images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Chào bạn, noname.hp,
Khi vừa đọc dòng đề topic của bạn, tôi đọc liền mạch hết 19 trang, không bỏ sót chi tiết nào.
Về cách xử lý tình huống của bạn tôi hoàn toàn khâm phục, vì đúng là không còn cách nào kín kẽ hơn thế. Nhưng tôi chỉ muốn bạn nhìn xa hơn về tương lai nữa. Bi kịch và nghiệt ngã có thể còn nằm ở phía trước kia bạn ạ.
Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện gia đình tôi, có thể tôi còn chưa nắm hết được từng chi tiết của quá khứ nhưng hậu quả mà gia đình tôi gánh chịu thì tôi chắc rằng không có một lựa chọn nào là hoàn hảo.
Thời ấy bố mẹ tôi cũng hạnh phúc lắm, tuy nghoè nhưng hoà thuận. Lúc ấy bố mẹ cũng đã có anh tôi. Có một người đàn bà bế theo một đứa bé trai đến nhà tôi nói với mẹ tôi rằng đó là con của bố với bà ta (lúc ấy bố không có nhà). Và câu chuyện cũng hệt như của bạn noname. Có cái khác là bà ta là thanh niên xung phong về làm trên nông trại vùng núi, bố tôi lên công tác rồi cũng thương tình mà cho một đứa con. Cái này chắc cũng không phải chuyện lạ gì vào thời điểm đó (vì chưa có kỹ thuật tân tiến như bây giờ). Hơn nữa mẹ tôi có kể lại ngày đó ở trên nông trường toàn phụ nữ thôi, có khi cán bộ nam nào lên đây rồi về cũng để lại mụn con ở trên ấy (cái này tôi không chắc)
Bố tôi cũng chỉ nghĩ đến thế thôi, ai dè bà ta về tận nhà tôi đòi bắt vạ, còn đòi lên cơ quan kiện bố tôi. Nhưng rồi sự việc cũng êm thấm vì mẹ tôi cũng như chị noname đã làm cho đối phương chùn bước mà rút lui. Mẹ bảo bà ta cũng chỉ vì lời dèm pha của mọi người xung quanh, cũng là con bố mà sao lại không được nhận bố, để bố cũng phải chăm sóc nó như con …
Cuộc sống gia đình tôi lại trở lại yên ổn nhưng chỉ là ngoài mặt thôi, trong lòng cả bố và mẹ đều có sóng. Bố từ lúc ở trên đó về không biết được bà kia có con không nên cũng quên bẵng đi. Nay được gặp mặt con trai mới thấy bối rối và lo lắng. Dẫu sao cũng là tình cha con. Còn mẹ, tuy không trách bố, nhưng trong lòng đã dậy lên nỗi thất vọng về bố. Cũng như bạn noname …
Câu chuyện tưởng như chôn kín, chỉ có bố mẹ tôi biết và vẫn đau đáu trong lòng. Sau đó ít năm tôi ra đời và lớn lên trong hạnh phúc.
Năm tôi tốt nghiệp ra trường và được nhận vào một công ty nước ngoài, hàng ngày phải đi hơn 10km đến công ty. Lúc mới vào vì chưa quen việc nên tôi thuờng phải về muộn để hoàn thành nhiệm vụ. Một tối tôi gặp cướp trên đường về, may thay đã có một người con trai ra tay cứu giúp. Tôi thoát nạn và mang ơn anh nhiều. Từ ấy chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau. Anh tỏ ra rất quan tâm và chăm sóc tôi hết mực. Bản thân tôi cũng cảm mến anh, luôn có cảm giác quen thuộc khi ở bên anh. Chúng tôi yêu nhau …
Anh kể bố mẹ anh đã mất, chỉ còn mình anh bươn trải vừa học vừa kiếm sống. Anh cũng học xong đại học và cũng làm cho một công ty nước ngoài, cùng khu công nghiệp với công ty tôi. Tôi thầm phục anh trong mất mát lớn lao ấy mà anh vẫn thành đạt và vững vàng.
Không có gì phải bàn cãi về hạnh phúc và may mắn mà tôi có được.
Nhưng cũng chính cái mà tôi tưởng là hạnh phúc ấy lại là bắt đầu của một bi kịch.
Chúng tôi yêu nhau được hơn 2 năm, trong thời gian ấy tôi luôn muốn đưa anh về gặp bố mẹ tôi, nhưng anh bảo sợ bố mẹ tôi không ưng vì anh không bố không mẹ. Hơn nữa khi nào quyết định cưới thì sẽ đến ra mắt luôn thể.
