Một kết thúc có hậu cảm thấy ấm lòng khi ngoài kia đầy rẫy những ngoại tình đau buồn! Cảm ơn chủ tốp đã thắp sáng niềm hy vọng! Gởi từ ứng dụng Webtretho của minhsauqn
Thank nhé. Chuyện mới có tên chưa. Khoảng bao giờ xong. Mình rất thích chuyện bạn viếtcomment by WTT mobile viewcomment by WTT mobile viewcomment by WTT mobile view
Kết thúc rồi hả chị
bạn ơi cho m xin đường link face của bạn mới. mk tìm tên mà không thấy. Cảm ơn bạn
Sao k đọc tiếp được, tác giả k viet nữa ak?comment by WTT mobile view
Leo lên giường nhìn đồng hồ 10h20 phút tối. Nghĩ hắn còn thức nó gõ gõ gửi cho hắn một tin nhắn “ Mốt 2h. Hẹn anh tại H coffee,số 88 đường xxxxx”. Tin nhắn vừa được gửi đã nhận được phản hồi “ok”. Chưa kịp đặt diện thoại xuống, lại có một cuộc gọi đến. Là mẹ,
- “Alo… Sao mẹ gọi giờ này?”
- “..Hức…Hức….” Đầu dây bên kia truyền đến là tiếng nấc liên hồi của mẹ nó.
- “Mẹ…Mẹ…có chuyện gì vậy?” nó lo lắng.
- “ Mẫn…..An….hức…”
- “Mẹ bình tĩnh nói con nghe đi, xảy ra chuyện gì?”
- “Mẫn An …giờ mẹ phải làm sao đây con?.....”
- “ Mẹ…” nó nhẹ giọng trấn an bà.
- “Em con….em con nó nhập viện rồi..…”
- “ Khi nào ạ? Em ấy bị làm sao? Đang nằm ở bệnh viện nào ạ?” nó hoảng hốt hỏi liên hồi.
- “ Người ta nói nó bị ung thư…hức….sao mẹ khổ thế hả con!!!....sao không để cho bà già này chết đi mà cứ đổ vào đầu các con tôi thế hả trời!!!...”
- “Mẹ…” giọng nó nghẹn đi.
- “Hức….hức…” bên kia mẹ nó vẫn không thôi nức nở.
- “ Mẹ…mẹ yên tâm…em ấy không sao đâu. Giờ mẹ nghỉ ngơi đi, sáng mai con sẽ bay về sớm”
- “ Ừm…mmm” giọng bà khàn đặc.
Tắt máy, nó lên mạng đặt chuyến bay sớm nhất về Hà Nội. Viết mail gửi lên trường xin nghỉ phép một tuần. Quên luôn cuộc hẹn với hắn vào ngày mốt.
Sáng hôm sau vừa tới nơi nó chạy thẳng đến bệnh viện . Tìm đến phòng bệnh của em trai, khi bước vào nó như không tin vào mắt mình. Hình ảnh chàng trai khôi ngô ngồi thao thao trước mặt nó về những ước mơ, những hoài bão nay không còn. Giờ đây nằm trên giường kia là một thân hình xanh xao, gầy nhom. Mới có vài tháng thôi mà em ấy đã thành ra như vậy, nó lẵng lặng đứng nhìn, mắt đã bắt đầu ngập nước. Mãi đến khi mẹ nó bước vào,
- “ Con về rồi à? Em con nó…hức.” nhắc đến bà lại không cầm được nước mắt.
- “ Có con ở đây rồi, mẹ yên tâm con sẽ cố gắng để lo cho em ấy.” Cô ôm chầm lấy bà an ủi.
- “ Nó nằm đây hơn một tháng rồi, bệnh càng ngày càng nặng hơn…hức…con đã khổ lắm rồi,mẹ không muốn con phải suy nghĩ…mà…giờ không còn cách nào nữa con à…hức.”
