Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Khảo sát "Góc giặt giũ" - tuần 1
Đáp án: 4 bước.
Ông xã mình làm nghề cơ khí nên quần áo rất hay dính dầu mỡ. Vết dầu máy cực kỳ khó giặt nên mình phải ngâm, vò, xà mạnh rồi thêm xà phòng rất nhiều, mà nhiều khi vẫn không sạch hết nữa đó.
09:14 SA 10/06/2013
Những bộ sách đầu tiên để bé làm quen khi được 2...
Những câu chuyện đặc sắc và thú vị nhất trong bộ "Truyện cổ Grim", các mẹ có thể mua để kể chuyện cho bé mỗi đêm nhé :-)
Vua quạ
Ngày xưa có một ông vua sinh được một cô con gái đẹp tuyệt
trần, nhưng kiêu căng ngạo ngược. Ai đến hỏi cô làm vợ, cô cũng
chê bai giễu cợt. Một hôm, vua mở tiệc mời tất cả những ai muốn
làm phò mã đến và xếp đặt chỗ ngồi theo thứ bậc: trước hết là vua,
rồi đến các ông hoàng, các vị công tước, các nhà hiệp sĩ, sau cùng là
các nhà quí phái thường. Họ đều được giới thiệu với công chúa,
nhưng người nào nàng cũng chê tật nọ tật kia. Người này thì béo
quá, như "thùng rượu", người kia thì "cao kều chẳng ra cái điệu bộ
gì". Người thứ ba thì "béo lùn, đến là thô", người thứ tư "trắng bệch
như xác chết", người thứ năm thì "đỏ như gà sống", người thứ sáu
thì người không ngay ngắn "y như thanh củi tươi sấy cạnh lò".
Nói tóm lại, nàng thấy ai cũng có tật cả, nhất là một ông vua
ngồi ở thứ vị cao nhưng phải cái cằm quằm quặp bị nàng chế táo
tợn:
- Trời ơi, cằm anh này như mỏ quạ!
Từ đó người ta đặt tên cho ông vua cái tên là Vua Quạ.
Vua cha thấy công chúa chế nhạo khinh miệt tất cả những
chàng đến hỏi, giận lắm, thề sẽ gả cô cho người nào đến ăn mày đầu
tiên ở cửa cung.
Vài hôm sau, có gã nhạc sĩ nghèo đến hát bên cửa sổ để kiếm ít
đồng tiền. Vừa nghe thấy tiếng hát, vua cho gọi gã vào.
Người ấy ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, đứng hát trước mặt vua
và công chúa, rồi xin nhà vua bố thí cho ít nhiều.
Vua phán:
- Nhà ngươi hát hay lắm, ta sẽ gả con gái cho.
Công chúa giật bắn người lên.
Vua lại nói:
- Ta đã thề gả con cho người ăn mày nào đến cửa ta trước nhất.
Ta sẽ giữ lời thề.
Công chúa van xin cũng không được. Vua cho mời thầy tu đến
làm phép cưới ngay tức khắc. Công việc xong xuôi, vua bảo công
chúa:
- Không có thói phép đâu vợ một người ăn mày lại được ở trong
cung điện, vậy con phải đi theo chồng.
Người ăn mày bèn cầm tay công chúa dắt đi.
Cô nàng phải đi bộ. Khi đi đến một khu rừng rộng, nàng hỏi:
- Chao ôi! Khu rừng đẹp này của ai?
Người ta trả lời:
- Của Vua Quạ đấy. Nếu nàng lấy ông ấy thì khu rừng này đã
là của nàng rồi!
Nàng than:
- Rõ khổ thân tôi chưa! Nếu tôi lấy Vua Quạ thì...
Khi hai vợ chồng đi qua một cánh đồng cỏ, nàng lại hỏi:
- Cánh đồng cỏ xanh đẹp này của ai?
- Của Vua Quạ đấy. Nếu nàng lấy nhà vua thì cánh đồng này
là của nàng rồi!
