images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Anh còn nhớ hay anh đã quên..
Một lần mất niềm tin thì thật khó lấy lại. Mình cũng sắp rơi vào hoàn cảnh như bạn nên mình cũng thấy thật đồng cảm. Haizz... ko tin vào đàn ông trên đời này nữa rồi!!!
04:44 CH 02/05/2011
Elly Trần: 'Tôi không phá bỏ nguyên tắc không...
Thế này vẫn chưa fải là nude hay bán nude à? :Thinking:
07:46 CH 27/04/2011
Elly Trần: 'Tôi không phá bỏ nguyên tắc không...
Chả tài cán gì, có cái ngực to suốt ngày trưng cho thiên hạ mà cũng nổi tiếng. Sợ thật!

Ầy ầy bác, No 1 hay No 2 là ở cái đó. =))
Thấy e này vô duyên quá thể!!! Ko nói thì thôi, Phô ra rồi phải nói như là sợ thiên hạ K nói chắc sợ thiên hạ ko biết đến cái cao quý của mình? :RaisedEye
08:47 SA 27/04/2011
Em biết giấu nỗi nhớ vào đâu?
Hôm qua mình đã không liên lạc, anh có nghĩ ko? chắc là ko đâu, vì anh đâu còn tgian mà nghĩ đến em, đến cái con ng rắc rối đã ko động viên anh thì thôi...
Em quyết định thế này có đúng ko?
Nhưng em không biết nên làm gì anh à
04:09 CH 07/04/2011
Em biết giấu nỗi nhớ vào đâu?
Đọc từng tâm sự trong topic này đều thấy mình trong đó. Mình cũng quyết tâm xa anh, dù vẫn yêu và luôn nhớ anh nhiều đến vậy. Hôm qua thêm 1 ngày mình em đàm đìa trong nước mắt, ngày "ở nhà một mình", nếu còn tiếp tục theo anh, thì sẽ còn rất rất nhiều ngày nthế, 1 sự thật đã quá rõ ràng, ấy vậy mà e vẫn cảm thấy ko thể xa anh, chẳng lẽ cứ mãi ntn sao?
Em fải học cách xa anh thôi, dù tương lai có ntn chăng nữa...dù ko có anh bước cùng trên con đường này, cũng fải xa nh thôi!!!
Biết nếu tiếp tục yêu anh, sẽ tiếp tục những ngày tháng ntn, sẽ phải làm sao chứ?
Ngày valentine đầu tiên của chúng mình, a chưa có kinh nghiệm tặng quà, chỉ biết em thích hồng vàng, vòng quanh TX a tìm bằng đc cho em bông hồng vàng, hoa của sự chia ly và xa cách, a luôn cố gắng để đem cho điều tốt đẹp nhất, mà ko nghĩ rằng đã đem đến cho em sự xa cách, điều em sợ nhất, đó là mqh của chúng mình hiện tại. Anh luôn cho rằng anh cố gắng vì chúng mình, còn em thì luôn cằn nhằn và nhiễu sự. Em ko tránh đc, em đành fải học cách xa anh thôi!!!
05:06 CH 04/04/2011
Em biết giấu nỗi nhớ vào đâu?
Nhớ, làm ngt cảm giác ngẹn thở và khó chịu vô cùng. lúc nào cũng chỉ trực muốn khóc, nhưng giờ ko nhớ nữa, ko muốn nhớ nữa, k biết tc sẽ trôi về đâu. Cứ bảo ko nhớ nhưng thực sự là ko nhớ ko đc. đành để cảm xúc tự nhiên, để tự nhiên sẽ có lúc rồi ko nhớ anh nữa. Ko nhớ rồi sẽ thành quên, ko biết có quên đc ko, mọi thứ, cả cv đagn bị tâm trạng chi phối. Muốn xa anh để ko fải mong, ko phải nhớ.. nhưng có thể nói xa là xa đc ko đây?
Lúc nào cũng tự hành hạ bản thân, ko biết bao giờ thoát đc
11:12 SA 24/03/2011
Cuộc tình 4 năm, có nên níu giữ? Anh chị giúp em...
Con trai họ yêu họ sẽ ko để mình phải chủ động nhiều đâu. Em càng cố níu giữ họ càng tránh xa, và người đau khổ chỉ là em thôi, nên hãy stop ngay và tìm cho mình niềm vui khác thay vì nghĩ đến ngt. Mỗi người có 1 người thực sự là của mình, và em sẽ gặp người đó thôi. :Smiling: Chúc em gái mau vui!
10:39 SA 14/03/2011
Em biết giấu nỗi nhớ vào đâu?
Đọc từng tâm sự trong topic này mà đều cảm thấy có mình trong đó. Con gái chúng mình thật yếu đuối và đa sầu đa cảm, mình cũng sắp làm anh khó thở chỉ vì nỗi nhớ a da diết, cồn cào, nỗi buồn vì xa anh. Con trai thì thật mạnh mẽ, chỉ khổ con gái. mệt, đến lúc muốn chùn chân vì mệt mỏi...
10:02 SA 14/03/2011
Làm sao từ chối vào phòng nghỉ khi đi chơi với...
