớp bảy, trường cấp II của chị cùng tên sát cạnh trường tôi. Chị gầy như một cái que, đạp xe một mình đã là một sự nặng nhọc, nay thêm tôi sáng thì ngược gió, trưa về thì nắng chang chang và bụi thốc mùi trời chị đâm ra cáu bẳn. Tôi rất sợ chị nổi giận vì những lúc như thế chị sẽ không thương tiếc ném tôi xuống lề đường và cho tôi đi bộ về nhà. Mà từ trường trung tâm về nhà tôi xa lắm, còn tôi thì lại quá bé nhỏ .. Mỗi lần ngồi sau chị là tôi lại nơm nớp lo sợ, chị giao cho tôi một nhiệm vụ là giữ chiếc mũ rộng vành của chị cho gió không thổi bay được. Hôm ấy đường về gió hiu hiu và bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi thiu thiu, gật gù sau chị cho đến khi một cơn gió thốc mạnh qua và cái mũ của chị bay tung lên. Chị hét á một tiếng, tôi bừng tỉnh và chẳng kịp suy nghĩ là chiếc xe đang chạy xuống dốc với tốc độ khá nhanh, chỉ có nỗi sợ chị tôi nổi giận là tồn tại .. Tôi co cẳng nhảy xuống xe .. Bịch .. Tôi nằm sóng xoài trên mặt đường. Cái mũ của chị gió cuốn xoay tròn giữa trước mắt tôi .. Tôi nhổm dậy nhưng cảm thấy tay trái đau kinh khủng. Tôi cố đưa nó lên xem và tái xanh mặt mũi khi thấy nó đung đưa, lỏng lẻo một cách đáng sợ .. Trưa ấy tôi về nhà muộn với một cánh tay trái bó bột trắng phau.
07:42 CH 06/04/2009
Những truyện ngắn ngày xưa trên HHT