Nàng lại than:
- Rõ tội nghiệp tôi chưa! Nếu tôi thuận lấy Vua Quạ thì...
Khi hai vợ chồng đi đến một thành phố lớn, nàng lại hỏi:
- Thành phố lớn này của ai?
- Của Vua Quạ đấy. Nếu nàng lấy nhà vua thì thành phố này
là của nàng rồi!
Nàng than:
- Rõ khổ thân tôi chưa! Nếu tôi lấy Vua Quạ thì...
Anh chồng cự:
- Tôi không thích cô cứ luôn mồm nói là muốn lấy một anh
chồng khác. Thế cái thứ tôi không xứng hay sao?
Sau cùng, hai vợ chồng đến một cái nhà nhỏ tí xíu.
Vợ nói:
- Trời ơi là trời! Nhà ai mà bé nhỏ tồi tàn thế này?
Chồng đáp:
- Đây là nhà của tôi và của cô đấy. Vợ chồng ta sẽ ở đây với
nhau.
Nhà thấp quá, cô ả phải cúi khom lưng mới vào được.
Vợ hỏi:
- Đầy tớ đâu cả?
Người ăn xin đáp:
- Đầy tớ à? Muốn gì thì phải làm lấy chứ. Nhóm bếp ngay đi để
đun nước, nấu bữa chiều. Tôi mệt lử rồi.
Công chúa không biết nhóm lửa vào bếp, chồng lại phải nhúng
tay vào. Bữa ăn chẳng có gì. Ăn xong vợ chồng đi ngủ.
Hôm sau, chồng đánh thức vợ dậy thật sớm sai làm việc nhà.
Vợ chồng sống với nhau vài ngày như thế thì thức ăn hết sạch sành
sanh. Chồng bèn bảo vợ:
- Này cô, chúng mình không thể ăn dưng ngồi rồi mãi thế này,
cô phải đan rổ rá mà bán.
Chồng đi cắt mây về cho vợ đan.
Nhưng nan rổ làm sây sát cả bàn tay mịn màng của cô.
Chồng thấy vậy bảo:
- Việc này cô không làm nổi rồi. Thôi cô xe chỉ có lẽ hơn.
Vợ ngồi thử xe, nhưng chỉ cứa vào ngón tay mềm mại làm bật
máu ra.
Chồng nói:
- Cô thật là đoảng. Tôi vớ phải cô cũng đến khổ. Thôi để tôi thử
buôn đồ gốm cho cô ra chợ ngồi bán.
Vợ nghĩ thầm:
- Khổ quá! Nếu bầy tôi cha ta trông thấy ta ngồi chợ bán đồ
gốm thì họ sẽ cười ta đến chết mất!
Nhưng chẳng dừng được, cô ả phải đành làm vậy, nếu không
thì chết đói.
Lúc đầu, công việc cũng chạy vì ai thấy cô hàng xinh đẹp cũng
đến mua hàng không mặc cả, thậm chí có anh trả tiền mà không
lấy hàng. Hai vợ chồng sinh sống bằng tiền lãi. Hết hàng, chồng lại
đi mua một mẻ về. Vợ ngồi góc chợ bày hàng bán. Bỗng một hôm có
tên lính kỵ mã say rượu phóng ngựa đến, đồ gốm vỡ tan tành, cô ả
sợ quá không biết làm thế nào, khóc lóc kể lể:
- Trời ơi! Vận hạn khổ quá! Chồng tôi nó sẽ mắng tôi không ra
gì đây.
Cô chạy về nhà, kể lại cho chồng nghe.
Chồng nói:
- Có đời thủa nhà ai bán đồ gốm mà lại đi ngồi ở đầu chợ! Thôi
đừng khóc nữa đi, cô đoảng lắm, không làm ăn gì được. Tôi đã hỏi ở
cung vua xem người ta có cần hầu bếp không, thì người ta đã hứa
nuôi cô cho ăn.
Thế là công chúa phải đi làm hầu bếp, để đầu bếp sai bảo, làm
việc nặng nhất. Chiều chiều, cô mang phần thức ăn thừa về hai vợ
chồng cùng ăn; thức ăn đựng vào hai chiếc bình nhét vào túi buộc
hai bên người.