Mình nghĩ bạn nên thật tỉnh táo trong vấn đề này, đặc biệt khi mình thấy a chàng của bạn chưa thực sự yêu bạn và sẵn sàng giới thiệu bạn với mọi ng, bạn bè và gđ anh ấy, mình nghĩ vậy vì bạn trai mình thì từ khi yêu đến giờ đã giới thiệu tùm lum hết mọi ng bạn bè gia đình và họ hàng anh ấy, ai cũng biết mình còn mình cũng chưa pít mấy ai kả :Silly:. Con trai họ vốn bản chất tham lam lắm, muốn có phụ nữ nhưng khi có rồi lại cả thèm chóng chán và với 1 số người còn ko trân trọng ng phụ nữ của mình hay tình cảm cũng dần dần nhạt đi lắm, (không ngoại trừ có những ng con trai chỉ yêu và lợi dụng chị em, tâm lý họ chỉ có được chứ ko mất). Nói chung hãy cố gắng giữ gìn đến ngày lễ tân hôn là tốt nhất, kẻo có ngày hối tiếc ko kịp (giả sử trong trường hợp bạn và anh ấy ko đến đc với nhau, sẽ khó khăn về tâm lý nếu bạn gặp ng muốn kết hôn và a ta cũng là người rất coi trọng cái ngàn vàng). Mình có chút tâm sự với bạn như vậy, không chỉ trong hoàn cảnh hiện tại mà cả sau này nữa. chúc bạn có quyết định đúng đắn!
09:21 SA 24/01/2011
Lựa chọn chồng tương lai?
Mình cũng đang đau đầu như bạn, Tình yêu phải lựa chọn thật là chán như con gián @@ yêu chàng học cùng cấp 3 ba năm, sóng gió nhiều, gia đình chàng kinh tế khá, nhưng giờ chàng đang thất nghiệp, chẳng biết tương lai sẽ tn??? chàng "mắt sâu, râu rậm", trông rất dữ tướng, hiện tại khá chiều mình, nhưng cũng sợ sau này về bắt nạt mình!!! hự hự, giờ 2 đứa hai nơi, cảm thấy chưa yên tâm chút nào về chàng, nhưng cứ gặp chàng lại muốn có thể cùng chàng gắn bó cả đời, mình cũng đến tuổi chống lầy rồi! ở công ty có anh hơn 3 tuổi, hiền lành, ít nói ( TT _ chắc sẽ ko phải lo bị bắt nạt) công việc tốt, gđ có mẹ vẫn làm nông, cũng mới quen nên cũng chưa biết nhiều, vì buồn nhiều về chàng, mà thấy mọi thứ chông chênh nên cũng mún cho mình cơ hội quá mà ko dám đủ tự tin... Haizz, dù sao cũng ngại thay đổi, muốn có thể theo chàng đời này, kiếp này, yêu thương nhau, cùng nhau hưởng hạnh phúc, nhưng mà sự đời sao mà lại buồn thế chứ!!!
01:58 CH 17/01/2011
Chồng thất nghiệp, chán quá
Zai nhà mình cũng đang thất nghiệp 3, 4 tháng rồi. Nhà zai làm mứt tết nên dịp này gđ cũng bận bịu.. Lúc đầu cũng oải và khó chịu với Zai, có a cũng cưa cẩm (1 a nhà HN, có mấy dãy trọ cho thuê, 1 anh lương cao, tết nhất đc thưởng chục tháng :Silly: ) nhưng chắc vẫn ở lại với zai nghèo của mình... ngoài tiền còn tính cách, rồi sự hiểu, và phải hợp nhau nữa, có phải ai cũng có!, rồi nghĩ Zai cũng đang áp lực lắm, với cả cũng ko phải ở nhà chơi! Lòng thầm cầu mong mau qua tgian khó khăn này...
Chị chủ tóp cố lên nhé. Đàn ông ko có việc họ tự ái và cũng suy nghĩ nhiều lắm, 2 vc hãy cùng tâm sự vạch định cái cần chi tiêu hơn trong tgian này, hạn hẹp chi tiêu 1 chút. Giận nhau chỉ làm sứt mẻ tc mà ko đc gì hết, lại mua thêm strét vào í ak. :Rose:
07:54 CH 14/01/2011
Gia đình cháu bé bị bắt cóc rạng ngời phút giây...
Cầu mong bé sớm đc đoàn tụ bố mẹ. Amen. Cùng làm người như nhau mà có những kẻ độc ác. :(
05:29 CH 06/01/2011
Kinh nghiệm sử dụng Curlformers
Hôm qua mình cũng vừa tậu một bộ, dùng chưa quen nên hý hoáy mất gần 1h mí quấn xong. Nằm ngủ thì cộm khó ngủ lắm, đấy là mình còn là ng dễ ngủ đấy. Sáng ra tháo ra thì lọn nào vào lọn đấy, xoăn tít đầu xù mỳ, hichic, mình mới làm xoăn lên muốn giữ lọn tóc nhưng xoăn quá mình cũng khiếp...:Sick: Chẹp hèm, sự nghiệp làm xoăn thật là vất vả. :Laughing:
04:13 CH 06/01/2011
Xem tử vi (phần 2)
Hai bạn bằng tuổi lấy nhau cũng tạm ổn
SAng năm có khấm khá hơn
Năm nay không phải đẹp lắm
nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe

Bác ơi, ko những không đẹp lắm mà năm nay là năm rất tệ với cả 2 đứa em ạ, em nghe bác nói năm sau mà em yên tâm hơn.
hihi. em cảm ơn bác nhiều nhiều! e chúc bác mọi sự như ý ạ. :Rose:
04:13 CH 25/12/2010
Xem tử vi (phần 2)
Ui, em vào được topic này hay quá! Bác ơi xem giúp em với, năm nay em và bạn em đều gặp nhiều điều thất bát quá ạ..:(
Em nữ: sinh 1-2h sáng 27/06/1985 DL (10/5/1985 - AL)
Nam: Sinh 1 - 2h sáng 08/01/1985 (DL)
Bác xem giúp em năm về công danh của 2 đứa ạ, năm sau công việc, về tiền tài em có khởi sắc hơn năm nay không? 2 đứa em cưới nhau có hợp ko bác?
Em cảm ơn bác nhiều nhiều!

huhu.. bác Bắc Đẩu ơi em đợi bác từng ngày mà không thấy, bác bỏ qua em rồi à :Crying:
10:03 SA 10/12/2010
Người tù tìm gặp "ác quỷ ghè răng" lao Phú Quốc
Bác Tằng thật nhân ái và độ lượng! Chúc Bác sống lâu trăm tuổi, phúc lộc dồi dào!
Cảm ơn tác giả bài báo đã viết một câu chuyện thật cảm động. :Rose:
10:45 SA 09/12/2010
Người tù tìm gặp "ác quỷ ghè răng" lao Phú Quốc
Tiếp bài: Chín cái răng tìm gặp "ác quỷ" nhà tù Phú Quốc
“Tôi biết ơn ông Tằng đã tha thứ cho tôi...”
Đầu tháng 12/2010, lần đầu tiên sau hơn 40 năm thoát khỏi cái nhà tù đã tra tấn đến chết 4.000 người tù cộng sản, yêu nước, ông Vũ Minh Tằng đã trở lại đảo Phú Quốc, thực hiện “cuộc gặp lịch sử” với “ác quỷ” Bảy Nhu.
>> Chín cái răng tìm gặp “ác quỷ ” nhà tù Phú Quốc
Viên cai ngục 40 năm trốn chạy

