images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Quảng cáo đến sân trường

Một công ty đang tổ chức trò chơi bốc thăm trúng thưởng ngay tại tiền sảnh khu D Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM


Bước chân đến cổng trường đại học, niềm mong mỏi duy nhất của nhiều người có lẽ đơn giản chỉ là muốn học. Thế nhưng điều này đang trở nên khó khăn khi sân trường dần biến thành chỗ làm ăn của nhiều
công ty quảng cáo
thương mại.

http://tuoitre.com.vn/tianyon/index.aspx?articleid=341836&channelid=10

các em SV cũng tham gia Nghề quảng cáo để kiếm thêm tiền học, đừng nên khó tính quá :)
01:43 CH 12/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
Bác mobivn hết post tin về Mỹ rồi hay sao mà chuyển hướng sang Nhật vậy? Khổ thân bác đi search bài chắc mỏi tay lắm hả? :Battin ey::Battin ey::Battin ey:

Thì mấy mẹ chuyển hướng qua ca Nhật để bình phẩm VN, nên tớ phải CM người Nhật cũng có người xấu, người tốt...trong cái XH Nhật mà mẹ đang ca là tốt. Xã hội nó tốt vẫn có đủ hỉ nộ ái ố ....:Laughing:
05:59 CH 11/10/2009
Cha ơi, đừng đi...!!!!


Anti-war protesters gathered in Times Square, 2/15/03. Photo by Lina Pallotta





A protestor dressed in camouflage holds a sign reading 'Human Blood $1.09 per gallon' as he joins others during a
march against a possible war with Iraq
Saturday, Jan. 11, 2003, in Los Angeles. (Photo/Damian Dovarganes




Anti-war protesters march past the U.S. Capitol during the start of an anti-war protest that will culminate by a march to the Washington Naval Yard, Saturday Jan. 18, 2003 in Washington. Protesters rallied by the thousands in the bitter cold of Washington on Saturday and in capitals worldwide in a passionate show of dissent against war with Iraq. (AP Photo/Pablo Martinez Monsivais)

Ai cũng hiểu chiến tranh để làm gì :)
01:36 CH 11/10/2009
Cha ơi, đừng đi...!!!!




:Sad::Sad::Sad:
01:09 CH 11/10/2009
Cha ơi, đừng đi...!!!!
:Sad::Sad::Sad:


08:02 SA 11/10/2009
“Ông vua nhạc sến” Ngọc Sơn lại gây “sốc” trên...
hình như bác SƠn nay có 1 cái Vilas cho oành trên đường Sương Nguyệt Ánh phải ko ạ?