Bấy giờ nhân dịp cưới thái tử, người ta đang chuẩn bị đại hội.
Cô ả đứng trước cửa hội trường để xem. Thấy đèn đuốc sáng
choang, khách khứa ăn mặc lộng lẫy, cô xót xa cho thân phận, trách
mình vì kiêu căng mà đến nỗi này. Thỉnh thoảng, những người hầu
vứt cho cô ít miếng lấy ở thức ăn bưng ra bưng vào thơm phức. Cô
bỏ vào bình đem về cho chồng.
Chợt Hoàng tử bước vào, mình mặc đồ nhung lụa, cổ đeo dây
chuyền vàng. Thấy thiếu phụ đẹp ấy đứng ở cửa, chàng cầm tay
mời vào nhảy; nhưng cô sợ hãi, chối từ vì cô không nhận ra đó là
ông Vua Quạ trước kia đã hỏi cô mà cô chê không thèm lấy. Cô từ
chối không được, phải theo gót vua vào phòng. Bỗng cái giải buộc
đứt, hai cái bình lăn ra đất, xúp đổ lênh láng và bánh vãi tung tóe.
Mọi người thấy vậy cười rộ lên chế nhạo, cô thẹn quá chỉ mong độn
thổ. Cô chạy ù té ra cửa để trốn, nhưng một người đuổi kịp cô ở cầu
thang, lại dẫn cô vào. Cô lại nhận được ra là Vua Quạ. Vua thân ái
bảo cô:
- Nàng đừng sợ, người nhạc sĩ cùng ở với nàng ở căn nhà nhỏ bé
tồi tàn và tôi đây chỉ là một người. Vì yêu nàng, tôi đã trá hình tạm
làm người ăn xin. Người lính kỵ mã say rượu đã làm vỡ hàng của
nàng cũng lại là tôi. Tôi đã làm như vậy để cho nàng hết tính kiêu
căng và trị nàng về tội đã khinh miệt tôi.
Cô khóc thổn thức và nói:
- Em đã không phải đối với chàng lắm rồi, em không đáng làm
vợ chàng đâu...
Nhưng vua nói:
- Em nín đi, những ngày đen tối đã qua rồi, bây giờ đôi ta làm
lễ cưới.
Thị nữ mang đến cho cô quần áo lộng lẫy. Vua cha và cả quần
thần cũng tới chúc cô bách niên giai lão với Vua Quạ. Cuộc vui thật
sự bây giờ mới bắt đầu.
Ước gì tôi cùng bạn được đến dự nhỉ!
Câu chuyện thật cảm động, phải không các em? Tính kiêu căng
ngạo ngược của công chúa suýt nữa phải trả giá đắt. Với lòng nhân
hậu và vị tha ông vua quạ đã tha thứ tất cả và kết hôn cùng công
chúa. Đó là bài học mà công chúa phải ghi nhớ suốt đời và là bài
học cho tất cả chúng ta nữa đấy.
Nguồn:
http://www.facebook.com/notes/scottage-restaurant-coffee/vua-qu%E1%BA%A1/137882882946377
03:28 CH 19/03/2011
Bỗng dưng thấy thương chồng lạ
Không phải yêu nhau từ ánh mắt đầu tiên mà chúng mình tìm thấy nhau qua chiều dài của năm tháng. Những lần đầu tiên gặp gỡ chúng mình cứ vô tình bước qua nhau, để rồi một lúc nhận ra là một nửa của nhau thì mới thấy tiếc cho thời gian “vô tình” ấy.
Nhưng không sao anh nhỉ vì bây giờ chúng mình đã có nhau và anh yêu em thật nhiều để bù đắp những ngày tháng... chưa yêu nhau. “ Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời, anh sẽ làm tất cả vì em, cuộc đời anh sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu thiếu em, cảm ơn ba mẹ đã sinh ra em để dành cho anh...”. Đấy chỉ là một trong những vô vàn câu nói yêu thương anh giành cho em. Em mỉm cười hạnh phúc. Em cảm nhận được tất cả tình yêu anh giành cho em. Với em không có niềm vui và hạnh phúc nào hơn khi có anh trong đời. Vì em biết rằng chẳng có ai yêu thương em nhiều hơn thế.
