Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bà lão đột tử, để lại 50 lượng vàng
Gioan Baotixita Nguyễn Công Thuỷ
Sinh ngày: 10/10/1969
Thụ phong Linh Mục: 07/06/2003
Nhiệm sở: Quản xứ Ngọc Quang
Điện thoại: 0511. 3832 515
http://giaophandanang.org/
05:25 CH 02/03/2012
Vũ Khanh, Ý Lan làm say lòng khán giả quê nhà
06:39 CH 28/02/2012
Chuyện bên quán trà đá
03:41 CH 28/02/2012
Vũ Khanh, Ý Lan làm say lòng khán giả quê nhà
04:08 CH 27/02/2012
Những câu chuyện Sài Gòn
Sài Gòn-Góc nhìn của thằng nhà quê Cu Làng Cát
Mấy năm rồi nỏ đi Sài Gòn. Chừ được đi, chộ cấy chi cũng lạ. Ở nhà quê, tỉnh lẻ miết thấy mình đùi đùi thiệt. Vô Sài Gòn xe cộ nườm nượp như mắc cửi. Thằng bạn hỏi có biết răng xe đi mô mà nhiều vô tận rứa không? Mình nỏ biết. Hắn nói, “xe đi chơi hội đo”. Mình biết rồi, nhưng vẫn cười, hay ta, hay ta.
Ở quê mình, tỉnh lẻ, nào có bao giờ tắc đường, chỉ trừ đêm mùng một tết bắn pháo hoa, tắc ba chục phút rồi cũng vắng hoe. Còn Sài Gòn, đầu hôm đến sáng, rồi cả ngày, chỗ mô cũng nườm nượp, nườm nượp. Còn bạn bè nói, tắc đường là chuyện bình thường, là một phần sự sống của thành phố gần chục triệu dân này.
Sài Gòn nói thiệt, chừ sạch sẽ hơn Thủ đô Hà Nội nhiều, phố phường thoáng rộng hơn, quán sá thì lịch sự cực kỳ. Bạn bè đưa vô quán ăn hay quán nhậu chi chi đó, nhân viên kéo ghế, nước nôi lịch sự hẳn, ăn nói nhỏ nhẹ, đồng phục đồng phao nhìn thích con mắt quá. Nhứt là mấy cái quán đồng phục thổ cẩm nhưng mang ngắn gần bẹn, thiệt đã con mắt lắm Giàng ơi, Giàng mà về Sài Gòn một chuyến e ngài ưng cái bụng lắm Giàng ôi. Cái này ở quê mình tỉnh lẻ, mấy tỉnh láng giềng miền Trung phải cho nhưn viên vô học, chớ ở ngoài này đi mô, quán nào cũng thấy nhân viên mặt như đưa đám, cười cái cũng nỏ xong.
Gặp cán bộ ở Sài Gòn cũng cười cười cười. Cán bộ ngoài quê mình như kiểu cai trị ấy. Vô chỗ tiếp công dân mà bị hằm, bị lườm, bị nguýt tệ lắm. Phải học đi, học đi, học đi mà phát triển với đổi mới, không học là lạc hậu, nghèo vẫn hoàn nghèo cán bộ địa phương ôi.
Thằng bạn nó lừa mình người ngợm ra đường đông đúc rứa là đi cọi hội. Mình cứ giả tảng, cười, cười, cười, nói hay ta, hay ta, hay ta. Hắn nói, chơ răng nữa, đất phồn hoa đô thị loại nhứt, chơi bời thôi hà. Mình lại ngậm bụng, nói vui hè, vui hè. Hắn được thể, nói người Sài Gòn rứa đo, rứa đo, hội cả ngày ngoài đường. Hè he.
Đi qua tòa nhà cao nhứt Việt Nam, mình hỏi hắn, nhà cao ni đếm mỏi cổ, mà đếm từng tầng ở đây có bị thu tiền đếm không đo? Hắn nói bữa ni không ai thu tiền kiểu rứa mà còn cho lại tiền. Mình lặng lẹ, hổng nói chi. Hắn lại bồi thêm. Không tin a? Không tin. Thiệt đấy, bữa ni đếm được tầng mô cho ngàn đồng tầng nấy. Họ quảng cáo rứa đo, rứa đo. Chừ tối rồi, chớ không, ông đứng đếm xong tòa nhà cao nhất ni rồi vô đăng ký nói tui đếm xong rồi, nhận mấy chục ngàn uống cà fe. Mình nhịn bụng cười, giả trố mắt, à, rứa à, rứa à, rứa a?. Ri thì e đi mần nghề đếm nhà tầng hè, hè, hè. Rứa là hắn im lặng, chở mình đi tiếp trong đoàn người đông đúc giữa phố phường Sài Gòn.