Ngọc Sơn rao bán nhà 5 triệu đôla để làm từ thiện
TP - "Ngôi nhà này là tâm huyết, là kết quả của quá trình ca hát 20 năm qua của tôi. Nhưng nói thẳng ra, đó cũng là tiền của nhân dân, nên tôi trả lại cho nhân dân cũng là chuyện bình thường. Bán được, tôi sẽ xây cái nhà nhỏ cho cha mẹ, còn lại xây trại trẻ mồ côi..."
Người ca sĩ rao bán căn nhà 5 triệu đô la để làm từ thiện
Sẽ hiến xác, bán nhà để làm từ thiện
Lúc mới gặp nhau, ca sĩ Ngọc Sơn giao hẹn trước, chỉ trò chuyện từ 3.30 đến 4.30 chiều, vì sau đó anh phải còn ngồi xe vượt 300 cây số lên hát ở trên Đắc Nông.
Nhưng ngồi trong quán cà phê Terrace - Lê Lợi, quận Nhất tới 6 giờ mà Ngọc Sơn vẫn cao hứng, say sưa nói chuyện không dứt. Anh rút điện thoại, báo với bầu show đến trễ vì… vui và giải thích với chúng tôi: “Trễ hẹn với bầu show là “phong cách” của Ngọc Sơn. Có điều, Ngọc Sơn được bầu show thương vì hát thiệt tình, khóc thiệt tình”.
Anh đã từng bán sim điện thoại “số đẹp” được 160 triệu đồng để làm từ thiện; ủng hộ đồng bào nghèo hơn 1,5 tỷ đồng; phát chẩn gạo cho người nghèo nhân dịp sinh nhật… Và nghe đâu, anh định bán nhà xây trại trẻ mồ côi?Việc này có đáng tin không đây?
Ngôi nhà này là tâm huyết, là kết quả của quá trình ca hát 20 năm qua của tôi. Nhưng, nói thẳng ra, đó cũng là tiền của nhân dân, nên tôi trả lại cho nhân dân cũng là chuyện bình thường.
Tôi kêu giá 5 triệu USD. Bán được, tôi sẽ xây cái nhà nhỏ cho cha mẹ ở, còn lại xây trại trẻ mồ côi. Tôi thì ra đường ở cũng được vì ở đó, tôi có thể làm lại từ đầu bởi khán giả còn thương tôi lắm. Suy cho cùng, cái tình nó đẻ ra tiền.
Còn chuyện hiến xác cho khoa học sau khi đã chết?
Tôi nghĩ thế này, chết là hết. Thân xác trở về với cát bụi. Phí phạm quá. Trong khi sinh viên trường y không có tiêu bản để thực tập. Tôi có người chị ruột là bác sỹ nên biết rất rõ chuyện này.
Khi chết rồi, có muốn cho ai cái gì cũng không được. Nên khi sống, cho được cái gì thì cho. Quan trọng là khi sống mình vui, được nhiều người quý mến. Tôi đã ký cam kết tình nguyện hiến tạng sau khi chết để phục vụ cho khoa học.
Gia đình, người thân của anh phản ứng thế nào về chuyện này?
Tôi năm nay gần 40 tuổi rồi, đâu còn là đứa trẻ nữa. Trong gia đình, tôi được mọi người tôn trọng, yêu thương. Mà giả dụ, nếu có rắc rối thì tôi cũng đã chết rồi! Làm từ thiện thì xưa nay tôi đã làm nhiều rồi. Nhưng tôi thấy chưa đủ. Tôi sẽ lấy hết tài sản của tôi, và cả thân thể của tôi để làm phúc.
Ngôi nhà được chào bán 5 triệu đô la để làm từ thiện Ảnh: L.T.T
Những ngày ở tù, học 5 ngoại ngữ
Thường xuyên đi hát xa, có vẻ như thời gian anh ngồi trên xe hơi bị nhiều?
Đúng rồi. Ngày nào tôi cũng vượt vài ba trăm cây số để đến với bà con. Nhưng thời gian ngồi trên xe không thừa đâu.
Cái xe là phòng làm việc. Tôi tranh thủ sáng tác nhạc, học ngoại ngữ và có khi còn… làm thơ.
Tôi làm việc mọi lúc mọi nơi. Hồi ở trại giam, chẳng biết làm gì, để thời gian trôi qua quá phí nên tôi tranh thủ học ngoại ngữ, nhờ vậy mà giờ đây tôi nói thạo 5 thứ tiếng: Anh, Pháp, Đức, Nhật, Hoa.
Sau khi ra tù, bị cấm hát, tôi đi dạy ngoại ngữ ở trung tâm kiếm cũng được bộn tiền (cười). Nói chung, tôi là người của công việc. Có lần, đi phỏng vấn ở Lãnh sự quán Hoa Kỳ, chờ đợi lâu quá, tôi tranh thủ tập tạ!!!
Anh tự nhận là người của công việc. Nhưng nhiều người bảo rằng Ngọc Sơn còn là người của… tai tiếng nữa?
Đúng. Ngọc Sơn mà không tai tiếng thì đâu phải Ngọc Sơn(?). Cũng may, được báo chí và khán giả thương thật tình, đánh cho nhiều trận nhừ tử nên tôi cũng tỉnh ra đôi chút. Tuy nhiên, tính khí ngang bướng, thất thường của tôi thì, khó mà... thay đổi.
Có vẻ như anh là người thích tạo tai tiếng? Nhưng có vụ nào báo chí “đánh” oan không?