Khi tôi sinh ra không giàu
Hồ Ngọc Đoan Khương

Năm tuổi, tôi cắp bên hông thằng em xanh xao, ẽo uột lượn lờ trước cửa phòng học chất kín những đứa trẻ với cặp mắt thèm thuồng. Tôi chưa đến tuổi đi học nhưng thay vì được đến mẫu giáo với những thứ trò chơi đủ màu xanh đỏ, những bài hát vui nhộn, những phiếu bé ngoan vào cuối tuần như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác, tôi phải quanh quẩn trong cái phạm vi chật hẹp của khu tập thể, những dãy phòng học cũ kỹ của một ngôi trường nằm khuất trong xóm lao động nghèo với nhiệm vụ duy nhất là bồng bế và bảo vệ đứa em hay đau ốm của tôi. Không có nó lẽ ra tôi đã được ngồi ngay ngắn cạnh một chiếc bàn xinh xắn nào đấy và bi bô đọc chữ. Đã có lúc tôi thấy thù hận nó bởi nó đã nheo nhéo khóc dù tôi đã xin phép cô được đem nó vào cạnh bên trong lớp học, nó xé tập vở của đứa bên cạnh, thậm chí nó tè cả trong lớp cô cũng bỏ qua. Cô thương tôi chưa đủ tuổi vừa phải trông em nhưng lại học giỏi nhất lớp. Nhưng đến cái lần sau khi nó ốm nặng phải đưa đi Sài Gòn, khi về nhà, ngay ngày đầu tiên tôi có thể cắp nó khoẻ mạnh đến lớp để theo học tiếp thì nó không chịu ngồi yên một chỗ nữa. Nó bò loanh quanh ngoài hiên, rồi sau đó .. rất thơ ngây nó chập chững đi vào lớp vừa tiến về phía tôi vừa gọi tên. Cái đáy quần thun trĩu xuống gần đụng sàn. Và cứ thế sau lưng nó giữa khoảng cách được tính từ chân phải sang chân trái nó "vô tư" để lại một thứ chất nhầy nhụa làm cho người ta ghê người. Cái mùi khủng khiếp ấy bốc lên làm cả lớp bỏ chạy tán loạn. Cô giáo ngay lập tức ra lệnh cho tôi phải dọn dẹp sạch sẽ lớp học trong một khoảng thời gian càng ngắn càng tốt. Và sau đó là quyết định tôi sẽ không được theo học trong lớp nữa bởi vì em tôi đã gây ra quá nhiều rắc rối. Ba tôi dù là đồng nghiệp của cô cũng không thể cứu vãn tình hình. Thế là từ đó tôi vẫn phải thường bế thằng em đáng chán ấy ngấp nghé ngoài cửa lớp học mỗi ngày - càng thèm thuồng học chữ, tôi lại càng cảm thấy "căm ghét" em tôi.
oOo
Mẹ tôi làm việc ở đoàn văn công tỉnh, gánh chè đi bán ngoài chợ. Một công việc mới lạ hoàn toàn không phù hợp với trình độ hay cả vóc dáng của mẹ tôi nhưng bà vẫn phải lựa chọn. Dù sao thì cái công việc tầm thường ấy cũng dành cho mẹ một khoảng thời gian để chăm sóc gia đình, để lo lắng cho ba chị em tôi thay vì những buổi tập, những chuyến lưu diễn kéo dài từ sáng cho đến tận đêm khuya, thậm chí là từ ngày này sang hôm khác không có phút nghỉ ngơi - Cái công việc kéo mẹ tôi ra xa gia đình, xa sự lo lắng thường trực của một người mẹ. Đó là bước chuyển biến lớn lao trong đời mẹ tôi. Thời ấy người ta sống cực khổ, âm nhạc đâu làm nên cái no, đồng lương của ba tôi mỗi tháng chắt bóp cũng quá khiêm tốn. Xung quanh chúng tôi ai cũng hối hả tìm cách để kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, bằng đủ mọi thứ nghề. Mẹ tôi ngoài sắc đẹp trời phú, một giọng hát quyến rũ, một ngón đàn tuyệt diệu .. mẹ chẳng có thứ gì đáng giá bằng vật chất để làm vốn buôn bán lớn. Hồi ấy tôi còn quá nhỏ, bây giờ lớn rồi tôi mới hiểu tại sao mẹ tôi lại chọn lựa cái nghề nhọc nhằn ấy .. thì cũng từ chữ yêu thương chồng con mà ra cả. Giá như ngày ấy mẹ tôi vẫn giữ lấy nghề xướng ca mà người ta vẫn cho là bạc bẽo kia thì gia đình tôi hẳn đã rách tan ra như cánh buồm vốn đã xơ xác mà người ta còn đem giăng ra trước gió biển lồng lộng.
Vẫn năm tuổi, gia đình có nhiều sự đổi thay. Bên hông trái vẫn là thằng em ốm đau, bên hông phải còn trống không tôi cặp thêm một rổ bánh cam đem bán trước cổng trường. Khi trời còn mờ sáng em tôi chưa thức, tôi ngoe nguẩy cái xô nhôm đi về xóm dép lốp lấy bánh - đếm cẩn thận rồi lại len qua những ngõ hẻm chật hẹp, ấm ướt, ngập rác những buổi trời có mưa, về nhà, đón lấy em từ tay mẹ sau khi nó đã được ăn no. Kiếm một chỗ ngồi dựa vào trụ cổng từ đó cho đến khi chiếc xô nhôm có đậy cái rổ nhỏ trống không. Tôi sẽ ra về sung sướng, một tay bế em, một tay vừa cắp cái xô vừa bấu chặt vào mấy đồng bạc nhơn nhớt mồ hôi mà tôi đã cẩn thận cho vào một cái túi nhỏ mẹ khâu bên trong lưng quần đen ống rộng được sửa lại từ quần của mẹ.
