images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Ức quá, em nuôi con chi có 15 triệu/tháng mà đã...
Thu nhập nhà mình hơn 200t mà chi có 20t cho 3 đứa con. Cũng là học trường tốt nhưng có 4t thôi. Tiền để dành để đếm, he he. Chắc tại mình ki bo quá
01:32 CH 20/02/2017
Đại diện Bộ GD-ĐT lên tiếng về đề án 4.000 tỷ mua...
Vụ này có DN đứng sau lobby chính sách. Hôm nay đã moi ra rồi các mẹ ạ
12:26 CH 25/08/2014
Đặt tên cho bé năm Quý Tỵ
Mình nghe nói năm nay đặt tên con gái là An Nhiên rất hợp. Mình cũng cực thích cái tên này nhưng tên bác cháu là Nhiên rồi, tiếc quá!
10:35 SA 23/04/2013
Trẻ biếng ăn, trẻ chậm tăng cân: Nguyên nhân và...
Con mình hồi nhỏ cũng suy dinh dưỡng, phát khổ. Nhưng mẹ chủ topic đừng lo lắng quá nhé!
con mới được 3,5 tháng, mình nghĩ tốt nhất là mẹ uống rồi tiết ra sữa cho con. Cho con uống nhiều thuốc tây như vậy sợ hỏng đường ruột, sau chữa đường ruột còn khổ hơn.
06:42 CH 28/06/2012
Tiểu học dân lập Đoàn thị Điểm
Mình là mẹ Mít học lớp A7 câu lạc bộ Tuổi thơ năm nay (2011). Có mẹ nào có tài liệu về các bài logic không cho mình xin để bé làm cho quen. Gửi vào mail: phuongvir@yahoo.com cho mình với! Cảm ơn nhiều!
Mình thấy các bài logic của các con tương đối khó, thế mà có mẹ nào bảo là dễ nhỉ?;)
01:55 CH 26/03/2011
Dân công sở “oải” dần với những bữa cơm "cắt cổ"
tự quảng cáo cửa hàng kiểu vậy là k hay nhé ;)

Thế nào là không hay? Thông tin này hữu ích với mọi người thì mình chia sẻ thôi. Việc gì mà phải như Giave thế?
07:01 CH 04/03/2011
Dân công sở “oải” dần với những bữa cơm "cắt cổ"
tự quảng cáo cửa hàng kiểu vậy là k hay nhé ;)

Em thấy thông tin này cần thiết với các mẹ nên post lên ạ! Ôi lắm bác làm Giave quá đi! :Smiling:
05:33 CH 04/03/2011
Dân công sở “oải” dần với những bữa cơm "cắt cổ"
Công ty em đợt này toàn ăn cơm văn phòng VietMac, ăn kiểu McDonalds rất hay và ngon. Cơ bản là sạch các mẹ ạ! Rau sạch Tonkin, thịt mối siêu thị. Giá 25k/suất và chưa có dấu hiệu sẽ tăng.
Các mẹ tham khảo thêm tại web:
www.vietmac.com.vn
05:56 CH 03/03/2011
VietMac-McDonald kiểu mới cho dân văn phòng- các...
em điện thoại hỏi thì thấy nói 25k/suất
03:44 CH 17/02/2011
VietMac-McDonald kiểu mới cho dân văn phòng- các...
03:00 CH 17/02/2011
Làm sao để bé chịu dùng kem đánh răng?
Cảm ơn các bố các mẹ đã hiến kế ạ! Báo cáo các bố mẹ là bé lớn nhà em hiện đã sâu 4 cái răng, bé thứ 2 sâu 2 cái, thỉnh thoảng rất đau nhưng vẫn không chịu dùng kem đánh răng ạ!
Bọn trẻ nhà em có vẻ nhạy cảm với các loại mùi. Em đã mua cả kem đánh răng của Nhật, Hàn...gì gì đó (ko nhớ tên), đã đưa các bé vào siêu thị để tự chọn loại kem yêu thích cho mình nhưng về chỉ có mùi khác tí tẹo là nôn ọe ngay lập tức.
Em đã dùng bài đánh răng chung với bé để bé giảm dần cảm giác ghê khi có kem đánh răng nhưng cứ nhìn thấy mẹ đánh răng là lại nôn ọe rồi sợ quá quay lưng vào mẹ.
Hay là em thử nhờ cô giáo nói chuyện với các bé nhỉ?
Ở trường mẫu giáo có thầy dạy riêng về kỹ năng sống, có nói tới chuyện này nhưng các bé vẫn nhất định không chịu dùng kem đánh răng, vì cứ có mùi khác tí tẹo là nôn trớ mật xanh mật vàng
01:22 CH 01/10/2010
Có lúc mình đánh con "dã man"
Mình đã trải qua giai đoạn con lười ăn, nhưng may mà kiềm chế được, không đến mức phạt con như vậy. Mà ngày đó 2 đứa nhà mình còn còi hơn con bạn. Bây giờ thì đang phải hãm không cho ăn nhiều, sợ béo.
Mình nghĩ, dạy con vẫn phải có roi vọt, nhưng không thể có chuyện đánh hay phạt cho sướng tay. Như kinh nghiệm của mình, thỉnh thoảng cũng phải khởi động cái mông của bọn trẻ một tí thì mới được, chứ cứ ôm ấp vỗ về nhiều quá cũng không tốt, bọn chúng không tự lập và không được chuẩn bị tâm lý để đương đầu với những thứ mà cuộc sống không đem lại cho chúng sự hài lòng.
12:26 CH 21/09/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Thư của Dũng

Đêm qua tôi có một giấc mơ kỳ lạ. Tôi và Dũng cùng đi trên một con đường nhưng hai đứa chẳng nói với nhau câu nào. Chúng tôi cứ lặng lẽ đi như vậy. Trời không sáng trăng nhưng mờ ảo như ánh thủy tinh màu đục. Chúng tôi cứ mải miết đi như thế, im lặng và vô định…

Tôi định điện thoại cho Dũng để nói về giấc mơ ấy, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Đống quần áo chưa giặt, sách vở bừa bộn chưa được dọp dẹp, bát đũa ăn chưa kịp rửa…ngập lấy mắt tôi, khiến giấc mơ tan biến.

Chiều thứ bảy, nếu không có hẹn hò cafe với ai, tôi thường dọp dẹp nhà cửa sau một tuần buông quăng bỏ vãi. Bình và cốc nước uống hôm trước để bừa bãi trên tủ cạnh giường. Đầu mẩu thuốc lá và tàn thuốc của anh bắn cả ra ngoài. Một dãy toàn là vỏ chai rượu vang được xếp dưới chân tủ tôi quyết định cho chị buôn đồng nát. Tôi sẽ không đếm những cái chai ấy nữa. Ngay hôm một mình uống hết nửa chai vang, tôi quyết định phải dọn chúng đi sau khi đặt tiếp thêm một cái vỏ xuống bộ sưu tập chai đó.

Sau khi đã hài lòng vì nhà cửa tương đối gọn ghẽ, tôi check mail trước khi ăn tối. Thư của Dũng! Tôi chợt nhớ tới giấc mơ kỳ lạ tối qua, không biết nó có liên hệ gì với lá thư của Dũng hay không.

“Minh à
Tôi viết cho cậu lá thư này, chỉ muốn cậu biết là tôi đang đau khổ như thế nào. Tôi rất muốn kể chuyện này cho một ai đó và tôi chọn cậu.
Người yêu tôi vừa thật sự bỏ tôi. Cậu có thể sẽ cho rằng chuyện ấy là bình thường. Nhưng với tôi nó không bình thường chút nào.
Chúng tôi đã sống với nhau mấy năm nay. Cùng chia sẻ với nhau mọi thứ. Lẽ ra không có chuyện chia tay, nhưng người ấy đã quyết định như vậy.
Tôi thật sự xin lỗi cậu vì bây giờ mới nói với cậu về chuyện tình yêu của mình. Đây cũng là lý do khiến tôi nhiều lần từ chối đưa cậu về nhà mình chơi, vì thực ra tôi đang sống với người ấy của tôi.
Tôi đã thuyết phục mãi, nhưng người ấy vẫn quyết định sẽ ra đi. Tôi không còn cách nào khác. Quá nhiều thứ đang chờ đợi người ấy. Ba mẹ, sự kỳ vọng của cả đại gia đình. Và quan trọng nhất là bản lĩnh để dám sống thật đúng là mình đã không còn mãnh liệt…Người ấy đã không còn chia sẻ với tôi những thứ như vậy nữa.
Tôi đang rất đau đớn. Chiều nay người ấy đã đến đây, dọn mang đi hết chỗ quần áo. Ngăn tủ giờ trống trơn. Hai cái bàn chải đánh răng giờ chỉ còn lại một. Những gì có chung giữa hai đứa bọn tôi coi như đã hết.
Khi người ấy bước ra khỏi cửa, tôi định đem một cái bát mà chúng tôi vẫn cùng ngồi ăn với nhau ra đập vỡ. Nhưng tôi đã không làm thế. Bởi tôi hiểu nếu tôi có làm vậy, người ấy cũng không quay lại, còn tôi thì sẽ vỡ tan tành như thế.
Tôi đau đớn tới mức đang ngồi đây, viết thư cho cậu như một cách tự cào xé vết thương của mình.
Con người ta không dễ thoát ra khỏi cái vỏ mà họ đang mang trên mình. Người ta cứ cố bọc mình trong những cái vỏ hào nhoáng ấy, nào là địa vị, là thân phận, là những cái cardvisit hoành tráng. Người ta tự ru ngủ mình bằng những thứ đó. Nhưng thực chất họ đang sống thế nào?
Người ấy rời bỏ tôi để đi vào cái đường ray tàu đã được cuộc đời vạch sẵn. Tôi biết người ấy sẽ cô đơn lắm.
Cuối cùng tôi nhận ra, hình như tôi chỉ còn cậu. Nhưng có những điều cậu không thể thay thế người ấy được, cậu hiểu không?????”