Như đã nói, tính tôi ngang bướng và thất thường, thậm chí hơi điên điên nữa nên có khi gây ra xì-căng-đan mà không hay. Báo chí “đánh” là rất đáng đời. Tuy nhiên, riêng cái vụ scandal “buổi sinh nhật thác loạn” thì, oan!
Tôi còn nhớ rất rõ, vào tối ngày 12/12/1992, sau khi hát tại năm sân khấu ở TPHCM, Hóc Môn, Hố Nai, tôi đã đến vũ trường Century để tặng cây đàn cho Piere Tân (người đảm nhiệm việc trang trí nột thất cho ngôi nhà của tôi mà tôi mới quen), nhân ngày sinh nhật.
Tôi vừa vào được khoảng 15 phút, đang uống nước cùng bạn bè thì công an xuất hiện. Thì ra, tôi đã vô tình đến dự một buổi tiệc trụy lạc và đầy tai tiếng! Sau khi điều tra, tôi được loại bỏ khỏi danh sách những người dính dáng đến khâu tổ chức “đêm sinh nhật thác loạn”, không phải ra hầu toà.
Nhưng chưa đầy một tháng sau, anh bị bắt. Lần này có oan không đây?
Lần này thì, không oan chút nào. Tuy đã bị các cơ quan chức năng nhắc nhở và cấm hát những ca khúc sáng tác trước năm 1975 chưa được phép biểu diễn, song tôi vẫn “xé rào”.
Một phần, do tôi thích giai điệu của một số ca khúc ấy. Hơn nữa, do quy luật thị trường hát vì đồng tiền và chiều theo thị hiếu khán giả, đã đẩy tôi đi vào lầm lỗi... Ngày 8/1/1993, tôi bị bắt và bị tạm giam 8 tháng 13 ngày.
Còn nhớ, sau khi anh bị tạm giam, dư luận cho rằng ca sĩ Ngọc Sơn đã “chết”. Nhưng thực tế thì, Ngọc Sơn đã “sống lại” và sống rất dai. Sao thế nhỉ?
Ca sĩ Ngọc Sơn
Đang là một ca sĩ ăn khách hàng đêm xuất hiện trên gần mười sân khấu khác nhau, với tiếng vỗ tay như sóng vỗ tràn không bao giờ dứt của khán giả; giờ bỗng dưng hàng ngày, hàng giờ, hàng phút phải đối diện với bốn bức tường vắng lặng trong trại giam, đối với tôi hay với bất cứ ai, điều này quả không dễ chịu chút nào.
Trong những tháng ngày “vắng lặng” đó, tôi đã có thời gian nằm yên một chỗ để suy nghĩ về mình, về cuộc đời. Tôi đã có những sai lầm trong quá khứ, song đó là sai phạm thường có của những người trẻ tuổi sớm gặt hái thành công.
Từ nhỏ, tôi đã thích câu châm ngôn “Cuộc đời như biển lớn, ai không bơi sẽ chìm” – và đây, chính là lúc tôi phải “bơi” để chuộc lại lỗi lầm, để tự khẳng định và vươn lên trong cuộc sống.
Ở trong tù, tôi học như điên. Tôi tập thể lực để giữ gìn sức khỏe và vóc dáng. Tôi ngồi thiền để tịnh tâm, tôi học ngoại ngữ và sáng tác. Bài All for you my love được sáng tác trong Chí Hoà(!).
Sống chung với xì-căng-đan
Có vẻ như anh cũng rất thích lên báo?
Có thể nói, từ trước đến nay tôi luôn là một trong những người được báo chí nhắc đến nhiều nhất. Trước kia, hầu như mỗi khi có tên tôi trên mặt báo là đều đi kèm theo một “xì - căng - đan” hoặc một “vấn đề” nào đó.
Có những điều báo chí đã nói chưa đúng về tôi; thậm chí ở bài 1 tôi bị “đánh” tơi bời, nhưng sang bài 2 lại đính chính và… “khen” tôi. Tính tôi không thích tranh cãi, chẳng muốn biện minh và có tinh thần phục thiện. Do đó, tôi luôn im lặng, chiêm nghiệm lại những gì đã làm, những gì báo chí phê bình để từ đó rút ra cái đúng – sai; và nếu đã làm sai thì phải sửa đổi.
Tôi còn nhớ, ngay trong những ngày đầu bước lên sân khấu và trở thành “sao”, tôi thường hát các ca khúc mang âm hưởng dân ca, trữ tình. Thế là có tờ báo phê bình tôi là “sến”, là “Chế Ngọc Sơn”…
Thần tượng của tôi vốn là Michael Jackson. Để “làm mới” mình, có khoảng thời gian tôi chuyển qua hát nhạc trẻ, nhạc Pop, Rock thì báo chí lại phê bình tôi là… “Michael Ngọc Sơn”! Thế nhưng trong những ngày tôi bị cấm hát, chính báo chí đã “xin” cho tôi được trở lại sân khấu. Tôi biết ơn báo chí.
Khi biểu diễn, anh hay tùy hứng… khóc lắm. Nhiều người nói anh khóc xạo?
Ừ, thì cũng phải xạo xạo một chút. Đời mà! Có những lúc hát không được vì khan giọng, khóc. Khán giả thấy mình khóc thật tình. Thế là... bỏ qua và vẫn mến mộ vì thấy Ngọc Sơn khóc còn hay hơn hát!!!