Từ khi có anh đã làm cho em vơi đi nỗi buồn ở xa ba mẹ. Anh là người hiểu nhất tâm trạng đó của em, anh bảo rằng anh sẽ bù đắp cho em. Trước đây mỗi lần nghĩ ở xa Ba mẹ là nước mắt em lại rơi vì tủi thân. Và em sợ những lần về nhà khi rồi cả nhà tiễn em lên xe, xe lăn bánh em muốn ngoảnh lại thật lâu để nhìn hình ảnh gia đình thân yêu mặc dù được nhìn trong nhạt nhoà nước mắt. Nhưng giọt nước mắt của em bây giờ là hạnh phúc vì đã có anh bù đắp cho em... Em yêu thương anh nhiều hơn khi anh bảo rằng anh không chỉ là con rể mà anh còn là con trai của ba mẹ.
Tình yêu của anh như một dòng sông ngày đêm miệt mài chảy để bù đắp những hạt phù sa cho đôi bờ. Niềm hạnh phúc thứ hai của em đó là sự quan tâm và yêu thương của mẹ anh dành cho em. Em cảm nhận được sự trìu mến qua từng câu nói, từng sự quan tâm của mẹ giành cho em như giành cho một đứa con gái. Em vô cùng xúc động và hạnh phúc vì điều đó anh có biết không. Em cảm ơn số phận đã dành cho em niềm hạnh phúc lớn lao ấy. Từng phút giây trôi qua là xây đắp tình yêu của chúng mình ngày càng bền chặt, nồng nàn anh nhỉ. Chúng mình vui với niềm vui của nhau, cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống.
Anh với em bây giờ đã là một, chỉ một tiếng thở dài vô tình của anh thôi là đã làm cho em lo lắng rồi. Vì em muốn luôn nhìn thấy niềm vui, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh. Có nhau rồi thì khó khăn trong cuộc sống, bằng tình yêu chân thành sẽ giúp chúng mình vượt qua đúng không anh. Em sẽ là con gái của mẹ, còn anh sẽ là con trai của ba mẹ anh nhé. Bởi trong cuộc đời chẳng có gì đáng quý hơn tình yêu đâu anh. Em thực sự hạnh phúc những gì mình đang có. Em mãi yêu anh Bờm yêu của em ạ.
Nguồn:
http://www.facebook.com/scottage.restaurant
08:49 SA 17/02/2011
Kể về những lần valentine đáng nhớ nhất đi nào !!
MƠ MỘT HẠNH PHÚC
Ngày ấy, trái tim thổn thức vì em đã được gặp anh, người em đã chờ đợi... chờ đợi quá lâu trong thế giới này.... thế giới của chỉ riêng em thôi. Nhưng sao để được gần anh? Em tự hỏi với trái tim mong manh của mình nhưng lại muốn ôm trọn lấy trái tim nồng ấm của anh.
Em như cô bé chẳng điều khiển được cảm xúc của mình! Trước mặt anh, có đôi lúc em tươi vui và nhí nhảnh nhưng cũng có những lúc sự xuất hiện của anh làm em giật mình và chỉ muốn chạy trốn khỏi anh. Cảm xúc lẫn lộn, làm sao... làm sao để em có thể cho anh biết rằng anh là cả một vũ trụ mà em đã tìm thấy dù rằng tính cách hai chúng ta là hai nửa cực trái nhau, trong khi em luôn nồng nhiệt, vui tươi, nhí nhảnh còn anh thì quá đầm tính và thu mình.