Việc đầu tiên của tôi, khi vừa đáp xuống sân bay Phú Quốc, là phải vượt 30km đường bụi mù, xóc nảy để le ve lượn quanh khu vực nhà Bảy Nhu thám thính.

Điện thoại cho nhiều người quen biết Bảy Nhu mà tôi từng gặp ở An Thới, bao giờ tôi cũng chỉ dám dò hỏi sức khỏe mọi người, hỏi “bác Nhu” độ này bệnh thấp khớp còn hành hạ nhiều không, hoặc cái ban thờ Phật của người đàn ông ăn chay sám hối sau nhiều năm lấy mắt cá chân, đập bánh chè, nhổ răng hàng nghìn người tù yêu nước đó có còn không...

Lần trước, để “giáp mặt” viên cai ngục được, tôi phải nhờ một đại tá đương chức của tỉnh đội Kiên Giang viết thư tay, giới thiệu tôi với một người thân tín của Bảy Nhu. Giờ, tìm trên mạng Google tìm kiếm một lần nữa, tôi không tìm được một tác giả nào viết bài và trực tiếp ghi âm, chụp ảnh Bảy Nhu ngoài... tôi ra.

Đó lại là những bức ảnh chụp lén trong sự phản đối khá cương quyết của một ông lão biết rất rõ mình là “quỷ sống” ở cái thời không tài nào hiểu nổi... Trước chuyến vào Phú Quốc này, tôi đã biết tin, Bảy Nhu có đọc bài tôi viết và rất oán thán “thằng nhà báo”, nếu bây giờ ông ta nhận ra tôi thì sao?

Cuộc gặp gỡ nảy lửa giữa người tù và viên cai ngục tàn ác nhất trong lịch sử Việt Nam.

Tiếng bước chân lao xao trên lá bạch đàn khô, chó sủa như muốn cắn nát không gian chiều muộn, sương biển đã bắt đầu buông phủ. Căn nhà màu hồng cô độc hiện ra giữa bạt ngàn gò đồi. Những hình ảnh nhảy múa trong chiếc tivi giữa nhà Bảy Nhu phụt tắt.

Tôi đứng khựng lại, cả đoàn nín thở, kể như cuộc gặp gỡ sau mấy chặng tàu bay và ôtô kia đã đổ bể ư? Theo đúng lập trình có sẵn từ nhiều năm của Bảy Nhu, tắt tivi, tắt điện, cáo ốm, cáo vắng nhà, đi theo cửa sau thoát vào rừng mắc võng ngủ, thế là xong.

Tôi buộc phải chuyển phương án, đứng ở cổng nhà Bảy Nhu, gọi thẳng về Chỉ huy Biên phòng tỉnh Kiên Giang. Đồng chí Phó Chủ nhiệm Chính trị biên phòng tỉnh gọi về cho Lưu Quang Mười, cán bộ đồn biên phòng quản lý địa bàn Bảy Nhu sinh sống. Bộ quân phục xanh màu lá núi của Mười đứng án ngữ trước cổng, “Bác Bảy có nhà không ạ, cháu là Mười “biên phòng” đây!”.

Quê ở miền Bắc, tốt nghiệp ĐH Biên phòng xong, Mười được điều về thẳng An Thới đồn trú. Suốt 10 năm qua, “thượng lá cây, hạ ngọn cỏ” ở đất này, Mười đều thuộc lòng, anh thường phải gặp Bảy Nhu để vận động đừng... chạy trốn người khác như thế, tội lắm.

