bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng 47 tuổi mới lập nghiệp từ tay trắng để rồi đưa Hoàn Mỹ trở thành tập đoạn y khoa tư nhân số 1 Việt Nam.
Mary Kay Ash lập ra hãng mỹ phẩm Mary Kay hay Kay Kroc lập ra McDonald's ở tuổi trên dưới 50.
Hãy vững tin chị nhé!
Em tin chị sẽ có cuộc sống như chị hằng mong!
Không bít em Hoangduong92 quảng cáo sản phẩm hay bán gì ấy nhẩy? Viết thì dễ, làm mới khó, nếu tự tin nhiều thế em gửi chị 1 rổ thôi, chị không cần nhiều đâu, nhà chật chội lắm rồi:Embarrassment:
Xóm chúng tôi lại quay về nếp sống cũ, đi học – tụ tập – chơi bời, cuối tuần tôi có đi làm thêm, làm khánh tiết cho tiệc cưới bên Q2, đường về hơi đáng sợ nên Sói nhận chở tôi đi làm. Kể cũng tội cho Sói, tôi đi làm khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ chỉ việc đứng ngoài sảnh cùng với cô dâu chú rể, ăn mặc trang điểm đẹp và mỉm cười chào kháchđến dự lễ cưới, khi cô dâu chú rể lên làm lễ cắt bánh là xong nhiệm vụ nhận tiền đi về. Sói đưa đón tôi mấy bữa rồi bảo với tôi: “Mi đi làm được 50K còn tau ngồi chờ mi ở quán café đã hết 30k rồi, chả nhẽ gọi 1 ly café ngồi hơn 2 tiếng thì kỳ cục…” Biết tốn kém thế nhưng tôi đi làm là Sói chở tôi đi đều tăm tắp…
Sói về xóm ít lâu phát hiện chuyện rắc rối giữa bộ 3 của tôi – Giặc cỏ và Khoai cháy. Giặc cỏ vốn dĩ đã có bạn trai (rất nam tính và đẹp trai nhá), cũng trọ gần xóm tôi nên qua chơi thường… tôi cứ quay mòng mòng giữa cơn bão thị phi về quan hệ đuổi tình “Tôi – Khoai Cháy – Giặc cỏ - bạn trai Giặc cỏ” như thế cho đến khi chúng tôi xa nhau, đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu lý do mà tôi và Giặc cỏ không còn ôm nhau tâm sự thấu sáng như ngày mới chập chững bước chân vào giảng đường Đại Học ngày nào…chỉ là tự nhiên chúng tôi xa nhau như vốn dĩ kết thúc nó sẽ vậy vậy!!!
Tình cảm của tôi dành cho Sói dần dần lại quay về, đôi khi tôi thấy rõ ràng Sói thích tôi lắm, ra mặt bảo vệ, chăm sóc tôi từng li từng tý nhưng chỉ thế thôi, chưa bao giờ Sói nói chuyện tình cảm, tôi cứ hi vọng và chờ đợi mãi cho đến ngày cô bé ấy đến chơi xóm tôi. Cô bé ấy là em họ của 1 bựa trong xóm, tôi vô tư cho ngủ lại như bao cô em họ khác. Tối ấy, cô bé ấy thức rất khuya nhắn tin rồi cười tủm tỉm, khúc khích…Sáng hôm sau ngủ dậy cô bé ấy ở lì bên phòng Sói và bọn bựa cả ngày, tôi đi học về thấy Sói và cô bé ấy vui vẻ nấu nướng trêu đùa nhau cũng hơi tưng tức … rồi tối ấy Sói chở cô bé ấy đi đâu đó rất khuya mới về, bọn bựa được bữa trêu chọc Sói, tôi thì cứ như bị bỏ quên ở sa mạc nào đó và chả có 1 giọt nước nào. Sau khi cô bé ấy về, Sói bỗng dưng lạnh lùng với tôi hẳn, ít đi chung, không chở đi làm thêm, không chở đi ra bến xe bus nữa, tôi bực bội nên hỏi thẳng Sói tôi làm gì mà Sói giận thì Sói bảo: Sói thích cô bé ấy, đó là cô bé và lời hứa mà Sói kể với tôi hôm nào. Cô bé ấy không muốn Sói thân thiết với tôi nữa, đọc tin nhắn giữa tôi và Sói cô bé ấy không tin giữa chúng tôi không có gì …
Vâng, thế là tôi thất tình tập 2, tôi vỡ mộng và lần này đau lòng thật sự.