Cuối cùng anh chịu đến vào ngày cũng ông nội tôi. Vừa nhìn thấy anh, bố mẹ tôi dường như hơi bất ngờ dù tôi đã nói trước. Cả nhà nói chuyện rất vui vẻ, dường như chả có cái điều mà anh mặc cảm. Tôi rất mừng.
Rồi đám cưới của tôi được tổ chức. Trong ngày cưới, khi cô dâu chú rể phát biểu trước toàn thể khách mời. Anh - chồng tôi - đột nhiên vừa khóc vừa kể lại đúng câu chuyện y hệt như câu chuyện tôi đã kể trên đây …
Và đó chính là anh trai tôi, con của người phụ nữ trên nông trường …
Tất cả những gì anh dành cho tôi đều là sự trả oán cho bố và mẹ tôi. Không biết mẹ anh đã gieo những gì vào đầu óc non nớt của con mình, chỉ biết rằng anh ta oán hận gia đình tôi đến tận xương tuỷ, tất cả mục đích sống của anh ta dồn cả cho ngày hôm nay.
Đám cưới của hai anh em … người đời đã nói thế về chúng tôi
Ngày hôm ấy bố tôi qua đời.
Anh bỏ đi đâu không biết. Ba mẹ con tôi còn lại sống đau đớn, không biết phải than trách ai. Mẹ tôi đau đớn cứ luôn tự trách mình “giá như…”, một năm sau mẹ cũng mất.
Nỗi đau của bố mẹ tôi còn chưa hiểu cặn kẽ nhưng đến nay đã 5 năm sau mà tôi vẫn chưa quên được cái ngày định mệnh ấy. Hạnh phúc mà tôi đã từng có dường như vĩnh viễn tuột mất rồi.
Tôi không biết gia đình bạn có phải gặp bi kịch như tôi không nhưng đúng là lòng người khó đoán.

Thật lòng xin chia buồn với bạn, đúng là bi kịch nếu phải rơi vào hoàn cảnh của gia đình bạn.
Mình chưa bao giờ hình dung ra cảnh bị báo oán. Nhưng câu chuyện của bạn đúng là sự trả thù mù quáng và khủng khiếp.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ và trải lòng với mình.
09:28 SA 15/06/2009
Ai có bố mẹ chồng tốt thì vào đây
Bố mẹ chồng em cũng tốt lắm, cả các anh chị cũng vậy. Vì mẹ chồng em không có con gái (có tới 5 người con trai cơ) nên coi con dâu như con gái. Được cái các anh ấy lấy vợ cũng hiền hiền nên không xảy ra xích mích gì hết, có 4 dâu thì 3 dâu ở cạnh mẹ, chỉ có em là ở xa. Dẫu vậy các chị em đều phục mẹ lăn lóc vì mẹ chồng em rất thấu tình đạt lý. Bố chồng em thì hiền khỏi nói luôn.
Túm lại dù không yêu thương bố mẹ chồng như bố mẹ mình được nhưng em vẫn rất tôn trọng các cụ. Mong sao sau này vợ chồng em cũng thuận hòa được con cái như thế. Thích nhất là yên ấm cửa nhà các mẹ nhỉ.
Nhưng mà chồng em thì làm em buồn quá ... (cái này không liên quan đến bố mẹ chồng em)
04:18 CH 13/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Bạn đã chiến thắng, nhưng khoan vội đắc chí vội. Chẳng đường của bạn đang dài và dai dẳng. Mình khuyên bạn đừng đưa điểm xấu của họ ra làm gì nữa. Trời không lấy của ai cái gì, họ mất cái này, họ sẽ được cái kia. Do vậy mới công bằng. Cái quan trọng của bạn bây giờ làm sao để hòa sống cùng chồng cho hanh phúc, chứ không nên nghĩ về người ta nhiều, càng nghĩ bạn càng đau khổ. Hãy tỉnh táo mà sống

Em hiểu là em chưa đi được hết thời kỳ khó khăn. Em cũng hiểu hơn cả là em đã hoàn toàn phải trả giá đắt cho việc chủ quan trước kia rồi. Nhưng để mà gạt cái ý nghĩ tồi tệ về họ thì em khó làm được vì cái đó không thuộc về lý trí.
Còn về việc em nói xấu đối thủ âu cũng là việc đương nhiên, bản tính của phụ nữ thôi. Mà có mẹ nào bảo em rất chi là "phụ nữ" ...