Sài Gòn là vùng đất tụ nhiều nghĩa cử, nhiều lòng người, nhiều nết người, nhiều nết đất, nhiều anh hùng hảo hớn, nhiều trượng nghĩa. Mình còn nhớ, hồi học lớp 6, ở quê, chị họ mình mất ba quả trứng vịt, mình thì ở nhà, vịt bà nuôi, mấy chục con, mùa đẻ cứ đêm mô bà cũng ra đếm trứng. Một bữa bà ra chợ rồi vô, điếm thiếu mất 3 quả, đổ cho mình, quật mình đau gần tử. Bực quá, mình trộm tiền mạ, đón đò, ra quốc lộ 1A rồi nhảy xe đò đi miền Nam. Sau ni biết mình bỏ đi, bà mự của mình mới thú nhận là có ăn trộm của chị họ 3 quả trứng vì có khách, rõ khổ.
Mình qua đường 1A, lần đầu tiên qua đó, bên đập Mỹ Trung, con đường cái quan lúc đó nhỏ bé hơn bây giờ, xe khách không xịnh như lúc này, nó cũ kỹ, các nhà xe in chữ “Chạy Suốt” lên kiếng không phải cắt dán, hay bảng biển hiện đại mà mua kem đánh răng Dạ Hương Lan, hoặc PS rồi phết vô kiếng thành chữ “Chạy Suốt”. Mình vô bến xe miền Đông. Xuống xe, bơ vơ. Có thằng giang hồ mô đó quên tên rồi tới phỉnh mình, có tiền đưa hắn giữ cho, không đêm hôm ngủ vạ vật ở bến xe họ lấy. Mình tin, đưa gần hết, ngày sau hắn biến mất. Ngày sau nữa, hắn xuất hiện, thêm một đám nữa, tới lột sạch tiền của mình. Bài học đầu tiên ra xã hội của mình là rứa đo.
May có bà chủ một nhà xe tốt bụng, mình còn nhớ tên cô Tư Muối, xe khách 50C-48-39, xe đó đến thời này thì đã thành sắt vụn. Không biết giờ cô Tư Muối làm gì, chứ cô tốt, phụ xe tốt, ông xã của cô tốt. Thấy mình bơ vơ, một mình lang thang mấy ngày ở bến xe, không hiểu răng cô kêu lại, cho ăn, cho uống. Bụng đói meo, ăn cấy chi cũng ngon. Ăn xong cô hỏi người ở đâu, bố mẹ làm gì. Xong cô nói đi phụ xe với cô không. Mình nói cháu nhỏ có phụ được không. Cô nói phụ được, phụ được. Rứa là mình theo cô, xe cô chuyến đó đi Hà Nội. Ra Hà Nội xong, vô Thanh Hóa sửa chữa chi đó, bổng nhiên cô nói, cháu cần đi học. Trên đường vộ lại miền Nam, cô hỏi kỹ đường sá nơi mạ mình dạy, té ra trường mạ mình cạnh quốc lộ 1A, cô Tư Muối dẫn mình vô gặp mạ. Mạ mình thì cả tháng khóc súp mặt vì con bỏ đi. Chộ mình là chạy tới ôm. Cô Tư kể chuyện, nói đầu đuôi công chuyện, xong khuyên mình đừng đi bụi, đừng bỏ nhà đi, ở nhà gắng học, cho mình số điện thoại nhà, lại cho thêm hai trăm ngàn nữa rồi cô Tư Muối lên xe đi. Mình nậy lên, ăn học được không quên nghĩa cô Tư, mấy lần trở lại Sài Gòn, tới lại bến xe miền Đông hỏi cô Tư Muối chẳng ai hay, vật đổi sao dời, chắc cô chuyển nghề. Số điện thoại thì mất do lụt bão. Chừ mà ai biết cô Tư Muối mình cảm kích vô cùng.