Người ta bảo “thất tình mượn rượu để say”, lần đâu tiên tôi thấy mình đang trong tình trạng “Thất tình” nên muốn thử say cho biết, thế là thì tôi đi uống bia, tôi uống ừng ực trước mặt Sói hơn 2 chai Sài Gòn đỏ xong thì thì gục tại chỗ (tửu lượng vốn dĩ kém). Nghe nói Sói vừa lê, vừa kéo tôi từ quán nhậu về phòng bạn tôi gần ấy đến là khổ sở… tôi kệ, đau lòng quá mà, bao nhiêu trai tán thì “chảnh”, lại thích thầm “thằng em” dở hơi này…Cuộc đời đúng là ngiệt ngã!
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong cơn đau đầu vật vã, kèm theo câu chuyện bạn tôi kể việc tôi mềm như cọng bún lúc tới đây, nằm được lúc tôi chui vào nhà vệ sinh khóc tu tu ở trong ấy như 1 con điên thì không biết chui đâu trốn dân tình thế thái này cho khỏi nhục … cảm giác buồn vẫn hoai hoải trong tôi, thế nên tôi không về xóm nữa xin ở ké con bạn mấy bữa cho vơi chuyện “thất tình”.
Mấy ngày sau về lại xóm trọ thì phòng kế bên có thêm 1 bạn đến ở, bạn ấy bằng tuổi tôi, cao - to- đen (may mà không hôi), hồi ấy mới học trung cấp gì đó bên Q7 xong, giờ về xin làm tạm ở công ty sữa chờ thi Đại Học. Vì bạn ấy hiền lành, thật thà lại trông tếu tếu nên tôi gọi đại là Củ Khoai Lang Cháy, sau dần rút gọn lại thành Khoai Cháy thế mà bạn ấy cứ cười hì hì không khúc mắc gì…
Tôi được cái ham chơi, ngày trước không biết tý gì về bài bạc nhưng ở với lũ bựa thành thư ký ghi điểm uýnh bài cho chúng nó gần năm trời đâm ra cũng đánh tá lả ngon lành. Bọn con trai xóm bên cũng về nghỉ hè gần hết chỉ còn lại 3 tên Bơ – Mập – Nhí, vì thiếu 1 tay nên chúng nó í ới gọi tôi qua chơi đánh bài uống nước… Có bữa chơi ham khuya lắc tới hơn 11h đêm tôi không về được vì bác chủ trọ đã khóa cổng, 3 thằng hì hụi trèo qua nhà bên cạnh đang xây dở “mượn tạm” thang bắc qua tường bên này để tôi trèo lên, đã trèo lên tường ngồi ngon lành trên ấy và chỉ việc vác thang qua bên này để leo xuống thì bạn Khoai Cháy ở đâu lù lù đi ra ho khụ khụ, Bơ – Mập – Nhí tưởng bác chủ trọ bên nhà tôi đi ra nên cắm đầu bỏ chạy hết trơn, bạn Khoai Cháy nhìn tôi ngồi trên tường méo mặt mà cười kiểu “Muốn rớt hàm”… cười chán bạn ấy mới đỡ tôi xuống… hận không có cái lỗ nào mà nhảy xuống luôn cho rồi!