Nhưng thực ra có lúc tôi khóc thật. Ít nhất là 1 lần. Đó là lần xuất hiện trở lại trên sân khấu sau 2 năm bị cấm hát. Tôi còn nhớ, đó là đêm 31/1/1995 (tức mùng Một tết Ất Hợi).
Đêm đó, tôi tham gia trong chương trình ca nhạc ảo thuật quốc tế Elvis Công, tổ chức tại Nhà hát TP. Từ khi nhận tin được phép trở lại sân khấu, cho đến lúc nhận lời mời tham gia chương trình tôi vẫn luôn sống trong tâm trạng vui sướng và hồi hộp đến khó tả. Tôi vui sướng vì được hát và được biết có nhiều người chờ đón sự xuất hiện của tôi.
Tôi hồi hộp vì không biết bây giờ mình có còn là Ngọc Sơn không, mặc dù thời gian qua tôi đã luyện tập rất nhiều, tự đổi mới rất nhiều. Vừa bước ra sân khấu, chưa kịp cảm nhận sự chào đón khoan dung và cổ vũ của khán giả qua tràng pháo tay thì tôi đã sụp xuống sân khấu mà khóc oà lên như một đứa trẻ…
Anh Sơn này, những xì-căng-đan do anh tạo ra thường liên quan đến phụ nữ. Hình như anh rất “tự hào” về điều đó. Nhưng sao bây giờ anh còn độc thân?
Đơn giản vì, chẳng ma nào thèm lấy tôi hết. Người như tôi thì có lẽ khó tìm được một tình yêu đúng nghĩa. Và chắc cũng không có ai yêu mình thật lòng.
Ba mẹ sốt ruột thúc giục tôi cưới vợ. Bạn bè quan tâm hỏi sao chẳng chịu lập gia đình. Tôi chỉ cười, trả lời cho qua chuyện. Vài năm nữa tôi đã bước sang độ tuổi “tứ tuần”, thế mà sau khi rời khỏi vòng tay khán giả, rời khỏi ánh đèn sân khấu vẫn lầm lũi đi về một mình.
Song, tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi hiện có hai đứa con nuôi là bé Xuân Mai và ca sĩ Quách Tuấn Du. Vào ngày 21/10 hàng năm- sinh nhật của tôi, tôi luôn nhận được hoa và quà chúc mừng của bạn bè khắp nơi. Tôi chưa có “gia đình nhỏ”, nhưng đang sống rất hạnh phúc và có ý nghĩa với “đại gia đình” khán giả và bè bạn khắp nơi.
Có dư luận cho rằng, giới tính Ngọc Sơn có “trục trặc” nên Ngọc Sơn “ngụy trang” bằng cách tự vẽ cho mình chân dung một kẻ háo sắc?
Có lẽ đó cũng là một lý do phụ nữ sợ tôi chăng?
Những điều tự răn khác người
Ngọc Sơn ký giấy tự nguyện hiến xác. Ảnh: Văn Tùng
Anh nghĩ gì về sự sống và cái chết một cách nghiêm túc?
Tôi chẳng có gì sâu sắc lắm. Nhưng nhà báo hỏi thì tôi nói đại, chết thì là ma nhưng sống mà mọi người trân trọng thì vẫn vui hơn.
Những ca sỹ cùng thời với anh giờ vẫn còn nhiều người đi hát nhưng cát - sê rất thấp. Riêng anh thì ngược lại, vẫn giữ được phong độ?
Là do tôi lao động nghệ thuật nghiêm túc và tôi… nịnh khán giả giỏi. Tôi luôn dặn mình: Nhẹ nhàng, nhẫn nhục, nhường nhịn nhưng không nhu nhược. Tôi có tên trong Top 5 người đóng thuế cao nhất TP...
Thần tượng của Ngọc Sơn là ai?
Tôi không có thần tượng nhưng tôi có rất nhiều người thầy, như thầy Phương Sóc chẳng hạn. Thầy đã giúp đỡ mình rất nhiều để có được ngày hôm nay.
Anh có đủ tự tin khuyên ai điều gì đó không?
Không! Mình chưa giáo dục được mình thì chưa khuyên bảo người khác.
Nhưng anh có 8 điều răn, khắc nổi ở nhà và in cả quảng cáo phát khắp mọi nơi mà?
À, để răn mình thôi. Thì cũng xạo xạo một chút. Để mọi người thương và cùng góp ý giúp Ngọc Sơn tiến bộ!
Xin cảm ơn cuộc trò chuyện thẳng thắn, thú vị giữa anh và TPCT.
8 điều “răn mình” của Ngọc Sơn được dịch ra cả tiếng Anh, in tờ rơi, rải khắp mọi nơi. Dư luận cho rằng Ngọc Sơn chơi trội. Còn Ngọc Sơn thì bào chữa: Đó là một cách răn mình theo phong cách… Ngọc Sơn:
1. Đạo đức nhất Của Con Người là Giữ Tròn Chữ Hiếu.
2. Khó khăn nhất Của Con Người là Chiến Thắng Chính Mình.
3. Cao quý nhất Của Con Người là Giúp Đỡ Những Ai Khốn Khó.
4. Sai lầm nhất Của Con Người là Dối Gian.
5. Tự hào nhất Của Con Người là Nhường Nhịn và Hy Sinh.
6. Thấp hèn nhất Của Con Người là Miệt Thị và Khinh Bỉ người khác.
7. Dại dột nhất Của Con Người là Đánh Mất Lòng Tin.
8. Khôn ngoan nhất Của Con Người là biết Nhìn Lại Chính Mình.
Thụy An - Trọng Thịnh
http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=81222&ChannelID=7