- “ Mẹ đừng nghĩ nhiều, con là chị con phải lo cho em ấy chứ.”
- “ Mẹ xin lỗi hai đứa…..”
- “ Được rồi mẹ ngồi nghỉ đi, con đi gặp bác sĩ một lát.”
Hắn về tới sân bay Tân Sơn Nhất là 1h30 phút đến thẳng nơi hẹn. Đợi hơn một giờ đồng hồ mới rút điện thoại ra gọi nó. Nhưng lại không liên lạc được,dám cho hắn leo cây cái gan của cô này cũng không bé. Mang theo bực bội hắn về lại công ty, vừa mở cửa một bóng đen nhào tới ôm chầm lấy hắn.
- “Anh!.”
- “ Em về hồi nào?” hắn không thèm đẩy ra mặc cho cô ta cứ quấn lấy.
- “ Em vừa về thôi.”
- “ Còn 2 năm nữa mới tốt nghiệp, sao lại về?”
- “ Em nhớ anh.” Cô buông hắn ra đứng đối diện hắn.
- “ Con nít.” Hắn vẫn không thèm đếm xỉa đến người đối diện.
- “ Em 21 rồi nha.” Cô nũng nịu.
- “ Đối với anh em chỉ là một đứa con nít.” Hắn cười to.
- “ Em không phải con nít.”
Không đôi co với cô,hắn đi tới bàn làm việc. Đối với hắn cô chỉ là một cô em gái không hơn không kém, nhưng hắn biết cô không nghĩ vậy. Cũng vì lời nói trước khi mất của cha nuôi mà hắn đã cho cô đi du học , hắn cũng tính toán rất kỹ rằng khi cô tốt nghiệp sẽ làm mọi cách để cô định cư luôn bên đó và cho cô mọi thứ tốt nhất. Nhưng có lẽ cô đang muốn hơn thế.
- “ Em về biệt thự lớn ở đi. Chơi vài hôm rồi quay về bên đó.”
- “ Em muốn ở cùng anh.”
- “ Không được.”
- “ Tại sao? Chị ấy đã mất rồi. Anh không nhớ lời cha nói trước khi mất sao?”
- “ Em là em gái anh, anh sẽ có trách nhiệm chăm lo cho em”.
- “ Hai chúng ta không cùng chung dòng máu, và cha muốn anh phải lấy em.”
- “ Ai nói với em như vậy?”
- “ Không cần biết ai nói. Em về đây là để lấy anh.” Sao cô không biết được chứ. Cô đã cầu xin cha rất nhiều. Muốn cha ép anh phải lấy cô, cô nguyện làm vợ bé của anh. Rồi từ từ bức vợ anh ly hôn. Nhưng may thay giờ người kia đã chết cô sẽ đường đường chính chính chiếm lấy anh.
- “ Em đừng có điên. Cô ấy vẫn còn sống.”
- “ Chính mắt em…em nghe nói.” Xém tí nữa cô đã để lộ sự thật.
- “ Em không đọc báo mấy hôm nay sao?” Hắn đã lường trước mọi việc nhưng không nghĩ rằng cô biết nhiều như vậy.
- “ Chẳng phải anh giở trò à.”
- “ Đừng nói nhảm, về nhà nghỉ ngơi đi.”
- “ Nếu chị ấy còn sống em muốn gặp chị ấy , Bằng không anh phải giữ đúng lời hứa với cha.”
- “ Được”
Cô ta vừa ra khỏi phòng hắn lôi điện thoại bấm gọi nó lần nữa, nhưng vẫn tắt máy. Hắn ném điện thoại qua một bên, xoay xoay ghế ngồi.