Lá thư được đề gửi trước đó chỉ 2h đồng hồ. Tôi thực sự không tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với Dũng.

Ngay lậy tức tôi bốc máy gọi cho Dũng.

“Tôi đây…”tôi chẳng biết phải mở đầu như thế nào. Tôi thấy mình không thích hợp với vai trò là người an ủi Dũng. Từ trước tới nay, hầu như chỉ có tôi dựa vào Dũng. Dũng hiếm khi thể hiện sự yếu đuối với tôi trong bất kỳ lúc nào. Chưa bao giờ tôi thấy Dũng mềm yếu như cách mà cậu ấy nói với tôi trong lá thư này.

“Ừ, tôi đây!” Dũng như người hít vào thật sâu rồi mới đủ nội lực nói ra câu đó. “Cậu không phải lo lắng quá đâu, tôi đã ổn rồi!”

“Tôi sợ quá! Cách mà cậu viết như là thế giới đang sụp đổ vậy!”

“Tôi ổn rồi mà! Cậu không phải lo lắng gì cả nhé!” Dũng lại cố hít vào thật sâu, tôi tưởng như cái lấy hơi đó như một hơi thở dài trong điện thoại.

“Cậu đừng giấu tôi điều gì nhé! Tôi biết cậu không ổn chút nào! Nếu có thể nói được cho tôi, cậu nói đi nào, đừng có tự làm đau mình như thế!”

“Chuyện người yêu bỏ đi, hẫng hụt quá thì nói thế thôi, chứ có vấn đề gì đâu! Không yêu người này thì yêu người khác mà!”

“Cậu đã nói vậy đấy! Tôi cho phép cậu buồn một ngày, nhiều nhất là ba ngày thôi. Buồn lâu quá cũng chẳng để làm gì cả. Tôi muốn nói với cậu rằng, người ta có thể buồn một tuần, buồn một tháng chứ không mấy khi buồn được một năm. Cuộc sống vẫn còn quá nhiều thứ. Người ta phải tự cứu mình bằng cách vượt ra khỏi nỗi buồn ấy. Tự mình, chứ không phải bất kỳ một ai khác có thể cứu được mình…”

“Tôi hiểu! Cám ơn cậu!” Dũng nói với tôi, vẫn bằng cái giọng được nén lại bằng một cái lấy hơi dài.

Tôi quyết định sẽ không nói tới chuyện này nữa. Nói quá nhiều về vết thương sẽ khiến vết thương càng loét ra. Cách tốt nhất là nói sang chuyện khác.

“À! Đêm qua tôi mơ thấy cậu đấy…”

“Không phải cậu mơ thấy tôi tự tử vì tình đấy chứ…” Dũng cố trêu tôi.

“Không! Tôi mơ thấy cậu và tôi cùng đi trên một con đường, nhưng chẳng nói với nhau câu nào. Hai người cứ đi như hai cái bóng mạ. Nghĩ lại mà thấy khiếp!”

“Cậu hay mơ linh tinh, nhưng biết đâu nó lại đúng!”

“Tôi cũng không rõ. Nhưng tôi thấy đúng là tôi hơi vô tâm với cậu. Tôi hầu như không cố hiểu cậu đang nghĩ gì và đang sống thế nào. Tôi chỉ đem những chuyện của mình phơi bày trước mặt cậu và muốn được cậu an ủi vỗ về. Tôi có ích kỷ quá không?”

“Cậu đừng nói vậy! Có những chuyện chính tôi cũng không thể lý giải nổi, thì cậu có biết cũng chẳng ích gì!”

“Cậu có cần tôi phải vào đó và làm một cái gì đó giúp cậu không?”

“Thôi, tôi ổn thật rồi mà! Với lại, mấy ngày nữa tôi có công chuyện ra đó, tôi sẽ alo cho cậu.”

“Ừ! Thế thì cố lên nhé! Hơn bốn mươi triệu đàn bà, không kể tôi, cậu vẫn còn nhiều cơ hội lắm!” Tôi đùa.

“Thôi nhé! Tôi có việc bận tí xíu phải đi bây giờ đây”

“Ừ, chào cậu nhé!”

Mười lăm phút điện thoại với Dũng giống như một tiếng thở dài. Tôi cũng không biết phải nói ra sao, cũng không chắc chắn liệu những gì mình nói có làm Dũng khá hơn chút nào không. Gấp điện thoại lại tôi thấy lòng mình trống rỗng khủng khiếp. Dũng đúng là đang có chuyện và tôi lờ mờ cảm thấy rằng, rõ ràng cậu ấy đang giấu tôi chuyện gì đó. Bởi chưa từng bao giờ cậu ấy viết cho tôi một lá thư yếu lòng đến như thế!
04:48 CH 20/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Nguội lạnh

Hoà gõ cửa phòng tôi vào lúc 8h tối, khi tôi vừa tắm xong, tóc chưa kịp khô. Nhìn thấy Hoà, tôi không biết phải nói thế nào, chỉ lặng lẽ mở cửa rồi đi lấy cái máy sấy tóc.

“Em ăn gì chưa? Mình đi ăn cái gì đi!”

“Em đã mua thịt bò về nấu với mỳ tôm rồi! Nếu anh muốn ăn em sẽ nấu thêm một bát”

“Thôi, đi ăn cái gì đi. Để thịt bò lại”

“Thế thì anh tự đi ăn đi! Em mệt chẳng muốn đi đâu hết cả’
Hoà kéo tay tôi, nhưng tôi gỡ ra. Hoà đứng dậy ôm lấy tôi. Tôi có cảm giác tay Hoà cứng lại như một gọng kìm

“Thôi, anh đừng làm vậy! Em còn phải đi sấy tóc với ăn tối đây này”

“Em có nhớ anh không?”
..................
“Em có nhớ anh không?”
..................
“Anh hỏi gì vậy? Ba năm rồi, bây giờ anh mới kịp hỏi cảm giác của em thế nào à?”Tôi bất chợt thấy khó chịu vì mùi thuốc lá từ miệng Hòa phả vào gáy tôi.

“Anh nhớ em thật mà!”

“Thôi bỏ ra để em đi ăn không đói quá rồi!”

Tôi nấu hai bát, một cho tôi và một cho Hoà. Mỳ tôm, thịt bò thêm một ít hành chẻ nhỏ mà thơm phưng phức. Tôi căm cúi, vừa ăn vừa xem ti vi.

“Em đi chơi được những đâu trong ngày ấy?” Hoà hỏi tôi, nhưng chưa đợi tôi trả lời đã lại hỏi tiếp: “Em thực sự đang có vấn đề gì phải không? Chuyện gia đình hay công việc? Em có thấy thoải mái ra tí nào không?”

“Thôi anh đừng hỏi những chuyện đó nữa! Em chẳng có vấn đề gì cả. Anh đã thấy rồi đấy, chân tay mặt mũi vẫn đủ cả, có thiếu cái gì đâu.”

Thực sự sau khi trả lời Hoà như vậy, tôi thấy mình hơi độc ác. Tôi đã làm gì trong bốn ngày ấy? Lúc đó trong lòng tôi có chút gì của Hoà nữa không? Tôi chưa chấm dứt với Hoà nhưng đã ngủ với một người đàn ông khác trong bốn ngày. Những chuyện anh và tôi có với nhau không ai biết, nhưng vì điều ấy tôi vẫn chưa thể nhìn thẳng vào mắt Hoà cũng chưa sẵn sàng trả lời câu hỏi của Hoà. Tôi nghĩ đến anh, nghĩ đến căn phòng 20m2 chúng tôi đã làm với nhau từng ấy thứ và nói với nhau từng ấy chuyện. Đột nhiên tôi thấy khó chịu về sự có mặt của Hòa.

“Hôm nay em hơi mệt. Lúc khác gặp nhau được không?”

“Chẳng ai như em cả. Xa người yêu gần một tuần mà chả thấy nhớ nhung gì. Lại còn định đuổi anh về...Anh không ở lại được sao?”

“Anh cứ về đi được không?”, giọng tôi mệt mỏi nhưng cương quyết.

