Em ah!Em ở đấu? em khám ở đâu và bị bệnh lâu chưa?Chị bị bênh nhưng chưa phải dùng kháng sinh pecilin, coricolis bao giờ cả.Chị ngoài thuốc Omega3 và EnaHEXAL thì uống bổ sung thêm vinaga thôi.
- Anh định thế nào?
- Anh… Em nghe anh nói…
- Anh đừng kể gì cả. Em không muốn biết. em cũng không cần biết là ai hay như thế nào. Em chỉ cần biết anh định như thế nào.
Ngân là người con gái tình cảm nhưng cũng rất lý trí, cô đã rất sốc, rất hoang mang vụn vỡ khi đón nhận thông tin Dũng khiến một người con gái khác có bầu. Nhưng giờ đây, khi không thể chết đi và suy nghĩ đã quay trở lại, cô trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Điều cô chọn lựa không thể là chìm đắm trong nước mắt hay đau đớn, cô phải tỉnh táo và đối diện. Cô thà chấp nhận cái đau xuyên thẳng từ phía trước khi đối mặt với nó, còn hơn né tránh để nỗi đau ấy bẻ cong đâm cô từ phía sau âm ỉ.
- Anh không từ bỏ nhà mình. Anh chỉ yêu em. Chỉ có em là vợ duy nhất.
Yêu ư? Tự nhiên nhắc đến yêu làm gì? Con người đàn ông hay thật, người ta sẽ chẳng ngủ với ai mà họ không muốn đâu. Bây giờ cô ấy đang có bầu, tức là lúc đó Ngân đang trong cữ, cô ở quê. Ngân cười chua chát. Hóa ra, mọi điều người ta vẫn hay nói về đàn ông đều là có thật. Người ta vẫn nói về chuyện người đàn ông hay ra ngoài tìm thú vui khi vợ bầu bí, ở cữ lắm. Bao lâu nay, Ngân có đọc, có thấy mọi người vẫn truyền tai nhau, nhưng cô cho rằng đó chỉ là chuyện kể bên ngoài thế thôi, chẳng biết có thật không, mà nếu có thật nó cũng lảnh vảng quanh cuộc sống của cô, chuyện của chị này, cô kia ấy, chứ không thể nào là cô được. Cô hạnh phúc và tin tưởng Dũng hoàn toàn. Cô đã từng như thế.
- Vậy anh hãy bảo cô kia chấm dứt sự liên hệ với anh và đi tìm cuộc sống khác đi. Em cần thời gian.
- Anh… Cô ấy không từ bỏ đứa bé.
- Gì cơ?
- … Cô ấy nói sẽ sinh em bé.
Dũng ơi, anh đang đẩy chuyện đi xa thế nào anh có hiểu không. Cái gì mà sinh em bé. Nhất định sinh em bé ư. Chẳng phải như vậy có nghĩa là người ta sẽ có mối liên hệ với anh cả đời sao. Rồi em nữa.
- Hai người định sao vậy? Anh có định cưới người ta không? Hay thế nào đây?
- Không. … Cô ấy là … chị Giang, ở công ty anh.
Ngân bỗng thấy rơi tõm xuống dưới. Suy nghĩ trong đầu cô cũng rơi rụng. Cô thả người xuống giường chứ không còn sức ngồi nữa. Cô đã cố gắng đến thế rồi, cố lắm rồi mà. Giờ anh bắt cô phải sao đây. Cái gì mà chị Giang. Hình ảnh người con gái chạc 30, khiếm khuyết, đến thăm cô, tươi cười nói chuyện, đưa cho cô phong bì. Ngân thấy cay đắng quá. Nước mắt lại ứa ra, vì ức, vì hờn và vì đau. Hai hàm răng cô bắt đầu cắn chặt vào nhau. Dũng ngồi lại gần cầm lấy bàn tay Ngân. Anh nắm nó thật chặt. “ Em phải tin anh, anh không có tình cảm gì cả, chỉ lỡ một lần anh quá say khi liên hoan, em đừng suy nghĩ tiêu cực anh, xin em cùng anh bước qua việc này, bao ngày qua muốn nói với em anh cũng khổ tâm lắm. Anh xin lỗi”. Dũng gục vào người Ngân, ôm chặt lấy cô. “Lấy thuốc ngủ đi. Em cần thuốc ngủ. Em mệt quá rồi.” Cơn đau đầu cứ váng vất trong đầu Ngân lâu lắm, lâu lắm, rồi vì tác dụng của thuốc hay vì đã quá mệt mỏi, cô chìm vào giấc ngủ hoang mang.
Những ngày sau đó, Ngân và Dũng vẫn cứ loanh quanh không tìm được lối giải quyết. Ngân mang nỗi bực tức, ấm ức vào cuộc sống. Cô dễ cáu, dễ gắt, hễ bực mình chút là cô lại quát vang nhà. Dũng đã nói với Ngân rằng anh yêu cô, yêu gia đình này, chuyện xảy ra chỉ là một phút lầm lỡ của anh, là anh sai, anh ngàn vạn lần xin lỗi cô, anh xin cô hãy cùng anh vượt qua khó khăn này, xin cô gìn giữ gia đình, đừng suy nghĩ tiêu cực, đừng buồn. Hễ có chút riêng tư là anh lại nói với cô, động viên cô, xin cô đừng suy nghĩ quá sức. Đáp lại anh, Ngân chỉ im lặng hoặc cáu lên. Cô thấy khó chịu. Nỗi khó chịu từng ngày từng ngày lớn lên. Chính cô cũng chưa tìm ra lối thoát cho bản thân mình, cho Dũng và cho gia đình của cô. Giang nhất định sẽ sinh em bé, thế chẳng phải chị ta sẽ mãi mãi giữ mối quan hệ với Dũng, với bé Chip của cô rồi sao. Cô phải làm thế nào đây. Vẫn cứ sống bình thường, nhắm mắt làm ngơ, chấp nhận Dũng qua lại thăm nom con riêng thì cô không làm được. Cô đau lắm. Còn nếu không chấp nhận, thì cô phải làm gì? Bỏ đi. Cùng Chip. Dễ dàng như vậy ư. Không đời nào. Nhưng cô muốn bỏ đi lắm. Muốn lắm rồi. Có đôi khi loanh quanh trong nhà, Ngân nghĩ hay là tóm lấy quần áo, đóng hành lý đi thôi. Nghĩ vậy thôi, nếu ôm Chip bước ra khỏi đây, cô khổ một, chẳng phải Chip khổ mười sao. Nghĩ ra đi thì đơn giản nhưng hôn nhân mà, cuộc sống đâu chỉ có Ngân, có Chíp. Còn bố mẹ chồng, bố mẹ Ngân, gia đình nội ngoại hai bên, còn muôn vàn sợi dây tình, lý, nghĩa chằng buộc giữa hai người và cả hai gia đình, đâu phải một câu muốn bỏ là bỏ được. Từng ấy suy nghĩ cứ bủa vây Ngân. Rồi đến ngày, Giang sinh em bé rồi thì sao? Nó có quyền tìm bố nó, ông bà nội nó, cả Chíp, chị cùng cha của nó nữa chứ. Giọt máu đào hơn ao nước lã. Ngân làm gì được. Suy nghĩ cứ đâm sâu vào lòng cô, càng đâm càng rối.