@wtt.fb.308945 bạn thân mến! Đã 14 năm trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu viết câu chuyện cuộc đời của mình. Do một biến cố kinh khủng xảy ra vào năm 2011, mà tôi đã không vào lại Webtretho trong 14 năm. Hôm nay, sau nhiều thăng trầm nữa xảy ra, tôi lại bình tâm lục lại tài khoản này, và đọc lại từ đầu những dòng tâm sự của chính mình. Khi tôi đọc xong, tôi sẽ lại viết tiếp câu chuyện để các bạn cùng đọc nhé. Cảm ơn bạn đã là một fan trung thành của tôi trong suốt những năm qua.
Sang đến ngõ nhà anh Đ, chồng tôi để tôi và cu em ngồi quán nước, mình ổng đi vào nhà Đ. Cuộc nói chuyện đó diễn ra như thế nào đến giờ tôi vẫn không được biết. Chỉ biết là khoảng 1 tiếng sau thì ổng đi ra, và chúng tôi lên xe trở về.
Về đến nhà, chúng tôi ăn cơm với con cái xong xuôi. Tối đó, chồng tôi đi đến khuya mới về. Lúc về đến nhà là ổng tuyên bố luôn là ổng đã tìm ra người đón tôi và đưa tôi ra bến xe GL là anh TA chứ không phải anh Đ. Đêm hôm đó là một trận đòn thù tới tấp giáng lên đầu tôi. Chưa bao giờ tôi bị ai đánh đập dã man như vậy, từ lúc sinh ra đến giờ. Mà đau đớn nhất là trận đòn ấy diễn ra trước mặt hai đứa con thơ ngây của tôi, một đứa gần 5 tuổi, một đứa hơn 2. Chúng nó đã chứng kiến bố nó đánh đập mẹ nó dã man suốt hàng tiếng đồng hồ. Kết quả của trận đòn ấy là nhiều vết thâm tím trên khắp cơ thể tôi, nhiều nhất là ở hai chân, từ đùi xuống cổ chân. Còn đầu tôi bị cầm nắm và đập vào tường nhiều nhát có thể đã bị tụ máu, khiến cho tôi bị đau hàng năm trời mới khỏi.
Sáng hôm sau tôi đã phải gọi điện cho anh TA để nói rằng mọi chuyện đã diễn ra rất kinh khủng, anh em ta không thể có duyên phận làm anh em của nhau được, anh nên tránh mặt đừng dính dáng đến em nữa. Mọi việc rất không tốt. Anh TA rất hiểu và nói anh hoàn toàn đồng ý. Kể từ đó đến giờ, anh em chúng tôi lại xa nhau lần nữa.
Đến lúc này thì tôi đã có cảm giác về một cuộc chia ly trong gia đình rất gần kề. Tôi không thể chịu đựng được tính ghen tuông và vũ phu của người chồng đã đầu gối tay ấp, người mà tôi cho rằng ông trời đã se duyên, buộc phận chúng tôi lại với nhau, dù đã chia tay nhau trong 8 năm mà chưa trả hết nợ nhau, phải lấy nhau để trả cho bằng hết. Người đàn ông ấy đã từng được tôi kết hôn chỉ vì lý lẽ anh ấy là người đàn ông yêu mình nhất. Bến đỗ của đời tôi, hóa ra lại là một cái bến đầy chông gai như thế này.
Khóc nức nở có, khóc thầm có, đau đớn đến không thể khóc được nữa cũng có. Con người tôi đờ đẫn, thẫn thờ trong nhiều ngày, sống mà lay lắt như không sống. Ngày tháng trôi đi trong tuyệt vọng. Tôi chán chường chẳng buồn giải thích thêm điều gì, không muốn thanh minh thanh nga làm gì cho phí lời. Mọi điều quan trọng nhất lúc bấy giờ chỉ còn liên quan đến hai đứa con. Hằng ngày chở con đi học, đón con về, đến trường giảng bài rồi quay về đón con, cơm nước hết buổi. Đầu óc trống rỗng không biết nên làm gì cho phải. Dường như tôi đã lạc mất phương hướng.