Vậy lý do để bạn ủng hộ chính sách của Trump cấm người đạo Hồi nhập cảnh là gì ? Nếu như vì vấn đề kinh tế hay gì đó thì mình nghĩ còn có cơ sở để tranh luận, và bạn có thể tìm số liệu, dẫn chứng cụ thể để thuyết phục mình. Còn nếu bạn ủng hộ lệnh cấm người Hồi giáo vì cho rằng 1 vài người đạo Hồi khủng bố nên nước Mỹ được quyền cấm hoàn toàn để đảm bảo an toàn và quyền lợi thì mình xin trích dẫn lại :
Nhìn từ góc đó thì sao hả bạn :) Trong 5 triệu người di dân, có bao nhiêu người tham gia khủng bố. 1 vài người khủng bố là những người theo đạo Hồi đều khủng bố ???Một vài ví dụ nho nhỏ nhé:- Người Việt ở Anh trồng cần sa => dân Việt Nam toàn trồng cần sa => chính phủ Anh nên cấm luôn người Việt- Phụ nữ Việt qua Singapore, Thái bán dâm => gái Việt Nam toàn bán dâm => chính phủ Sing, Thái nên cấm luôn gái Việt nhập cảnh
Thực tình tôi đã gặp nhiều chuyện. Đáng kể nhất là suốt thời gian vừa rồi vợ tôi bận công việc không thể đón con cuối tuần như thường lệ. Và như vậy tôi rơi vào hoàn cảnh có lẽ không khác lắm hoàn cảnh của những người làm mẹ đơn thân hoặc những người vợ có chồng vô trách nhiệm bỏ bê ra đình.
Nhưng tôi vẫn "ổn". Ổn để trong ngoặc kép vì thực ra tôi không nhớ nổi thế nào mới là không ổn. Đã lâu rồi hoàn cảnh, cho dù tồi tệ như thế nào, cũng không còn tác động được lên tâm trí tôi nữa. Tôi biết tôi lúc này hay lúc khác có thể vô ý rơi vào một hoàn cảnh nào đó, một hoàn cảnh bản thân không quyết định được. Nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hay chán chường đau khổ, cái đó hoàn toàn là lựa chọn, là quyết định của riêng tôi.
Vậy nên thành thực mà nói, cho dù khá yêu con, tôi vẫn sẽ thú nhận một cuối tuần lý tưởng đối với tôi sẽ thiên về nghỉ ngơi, thư giãn, hoàn thành nốt vài thứ cá nhân trong tuần bận rộn chưa làm được ... chứ hoàn toàn không phải căng sức ra trông mấy thằng nghịch như giặc. Nhưng đấy là khi tôi có lựa chọn. Còn khi lựa chọn không còn thì tôi cũng chẳng thừa hơi mà cảm thấy buồn chán, tiếc nuối hay ganh tị. Tôi sẽ ngay lập tức nghĩ "Thật tuyệt vời vì đã lâu rồi mấy bố con không ở bên nhau vào cuối tuần. Chúng ta có thể cùng nấu ăn, cùng tổ chức các hoạt động chung, cùng nằm xem một bộ phim. Tôi sẽ có thêm thời gian rà soát lại bài vở cho mấy ông con ..." Và như thế tôi lại cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất thế gian.
Tôi mày mò thử làm những món ăn Việt Nam, những thứ tương đối cầu kỳ bình thường trong tuần tôi không bao giờ có đủ thời gian để thực hiện. Phở, bún riêu, bún ốc ... đủ cả. Tôi còn khiến tất cả những người biết tôi phải bật cười vì nuôi thêm một con chó. Nhưng tôi biết nuôi động vật là một bài học vô cùng quý giá với trẻ con để chúng có thể tự nhận biết và phát triển bản thân. Tôi có thể chịu vất vả hơn một chút chứ không có quyền tước đi cơ hội đấy của các con.