Cảm ơn tất cả các mẹ đã quan tâm và có nhiều lời khuyên thật lòng tới em. Tới đây gia đình em nếu có tiến triển xấu hay tốt em sẽ lại tìm đến các mẹ, mong các mẹ tiếp tục ủng hộ em.
Tặng các mẹ :Rose::Rose::Rose:
11:46 SA 11/06/2009
"Bí kiếp" làm dâu
Em cũng được nhà chồng dễ tính nhưng vẫn phải có bí kíp mẹ em truyền lại. Với các cụ chớ có cãi, nhưng làm theo hay không là tự mình thấy thế nào hợp lý thì làm. Với anh chị em nhà chồng thì nên quan tâm một chút, không nhất thiết phải là quà cáp mà chỉ cần vài câu hỏi thăm và buôn chuyện đó đây là có cảm giác gần gũi thôi. Cũng quan trọng không kém là ông xã, có sự giúp sức của lão thì mọi thứ sẽ êm thấm hơn.
04:28 CH 10/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình

Thế nên trường hợp chị này thông minh, học giỏi mà ko lấy được chồng khả năng cao là do thầm iu trộm nhớ chồng chị chủ top nên đóng lòng mình lại. Chị chủ top phải cảnh giác cao độ. Mình ko hề cảm nhận được sự vô tư của chị này.

Hi, em cũng tởn đến già cái vụ cả tin rồi. Quả này có về với nhau em cũng đóng khuôn cho mà sống. Chớ có trách em.
Mà phải mô tả thế nào về cái sự "xấu" của chị kia nhỉ. Em không định đem cái này ra làm đề tài đâu vì từ đầu chí cuối em vẫn không dám phát biểu từ "xấu" về chị ta. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện nhìn chị ta là em đã tin tưởng chồng mình chắc các mẹ cũng thắc mắc chứ (nếu mà không tệ lắm chắc em chả chủ quan thế). Mà em bôi nhọ đối thủ cũng là chuyện thường tình huống gì em nói thật.:Angel:
Từ dáng dấp đến khuôn mặt thì đều không được nét nào.
Tóc vàng ệch, khô đét, mà cũng không chịu đi chăm sóc tóc đâu.
Mặt hình chữ nhật, có góc cạnh, lộ xương gò má
Mắt xếch nhưng mà quầng đen xì, lại thêm cặp kính cận nữa
Miệng rộng, răng hô và ố vàng
Da mặt sần sùi thâm đen, lồi lõm do mụn mủ để lại, nhiều đến nỗi phủ kín mặt và cổ như min (cái này chắc chắn mất điểm nhất)
Dáng khô như đàn ông, da đen hơi lem nhem.
Và không có gu thời trang gì cả.
Nói túm lại là nhìn chị ta, đến em còn thương cơ. Đẻ xong rồi người ta bảo "trong mòn con mắt" đằng này còn xấu hơn vì thêm cái bụng to lè ra. Kể ra thì cũng tội thật. Mẹ chồng em trước lúc biết chuyện còn bảo chị ta kiếm được đứa con là cũng giỏi lắm rồi. Thế mà lại ra cháu nội bà mới tài chứ.
04:07 CH 10/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Chiều qua chị kia đã bế con đi công tác rồi. Vào trướcvài hôm để có thời gian sắp xếp con cái mà. Có lẽ chị kia đã nói chuyện với chồng em về cuộc gặp gỡ của 2 người phụ nữ, có lẽ anh ta cũng đã thấm được phần nào quyết tâm của em nên không thấy có biểu hiện cản trở gì chị ta. Anh ta muốn chuộc lỗi và đón mẹ con em về.
Thật lòng em cũng muốn giữ bố cho con gái lắm. Vì vậy mà em làm gì nhưng cũng để cho anh ta một đường lùi, còn có chỗ đứng trong lòng con. Nhưng lòng em đến giờ sao nguội lạnh thế, nghĩ đến và nhìn thấy anh ta mà chỉ thấy đau lòng. Người đàn ông đã có khi em coi là chân chính nhất, bây giờ trong mắt em như con nợ truyền kiếp. Vẫn biết là “nếu có thể tha thứ...” nhưng cảm xúc đã mất thì trong căn nhà ấy còn lại những gì đây.
Em vẫn chưa chuyển về, chỉ bảo anh ta nếu nhớ cứ đến với 2 mẹ con, em muốn anh ta hiểu mẹ con em không phải đồ vật thay thế hay có bất cứ thứ gì thay thế được.
