images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Cảm giác khi chia tay ....một mối tình ngoại .....
"Trần trụi trụi" nhưng mà đúng. :Applause:.

Mình không còn là mình của ngày xưa, chồng cũng thế.

Cảm giác có lỗi đi kèm cảm giác biết ơn + sự cố gắng = gia đình êm ấm, cha mẹ và gia đình 2 bên hòa thuận, con cái vui vẻ. Tự thấy mình giỏi, mình 10 điểm :). Chồng thì 100 điểm vì đã giả bộ quên cái vụ vừa rồi.

Nói chung mặt hồ đang bình lặng, sóng ngầm cả 3 vẫn có, chưa biết ngày nào nổi lên. Cầu mong cho nó mãi mãi ngầm.

Yên ấm chính xác là từ mình muốn dùng. Mình cũng đã có một gia đình yên ấm, hai vợ chồng hòa thuận, vui vẻ, chia sẻ công việc và mọi thứ liên quan đến gia đình con cái. Không khí giữa hai vợ chồng không còn gượng gạo nữa nhưng cả hai đều hiểu rằng tình cảm đã mất đi sẽ không bao giờ trở lại được như cũ. Cả hai vợ chồng đều hài lòng với những gì mình đã giữ gìn được nhưng trong sâu thẳm, mình không cảm thấy hạnh phúc thực sự.
03:21 CH 19/06/2009
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
Thực ra gần như ngày nào cũng vào check xem thông tin của MeyeuB, nhưng chả thấy chị ý phản hồi gì cả. Còn nói về câu trả lời với Vio thì đúng là mình nợ thật, nhưng mình nghĩ gì khi vợ mình ... thật chẳng dễ nói ra, có lúc thì lên diễn đàn chia sẻ thật, có lúc chẳng muốn nói lời nào, chỉ xem nhân tình thế thái thôi, đặc biệt là nhà mình cũng tạm ổn rồi, mình đang muốn quên đi hết chuyện đó nên nói ra làm gì :Sad:. Nhưng nói thật muốn quên chẳng dễ mấy ...


Ngày nào tôi cùng lên diễn đàn để chờ câu trả lời của Dương Sinh. Thực ra rất nhiều lần tôi muốn liên lạc với Dương Sinh để tìm hiểu thêm cảm giác của người đàn ông trong hoàn cảnh của chồng tôi, của Dương Sinh. Nhưng đúng là có những lúc, tôi có thể viết ra rất nhiều, rất muốn chia sẻ những ý nghĩ riêng tư. Nhưng đợt này, cảm thấy có nhiều điều không thể nói ra được mặc dù rất muốn nói.

