Mình cũng là gái semi thành phố và lấy chồng ở quê cách nhà gần 800 km. Mình cũng gặp nhiều điều phiền muộn vì nhà chồng. Mình cũng lên mạng xả stress. Giờ mình cũng không biết nói gì hơn là chúc bạn vui vẻ hơn. Có lẽ lúc yêu chúng ta quá ngây thơ nên không coi sự khác biệt là gì. Giờ bạn đang sắp làm mẹ hãy sống vui lên. Dù bố mẹ chồng có ra sao thì cũng đang sống xa bạn. Đừng để ý quá. Nhiều khi đóng phim tình lơ là hay nhất đó bạn.
bạn đã làm vợ và sắp làm mẹ rồi, nhưng khi đọc bài viết của bạn tôi chỉ thấy có độc mấy chữ " tiện chăm sóc em " , chăm sóc tốt cho em ", " em là người cần được chăm sóc " .... bạn luôn cho mình là trung tâm của vũ trụ, mang bầu thì hầu như phụ nữ nào chả mang, họ vẫn làm hùng hục, hoặc ko thì cũng biết tự chăm sóc mình và cho con. Chồng ko mang bầu nhưng có khi đi làm về cũng mệt mỏi lắm rồi, về đến nhà lại phải chiều chuộng, chăm sóc một cô vợ nhõng nhẽo nữa thì .... :(( . Bạn hãy học cách tự lo cho mình đi, sau này bạn còn phải chăm con, chả có ai đi theo mà " chăm sóc " bạn mãi được đâu. Hầu hết các tiểu thư đi làm dâu đều vậy hết đấy.
Chị nguoivodk : Gia đình nhà chồng em luôn sợ em tiêu xài tiền của chồng và thật sự là muốn kiểm soát luôn tài chính của em nữa. Em cũng muỗn như chị, cứ mặc kệ họ, nhưng xem tử vi còn bảo em "nhàn thân nhưng ko nhàn tâm", họ cứ nói là em lại suy nghĩ buồn phiền.Từ bé đến lớn em luôn tự tin vào bản thân, em nghĩ việc gì em cũng làm được, và cuộc sống của em chắc chắn là rất ổn, nhưng trong mắt họ em như 1 đứa hạng bét - lười ko biết làm gì, gia đình quá chiều chuộng, chỉ quen tiêu xài, ko làm được gì nên hồn... Em thấy dần dà cứ ở với họ thì em sẽ thành đúng như họ miêu tả mất!! Mỗi lần bmc bác chồng rủ rỉ xong là em lạnh sống lưng mấy tuần...Chị nghĩ em có nên li hôn ko? Em nghĩ mãi mà ko có giải pháp nào khác. Em tự tin về khả năng kinh tế chị ạ :(
Lấy chồng ở quê là vậy mà. chồng mình cũng vậy but được cái rat yêu và lo lắng cho vợ con. but cứ mỗi lần về quê ăn tết là hai vc lại cãi nhau xem về mấy ngày. mệt lắm but lấy rồi phải chịu thôi trách ai được mình tự chọn mà. hihix
xin lỗi chị,nhưng hiện tại chồng e k làm gì và đang ở nhà hơn nữa hiện tại sau khi đã lấy chồng e cùng phải làm hùng hục chứ k phải như chị nói là nhõng nhẽo hay tiểu thư gì. Vì hiện tại e mới là ng làm ra tiền chứ k phải chồng e. và e cũng biết cách tự chăm sóc cho mình chứ cứ nằm chờ chồng thì đến bg, chẳng qua một tg dài đủ thứ chuyện và quá mệt nhọc nên lên đây tâm sự vậy và cũng muốn tìm người có cùng hoàn cảnh,tâm trạng chia sẻ cho đỡ buồn,chứ tất nhiên ngay từ đầu bản thân e đã tự nguyện và chấp nhận rồi.
em cũng thế, e cũng k được xen vào kinh tế của nhà chồng :(
Một ngày đầu năm cảm thấy buồn và cô đơn nên vào đây tâm sự cùng các mẹ. Mẹ nào có cùng hoản cảnh vào đây chia sẻ với e nhé.