10:52 SA 09/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Chồng em vốn tính ít nói, ít dài dòng nên im lặng nghĩa là chả có gì để giải thích, và có thể ghiểu đó là 1 phần sựi thật. Vậy là đã xét xử xong ông chồng buồn của mình, em quay sang nói chuyện tình cảm với bà chị đáng kính kia các chị ạ. Em muốn nhận mặt sớm đối tượng để tìm cách giải quyết sao cho gọn gàng nhất. Bảo em hết yêu thương chồng thì không đúng, tình cảm vợ chống quấn quýt, hạnh phúc bao nhiêu, dễ gì chỉ có vài ngày mà hết. Nhưng cái sự khinh bỉ nó đang đầy lên mà sắp choán hết cái phần yêu ấy rồi. Mà đã khinh thì làm sao yêu được nữa. Em cũng không thể dâng cái phần hạnh phúc của em dễ dàng cho người đàn bà ấy nếu thực sự chị ta xấu người, xấu nết thật.
Em hỏi chị ta đã định đi đâu chưa tựa như em chắc chắn là chị ta sẽ đi. Chị ta bảo tạm thời sắp tới vào trong Nam công tác, chắc phải đưa cả thằng bé đi, rồi sẽ cố xin để được làm việc trong đó luôn. Phương án này em thấy cũng tạm ổn.
Về chuyện ba người, chị ta bảo thực ra từ đầu là chuyện nhờ vả. Cũng có chuyện anh ta từ chối trước đó 1 năm. Nhưng có thể vì tình thương sau thời gian tìm kiếm bạn đời cho chị không thành, rồi cũng gặp nhau nhiều lần nên bén nhau. Cái chữ "tình" kia có lẽ được dệt nên từ "tình bạn" và "tình thương" - và nó chính là tình cảm trai gái, có phải là tình yêu không thì chị ấy chỉ có thể nhìn nhận từ phía mình. Chị ta yêu chông em từ lâu lắm rồi, nhưng chỉ là đơn phương. Còn đến giờ phút này anh ta có yêu chị không thì chị không biết. Hai người chưa nói lời yêu bao giờ. (Kiểu "tình trong như đã" - đến đây em tự nhiên sởn gai ốc)
Em nói chuyện về gia đình em. Từng đoạn một. Từ cái hạnh phúc nhỏ bé của 1 người đàn bà và một đứa trẻ trong một gia đình đầy đủ. Được người chồng, người cha yêu thương chăm sóc và ngược lại. Rồi một ngày sóng gió ập đến như thế nào. Cảm xúc của em ra sao. Em nói y như đã bộc bạch trên diễn đàn vậy (trừ cái việc anh ta không trả lời câu hỏi của em). Cảm thông, đau đớn, tin tưởng, thất vọng và khinh bỉ ... Em hỏi chị đã mất bố mẹ, chắc chị thấm thía cái cảnh ấy lắm rồi, thế mà chính tay chị lại làm cái việc đẩy một gia đình khác đến cái cảnh ấy sao. Chị đã từng căm thù cái người lái xe cướp đi tính bố mẹ chị để chị mồ côi, mà đấy chỉ là sự không may, thì em và con em có thể căm thù chị như thế nào khi mà cái việc này là cướp trắng trợn, có chủ tính từ trước. Con chị lớn lên sẽ nhìn mẹ nó thế nào? Chị muốn có chồng và có bố cho con chị, em thì không sao? Hơn nữa người anh yêu chắc chắn là em cơ mà (em khẳng định thế). Chị có quyền có con nhưng không có quyền nhảy vào phá tan gia đình người khác. Mà cái quyền có con ấy chị thừa thông minh và học thức để biết được là không được níu vào chồng em.
Chị ta không nói gì, chỉ khóc.
Em không nói nhiều nhưng nói chậm để chị ta ngấm và kết lại một câu là em vẫn yêu anh ấy, và anh ấy cũng chỉ yêu em, em tin là anh ấy chỉ vì phút động lòng trắc ẩn ban đầu mà gây ra hậu quả, rồi sau này vì thương con mà làm vậy. Anh ấy hoàn toàn không phải món đồ đấu giá để chị có quyền dành dật. Em không truy cứu thêm nữa vì chị đã chấp nhận ra đi khi em còn chút lòng cảm thông.
Xong việc, em về và đang chờ xem phản ứng của cả hai.