Lắng nghe cảm xúc con tim mình, và em đã làm điều mà em phải làm để giữ hạnh phúc của mình, vũ trụ của riêng em
Nhờ anh chở về và rồi ngồi lì luôn sau xe anh mà chẳng cho anh đi làm thêm chỉ để hỏi anh rằng: "Anh đã có bạn gái chưa?". Và cứ thế, em cứ hỏi đi hỏi lại mặc cho anh chở em đi cả chục vòng thành phố này chỉ để hỏi ngược lại em "Em cần biết để làm gì?". Không biết anh có lúng túng không, nhưng tim em thì đập nhanh và thổn thức, em muốn hét lên cho anh biết rằng "để anh biết anh là người em đã mãi tìm kiếm", nhưng cổ họng cứ khô khốc đi và em chỉ lí nhí duy nhất một câu hỏi.
Chẳng thấy anh trả lời câu hỏi mà bất chợt bàn tay anh từ phía trước vòng ra phía sau tìm kiếm bàn tay em nắm lấy và kéo lên đặt ngay trước bụng anh và rồi bàn tay ấy lại vòng ra phía sau tìm kiếm một lần nữa bàn tay còn lại của em rồi kéo lên phía trước và đặt chồng nó lên bàn tay kia của em. Hai bàn tay em lạnh ngắt đan vào nhau với gương mặt ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ trong em trống rỗng và em đang phải chật vật vặn vẹo bộ óc bé tẹo của mình ra xem coi anh đang nghĩ gì và phải tính toán làm thế nào để đáp lại cái hành động vừa rồi của anh.
Thì bất chợt anh mỉm cười, một nụ cười tinh quái với đôi mắt nheo lại nhìn em đằm ắm và hỏi em rằng : " Có thấy ai ngồi vậy mà không phải là bạn gái không?"
Mọi thứ thật lung linh và đẹp rạng ngời trong buổi chiều tà trên chiếc cầu với những tia nắng xế đang cố gắng tỏa những hạt ánh sáng màu vàng cam cuối cùng của một ngày lên chiếc xe của chúng ta. Em hướng mắt về phía chân trời đón những gợn nắng, mọi thứ thật yên bình như trong những giấc mơ mà em chờ đợi anh xuất hiện. Nghiêng đầu trên vai anh và thầm ngân lên câu hát mà em yêu thích kể từ khi gặp anh:
"Khi gặp nhau, tình yêu hé nở nụ cười
Nắng mai làm hồng đôi tim ấm nồng
Bao mộng mơ ước muốn luôn luôn làm anh vui
Lòng thầm mang ơn, trời đã cho anh gần em...."
Với em, mọi thứ thật đẹp, và vẫn vẹn nguyên nơi đây trong em, nơi con tim luôn thổn thức, luôn cố gắng học cách yêu thương anh nhiều hơn, nơi mà có thể chứa cả một vũ trụ của riêng em, dù đã qua 6 năm anh nhỉ.
Nhưng không có con đường nào có hoa hồng mà không có nhuốm máu anh nhỉ. Và 6 năm không quá dài nhưng cũng không quá ngắn để đi mà không hề có một chông gai. Em nghĩ mình đủ mạnh mẽ, đủ khôn ngoan để giải quyết mọi thứ vấn đề, nhưng không phải anh ơi em đã lầm, vì trước anh em vẫn là con gái, và em dù có mạnh mẽ đến thế nào thì trái tim em vẫn biết đau, vẫn thổn thức và nhức nhói khi một ngày cái gai hoa hồng trên con đường chúng mình đâm em, xoáy vào nhức nhối khi anh nói với em rằng anh đang say nắng với một cô bạn học cùng thời phổ thông.
Giống như em, nhưng con tim anh cũng có một lý lẽ riêng anh nhỉ. Dù biết là "say nắng", dù biết là thương em nhiều hơn nhưng con tim anh vẫn có một cảm xúc của riêng nó, và anh quyết định..... Quyết định của anh làm mọi thứ trong em vỡ òa, nỗi đau... đau đến tận cùng, mọi thứ nhòe dần, những giọt nước nóng hổi lăn trên đôi gò má ửng hồng để mọi thứ cuối cùng trong em là "trống rỗng". Làm sao để bước đi tiếp khi mà trái tim vỡ nát, vũ trụ của riêng em biến mất anh nhỉ.