Hòa với tay kéo tôi ngồi xuống, nhưng tôi giật mạnh tay ra khỏi tay Hòa. Tôi khó chịu:

“Chúng mình không nên tiếp tục chuyện này nữa anh ạ. Đôi khi em thấy mình thật sự đã mệt mỏi...”

“Em đùa đấy à? Hay anh đã làm sai điều gì?”

“Không phải thế! Anh không làm sai điều gì cả. Anh rất tốt. Nhưng em nghĩ chúng mình không nên tiếp tục chuyện này nữa”

“Hay là mình cưới nhau đi...”, giọng Hoà nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, như thể tôi bỏ đi và gây ra những điều như vậy để mong muốn có một đám cưới với Hoà. Hai mươi bảy tuổi, với nhiều người cơ hội đang ít dần đi. Họ phải tìm cách chọn trong số không nhiều người đến tán tỉnh để lấy một ai đó. Họ phải có những đứa con và chiều chiều trở về nhà nấu cơm đợi chồng về. Đôi khi họ phải tìm cách để có được lời cầu hôn từ một ai đó, rất có thể là cách mà tôi đã làm, là bỏ đi, không nghe điện thoại, không nhắn tin và không giải thích lý do vì sao với Hoà.

“Nếu anh nói với em điều ấy cách đây một năm, rất có thể em đã rất vui sướng. Nhưng bây giờ cảm giác ấy đã mất rồi.”

“Anh thấy mọi thứ vẫn bình thường mà. Em vẫn đủ mặt mũi tay chân và anh vẫn muốn lấy em”, Hoà đùa không đúng lúc
“Nhưng trái tim em thì không dành cho anh nữa...”, tôi nói, giọng nhỏ dần lại, vừa như muốn Hoà nghe rõ lại vừa như không. Sự hèn nhát của tôi cũng đã thể hiện. Người đàn ông với những ngón tay dài xương xương đã ở đâu đấy, vương vất trong câu nói của tôi.

“Bốn ngày đã làm em thay đổi ư?”Hoà đứng dậy như một con gấu bị thương, bóng Hoà trùm lấy bóng tôi: “Em không thể nói với anh như thế được! Anh yêu em, thật sự yêu em mà!”

Hoà choàng tay ôm lấy tôi, ghì tôi xuống. Tự nhiên tôi bỗng thấy sợ cái cằm lởm chởm đầy râu của Hoà, sợ cánh tay Hoà ghì cứng lấy tôi, sợ khuôn mặt Hoà đang áp sát vào mặt tôi, sợ cả hơi thở của Hoà đang phả vào mặt tôi. Tôi cố quay đi dứt khoát:

“Anh đừng làm vậy nữa. Không có ích gì đâu!”

Hoà buông tôi ra, ngồi phịch xuống giường. Tôi lặng lẽ dọn mấy cái bát vẫn còn đầy mỳ tôm.

“Em đã có thời gian suy nghĩ về chuyện đó rất cẩn thận. Tiếp tục không phải là giải pháp tốt đâu. Em sẽ phản bội anh, không sớm thì muộn điều đó sẽ xảy ra”

“Anh không hiểu trong đầu em có những gì? Làm sao em phải phản bội anh? Anh không đủ cho em à?” Giọng Hoà bắt đầu to dần và căng thẳng: “Em muốn gì? Tiền? Tình? Em muốn gì sao em không nói với anh? Từng đó thứ chúng ta có với nhau là không đủ ư?”

“Em cũng không thể trả lời được câu hỏi của anh. Chỉ có chính em mới hiểu là không nên cố làm gì nữa...
...khi em biết là em cần gì ở anh , tiền hay một thứ gì đó khác thì đó không phải là tình yêu nữa...”

Hoà lẳng lặng đứng dậy ra về. Tôi thật sự không dám nhìn và mắt Hoà hoặc ít ra cũng nhìn lướt qua mặt anh. Người đàn ông đã từng cùng tôi ba năm đi trên những con đường lạnh giá mùa đông đã bước ra khỏi căn phòng nơi lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác trở thành đàn bà cùng anh. Tôi vẫn nhớ người tôi cong lên vì đau đớn. Hoà ngồi nơi góc giường vuốt ve nỗi sợ hãi của tôi. Hai chúng tôi cùng im lặng. Lúc ấy tôi đã nghĩ dẫu sao tôi cũng sẽ gắn bó với Hoà cả cuộc đời này.

Nhưng vì sao giờ đây lòng tôi nguội lạnh thế. Vì sao tôi không cố níu Hoà lại, hoặc chí ít cũng an ủi anh ấy. Chúng tôi đã từng yêu nhau, từng thuộc về nhau, vì sao những điều ấy không khiến tôi có thể rung động thêm được nữa?

Người đàn ông mà tôi mong đợi gõ cửa nhà tôi tối nay là anh. Tôi chờ đợi gương mặt anh, bàn tay với những ngón dài xương xương của anh gõ cửa nhà tôi. Sự chờ đợi khiến tôi trở nên trống rỗng và hoang vắng. Khi Hoà bước đi, tôi chợt nhận ra sự trống rỗng ấy tới nỗi vết loang của nó đã làm tôi nhận ra Hoà thực sự đã không còn một chút gì trong trái tim tôi.
12:22 CH 11/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Chị


Vừa về đến nhà, tôi vội mở máy kiểm tra email như một phản xạ tự nhiên. Công việc, cái tài khoản chỉ còn một ít tiền lại kéo tôi về với thực tại. Một cái email của sếp về công việc và tin nhắn offline của chị: “Vùng sâu nào nó có việc cần đến em hay sao mà chẳng thấy online cũng không trả lời điện thoại? Khi nào về thì nhắn cho chị nhé!”

Nick của chị đang sáng đèn. Tôi vẫn đang gõ dở câu nhắn với chị thì chị đã vội vàng xuất hiện trên màn hình:

“Em đã về rồi đấy à? Đến cơ quan chưa?”

“Chiều em mới đến cơ quan, em vừa về đến nhà.”

“Mua cho có mỗi cái váy mà mong em vậy à?”

“Trưa đi ăn không? Lại Quán Ngon nhé!”

“Mấy giờ được ạ?”

“11h30 nhé! Chị sẽ đến sớm”

Chị đến trước thật, đợi tôi ở Quán Ngon. Cái bàn mà chúng tôi vẫn hay ngồi, gần gốc cây Hoàng Lan cổ thụ có cái ô vải che xoè bóng râm gần hết cái sân gạch. Ở đây lúc nào cũng đông người, đến nỗi khách đến phải xếp hàng nhờ nhân viên lễ tân sắp bàn mới có chỗ để ngồi. Có lần tôi vào ghi tên xếp hàng ở chỗ lễ tân, đơi đến 15- 20 phút mà chưa có bàn, bèn kêu ca với chị. Ở giữa thời đại kinh tế bùng nổ, thương mại phát triển vũ bão thế này, người ta vẫn còn phải chấp nhận chuyện xếp hàng tới ba chục phút đồng hồ chỉ để được ăn ư? Lần sau chị bày cho tôi cách cứ đi thẳng vào trong, nhân viên lễ tân có hỏi thì nói đã có bạn ngồi trong này, rồi nhìn thấy bàn nào trống, miễn là không phải bàn đặt thì cứ tự tiện mà ngồi xuống. Tôi đã có lần “copy” lại “bài” đó, nhưng cô nhân viên lễ tân cứ dứt khoát bắt tôi phải đứng lên. Đến khi tôi nói: “Em đừng cứng nhắc thế, khách nào cũng là khách, cũng trả tiền em ạ” thì cô ấy mới thôi.

“Ôi chị! Kiểu tóc này đẹp đấy! Chị làm hôm nào? Không đợi em về rồi rủ em đi với. Em cũng chán cái đầu này lắm rồi, đang nghĩ xem có kiểu nào hợp không đây”. Tôi tuôn ra một tràng ngay sau khi vừa thấy chị. Trông có vẻ già dặn hơn nhưng thực sự tôi chưa thấy kiểu đầu nào hợp với chị như kiểu này.

“Nghĩ thế nào mà lại quyết định đi nhuộm tóc? Chị chán tóc đen thật rồi à?”

“Được đúng không? Nhiều người cũng bảo chị thế. Nhưng chị thấy có vẻ hơi già”

“So với tóc thẳng thì làm xoăn bao giờ cũng già hơn. Nhưng đẹp hơn, em nói thật lòng, chưa bao giờ thật thế này...
...nhưng...sao lại thay đổi thế?Có bồ à?”, tôi vừa cười vừa nhìn vào mắt chị, như thể đứa trẻ vừa phát hiện ra được một bí mật to lớn.

“Ừ, đang yêu mà, thì sao?”

Tôi phá lên cười sau câu nói của chị. Chị lúc nào cũng vậy, đầy bất ngờ và thẳng thắn.

“Ai vậy? Em đã có hân hạnh gặp lần nào chưa ấy nhỉ?”, tôi tò mò.

“Cô vớ vẩn thật, tôi lúc nào chẳng đang yêu. Yêu chồng chứ yêu ai! Với lại, thỉnh thoảng làm mới mình một tí. Cũ quá đến mình còn chán nữa thì ai thích được mình?”

