images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Vụ tai nạn thương tâm và “hành trình” tìm con qua...
Tử hình thằng chó tài xế ác nhân thất đức này đi , tử hình nó đi đừg để cho tụi ác quỷ này sống sót nữa.
08:18 SA 20/01/2010
Góc trao đổi kinh nghiệm cho những bố mẹ kinh...
Chẳng là em mới thất nghiệp, nhưng ý định mở CH Hải Sản thì nung nấu lâu rồi, tranh thủ đang rảnh em muốn mở cửa hàng hs kiểu bình dân thôi. Em sẽ bán thiên về Ngao, Ngán, Cua, Ghẹ, Sò huyết, Tu hài...hạn chế cá. Mặt bằng bàn ghế em có rồi. Em gặp 1 số vấn đề sau mà em mong các Anh/Chị ai có kinh nghiệm chia sẻ cho em với:

1. Nhà em cách HN 10h đi otô vì vậy làm thế nào để việc vận chuyển phải đảm bảo làm sao để hs lên đến nơi vẫn sống? Thường thì hs sẽ sống được bao lâu trong bể ?

2. Khi bảo quản cần trang bị những đồ gì (máy sục khí, bể chứa thiết kế thế nào cho phù hợp..), có cần gửi kèm theo nước biển đi cùng ko?

3. Em chưa có nguồn hàng đảm bảo

Tạm thời em đang có bằng này thắc mắc, mọi người ai đã và đang mở cho em thêm thông tin khác nữa thì tốt qua, em cảm ơn lăm lắm ạ


Nếu chị cần nguồn hàng hải sản , vui lòng PM cho em nhé ( Phúc - 01287766548 ).
11:07 SA 19/01/2010
Em hỏi kinh nghiệm mở cửa hàng Hải Sản !! Gấp!!
Up cho bạn
02:56 CH 17/01/2010
Khi đàn ông đi chợ
Chồng đi chợ cũng có cái hay nhưng thường xuyên mua nhiều hơn định mức :Sick:. Thời buổi liệu cơm gắp mắm này tốt nhất là tự đi chợ cho lành
Nhỡ đâu chồng tơ tình với em bán gà, bán rau, bán cá, bán thịt heo thì biết đâu mà lần :Thinking:

Ai cũng nghĩ được như mẹ này thì đàn ông ở nhà cho khỏe , khỏi phải băn khoăn vì tội " không biết quan tâm giúp đỡ vợ " hehehe ...:p
02:46 CH 17/01/2010
Bé 6 tháng tuổi bị bỏ rơi chỉ nặng 2,5kg cần giúp...
Cho xin số TK người đại diện đi các mẹ ơi...Nhìn thương bé quá....Ôi 1 đứa bé 6 tháng tuổi mà nặng chưa tới 3 kg thì sức khỏe ốm yếu đến cỡ nào..người lớn đau còn biết kêu la cứ đứa trẻ thì chỉ biết khóc...
07:00 CH 15/01/2010
Haiti sau động đất
Làm sao để ủng hộ đây nhỉ ? Mình ở đây chỉ biết cầu nguyện cho nạn nhân , hi vọng oan hồn những người xấu số sẽ được đưa về trời , giảm bớt nỗi đau đớn tột cùng mà họ phải gánh chịu trước khi tử nạn cũng như của những người thân của họ còn ở lại..:Sad: Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất đi người thân yêu...
Vẫn biết sống chết có số cả , nhưng đôi khi mình thấy ÔNG TRỜI quá tàn nhẫn ...
06:16 CH 14/01/2010
Một phụ nữ bị người nhà đày đọa giữa đường
Đày đoạ dã man vì...không thừa nhận con dâu!
(24h) - Nạn nhân bị trói trong những bức ảnh mà bạn đọc đã gởi về được xác định là chị Nguyễn Thị Tố Trinh. Hiện chưa ai biết chị Trinh hiện giờ ở đâu vì chị không có một nơi cư ngụ nhất định.
Cuộc hôn nhân không được thừa nhận