Đau quá, làm sao để bước đi .... ! Câu nói này cứ văng vẳng, em không thể dứt ra khỏi câu nói ấy, những ngày ấy bước đi khó lắm, phía trước chỉ toàn "sương mù", mọi thứ luôn luôn "nhòe nhoẹt", chỉ mình em với đôi chân không vững bước đi chệnh choạng. Chẳng muốn làm gì và cũng chẳng biết làm gì...... em vỡ òa trong chính em!
Em đã lầm, em chỉ tự trách mình, trách mình quá khờ khạo, không phải khờ khạo vì yêu anh mà khờ khạo vì đã yêu quá chân thành. Em nghĩ quá đơn giản, chỉ cần tấm lòng này, chỉ cần sự chân thành này, chỉ cần sự quan tâm lo lắng tận tình này của em đã đủ rồi, đã đủ để cùng anh đi suốt con đường này. Nhưng tất cả đã thiếu sót vì em đã quá chân thật, vì đã quá giản dị......... Vì "con trai yêu bằng mắt" anh nhỉ ! Sáu năm, em vẫn vậy, vẫn là em, vẫn tấm lòng vẹn nguyên nhưng anh đã thay đổi, em đã thay đổi anh, tự tin và phong cách hơn còn em vẫn chỉ là cô bé ấy.
Bài hát ngân nga lên trên đôi môi em nhưng chỉ là nước mắt lăn dài:
".........
Bao ngày qua, niềm vui cũng đã nhạt màu
Với anh, mộng mị cho anh nỗi phiền.
Bao buồn vui giấu kín, không biết kể cùng ai,
Sợ người không vui nên em đành thôi.
Mơ một hạnh phúc, ấm áp nơi con tim anh,
Có quá lớn lao không anh? Hãy nói em nghe đi anh!
........"
Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi anh nhỉ. Vì đến một ngày, anh nắm tay em và nói rằng anh muốn dừng rong chơi. Trái tim em lại thổn thức và em biết mình vẫn yêu anh nhiều như xưa dù chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ lại ùa về trong em, mọi cảm xúc cứ như ban đầu chúng mình quen nhau. Từng hình ảnh của anh theo thời gian lần lượt lướt qua trong tâm trí em vào giây phút ấy. Em vẫn yêu cậu sinh viên ngày xưa với đôi dép cờ to hơn bàn chân luôn luôn lê đất, với lúc nào cũng là cái áo sơ mi trắng học sinh và cái quần tây xanh dài luộm thuộm vác cái cặp bé tẹo ôm ngang bụng như sợ ai cướp đồ ^^ và chiếc cub Honda màu xanh chở em vòng vòng khắp các nẻo đường thành phố này.
Và giờ em yêu thêm chàng thanh niên trưởng thành, tươm tất gọn gàng, đầy yêu thương và đã học được cách biết quan tâm lo lắng cho mọi người. Em yêu tất cả những gì thuộc về anh, em yêu anh chỉ vì anh là anh và em cũng chẳng biết tại sao lại yêu anh nhiều đến thế. Sáu năm đi cùng anh, chẳng chút lãng mạn, chẳng bông hoa hồng, chẳng có món quà vào các dịp lễ Tết, nhưng em vẫn vui vì anh đã là món quà quá lớn với em, anh là vũ trụ của em mà. Và em yêu anh với tất cả con tim mình, với tấm lòng của em.
Em chỉ:
".....
Mơ một hạnh phúc, mãi mãi chỉ riêng em thôi,
Có quá lớn lao không anh? Hãy nói em nghe đi anh!
Để em được thấy mãi những khi anh cười,
Thấy mãi anh trong niềm vui,
......"
Thời gian là phương thuốc kỳ diệu, trái tim không còn đau, nhưng vết sẹo vẫn còn đó nhắc nhở em mọi điều, và lâu lâu nó nhói lên. Đôi lúc em lại sợ khi bất chợ thấy nó, vì em biết nó đã từng đau lắm.