Sài Gòn trong mắt mình lần đầu là rứa đo. Chừ cũng còn rứa. Hôm vô, anh em xúm xít, hỏi han trên trời dưới đất, bạn bè blog thì đông vui đáo để, đặc biệt anh em cơ quan, ai cũng thương mình. Chừ zô đây, lại có một Sài Gòn khác nữa, lạ lẫm với mình quá. Đi đâu cũng nói cảnh giác mất trộm. Mình giơ máy ảnh ra chụp khi ngồi sau xe máy thằng bạn, hắn khuyến cáo, đeo dây vô cổ, cảnh giác chụp giật. Đúng ý như rằng, năm phút sau có kẻ giựt máy ảnh mình, may là mình đeo ở cổ, lại cảnh giác nữa nên đạp hắn một cái, rứa mà hắn chỉ lảo đảo xe xong bỏ chạy.
Tội nhất bác Quốc, người đồng hành với mình rất tốt vụ cơm gạo cho đồng bào Rục. Biết mình vô, Quốc lấy xe đưa mình đi ăn, xong ra xe ối Giàng ôi, trộm nó dùng cưa máy nó thiết đứt hai cái kính chiếu hậu của xe audi mắc tiền, lô gô audi là mấy cái vòng tròn dính nhau cũng bị lột. Bộ kính đắt lắm, cái đó đủ mua cả mấy tấn gạo cho người nghèo. Quốc nhìn buồn, nhưng vẫn không bỏ mình, vẫn dẫn mình đi chơi, vứt xe đó, kêu người quen đến đưa về. Cái trộm cắp này còn kinh nữa, Thượng tọa Thích Thanh Phong, trụ trì chùa Vĩnh Nghiêm, hôm đưa mình ra sân bay về lại quê, ông còn chỉ chiếc gương xịn vừa bị trộm cắp khoắng.
Sài Gòn, cái gì ở ngoài đường mà sơ sẩy là mất, là bị trộm ngay. Mà trộm gương xe kiểu dùng máy cưa thiến ngọt gương chiếu hậu thì lần đầu miềng mới thấy. Kiểu ni thì cảnh giác hết, cảnh giác hết.
Mình, cái thằng nhà quê, vô phố thị rộn ràng, ai nói chi cũng tin, cũng nghe. Giọng lạ, không nghe thì cứ cười hì hì hì. Nhưng mà hiểu, cốt cách phương Nam ở đây, rộng lượng, ngay thẳng. Nỏ ưng thì bộc trực ra, khỏe. Mình ở tỉnh lẽ, nhưng cơ quan mình trong đó, mình kiếm sống từ trong đó, nhiều anh em tạo điều kiện, thương mình. Vui.
Về, nhớ nhất bác Nguyễn Thông, phải gặp mình bằng được, đãi mình bữa sáng bằng được, cà phê cư xá bằng được. Giá như có thêm vài ngày nữa, chắc chắn ngồi với bác lâu hơn, nói chuyện vui giữa Sài Gòn lâu hơn, nghe lâu hơn ưu tư thế sự của bác Thông để trau dồi suy nghĩ thì hay biết mấy. Hì hì.
Cu Làng Cát
05:34 CH 26/02/2012
Ngộp với “sắc màu” công vụ
02:09 CH 21/02/2012
Ảnh lạ cười không nhịn được
04:43 CH 12/02/2012
Đúng hay sai từ việc giao và thu hồi đất ở Tiên...
Quả Bom Đoàn Văn Vươn
10-01-2012
Huy Đức
Khi lực lượng cưỡng chế huyện Tiên Lãng đến khu đầm, anh Vươn cho nổ trái mìn tự tạo cài dưới một bình gas. Bình gas không nổ. Nhưng, trái mìn tự tạo vẫn gây tiếng vang như một quả bom, “quả bom Đoàn Văn Vươn”. Vụ nổ không chỉ gây rúng động nhân tâm mà còn giúp nhìn thấy căn nguyên các xung đột về đất đai. Quyền sở hữu nói là của “toàn dân”, trên thực tế, rất dễ rơi vào tay đám “cường hào mới”.
