@.ducvu mình đã vượt qua được giai đoạn tăm tối nhất, hiện tại anh chồng mình đã làm lại được, có vị trí kha khá, không đỏ đen bê tha như xưa. Hai con đã có công việc làm ổn định có thể tự nuôi sống bản thân. Ngẫm lại nếu mình không chết đi sống lại trong bể nợ nần của chồng, không hi sinh và hết lòng vì hai con thì câu chuyện chắc sẽ hoàn toàn khác. Hi sinh, chịu đựng cũng là một cách để tôi luyện bản thân , mình nghĩ thế!
@ngaanhno1 Em ơi gia đình em hiện đã ổn chưa. Chị thì ổn rồi, anh nhông quay đầu làm lại, bỏ hết thói xấu. Hiện là giám đốc một đơn vị vài trăm nhân viên. Biết vun vén và tiết kiệm, chăm lo gia đình. Chị ngẫm thấy nếu những giai đoạn tuyệt vọng nhất mà mình buông tay thì sẽ mất mát nhiều hơn nữa. Cần phải can đảm thử sức xem bản thân chịu đựng được đên đâu, đừng bao giờ bỏ cuộc.
Sau 5 năm vật lộn với nợ nần, nay mình bắt đầu cân bằng được cuộc sống riêng của mình. Lão chồng mình đã đoạn tuyệt được đỏ đen và lo tu tâm tu tính. Nhờ nhiều người giúp và cũng gặp may đôi chút nên mẹ con chị Dậu tui đã có căn nhà nhỏ che mưa che nắng. Nợ của lão cũng gọn dần. Vc mình vẫn sớm tối chung nhà, âu cũng vì con cái nó ràng buộc chặt quá. Ngẫm lại thì không li hôn cũng là rất tốt cả nhà ạ, con cái nó yên tâm và đỡ bơ vơ. Mẹ nào có chồng ham đỏ đen thì cứ cứng rắn về kinh tế đừng gánh nợ cho chồng thì may ra mới ổn được.
Tâm đắc nhất hai câu kết của bạn. Mình cũng muốn chủ top nghĩ theo cách này. Ai cũng có một người chỉ để dấu đi. Hãy cất dấu C vào một ngăn thật sâu kín trong tim,coi đó là một kỉ niệm,cũng có thể là một trải nghiệm. Hãy lo vun vén cho hạnh phúc hiện tại,không ai bằng chồng,vợ mình đâu bạn ạ.
Bạn à. Vấp phải chồng nghiện đỏ đen thì thật là không may mắn rồi. Có cho hàng ngàn cơ hội sửa sai thì cuối cùng cũng chứng nào tật ấy thôi. Đừng hi vọng vào sự thay đổi của chồng nữa. Thay vì chờ đợi,hãy dứt bỏ khi chưa muộn,hoặc tìm cách sống chung ntn để ít bị ảnh hưởng nhất. Thực ra,khi tỉnh táo những lão chồng này cũng yêu vợ,thương con nhưng khi vào cuộc đỏ đen,họ quên tất. Quên cả việc sẽ có hậu quả để lại như thế nào. Chính họ cũng không tự chủ và phanh lại được. Người thân giữ họ,can ngăn họ cũng vô ích thôi. Nếu còn trẻ hãy dứt khoát cắt đứt mà làm lại nhé bạn. Chúc bạn may mắn.
Cảm ơn em chia sẻ. Mỗi người một cảnh,dù vào cảnh nào cũng phải bươn mà sống,và phải sống đàng hoàng. Chị cũng đã sai lầm,sai lầm vì tin yêu,vì chân tình vì cả cái nghĩa làm người em ạ. Nhưng giờ chị cũng nhận ra rồi và sẽ tìm cách sống tốt nhất cho các con. Vì con mà chiến đấu,bởi tuổi chị không có cơ hội làm lại nữa( ở đây ko phải làm lại hôn nhân,tình yêu gì,mà làm lại những thứ chị đã đánh mất trong mấy chục năm tuổi xuân của đời chị. Như là học hành,công danh,kinh tế..) chị sẽ phải bù đắp những thứ đó cho con chị em ạ.