oOo
Có mấy mùa lá bàng đã rụng, khi tôi đã được đi học, khi tôi đã nhẵn mặt với rổ bánh cam ở cổng trường với số tiền lời đã lớn hơn mức ban đầu. Nghĩa là tôi ranh ma và biết tính toán hơn thì nhà tôi chuyển đi nơi khác. Và tôi đành phải chia tay với cái trụ cổng quen thuộc tôi vẫn ngồi tựa vào mỗi ngày. Năm đó tôi tám tuổi. Gia đình tôi chuyển đến một nơi cách xa thành phố, sống trong một căn nhà lợp tranh, bốn vách làm bằng thân nứa, riêng bếp thì làm bằng đất trộn rơm. Nước phải quay từng thùng từ một lỗ giếng đen ngòm và thắp đèn dầu thay cho điện. Hoàn cảnh buộc cả năm người chúng tôi phải nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Dù sao đây cũng là mảnh đất riêng của gia đình tôi, thực sự độc lập, không ràng buộc với ai, không nương nhờ ai cả. Thế đã là một niềm hạnh phúc lớn lao. Mẹ vẫn bán chè, chỉ thay thế đôi quang gánh bằng cách buộc nồi chè vào yên sau của chiếc xe đạp cà khổ màu xanh nước biển. Tôi thôi bán bánh cam để phụ ba làm vườn, dẫy cỏ trồng những thứ rau, đậu thu hoạch theo mùa xen giữa những hố cà phê thấp lè tè còn rất nhiều năm nữa mới đến vụ thu hoạch.
Mảnh vườn, căn nhà đã đón nhận tôi nhưng bạn bè ở lớp học mới thì hoàn toàn ngược lại. Sai lầm là ở chỗ ba tôi đã gởi tôi vào một trường tiểu học danh tiếng chỉ với quyển học bạ với hai năm liên tiếp là học sinh giỏi của tôi, mà không nghĩ đến việc tôi sẽ là người trông thế nào trong một trường học ở trung tâm vốn chỉ dành cho những đứa trẻ con nhà giàu có. Ngày đầu đến lớp, bộ quần áo đẹp nhất của tôi bỗng trở nên xấu xí vô cùng trước những chiếc áo đầm voan đủ màu xinh xắn của bọn con gái cùng lớp. Còn bọn con trai tinh nghịch kéo cái đuôi tóc tôi cháy nắng màu nâu bắp. Chúng vênh váo chìa trước mắt tôi những cây bút kim tinh đắt tiền cười cho cái cây bút lá tre cổ lỗ chấm mực của tôi. Tôi dửng dưng ngồi ở cái chỗ ngồi cô đã sắp đặt cho tôi; mắt tôi dán chặt vào bảng. Một con nhỏ tự giới thiệu là Diên từ bàn trên quay xuống, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn kênh lên, nó hất cái cằm nhỏ nhắn hỏi tôi:
- Ba mày có "xe ụn" không?
Tôi ngơ ngác nhìn nó. Từ khi tôi lớn tôi chưa bao giờ nghe đến cái danh từ xa lạ kia. Tôi tò mò hỏi:
- Nó là cái gì?
Diên lấy cây thước kẻ gõ vào tay tôi một cái rõ đau cong cớn:
- Sao mày ngu thế! Xe ụn là xe máy có cái bình xăng to đằng trước, màu đen, máy nổ bình bịch đấy.
- Không, nhà tớ chỉ có xe đạp thôi.
- Xì .. thế thì tao không chơi với mày đâu. Tao chỉ chơi với đứa nào có ba đi xe ụn thôi.
Tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe ấy chạy xập xình trên phố mà chỉ không biết tên thôi. Nhưng chưa một lần tôi được ngồi trên tấm nệm bọc da đen thật êm kia, thậm chí cả bình xăng to phía trước cũng không nốt. Tôi không hiểu nó quan trọng đến thế nào mà nhỏ Diên tuyên bố sẽ không thèm chơi với tôi cho đến khi nào ba tôi có được chiếc xe giống như ba nó. Tôi đem chuyện ấy hỏi ba, ba tôi bảo:
- Chiếc xe ấy đắt lắm. Phải góp rất nhiều tiền, rất nhiều những đồng tiền mà sau những lần bán bánh con có được đến khi nào đầy cái lu đựng nước nhà mình thì sẽ đủ.
07:41 CH 06/04/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
Tống biệt hành :Talktothe
Hoàng Anh Tú
Đưa người ta đưa ra sân bay
Đã nghe mây xám khắp mặt mày
Chiều xuống trăng lên sầu vạn thước
Một tấm kính ngăn tay rời tay
Đưa người ta chỉ đưa tới đây
Đã nghe hẫng lòng sống mũi cay
-Ly khách. Ly khách. Đôi mắt đỏ
Luân Đôn - Hà Nội mấy ngàn cây?
Hỏi người bao giờ mới trở lại
Hai năm cộng lại bày trăm ngày
Ta biết Luân Đôn sương mù lắm
Bây giờ Hà Nội sương buông trắng
Một phố, hai phố... trắng sương buông
Chẳng biết vẫy tay ai. Phố vắng
Ta biết người cô độc xứ người
Thân gái đường xa buồn chết thôi
Luân Đôn không có mùi hoa sữa
Nên dẫu co sương buông ngang trời
Người đi, ừ nhỉ đừng ngoảnh lại
Mắt thà coi như chẳng thấy nhau
Ta thà coi như không tiếng nấc
Chân thà coi như bước thật mau