Nói về Bơ – Mập – Nhí tôi có rất nhiều kỷ niệm đặc biệt, có thể 3 bạn ấy nhỏ tuổi hơn tôi nhưng cứ gọi ngang lúc đầu nên đâm quen chả quan tâm nữa. Bơ rất thân thiện và vui vẻ kiểu tưng tửng, giờ tự nhiên lại thấy nhớ Bơ ghê gớm… có bữa tôi thèm ăn khế quá (xóm bên ấy có cây khế ngọt to ơi là to), tôi năn nỉ Bơ trèo lên hái cho tôi ít quả, Bơ vui vẻ đồng ý, trèo thoăn thoắt lên hái xong bảo tôi ngửa mặt lên Bơ ném khế xuống mà bắt… của đáng tội Bơ mặc quần ngắn và rộng nên tôi mà ngửa mặt lên là nhìn thấy hết trơn, Mập và Nhí ngửa lên thấy thế cười sằng sặc, Bơ biết thế ở trên cây cấm tôi ngửa mặt lên nhưng vẫn bảo tôi đưa tay hứng khế (thế thì tôi chịu)… được lúc không giải quyết được vấn đề Bơ trèo xuống đưa tôi 3 quả khế cười khì khì… Có hôm tôi ốm nằm bẹp bên phòng, Bơ nghe tin bèn lếch xếch qua thăm, vừa đứng trước cửa phòng mới chào tôi chưa hết câu thì em chó đen của xóm tôi (đặc biệt dữ) ở đâu lao tới cắn cho 1 miếng vào chân, Bơ không thèm hỏi tôi nữa, đi về lấy xe ra phường tiêm vắc xin phòng DẠI luôn, nghe đồn mất 500k (thấy mà thương .. hehe…)
Sau bữa trèo tường ấy bạn Khoai Cháy quan tâm tôi đặc biệt hẳn, đi làm về thể nào tôi cũng có hộp sữa tươi, hôm thì sữa chua của bạn ấy được phát giờ ăn trưa, tối đến thì rủ rê đi ăn chè, trái cây dĩa … chỉ vọn vẹn hơn 1 tháng mà cân nặng của tôi tăng rõ rệt, chỉ thiếu nước lăn…
Cô bạn thân Giặc Cỏ của tôi (bọn xóm trọ gọi thế vì bạn ấy nghịch như Giặc ^_^ ) ở trên Gò Vấp buồn chán và đắt đỏ xin về ở chung phòng trọ với tôi cho đỡ buồn, thế là 3 đứa tôi – Giặc Cỏ - Khoai Cháy dính nhau như sam, hợp nhất cái khoản ăn vặt, tối nào cũng lê la đủ mọi chốn. Thì người ta cứ đồn Khoai Cháy thích tôi, Giặc Cỏ bảo không phải, với tôi chuyện ấy không quan trọng bởi tôi cũng chỉ coi Khoai Cháy là bạn, sau này giữa ba chúng tôi nhiều khúc mắc và rối rắm nhưng tôi luôn khẳng định rằng tình cảm của tôi dành cho Khoai Cháy chưa bao giờ vượt ranh giới tình bạn…
Hết hè Sói và lũ bựa quay trở lại xóm trọ, chúng tôi vẫn thân thiết như trước bởi tôi cũng đã quên cảm xúc khó hiểu của mình giành cho Sói hôm bữa rồi. Được thời gian thì lũ bựa gây chuyện gì đó khiến bác chủ trọ không ưng, bác đuổi 2 tên đi và Sói cũng ngậm ngùi chuyển trọ theo lũ chúng nó dù không muốn lắm …
Dù chuyển trọ nhưng Sói vẫn về xóm trọ tôi chơi thường xuyên, tôi cũng thỉnh thoảng lên phòng lũ bựa chơi “chém gió”… Nói thì bảo kể xấu nhưng Sói nói lý do về xóm cũ thường xuyên hơn ở phòng trọ là vì khi thuê phòng mới rộng rãi, thằng bạn Sói xin phép để cho bé em họ lên ôn thi Đại Học ở chung, em ấy hồn nhiên như cô tiên, nấu ăn thì ko được ngon lắm, “trường kỳ kháng chiến” món đậu hũ sốt cà chua (tôi đã được nếm thử trong một lần lên chơi ăn cơm – qủa thật là cao thủ… hức …!!!!). Ngoài ra còn vô vàn thứ hồn nhiên của em ấy khiến con trai phải đỏ mặt… ấy vậy mà bẵng đi 1 thời gian không thấy Sói xuống chơi nữa, tôi hơi khúc mắc nhưng cũng chẳng thèm hỏi cho tới khi nghe tin Sói có bạn gái.
