images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Này, chớ làm loạn – Minh Nguyệt Thính Phong
Chính là anh ấy! Người đang đi phía trước!
Cao Ngữ Lam chạy lao về phía trước, cũng không biết rốt cục mình đang làm gì, đang lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng người đàn ông kêu to: “Cô muốn làm gì? Này, này, cô chớ làm loạn!”
Ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa không được khép kín vào trong phòng, dừng lại trên chiếc giường bừa bộn.
Cao Ngữ Lam đầu đau như búa bổ, cố gắng thò đầu ra khỏi chăn, nhận ra mình chỉ nằm một nửa người trên giường. Cô đã ngủ như vậy suốt đêm sao?
Cô rên lên một tiếng, ôm đầu chuẩn bị ngồi dậy. Sau đó cô ngạc nhiên, giật mình trước những gì hiện ra trước mắt. Cô vội vàng lục lại những ký ức còn sót lại trong đầu – Tối qua cô đã uống say, hình như đã rất chăm chú tìm đàn ông trên đường.
Cao Ngữ Lam ngồi bật dậy, vội vàng lấy chăn trùm kín người, sau đó nhìn quanh, kiểm tra trên giường và trong phòng có dấu vết của người đàn ông lạ nào không.
Kết quả là không có!
Cao Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhớ lại những việc cô đã làm tối qua. Đáng tiếc là đầu óc cô trống rỗng, không nhớ được điều gì. Cô nhìn mình, trên người không có vết tích, cũng không có gì không ổn, nhưng cô không mặc quần áo và cảnh nội y rơi trên nền nhà vẫn khiến cô cảm thấy không yên tâm.
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Cô đang khổ sở suy nghĩ, bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng động khe khẽ. Hình như vọng lại từ phòng bếp.
Thần kinh của Cao Ngữ Lam bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng. Lẽ nào cô đã thật sự đưa một người đàn ông về nhà? Bây giờ người đó đang ở trong bếp nấu bữa sáng cho cô sao?
Không phải thế chứ?
Cô không thể làm một chuyện khiến người khác nổi giận như vậy!
Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù cô thật sự có làm chuyện đó sau khi uống rượu say, người đàn ông bị cô đưa về cũng không thể ngốc nghếch đến mức nấu bữa sáng cho cô.
Phía nhà bếp lại vang lên tiếng va chạm của đồ vật. Cao Ngữ Lam sợ suýt chết, bật dậy mặc quần áo rồi mở cửa thò đầu ngó ra ngoài.
Má ơi, ai đã làm phòng khách bừa bộn như thế này? Vì sao gối ôm rơi xuống đất, giày mỗi chiếc một nơi, đồ trang trí rơi trên nền nhà?
Cao Ngữ Lam vừa muốn cất tiếng chửi, bỗng nhiên nghĩ không biết có phải tối qua cô uống nhiều quá nên làm loạn không? Cô nuốt lại lời định nói, quyết định đi tìm người đàn ông lạ đó trước rồi tính.
Nhà của Cao Ngữ Lam thuê không rộng, phòng bếp không xa, nhưng cô chần chừ mãi mới đến nơi. Cô vừa đi vừa nghĩ nên nói gì với người đàn ông đó, phải hỏi xem đêm qua mình làm sao hay cho dù ba nhân bảy hai mốt thế nào cũng phải chửi anh ta một trận?
Ừ, cho dù nói gì, cô cũng phải có khí thế! Chắc chắn cô phải làm chủ chiến trận! Phải chiếm thế thượng phong!
Cho dù đêm qua cô cướp được người hay quyến rũ được người về, cho dù cô có chủ động hay không, cũng không cần biết sự việc phát triển đến mức độ nào, dù sao nhìn cảnh lúc cô tỉnh dậy, cô chắc chắn đã bị người ta lợi dụng.
Vì thế cho dù như thế nào, cô phải giáng đòn phủ đầu trước! Tuyệt đối không thể để người đàn ông thối tha này chống chế!
Phải bắt anh ta quên chuyện này, cô tuyệt đối không chịu trách nhiệm. Hơn nữa, cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện, tốt nhất người đàn ông này nên nhận thức rõ điều đó, anh ta đừng hòng lợi dụng cô một lần nữa!
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam hít một hơi thật sâu, vừa nắm chặt tay vừa cố gắng mở mắt thật to, chuẩn bị vũ trang rồi bước nhanh vào nhà bếp. Cô dồn hết sức hét to: “Này, anh……”
Tất cả những lời định nói bị chặn đứng ở cuống họng, Cao Ngữ Lam trợn mắt, không dám tin vào những gì nhìn thấy trước mắt.