Em là sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, từ bé có thể nói là được nuông chiều nên chẳng phải động tay động chân vào việc gì. Rồi e gặp anh,quen anh là người Hưng Yên nhưng lên hà nội làm ăn. Yêu nhau được một thời gian khá dài bọn e quyết định tiến tới hôn nhân. Gia đình em k có phản đối gì mặc dù biết gia đình anh là người ở quê,nhưng gia đình anh có vẻ các cụ suy nghĩ cổ hủ hơn nên có phần k được hài lòng về e lắm. Chắc vì e là gái phố k tần tảo được như gái ở quê. Có lần em đã vô tình nghe được bố chồng nói với chồng là :" mày về đây lấy đâu chẳng được đứa tử tế",e buồn lắm và nói với chồng nhưng chồng em thì lại bênh bố mẹ. Em k được giỏi giang,k làm ông nọ bà kia,học hành k bằng này bằng khác nhà cửa cũng chẳng khá giả. Nhưng rồi chúng em vẫn lấy nhau, sau khi cưới ở dưới quê 1 tuần rồi chúng em lên hà nội để chồng em đi làm và tiện việc có nhà ngoại chăm sóc em vì nay em đang có thai 5 tháng. Nhưng ông bà ở quê thì muốn em ở quê để lo việc nhà và để ông bà dạy dỗ,e k và nhà em đồng ý vì theo e chồng ở đâu thì vợ phải ở đấy,k thể có chuyện lấy nhau về rồi mỗi người một nơi được. Rồi vợ chồng em lên hà nội,không biết khi các mẹ mang bầu các bố chăm sóc thế nào nhưng chồng em thì k hề hiểu và chăm sóc tốt cho em được. Nói là k qtam cũng k đúng,chắc có lẽ vì a ấy nghĩ a ấy đủ hiểu biết nhưng thật ra là chẳng biết cái gì. Những lúc e kêu mệt hay làm sao chồng em chỉ nghĩ e đang làm trò và chắc cả gia đình nhà chồng cũng nghĩ thế vì e say xe mỗi lần về đến quê là mệt đến mấy ngày hôm sau liền chẳng muốn làm bất cứ việc gì cả. Nói thật mỗi lần nghĩ đến về quê e cảm thấy rất nặng nề và bực bội. Mấy hnay cậu e của chồng lên chơi,cu cậu mới 6t và đang học lớp 1. K biết sao nhưng em cảm thấy rất khó chịu và khá là bực bội khi có thêm cu cậu này mặc dù chỉ là lên chơi mấy ngày. Nhà 2 vc e đang thuê khá là chật,e lại đang mang bầu nên tối ngủ thật sự k thấy thoải mái vì còn phải nhường chỗ cho cu cậu ngủ. Chồng em thì luôn kéo chăn đắp cho cu cậu và bảo e là đừng kéo chăn, k phải vì e ghẹn tị gì với một đứa bé mà là thật sự e là người cần được chăm sóc thì chồng em chưa bao giờ làm thế với em. Mỗi lần em thèm ăn gì chồng em đều nói là những thứ vớ vẩn,thật sự mấy ngày nay em cảm thấy rất bực bội. Không biết ở nhà dạy bảo cu cậu ra sao mà lên trên này cu cậu chẳng chào hỏi ai,ăn cơm bảo mời thì bảo thôi ăn rồi,sáng dậy k đánh răng rửa mặt cũng chẳng xúc miệng mà cũng chẳng ai nói gì. Như vậy mà chồng em còn định mai sau cho con về quê học nhưng tất nhiên e k thể đồng ý. Lại sắp đến tết,tết năm nay k đón tết ở nhà nên e có phần hơi buồn và cô đơn. Hơn nữa e biết tết năm nay ở nhà chồng chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì với em vì chỉ nghĩ đến việc về quê e đã khá là bưc bội và khó chịu rồi.
mình còn chẳng được qtam ý chứ,chán lắm. nhìn thằng e chồng mà chỉ ước được = 1 phần 3 của nó hjx hjx