Vợ chồng tôi đã quyết định quay trở về chung sống dưới một mái nhà. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đang diễn biến tốt đẹp. Chúng tôi hòa thuận, không ai nhắc lại hoặc bóng gió đến chuyện quá khứ. Cả hai vợ chồng tôi đều tôn trọng cái đau của nhau và có một mục đích chung là làm bạn đời của nhau, cùng nhau nuôi dạy con và gây dựng tổ ấm. Chồng tôi chăm sóc đến tôi nhiều hơn, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn và không khí trong gia đình rất bình yên. Tôi có cảm giác chúng tôi như đôi bạn già tri kỷ với nhau, nương tựa vào nhau. Tôi lại có cảm giác ấm áp mỗi khi nằm ngủ được gối đầu vào tay chồng ,mỗi khi anh chủ động ôm tôi. Nhưng có lẽ trong tâm hồn của mỗi chúng tôi vẫn còn một khoảng lặng nào đó. Nhiều lúc tôi có cảm giác hai vợ chồng tôi yêu thương nhau bằng lý trí, bằng kỉ niệm, bằng sự gắn kết. Còn thực lòng mà nói, tim tôi vẫn đau nhói. Gia đình tôi yên ổn đó, tôi vẫn hết lòng và thực sự cam kết với chồng đó nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy trống trải. Tôi nhận ra một điều rằng tôi vẫn còn yêu bạn trai tôi rất nhiều . Tôi có cảm giác yêu thương chồng tôi và đồng thời vẫn có cảm giác yêu đương với bạn trai tôi. Tôi không biết nói thể nào để mọi người có thể hiểu được cảm giác đó và sự khác nhau giữa hai tình cảm.
Tôi thương chồng tôi phải dằn lòng kiên nhẫn chờ tôi,để cả hai cùng cứu vớt những gì đã mất. Không hiểu anh còn tình cảm day dứt gì với người cũ của anh không. Có lúc đang đi chơi, thấy tôi im lặng, anh chỉ nhìn tôi thông cảm rồi bóp mạnh tay tôi. Lúc đó tôi vừa biết ơn anh, vừa thương anh vô cùng. Cũng có lúc, tôi thấy anh nhìn con trai một cách xót xa, tôi đoán anh cũng vẫn còn bão tố trong lòng. Tôi cũng chủ động ra ôm đầu anh thật chặt. Cả hai vợ chồng tôi đều hiểu rằng chúgn tôi cần thời gian, cần rất nhiều thời gian để có thể cảm thấy hạnh phúc một cách hoàn toàn và dứt bỏ hoàn toàn với quá khứ. Tôi hi vọng thời gian sẽ giúp chúng tôi. Còn như bây giờ, xét trên phương diện một gia đình thành đạt, bình yên, vợ chồng đồng cảm và thương nhau, thì có lẽ chúng tôi đã đạt được. Có nhiều đêm tôi nghĩ tôi như thế là quá may mắn rồi. Nhìn xung quanh có ai tìm được người bạn đời tốt như chồng tôi đâu.
Tôi như bị giằng xé giữa rất nhiều cảm xúc. Đối với bạn trai tôi, tôi cảm thấy minh có lỗi rất nhiều. Nhớ anh đến quặn người và xót nữa. Chia tay với anh cũng giống như tôi cắt một mảnh đời của tôi đi. Đau khổ hơn nữa là đúng thời điểm mà tôi quyết định chia tay, anh lại gặp khó khăn lớn trong công việc. Anh nói rất rõ rằng anh cần tôi và mong tôi không bỏ anh vào lúc này. Bao nhiêu năm tôi cô đơn anh đều là người yêu thương tôi, nâng niu tôi và là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Vậy là lúc anh cần tôi, tôi lại phải phũ phãng rũ áo ra đi. Tôi không thể cam kết với chồng mà vẫn là người bạn hay người yêu của anh được. Không gặp anh, biết anh đang gặp khó khăn, lòng như muối xát mà phải đứng xa quan sát. Bạn trai tôi nói rằng anh luôn chờ tôi. Tôi thì biết rằng và đã nói với anh rằng kiếp này tôi và anh không có duyên phận với nhau đâu. Tôi khóc thật nhiều mỗi khi nghĩ đến anh.
Từ sai lầm của vợ chồng tôi, mọi người ơi hãy rút kinh nghiệm. Đã là vợ chồng thì nên cùng nhau chăm chút nuôi dưỡng tình cảm, đừng để những sai lầm dù nhỏ giết chết tình cảm, đừng đẩy nhau đi quá xa. Giờ đây, tôi ước tôi có thể nói với chồng tôi rằng em yêu anh nhiều lắm. Tôi vẫn thương chồng, vẫn gắn bó với chồng nhưng thực sự, tôi không còn yêu anh bằng tình yêu của ngày trước nữa. nhưng tôi không đòi hỏi nhiều. Những gì anh dành cho tôi bây giờ, những gì chúng tôi đang có đáng được trân trọng. Vết thương lòng của tôi rồi cũng sẽ lành theo thời gian. Tôi chỉ mong bạn trai tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc mới. Tôi hi vọng hai vợ chồng tôi sẽ lấp được khoảng trống trong tâm hồn nhau.
Tôi chúc Dương Sinh tìm được sự bình yên trong tâm hồn nhé. Tôi nghĩ cái đau của đàn ông bị phản bội dữ dội và dai dẳng hơn nhiều. Tôi mong chồng tôi và Dương Sinh hãy kiên nhẫn với người vợ lạc bước. Tôi nghĩ minh có tâm, trời không bao giờ phụ cả. Bây giờ tôi chưa thể yêu chồng tôi nhiều như tôi mong muốn, nhưng đối với tôi anh là người bạn đời rộng lượng, vị tha, tế nhị và quan trọng nhất là chấp nhận tôi trong cuộc đời anh với tất cả những lỗi lầm của tôi. Tôi cũng đang cố gắng để bù đắp cho chồng tôi thật nhiều.
Lan man đôi chút để mọi người biết thêm về chuyện nhà tôi. Viết xong cũng thấy nhẹ lòng.
09:32 SA 18/10/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???