Bạn ơi,dù ở thời nào thì phụ nữ vẫn là người chịu thiệt so với đàn ông. Vì thế nếu sai lầm này là của chồng bạn thì chắc rằng bạn sẽ không bao giờ xử sự như chồng và gd chồng đã làm với bạn.Bạn làm ăn kiếm tiền cũng là mục đích vun vén cho gia đình. Việc đổ bể là do không may mắn,mình chia sẻ với bạn. Nhưng phụ nữ ít khi được phép sai lầm,và khi sai lầm thì ít được tha thứ,chia sẻ của chồng và gd chồng. Đây chính là thiệt thòi nhất của phụ nữ chúng ta. Dù sao bạn cũng đã bứt ra được để làm lại,hãy cố gắng lên bạn nhé. Ôm bạn thật chặt.
Chuyện của mình đã kéo dài khá nhiều năm,cho đến tận bây giờ,khi đã đi hết phân nửa đường đời rồi mình vẫn băn khoăn một câu hỏi: liệu mình có tiếp tục gánh vác,duy trì gd không. Mình vừa làm đàn bà lại phải gánh vác cả những việc của đàn ông. Cứ lặn ngụp giữa dòng đời,chìm nổi lênh đênh đủ cả,mà vẫn chưa thấy le lói bến bờ hi vọng. Chỉ sợ đến khi sức tàn lực kiệt thì ai xoay xở cho con thay mình.
Từ ngày bán nhà,chủ họ vẫn cho ở đến sang năm. Giai đoạn đầu mình rơi vào sốc,cứ như sốc phản vệ,he he. Mỗi khi nghĩ đến nhà ko phải của mình,hết mọi cơ hội để tìm chỗ nương thân cho mấy mẹ con,nghĩ đến cảnh dắt díu nhau với đồ đạc đi thuê nhà là mình đứng không vững nữa. Có những ngày mình chui vào phòng tối,yên tĩnh nhất để nằm,chỉ lết dậy nấu cho con xong lại chui vào.
Quay lại chuyện lão chồng,cứ tiếp tục vùng vẫy trong nợ nần nhưng vẫn tiếp tục chơi. Ba lần bảy lượt dứt khoát li hôn với lão nhưng vì nhiều lí do,trong đó sức kéo của hai con lớn quá nên mình ko có cách nào thoát ra được. Có một người bạn rất tốt đã chiến đấu cho lão trong cuộc chiến với sếp lão và giữ cho lão cái vị trí hiện tại,người này mình cũng gặp rất tình cờ để rồi để lại cho mình bao nỗi dằn vặt,nghĩ suy,trăn trở. Vào cái thời điểm cách đây hơn một năm là lúc cuộc chiến với nợ nần và với sếp lão vào giai đoạn ác liệt nhất thì người bạn này cũng giúp lão về tiền nữa,và số tiền thì ko hề nhỏ với hi vọng lão cắt đứt nợ nần và làm lại. Chao ơi! Sai một li đi ngàn dặm,giờ đúng là sống dở chết dở. Người này đã hơn một lần nhắc nhở rằng không được nói đến nợ nần nữa,thế mà ko giây phút nào mình ko dằn vặt vì chuyện này. Lão chồng thì cứ im re,một câu nói với người ta cho mát lòng cũng chẳng có.
Mình có đôi lúc đã nghĩ thôi thì cứ xõa đi,cần quái gì mà giữ mình với lão nữa,cứ làm bất cứ việc gì mình thích,không ai trách mình sa ngã đâu. Nhưng rồi mình cũng không làm được,ko phải vì ty với lão mà tự nhiên thấy chán mọi thứ,chán cả sống luôn. Tuần 7 ngày thì có đến 4 ngày có người khủng bố. Lâu dần thành quen,rồi lì ra,gan dạ hẳn lên. Ha ha. Thật là trong cơ cực cũng có cái lợi, mình thâý cứng cỏi lên nhiều.