Tối đấy, tâm trạng có hơi hẫng hụt một chút, nhắn tin trêu Sói có bạn gái mà không báo cáo cho “anh em mừng” thấy tâm trạng Sói không vui lắm. Bữa sau lên phòng Sói chơi, mấy thặng bựa khịa mãi Sói mới dẫn cả bọn đi café “ra mắt” bạn gái… Bạn gái Sói thường thường bậc trung (trong mắt tôi), trong mắt lũ bựa thì “vòng 1 bự”… Sói tâm sự với tôi nói em ý phòng bên cạnh, từ khi Sói chuyển tới đã ra đủ các tín hiệu vì thích Sói nhưng Sói làm lơ cho tới bữa ấy vui vẻ uống say lắm, em ấy qua chăm sóc rồi chả hiểu sao sáng mai ngủ dậy thấy mình đã là “bạn trai” người ta!
Tôi thì chả tin chuyện cổ tích ấy, con trai thì bựa như nhau, với lại lúc đang cô đơn, buồn thảm gì đó, gái thì tự nguyện yêu đắm đuối, lại có vòng 1 bự như thế trai nào chả đổ. Tôi nhìn thấy Sói đã giống bọn bựa 1 phần nên chả thèm buồn nữa, về xóm mình vẫn vui vì có Giặc Cỏ, có Khoai Cháy, bọn Bơ – Mập – Nhí vui vui vẻ vẻ cho đến ngày Sói lại lù lù chuyển về trọ lại ở xóm tôi….
thank bạn nhé... sẽ kể tiếp đây!
Thật ra đời không như là mơ, sau vài tháng lang thang xin việc, làm việc bị lừa mất 25 triệu tiền ngu hiện tại mình vẫn lông bông, haz... nói chung vẫn lâm li bi đát chưa đâu vào đâu, nhưng không hối hận việc mình xin nghỉ, chỉ là đời không như mơ nên vẫn phải tiếp tục cố gắng thôiO:-)
oh... rất dũng cảm, thật ra mềnh cũng nói thế nhưng chả ai tin mềnh bị les cả. Sớm tìm được 1 nửa thất lạc thui... :D
Cảm ơn chị nha!
Cảm ơn tấm lòng của me_be_heosua nhé, nhưng hiện tại mình không ở TP HCM nữa nên không bít có hợp tác làm ăn được nữa không cơ!!!
hơ hơ ... mềnh là phụ nữ nha bạn, giá như là đàn ông con trai thì còn gì phải nói...
thế mà bạn thấy íu íu là... sừng nghé còn ko bẻ nổi chứ nói gì sừng trâu, nhưng mà phải ráng thui...hehe...
VÌ SAO TÔI CHỈ MUỐN NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH BẮT ĐI!
Cái số tui hình như nó lận đận thì phải.
Thế là thất nghiệp được 3 tháng, điên cuồng gửi CV xin việc khắp nơi, phỏng vấn một vài chỗ nhưng thời buổi này "người đông việc khó", với sức cạnh tranh khốc liệt và sự tàn nhẫn của môi trường Nhà Nước khiến mình trở thành một con bé thật thà, ngoan ngoãn quá thể. Người ta cần sự năng động, trẻ trung, một môi trường làm việc chuyên nghiệp (mình thừa nhận mình đã mất đi hoàn toàn cá tính, sống thu mình quá nên giờ như 1 con gà bông mới thoát ra khỏi vỏ trứng nhìn ngơ ngác cuộc đời chẳng giống ai).
Sau vài tháng cố gắng tự động viên an ủi mình, có lúc tự kỷ ở trong phòng không bước chân ra đường cả tuần trời, chán gét không muốn nói chuyện với ai thì bà Ngoại ốm.... Bố mẹ động viên nói giờ tạm thời chưa xin được việc thì về chăm bà Ngoại một thời gian cho nguôi ngoai rồi xin việc ở ngoài này. Bố mẹ già cũng cần có con cái ở gần bên chăm sóc .. vân vân và vân vân.... Suy nghĩ rồi cũng thương Ngoại, thương bố mẹ, thế là về Bắc.