Xin chào tất cả mọi người và tôi muốn gửi lời chân thành cảm ơn tới mọi người vì đã quan tâm rất nhiều đến chuyện của tôi, đã cho tôi những lời khuyên bổ ích và đã ở bên cạnh tôi vào những thời điểm tôi cần sự giúp đỡ. Tôi vô cùng cảm động và biết ơn mọi người. Cảm ơn RedRose 74 và JunMay. Có dịp tôi sẽ liên lạc với các chị, thỉnh thoảng tôi cũng đi công tác Sài Gòn nên tôi hi vọng sẽ được gặp chị JunMay ngoài đời.

Tôi muốn tóm tắt lại một chút về cuộc nói chuyện của vợ chồng tôi. Chồng tôi đã thú nhận rằng anh có yêu một người đàn bà khác, đó là một cô gái trẻ. Anh xin lỗi tôi và nói rằng mọi việc xảy ra ngoài ý muốn và tầm kiểm soát của anh, còn anh thì quá yếu đuối để chống lại cám dỗ. Sau bao nhiêu thời gian, anh cũng cảm thấy không thể giấu tôi mãi được và sẽ phải có một lựa chọn dứt khoát vì anh biết anh đang làm khổ ba người: con chúgn tôi, tôi và cô gái ấy. Anh nói rằng nếu tôi không chủ động yêu cầu nói chuyện thì anh cũng sẽ làm việc đó vì suốt thời gian vừa qua, không lúc nào anh cảm thấy tâm hồn được thanh thản. Anh nói rằng anh có tình cảm với cô gái đó nhưng anh không chắc chắn liệu đó có phải là tình yêu thực sự và lâu bền không bởi vì trong thâm tâm, lúc nào anh cũng so sánh với những gì chúng tôi đã có. Anh nói rằng mặc dù không còn những đam mê với tôi nữa nhưng anh vẫn còn yêu tôi, một tình yêu khác, lặng lẽ hơn và sâu sắc hơn. Những mặc cảm ngoại tình đã khiến anh ấy không thể gần tôi vì anh ấy sợ rằng làm như vậy sẽ xúc phạm tôi. Và dần dần chính sự mặc cảm ấy làm cho chúng tôi ngày càng xa nhau hơn, anh không dám quá gần tôi vì chỉ sợ tôi hỏi sự thật. Việc tôi im lặng chờ đợi làm anh ấy càng khổ sở hơn nhưng thực lòng chưa bao giờ anh ấy muốn đánh đổi tôi với bất kể người đàn bà nào khác. Chồng tôi nói rằng tôi là người hiểu anh ấy nhất, chấp nhận con người anh ấy với cả cái tốt lẫn xấu, đồng cảm với anh ấy nhất và là người mẹ tuyệt vời của con anh ấy. Chồng tôi nói rằng: anh đã có một thời gian u mê và làm em đau khổ. Anh đang giải quyết mối quan hệ của anh để về chuộc tội với em và con. Nhưng anh biết anh sẽ phải kiên nhẫn chờ em tha thứ và chờ em dứt khoát với chuyện tình cảm của em. Khi anh lờ mờ nhận ra rằng em đang xa dần anh, anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Khi anh biết chắc chắn rằng em đang yêu người khác, anh đau đớn vô cùng và anh tưởng như sẽ chia tay vì khôgn thể vượt qua nỗi đau và sĩ diện của thằng đàn ông. Nhưng rồi anh nghĩ giữa nỗi đau bị em phản bội mà anh là người có lỗi đã để mọi việc xảy ra như vậy và nỗi đau mất em như một người vợ, người bạn thì anh biết rằng anh không thể vượt qua nỗi đau thứ hai. Anh tin rằng nếu tôi thiện chí, chúng tôi sẽ gây dựng lại được gia đình. Có thể tình yêu chúgn tôi sẽ khác đi, không thể giống lúc trước, có thể sẽ còn đau vì vết thương quá mới nhưng anh tin là hai vợ chồng tôi sẽ vượt qua. Tất cả phụ thuộc vào tôi, vào tình cảm tôi còn cho anh là bao nhiêu.

Anh nói rằng anh phát hiện ra chuyện của tôi vì một lần vô tình đọc được thư của tôi gửi cho người bạn trai.