Theo người dân sở tại, 6 năm trước chị Trinh lâm vào hoàn cảnh hết sức khó khăn. Chồng thụ án tù, một mình nuôi con nhỏ. Chị đã gặp ông Trương Huy Thụ (con trai ông Trương Ngọc Tuấn) trong khi làm việc ở một quán ăn tại Bình Thạnh (TP.HCM). Cả hai đến với nhau sống không hôn thú và kết quả có một đứa con chung.
Gia đình ông Tuấn không thừa nhận cuộc hôn nhân này. Quá trình sống chung giữa chị và ông Thụ phát sinh nhiều mâu thuẫn và việc chị đến nhà ông Tuấn là để yêu cầu giải quyết những vướng mắc trong cuộc sống của hai người.
Trở lại sự cố ngày 2/1 vừa qua, chị Nguyễn Thị Ngọc Tuyết, một người dân cư ngụ gần đó thuật lại: “Tôi đang làm việc trong nhà nghe bên ngoài có nhiều tiếng la vội chạy ra thì thấy chị Trinh đang bị cả nhà ông Tuấn xua đuổi. Một người phụ nữ ôm chặt lấy chị Trinh để một người đàn ông khoảng 40 tuổi đấm vào mặt. Sau đó, cả nhà ông Tuấn mỗi người trên tay đều cầm dây áp vào trói chị Trinh. Cháu bé 5 tuổi con chị Trinh đi theo cũng bị vợ ông Tuấn tát vào mặt”.
Chị Trinh bị quẳng ra ngoài đường. Bà con chòm xóm và người đi đường chứng kiến cảnh tượng này đã hết sức bất bình. Có người đã dùng kéo định cắt giây trói, có người vào giải cứu đều gặp phải sự kháng cự quyết liệt của gia đình ông Tuấn.
Thậm chí, con chị Trinh nước mắt giàn giụa chạy đến mở trói cho mẹ nhưng một người cháu gái của ông Tuấn đã chạy đến ôm cháu lại, đánh vào mặt cháu rồi ôm cháu ngồi đè lên người chị Trinh. Trong khi cách đó không xa, trên chiếc xe nôi một cháu gái chưa tròn năm là con của chị Trinh và ông Thụ, là giọt máu của dòng họ ông Tuấn đang tím tái người vì khóc. “Tất cả đều dửng dưng không hề có một cử chỉ thương hại nào mặc dù đứa bé vốn vô tội ”- chị Tuyết cho biết.
Không ai đồng tình với hành vi thiếu tính người như thế!
Bà Phạm Thị Kim Thanh, Tổ trưởng tổ dân phố 77 cho biết từ năm 2008 đến nay chị Trinh đã nhiều lần đến nhà ông Tuấn quấy rối gây mất trật tự công cộng.
Ngày 7/12/2009, chi Trinh lại đến và gia đình ông Tuấn đã một lần trói và đánh chị. Khi công an đến, chị được cởi trói và chính bà là người đã đưa chị Trinh lên công an phường để lấy lời khai. Trên đường đi bà có hỏi nguyên nhân vì sao cứ đến gây rối tại địa phương thì chị Trinh cho biết lúc chị và ông Thụ ở Bình Thạnh thì người nhà ông Tuấn đến đánh đập chị đến nỗi hư thai.
Bà Thanh cho biết thêm, bà con trong khu phố không ai đồng tình trước cách cư xử không còn tính người của gia đình ông Tuấn. Việc chị Trinh đến nhà gây rối mất trật tự công cộng trong đó trách nhiệm của địa phương và của ông Tuấn là rất lớn.
Sự việc chỉ là chuyện nội bộ của một gia đình nhưng kéo dài đã nhiều năm mà không được người trong cuộc và chính quyền có biện pháp giải quyết đến nơi đến chốn nên cứ kéo dài mãi.
Trao đổi với PV, bà Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, Phó chủ tịch Hội liên hiệp Phụ nữ TP.HCM cho biết: vụ việc trên xuất phát từ nguyên nhân về quan hệ tình cảm giữa chị và một người trong gia đình ông Tuấn, sự việc đáng tiếc xảy ra cũng có nguyên nhân thuộc về phía người được coi là nạn nhân trong vụ việc. Bà cho biết cấp cơ sở sẽ sẽ theo dõi, phối hợp cùng cơ quan chức năng địa phương đưa ra các biện pháp giải quyết phù hợp.
Luật sư Trương Thị Hòa, Đoàn Luật sư TP.HCM:
Luật sư Trương Thị Hòa

Bất cứ lý do nào thì cũng là phạm luật!
Dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì hành vi trói tay chân chị Trinh bỏ ra ngoài đường vẫn là hành vi trái pháp luật. Hành vi đó xúc phạm thân thể, danh dự của nạn nhân, có dấu hiệu vi phạm tội “cố ý gây thương tích hay gây tổn hại sức khỏe cho người khác”.
Tuy nhiên, cơ quan điều tra cần điều tra, làm rõ sự việc trên mới có thể đưa ra kết luận chính xác, nếu cần thiết chị Trinh có thể đi giám định sức khỏe, tinh thần để có căn cứ xử lý phù hợp. Căn cứ vào mức độ vi phạm và hậu quả xảy ra mà vụ việc sẽ được xử lý hành chính hay truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng trong mọi trường hợp, chị Trinh đều có quyền khởi kiện yêu cầu bồi thường dân sự về phần thiệt hại danh dự, nhân phẩm do hành vi trên gây ra.
06:03 CH 07/01/2010
Nhật kí của một đứa bé không bao giờ chào đời..
Trung Thu Pleiku

Nghĩa trang Đồng Nhi Pléiku

Tết Trung Thu Đinh Hợi (25/9/2007)

THƯ GỬI MẸ

Kính thưa Mẹ!

Mặc dù con không biết mẹ là ai, vì con chưa một lần được thấy mặt mẹ! Nhưng con vẫn gọi người đã cưu mang con trong dạ một thời, là mẹ. Bởi, cho dù là con vật, nó cũng có mẹ, có con!

Nhưng, từ xưa đến nay, không có con vật mẹ nào quyết định giết con mình, không cho nó được chào đời. Còn mẹ, mẹ đã cưu mang con đến 7- 8 tháng mà còn quyết định mướn người giết con!