Sự Tùy Tiện Của Nhà Nước Huyện
Quyết định giao bổ sung 19,5 ha đất nuôi trồng thủy sản cho ông Đoàn Văn Vươn, ký ngày 9-4-1997, ghi thời hạn sử dụng là 14 năm tính từ ngày 14-10-1993. Theo báo Thanh Niên, ở thời điểm ấy, chính quyền huyện Tiên Lãng đã quy định thời hạn giao đất cho nhiều cá nhân, hộ gia đình rất tùy tiện: có người được giao 4 năm; có người 10 năm… Tuy thời điểm này chưa có các nghị định hướng dẫn chi tiết việc thi hành, nhưng Luật Đất đai năm 1993 đã nói rõ thời hạn giao đất nuôi trồng thủy sản cho hộ gia đình và cá nhân là 20 năm.
Theo Nghị định ngày 28-08-1999, nếu chính quyền Tiên Lãng không tùy tiện thì gia đình ông Vươn có quyền sử dụng phần đất này cho đến ngày 9-4-2017, tính từ ngày ông được huyện ký giao; tối thiểu cũng phải đến ngày 15-10-2013, nếu huyện “ăn gian” tính theo ngày Luật Đất đai có hiệu lực. Vấn đề là, cho dù đất được giao của gia đình ông Vươn hết hạn thì có phải là đương nhiên bị thu hồi để giao cho người khác như cách mà Tiên Lãng đã làm. Luật Đất đai 2003 quy định hạn điền cho loại đất nuôi trồng thủy sản là 3 hecta và với phần đất vượt hạn mức của ông Vươn có thể áp dụng Điều 35 để cho ông tiếp tục thuê như quy định đối với đất đai nông nghiệp.
Sở Hữu Toàn Dân
Tuy dịch từ Hiến pháp 1936 của Liên xô, Hiến pháp 1959 của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa vẫn chưa “quốc hữu hóa đất đai”. Cho dù, từ thập niên 1960s ở miền Bắc và từ cuối thập niên 1970s ở miền Nam, ruộng đất của nông dân đã bị buộc phải đưa vào tập đoàn, hợp tác xã, đất đai chỉ chính thức bị coi là thuộc “sở hữu toàn dân” kể từ Hiến pháp 1980.
Theo Bộ trưởng Tư pháp Nguyễn Đình Lộc: “Trong bản dự thảo Hiến pháp 1980 do Chủ tịch Trường Chinh trình Bộ Chính trị vẫn đề nghị duy trì đa hình thức sở hữu, trên cơ sở khuyến khích 5 thành phần kinh tế. Theo tôi biết thì Bộ Nông nghiệp và Ban Nông nghiệp Trung ương cũng không đồng ý quốc hữu hóa”. Nhưng, ngày 10-9-1980, trong một bài nói chuyện trước Ban chấp hành Trung ương có tựa đề, “Hiến pháp mới, Hiến pháp của chế độ làm chủ tập thể xã hội chủ nghĩa”, Tổng Bí thư Lê Duẩn nói: “Nhân đây, tôi nhấn mạnh một điểm rất quan trọng trong Dự thảo Hiến pháp mới là chuyển toàn bộ đất đai thành sở hữu toàn dân. Đề ra như vậy hoàn toàn đúng với quy luật tiến lên chủ nghĩa xã hội”. Ông Nguyễn Đình Lộc, thành viên Ban thư ký của Ủy ban Soạn thảo Hiến pháp 1980, thừa nhận: “Khi đó, uy tín Lê Duẩn bao trùm. Mặt khác, nhiều người cũng không hình dung được bản chất của sở hữu toàn dân là quốc hữu hóa”.
Tuy chấp nhận quốc hữu hóa đất đai nhưng theo ông Tôn Gia Huyên, lúc bấy giờ là Vụ phó vụ Quản lý Đất đai, ông Trường Chinh chủ trương giữ nguyên hiện trạng chứ không tịch thu ruộng đất như điều mà Lenin đã làm với kulax ở Nga sau năm 1917. Ông Trường Chinh yêu cầu ghi vào Điều 20 của Hiến pháp 1980: “Những tập thể và cá nhân đang sử dụng đất đai được tiếp tục sử dụng và hưởng kết quả lao động của mình theo quy định của pháp luật”.