Không bít đã bán được nhà chưa :Thinking:
06:57 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Bạn quên mất một chi tiết là kiện hàng nặng 23 kgs thì phải có diện tích 0,5*0,8m, nghĩa là nó không phải nhỏ để một hành khách bình thường tiện tay vơ thêm. Thêm vào đó, việc scan hành lý cũng phải cần thời gian (hành lý đi vào và đi ra từ từ) chứ không phải chạy cái vèo, nên hành khách vẫn có đủ thời gian đi ra chờ hành lý thoát ra ở cửa kia, và nếu không ra kịp thì vẫn có thể quan sát phía trước bằng mắt thường mà. Hành lý to như vậy, hành khách kia có lấy cũng phải khệ nệ lắm. Với lại valy của mình có màu sắc, kích thước đặc trưng, ai cầm nhầm mình cũng dễ dàng nhận ra mà.
(Tớ là hành khách thông thường, biết rõ chủ hành lý đang ở ngay sau lưng thì tớ chả có gan rinh một cái va ly vài chục ký đi tỉnh bơ như vậy đâu)

Thêm một vài chi tiết đây:


Hải quan thay vì nhiệt tình giúp đỡ hành khách mất hàng thì lại chỉ đi vòng vòng. Máy scan chỉ có dữ liệu của 50 kiện hàng thì ngay lập tức check lại hình ảnh ngay lúc đó có phải hơn không? Biết hành lý người ta mất, manh mối chủ yếu nằm ở hình scan mà lại chỉ đi nơi khác giải quyết là sao? (chắc là câu giờ để có thời gian thủ tiêu manh mối đây mà!) Nhân viên hải quan phải biết rõ nguyên tắc làm việc trong hệ thống của mình hơn là hành khách chứ? Bộ phận thất lạc hành lý không giải quyết hành lý thất lạc tại khâu scan cuối cùng này, thì chỉ người ta ra đó làm gì?


Hoàn toàn đúng nhiệm vụ HQ là soi an ninh liên tục hàng, không phải truy tìm hàng bị mấp cắp. Nếu dừng lại, không thể giải tỏa khách ra ngoài được . Ở Sing chỗ bạn sống, bạn cũng không thể yêu cầu HQ kiếm hàng bị cầm nhầm , hay yêu cầu họ ngưng scan hàng phục vụ chó mình bạn.
06:56 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Mình chỉ đoán thôi, không khẳng định điều gì vì mình đã từng bị ng đi trước xách nhầm va li của mình: trong khi anh T cho kiện HL đầu tiên vào chạy qua máy soi, kiện ấy đã ra đến đầu đằng kia rồi nhưng anh ấy vẫn còn đứng tại đầu đằng này với kiện hành lý thứ 3, khách phía trước chen nhau anh ấy ko quan sát đc.