Em không còn muốn chung sống với chồng nhưng em cũng không muốn để chị ta đùa giỡn với em được. Em phải đưa cả hai về đúng vị trí của mình xong rồi mới tiếp tục xử gã chồng em. Tạm thời chị ta đưa con đi 1 tháng thì em tin rằng em đủ thời gian để cho anh ta biết thế nào là xem thường tình cảm của mẹ con em.
12:00 CH 06/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Em chưa qua tuổi 30, mới 28 thôi.
Em vẫn vụng lắm, nhiều lúc bố mẹ em cứ bảo trẻ con làm mẹ trẻ con. Chỉ được cái em khá lạc quan về cuộc sống (em tin đây là ưu điểm), ít suy nghĩ đến chiều hướng tiêu cực nên hay giải quyết mọi việc theo kiểu "miễn là tâm hồn thấy thoải mái". Điều ấy chắc chắn không phải suy nghĩ của 1 người mẹ tốt, vì làm phụ nữ là phải biết khổ tâm vì con cái, phải biết nuốt nước mắt vào trong nữa. Nhưng theo quan điểm của em thì sống làm sao để con em luôn nhìn thấy em vui vẻ và nó cũng nhân được tính lạc quan ấy. Đấy mới là điều em mong muốn. Âm thầm gặm nhấm đau khổ không phải sự lựa chọn của em.
Điều ấy không có nghĩa là em không mong con có bố, mọtt ông bố thật sự.
Mấy ngày nay, anh nhà em vẫn thế, tối đến thăm con, bố mẹ em dù cũng ức chế nhưng không ngăn cấm hay tỏ thái độ gì cả, chỉ có điều nói vài câu rồi lên phòng nghỉ thôi. Chiều nay thì em vừa nói chuyện với anh ta xong, không có kết quả gì cả. Vẫn mong em chấp nhận nuôi thằng bé. Em bảo nuôi thằng bé thì em có thể, nhưng đấy không phải vấn đề mà vấn đề cơ bản là mẹ nó sẽ không chấp nhận và em cũng không thể vô lý mà cướp con của chị ta được. Em hỏi anh ấy khi làm cái việc kia, anh bảo là cân nhắc 1 năm, anh có ngu ngốc đến mức không tìm hiểu xem làm thế nào để môt người đàn bà có thể có con không? Không trả lời ...
Cái này không thể gọi là ngu được nữa rồi mà gọi là đểu các chị ạ.
01:05 CH 05/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Một lần nữa cảm ơn các mẹ nhiều vì tất cả đều mong cho em có sự lựa chọn sáng suốt nhất. Có nhiều ý kiến trái ngược nhau vì mỗi người đều có một suy nghĩ và tính cách khác nhau. Ngay cả bản thân em, từ đầu topic đến bây giờ em thấy mình đã khác đi nhiều. Nếu em có bức xúc mà “đá” nhầm mẹ Thu Thủy thì mẹ cũng thông cảm cho em nhé, vì đọc bài của chị em hình dung ra viễn cảnh của bản thân mà thấy sợ. Sorry chị!
Các chị ạ, em cũng không ít lần đặt mình vào vị trí của mỗi người để cảm nhận. Với chị ấy đương nhiên con là quan trọng nhất vì cuộc sống của chị ấy vốn đã tự lập từ sớm (cha mẹ đã mất, họ hàng ở xa), có thêm người đàn ông chăm sóc thì tốt nhưng nếu phải đánh đổi thì em tin chị ấy sẵn sàng chọn con đường bỏ đi xa. Còn với chồng em, có thể yêu hay không yêu một người đàn bà nhưng con thì không thể bỏ mặc, kể cả với con em hay con chị kia cũng thế. Em nghĩ nếu đổi ngược lại con em là con trai, con chị ấy là con gái thì anh ấy vẫn muốn giữ đứa bé. Cuộc sống không ai không tham lam và kỳ vọng vào những tình cảm ruột thịt cả.
Tất cả những điều ấy em đều có thể cảm nhận được vì em cũng đang làm mẹ. Chỉ có một điều làm em không thể thông cảm được là ở diễn biến thái độ của họ. Nếu chị kia chỉ muốn giữ con thì chị có thể đi bất cứ lúc nào và bất cứ đâu, chồng em không có quyền gì kể cả về mặt tình hay lý. Đâu cần phải nài nỉ anh ta. Còn anh ấy, có chịu hiểu cảm nhận của 2 người đàn bà đau khổ vì con không. Em sợ con vắng bố, chị ấy sợ phải xa con. Tại sao anh ta cứ bỏ lửng cả hai gia đình như thế? Chả phải muốn có cả hai tổ ấm như những ngày qua ư? Nếu anh ta cứ thẳng thắn rằng sẽ đến với mẹ con chị ấy, em còn thấy anh ta làm được 1 phần trách nhiệm. Và dù ly hôn, anh ta cũng vẫn có thể được ở gần con gái cơ mà (không phải ở cùng). Đàng này, tựa như anh ta không muốn buông cái gì hết, mà cũng không dám chịu trách nhiệm về cái gì hết.