Tư liệu, lời của hướng dẫn viên trong khu di tích lịch sử nhà tù Phú Quốc có nói rõ: Bảy Nhu luôn lẩn tránh mọi cuộc tiếp xúc. Hồi mới đi cải tạo về, ông Nhu sợ người ta trả thù mình vì “biển trời” tội ác trong quá khứ, ông ta toàn gài mìn xung quanh nhà để tự bảo vệ. Ác giả ác báo, sau này, chính người con út của ông Nhu đã vướng vào mìn đó, bị cụt một bên chân.

Cuối cuộc gặp gỡ là sự tha thứ, cảm thông, nhưng đúng là cũng có rất nhiều căm phẫn, có khi cả hai cùng khóc, cùng cười.

“Xin ông tha lỗi. Tôi như con chó săn của chúng nó ấy mà”

Phải nói thật thà rằng, trong cơn xúc động và đau đớn tột độ, nhiều cựu tù Phú Quốc “thân tàn ma dại” vì các ngón đòn tra tấn của Bảy Nhu và đám quân cảnh đã đòi “đập chết” Bảy Nhu cho hả giận. Nhưng, vì ông Tằng đã được “trấn an tư tưởng” suốt dọc đường, là mình phải giữ “nhân cách của người chiến thắng”, nên ông khá bình tĩnh.

Giọng ông Tằng như rít lên: “Ông Nhu có nhận ra tôi không? Tôi là người bị các ông tra tấn nhiều nhất. Lúc tôi ra khỏi nhà “điều hành”, nhìn thấy tôi, ông còn bảo: “Mày vẫn còn sống đấy hử? Chúng tao đã chuẩn bị cỗ hậu (quan tài) để ném mày ra biển rồi mà!”.

Giọng ông Nhu run lẩy bẩy: “Tôi không nhận ra đâu. Mắt tôi bây giờ yếu và mờ lắm”.

Ông Tằng vẫn kiên nhẫn, cố bình tĩnh: “Tôi là Vũ Minh Tằng, vào tù 3.3.1967; ra tù 3.9.1973. Tôi bị quân cảnh các ông tra tấn đến “kịch đường tàu” rồi. Đây, răng của tôi bị các ông bẻ đây (vừa nói ông Tằng vừa móc hai hàm răng giả, chìa phom miệng toàn lợi đỏ về phía ông Nhu). Trước tôi ở B2, tôi vẫn thường châm cứu chữa bệnh đau lưng co rút cho ông mà. Răng này là người ta vừa làm tặng tôi đấy!”. Ông Tằng dứ dứ hai hàm răng giả trị giá 30 triệu, trắng bóc về phía ông Nhu.

Giọng ông Nhu đanh lại: “Có, tôi nhận ra ông rồi”.

Có vẻ việc nhận ra ông Tằng làm ông Nhu mất kiểm soát rất nhiều. Ông ta có vẻ không quên ơn người tù đã châm cứu chữa bệnh cho mình: “Ông Tằng ơi, tôi nhớ, bấy giờ ông ở buồng giam số 13, ông là Bí thư chi bộ. Các ông đào hầm khoét ngạch, mỗi ngày đào ra được vài xẻng đất, lại đổ đất đi ra bìa rừng bằng cách nhét đất vào trong xô đựng xỉ than nấu bếp. Buồng giam số 13 ở gần khu bếp ăn. Tôi nhớ rồi. Tôi xin lỗi nhé. Đời nó là như thế, tôi cũng chỉ bị chúng nó (đế quốc và tay sai) xui khiến và ép buộc phải làm. Đời tôi cũng như con chó săn thôi, lúc đánh các ông, tôi như con chó săn, như cái thằng điên ấy chứ có biết gì đâu”.

Nói rồi Bảy Nhu nhỏm dậy, giơ gương mặt và hai cẳng tay lốm đốm tàn nhang đen xám về phía ông Tằng: “Tôi đây, ông đánh bao nhiêu thì cứ đánh”.