Khi Hiến pháp 1992 bắt đầu được soạn thảo, theo ông Phan Văn Khải: “Thủ tướng Võ Văn Kiệt và tôi muốn sửa Hiến pháp theo hướng, trao quyền sở hữu ruộng đất cho nông dân nhưng không thành công, chúng tôi đành phải tìm ra khái niệm, trao 5 quyền cho người sử dụng đất”. Trong Đại hội Đảng lần thứ VII, vòng I, nhiều nhà lãnh đạo địa phương đã lên tiếng ủng hộ “đa sở hữu hóa đất đai”. Nhưng, ở cấp cao, theo Trưởng ban Biên tập Hiến pháp 1992, ông Nguyễn Đình Lộc: “Không ai có đủ dũng cảm đứng lên đòi bỏ sở hữu toàn dân, vì đó là một vấn đề nhạy cảm, đụng đến chủ nghĩa xã hội. Khi chuẩn bị bài phát biểu về Hiến pháp cho Tổng Bí thư Đỗ Mười, tôi có trình bày, nhưng ông Đỗ Mười nghiêng về sở hữu toàn dân. Ông tin vào điều ông Lê Duẩn nói, sở hữu toàn dân là quan hệ sản xuất tiên tiến. Ông Đỗ Mười tin, trước sau gì ta cũng tới đó nên cứ để vậy”.
Các Nhà Làm Luật
Luật Đất đai 1993 đã trao cho người dân 5 quyền: sử dụng, chuyển nhượng, thừa kế, thế chấp và cho thuê quyền sử dụng đất. Nhưng, so với Hiến pháp 1992, Luật Đất đai 1993 có một điểm lùi. Hiến pháp ghi: “Nhà nước giao đất cho các tổ chức và cá nhân sử dụng ổn định lâu dài”. Trong khi Luật chỉ giao đất cho cá nhân và chỉ giao có thời hạn. Ông Tôn Gia Huyên giải thích: “Thời hạn giao đất thực chất chỉ là ý chí chính trị, là sợi chỉ cuối cùng để phân biệt giữa sở hữu tư nhân và sở hữu Nhà nước”. Là ranh giới để trấn an những người vẫn còn tin, Việt Nam tiếp tục đi lên chủ nghĩa xã hội.
Nhưng, cái ranh giới tưởng có giá trị trấn an ấy đã lại rất mù mờ, mù mờ ngay trong đầu chính các nhà lập pháp. Tháng 7-1993, sau bốn buổi thảo luận trên Hội trường về Luật Đất đai, các đại biểu miền Nam đề nghị “giao đất lâu dài” như Hiến pháp 1992, trong khi các đại biểu miền Bắc và miền Trung lại tán thành giao đất có thời hạn; thậm chí có đại biểu còn đòi rút ngắn thời hạn giao đất xuống còn từ 10-15 năm. Trong tính toán của nhiều người, giao đất có thời hạn nghĩa là sau đó Nhà nước có thể lấy lại để giao cho người khác. Đại biểu Đặng Quốc Tiến, Bắc Thái, nói: “Đất ít, người đông, giao có thời hạn thì sẽ bảo đảm cho công tác điều chỉnh đất đai khi có biến động nhân khẩu”. Ông Nguyễn Bá Thanh, khi ấy là Chủ tịch Thành phố Đà Nẵng, đã rất hăng: “Đi nghĩa vụ quân sự 2 năm thì kêu dài, giao đất 20 năm thì bảo ngắn”.
Khi Luật Đất đại 1993 được đưa ra sửa đổi, Chính phủ đề nghị nâng thời hạn giao đất nông nghiệp từ 20 năm lên 50. Trong hai ngày 14 và 16-11-1998, nhiều đại biểu cũng đã phản ứng, thậm chí còn có phần gay gắt. Chủ nhiệm Hợp tác xã nông nghiệp Đại Thắng, Đại Lộc (Quảng Nam) ông Trần Văn Mai nói: “Số nông dân chưa có đất đang trông chờ cho hết thời điểm 20 năm, bây giờ đã được 5 năm, còn 15 năm nữa họ sẽ được chia đất. Nếu bây giờ ta tăng thời hạn lên 50 năm sẽ là một sự hụt hẫng lớn của nhân dân với Đảng”. Theo cách hiểu của ông Trần Văn Mai: “Hoặc hết hạn 20 năm, hoặc người sử dụng đất chết, chúng ta sẽ thu hồi cấp lại cho những nhân khẩu phát sinh”. Nhưng, Bí thư Tỉnh ủy Quảng Trị, ông Nguyễn Đức Hoan đã phát biểu: “Đừng lo cho 20 năm sau không có đất để phân phối lại. Bây giờ ở ta 80% dân số làm nông nghiệp. Không lẽ 20 năm sau cũng 80%?”. Chủ tịch Hội nông dân tỉnh Đồng Tháp ông Trương Minh Thái cho rằng: “Đừng nghĩ chúng ta chỉ có thể điều phối ruộng đất ở nông thôn bằng cách thu hồi rồi chia lại. Chúng ta đã giao cho người dân năm quyền, họ có thể để thừa kế, hoặc sang nhượng cho người chưa có đất”.