09:53 SA 05/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Tôi đã từng đối diện với sự sống và cái chết. Nên giờ đc sống tôi cảm thấy thật may mắn. Mọi nỗi đau có thể xoa dịu vì chỉ có một cuộc đời để sống. Chuyện chồng có con ngoài giá thú chưa hẳn là nỗi đau lớn nhất của phụ nữ chúng mình. Tôi biết các mẹ mỉa mai tôi, nhưng đó là suy nghĩ của tôi. Tôi k thể hiện ở đây. Chẳng để làm gì!! Nói ra suy nghĩ của mình cũng thật khó nhỉ???? Thôi chào mọi người ...

Em thấy mọi người ai cũng phục em, nhưng mà em còn phục chị này hơn nhiều. Em muốn hỏi chị là nếu không chỉ là con ngoài giá thú mà còn là vợ ngoài giá thú nữa thì sao? Em cũng chỉ có một cuộc đời nên em cũng muốn sống tử tế, em nghĩ em sống thanh thản thì con em nó cũng thanh thản, chứ không thì sau này nó lại ray rứt vì nó mà mẹ nó khổ cả đời. Nếu chỉ có ước muốn là người đàn bà cuối cùng của anh ta thì chắc là anh ta cứ đi hết với người này với người khác, đến cuối đời rồi mình sẽ là người cuối cùng thật.
Em ngoài lề một tí vì bản thân em lẽ ra nên lắng nghe, nhưng em thấy hơi bức xúc nên cũng muốn ngứa mồm.
04:08 CH 04/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Đến lúc này em vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức của hai người họ. Nhưng trong lòng em đã biết em rõ em nên làm gì lúc này. Nếu anh ta cứ để mẹ con chị ấy đi thì em còn có thể nguôi ngoai và cho rằng anh ta làm thế vì lòng cảm thông thật. Đăng này thì, thứ nhất anh ta nuốt lời vì đã hứa giúp mà bây giờ lại đòi con, thứ hai anh ta độc ác khi muốn chia lìa 2 mẹ con. Đàn bà quan trọng nhất là con, mất con rồi thì còn lại gì đâu, nhất là chị ấy khó khăn lắm mới có nó.
Em đã yêu cầu anh ta tự nói chuyện này với bên nhà nội, còn em thì lo bên nhà ngoại.
Mẹ chồng em biết chuyện đã hỏi em quyết định thế nào rồi. Em bảo nếu em bỏ qua thì em sẽ không cho các cụ biết chuyện. Còn ngược lại nghĩa là đã không thể cứu vãn được nữa. Thật ra với ông bà nội thì cháu nào mà chả là cháu, con dâu nào cũng được nhất là chị ta đã thân quen với nhà chồng em. Coi như người cùng một nhà rồi.
Còn bố mẹ em tất nhiên buồn khôn tả, ngày trước chỉ quý chồng em thật thà hiền lành, chắc sẽ không làm tổn thương con gái mà. Chết nỗi chả lẽ các cụ nhìn sai?
Em đã quyết định và đã chuẩn bị để nuôi con một mình rồi. Vì trong em là nỗi thất vọng quá lớn lao không chỉ vì tình yêu đã mất, niềm tin bị chà đạp mà còn vì nhân cách của anh ta nữa. Em hoàn toàn đủ khả năng nuôi con gái, vì bản thân có việc làm ổn định, gia đình luôn ở bên cạnh. Thà rằng như thế còn hơn khi con bé lớn lên nó biết được sẽ nhìn nhận bố nó thế nào, lúc ấy em sợ tâm hồn non trẻ lại gặp đúng nỗi đau mà mẹ nó nếm trải suốt đời.
Dẫu vậy em vẫn để treo đấy, không cho họ biết, cứ để xem cả hai xử sự thế nào.