Một hồi lâu sau, ngón tay cô run rẩy hướng về phía đối phương, khó khăn mãi mới thốt lên một câu: “… Mày… sao lại biến thành chó?”
Chú chó nhỏ trước mặt vểnh hai tai, chân ngắn cũn, lông màu nâu lá cọ, đôi mắt long lanh như hai giọt nước, vô cùng đáng yêu. Lúc này nó đang ngoan ngoãn ngồi trên nền nhà, nghiêng đầu nhìn cô, miệng kêu ư ử hai tiếng rất đáng thương.
Vì sao một người đàn ông lại biến thành một chú chó đáng yêu như thế này?
Thế giới này thật vô cùng kỳ lạ!
Cao Ngữ Lam hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, cô ngốc nghếch đứng ở đó hồi lâu, cho đến khi chú chó nhỏ mất kiên nhẫn, cào cào lên cửa tủ bếp rồi chạy lại gần Cao Ngữ Lam, lúc này cô mới sực tỉnh. Trong nhà cô vô duyên vô cớ xuất hiện một chú chó!
“Mày do đàn ông biến thành sao? Hay là mày vốn dĩ vẫn là một chú chó?” Câu hỏi này thật sự khá ngớ ngẩn, Cao Ngữ Lam cảm thấy tự khinh chính mình khi có thể thốt lên những lời như thế, nhưng quả thật sự việc rất kỳ lạ, cô còn có thể nghĩ như thế nào được nữa?
Chú chó nhỏ bị cô nhấc hai chân trước lên, nó nhìn cô rồi thè lưỡi thở, tỏ vẻ vô tội.
“Không được giả vờ đáng yêu!” Cao Ngũ Lam nghiêm túc phê bình nó. Cô nhìn thoáng qua, đích thị là giống đực, lẽ nào… Cô sắp bị mớ hỗn loạn này làm cho đầu óc lú lẫn rồi, cô cảm thấy đầu mình đau nhức. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liệu có khả năng xảy ra một điều gì đó hư ảo trong thế giới này không?
Chú chó bị cô nhấc chân lên cảm thấy không thoải mái, bắt đầu kêu ăng ẳng, co người muốn đứng xuống đất.
Cuối cùng Cao Ngữ Lam cũng đầu hàng, được rồi, cô có nghĩ nát đầu cũng không thể nhận ra được chuyện gì đã xảy ra, không bằng việc gì cần làm nên làm ngay. Quân đến thì chặn, nước đến thì đắp đất ngăn. Nếu lát nữa chú chó biến thành một người đàn ông, cô sẽ đánh rồi đuổi ra ngoài.
Suy nghĩ như thế giúp cô được giải tỏa. Cô thả chú chó xuống đất rồi bắt đầu thu dọn phòng. Lúc làm, cô thấy trong phòng khách có hai bãi nước đái chó và một bãi phân chó, điều này khiến cô vô cùng bực bội. Chú chó nhỏ vẫn chạy quanh quẩn quanh chân cô, nhìn thấy thái độ giận dữ của cô khi nhìn mình, nó để lộ vẻ lo lắng rồi lùi xa vài bước.
Cao Ngữ Lam nhìn thấy thế, cô cầm chiếc mắc áo làm tư thế chuẩn bị đánh nó: “Mày, mày, đừng nghĩ rằng bây giờ mày giả vờ đáng yêu như thế tao sẽ không xuống tay, cần biến thành gì thì mau biến đi, xem tao có đánh chết mày không!”
Chú chó nhỏ ngồi trên nền, vẫy đuôi kêu ư ử lấy lòng cô.
Cao Ngữ Lam mắng hai câu, nghĩ lại thấy không có ý nghĩa gì. Cô thu dọn sạch sẽ nhà cửa, tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó ngồi trong phòng khách yên lặng nhìn chú chó.
Một lúc lâu, cô vẫn không nhớ được rốt cuộc chú chó này từ đâu đến. Đầu cô vẫn đau, bụng bắt đầu sôi lên, chú chó nhỏ ngồi bên chân cô nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, cô hiểu, chắc chắn chú chó cũng đói rồi.
Cao Ngữ Lam mở tủ lạnh, thấy chỉ có ba chiếc bánh bao nhân thịt có thể ăn được. Vậy là cô nấu một nồi cháo trắng, hấp lại bánh bao. Lúc cô làm những việc này, chú chó vui mừng chạy quanh chân cô, vẫy đuôi liên tục.
Nguồn :
http://vanvietbooks.wordpress.com/
10:16 SA 21/09/2012
p
phuonglink93
Hóng
457Điểm·1Bài viết
Báo cáo