Đất Dân Quyền Quan
Năm quyền của người sử dụng đất sau đó được “pháp điển hóa” trong Bộ Luật Dân sự 1995 như các quyền dân sự. Quyền sở hữu, tuy “trá hình” này, vẫn là cơ sở pháp lý để hình thành thị trường địa ốc. Và trong giai đoạn đầu, nhờ tư vấn của World Bank, thị trường đã được điều hành bằng công cụ thuế. Cho dù do thuế suất quá cao, Luật Thuế Chuyển quyền sử dụng đất, ngay lúc ấy, đã khiến nhà đất đóng băng nhưng sử dụng công cụ thuế chính là thừa nhận giá trị các giao dịch dân sự liên quan tới đất đai. Tuy nhiên, chính quyền các cấp có vẻ như không mấy mặn mà với vai trò đứng ngoài. Các giao dịch, đặc biệt là mua bán đất đai đã bị hành chánh hóa: Nhà nước thu hồi đất của người bán rồi giao đất cho người mua. Thay vì thu thuế chuyển quyền, người mua phải đóng tiền sử dụng đất, đặt người có đất trong tình thế phải trả tiền hai lần.
Đỉnh cao của sai lầm về chính sách là Pháp lệnh 14-10-1994 và Nghị định 18, hướng dẫn thi hành Pháp lệnh đó. Theo Nghị định 18, các tổ chức không còn được giao đất có đủ các quyền như Hiến pháp 1992. Những doanh nhân tiên phong như Tăng Minh Phụng, Liên Khui Thìn, Trần Quang Vinh… đã vay hàng ngàn tỷ đồng để mua đất, sau Nghị định 18 phải chuyển những lô đất ấy thành đất thuê và chỉ được thế chấp ngân hàng theo giá trị số tiền thuê đã trả cho nhà nước. Khi bị bắt, cũng nhân danh “đất đai thuộc sở hữu toàn dân”, Hội đồng thẩm định do Nhà nước lập ra đã tính, có những mét vuông đất, giá không bằng que kem. Đất biệt thự đường Trần Phú, Vũng Tàu, mà chỉ được Tòa công nhận giá ba-trăm-đồng/m2. Khoản chênh lệch giữa giá thực mua và giá của Tòa được coi là thất thoát để buộc tội các doanh nhân này lừa đảo.
Trong tù, có lúc Minh Phụng nói với Luật sư Nguyễn Minh Tâm: “Xin luật sư hãy nhìn vào mắt em để xem em có phải là người lừa đảo?”. Ngày 12-7-1999, khi nghe Luật sư Tâm nhắc lại câu này Minh Phụng đã bật khóc trước Tòa. Cũng đầu tư vào đất đai cùng một phương thức tuy khác quy mô, nhưng, thái độ của Nhà nước với giá đất đã biến ông Lê Văn Kiểm, Huy Hoàng, thành anh hùng và tử hình ông Tăng Minh Phụng.