03:47 CH 04/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Có ai bảo em là “đã chấp nhận rồi thì đừng nên vào đây hỏi mọi người nữa”, em chưa hề nói em chấp nhận, cái cách em đi cùng chồng đến thăm hai mẹ con chị ấy đâu phải là em gật đầu trước họ. Thực ra em muốn được tận mắt nhìn thấy tình cảm họ dành cho nhau là gì, hơn nữa, nếu em không đi cùng chồng thì có chắc anh ta không đến với mẹ con chị ấy. Mỗi người có 1 cách suy nghĩ khác nhau. Em không thích đao to búa lớn khi bản thân em còn thấy băn khoăn nhiều chuyện
Đó cũng là lý do em hỏi các chị. Có ai chưa hề thay đổi chính kiến vì lời khuyên hay lời chỉ trích của người khác? Nếu tâm em vững như bàn thạch và luôn tự quyết định được mọi vấn đề mà không cần nghe ai khác thì em có phải vào đây. Đây là chuyện mà em dễ gì cho người thân hay bạn bè biết, em có thể tìm sự an ủi và những lời khuyên ở đâu?
Em chưa thấy chồng mình xấu xa, cả chị kia cũng vậy (chỉ là chưa thôi, vì có thể sau này em sẽ thấy hoặc cũng có thể ngược lại). Em mới chỉ thấy họ đã làm tổn thương hai mẹ con em thôi.
Con giun xéo lắm cũng quằn, hỏi rằng em có thể để người ta cầm dao cứa vào da thịt, rồi tiếp tục cứa sâu hơn, và chắc chắn rằng sẽ cắt mất cả phần thịt ấy chứ. Em đang cố gắng bảo vệ bản thân mình. Không biết nếu bọn em chia tay em có hối hận sau này nhưng hiện giờ em thấy lòng mình nhẹ đi nhiều.
10:29 SA 03/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Anh ta lại vừa đến, giờ vẫn còn ngồi dưới nhà. Em không hề muốn gặp, chỉ có con bé vẫn tíu tít với bố. Em ngồi đây vừa đọc lại các bài của các mẹ mà rơi nước mắt. Từng câu từng chữ các chị viết càng khiến em thấm thía. Tự em thấy sự xuất hiện của anh ta đã làm em đau đớn chứ không phải là do các chị đâu. Quả thực nếu không có những lời khuyên, cả nhẹ nhàng, cả cay đắng, móc máy, thì em chả mở mắt ra được. Cảm ơn các mẹ lắm lắm!
Đến lúc này em vẫn không chắc được đâu là sự thật, nhưng có một sự thật phơi bày hoàn toàn là chồng em đã tham gia vào việc "sản xuất em bé" mà cái máy lại không phải em. Bản quyền bị vi phạm, cả hai người họ đều phạm luật cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Mà chả biết chị kia đi công tác thì để thằng bé ở đâu, bình thường vẫn gửi nhà trẻ tư, nhưng chả ai trông ban đêm cả. Có mẹ nào ở HP tốt bụng trông giúp thằng cu với (em nói thật đấy). Nó dễ thương lắm (giống chồng em y hệt, con gái em lại giống em). Em thì chịu thật, không có gì thì em sẵn sàng, nhưng mà bây giờ em không dám chắc em không biến thành phù thủy khi bế nó. Mà chắc các vàng mẹ nó cũng chả dám gửi nó cho em.
04:09 CH 02/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Chủ top đang bận trông con giai của chồng rồi. Sao có thời gian online mà nghe lời khuyên của các mẹ nữa.

Suốt mấy ngày qua, ngày nào em cũng vào dd và đọc hết thảy ý kiến và lời khuyên của mọi người, nếu em sợ bị nói ngu ngốc hay nhu nhược thì em đã không lập topic này. Em muốn được chia sẻ và đúng là em đã được chia sẻ.
Ý kiến của các anh chị không có ý nào là sai cả, vì đều là tính cách của mỗi người. Nhưng nhìn chung lại là mong em cố gắng giữ được gia đình, giữ được bố cho con gái em bằng nhiều cách khác nhau.
Còn với em, sau sự việc này và nhìn lại cả cuộc sống trước nay của em, em thấy lựa chọn tốt nhất là sự bình yên cho cả mình và con gái bây giờ và cả sau này. Điều ấy không có nghĩa là em chấp nhận cuộc sống chung này.