Từ khi biết mẹ toan tính phá thai, khi đó con được khoảng 3 - 4 tháng. Biết mình sắp bị giết, con lo sợ lắm, con đau buồn lắm, luôn khóc than cho số phận suốt... mấy tháng trời!

Con muốn gào thét thật lớn, van xin thật to: "Mẹ ơi! Mẹ nỡ lòng nào giết con, đứa con bé bỏng đang lớn dần lên trong dạ mẹ. Đứa con có trái tim cùng nhịp đập với trái tim mẹ! Máu mẹ đang chảy vào cơ thể con để nuôi con sống! Sao mẹ lại định giết con? Mẹ đừng giết con tội nghiệp! Con tội tình gì mẹ ơi! Con chắp hai tay, lạy mẹ trăm ngàn lạy, xin mẹ để cho con được sinh ra, được sống, được làm người.Con quyết suốt đời yêu thương và đáp đền ơn mẹ!"

Nhưng chưa biết nói làm sao con nói được! Con vô phương, yếu ớt, bất lực, lo sợ từng ngày, từng phút... cho đến ngày Tết trẻ con được vui chơi dưới ánh trăng rằm, thì mẹ đã quyết định mang con đến
"
Lò sát sinh Thai Nhi"!

Thế là hết! Người ta giết con trong dạ mẹ - một cách lạnh lùng!... không chút xót xa!... không tí thương tiếc! - Như một
"đồ tể"
lành nghề - chuyên giết thai nhi như giết súc vật! Xong việc, họ đã khoan khoái nhận tiền công, như người làm thuê giết mổ heo, chó, gà, vịt, trâu bò...!

Ôi! Đối với con vật, có đôi lúc, người ta còn động lòng trắc ẩn khi: cắt cổ một con gà, đập chết một con chó, mổ thịt một con bò đã nuôi lâu ngày! Còn con, là con người, sao không được như thế? Mạng sống của con không bằng mạng sống của con bò, con chó, con gà... ư?

Khi giết rồi, lôi xác con ra không được, vì con đã quá lớn! Nên họ dùng một cái kềm, có 4 cái mấu nhọn, đưa vào tử cung của mẹ - người giết con - một cách chuyên nghiệp, đã lựa thế cho mấu vào đầu con, một bên 2 mấu... siết thật chặt, móc thật sâu... óc não con vọt ra, trắng hếu, nhầy nhụa... họ mới kéo con ra được!!!

Con đã chết rồi, không còn cảm giác gì. Nhưng, chắc lúc đó mẹ đau đớn khủng khiếp lắm? Chắc mẹ oằn người lên, hai tay níu chặt mép bàn sinh, rên rỉ, mặt mẹ tím tái, hai dòng lệ trào tuôn, thân thể mẹ ướt sủng mồ hôi và cả máu nữa! Làm sao mẹ quên được cái giờ phút hãi hùng ấy, mặc dù đến nay đã 3 năm rồi?

Sau đó mẹ lai thuê người đem xác con đi chôn. Khi đem đến Nghĩa Trang Đồng Nhi Pléiku, họ đâu có chôn, mà trao cho người khác chôn con ! (Lại một loại lương tâm bán rẻ hơn lương thực!)

Nhờ lòng từ bi của nhóm người đi viếng Nghĩa Trang Đồng Nhi dịp Tết Trung Thu năm ấy, họ đã mua quách về tẩn liệm, chôn con và xây mộ đẹp lắm! Trên mộ con được ghi:
"Cháu Trung Thu - Pleiku"

Ngày Trung Thu năm 2004, cũng có một thai nhi bị giết chết. Con còn nhớ rất rõ - nhìn khiếp lắm mẹ ơi! - Bạn ấy bị cắt nát, bỏ trong một cái bao nilon máu me đỏ lòm, lầy nhầy... nhìn giống như một mớ thịt bằm để chuẩn bị nấu cho heo, vất cho chó - Trước đây, trong thời kỳ thực phẩm khan hiếm, có những người đã mang về từ phòng phá thai mỗi ngày cả "xô", để nuôi lợn cho chóng lớn! - Bởi thế nên không biết bạn là trai hay là gái? Bạn được mang đến nghĩa trang chung một thùng giấy với con, và cũng được nhóm người có lòng bác ái nói trên, mai táng chu đáo, xây mộ sát bên con, bạn được ghi tên trên mộ là:
"Vinh Sơn".

Từ đó đến nay, chúng con là bạn của nhau, vui buồn có nhau, an ủi nhau trong cảnh quạnh quẽ, cô đơn, sưởi ấm nhau trong đêm đông mưa giầm, gió lạnh!

Chúng con thương nhau lắm, bởi cũng đã chết oan ức, tức tưởi giống nhau. Thỉnh thoảng bạn Vinh Sơn nhớ lại cái chết của mình và khóc than thảm thiết, vì bạn bị giết còn tàn nhẫn hơn con nhiều: cơ thể bạn không còn nguyên vẹn hình hài! Mỗi lần như thế con chẳng biết an ủi bạn thế nào, chỉ biết cùng khóc với bạn, khóc thật nhiều, khóc thật lâu, để chia sẻ niềm đau của người bạn "xấu số hơn con", vì dù gì, thì con cũng là một đứa
"con trai nguyên xi!"