Danh Chính Ngôn Thuận
Đầu tháng 12-2011, Chính quyền Đà Nẵng nơi ông Nguyễn Bá Thanh là Bí thư kiêm Chủ tịch Hội đồng Nhân dân đã đề nghị cho tư nhân sở hữu đất đai. Sau 20 năm lãnh đạo một địa phương, có lẽ ông Nguyễn Bá Thanh nhìn thấy, quyền sở hữu trá hình đã đặt đất đai của người dân vào tay chính quyền cấp huyện với quá nhiều rủi ro. Điều 38, Luật Đất đai 2003, nói: Nhà nước chỉ thu hồi đất khi “cá nhân sử dụng đất chết mà không có người thừa kế” (khoản 7). Nhưng, tại khoản 10 cũng của Điều 38, Luật lại mở ra khả năng: Nhà nước thu hồi những phần đất “không được gia hạn khi hết thời hạn”. Chính quyền cấp huyện được Luật giao quyền giao đất và thu hồi đất của cá nhân và hộ gia đình. Nếu chính quyền Tiên Lãng áp dụng điều 67, tiếp tục giao đất cho ông Vươn, thì đã không có gì xảy ra, nhưng họ đã đẩy ông vào khoản 10, Điều 38: Thu hồi đất vì “không được gia hạn” khi thời hạn giao đất của ông đã hết.
Sau “trái bom Đoàn Văn Vươn”, chúng ta biết, khu đất đầm mà anh có không phải là đất được nhà nước giao mà là đất do gia đình anh phải lấn biển, khai hoang. Suốt 5 năm “trầm mình dưới nước từ mờ sáng tới tận tối khuya”, biết bao lần bị bão biển cuốn phăng để đắp được một bờ kè dài hai cây số, tạo nên bãi bồi màu mỡ và một khu đầm nuôi tôm cá rộng gần 40 hecta. Cũng nơi đây, anh Vươn mất một đứa con gái 8 tuổi vì khi cha mẹ mải làm con gái của anh đã rơi xuống cống. Đừng nói chuyện thu hồi, lẽ ra chính quyền Tiên Lãng phải xấu hổ khi ký quyết định giao cho anh Vươn phần đất của chính anh, phần đất mà anh Vươn đã phải gắn bó suốt 20 năm, đã đổ cả mồ hôi và máu.
Nếu như, quyền sở hữu về đất đai của người dân được công nhận, thì cách khai hoang, lấn biển của gia đình anh Vươn phải được coi như một hình thức thụ đắc ruộng đất mà từ xa xưa cha ông ta đã áp dụng cho người dân để ngày nay Việt Nam liền một dải từ Lạng Sơn đến Mũi Cà Mau. Nếu như quyền sở hữu về đất đai của người dân được công nhận, Chính quyền không thể hành chính hóa các giao dịch dân sự liên quan đến đất đai. Các đại gia không thể thậm thụt với đám cường hào thu hồi những mảnh đất của dân mà họ mua không được.
Nhưng đó là câu chuyện có thể được thảo luận trong quá trình sửa đổi Hiến pháp. Người dân đang dõi theo thái độ của Chính phủ, của Ủy ban Thường vụ Quốc hội trước trường hợp Đoàn Văn Vươn.
Theo cách giải thích của Giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca thì đất ông Vươn nằm trong vùng quy hoạch xây dựng một sân bay quốc tế. Nếu thu hồi bây giờ hoặc chuyển thành thuê thì mai này nhà nước không phải bồi thường cho ông Vươn. Đỗ Hữu Ca nói: “Với công trình đặc biệt quan trọng như thế thì đền bù sẽ rất lớn. Ông Vươn cố giữ lại như thế để lấy đền bù khi dự án được triển khai”. Có thể Đỗ Hữu Ca là một công chức mẫn cán chứ không phải là “cụ Bá”. Nhưng, lo quyền lợi của nhà nước sao không tính quyền lợi của dân, không tính máu và mồ hôi 20 năm của gia đình anh Vươn. Chắc Đỗ Hữu Ca không nghĩ, anh em, bà con ông và chỉ vài năm nữa chính ông cũng là dân.
Đỗ Hữu Ca có lẽ không nhớ chuyện anh rể của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, sáng 17-4-2009, bị “áp giải ra khỏi hiện trường” khi chính quyền huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương tiến hành cưỡng chế thu hồi hơn 185 hecta cao su của ông để làm khu công nghiệp. Ông đã không đồng ý cho giải tỏa, mặc dù, 185 hecta cao su này ông có được nhàn hạ hơn so với công sức khai hoang, lấn sóng của anh Vươn và mức đền bù thì cao hơn gấp 20 lần giá vốn. Nhắc lại câu chuyện này để thấy, bất luận là ai, khi phải đối diện với tài sản của mình thì mới thấy của đau, con xót.