Không khó khăn để chị nói ra điều đó, nhưng đúng là chị đang thay đổi. Một năm trước đây trông chị khác nhiều so với bây giờ. Mái tóc lúc nào cũng cột túm sau gáy. Hầu như ngày nào cũng loại áo sermi cổ Đức và quần âu. Có lần chị nói với tôi, thậm chí chị không còn thời gian chải tóc vào mỗi buổi sáng. Hai đứa trẻ đã lấy hết thời gian của chị. Rồi lại còn bao nhiêu chuyện bên ông bà nội ngoại khiến chị không có thời gian cho bản thân mình.

Chị vẫn yêu chồng con theo cách đó, tất bật, tùng tiệm và hy sinh bản thân. Rồi bỗng dưng một ngày chị may một loạt đồ mới, mua mấy đôi giầy liền một lúc. Chị bắt đầu thay đổi. Hôm nay chị lại làm tóc. Tôi thoáng nghĩ, có thể có một ai đó đang để ý tới chị. Phụ nữ thường chỉ chải chuốt điệu đàng khi có đàn ông để ý hoặc để ý tới một người đàn ông nào đó.

“Thế anh ấy nhận xét thế nào?” Tôi cố tình hỏi nửa đùa nửa thật để tìm ra sự thật sau điều chị vừa nói.

“Tối hôm qua về tới nhà, anh ấy nhìn tôi, hơi sững người rồi chẳng nói gì cả. Tôi cũng chẳng hỏi thêm.”

“Còn nhận ra chị có cái mới là tốt rồi đấy! Mấy chị ở cơ quan em suốt ngày kêu, về tới nhà mắt chồng không buồn hạ cánh vào mình thì biết đâu mà khen chê”

“Tôi quá hiểu nên mặc kệ, cũng chẳng quan tâm xem khen chê thế nào”

-----------

Chúng tôi ăn đủ thứ, từ bánh đúc lạc chấm tương, phở cuốn tới miến ngan trộn rồi lại chè sương sa hạt lựu. Tôi với chị đều thống nhất quan điểm là ăn ở Quán Ngon không ngon lắm, nhưng được cái tiện, muốn ăn gì cũng có đỡ phải chạy lòng vòng. Ví dụ dự muốn ăn phở cuốn ngon phải lên tận phía hồ Trúc Bạch, ăn miến ngan lại phải lên Hai Bà Trưng hay đâu đó...

“Hôm nay vui quá chị ạ! Em tình cờ gặp lại cô bạn cũ ở sân bay. Hai đứa ríu rít như chim sẻ. Cô bạn đó hay lắm! Học chung đại học với em, tính vô tư như trẻ con. Cũng chả chồng con gì cả! Em đã tìm thấy đồng minh”

“Hèn chi trông mặt em kìa, mắt cứ ánh lên. Có thật là gặp bạn mà vui thế không? Dứt khoát phải có tình yêu thì mới vui thế chứ? Khai mau!”

“Cứ phải có tình yêu à? Hình như em đọc ở đâu đó nói rằng có mấy loại phụ nữ, đại thể là có loại phụ thuộc vào đàn ông và loại không. Chị được xếp vào loại phụ thuộc vào đàn ông. Cứ phải có đàn ông ta mới vui được sao?”

“Cô bảo thằng Hòa nó ở nhà, thế mà cô đi chơi về mặt mũi cứ sáng bừng lên thế này, ắt phải có tí tình yêu rồi. Tôi nói cấm có sai!”

Tôi tự mỉm cười, đúng là không giấu được chị. Gặp anh tại Sài Gòn giống như thần dược mang lại cho tôi sự rạng rỡ. Bao nhiêu nhớ nhung của tôi như được gột rửa sạch sẽ và khoác lên một tấm áo mới. Vừa ở sân bay về nhưng tôi không hề mệt mỏi. Trước khi gặp chị, tôi vẫn kịp soi gương và mỉm cười không giấu được. Chị đã nhận ra điều đó.

................

“Sao mình cứ tự tàn phá nhan sắc của mình bằng các món ở cái quán thập cẩm này chị nhỉ? Em no kinh khủng rồi!” Tôi muốn tránh sang chuyện khác.

“Một tuần có ăn ở đây một lần cũng chẳng sao. Chị chấp nhận nhảy nhót hùng hục vào mỗi sáng để được ăn uống thoải mái một tí”, chị hưởng ứng.

“À, chị vẫn còn đi tập erobic đấy à? Đầu tư ghê quá nhỉ?”

“Ngấp nghé bốn chục tới nơi rồi, không chịu khó nhảy nhót mà để cho nó chảy sệ ra à?”

“Chị cứ nói vậy. Em trông chị còn ngon lành lắm. Ở tuổi chị không biết em có còn được như vậy không, nhất là sau khi đã có tới hai em bé như chị...”

“Ôi ôi em ơi! Việc sinh con là chuyện của phụ nữ mình, còn đàn ông họ ít nghĩ tới chuyện đó lắm. Họ chỉ quan tâm tới chuyện cô nọ đẹp cô kia xấu thôi. Mình mà xấu chắc họ cũng không cộng thêm điểm cho mình vì mình đã sinh cho họ hẳn hai đứa con đâu!”

“Hoá ra là cái công nhảy nhót, đầu tư đổi kiểu tóc cũng là để giữ chồng đấy à?”

“Thế cô nghĩ tôi có bồ thật đấy à? Tôi nói nhé, tôi không có nhu cầu về tiền và sex. Cuộc sống gia đình tuy hơi bình lặng nhưng bản thân tôi thấy cũng ổn. Thế thì bồ bịch làm gì cho nặng đầu”

“Nhưng chị không nghĩ tới chuyện bỗng dưng một ngày gặp được anh nào đó, yêu không cưỡng lại được à? Ví dụ thế này nhé, một ngày đẹp trời, chị gặp một anh, tự nhiên thấy thích phát rồ lên thì sao?”

Khi hỏi câu hỏi này, tôi đã nghĩ đến anh. Ý nghĩ dịu dàng đó làm tôi bất giác hài lòng và mỉm cười.

“Chẳng biết nữa, nhưng chắc là khó!”

Chị là mẫu người phụ nữ mà tôi quý mến. Tuy chị không thành đạt trong công việc ở khía cạnh chức quyền nhưng tôi luôn nhận thấy chị thông minh, sắc sảo và rất chân tình. Công việc vào tay chị thì chạy băng băng. Thu nhập của chị là niềm mơ ước của tôi. Chị đã có hai con, một trai một gái và một người chồng khá thành đạt. Chị vẫn nói với tôi, chị hoàn toàn có cơ hội để trở thành người nắm giữ các vị trí này nọ, nhưng chị hiểu trong nhà chỉ cần một người làm lãnh đạo. Nếu cả hai cùng làm lãnh đạo thì về nhà biết lãnh đạo ai...Tóm lại, chị hiểu được giá trị và vai trò của người phụ nữ trong gia đình. Chị chấp nhận hy sinh tham vọng của mình đi một chút để nuôi dạy con cái và trở thành điểm tựa cho cả gia đình.

Chỉ có một điều tôi thấy chị cần phải thay đổi, đó là nên biết cách chăm sóc bản thân hơn nữa. Tôi có nói mấy chị cũng vẫn thế. Tôi thường cố tình châm chọc cách cột tóc của chị, thỉnh thoảng nói bóng gió về bộ quần áo chị mặc, nó cổ điển và hơi cũ kỹ nhưng nói mãi thành quen. Có lẽ tôi chưa trải nghiệm cuộc sống hôn nhân nên chưa cảm nhận được những niềm vui mà chị đang có, đó là chăm chút từng li cho gia đình, còn mình thì đại khái cho qua chuyện.
Nhưng giờ đây chị đang thay đổi. Có thể có điều gì đó đang tác động đến chị, ví dụ như chị thích một ai đó chẳng hạn? Có chồng rồi không có nghĩa là người ta không thể thích được một ai đó khác.

“Chuyện của em với Hoà thế nào rồi? Hai mươi bảy tuổi vẫn chưa cưới được à?” chị nói khi cô nhân viên dọn hết những đĩa bát trên bàn đi cho gọn mắt

“Em cũng đang xem thế nào...”

Bỗng dưng tôi không còn ý định bỏ Hoà khi ngồi cạnh chị, trước sự cuốn hút rất lớn từ cuộc sống gia đình toả ra qua con người chị. Từ bộ quần áo chị đang mặc trên người, cách chị nghĩ về chồng mình giống như bờ vai tin cậy, những bữa ăn tối đầm ấm của gia đình do chị nấu nướng, những đứa con xinh xắn chỉ nhìn là đã muốn yêu thương...Tôi bỗng dưng tưởng tượng ra tất cả những điều ấy với sự thèm muốn và bản năng tự do của tôi biến đâu mất.

“Chị thấy Hoà được đấy. Kể ra lấy làm chồng thì cũng được. Nhưng có vẻ như cậu ấy hơi đơn điệu...”