Mẹ ơi! Nếu mẹ không huỷ hoại con, thì năm nay - Trung thu này - con tròn 3 tuổi. Chắc con cũng được mặc quần áo mới, có mũ giày mới, tay xách đèn ông sao đẹp, đi xem múa lân với bạn bè, lại còn được ăn bánh Trung thu nữa! Con còn hát cho mẹ nghe: "Cháu lên ba... cháu đi mẫu giáo..." khi con tung tăng nhảy chân sáo, nắm tay mẹ dắt con đến trường. Nhưng điều ấy sẽ không còn bao giờ xảy ra nữa! Vì mẹ đã giết chết con rồi! Mẹ ơi!

Mẹ đã thấy ảnh của con chưa? Ảnh
"Cháu Trung Thu- Pleiku"
đấy! Mẹ nhìn kỹ xem, vì con bị lôi ra bằng cái kềm, nên đầu con bị hằn sâu đến 4 lỗ... nhưng nhìn cũng đẹp trai, to con lắm phải không mẹ?

Mẹ biết không? Có rất nhiều người rất xúc động, đã không sao giữ cho lệ khỏi trào tuôn khi nhìn ảnh con: mình không mảnh vải, nằm trần trụi trên tờ giấy báo, như đưa hai bàn tay nhỏ xíu chới với níu mấy ngón tay của "một ngưòi" mà con được biết, đó là bàn tay của một Linh mục có lòng từ tâm, ở Pleiku, chuyên lo xây mộ cho các thai nhi bị giết; như van xin: "Hãy thương con, cho con một nấm mộ, nhỏ thôi! Xin đừng để thân xác con lạnh lẽo, bị phơi nắng dầm mưa, bị làm mồi cho mèo tha, chó xé tội nghiệp!". Con bị chết tức tưởi lắm người ơi!...

Con nổi tiếng lắm đó mẹ ơi! Có người đã làm thơ, phổ nhạc như để than khóc cho cái chết của con! Ai nghe hát bài
"
Lời cầu xin của con"
do Ngọc Quang sáng tác (ngay đêm Trung thu năm ấy) đều xúc động - nhất là giới trẻ - không cầm được nước mắt! Và cũng nhờ đó mà có nhiều em bé đã được cứu sống! Khi người mẹ - đa số là các bà mẹ trẻ, có khi còn ở tuổi vị thành niên - đang mang con trong dạ cũng định giết bỏ nó - như mẹ cách đây 3 năm - đã khóc nức nở, khi nhìn ảnh của con, và quyết định giữ con mình lại, dù phải trả bất cứ giá nào!

Mẹ ơi! Không biết 3 năm qua, mẹ còn giết thêm đứa em nào của con nữa không?! Con nghe nói có những bà mẹ đã huỷ hoại lên tiếp đến 3, 4 đứa con mình mà không thương tiếc, không ân hận xót xa, bởi đã quá quen với việc ác này rồi!

Ôi mỉa mai cay đắng! Ôi thế thái nhân tình!

Mẹ biết không, hơn 5.000 em bé, tại Nghĩa Trang Đồng Nhi Pleiku này. Còn tại
"Nghĩa Trang Không Bia Mộ"
ở núi Hòn Thơm Nha Trang, cũng chôn cất hơn 5.000 thai nhi bị giết, và còn nhiều nơi khác nữa: Sài Gòn, Huế, Đà Nẵng, Buôn Ma Thuột, đường đèo Qui Hoà Qui Nhơn... Thân xác non nớt của chúng con tuy đã tan nát gần hết rồi! Nhưng phần
"Anh linh"
của chúng con, ai huỷ diệt được!? Con người đâu chỉ có thân xác vật chất mà thôi, như con chó, con bò chết là hết!, nếu chết là hết, sao người ta sợ chết và sợ người chết hả mẹ?! Sao đứng gần xác con chó, con bò chết chẳng ai sợ cả? Chắc bởi con người còn có cái
"phần không chết"
,
và người ta sợ cái phần
"Anh linh không chết"
đó mẹ ơi!?

Nhất định là như thế, nếu không, tại sao mỗi năm, cứ đến ngày 27/7, người ta tổ chức đến nghĩa trang Liệt sĩ, để thăm viếng ,để truy điệu "Anh Linh các chiến sĩ"???

Nghĩa cử tưởng nhớ anh linh các chiến sĩ, thật đáng trân trọng vì tự nó đã nói lên một chân lý không thể chối cãi được, đó là: khi chết đi, phần thân xác ai cũng như ai, sẽ tanh hôi thối rữa, mục nát và trở về tro bụi như nhau. Nhưng phần anh linh vẫn còn tồn tại mãi mãi...Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất có lý khi đã tin, đã làm thơ, đã phổ nhạc, đã say sưa hát và nhiều người cùng hát lên say sưa :
"Người chết nối linh thiêng vào đời... "
Nếu chết là hết, thì lấy gì nối linh thiêng vào đời?"...

