Các chị có ai đọc thơ của Trần Việt Anh không ạ,gần đây em hay đọc thơ tác giả này,khá hay các chị ạ
Thương em – Trần Việt AnhBuông tay thôi nào, em gái của tôi ơi
Níu làm sao được mảnh trời giờ dành cho người khác
Tình yêu ngày nào đã như người đi lạc
Trong sa mạc cát trắng cuộc đời
Buồn làm gì em gái của tôi
Người đã đi như là cơn gió
Đôi bàn tay em bé nhỏ
Ôm trọn làm sao cơn gió ham chơi.
Tuổi trẻ của ai cũng chỉ một thời
Đam mê và nông nổi
Vụng về và bối rối
Nặng tình và đa mang.
Nhưng mầm cây đã gieo trên mảnh vườn hoang
Được tưới nước đủ đầy sẽ cho mình hoa trái
Rồi sẽ đầy những đam mê vụng dại
Sẽ vun vào nhựa sống thanh xuân.
Ai chẳng tưởng mình vì đau mà chết đôi lần
Nhưng cuộc sống dạy cho ta cần nhiều hơn thế
Những tưởng tận cùng khổ đau là trầm luân khổ bể
Có ai ngờ là hạnh phúc nở hoa…
Rồi em sẽ lại yêu như phong ba
Sẽ lại gọi tên “người ta” với nụ cười tươi rói
Niềm vui vỡ òa trong ánh hồng chiếu rọi
Thênh thang một nẻo tâm hồn…
Và một ngày tạm biệt những nỗi buồn
Em ra đi tìm cho mình hạnh phúc…
Đi hết đoạn đường chông gai tôi vẫn rất cần bà
Cần bà sống bên tôi , cho tôi cảm giác yên tâm những tháng ngày sắp tắt
Chúng ta ngồi cạnh nhau hai mái đầu bạc trắng
Bà có nhớ ngày xanh , nắng ấm , mình thương...
Năm ấy tôi dắt bà đi trên những con đường
Bằng lăng nở suốt phông trời mùa hạ
Màu trời thiên thanh , áo bà trắng quá
Nắm tay run trong nhịp bước thâm trầm
Năm ấy đời trai sương gió phong trần
Thua mái tóc mây bay , đôi mắt buồn khuê các
Biết bao gã tán bà bằng thơ , bằng nhạc
Bằng tiền tài danh vọng, lại thua tôi
Chúng ta cưới nhau , đó là ngày mình hạnh phúc nhất đời
Bà cười với tôi nụ cười mà một đời hồng mãi
Mấy chục năm bên nhau , đôi khi cũng xảy ra những lần cọ cãi
Những lúc giận nhau con cháu cũng buồn
Hôm nay tôi ngồi bên ghế , bà phải nằm giường
Bà không thể nói được một câu rõ ràng hơn đứa trẻ
Nhưng đôi mắt bà buồn , lòng tôi cũng thế
Nếu bà đi trước rồi , ai sẽ tiễn tôi đi ?
Tôi nắm tay bà , giọt nước mắt đau hơn cả sự chia lia
Con cháu cũng ngồi bên sợ bà đi đâu mất
Ngoài kia trời đông như mái tóc chúng mình bạc trắng
Một đời người quá ngắn để cho nhau
Bà đã hi sinh mọi thứ vì chồng
Hết lòng chăm con , lo cửa nhà yên ấm
Đôi tay bà che mưa che nắng
Gạt hết nỗi buồn riêng , ủ ấm tháng năm dài
Tôi đã quá quen với việc có bà mỗi ngày
Đã quá quen với từng cái trở mình thức giấc
Quen với từng tiếng ho húng hắng
Và giật thót mỗi khi bà nói sắp đi rồi
Bà nhắn nhủ điều chi tôi không nhớ , chỉ muốn nói một lời
Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau ở con đường kỷ niệm
Tôi sẽ lại là chàng trai nắm tay bà và nói câu thương mến
Chụm vai nhau hai mái tóc còn xanh...
PHẠM THỊ NGỌC THANH