Về rồi lại thấy shock, 10 năm xa nhà, mọi người đều khác, họ thay đổi hay trưởng thành hay thậm chí sống thực dụng. Mình như 1 con bé tu 10 kiếp trên núi cao giờ xuống núi thấy đã qua vài thế kỷ. Cứ vật vờ như thế, xin làm lung tung chỗ này, chỗ nọ, chờ việc, hứa hẹn hay gặp gỡ những người con trai đã và đang ế như mình. Thế nhưng suy cho cùng đều do cuộc sống, mình không trách những người ấy, họ cần 1 người vợ tương lai có công ăn việc làm ổn định, họ cũng chả còn chút nào gọi là lãng mạn tuổi đôi mươi. Rất nhanh và thật đến phũ phàng khiến con tim mình co rúm và sợ hãi thu mình lại nhốt kín trong thẳm sâu không thèm mò mặt ra để yêu đương gì nữa.
Ấy là về tình yêu, còn sự nghiệp ....hazz...!
Một ngày đẹp trời, người ta môi giới cho mình 1 công việc mà theo họ nói - HẾT SỨC CÓ Ý NGHĨA CHO CỘNG ĐỒNG. Mình - vốn hay đa đoan, dễ khóc, dễ mủi lòng nên cứ nghe đến được giúp đỡ cho ai đó mà vẫn có lương thì ham lắm, quyết định vội vã nhận lời làm việc với phí đặt cọc 10 triệu đồng (coi như đóng cổ phần sau 3 năm làm việc sẽ trả lại), thêm 15 triệu tiền môi giới việc làm --> cái mà người ta gọi là CÒ GIAN ÁC
Đi làm thấy tự tin hẳn lên, 1 tuấn đầu tiên lên làm việc như sau: Vác ba lô lên, ngồi đọc tư liệu về cty (chuyên về khám bệnh, bán thuốc, từ thiện ....) Đó là phòng đại diện, chả có MA nào ngoài mình ở phòng, lãnh đạo NGƯỜI bảo đi công tác hết chưa về.
Tuần thứ 2: Vẫn tình trạng vác ba lô lên rồi về, nghe nói cuối tuần có tổ chức 1 buổi giảng dạy miễn phí về Đông y, mình mừng khôn xiết nghĩ sao may thế, vừa đi làm vừa biết thêm 1 số thứ về thuốc thang dân dã... Thế mà cuối tuần NGƯỜI gọi bảo (Bận hết rồi, không ai đi giảng được, có ai tới học thì bảo họ tuần sau nhé!)
Tuần thứ 3: Như trên
Tuần thứ 4: Như trên đến cuối tuần lớp mà bảo học về Đông y ấy cuối cùng cũng có.
Thế nhưng đau lòng lắm NGƯỜI ạ, toàn nói gì gì về TÂM LINH, KIẾP TRƯỚC, KIẾP SAU, PHÚC DÀY NGHIỆP MỎNG ... Bắt mình học, ghi chép và nói rằng sau này sẽ "Ngộ" được cái hay của TÂM LINH. Nói thật nhé, mình không theo tôn giáo nào, cũng không phải là không tin thần thánh nhưng ở mức độ vừa phải thì chấp nhận được, nói Bác Hồ là vị thánh nhân thì đúng nhưng bảo Bác nhập về giảng đạo làm người rồi đọc búa lua xua 1 bài thơ bảo của BÁC NÓI THẾ, rồi Nguyễn Bỉnh Khiêm, rồi Đức Phật nói thế.... nghe chả hợp lý tý nào NGƯỜI ạ! Sau 2 ngày trời đày ải trong TÂM LINH mình đã phát "NGỘ" theo nghĩa đen thật sự, mình hoang mang thầm nghĩ "không biết mình bị bắt cóc vào trong cái ổ nào đây???", cảm tưởng như mình là 1 con chim cánh cụt bơ vơ giữa bầy hải âu đang nói chuyện về gấu bắc cực vậy.