Một lần nữa, con xin lặp lại với mẹ:
"Chết không phải là hết"
.
Cho nên một ngày nào đó, chúng con sẽ gặp lại những người đã giết hại chúng con một cách tàn nhẫn, vô nhân đạo và vô... lý đó!

Giết người vô tội - mà kẻ bị giết như chúng con, không nói được tiếng van xin hay phản đối, không có một phương tiện nào để tự vệ, không được luật pháp chở che - là một loại tộí ác
"Trời không dung Đất không tha"!
Cho dù những kẻ đó không "thừa nhận có Trời!" Cũng không sao tránh khỏi
"lưới Trời lồng lộng"
và
"án Trời"
rất công minh đâu! Họ đã từng lý luận để tự bào chữa: "Tôi không làm thì cũng có người khác làm mà. Họ còn nói: "Sở dĩ con chó, con bò...nó không chủ trương, không giết con còn trong dạ, vì nó không có trí khôn, không biết tính toán cho tương lai", "đồ ngu như bò", "đồ chó má" biết gì!?

Theo con nghĩ: nếu con người - về vấn đề phá thai này thôi - cũng
"không - khôn"
như con vật! thì chúng con đã được bảo vệ, được sinh ra, được cất tiếng khóc chào đời và được sống, như vốn chúng con có quyền được sống, được làm người như mọi người !

Tại sao con người lại chủ trương cướp mất cái
"quyền sống"
mà Ông Trời đã ban cho chúng con?

Mẹ ơi! Con không biết vì lý do nào mẹ đã phải huỷ diệt con? Bị cha con bỏ rơi? Bị gia đình xua đuổi? Vì không đủ ăn? Vì sợ mất chức mất quyền, mất ghế, mất việc? Sợ mất danh thơm tiếng tốt ? Sợ mất tiêu chuẩn để được hưởng quyền lợi??

Hôm nay nhân ngày giỗ 3 năm của con. 2004 - Trung Thu - 2007 - Con thương nhớ mẹ quá nên viết thư này gửi mẹ đây. Không biết bây giờ mẹ con đang ở đâu? Mẹ có được cha con nhìn nhận, yêu thương? Có được gia đình tha thứ? Có được ấm no hạnh phúc, được danh thơm tiếng tốt, được chức quyền địa vị... vì việc mẹ đã huỷ bỏ con không? Hay vẫn bị cha con bỏ rơi, bị gia đình từ chối, vẫn lầm than vất vả, vẫn cơ cực đói nghèo... và vô cùng ân hận, khổ đau? Thế thì việc giết bỏ con đã đem lại điều gì, như mẹ mong muốn? Con thương mẹ quá! Thương mẹ của con nhiều! Con đã tha thứ và luôn tha thứ cho mẹ !

Mẹ ơi! Thôi đừng khóc nữa ! Dù khóc cạn nước mắt, khóc suốt cả cuộc đời, mẹ cũng không làm con sống lại được nữa rồi!

Giờ đây, để vơi đi phần nào nỗi khổ đau trong lòng mẹ, để chuộc lại lỗi lầm , mẹ hãy quyết tâm không tái phạm, và tìm mọi cách ngăn chặn hành động ác nhân này. Hãy nói cho người khác biết kinh nghiệm đớn đau trên thân thể, sự nguy hiểm đến tính mạng khi phá thai, và nhất là nỗi dằn vặt, lo sợ, đau khổ trong lòng mà mẹ phải chịu đựng từ ngày phá thai đến nay. Mẹ hãy giúp đỡ, khuyên lơn các cô gái lỡ dại, đừng phá huỷ con mình, và tìm cách giúp đỡ họ cho đến ngày sinh nở. Có khi còn phải tìm nơi nuôi giúp con họ, nếu họ lại muốn bỏ rơi con mình.!

Làm được như thế mẹ sẽ lấy lại được sự thoải mái tâm hồn, sẽ không còn lo âu sợ sệt như xưa nay nữa. Con hy vọng mẹ lại có được
"Nụ cười nở trên môi"
!

Kính chào và hẹn gặp lại mẹ một ngày rất gần đây thôi! Vì cuộc sống này có là bao. Cho dù sống đến 100 năm đi nữa, thì cũng qua nhanh lắm mẹ ơi!


Nghĩa trang đồng nhi Pleiku

Qua tìm hiểu, được biết, Nghĩa trang đồng nhi có từ năm 1990, nằm trong phần đất của Nghĩa trang TP Pleiku. Một số tín đồ Công giáo, Phật giáo ở TP Pleku đã lập một trang thờ.
Trước khi bước vào ngôi nhà thờ, đập vào mắt chúng ta dòng chữ xót xa....

Và lời tri ân nghẹn ngào trên bia đá.
"tập thể đồng nhi"
Khó mà nói hết cảm xúc khi tôi đọc những dòng chữ này... cũng chẳng biết nói gì!