Cả hai vợ chồng tôi đã vừa nói chuyện và vừa khóc. Tôi cũng không giấu anh chuyện tôi có bạn trai. Và tôi cũng nói với anh rằng, trước cuộc nói chuyện này, băn khoăn của tôi chỉ là con, còn tôi nghĩ rằng tôi đã nguội lạnh với anh vì bao nhiêu nỗ lực mệt mỏi. Còn bây giờ đã nói rồi, tôi biết rằng ít nhất tôi sẽ không phải là người duy nhất có thiện chí hàn gắn gia đình. Tuy nhiên, tôi đã đi tương đối xa và tôi cần thời gian suy nghĩ để quyết định của tôi là đúng đắn. Anh hiểu điều đó và đồng ý rằng chúng tôi vẫn nên xa nhau một thời gian để xem chúng tôi sẽ vượt qua sự thú nhận trần trụi này như thế nào, liệu cả hai có thể cùng đi tiếp quãng đời còn lại với nhau không. Nhưng anh nhắc đi nhắc lại rằng anh không bao giờ muốn mất tôi và luôn muốn có tôi trong suốt cuộc đời anh. Sai lầm anh đã mắc phải anh sẽ nhớ suốt đời và sẽ cố gắng không bao giờ làm tôi thất vọng nữa.

Mấy ngày nay chỉ có hai mẹ con tôi. Con trai tôi rất nhớ bố và luôn nói rằng con chỉ thích có cả bố và mẹ ở nhà. Trong đầu tôi thì nhiều cân nhắc suy nghĩ. Thực lòng mà nói, về mặt tình cảm, tôi thấy tôi nhớ bạn trai tôi nhiều lắm, không thấy nhớ chồng. Tôi cũng thương bạn trai tôi vì anh buồn nhiều và suy sụp khi đứng trước nguy cơ mất tôi. Tôi muốn nói thêm một chút là vợ chồng bạn trai tôi đã ly thân hơn 2 năm trước khi tôi quen anh ấy, nhưng vì lý do con cái và tài sản nên chưa làm thủ tục ly dị. Mặt khác, tôi thực sự thương chồng tôi, rất thương. Và tôi rất cảm động trước ý muốn gìn giữ gia đình của anh ấy, thấu hiểu những day dứt mặc cảm của anh ấy. Tôi sẽ sống xa chồng một thời gian nữa xem sao nhưng tôi đang có hướng suy nghĩ như thế này. Một bên là chồng tôi và con tôi, một bên là hạnh phúc của tôi và bạn trai tôi. Nếu tôi từ bỏ gia đình để đến với bạn trai tôi, tôi có thể có hạnh phúc riêng của mình nhưng cả đời tôi sẽ canh cánh rằng tôi đã vì hạnh phúc cá nhân mà tước bỏ đi của con trai tôi một mái ấm, quay lưng lại với ý muốn chuộc lỗi của chồng. Như vậy hạnh phúc liệu có trọn vẹn không khi tôi luôn có day dứt như vậy. Còn nếu tôi quyết định ở lại với chồng, có thể tôi không thể nào có được hạnh phúc yêu đương như với bạn trai tôi. Như vậy, tôi cũng không có hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng trường hợp sau tôi có một an ủi rằng con tôi sẽ có cả bố và mẹ. Và tôi tin rằng hai vợ chồng tôi vẫn có thể coi nhau là tri kỷ để sống tiếp vì con. Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy khó lòng mà chia tay với chồng được mặc dù tôi rất yêu bạn trai tôi.

Dù sao đi chăng nữa, tôi sẽ sống ly thân với chồng và không gặp bạn trai một thời gian nữa. Có ai hiểu được những giằng xé lẩn thẩn của tôi bây giờ không? Vừa xót con, vừa xót bạn trai, vừa xót chồng. Nhưng chắc là con tôi sẽ có cả bố lẫn mẹ. Tôi tin những gì chồng tôi cam kết.
08:59 SA 17/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
Chào cả nhà,

Bây giờ tôi mới vào diễn đạt để có chút thông tin cho mọi người. Tôi sẽ kể cụ thể sau vì hiện nay tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Sau cuộc nói chuyện rất dài và thẳng thắn với chồng,tôi cảm thấy kiệt sức. Kết quả của cuộc nói chuyện đó là chúng tôi đồng ý thử sống xa nhau một thời gian. :Sad:. Chúng tôi đang cho con trai chơi trung thu, và đang cân nhắc sẽ nói thế nào với con trai. Chắc là chúng tôi sẽ phải tạm giấu con, nói rằng bố đi công tác xa nhà. Khi nào có quyết định cuối cùng thì chúng tôi sẽ giải thích thẳng thắn cho con sau. Xót xa con tôi đến rớt nước mắt. Lúc nào tôi cũng có thể khóc được. :Sad:
04:55 CH 13/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
Tại sao lại thương người chồng nhỉ. Chính bản thân anh ta tự từ bỏ tình cảm với người vợ cơ mà và chính anh ta không dám đối diện với sự thật về việc không còn TY với vợ. Người vợ mới đáng thương vì bạn ý luôn phải đấu tranh tư tưởng để gìn giữ hạnh phúc cho con cái.
@ chủ topic: hãy cố gắng xử lý dứt khoát mọi chuyện, nhưng cố gắng chia tay trong hòa bình để con cái không bị tổn thương. Mình mà rơi vào trường hợp như bạn chắc không bao giờ để tình trạng không rõ ràng kéo dài như vậy. Yêu hay không yêu thì cần rõ ràng. Trước tiên bạn là người khổ nhất.
Đọc các tâm sự thấy buồn quá, có lẽ trong xã hội này người nào cũng phải nếm trải ít nhất một lần sóng gió gia đình (Chỉ khác là sóng nhẹ hay sóng dữ thôi) :Crying:.