Tôi có đọc những ca thán của các bạn trên này về cuộc sống vất vả. Nhưng tôi hiểu các bạn thấy mệt mỏi không phải vì các bạn yếu ớt. Các bạn mệt mỏi vì những suy nghĩ tiêu cực. Vì các bạn cảm thấy mình không khác osin, vì chồng lười biếng, vì hàng xóm up ảnh đi chơi trên face trong khi các bạn vo gạo nấu cơm, vì các bạn coi việc nhà là công việc hạ đẳng và cảm thấy mình thấp kém khi phải làm nó ...
Các con tôi chưa từng thấy tôi than thở, chưa bao giờ thấy tôi cau có khi làm việc, cho dù đó có là những việc khó ưa nhất như dọn dẹp phân chó. Và nếu tôi có bảo chúng nó làm cái nọ làm cái kia thì chỉ để tập cho chúng nó khả năng say mê công việc chứ hoàn toàn không vì tôi vất vả cần người đỡ đần. Thật đáng tiếc cho những người quan điểm đơn giản ăn uống thì ra hàng, mua về hoặc thuê người giúp việc làm tất vì họ hẳn không biết đến giá trị của sự đam mê, của tình yêu trong từng món ăn.
Và các bạn có tưởng tượng được không, mấy đứa cháu đến chơi vốn bình thường lười như hủi không bao giờ động tay động chân đến việc nhà khi thấy tôi vừa làm bếp vừa hát líu lo đã mon men đến xem rồi vào bếp xin làm cùng. Chúng thấy tôi hạnh phúc và muốn được hạnh phúc giống tôi. Và tất nhiên sau một lúc suy nghĩ tôi cũng hạ cố cho chúng nó được động vào một số thứ.
Bây giờ khi thời gian khó khăn đã sắp trôi qua, tôi lại thấy mình cần phải cám ơn tất cả mọi thứ khi thấy mình lại mạnh mẽ hơn một chút, bình thản hơn một chút. Thuận lợi đem cho chúng ta cảm giác dễ chịu nhưng khó khăn mới khiến chúng ta trưởng thành. Và như thế tất cả đều đáng quý.
Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các bạn. Những người đã nhắn tin cho tôi, thăm hỏi tôi, trả lời bài viết của tôi ... Tôi vẫn đọc hết cho dù vì nhiều lý do, đặc biệt vì không muốn đứt mạch câu chuyện nên tôi không trả lời. Tôi cảm ơn những lời khuyên đúng đắn vì tôi sẽ âm thầm dùng chúng để sửa đổi bản thân, tôi cảm ơn những thứ đẹp đẽ vì tôi giữ lại cho riêng bản thân ...
Còn những thứ xấu xí thì sao?
Đến đây tôi phải thú thật với các bạn. Tôi tham gia các diễn đàn trong và ngoài nước khá sớm. Và ngày xưa, mỗi khi có ai bình luận ác ý về mình, tôi sẽ nổi điên lên, sẽ tìm tòi toàn bộ các bài viết của người đó để tìm ra điểm yếu, sẽ lập phe lập phái để cùng nhảy vào tấn công thủ phạm nhằm trả đũa ... Kết quả mỗi lần một khác nhưng có một điểm chung: tôi luôn kết thúc trong sự không hạnh phúc.
Tôi tất nhiên không hạnh phúc khi yếu thế. Tôi không hạnh phúc khi người kia mất bình tĩnh sử dụng những ngôn từ vô học để kết thúc cuộc tranh luận. Nhưng ngay cả khi người kia đuối lý đơn giản là bỏ cuộc không nói thêm gì nữa thì tôi cũng thấy không hạnh phúc vì hụt hẫng ... Tôi rơi vào trạng thái thỏa mãn chứ không hạnh phúc.
Thế nên tôi cũng cần phải cảm ơn nốt những thứ xấu xí. Vì nó nhắc lại cho tôi nhớ con đường tôi qua đã dài thế nào, tôi đã thay đổi biết bao nhiêu. Cảm ơn rồi mỉm cười bình thản để nó trôi đi, như một đứa trẻ tinh nghịch nhìn cát tuột qua tay. Và tôi hoàn toàn hạnh phúc.
Cảm ơn các bạn lần nữa và chúc tất cả một mùa giáng sinh cùng năm mới thật vui vẻ đầm ấm!