Hai cây xương rồng trồng ở trước trang thờ hiện hữu chi chít những chứng tích buồn, đầy trên lá như: "Cầu chúc cho bố ** chấp nhận tình yêu của mình"; "Chúc Q. có được tình yêu mới"; "** nhớ con"... Và còn nhiều những tờ giấy ghi những nội dung tương tự như vậy bị mưa nắng làm cho phai mờ vết mực.
06:29 CH 06/01/2010
Nhật kí của một đứa bé không bao giờ chào đời..
Là một sinh viên Y Khoa, tôi chưa bao giờ biết xúc động day dứt trước những cảnh nạo út thai đang diễn ra liên tục và hàng ngày tại những bệnh viện mà chúng tôi đến thực tập. Nhưng từ ngày biết đến chương trình Bảo Vệ Sự Sống, tôi thật sự rùng mình khi nghĩ đến những hành động mà tôi đã làm trong những năm qua.
Năm trước, tôi được phân thực tập tại một bệnh viện phụ sản lớn nhất nhì nước (nằm trên đường Đê La Thành). Vì thời gian thực tập rất ngắn, khoảng 10 tuần cho 8 chuyên khoa nên phải học thật tích cực mới nắm được hết kiến thức của từng khoa. Khi chuyển đến khoa nạo hút, chỉ tiêu của chúng tôi là phải xem tận mắt và phụ tận tay cho được việc hút nạo ít nhất là 2 ca (hai thai nhi !). Vì đó là một bài học vừa lý thuyết vừa thực hành để thi học phần. Và để thi cho tốt, tôi đã năng nổ tìm mọi cách làm cho được việc nạo hút thai đó...

Lúc đó tôi không hề biết công việc này là một tội ác, mà chỉ nghĩ thuần túy là một bài học chuyên môn Y Khoa được dạy đàng hoàng trong một trường đại học nổi tiếng ở HN. Vì thế tôi đã rất thản nhiên vô tâm, không cần biết sản phụ nghĩ gì, không hình dung ra được mình đang dứt bỏ sự sống của một thai nhi có trái tim đang đập nhẹ nhàng, đều đặn theo nhịp tim của mẹ nó.

Tôi còn nhớ người mẹ thai nhi hôm ấy còn trẻ lắm, chỉ mới khoảng 18 tuổi, nét mặt ngây thơ bước vào phòng hút thai, cô bé ngơ ngác một thoáng rồi cúi gầm mặt xuống trước ánh mắt nhìn khinh chê và những lời nói xúc phạm nặng nề của các bác sĩ, y tá và hộ lý. Cô bé sợ sệt hỏi:
"
Em phải nằm ở đâu ạ
?"
Chị y tá trả lời cộc lốc:
"
Qua bên kia
!"


Cô bé trèo lên giường, nằm xuống với hai bàn tay nắm chặt chiếc áo váy của bệnh viện mới cho mượn, mắt nhắm nghiền lại, lâu lâu mở ra nhìn xem có ai đứng cạnh động viên và an ủi mình không. Nhưng quanh quẩn toàn là những chiếc áo trắng đang bận rộn với việc chuẩn bị các dụng cụ hút thai, không ai thèm để ý tới em. Giật mình vì câu hỏi bất ngờ của vị bác sĩ:
"
Thai mấy tuần
?"
Em rụt rè nhỏ nhẹ đáp lại:
"
Dạ tám tuần..
."
Bác sĩ lại sẵng giọng:
"C
ố gắng chịu đựng chút nghe chưa
?"
Câu nói như một sự khởi đầu cho một cơn đau.

Khi những que inox tiệt trùng lạnh tanh được ấn vào để nong rộng cổ tử cung, cô bé thấy đau nên gồng mình ưỡn mông lên, thế là bác sĩ tuôn ra một trận mắng xối xả:
"
Có nằm im không, tôi khỏi hút đó, có gan làm thì... có gan chịu chớ !"

Tôi biết em đau lắm, đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng tôi không thể dừng tay để tìm lời an ủi em được vì đang còn bận rộn mải mê với việc đặt ống hút vào tử cung của em. Bật công tắc lên, tiếng máy hút xình xịch, tôi nhìn thấy trôi trong ống hút là từng mảnh thân thể của thai nhi. Người mẹ trẻ đau, thai nhi cũng đau, và những người trong phòng cũng đâm ra thoáng một chút trầm tư, không còn ồn ào như trước, chắc họ cũng hiểu họ đang làm gì.

Từng mảnh thịt đỏ hồng của cháu bé tám tuần tuổi cứ dần dần bị hút tọt vào trong một chiếc bình. Quái lạ, sao lúc ấy tôi lại vẫn lạnh lùng thản nhiên đến thế nhỉ ? Thậm chí tôi còn thấy háo hức vui mừng vì mình đã hút ra thành công một thai nhi. Riêng cô bé thì cứ chốc chốc lại nhổm lên nhổm xuống kêu la: "Đau quá chị ơi !" Vẫn không một ai màng quan tâm tới lời van nài đó.

Thế rồi mọi sự cũng kết thúc, em vẫn còn đang đau đớn lắm, đã phải ngồi dậy tự mặc quần áo, và đi tới chiếc xe lăn với dáng người uể oải thểu não. Tôi nghĩ thầm trong đầu:
"
Cô bé này cũng giỏi đấy chứ, đau thế mà còn đi nổi". Tôi và mọi người lại bình tâm quay trở về với công việc chuẩn bị cập rập cho một ca nạo thai kế tiếp. Bên ngoài những người ngồi chờ để "được" nạo hút thai vẫn còn đông lắm...