Khi đến đón Đan Nhi, hắn mới biết nó xin nghỉ phép một tuần, mà hôm nay mới nghỉ ngày thứ hai. Giờ mà đợi nó về tới, thì hắn đã bị cô em kia bức chết. Vậy là ngày hôm sau hắn đã có mặt tại Hà Nội. Lần theo địa chỉ hắn tìm đến trước nhà nó. Cửa khoá, hắn lại lôi điện thoại ra gọi thêm vài cuộc nữa.Nhưng vẫn giọng nói quen thuộc kia “ thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Hắn giơ chân đá vào lốp xe một cái,lấy ra một điếu thuốc tựa người vào xe đứng nhìn xa xăm. Không biết hắn đang nghĩ gì?. Nếu như thường ngày chắc có lẽ hắn đã quay xe đi từ đời nào rồi.
Hắn hút gần hết điếu thứ hai thì xa xa nó mới từ từ đi đến. Nó dường như không thấy hắn, lấy chìa khoá trong túi xách ra,loay hoay mãi mà chìa khoá vẫn không vào được ổ. Hắn lặng yên đứng nhìn, đã từ rất lâu rồi hắn mới ngắm nhìn một người phụ nữa kỹ càng đến như vậy. Quả thật cô gái này rất giống vợ hắn, nhưng khi nhìn kỹ thì ánh mắt lại khác hoàn toàn. Hắn thích nhất là đôi mắt của vợ mình, hắn si mê ánh mắt đó, trong mắt cô luôn tràn ngập hình bóng hắn, trong veo ánh lên niềm hạnh phúc.Còn trong đôi mắt của người kia ẩn chứa điều gì đó làm cho hắn khi nhìn có chút ngây ngốc và hắn không nghĩ rằng cũng đôi mắt này là nơi hắn căm ghét nhất.
Nó chật vật mãi vẫn chưa mở được khoá, hắn bực bội đi đến.
- “ Này… đây có phải nhà cô không vậy?”
- “ …..”
- “ Này… cô Mẫn An” Hắn hét lên..
- “ À….” nó trả lời theo phản xạ.
- “ Tôi đang hỏi cô đấy, à gì mà à.”
- “ Xin lỗi…tôi…” vừa nói nó vừa ngẩn đầu nhìn người đang đi tới” Anh…sao anh lại đến đây?”
- “ Giờ mới nhận ra tôi à? Tôi nghĩ hai chúng ta nên gặp nhau 2h chiều hôm qua rồi chứ?”
- “ Xin lỗi anh!. Do tôi có việc đột xuất. Thành thật xin lỗi!.” Giờ nó mới thật sự hoàng hồn.
- “ Tôi đến không phải để nhận lời xin lỗi của cô, qua kia đi tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hắn chỉ tay vào quán cà phê gần đó.
- “ ừm”
Vào trong quán,
- “ Tôi muốn nhờ cô một việc, có hơi khó cho cô. Nên đổi lại nếu cô đồng ý tôi sẽ đáp ứng cho cô ba yêu cầu”
- “ Yêu cầu gì cũng được sao?”
- “ Đúng.”hắn không nghĩ rằng cô đồng ý dễ dàng như vậy, quả thật hắn không biết phải làm thế nào để cô đồng ý nên mới đưa ra đề nghị như vậy coi như giao dịch làm ăn.
- “ 500 triệu thì sao?” nó nói mà giọng run run.
- “ Được.” hắn trả lời dứt khoát.
- “ Tôi đồng ý.”
- “ Cô không cần biết việc tôi nhờ là gì mà đã đồng ý?” Hắn cười khẩy trong lòng.
- “ Với tôi giờ 500 triệu quan trọng hơn.” Nó thì có gì để hắn lợi dụng chứ, vã lại bây giờ nó cần tiền để cứu em trai.
- “ Được, gửi cho tôi số tài khoản.Cô sẽ nhận được tiền ngay,và trong vòng ngày mai hãy có mặt tại Sài Gòn.”
Hắn nói xong đứng dậy quay đi, trên mặt hắn nó nhìn ra vài phần khinh bỉ.