Ko bạn, mình đã đọc tất cả các bài post của bạn trước khi cm, vì bạn quote lại cái này

và bảo

Mình mới nói lại cho rõ đấy chứ??
Thôi nhỉ, lâu mới có tối rảnh, vài lời với bạn chút thôi.

THôi đừng nói thêm với mấy nick này nữa, họ ở nước ngoài , mục đích là muốn ghép cho HQ là lấy kiện hàng, khi VN đang cải tiến thủ tục, không cần khai báo HQ, chỉ cần quét qua máy soi an ninh , như các nước trên thế giới.
Dù rõ ràng việc lấy kiện hàng là do hành khách đi cùng chuyến bay cầm nhầm có thể cố ý.
Mục đích của họ bôi bác những cái đang cải thiện tốt, để cho là cái gì VN cũng xấu :Sad:
06:53 CH 10/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
về sự văn minh trong văn hoá ứng xử: Người Nhật không nói to ở chỗ đông người. Không ăn ngoài đường. Đứng ngồi đi lại ý tứ. Nói năng với nhau lễ phép lịch sự, thái độ nhã nhặn. Hiếm khi cáu kỉnh. Chưa bao giờ người ta cãi nhau, ... hình như họ không bao giờ cãi nhau thì phải. ??? Tất nhiên là người phải có yêu có ghét chứ nhỉ?, nhưng thậm chí cả trên phim truyền hình của Nhật cũng không thấy cảnh các mẹ tốc váy lên chửi nhau như người TQ, VN, Hàn Quốc ...bao giờ. Nói chung, người Nhật rất lành tính, sống thiện. Văn hoá ứng xử của họ nếu chưa quen thì sẽ thấy cứng nhắc, có phần khuôn sáo, không thật lòng. Nhưng quen rồi thì sẽ thấy thật là dễ chịu. (copy).

Hi Hi mẹ ở trong nhà rồi, hổng biết người Nhật...
Mẹ có ra quán ăn cái tô mì đứng , họ húp cọng mì ăn nghe như mưa. Thấy họ chào nhau như la nhau., vào nhà vào CQ là phải cởi giầy ... vẫn có các cái người không quen sẽ thấy là xấu.
05:50 CH 10/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
Đã nói rồi, chị ngồi trên ghế nệm ếm ái trên lưng voi nhìn trời mấy đẹp lắm, mobivn ơi sao cứ rúc vào chỗ ấy hoài vậy? em nghiện rồi à?:Smiling:

Thôi đừng dấu lòng, ở bển thì nghiện cái đó là dĩ nhiên, công việc hàng ngày mờ :Laughing::Laughing: Không có việc xấu, chỉ hơi khó chịu về mùi thôi , riết rồi nghiện :Laughing::Laughing: đi làm culi ...vẫn xếp hàng dài :Laughing::Laughing::Laughing:
05:42 CH 10/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
Hai cái lỗ đó là những vấn đề lẻ tẻ của nước Mỹ mà em giai của chị hay đến thò mũi ngửi (vì nghiện) và la toáng lên đấy.

Chị ngồi trên lưng Voi bảnh chọe quan sát tổng thể cơ em ạ:Smiling:.

Con voi thì xả và ị không thể ....lẻ tẻ:Laughing: Ngồi trên lưng voi thì chỉ ngửi được mùi thôi, cùng lắm là rờ được mấy cọng lông voi, thế mà chuyên khen thơm :Laughing::Laughing:
05:38 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Anh Tiến đâu có bị nhân viên hải quan lấy đồ ngay trước mắt đâu bạn? Theo bài báo thì trong lúc đang đợi hành lý được quét, anh Tiến nghe một anh hải quan gọi mình nên đã quay đi gặp anh hải quan (mập mờ ở chỗ không rõ anh Tiến "quay đi" trong bao lâu, nhưng theo kinh nghiệm của mình thì hành khách phải đi gặp tận mặt nhân viên hải quan chứ không có kiểu đứng từ xa nói với tới như kiểu bạn bè thông thường, nên thời gian "quay đi" bị mất có lẽ khá lâu). Chi tiết khả nghi thứ hai là trong ba kiện hành lý, thì chỉ có kiện hàng có giá trị nhất mới bị mất. Nếu hành khách vô tình hoặc cố ý lấy đồ của anh Tiến, kể cả bạn bè đi cùng chuyến bay đi nữa, thì cũng khó mà biết được kiện hàng nào có giá trị để "cầm nhầm" cho đích đáng.
.