“Hoà cũng đề nghị cưới chị ạ. Nhưng đúng như lời chị nói, sự đơn điệu của Hòa khiến em suy nghĩ...”

“Đàn ông họ nghĩ cái gì ở trong đầu ấy, không giống mình đâu. Phụ nữ hay mắc bệnh suy diễn. Như Hòa có khi lại dễ sống. Sự đơn giản đôi khi cũng khiến cuộc sống tẻ nhạt nhưng nó dễ mang lại cảm giác yên bình. Nhưng vấn đề là ở em, nếu em thấy ổn thì cũng đừng đắn đo nhiều làm gì...”

“Em thấy có vẻ như em chưa sẵn sàng lấy chồng hay sao ấy, chị ạ, chưa muốn lấy vào lúc này”

“Thôi đi cô. Cành cao cành bổng từ tuổi hai nhăm đổ lại thôi. Hai bảy rồi, ậm ừ nhoằng một cái là đến hai chín, rồi ba mươi đến lặng lẽ ngay sau lưng...”

“Chị nói chẳng khác mẹ em tí nào. Thậm chí có lần mẹ em còn nói phải thu xếp chuyện cưới xin đi là vừa vì phụ nữ mình phải sinh nở. Muộn quá là không được đâu! Ôi, nghĩ như các cụ thì hôn nhân nó là cái gì ấy nhỉ?”

“Thế em nghĩ hôn nhân nó là cái gì?”

Tôi bối rối không trả lời được câu hỏi của chị. Bởi thực ra trong đầu tôi chưa có một ý niệm về cuộc sống của một gia đình, ở đó tôi đóng vai trò là một người vợ. Hai mươi bảy tuổi, tôi thấy mình chưa sẵn sàng để làm điều đó. Tôi vẫn thích tự quyết định mọi thứ thay vì nghĩ tới chuyện quyết định của tôi có ảnh hưởng tới ai hay không. Tôi cũng đã yêu tới vài người nhưng thực sự chưa từng nghĩ nếu ai đó trở thành chồng mình thì sẽ như thế nào. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn có một đứa con nhưng nếu chỉ vì muốn có con mà cưới thì đó là một sai lầm lớn, chị cũng đã nói với tôi điều tương tự như vậy.

“Chị nói đùa thế thôi. Đừng nên vội và làm gì, nhất là chuyện chồng con!”

“Đấy nhé! Lần sau chị nói câu trước với câu sau phải giống nhau một tí, đừng có mâu thuẫn nhau chan chát như thế!”

Chị đưa cho tôi cái váy chị mua. Màu tím nhạt này tôi rất thích. Thậm chí tôi đã có một cái váy ngủ, một bộ đồ ở nhà, một cái quần , một cái áo sermi và một cái váy đi chơi màu này. Tủ quần áo đầy màu tím, đến nỗi có lần mở tủ ra, Hoà bảo, không biết liệu đến nữa tôi có mặc váy cưới màu tím hay không?

Chúng tôi chia tay nhau lúc gần 1h30. Tôi tới cơ quan kết thúc bốn ngày nghỉ phép còn chị đi đâu đó có công chuyện. Bữa trưa no nê và cái váy tím cũng không làm tôi quên được, rằng từ sáng tới giờ anh vẫn chưa nhắn tin cho tôi.
03:42 CH 09/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Sân bay đông người


Tôi quyết định bay chuyến sớm về Hà Nội mà không đợi Dũng. Bốn ngày nghỉ phép của tôi đã hết. May mà đợt này Công ty không nhiều việc. Kinh tế phát triển chậm lại hẳn so với 6 tháng trước đây. Có những khách hàng chúng tôi đã thoả thuận xong về nguyên tắc nhưng tới lúc này hầu như các dự án quảng bá hình ảnh, PR, làm thương hiệu của họ bị dừng lại tạm thời. Vì thế mà các hợp đồng tổ chức sự kiện, tư vấn chiến lược PR...cũng ít hẳn đi. Tôi vì thế mới có thể nghỉ tới bốn ngày phiêu lưu với anh ở cái xứ mà không nhiều người biết chúng tôi là ai này.

Sân bay tấp nập. Ai cũng vội vã như thể đang mang trong mình một trọng trách phải hoàn thành ngay. Đôi khi tôi vẫn có một ý nghĩ buồn cười, đó là xếp hạng việc phát minh ra máy bay là một phát minh vĩ đại của thế kỷ trước. Nó khiến tôi có thể ăn sáng ở Sài Gòn và ăn trưa ở Hà Nội. Nó xóa đi khoảng cách địa lý và sự cách trở của không gian. Nó khiến con người cảm thấy mình được tiếp thêm sự tự do và năng lượng.

Tôi ngồi lơ đãng ở phòng chờ. Khoảng thời gian chờ đợi mà không có headphone hoặc một quyển sách là nỗi kinh khủng đối với tôi. Nhưng rất may, chuẩn bị cho những chuyến đi xa việc đầu tiên của tôi là nhét hai thứ đó vào cái va ly đầy quần áo. Máy nghe nhạc đang vang lên những âm thanh trong trẻo bài “Child” thì bỗng chợt có người đập mạnh vào vai tôi:

“Trời ơi! Minh đây à? Tớ đây, cậu đi đâu biệt tăm tích vậy?”

Tôi sững người. Chẳng phải Bích đấy sao? Bích ngồi chung bàn với tôi gần hết bốn năm đại học, thế mà từ khi ra trường hai đứa bặt tin nhau.

“Khỉ gió nhà cậu, cậu lặn đâu mất thì có. Hỏi chả đứa nào biết cậu lưu lạc ở đâu. Cái số điện thoại cũng chả có để mà liên lạc. Cậu biến đi đâu thế?”

“Tớ sống trong này kể từ khi ra trường. Chả gặp đứa nào bạn cũ cả. Chả liên hệ được với đứa nào!”

“Trông cậu này, chẳng khác xưa nhỉ? Xinh hơn đấy!”, Bích nắm chặt hai vai tôi, bàn tay chặt đến mức tôi cảm thấy Bích hơi nồng nhiệt quá. “Thế chồng con gì chưa?”

Buồn cười thật, khi người ta hai mươi bảy tuổi, nỗi ám ảnh chồng con mãnh liệt tới mức vừa gặp lại nhau sau nhiều năm, Bích đã quan tâm tới tình trạng hôn nhân của tôi. Nó giống như khai lý lịch khi đi xin việc, tình trạng hôn nhân tuy không ảnh hưởng lắm tới chất lượng công việc nhưng người ta vẫn yêu cầu phải tích (v) vào đó. Tôi cũng chẳng hiểu, lấy chồng vào tuổi này liệu đã phải là một lợi thế hay chưa. Bởi tôi đã phải trả lời câu hỏi này quá nhiều. Đôi lúc tôi nghĩ, nếu trả lời là “Rồi! Cuối cùng thì cũng đã lừa được 1 lão...” hay đại loại thế thì chắc hẳn người đối diện sẽ cười chia vui, khác hẳn cái cách mà mọi người vẫn tỏ ra thương cảm với tình trạng hiện tại của tôi. Thêm một lần nữa tôi lại phải trả lời tương tự những lần trước:

“ Chả ma nào nó lấy! Cậu thế nào rồi, đã có thằng dở hơi nào chưa?”

“Ôi đàn ông tử tế trên thế gian này tuyệt chủng hết rồi sao? Tớ cũng chưa có ma nào đây!” Bích nói rồi phá lên cười, giống như ngày xưa hồi chúng tôi còn đi học, giọng cười của Bích là trung tâm thu hút sự chú ý của lũ con trai, đứa thì bảo dở hơi, đứa thì lại thích cái cười ấy. Riêng tôi, lúc nào tôi cũng thích cách xử sự vô tư của Bích, hầu như không quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh mình.

Đã có lần tôi và Bích định thuê nhà trọ chung với nhau, nhưng cô bạn cùng quê đang ở chung với Bích nhất định không chịu ở riêng. Tôi lại không ưa bạn đó nên cuối cùng, tôi đã rút lui cho dù rất quý Bích. Chúng tôi nói chuyện khá nhiều với nhau, thậm chí kể cho nhau nghe cả chuyện riêng tư, những xúc cảm của hai đứa. Thỉnh thoảng hai đứa vẫn hẹn nhau cùng đạp xe lang thang khắp phố phường Hà Nội, chủ yếu để khám phá. Nhất là những hôm chuyển mùa, thế nào chiều thứ bảy hai đứa cũng hẹn nhau đạp xe rong ruổi để tận hưởng sự lãng mạn trong từng góc phố.