Trong những năm qua, tôi sung sướng và tự hào với những thành tích học tập cùng với những học bổng tiên tiến bao nhiêu thì giờ đây, chỉ hai tháng nay, tôi thấy luôn đau khổ, dày vò, và tuyệt vọng bấy nhiêu sau khi biết đến chương trình Bảo Vệ Sự Sống. Những tội lỗi này tôi có xoá sạch được không ? Chúa sẽ thứ tha cho tôi, nhưng còn chính tôi, tôi có thể tha thứ cho mình được không ? Tại sao công việc này, đối với thai phụ lẫn nhân viên y tế, đều làm cho cả hai bên đau khổ mà nó lại vẫn cứ được nhiều người chấp nhận nhỉ ?

Rồi sẽ tới ngày tôi và các bạn sinh viên Y khoa sẽ trở thành các bác sĩ chuyên khoa sản, riêng tôi sẽ phải hành xử trong nghề nghiệp của mình như thế nào đây ?




Có lẽ tôi shock nhất là bức hình cuối cùng này , 1 thai nhi 4 tháng rưỡi bị phá bằng cách đốt bằng dung dịch chứa hàm lượng muối . Đáng tiếc 1 điểu là ở nhiều nước tình trạng phá thai dưới 9 tháng vẫn là hợp pháp ....



Khi tham gia tập huấn sức khoẻ sinh sản vị thành niên ở cộng đồng, tôi hay nêu định nghĩa một cách mộc mạc cho nhóm trẻ em chưa ngoan, thiếu sự giáo dục của gia đình và nhà trường.Thai là gì? Cái thai là kết tinh của 1
tình yêu
nồng nàn ( hoặc chớp nhoáng ) giữa 2 người khác giới !
Ah, nếu nó là của vợ chồng người ta thì ko nói gì nhưng nó lại là
thai ngoài ý muốn
, tức là phê quá...làm tới luôn chứ không muốn cái tình yêu của mình "đơm hoa kết trái"

Khi mà đã
xong việc
giữa 2 người ( việc gì đó thì ai cũng biết,nếu ai không biết thì giở từ điển ra tra ! ) thì lúc đó (
đa phần là con gái)
mới hoảng lên , chạy ra ngoài tiệm thuốc tây mà mua que thử thai về coi thử ( thường là mua thuốc uống
tránh thai cấp tốc
, nhưg loại này không tốt cho sức khoẻ đâu nhá ! Có uống thì uống vừa vừa thôi, tối đa 4 viên/tháng )
Và khi người con gái thấy
Vầng trăng khuyết
....biết mình đã có thai thì phải đi giải quyết cái hậu quả kia

Nếu gặp mấy thằng con trai
khốn nạn
thì : "Em à, thử nhớ lại coi xem cái thai đó có phải của anh không???? (hay của thằng nào)

Mấy anh
đàng hoàng thêm tí
nữa thì....em đi xử lý nó đi ! Anh đi quay tiền (hoặc về xin ông bà già tiền xử lý, nếu không xin được thì...đi ăn cướp-như Báo Anh Ninh Thủ Đô đã đưa tin!)

Còn mấy anh
có trách nhiệm
hoặc
yêu thật sự
thì sẽ chấp nhận hậu quả lỡ trớn kia !

Nhưng, điều đáng nói ở đây ko phải là về mấy anh chàng họ Sở hay là Gentlemen kia, mà là vấn đề đang rất nhức nhối hiện nay ! Nạo phá thai ! độ tuổi nạo phá thai
ngày càng trẻ hoá
, con số nạo phá thai ở độ tuổi từ 13-16 tuổi
ngày càng nhiều
!

Các teen đều chỉ biết là, mình bước vào bàn tiép đón, đăng ký họ tên, tuổi ( chả teen nào mà dám khai thật tuổi mình cả ), xong việc, trả tiền và
trả nợ tình xa
kia rồi....JUVENTÚT!

Không đơn giản như vậy đâu em gái ạ (và cả mấy thằng con trai nữa) ! Nó phức tạp hơn nhiều, nó để lại nỗi đau về thể xác mà còn cả tinh thần (nếu không muốn nói là kẻ thất đức). Ngoài ra, việc nạo hút thai còn là 1 trong những nguyên nhân gây vô sinh (các bạn cứ hình dung, niêm mạc tử cung nhăn nheo như vỏ 1 quả mướp đắng, các nếp nhăn chính là chỗ cho hợp tử đậu và bám rễ, nếu NẠO đi tức là lớp niêm mạc nhăn nheo của tử cung mòn đi, về sau, khi muốn có con thì hợp tử k còn chỗ để đậu nữa>>>rơi xuống, tức là sảy thai đó, rồi việc nạo sót có thể gây nhiều biến chứng nguy hiểm khác đe doạ đến tính mạng. Túm lại là, nếu phút bốc đồng kia ập đến trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng phải áp dụng một trong các cách quan hệ tình dục an toàn (như dùng BCS chẳng hạn, chứ đừng như Vàng Anh-đầu đội trời, chân đi ĐẤT nhé) để phòng
tránh mang thai ngoài ý muốn.