Chắc A Tiến là bạn của HQ nên HQ biết tên kêu :Laughing::Laughing:, Bây giờ đâu cần trình giấy tờ cho HQ , chỉ cần cho hành lý qua máy quét , thì sao họ biết tên mà kêu :Thinking: Không có chuyện phải tới gặp mặt NV HQ nha
05:17 CH 10/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
Ôi dồi, các bạn lại phí thì giờ với chú nhóc clone mobivn rồi.
Trình em nó chỉ quanh quẩn thầy bói mù sờ voi thôi.

Chuyện là thế này, người ta cho con voi vào và gọi mấy thầy bói vào tả:

Thầy mù mobivn sờ cái đuôi bảo "Voi giống sợi dây!"

Thầy quáng Vain vào sờ trúng cái tai bảo :"Voi giống cái quạt"

Thầy đui dungqt vào sờ cái vòi bảo : "Voi giống cái ống nước"

Thầy chột Pavel vào vuốt được cái chân thì hí hửng: "Voi á, voi giống cái cột đình"

Túm lại là các em giai của chị "đầu to óc quả nho" nên không bao giờ mở mắt nổi với tổng thể...chỉ biết vặt tiểu tiết và tự thủ dâm tinh thần nhau:Smiling:
Chỉ cần đưa bảng biểu chứng minh tổng thể làm các em ấy im thin thít hoặc giả lả chữa ngượng, sau rồi bệnh cũ tái phát vẫn chứng nào tật nấy: lại lục link tiểu tiết ra cố .."chứng minh" Mỹ hay Hàn thì cũng tệ bằng ...VN.

Riết rồi thành "đầu bé óc hạt é!":Smiling:

Con voi nào cũng có 2 cái lỗ để ị và xả, bác top... luôn khen luôn hai cái chỗ đó thơm :Laughing::Laughing:
05:11 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Ai là MỌI cơ? Mình không biết là từ này vẫn còn được lưu hành cơ đấy?

Nói bâng quơ, ai có tật trúng ý thì giật nẩy lên :Laughing::Laughing:
04:32 CH 10/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
Cái này nghe không thuyết phục cho lắm, làm gì có dân tộc nào tự hào vì...đánh nhau hả pác mobivn?? hay là pác nghe không thủng hoặc diễn đạt chưa rõ? pác nói chi tiết hơn tí đi

Bác có xem phin HQ , nó đưa chuyện đánh nhau giữa các đồng nghiệp, giữa sếp và nhân vlên ....1 cách bình thường. Bác thử đi học Tiếng Hàn, nó dạy mình nếp sống , dân nó là rất nóng tính , và nhấn mạnh đó là tính cách người Hàn :)
04:06 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Đó là biểu hiện của đuối lý đó mà Rosaline, đuối lý thì hết chuyện đành làm thấy bói mù sờ voi. Kiểu Mỹ mà có vụ đụng xe thì bảo "ôi Mỹ ghê quá!":Smiling:

Ôi sợ wá , vì Em là Mỹ lô nên cái gâp cái zì lớn như của Mỹ đen là em sợ lém :Laughing::Laughing:
03:57 CH 10/10/2009
Người Việt, sáng mở mắt thấy điều bực mình!
Chuyện bình thường , Hàn quốc đụng chuyện là nó đánh nhau có sao, nó còn tự hào dân tộc nó là vậy :)
03:50 CH 10/10/2009
Cha ơi, đừng đi...!!!!
mình cũng vừa xem trong báo bức ảnh này, chiến tranh chỉ có lợi cho nhửng nhà chế tạo vũ khí, còn những gia đình binh sĩ có ai muốn thế đâu, nhưng họ phải làm tròn nghĩa vụ công dân của họ