Bích vẫn thế, không già đi là mấy mặc dù chúng tôi ra trường cũng đã được gần sáu năm. Thậm chí trông khuôn miệng hơi rộng còn thêm phần tươi tắn bởi màu son hồng phơn phớt. Phân tích về vẻ đẹp của mắt, mũi, miệng thì Bích đúng là không xinh, nhưng từ Bích toát lên điều gì đó rất vui vẻ, rạng rỡ. Ngày còn ngồi chung giảng đường, tôi hay nói chuyện với Bích. Điều quan trọng là, chả bao giờ Bích quan tâm tới các bạn gái khác mặc đẹp hay xấu, yêu ai và yêu như thế nào...trong khi những chuyện ấy vẫn được xì xào ở những nơi túm năm tụm ba trong góc giảng đường hay ký túc xá. “Cậu đừng có tham gia, mỗi đứa sống một kiểu, kệ chúng nó!” Bích thường cảnh báo tôi như vậy.


Gặp lại nhau, chúng tôi nói đủ thứ chuyện, từ trường lớp, thầy cô tới bạn bè, chuyện chồng con, gia đình...Vài người xung quanh có vẻ chú ý tới sự rôm rả của hai đứa, nhưng thôi kệ. Quan trọng nhất là chúng tôi đã gặp lại nhau và yên tâm vì số điện thoại của bạn đã nằm trong máy của mình.

“Này, thế cậu ra Hà Nội làm gì thế? Ra có lâu không?”

“Tớ ra có việc chút, định ra mấy ngày. Gặp lại cậu, nhất định tớ sẽ ở thêm. Cậu chuẩn bị mời tớ đi ăn đấy nhé!”

“Ok thôi! Ăn uống là chuyện quá nhỏ. Cậu đã nói thế thì nhất định phải đến nhà tớ ngủ một đêm đấy. Tớ đang ở một mình.”

“Được rồi! Tớ sẽ gọi lại cho cậu.”

Chuyện của tôi với Bích cứ líu ríu chả dứt ra được. Bay cùng chuyến nhưng cả hai không đổi chỗ được để ngồi gần nhau. Xuống sân bay tôi đợi Bích để cả hai đứa cùng đi chung xe của công ty dịch vụ hàng không về. Những đứa bạn, những câu chuyện hồi sinh viên được đem ra kể, lại quanh quẩn chuyện chồng con. “Đúng là người ta chả nghĩ được đến chuyện gì ngoài chuyện chồng con khi người ta hai mươi bảy tuổi hay sao ấy nhỉ”, tôi nói rồi cả hai cùng cười vui vẻ.

Cả hai đứa như được trở về cái thời chỉ biết học và tơ tưởng yêu đương lãng mạn, mới ngày nào thế mà đã gần 6 năm qua đi!
03:38 CH 09/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Thời gian quá ngắn ngủi


Hai ngày chúng tôi ở bên nhau như thế. Hôm đầu tiên còn ra ngoài ăn, tới hôm sau, tôi yêu cầu nhân viên khách sạn mang cơm vào tận phòng. Cơm canh đơn giản, món mặn, món canh, món xào, thế là đủ. Nhân viên khách sạn gõ cửa đề nghị vào dọn phòng nhưng anh từ chối. Chúng tôi hầu như chỉ mặc quần áo trong lúc ăn cơm, còn lại anh với tôi như tự do hoàn toàn trong cái thế giới hơn 20m2 ấy. Anh ngắm nhìn và vuốt ve tôi. Tôi chiêm ngưỡng anh. Chúng tôi vừa nằm vừa xem tivi, vừa đọc sách, nghe nhạc rồi lại làm tình với nhau trong tiếng ồn ã của xe cộ vọng vào từ cửa sổ- thứ duy nhất để chúng tôi nhận ra trời vẫn còn chưa tối.

“Chưa bao giờ anh có cảm giác thế này”, anh nói khi bản Hungarian Dance bắt đầu phát ra từ cái loa nhỏ cắm liền với cái laptop của tôi.

“Em cũng như bị mất hết lý trí”, tôi mơ màng nhìn lên khoảng tối của trần nhà.

“…Hai ngày rồi…mình đã làm chuyện đó tới 6 lần đấy…Ý em là, không phải chuyện đó quyết định rằng mình dành tình cảm cho nhau bao nhiêu…nhưng có điều gì đó khiến lúc nào em cũng thấy muốn anh...”

“Anh cũng thực sự ngạc nhiên về bản thân mình…sự bùng nổ của anh…cảm giác khao khát em…Nhất là từ khi anh nhận được lời nhắn là nhớ anh ấy…em có nhớ không, cái lần đầu tiên em nhắn là nhớ anh ấy…”

“Em nhớ. Hôm ấy em không chịu nổi nữa…Em biết là không nên nhắn tin cho anh vào lúc ấy…Nhưng nếu không làm như vậy chắc em đã làm một việc ngu ngốc nào đấy…”

“Xin lỗi em nhé! Anh đọc tin nhắn rồi xoá đi và tắt máy luôn. Vào lúc ấy anh biết là em rất cần anh. Nhưng anh không thể bên em được…”

“Nhưng vì sao sau đó anh không nhắn lại cho em. Bất cứ một lời nào…Em lại nghĩ là mình điên rồ quá! Chắc là anh coi mình chẳng ra gì rồi!”

“Thôi, cho anh xin em! Đừng quan tâm tới những chuyện ấy. Anh đang ở bên cạnh em đây…thuộc về em hoàn toàn, cả tinh thần và thể xác…”

Nói xong câu ấy, anh lại nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Nụ hôn lướt từ môi xuống cổ, xuống ngực…Nụ hôn chầm chậm như thời gian đã dừng lại bên cạnh chúng tôi hai ngày nay.

“Em sợ anh mệt đấy!”, tôi nhắc khi bắt gặp tay anh chuẩn bị tách chân tôi ra.

“Em có mệt không?”

“K-h-ô-n-g…”


Ngày thứ ba tôi dậy sớm vào lúc 4h sáng, đường vẫn còn vắng người. Anh quờ tay sang bên cạnh không thấy tôi liền vơ lấy cái gối ôm vào lòng. Tôi vào nhà tắm xả nước ấm vào bồn, xịt thêm vài giọt tinh dầu mang tên Chanel No5. Sự nồng nàn của anh đã để lại dấu vết trên da thịt tôi. Môi tôi phồng lên vì đôi môi cuồng nhiệt của anh. Cổ tôi có vài vết bầm nho nhỏ chiều qua soi vào gương tôi nhận ra và lấy đá chườm nhưng nó chỉ hơi mờ đi. Những cao trào liên tục anh tạo ra cho tôi khiến ngực tôi cương lên. Tôi vừa bước chân nhè nhẹ vào nước như một con mèo thì bỗng anh xuất hiện ngay sau lưng tôi, bước cùng tôi vào bồn, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tôi trong nước.

“Minh này…anh muốn nói rằng…chúng ta đã có những giây phút tuyệt vời bên nhau…”Anh cầm tay tôi đưa xuống dưới rồi như hướng dẫn tôi phải vuốt ve như thế nào

“Anh có chuyện gì phải không?” Tôi hỏi khi nhận thấy dường như có điều gì sau câu nói của anh.

“Anh phải về Hà Nội trong sáng nay…Gia đình anh có chuyện…Con gái anh đang phải vào viện em à…từ tối qua”

“Không sao đâu mà…anh có việc thì cứ ra trước đi…Em ở trong này thêm một ngày nữa…Mai em ra. Em có một số chuyện cần nói với Dũng..”

“Cậu Dũng mà em nói là có cách cầm thuốc giống anh đấy gì…Nhưng chỉ được nói chuyện thôi đấy nhé…” anh nói rồi cắn nhẹ vào mũi tôi.

Nước ấm và bàn tay của anh, những cảm nhận về anh cứ nhấn chìm tôi xuống từng đợt...từng đợt...như thể một con thuyền đang vượt hết dòng thác này đến dòng thác khác.

Chúng tôi làm chuyện đó thêm một lần ngay tại bồn tắm. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng đón nhận anh, thậm chí chẳng cần khởi động mặc dù kể từ trước sự xuất hiện của anh cách đây ba ngày chưa bao giờ trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ chúng tôi sẽ như thế nào nếu làm chuyện đó.

Tôi lặng lẽ xếp quần áo cho anh vào cái va li nhỏ. Một cái áo sermi, 1 cái quần kaki và 1 bộ đồ lót và một tập tài liệu.

“Anh này, còn mang thêm cả tài liệu nữa! Đọc được mấy trang rồi?”

“May mà mấy ngày qua anh nhận ra em hấp dẫn hơn mấy cái tờ giấy này đấy!”

Anh đứng ngay sau lưng, vòng tay ra đằng trước ôm tôi, cọ mũi vào gáy tôi thật dịu dàng. Tôi quay lại vòng tay qua cổ chạm môi vào môi anh. Chúng tôi hôn nhau thật sâu trước khi anh ra sân bay. Nụ hôn khiến anh đẩy tôi ngồi xuống giường.

“Em sợ anh muộn giờ! Em lại sắp muốn anh rồi!”

“Anh sẽ gọi sớm cho em ngay khi trở về Hà Nội”, anh nói khi hôn nhẹ lại tôi thêm một lần nữa rồi dặn dò: “Anh tự đi taxi ra sân bay, em không phải tiễn đâu. Khi nào về thì nhắn tin cho anh!”