Chồng tôi cũng là người đáng thương. Tôi không nghĩ anh ấy có thể hạnh phúc thực sự với tình yêu của anh ấy đâu. Anh ấy chắc chắn cũng có nhưng day dứt, những phút giây không thanh thản vì phải nói dối tôi. Cũng giống như tôi vậy. Không có gì trọn vẹn cả.

Chưa biết rằng kết quả của cuộc trao đổi tối nay thế nào nhưng tôi biết là nó sẽ là một giải pháp dứt khoát và thẳng thắn. Thực sự là khi được sống thật với cảm xúc của mình, con người ta thấy thoải mái rất nhiều. Cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng không ân hận vì tôi cũng đã làm hết sức mình. Nếu vợ chồng tôi có chia tay, tôi chắc chắn sẽ là sự chia tay trogn hòa bình. Chúng tôi còn con, còn bao nhiêu kỉ niệm ngày trước, còn sự tôn trọng nhau nữa.
Sau khi nói chuyện với chồng, tôi còn phải nói chuyện với bạn trai nữa. Trước mắt tôi còn nhiều thử thách lắm nhưng tôi tin là tôi sẽ làm được. Chắc là tôi vẫn phải vào đây dựa dẫm vào các bạn.
Cám ơn bạn nhé.
06:08 CH 11/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
To Dominhthu78
Cảm ơn bạn nhé. Đúng là khi đọc những bình luận trước của bạn, tôi có buồn. Ở ngoài đời, tôi là người nhạy cảm như mọi người vẫn nhận xét. Nhưng đọc trả lời này của bạn, tôi thấy rất thoải mái và thật lòng cảm ơn bạn vì sự thẳng thắn và mong muốn tốt đẹp của bạn cho gia đình tôi.

Khi tôi thấy tình cảm chồng tôi phai nhạt, tôi đã rất nỗ lực đấu tranh để kéo anh về. Tôi luôn tâm niệm rằng hãy làm tất cả những gì mình có thể để sau này mình không ân hận rằng tại sao hồi đó mình chưa cố gắng hết mình. Khác với bạn, nhà tôi chưa cho sự thẳng thắn đối diện với tình cảm của mỗi người nhưng tôi không ảo tưởng. Mặc dù không nói ra lời nhưng chồng tôi đã đủ thẳng thắn và có những hành động để tôi hiểu mình có thể trông chờ gì và ở mức độ nào.