Cái mốc 5.000 bài post của nick HCH đã đến đích, HCH xin tạm biệt để đến với 1 nick mới, mong các bạn trên diễn đàn tiếp tục ủng hộ những Topic, những bài viết của HCH bằng 1 nick mới nhé. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến nick HCH trong thời gian qua.
Không biết nói gì hơn nên chỉ dùng 1 hình ảnh này gửi đến các bạn.

07:18 CH 06/04/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
THÔNG BÁO: NỘI TRONG NGÀY HÔM NAY, ÔNG HCH SẼ VỀ SỐNG ẨN DẬT (ÔNG Ý SẮP ĐẠT MỐC 5000). AI BIẾT HẦM TRÚ ẨN CỦA HẮN Ở ĐÂU THÔNG BÁO CHO CẢ NHÀ BIẾT. NẾU AI CHỨA CHẤP KO KHAI BÁO SẼ BỊ...ĐEM RA CÁI THỚT NÀY XỬ. LOA LOA LOA:Laughing::Laughing::Laughing:

Hihihi... Tôi đã chuẩn bị nick thay thế rồi đấy, nói chung nhìn Font chữ và cách post bài chắc chắn ông sẽ nhận ra thôi. Đang ngồi ngẫm nghĩ chọn bài post thứ 5000 thế nào đây. Kiếm cái bài thơ nào về TẠM BIỆT cho hoành tráng nhỉ.
06:57 CH 06/04/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
Bà ý chả bao giờ vác mặt vào đây đâu. Bả làm KT bệnh viện, chỉ thích quát nạt thôi:Laughing::Laughing:

Hihihi.. viện nào đấy để khi nào có việc nhờ vả tí tị tì ti.
06:33 CH 06/04/2009
Thư giãn với những bài thơ hay trên báo Hoa Học...
Tớ biết, giờ toàn dịch vụ....
tắm hộ
thôi a:Silly:

Chết cười với ông, chuyện tế nhị thế mà ông nói thế bx ông mà biết thì ông xong hẳn đấy.
06:19 CH 06/04/2009
p
ppc_xda_mobile
Chuyên gia
11.9kĐiểm·91Bài viết
Báo cáo