Các mẹ ơi, nhà mình ở Giảng võ, có mẹ nào biết có trường mầm non tốt quanh khu vực đấy không đấy :Rose:
Chào các mẹCác mẹ có địa chỉ trường mầm non nào trong khu vực Láng Hạ , Huỳnh Thúc Kháng , Nguyên Hồng thì chỉ cho em vớiRa tết em phải cho thằng nhỏ đi nhà trẻ vì không có người trông , Trường Mầm non tuổi Hoa ở Nam Thành công thì đến tận tháng 7 /09 mới nhận hồ sơ , nên em muốn tìm nhà trẻ tư thục nào gần khu này để cho con đi học.Còn 1 số trường như Việt Kid_ở Láng Hạ, trường song ngữ ở Nguyên Hồng thì học phí đắt quá nhà em không đủ khả năng để cho cháu đi học những trường này !Các mẹ có địa biết địa chỉ nào khác thì chỉ cho em với nhé! em cảm ơn nhiều!
Omaichi – con gái yêu quý của mẹ, mẹ viết những dòng này để tâm sự với con gái của mẹ đấy. Trước đây mẹ chưa từng nghĩ là mẹ sẽ viết ra đây như thế này, vì mẹ sợ mọi người sẽ đọc được suy nghĩ của mẹ. Nhưng từ khi có con thì lại khác, mẹ muốn tất cả mọi người biết mẹ yêu con như thế nào và mẹ hạnh phúc dường nào khi có con.
Từ khi mang thai đến khi sinh ra con, bố và mẹ có cả niềm hành phúc vô bờ bến cũng như nỗi lo lắng cho con. Lúc sinh con bác sĩ bảo mẹ bị cạn ối nên con bị suy dinh dưỡng trong, tình hình rất nguy kịch, bác sĩ chỉ biết mổ lấy con ra còn không biết con sẽ như thế nào? Nghe tin mà đất dưới chân mẹ như sụp đổ, mẹ thật có lỗi với con, mẹ chỉ còn biết ngồi khóc và tự trách mình chủ quan, không biết cách chăm sóc cho con, để giờ đây con chưa chào đời đã phải chịu khổ. Nếu con có mệnh hệ gì thì làm sao mẹ chịu nổi… Con ơi, con hãy tha lỗi cho mẹ nhé…
Khi bác sĩ đưa mẹ vào phòng mổ bố, mẹ đã ôm nhau khóc khóc rất nhiều, lo lắng và thương con thật nhiều... Ơn trời, ca mổ đã thành công, con cất tiếng khóc chào đời chỉ nặng có 1,8kg. Cả nhà mình ông bà nội, ông bà ngoại, bố, mẹ đều không kìm được dòng nước mắt, khóc vui mừng, hạnh phúc vì con đã chào đời an toàn, khóc thương con vì con còi cọc, nhẹ cân. Lần đầu tiên được nhìn thấy con, nghe thấy tiếng con khóc, mẹ như quyên nỗi đau thể xác, trong mẹ trào dâng một tình thương khó tả, mỗi lần mẹ thay tã cho con, nhìn thấy hai cẳng chân con bé tí tẹo, mẹ thấy thương con gái mẹ quá. Mẹ tự hứa với mình sẽ chăm sóc con thật tốt để chuộc lỗi với con.
Bốn ngày trong bệnh viện là bốn ngày con khóc ngặt vì đói và khát sữa, con quá bé và yếu không thể tự bú như các bé khác, mẹ cầm thìa múc từng thìa sữa nhỏ xíu mớm cho con, nhưng cũng không đủ để làm con nín khóc. Mẹ bị sốt 39 độ vì tức sữa, sữa về nhiều mà con lại không bú được, thương con quá mà mẹ không biết làm gì cho con nín khóc được, mẹ lại chỉ biết ngồi ôm con, khóc cùng con.
Rồi thời gian cũng qua đi, con dần lớn lên bằng chính dòng sữa của mẹ. Tuy con sinh nhẹ cân, nhưng trộm vía cho đến bây giờ con đã được hai tuổi tuy vẫn hơi còi một tý, nhưng cũng cứng cáp, khỏe mạnh và ít ốm đau, chắc ông trời cũng thương mẹ con mình con nhỉ. Mẹ chỉ mong sao Omaichi của mẹ luôn ngoan ngoãn, khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn, thương bố mẹ thật nhiều con nhé./.