Điều tôi băn khoăn là vì sự khác biệt của tính cách chồng tôi. Ở một tư cách người bạn, người cha, anh ấy tốt vô cùng. Khi tôi không còn dằn vặt anh vì tình yêu đã mất nữa thì hai vợ chồng rất hiểu nhau, chia sẻ với nhau mọi sở thích. Anh dí dỏm vui tính và có thể là một quân sư cực kỳ thông minh trong công việc của tôi. Anh cũng là người sâu sắc và hiểu phụ nữ. Bạn có tin được rằng biết chuyện như thế này nhưng bạn bè và gia đình tôi chỉ tiếc cho hai vợ chồng chứ không ai trách móc anh ấy hay trách móc gì tôi. Mọi người thường an ủi rằng chắc do số phận nhưng ai cũng nói là hai chúng tôi vẫn có thể tìm được tiếng nói chung bằng cách nào đó. Tôi bây giờ mất lòng tin vào tình yêu trong hôn nhân. Tôi nghĩ rằng ai cũng vậy thôi, cũng phải trải qua chu kỳ đó. Yêu đương nồng nàn- yêu thương- mâu thuẫn- sống vì trách nhiệm con cái. Như vậy, tình yêu, cái mà ban đầu mọi người nghĩ là quan trọng nhất sẽ trở thành thứ yếu trong việc duy trì một gia đình yên ổn. Cái quan trọng hơn là sự hiểu nhau, thông cảm và đồng cảm trogn quan điểm sống. Nếu đúng như thế thật thì tại sao tôi phải từ bỏ cái tôi đang có để sống một mình. Tôi sẽ kể lại cho cac bạn nghe sau khi tôi gặp chồng tôi tối nay nhưng không hiểu sao, tôi vẫn nghĩ rằng anh sẽ vượt qua được tự ái để nếu đã thực sự không còn tình yêu, chúng tôi vẫn là bạn sống chung dưới mái nhà. Vì tôi muốn như thế nên tôi mới đặt ra vấn đề thẳng thắn và không sống trong dối trá nữa.
Bạn cứ vào chia sẻ với tôi nhé. Tôi cần những ý kiến cởi mở như vậy. Chúc bạn hạnh phúc. Và tôi xin lỗi nếu tôi quá nhạy cảm ở post trước. :Smiling:. :Rose:
À, thực ra tôi cũgn nghĩ rằng đơn giản hay phức tạp là do mình. Nhưng nếu bố mẹ sinh tôi ra đã là người rất nhạy cảm, đôi khi cũng khó thay đổi bạn ạ. Vì không phải lúc nào mình cũng dùng lý trí để lấn át cảm xúc được. Có những chuyện nghĩ là không nên buồn nhưng nó cứ buồn bạn ạ. Trong công việc thì tôi lại được sef đánh giá rất cao vì tính quyết đoán. Có mâu thuẫn không? :Smiling:
05:59 CH 11/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
To yellow scissor:
Cám ơn bạn rất nhiều vì đã chia sẻ những suy nghĩ của bạn. Nói thật là tôi rất ấn tượng với bạn. Cảm thấy bạn là người rất cá tính. Một luồng suy nghĩ rất mới và thực ra bạn có vẻ rất kinh nghiệm và thực tế. Sâu sắc nữa. Tôi đã nghĩ khái niệm “động lực” mà bạn nêu ra và tôi thấy bạn cũng có lý. Nếu như nhìn xung quanh cuộc sống của mình, tất cả sự việc xảy ra đều do một động lực nào đó.
To Dominhthu78:
Chị ơi nhưng những người như em, như chị và như Táo lại khác chị chủ topic này lắm. Chị chủ topic này thích cầu toàn, thích perfect quá nên rất khó để đưa ra lời khuyên, chị ấy ngại thay đổi... hay nói thẳng ra là chị ấy không đủ dũng cảm để phá bỏ gia đình đã mục ruỗng từ lâu. Đơn giản hay phức tạp cũng chỉ do con người thôi chị ạ.