Thật lòng, tôi đã rất muốn ôm anh thêm một lần nữa khi anh vừa bước ra khỏi phòng. Nhưng luống cuống thế nào rồi lại thôi. Có cái gì đó vừa tuột khỏi tay tôi. Căn phòng nhỏ trở nên bừa bộn.

Anh đi rồi tôi mới lục tìm cái điện thoại nằm lăn lóc trong góc cái túi từ mấy ngày nay. Vài chục cuộc gọi nhỡ, của Hoà, của Dũng, của chị và cả những số không có trong danh bạ. Có dòng tin nhắn để lại của Dũng “Tôi phải ra Đà Nẵng làm việc với các đại lý. Ba ngày mới về, nếu có thể thì đợi tôi”. Tin nhắn trước đó hai ngày. Tôi mới giật mình nhận ra, tôi như vừa bước về từ một thế giới không thực, tới nỗi tôi quên mất Dũng trong mấy ngày nay. Tôi vào đây là để nói câu chuyện đó với Dũng, để tìm được cảm giác yên bình bên Dũng. Nhưng tôi lại thực sự không biết cậu ấy ở đâu mấy ngày qua, không nhắn tin cũng không gọi điện.

Nhắn xong cho Dũng, tôi bắt đầu chờ đợi tin nhắn của anh. Cả ngày tôi đợi một dòng tin nhắn từ anh nhưng không thấy. Tôi gọi cho mấy đứa bạn gái rủ đi ăn trưa, shopping mà sao thấy một ngày dài như vô tận.

06:16 CH 08/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Em có đọc giới thiệu về cuốn sách này trên báo mà chưa thấy ở nhà sách. Thấy bài viết đầu tiên thì đoán chắc chị ot_xanh_xanh là Lê Bích Phượng - tác giả cuốn này rồi.
Chờ chị post tiếp :Smiling:


Sách có bán tại Đinh Lễ và nhiều nhà sách lớn mà
06:16 CH 07/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Bùng nổ
Chuông điện thoại réo vang. Nó như vọng về từ một nơi xa xăm nào đó. Tôi có lẽ đã ngủ quá sâu chẳng biết đâu là trời đất. Tôi toan nhổm người dậy tìm xem cái điện thoại lưu lạc nơi nào thì anh đã kịp vươn tay kéo tôi nằm xuống. Mắt anh vẫn đang nhắm lại lười biếng tới mức không buồn mở ra. Những ngón tay xương xương của anh đan vào tóc tôi. Anh dụi dụi mũi vào tóc tôi thầm thì: “Em có biết anh mê mẩn mùi tóc của em không…Mỗi lần đứng cạnh em, anh cứ nghĩ tới một ly sinh tố”. Tôi bật cười: “Anh nghĩ em là một ly sinh tố phải không?”

Ừ, cái mùi dầu gội Tigi tím này cũng làm tôi mê mẩn. Có một lần tôi tình cờ ngửi thấy từ một người ngồi gần trong một quán ăn. Thế là về tìm bằng được xem nó là loại dầu gội gì. Kể từ đó tới nay, đã được 3 năm tôi không dùng bất cứ loại nào khác.

Chuông điện thoại lại réo thêm lần nữa. Tôi vẫn nằm im. Anh cắn nhẹ vào mũi tôi: “Đói chưa? Đi ăn cái gì bây giờ được nhỉ?”. Miệng anh he hé cười. Tôi vùi đầu vào ngực anh, hít thật sâu thứ mùi đàn ông toả ra từ cơ thể anh. Mặc kệ cái điện thoại réo thêm lần nữa, tôi vẫn nằm trọn trong lòng anh, tận hưởng cảm giác anh đang ở cạnh tôi, nằm bên tôi, ôm tôi và thuộc về tôi như lúc này. Ngoài kia, cuộc sống đang có những âm thanh náo nhiệt. Tiếng còi ô tô, tiếng xe máy đi lại ầm ầm ngoài đường, còn tôi và anh lại đang ở đây, trong một không gian mờ mờ như ảo ảnh, da thịt mềm ấm cọ xát vào nhau và quên đi những bản báo cáo đang còn dang dở trong máy tính, quên đi những kế hoạch nọ, dự án kia... Cảm giác dịu dàng ấy cứ xâm lấn tôi cùng hơi thở khe khẽ của anh đang phả trên tóc tôi. “Đi ăn cái gì nhé?” anh khẽ khàng hỏi lại tôi. “Em đang cố thi gan với anh xem ai háu ăn hơn”, tôi đùa. “Thế thì dậy đi, anh thua rồi”.

“Anh thua rồi” là câu anh thường nói mỗi khi tôi muốn tranh luận với anh chuyện gì. Kể từ khi bắt đầu quen nhau tôi thường thất bại mỗi khi khởi xướng bất kỳ đề tài gì. Công việc của anh và tôi chẳng có gì liên quan đến nhau, cũng không nhiều chuyện đáng đưa ra để tranh luận nhưng mỗi khi tôi có biểu hiện nóng nảy hoặc gay gắt chuyện gì, anh lại bắt đầu điệp khúc: “Thôi, anh thua rồi”

Tôi với tay lấy cái điện thoại khi anh đang nhặt đống quần áo vương vãi trên sàn nhà. Ba cuộc gọi nhỡ của một chị bạn tôi và một cái tin nhắn cũng là của chị: “Đi shopping thấy một cái váy màu tím đẹp quá, mua cho em”. Tôi nhắn lại: “Em đang đi công tác. Cám ơn bà chị tốt bụng”. Chị đúng là tốt bụng với tôi, mua cho tôi đủ thứ như thể tôi là em gái ruột của chị. Nhiều lúc chị vẫn bảo với tôi, giá chị có một đứa em gái ruột như tôi…Tôi bảo nếu tôi là em gái ruột chưa chắc chị với tôi đã chơi được với nhau thân thiết như thế.

Tôi nhắn thêm cho Dũng: “Tôi đi chơi với bạn, tôi sẽ gọi sau nhé!” rồi rũ chăn, đứng dậy đập mạnh cửa toa-lét: “này anh, có nhất thiết phải cửa đóng then cài như vậy không?”

Chúng tôi gọi taxi đi tới nhà hàng Coca Suki trên phố Mạc Thị Bưởi. Mấy cô nhân viên không tỏ thái độ nhưng ánh nhìn có vẻ ngạc nhiên khi có người đi ăn vào lúc 3 rưỡi chiều, chẳng ra trưa mà cũng không ra tối. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, có lẽ vì giờ này nhà hàng đang vắng khách. Anh nheo nheo đuôi mắt nhìn tôi: “có lẽ anh phải ăn tới 2 suất em ơi!”. “ôi, bây giờ em cũng thấy đói quá!”. Chúng tôi vừa ngấu nghiến ăn vừa nhìn nhau mỉm cười. Thỉnh thoảng anh lại đưa tay xuống gầm bàn, đặt lên đùi tôi, nhẹ nhàng xoa đùi tôi. Cái cảm giác ấy đối với tôi thật lạ. Khi da thịt tôi chạm vào da thịt anh, lúc anh bắt đầu đi vào trong tôi tôi đã nghĩ, khi người ta yêu nhau, ngôn từ và cảm giác chỉ là sợi dây tinh thần. Còn có một thứ có thể lượng hoá được tình yêu, ấy là cảm giác khi cả hai đi vào trong nhau, nhè nhẹ, cuồng nhiệt như thể người ta nỗ lực hoà vào nhau. Người ta hầu như chỉ có thể hoàn toàn thuộc về nhau trong lúc ấy.
“Này, anh mặc bộ này trông đẹp lắm! Em gục ngã vì bộ quần áo này đấy!”, tôi thầm thì vào tai anh thật giống một cô nhân tình nhỏ bé.


-------------o0o------------


Đó là một buổi sáng tháng Bảy mát mẻ. Bầu trời vừa trải qua một cơn mưa lớn cả đêm nên thoáng đãng và ẩm ướt. Có một cơn bão với gió giật cấp 12 đang phiêu du ở đâu đó ngoài hòn đảo mang tên Đài Loan xa xôi khiến cho đất nước hình chữ S này mưa suốt mấy đêm liền. Kỳ lạ thật, cứ ngày thì nắng chang chang như đổ lửa nhưng nhập nhoạng chiều thì mây ở đâu ùn ùn kéo đến. Và mưa dữ dội. Mưa như thể có bao nhiêu nước ở trong cái đám đen nặng chịch kia đổ ập xuống vội vã. Cứ hết đợt này rồi đợt khác, tiếng mưa đập ầm ầm trên mái tôn nhà bên cạnh khiến tôi bật nhạc to tới cỡ 40 mà không át được tiếng mưa. Mưa như cạn kiệt nước tới sáng hôm sau trời lại bừng tỉnh. Những tia nắng lại rạng rỡ để đến trưa những dấu hiệu của cơn mưa hôm trước dường như biến mất.