Anh ơi, "sáu năm" bước đi không dễ, mọi thứ trải qua không phải là phù du, một chút nhói đau để em trưởng thành hơn, để yêu thương nhiều hơn, để mọi thứ được đong đầy trở lại. Chúng mình sẽ yêu nhau nhiều nữa anh nhé, và đừng để trái tim em thêm một vết thương nào nữa nhé. Hãy để mọi thứ chỉ là một kỷ niệm đẹp để nhắc và nhớ về vì em chỉ "MƠ MỘT HẠNH PHÚC" cho riêng em và anh thôi ^^.
- NGÔ KHÁNH VÂN -
Nguồn:
http://www.facebook.com/scottage.restaurant
08:29 SA 17/02/2011
Món ăn gì cho một tối Noel ?
Giáng sinh không chỉ có nến lung linh, cây thông noel rực rỡ và ông già noel vui tính mà còn là dịp quây quần, sum họp gia đình với những món ăn truyền thống trên bàn tiệc cho chính những người mẹ, người chị trong gia đình chính tay đảm nhiệm. Bàn tiệc Giáng Sinh mỗi nơi mỗi khác nhưng không thể thiếu những món ăn truyền thống dưới đây:
Gà Tây
Gà Tây được nhà thám hiểm Sebastian Cabot đem về nước Anh vào thế kỷ thứ XVI và sau đó, gà Tây quay trở thành món ăn phổ biến của người dân Anh mỗi dịp Giáng Sinh. Gà Tây quay nổi tiếng đến nỗi năm 1843, nhà văn Anh Charles Dickens đã đưa nó vào tác phẩm kinh điển A Christmas Carol của mình. Món ăn này lan truyền sang Úc từ năm1788.
Bánh Pudding
Bánh pudding thơm lừng, béo ngậy
Những bữa tiệc đón Giáng sinh về không thể thiếu chiếc bánh pudding thơm lừng, béo ngậy. Tuy nhiên, bánh pudding ngày nay khác xa chiếc bánh ngày xưa. Vào thế kỷ XV, bánh được làm từ mận, rượu vang, thịt bê thái nhỏ, vụn bánh mỳ, thảo dược, hành rau, trái cây khô và gia vị.
Khoảng thế kỷ thứ XVI, các loại rau và thịt mất dần. Đến thế kỷ thứ XIX thì thành phần và vị của nó rất gần với bánh pudding ngày nay. Người ta còn cho vào bánh vài hạt đậu hoặc đồng xu và tin rằng người ăn phải phần bánh này, sẽ gặp may mắn cả năm.
Bánh khúc cây
Bánh khúc cây-linh hồn của bữa tiệc Giáng Sinh
Trong lễ hội Yule cổ xưa, người ta phải chuẩn bị một khúc gỗ lớn, đốt lên trong suốt 12 đêm để đón chào sự trở lại của thần mặt trời. Người dân tin rằng họ sẽ gặp điềm gở nếu thân cây cháy hết trước lúc kết thúc lễ hội. Ngày nay, mỗi Giáng sinh, chúng ta lại có một ổ bánh kem chocolate nâu hình khúc gỗ được rắc ít chocolate trắng lên tượng trưng cho tuyết.
Đùi lợn muối Giáng sinh:
Món ăn này bắt nguồn từ truyền thống của người Na-uy,
Món ăn này bắt nguồn từ truyền thống của người Na-uy, với nguyên liệu chính là thịt lợn rừng. Những người Roman cổ đại thường ăn thịt lợn rừng vào các buổi lễ tế. Đặc biệt, vào mùa Giáng sinh đây được coi là một món ăn cổ truyền, được mọi người vừa thưởng thức vừa hát những bài ca Giáng sinh.
Bánh patê:
Sự lựa chọn của tầng lớp quý tộc thời xưa.
Được làm từ tim, gan, óc.. của hươu, nai . Đây là một trong những món ăn chính của đêm Giáng sinh, và là sự lựa chọn của tầng lớp quý tộc thời xưa. Loại bánh này bắt đầu được biết đến vào thế kỷ 17.