Tuần tiếp theo là 1 thảm họa, NGƯỜI bắt mình học để giảng lại cho người ta về TÂM LINH, mình tha thiết xin kiếu vì thật sự chả hiểu tý gì thì sao mà giảng cho những bậc cha chú ngồi dưới, họ đã trải qua 40, 50, 60 hoặc hơn thế nữa của cuộc đời, họ đến vì muốn nghe những điều họ cần nghe, những cái thiết thực giúp ích cho sức khỏe của họ NGƯỜI ạ, giá thử NGƯỜI và bác sỹ kia cứ giảng về ĐÔNG Y như hôm bữa, nói cuộc sống luôn có âm có dương, rồi phân biệt thuốc thang hay hoa lá trong vườn trị bệnh này bệnh nọ thì NGƯỜI thật tuyệt vời, bác sỹ cũng thật tuyệt vời. Nhưng sao nhất nhất lại là TÂM LINH, hơn nữa mục đích cuối cùng của NGƯỜI lại là CHƠI HỤI.
Mình đã vỡ mộng với cái thế giới mình muốn cứu giúp này rồi NGƯỜI ạ, thế này nhé, đó không phải là ĐA CẤP vì không buôn bán gì ư? Nếu nói trắng trợn ra thì việc NGƯỜI đang làm là ĐA CẤP kiểu HỐT HỤI. Nếu anh A giới thiệu anh B và C vào hội và đóng 1,5 triệu mỗi tháng thì tháng thứ 2 anh A sẽ có 2 triệu, tháng kế tiếp sẽ là 4 triệu (với điều kiện bắt buộc anh B và C cũng sẽ giới thiệu được 4 người khác đóng 1,5 triệu mỗi tháng, tất nhiên anh A vẫn phải mới thêm anh D anh Z nữa) THẾ NÓ KHÔNG ĐA CẤP THÌ NÓ LÀ CÁI GIỒNG GÌ HẢ NGƯỜI ????
Thế giới trở nên đáng sợ, con người mang thần thánh ra buôn bán và lọc lừa. Mình chẳng làm gì nên tội nhưng tối nào cũng mơ thấy người ta tới đòi tiền, người ta tới bắt giam. SỐNG TRONG SỢ HÃI VÀ HOANG MANG cho tới lúc phải tự động viết đơn thôi việc coi như đóng NGU phí 25 triệu đồng.
Giờ này đang nằm bẹp dí trong phòng, chờ mong người ngoài hành tinh bắt cóc!
Không hiểu ý bạn hỏi lắm?
Chị mãi đên năm 27 tuổi mụn bắt đầu phát tiết, cũng bôi, khám tạp nham đủ thứ như em ý, nhưng may là không đi hút gì trên mặt mà phi thẳng ra BV Da liễu Trung ương ngoài Hà Nội, uống và bôi thuốc 4 tháng thì hết sạch mụn, sẹo thì đỡ không bị rỗ (hồi ấy tưởng mặt rỗ nhoe nhoét rồi ấy). Chị nhờ bạn mua sữa ong chúa chỗ tin cậy rồi bôi buổi tối, còn hôm bữa bác sĩ khuyên nên dùng sửa rửa mặt Cetaphil (mua ngoài tiệm thuốc ấy nhé), rửa không có bọt mấy, không kích ứng da vì da chị nhờn và hay dị ứng nữa. Ra đường nhớ dùng khẩu trang y tế, dùng xong quăng đi luôn ấy nhé! Chúc em mau đẹp trở lại.:D
Cũng có việc nhưng làm tạm thời chưa ổn định được em ạ, con trai mà kinh doanh mỹ phẩm có lẽ bán chạy lắm nhỉ?
Không bít em Hoangduong92 quảng cáo sản phẩm hay bán gì ấy nhẩy? Viết thì dễ, làm mới khó, nếu tự tin nhiều thế em gửi chị 1 rổ thôi, chị không cần nhiều đâu, nhà chật chội lắm rồi:Embarrassment:
không những lo mà giờ gặp ai cũng gạ hết, đến là xấu hổ. Nhưng nói thật con trai bây giờ thực dụng lắm bạn ạ. Phải chân dài + xinh thì lấy về trang trí, còn chân ngắn như mình thì có việc làm ổn định "bọn hấn" mới nhòm ngó! tình yêu chân chính đã tuyệt chủng từ lâu rồi hay sao ý:D
Cảm ơn nhé Meoconk
thấy bạn còn đau lòng hơn tui ấy nhỉ! Hôm bữa chán thì than vãn vậy thôi, tính mjnh nhanh giận mau quên. Cười lên cho đời nó đẹp :x