Dù sao thì hành động chống người thi hành công vụ của anh Đoàn Văn Vươn cũng phải được đưa ra xét xử. Nhưng, thông điệp mà các địa phương chờ đợi không phải là những năm tù cho anh mà là thái độ của nhà nước với chính quyền Tiên Lãng. Từ năm 2013, ruộng đất của nông dân bắt đầu lần lượt hết hạn giao đất. Nếu như quyết định của Chủ tịch Tiên Lãng Lê Văn Hiền không bị coi là sai, hơn 500 chủ tịch huyện trên cả nước có thể noi gương thu hồi đất đáo hạn của nông dân để… giao, thì không biết điều gì sẽ xảy ra. Đừng chậm trễ và đừng để “quả bom Đoàn Văn Vươn” lại nổ.
Nguồn: FB Osin HuyDuc
08:46 SA 11/01/2012
Thi hài Kim Jong Il sẽ nằm vĩnh viễn ở Kumsusan
07:58 CH 30/12/2011
Thi hài Kim Jong Il sẽ nằm vĩnh viễn ở Kumsusan
Đằng sau những màn than khóc tại Bắc Triều Tiên
Không ai hiểu người dân Bắc Triều Tiên bằng những người đã từng sống tại Bắc Triều Tiên. Ba người Bắc Triều Tiên bây giờ đã thoát xuống miền Nam cho biết những gì bên trong những giọt nước mắt thương tiếc Kim Jong Il vừa qua.
Ông Jang Hae-sung là nhà báo ở Bình Nhưỡng, từng tường thuật cái chết năm 1994 của nhà lập quốc Kim Il Sung, thân phụ Kim Jong Il, được người Bắc Triều Tiên xem là thánh sống.
Ông Jang đã bỏ trốn xuống miền nam trong thập niên 1960. Ông không thể nín cười khi được hỏi về những hình ảnh khóc lóc ở Bắc Triều Tiên sau cái chết của lãnh tụ Kim Jong Il:
“Họ được chỉ thị phải khóc. Bề ngoài, họ phải đóng kịch bằng cách khoác một bộ mặt đau buồn và khóc lóc khi đứng trước tượng và chân dung lãnh tụ. Nhưng bên trong tôi nghĩ 90% người dân hoan nghênh cái chết, xem đó là một diễn biến hy vọng.”
Ông Do Myeong Hak, thuộc hội trí thức Bắc Triều Tiên đào thoát xuống miền nam, nói rằng những giọt nước mắt cho cái chết của Kim Il Sung ít ra cũng thành thực hơn, so với cái chết của Kim Jong Il:
“Khi Kim Il Sung chết, người ta khóc như mưa, nước mắt lau không kịp. Lần này thì người ta không có vấn đề gì khi chùi nước mắt, có nhiều người còn giả vờ lau nước mắt để cho người ta khỏi nghĩ mình chẳng có giọt nào. Đảng bao trùm tất cả, đảng theo dõi xem ai khóc nhiều nhất và ai không khóc, thậm chí họ còn thâu hình nữa.”
Ông Kim Young Il, một người đào thoát khác, hãy còn trẻ khi Kim Il Sung chết. Dù vậy, ông cũng nhớ là lúc bấy giờ, những ai không tỏ vẻ đau buồn có thể gặp tương lai nguy hiểm:
“Người đó có thể bị xem là kẻ xúc phạm chính trị. Anh ta không bị bắt ngay chỗ đông người nhưng công an sẽ đến nhà vào ban đêm để lôi đi. Đó là một cơ chế mà họ đã sống ngay từ khi mới đẻ. Đó là lý do họ phải khóc, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”
Nhiều người đào thoát nói đằng sau những giọt nước mắt, có thể nhiều người Bắc Triều Tiên hy vọng với một lãnh tụ mới mẻ, trẻ tuổi, đất nước họ có thể thay đổi tích cực.
http://www.voanews.com/vietnamese/news/asia/north-korea-mourning-achin-12-23-11-136153413.html
08:20 SA 30/12/2011
n
ngongoclan71
Bắt chuyện
576
Điểm
·
3
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Gioan Baotixita Nguyễn Công Thuỷ
Sinh ngày: 10/10/1969
Thụ phong Linh Mục: 07/06/2003
Nhiệm sở: Quản xứ Ngọc Quang
Điện thoại: 0511. 3832 515
http://giaophandanang.org/