Bánh nhân thịt:
Với nguyên liệu chính là thịt được băm nhuyễn trộn chung với đường và gia vị. Cũng có thể cho thêm một chút trái cây để tăng thêm hương vị cho món ăn này.
Kẹo bạc hà
Ban đầu kẹo có hình thẳng đứng, màu trắng. Sau này kẹo được biến tấu thành hình cong như chiếc gậy, có thêm chút viền đỏ. Đây là một trong những món ăn ưa thích của trẻ em trong dịp lễ Giáng sinh.
Kẹo bi
Loại kẹo nhỏ có hình oval, ngọt. Nguyên liệu chính của nó là đường, được nhào lên, kết hợp cùng với một vài hương vị và màu sắc, nhìn giống như những quả trứng chim. Món ăn này ra đời vào năm 1668.
Súp
Súp là món ăn quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày
Với người phương Tây súp là món ăn quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày, vì thế súp là món không thể vắng mặt trong bữa tiệc Giáng sinh. Tùy vào khẩu vị mỗi gia đình để lựa chọn và chế biến món súp thích hợp nhất. Đặc biệt có nhiều loại như: súp gà, súp ngô, súp thịt… súp mang ý nghĩa sức khỏe dồi dào cũng như thành công sẽ đến với mỗi người.
Rượu vang
Là đồ uống quan trọng trong ngày lễ Giáng sinh và có mặt hầu hết trên bàn tiệc mỗi gia đình, vang nho thường được mọi người lựa chọn và ưa chuộng. Những ly rượu vang chứa đựng biết bao sự ngọt ngào, những mặn nồng và gắn kết các thành viên trong gia đình xích lại gần nhau hơn.
Những nốt nhạc đã vang lên, ly rượu vang đỏ rọi trong chiếc cốc xinh xắn, đĩa gà tây nướng thơm ngậy và chiếc bánh Pudding xinh xắn, bát súp nóng hổi… tất cả làm nên một bữa tiệc thật sự ý nghĩa cho mỗi gia đình vào ngày lễ Noel ấm áp.
MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR !!
Nguồn:
http://www.facebook.com/scottage.restaurant
08:58 SA 26/12/2010
Địa chỉ nhà hàng tổ chức tiệc thôi nôi / sinh...
Mấy năm rồi chỉ tổ chức sinh nhật cho con gái tại nhà thôi, không có mời bạn bè của bé gì hết. Năm nay tập làm sang thử, đặt tiệc sinh nhật cho bé 8 tuổi, tìm mãi thấy có mấy chỗ như Lâu đài Happy ( ở đường Cách mạng Tháng tám, quận 10 thì phải?) và các cửa hàng của KFC. Cuối củng, lượn qua lượn lại quyết định đặt cho con 1 cái tiệc hoành tráng ở chỗ 24 Đoàn Thị Điểm, Phú Nhuận, tính ra là 260.000 đ/bé gồm quản trò và phần ăn... Cuối cùng thì thấy là uổng tiền ghê, cũng không có gì đặc sắc lắm. Kinh nghiệm của mình là nên chọn chỗ nào có sân chơi rộng rãi 01 chút để các bé có thể nhảy nhót đùa giỡn, còn phần ăn nên thương lượng với bên tổ chức - tốt nhất là mình đặt bên ngoaì mang vào, chứ họ tính giá cao lắm.
(Năm sau không tổ chức nữa nhe con gái... để tiền 2 mẹ con mình đi shopping vậy ) :Kiss:
05:24 CH 24/11/2010
n
nanhtrang
Bắt chuyện
602
Điểm
·
8
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Ông xã mình làm nghề cơ khí nên quần áo rất hay dính dầu mỡ. Vết dầu máy cực kỳ khó giặt nên mình phải ngâm, vò, xà mạnh rồi thêm xà phòng rất nhiều, mà nhiều khi vẫn không sạch hết nữa đó.