Chỉ có hai thôi:
- Nếu anh ấy nói đúng, chuyện chỉ có thế thì em sẽ tìm giải pháp này: chị ấy đã chấp nhận nuôi con một mình thì hãy trả lại cho chị ấy quyết định ấy, vì nếu không phải chồng em thì người đàn ông kia (hoặc cho TT, hoặc trực tiếp) cũng sẽ không có trách nhiệm gì phải không ạ? Chị ấy chọn chồng em thì cũng phải công bằng với anh ấy chứ, không có quyền đòi hỏi (dẫu vậy em vẫn băn khoăn về đứa bé). Em sẽ coi như một lần thiếu suy nghĩ của hai người.
- Còn nếu chồng em đã có lòng với người khác, đã lừa dối em, đã có con riêng và đã xem thường cả niềm tin và tình cảm của em thì có xứng đáng để em coi là chồng hay không. Và em tiếp tục giữ anh ta lại cho con em để sau này khi nó biết, nó lại mang một nỗi thất vọng nặng nề về hình ảnh ông bố tuyệt vời của nó ư?
Đương nhiên laàmsao em có thể biết được họ nói thật hay nói dối để mà phán quyết.
Và em đã nói chuyện với cả hai người về vấn đề này trước khi chị ấy đi công tác, 1 tháng trời em suy nghĩ thì chắc em cũng phát điên mất. Em mở ra hai con đương: chị ấy chuyển đi thật xa, không được liên lạc gì và cũng vĩnh biệt tình bạn luôn hoặc em sẽ dâng cả hai tay chồng em cho chị ấy.
Các anh chị có biết họ phản ứng thế nào không? Không biết là em nên vui hay buồn nữa. Chị ấy đồng ý chuyển đi, vì dù sao chị ấy cũng không còn bố mẹ nữa, hai mẹ con đi đâu cũng được. Thế nhưng chồng em, anh ấy lại có ý thế này: chị bạn có thể đi đâu cũng được, nhưng thằng bé phải ở bên bố. Thậm chí, chồng em muốn nuôi thằng bé. Tiếp theo là họ tranh cãi với nhau (là năn nỉ nhau thì đúng hơn). Không biết là họ đang biểu hiện yêu con hay tung hoả mù nữa.
Dù thế nào thì em cũng cay đắng nhận ra rằng mình đã không còn niềm tin với chồng nữa. Chúng em yêu và lấy nhau đều từ niềm tin, đều tin rằng đối phương sẽ không làm mình đau đến mức này. Mà đã không tin thì còn sống với nhau làm gì
Em giận quá bế con gái về nhà bố mẹ luôn rồi. Giận người nhiều, giận mình cũng nhiều. Em đã ảo tưởng rằng hạnh phúc chỉ đơn giản thế. Nhưng tâm hồn được thanh thản mới là hạnh phúc thật sự. Nếu có phải chia tay, em tin rằng con gái sau này sẽ hiểu.
01:40 CH 02/06/2009
Chồng em: Người cha của hai gia đình
Cảm ơn các chị!
Quả thực em là người sống rất đơn giản, khi gặp chuyện gì em thường không phân tích được sâu xa. Nếu như có chị nào bảo là ngờ u thì cũng rất đúng. Khi đọc được trả lời từ các chị, em thấy lạnh toát cả người, tim muốn nhảy ra ngoài luôn. Em thấy sợ, em chợt hình dung ra chồng em và chị kia lừa dối em, hoặc giả như không lừa dối bây giờ nhưng có thể sẽ là sau này.
Đã gọi chồng vợ thì chỉ có một thôi, và luôn là sở hữu riêng, không phải "chồng em là chồng chị". Nhớ lại lúc em biết được chị ấy có mang (lúc chưa biết gì), em vừa mừng vừa lo cho chị ấy, còn mang hết đồ sơ sinh của bé nhà em cho chị ấy để lấy vía ngoan mà.
Đúng là em cần có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn nữa. Con em cần có cha, con chị ấy cũng vậy. Thời gian tới chị ấy phải đi công tác xa 1 tháng, gửi thằng bé sang bên em. Chả biết em có đối với nó như trước được không? Trẻ con chả có tội dù bố mẹ nó có thế nào. Nhưng mà ...
Có lúc em cũng đã nghĩ cần phải cho anh ấy phải đau đầu, phải dằn vặt, quay quắt,... nhưng để làm gì, vì làm như thế cũng chính là làm tổn thương chính em. Hơn nữa vấn đề bây giờ như các mẹ nói là cuộc sống sẽ tiếp diễn như thế nào?
Có thể lúc này chỉ có mình em đau khổ, vì nếu họ cũng khó xử thì đã không làm như thế.
05:58 CH 30/05/2009
n
noname.hp
Bắt chuyện
686Điểm·1Bài viết
Báo cáo