Tôi hẹn với Hoà đi cafe ở Highland chỗ chân cột cờ Hà Nội. Thỉnh thoảng, tôi với Hoà hay ngồi ở đó, chẳng có chuyện gì để nói, im lặng nhìn người đi đường. Nhiều lúc thực sự tôi cũng không biết nói với Hoà chuyện gì khi chúng tôi ở bên nhau. Những chuyện nhăng cuội vốn rất nhiều trong đầu tôi, nhưng không phải lúc nào cũng dễ nói ra, dễ bắt đầu. Trừ những lúc đi cafe hoặc đi ăn, còn lại Hoà thường đưa tôi vào một chỗ vắng lặng nào đó để có cơ hội được ôm ấp nhau. Xong xuôi một lúc rồi hai đứa lại đi ăn cái gì đó. Những câu chuyện nhiều khi rất rời rạc.

Hôm đó, Hoà mang đến một người bạn. Anh tên Khanh. Cái áo sermi màu đen đơn giản được bỏ gọn trong cái quần kaki trắng hiệu Việt Tiến. Anh khẽ chào tôi rồi kéo ghế ngồi tự nhiên như thể chúng tôi đã là bạn cũ:

“Em vẫn thường phải đợi Hoà thế này à?”

“Không hoàn toàn đâu. Em được bầu làm Tổng giám đốc Tổng công ty cao su đấy!”

“Hôm nay nó đến muộn là do anh. Anh có việc nhờ nó. Lại gặp trục trặc một chút”

“Không sao mà, em ngồi đây trong một buổi sáng quá đẹp thế này, chờ đợi chỉ là chuyện nhỏ”.

Tôi thực sự không cảm thấy bực bội gì cho dù hôm nay tôi đã ngồi đợi Hoà tới 15 phút. Tôi thường rất ích kỷ, bắt người khác đợi mình nhưng rất ít khi có đủ kiên nhẫn để chờ đợi một ai đó, cho dù chỉ 5 phút. Hoặc là trong 5 phút ấy, tôi sẽ gọi ít nhất 3 cuộc điện thoại cho người tôi đợi và hỏi xem thực sự người đó đã đi đến đâu. Thậm chí tôi còn lùng bùng ở trong lòng về cái sự lỡ hẹn ấy trong khi biết rõ rằng mình cũng đã nhiều lần lỡ hẹn tương tự.

Anh ngồi ngay cạnh tôi. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ cái cách ngồi ấy. Người anh hơi ngả ra đằng sau ghế. Cái miệng với khoé môi hơi xếch lên. Khuôn mặt nhìn nghiêng với sống mũi thẳng. Đôi mắt anh lơ đãng nhìn những người ở các bàn bên cạnh, quan sát từng cử chỉ của họ. Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Mắt anh màu nâu xám nhạt ánh nhìn rất dịu dàng lúc nào cũng như muốn cười.

Ngay lần đầu tiên chạm ánh mắt ấy tôi đã thấy như có trời cao, có biển xanh trải rộng và từng ánh nắng lấp lánh qua kẽ lá. Có điều gì bất chợt đến làm tôi sững sờ trong vài giây.

“Công việc của em có bận lắm không? ”, anh nhẹ nhàng đẩy ly nước về phía tôi.

“Em vẫn có thời gian để đi cafe thế này thì có được gọi là bận không nhỉ?”. Hình như lúc đó tôi không nghĩ tới câu trả lời đó. Tôi đã từng trả lời nhiều lần mỗi khi có ai hỏi mình có bận không là: “bận hay không là tuỳ, công việc của em được cái cũng thoải mái”.
Bỗng nhiên tôi trả lời bằng một câu hỏi có phần hơi ngang ngạnh mà cho tới bây giờ anh vẫn bảo, tôi biết cách làm cho người khác bối rối bằng những câu hỏi thay cho câu trả lời.

“Thế mà Hoà nó bảo với anh là em dành cho nó rất ít thời gian…”, anh quay sang như cố tình kéo Hoà vào câu chuyện của chúng tôi.

“Một tuần vài lần gặp, theo anh có là quá ít không? Gặp vừa thôi, gặp nhiều lại chán nhau ngay ý mà!”

Hoà vẫn đang chú ý vào cuộc nói chuyện điện thoại, không tham gia vào câu chuyện của chúng tôi. Nhiều lúc tôi vẫn đùa Hoà, không hiểu cuộc sống ra sao nếu Hoà sống ở cái thời chưa sinh ra điện thoại. Nếu nói Hoà yêu nhất cái gì thì có lẽ đó phải là cái điện thoại. Nói chuyện ở mọi nơi, mọi lúc, thậm chí đôi khi quên cả người đối diện.

“Khi còn yêu thì cố gặp nhau nhiều nhiều một chút đi em ạ! Đến khi lấy nhau rồi thì nhìn thấy nhau ít đi cũng được!”, anh nheo nheo mắt cười chế nhạo câu trả lời của tôi.

“Thế hôm nay anh ra đây là cũng để ít nhìn thấy vợ đấy à?”, tôi đáp lại có phần chua ngoa. Nói xong rồi tôi mới thấy mình hơi quá đáng. Nói những chuyện quá thân mật với người mới gặp lần đầu tiên không phải là tốt. Giá mà rút lại được câu nói đó chắc tôi cũng rút lại luôn.

“Em nghĩ sao nếu anh trả lời là hôm nay anh ra đây vì tò mò được thấy em?”

“Chắc anh nghe anh Hoà tả em như một mụ phù thuỷ cưỡi chổi hay một thứ gì đó tương tự thế phải không? Nó chạm vào sự hiếu kỳ của anh à?”

Thực ra sau khi nghe câu hỏi của anh tôi cứng họng, không biết sẽ nói tiếp như thế nào. Đành phải chống chế theo cách đó.

Nhưng có vẻ anh bị bối rối sau câu trả lời của tôi. Anh đưa tay rút điếu Malbro từ gói thuốc trên bàn châm một điếu. Cách cầm thuốc của anh gợi tôi nhớ đến Dũng. Không có nhiều người đàn ông cầm thuốc theo cách kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa với những ngón tay dài xương xương duỗi thẳng như vậy.

“Anh có cách cầm thuốc rất giống cậu bạn thân em”, tôi kết luận.

“Nó có điều gì đặt biệt à?”

“Có vẻ vậy! Cậu bạn em cũng làm tan nát trái tim nhiều cô gái chỉ vì mỗi cách cầm thuốc thôi đấy!”

Anh im lặng không nói thêm điều gì. Tôi lặng lẽ lấy cái ống hút ngoáy liên tục trong ly trà bạc hà của mình. Cách chỗ chúng tôi ngồi ba bàn có một đôi tình nhân đang ở thời yêu đương mặn nồng. Họ nắm tay nhau, cùng uống chung một ly sinh tố, thỉnh thoảng lại thì thầm vào tai nhau điều gì đó. Tôi chăm chú nhìn họ không bỏ sót cử chỉ nào. Có vẻ như tôi đã dẫn câu chuyện đi quá xa, xa hơn cái khách sáo của hai người mới lần đầu tiên gặp nhau. Những câu chuyện chẳng ra đâu vào đâu nhưng lại rất dễ làm người khác tự ái.

Hoà vừa kết thúc cuộc nói chuyện, quay sang thanh minh cuộc điện thoại dài là vì công việc. Anh đứng dậy ra về vì đã hứa cho con gái đi siêu thị trong buổi sáng. Lúc đó đã là mười giờ. Một tuần sau tôi gặp lại anh trong một bữa ăn tối, chúng tôi cho nhau số điện thoại để thỉnh thoảng “có chuyện gì cần thì trao đổi” như cách chúng tôi nói với nhau lúc đó. Nhưng sự thực thì hầu như ngày nào chúng tôi cũng chủ động nhắn tin cho nhau kể từ hôm ấy.

------------------

“Em muốn đi đâu bây giờ?”, anh hỏi tôi sau khi chúng tôi đã uống gần hết một ấm trà tại nhà hàng Coca Suki.

“Nói thật là em không muốn đi đâu cả…” tôi thành thực.

“Thế thì đi theo anh”. Anh trả tiền, nắm tay tôi đứng dậy ra taxi không nói sẽ đi đâu cả.

“Anh có định đưa em tới biên giới Campuchia không đấy?”, tôi thắc mắc không biết anh đưa đi đâu.

“Ừ, sao anh không nghĩ ra điều đó nhỉ? Em là người luôn có những ý tưởng độc đáo”.

Anh nắm chặt tay tôi. Bàn tay nằm gọn trong tay anh mềm ấm. Xe lại đỗ xịch trước của khách sạn. Tôi lại theo anh về phòng. Vừa đóng cửa chúng tôi lại lao vào nhau vội vã như khi người ta bốc trộm một miếng gì đó cho vào miệng trong lúc chưa ai nhìn thấy. Lúc đó miệng anh vẫn còn vị ngọt ngọt chan chát của trà.
11:54 SA 06/01/2010
"Trò chơi" - "Tình yêu là trò không dễ chơi"
Quá tinh tế!

YouTube - Trò chơi
11:46 SA 06/01/2010
o
ot_xanh_xanh
Bắt chuyện
803Điểm·5Bài viết
Báo cáo