06:27 CH 06/01/2010
Chưa lúc nào nghèo như lúc này!
muốn có tiền thì phải đi buôn thôi các mẹ ơi...." phi thương bất phú " nhiều khi cũng chả sai. Tết đến rồi đấy...mà buôn khéo thì lấy vốn người ta mà làm vốn của mình vậy.
09:45 SA 06/01/2010
tìm nhà cung cấp cho nhà hàng
Nếu chị cần hải sản tươi sống ( tôm hùm , bào ngư , cá mú , chình , ốc sò biển ,nhím biển , ốc hương, hải sâm ...) thì call em nhé. - 01287766548
09:22 SA 06/01/2010
Kinh doanh gì trong dịp tết nguyên đán???
nhà em thì chuyên phân phối hải sản tươi sống ( tôm hùm , cá mú , bào ngư , cá mặt quỷ , tôm mũ ni , chình biển ...) cho các nhà hàng hải sản. Em nghĩ mặt hàng hải sản tươi sống rất chạy hàng trong dịp Tết khi mà mọi người đều ngán thực phẩm Tết đấy ạ.
07:03 CH 05/01/2010
Nam giới có thể mang thai, sinh con như phụ nữ?
ối, đau bụng, chỉ mới là 1 trường hợp ngẫu nhiên thôi đã phán việc đàn ông có thai rùi :Drooling:

Nói tóm lại đây là việc ko thể xảy ra .....:Donttella:
08:45 SA 05/01/2010
Bé gái 7 tháng tuổi chết thảm dưới tay ông nội
em thì em chỉ muốn băm vằm lão già thú vật ấy thôi chứ chả cần nói năng gì nữa , có phải con người đâu mà còn phải nói lý lẽ...:Sigh:
04:39 CH 04/01/2010
Nam giới có thể mang thai, sinh con như phụ nữ?
các mẹ cho em hỏi nhé : thế đàn ông mang bầu thì đẻ ở chỗ nào ? lấy sữa đâu mà cho con bú ? lấy ti đâu mà cho con sờ hàng đêm ? :Sigh:
và không ai thích lên bàn mổ đâu nhé.:Thinking:
04:25 CH 04/01/2010
Mua tôm hùm ở đâu đúng giá và chất lượng đảm bảo
Hôm qua đi Metro em thấy tôm hùm có 891k/kg đang bơi ỏm tỏi trong lồng kính :D
Phòng em hôm nọ đi liên hoan ở Vân Anh - Tô Hiến Thành hứng chí gọi 2 con tôm hùm, nó chém đẹp 1700k/kg. Ăn xong xót hết cả ruột. Món nướng thì còn sống, nấu cháo thì em cứ băn khoăn không biết có phải tôm hùm nó không có gạch không mà sao cháo lại trắng ởn. Ngon nhất là gạch thì chả thấy đâu. :Sad:

Theo mình nghĩ thì tôm không gạch rồi bạn ạ, mà tôm đem nấu cháo có thể là tôm sống , cũng có thể là tôm chết cấp đông nhưng bạn phải mua với giá hàng sống. VD tôm sống hiện nay bên mình bỏ sỉ là là 780.000 đ/ kg thì hàng đông chỉ có 350.000 đ/ kg thôi. Tôm hùm gì mà đến 1.700.000 đ/ kg vậy , đắt quá..:Sick:
08:24 SA 04/01/2010
Mua tôm hùm ở đâu đúng giá và chất lượng đảm bảo
Nếu là tôm hùm bông tươi sống thì vui lòng PM cho mình nhé , nhà mình có nuôi tôm .


05:02 CH 03/01/2010
Hoa Hậu Thế Giới 2010 vẫn diễn ra tại Nha Trang.
:)) em thì chẳng quan tâm hoa hậu gì cả, qua mấy cái vụ "hoa hậu tiền" là em sợ rồi.

Nhưng đó là ở một vài cuộc thi HH ở VN thôi bạn ạ , còn đây là Miss World nên ko có những chuyện như thế đâu.......:LoveStruc:
04:26 CH 02/01/2010
Bố dượng hành hạ con riêng của vợ đến chết
Mình căm phẫn nhất là phường hành hạ , bức tử trẻ con...Thử nghĩ những phút giây cuối cùng trong đời em trước khi đối diện với các chết đau đớn , hoảng sợ và tuyệt vọng tột cùng là như thế nào , chắc mỗi người trong chúng ta đều tự cảm nhận được..:Sad:
Cái ngữ này mà giao cho các mẹ thì ...:Nottalkin:
12:18 CH 02/01/2010
Chồng đòi hỏi nhiều
có vẻ quý bà quan tâm đến vấn đề này hơn là các quý ông...toàn là thấy các mẹ , các chị..^^
04:11 CH 01/01/2010
p
phucbaby2002
Bắt chuyện
1kĐiểm·5Bài viết
Báo cáo