Nghe đến đấy, ông Tằng trong cơn căm phẫn bỗng dưng... cũng xẹp xuống, giọng ông như rên xiết: “Bác Nhu à, bác hơn tôi chừng10 tuổi, tôi gọi như thế cho tiện. Bác Nhu ơi, thế tại sao bác lại ác đến mức đập vỡ đầu, đục gần hết răng, nghiền nát hai xương bánh chè ở đầu gối tôi như thế. Nắm cơm bé và thuôn như quả chuối của người tù, sao các bác lại bắt chúng tôi phải chấm cơm vào máu và vê lẫn phân người để ăn?”.

Riêng chuyện này thì ông Nhu phủ nhận: “Tôi khẳng định là tôi không làm chuyện đó. Chắc lúc tôi đi vắng, mấy thằng lính nó giở trò như vậy”. Ông Nhu thừa nhận có chuyện ở mỗi phòng tù nhân tuyệt thực đều có cái xô đựng nước, ở đó, có khi nước uống pha lẫn phân, nước tiểu và máu của người tù, bắt họ uống.

Chùm răng của ông Vũ Minh Tằng, sau khi bị Bảy Nhu và đám quân cảnh nhổ, bắt nuốt vào bụng, ông đã bới phân mình giữ lại suốt gần 40 năm.

Bảy Nhu hồi ức lại: “Ông có tài châm cứu tuyệt lắm, chữa bệnh cho tôi đỡ lắm. Bấy giờ tôi bị đau ốm quá. Mà này, giờ về quê, ông có phát huy được cái tay nghề đó nữa không?”. Ông Tằng nhập ngũ khi bà vợ ở nhà đang mang thai đứa con thứ hai, ông đi biệt và không bao giờ dám tin mình còn sống để trở về.

Ông được đào tạo y sĩ ở Viện 5 Quân y Ninh Bình từ trước khi nhập ngũ, năm 1962. Sau này vào tù Phú Quốc, ông Tằng đã thu gom dây sắt, xin phép đám quân cảnh để mài chúng thành những cái kim châm cứu dài 12cm, có tới 20 cái kim như vậy, để chăm sóc sức khỏe cho bạn tù. Riêng thượng sĩ bẻ răng Phạm Văn Nhu là trường hợp “bệnh nhân” đặc biệt nhất của “tay kim Vũ Minh Tằng”.

“Bận sau ông quay lại, chắc tôi không còn sống nữa đâu”

Tôi đã cố sức “đạo diễn” để ông Tằng bình tĩnh lại, đừng gây ra ẩu đả, bởi hai người đều đã ở cái tuổi gần đất xa trời. Hai ông bắt tay nhau, ngoài quà của đoàn chúng tôi, ông Tằng thậm chí còn đột ngột rút ví tặng ông Nhu một ít tiền (ông có phụ cấp bệnh binh) nho nhỏ, kèm theo một câu nói mà người nghe ai cũng dễ cảm động: “Tôi có mấy đồng, để bác mua thêm một chén thuốc dưỡng bệnh. Đời tôi với bác bây giờ có sống được cũng chỉ là nhờ... thuốc thang mà thôi”.

Bảy Nhu bần thần nhìn mãi ra ngoài cửa: “Tôi xin lỗi ông”, rồi quay sang giới thiệu bà vợ của mình: “Bà xã nhà tôi, năm nay cũng sang tuổi 80, bắt đầu được lĩnh tiền dành cho người cao tuổi đấy”.

Cái bắt tay, sự thanh thản của ông Vũ Minh Tằng và Bảy Nhu, "người của hai chiến tuyến", sau gần 40 năm... người nọ không tin người kia là còn sống...

Ông Tằng quay ra hỏi về bà vợ hai của ông Nhu, một phụ nữ trắng trẻo, mau mắn, nương theo địa vị của chồng để làm tiếp phẩm, bán buôn phục vụ trong nhà tù. Ông Nhu cho biết: “Bà ấy chết rồi, tôi đi cải tạo về thì bà ấy chết ở Kiên Giang”.