4.346 lính Mỹ bỏ mạng tại Iraq

(GD&TĐ) – Mỹ sẽ gửi 4.000 quân ở Iraq về nước vào cuối tháng 10 này trong động thái giảm quy mô cuộc chiến kéo dài 6 năm với số lính Mỹ bỏ mạng tại Iraq đã lên 4.346 người. Như vậy, tổng số quân nhân Mỹ ở Iraq sẽ còn 120.000 người.
Tướng Ray Odiermo - người đứng đầu các đội quân Mỹ ở IraqTướng Ray Odierno cho biết vào tháng tới, sau khi bớt 4.000 lính (cỡ bằng một lữ đoàn) ở Iraq sẽ còn lại 120.000 lính. “Chúng tôi sẽ làm mỏng lực lượng trên khắp Iraq nhằm giảm bớt nguy cơ và duy trì sự ổn định trong quá trình chuyển giao trách nhiệm cho lực lượng an ninh Iraq”
Một quan chức của Bộ Quốc phòng Mỹ cho biết Odierno đã có kế hoạch tuyên bố trước Quốc hội rằng ông đang giảm bớt số đơn vị quân đội ở Iraq như từ lâu đã được dự đoán.
Trong văn bản của mình, ông Odierno chỉ ra những con số cho thấy số vụ tấn công trong một tháng ở Iraq đã giảm đáng kể trong vòng 2 năm qua – từ hơn 4.000 vụ vào tháng 8.2007 xuống còn khoảng 600 vào tháng trước. Ông cũng cho biết, số lính của al-Qaida và nước ngoài ở Iraq cũng giảm đáng kể, hầu hết những kẻ còn lại là tội phạm và những kẻ bị tước quyền công dân Iraq được các nhóm nổi dậy thu nhận.
Trong khi đó, theo con số của hãng tin AP đưa ra vào hôm qua (29.9), ít nhất 4.346 thành viên của quân đội Mỹ đã chết trong cuộc chiến của Iraq khi bắt đầu đến đây vào tháng 3 năm 2003.
Ngoài ra, số binh lính ở các quốc gia khác bỏ mạng ở Iraq là: Anh: 179, Italia: 33, Ukraine: 18, Ba Lan: 21, Bulgaria: 13, Tây Ban Nha: 11, Đan Mạch: 7, El Salvador: 5, Slovakia: 4; Latvia và Georgia mỗi nước 3 người; Estonia, Hà Lan, Thái Lan, Romania: 2 người và Australia, Hungary, Kazakhstan và Hàn Quốc: 1 người.
Kể từ khi hoạt động ở Iraq, 31.514 thành viên của quân đội Mỹ đã bị thương trong các hoạt động của các lực lượng thù địch.
Ngoài ra, theo Bộ Quốc phòng Mỹ, tính đến ngày 27.9 vừa qua, ít nhất 769 thành viên của quân đội Mỹ cũng đã chết ở Afghanistan, Pakistan và Uzbekistan khi Mỹ cho quân vào Afghanistan vào cuối năm 2001.
Phương Hà (Theo AP)
http://www.gdtd.vn/channel/2767/200909/4346-linh-My-bo-mang-tai-Iraq-1908113/
03:42 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Bạn muốn đất nước mình quay trở lại những thời kỳ cách đây 50 năm à?

Mẹ này hỏi 1 câu vô duyên wé :Laughing:
03:33 CH 10/10/2009
Hành lý dễ bị 'cầm nhầm' ở sân bay quốc tế Tân...
Bởi vì rất buồn là đất nước mình còn những người như bạn, chỉ biết chê người ta không đủ tâm (mình thì k biết thế nào), rồi tự phong mình là hiền nhân quân tử...Chính vì còn những con người như vậy nên vN mới phải đi chậm hơn cái đáng ra nó đi nhanh hơn bây giờ đấy chứ! Cứ đặt tay lên trán mà nghĩ trước khi cầm đuốc soi chân người khác đi ạ.

bác đừng thèm để ý, nick topbeby là nick topbaby là anhvit , ngheO lun đó, họ có ở VN đâu, họ là Mỹ nhưng cái mould dập ra họ là Made in Vietnam, cả cái óc và bản thân họ hoàn toàn là đồ lô, nhưng họ thích chê cho có vẻ họ Tây chút :Laughing::Laughing::Laughing:
03:24 CH 10/10/2009
m
mobivn
Bắt chuyện
2.8kĐiểm·178Bài viết
Báo cáo