Tôi đọc các bình luận của bạn và cảm thấy bạn nhận xét rất chủ quan. Có thể tôi hơi nhạy cảm nhưng tôi cảm thấy bạn không cảm tình với tôi, chính vì thế, giọng điệu của bạn có một chút châm biếm, mỉa mai. Thực ra điều này cũng OK thôi vì ai cũng có quyền nêu ý kiến của bản thân và đây cũng chỉ là diễn đàn, là nơi tôi tham khảo ý kiến. Tôi có một nguyên tắc sống là không bao giờ đánh giá việc làm của ai đó là đúng hay sai cả. Mỗi người đều có một cá tính riêng, một cách suy nghĩ riêng, một lý do riêng tại sao họ làm chọn giải pháp như thế. Mỗi hoàn cảnh có những điểm khác biệt , có những khúc mắc riêng mà chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu hết tại sao. Tôi luôn cố gắng đặt mình vào vị trí người khác để cố gắng hiểu một chút tại sao họ lại làm như thế. Tôi nói là cố gắng thôi vì mình không thể nào có thể hóa thân vào người đó để buồn cái nỗi buồn của họ, để vui cái niềm vui của họ hay để day dứt những suy nghĩ , tâm trạng của họ. Một sự việc có thể được nhìn nhận và đánh giá từ nhiều góc nhìn khác nhau và góc nhìn nào cũng có cái lý của nó. Không có gì là hoàn toàn đúng hoặc hoàn toàn sai. Với việc bạn nhanh chóng từ bỏ người chồng cũ của bạn, có người có thể đánh giá là đúng, là sống đúng với bạn, có người có thể nghĩ rằng bạn tự ái quá cao và chưa cân nhắc đến quyền lợi con cái, chưa đủ vị tha, chưa nỗ lực đấu tranh cho gia đình. Còn như tôi, có người có thể nói tôi luẩn quẩn, nhẫn nhịn, có người lại đánh giá theo kiểu khác. Có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau nhưng chỉ có bạn và tôi là người hiểu rõ mình phải làm gì và liệu quyết định của mình có đúng đắn không. Điều tôi muốn nói ở đây là nếu góp ý, chúng ta nên góp ý một cách khách quan hơn. Kể cả trên diễn đàn ảo cũng nên quan tâm đến cảm xúc của người khác. Còn nếu không thông cảm, mình có thể không tham gia bình luận.
To all:
Tối nay hai vợ chồng tôi đã hẹn nhau đi ăn tối và nói chuyện. Tôi sẽ thông báo tình hình cho mọi người sau đó. Tôi sẽ chọn giải pháp thứ nhất như bạn cryon_ myshoulder đã nêu ra . Tôi muốn nói thêm là đây là lần thứ n chúgn tôi cố gắng như thế này rồi. Nhưng lần này tôi sẽ nói với chồng tôi sau, sau một thời gian nếu không được thì tôi đề xuất sống với nhau như hai người bạn, cùng nuôi con nhưng có hạnh phúc riêng của mình. Và sẽ đề nghị chồng tôi suy nghĩ xem nếu ở trong tình cảnh ấy, anh ấy có chấp nhận được không. Mọi người hãy chúc cho tôi may mắn nhé mặc dù kể cả anh ấy đồng ý cố gắng thì tôi cũng còn nhiều cái phải giải quyết lắm. Tôi sẽ vấn hi vọng mặc dù hi vọng này mong manh. Tôi thực lòng cảm ơn mọi người đã đem những trải nghiệm của chính mình ra chia sẻ với tôi. Thực sự mọi người giúp tôi được nhiều lắm.
05:08 CH 11/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
To Dương Sinh:
Cảm ơn anh thật nhiều về những tâm sự của chính cuộc đời anh. Tôi cảm thấy tìm được người hiểu hoàn cảnh trớ trêu mà tôi đang gặp phải. Tôi xin trả lời anh như sau:

Chồng tôi không còn yêu tôi nữa. Cách đây hơn một năm, tôi đã mạnh dạn hỏi anh còn yêu em không. Câu trả lời là sự im lặng. Nhưng chồng tôi vẫn thương tôi, tôn trọng tôi. Giữa hai chúng tôi là sự đồng cảm về mặt tâm hồn, là bao nhiêu kỉ niệm thời yêu nhau, mấy năm hạnh phúc vợ chồng. Chồng tôi là một người đàn ông lịch lãm, anh không bao giờ đối xử tệ với tôi. Nhưng để giả vờ yêu tôi, chiều chuộng tôi thì anh không thể và tôi vẫn tôn trọng anh chuyện đó. Anh không giống những người khác , tức là anh không thể một lúc quan hệ với hai người được. Tôi dám khẳng định điều này vì tôi biết tính chồng tôi. Chuyện xảy ra là lỗi của cả hai chúng tôi. Mặc dù trước đây yêu thương nhau là thế, mặc dù cho đến tận bây giờ hai chúng tôi vẫn hiểu nhau như thế nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng đã thành quá xa. Chúng tôi đã tâm sự rất nhiều lần rồi. Trong mấy năm, cả hai đều đã nỗ lực rất nhiều. Một lần anh còn nói rằng: anh đã có cố gắng nhưng chắc là không được. Chính vì thế, tôi chấp nhận nỗi đau mất tình yêu của chồng mà không dám tìm hiểu người đàn bà của anh là ai. Tôi không muốn đi vào chi tiết những tin nhắn ở SIM riêng mà anh viết cho người đó. Tôi tin rằng chồng tôi cũgn đau khổ không kém gì tôi vì những gì chúng tôi đã có và đã đánh mất. Chồng tôi vẫn nói với tôi rằng anh có lỗi rất nhiều với tôi.
Bạn thân tôi cũng khuyên tôi không nên nói ra sự thật vì sợ chồng tôi không vượt qua được nỗi đau và tự ái. Cô ấy còn bảo tôi rằng mặc dù thâm tâm tôi biết chồng có người k hác, nhưng nếu phải nghe chồng trực tiếp thú nhận, có thể tôi cũng sẽ không thể vượt qua nỗi đau đó. Tôi không biết thế nào nữa nhưng đọc những gì anh viết, tôi hiểu mình nên đào sâu chôn chặt chuyện của tôi. Chỉ có điều, tôi phải bắt đầu hàn gắn vết rạn thế nào đây khi đã từ quá lâu rồi, sợi dây giữa hai vợ chồng tôi đã đứt.
Lý trí tôi luôn biết rằng tôi phải chấm dứt với người bạn trai của mình. Còn thực tế, nếu không có sự giúp đỡ của chồng, tôi thực sự chưa làm được. Tôi đã cố hàng nghìn lần rồi. Trogn suốt quá trình yêu bạn trai mình, tôi đã phải đấu tranh, dằn vặt, đủ thứ cả. Tôi chỉ là một người đàn bà yếu đuối mà thôi. Ngày trước tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần chồng tôi quan tâm đến tôi, tôi sẽ có thể từ bỏ tất cả. Bây giờ thì tôi không dám chắc nữa vì tôi đã gắn bó với người kia nhiều rồi. Tuy nhiên, từ mấy hôm nay, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện với chồng tôi và sẽ hỏi xem anh ấy có muốn cứu vãn mọi chuyện không. Có lẽ tôi cũng sẽ phải nói ra rằng nếu anh có ý định đó, thì anh sẽ phải hi sinh những khoảng trời riêng của anh. Với hai vợ chồng tôi, tôi biết chồng tôi sẽ hiểu tôi muốn nói gì. Nhưng thực sự không dễ chút nào anh ạ. Tôi thực sự đã cảm thấy hết tình yêu với anh từ lâu rồi. Nhưng thú thật là khi anh vui vẻ với tôi, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.
Có cách nào để tôi có thể trao đổi thêm với anh không. Hiểu được cách suy nghĩ và nhìn nhận sự việc của một người đàn ông sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn.
03:58 CH 10/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???