Khóc lớn, rồi lại cười lớn, hai con người tưởng như là kẻ thù không đội trời chung kia đã nắm tay nhau. Bảy Nhu khoe với ông Tằng bàn thờ Phật nhỏ bé ở góc tủ: “Tôi sống được nhờ ăn chay và niệm Phật. Tôi biết ơn ông Tằng đã tha thứ cho tôi. Hôm trước còn có ông Kế xuống gặp tôi. Ông ấy đã bị chúng tôi tra tấn, “kết án” tử hình thế mà bây giờ vẫn còn sống. Những người dũng cảm như các ông, kể cả lúc tra tấn các ông khi xưa, từ trong đáy lòng, tôi vẫn thấy rất nể phục đấy chớ...”.

Nói rồi, ông Nhu lại đưa bàn tay đen sẫm toàn vết nám tàn nhang tuổi già của mình lên vò nhàu khuôn mặt mình, lần đầu tiên tôi thấy ông ta nức nở khóc.

Cuộc gặp kết thúc, khi mặt trời đã lặn dần xuống... biển Tây. Bảy Nhu khoác vai ông Tằng, bảo, năm sau nếu ông quay lại, chưa chắc tôi đã còn sống nữa đâu. Hai ông đều khóc, tiếng khóc của họ, nó có cái gì bứt rứt lạ kỳ.

Theo Đỗ Doãn Hoàng
Lao Động
10:43 SA 09/12/2010
Người tù tìm gặp "ác quỷ ghè răng" lao Phú Quốc
Không thể tưởng tượng nổi có những kẻ thâm độc và bệnh hoạn như "ác quỷ", và thêm khâm phục kính trọng ông Tằng. Dù cái xấu và cái tốt luôn song song đồng hành, dù kiếp trước ông ác quỷ có tu tốt thế nào để được sống vui tuổi già như hiện tại, mình cũng mong ông ta phải chịu những điều như ông ta đã xử ác với chính đồng bào mình! Và ông Tằng với tấm lòng và tâm lương thiện, quên mình vì dân tộc, cầu chúc ông được phúc lộc lâu đời..Thật không thể tưởng tượng nổi, cũng là con người với nhau mà cư xử bệnh hoạn vậy. :Sick: & :mad:
08:29 SA 09/12/2010
Đôi vợ chồng chống lại “lời nguyền chết chóc”
Cảm ơn anh chị - vợ chồng anh Nguyễn Diệu và chị Y Nhoang. Hủ tục thật khủng khiếp! :Sick:
08:11 SA 09/12/2010
Tình yêu tội lỗi..
Nên dừng lại em gái à, em mà theo thì sẽ càng khổ em, khổ con gái em. nó sẽ ko bgiờ cảm ơn mẹ nó vì cố lấy bố nó để nó có danh 1 ng bố ko biết thương 2 mẹ con và mẹ nó tiếp tục đi cặp bồ với ng khác đâu.. Chồng em như vậy cũng sẽ ko fải ng bố tốt cho con gái em! hãy mạnh mẽ lên em, hãy từ bỏ cả 2 ng đàn ông tồi tệ đó, có rất nhiều tấm gương về ng mẹ dũng cảm 1 mình nuôi con, em hãy cố gắng tìm 1 công việc và chăm sóc con thật tốt, em vẫn còn trẻ, tốt tính hiền lành thì sau này e sẽ gặp được một ng đàn ông thực thụ cho mình, 1 ng cha tốt cho con gái em.. Hãy cố gắng sống và cư xử đúng mực để con gái tự hào về ng mẹ của mình, đã cố gắng tất cả vì nó, dù ko có ng cha đẻ, để bé đc trưởng thành trên con đường đúng đắn.
Chị biết sẽ rất khó, nhưng hãy suy nghĩ và quyết định dứt khoát em nhé!
Chị chúc em sớm có đc quyết định đúng đắn cho mình và có cs hạnh phúc như những gì em cố gắng! :Rose:
06:09 CH 13/11/2010
n
nguoiditim.hanhphuc
Bắt chuyện
686Điểm·7Bài viết
Báo cáo