To: Dương Sinh
Có khác giữa tôi và chị chắc là đứa con, tôi không thấy chị đề cập đến chuyện này, còn tôi đau đáu một nỗi niềm với cháu, tôi đã cố gắng để cháu không bao giờ phải thiếu thốn gì nhưng giờ lại đánh mất của cháu cái mà đứa trẻ nào cũng có, cái mà tưởng chừng như đơn giản nhất. Giờ chỉ còn thương con thôi chị ạ, liệu còn có nụ cười xinh

Những gì cả hai vợ chồng tôi đang ngấm ngầm thỏa hiệp, nhưng day dứt và sự không thanh thản mà tôi đã và đang phải trải qua, tất cả là vì con chúng tôi. Cả hai vợ chồng tôi đều yêu con rất nhiều và luôn nỗ lực dành hết những cái tốt nhất cho con. Nhưng như anh nói, cái tưởng là đơn giản ấy thì chúng tôi chưa làm được. Cho tới nay, con chúng tôi vẫn sống rất hạnh phúc với bố và mẹ. Chúng tôi chưa bao giờ để cháu có thể hiểu rằng bố mẹ không còn yêu nhau như trước. Nó cũng là một sự mệt mỏi vì tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều phải kiềm chế và nỗ lực giấu đi cảm xúc thật của mình. Tất cả vì con. Tôi đã từng nghĩ rằng hai vợ chồng tôi có thể chịu đựng thế này vì con. Lý do làm tôi thay đổi quan điểm là tôi sợ lớn lên cháu sẽ nhận ra và cháu sẽ hiểu lệch lạc giá trị hạnh phúc gia đình, khái niệm hôn nhân. Đó là nguyên nhân tại sao tôi lên diễn đàn này để trải lòng.

Lý do tôi chấp nhận cuộc sống không tình yêu với chồng cũng nhiều lắm. Ban đầu là tình yêu đối với chồng , là khát khao được hạnh phúc như trước, là sự nhẫn nhịn chồng, là sự dằn vặt bản thân xem mình đã sai ở đâu và tìm cách sửa chữa, là sự sợ hãi trước đỗ vỡ và quan trọng hơn tất cả là vì con chúng tôi. Đỗ vỡ hạnh phúc đối với tôi đau đớn lắm. Tôi cảm giác như nếu như vô tình vợ chồng tôi bắt được quả tang, mọi chuyện bung bét ra thì không còn sự lựa chọn nào khác là đối mặt. Còn tự nhiên tôi chủ động đạp đổ tất cả, cho dù vợ chồng tôi không còn là vợ chồng theo đúng nghĩa, nó giống như tôi tự lấy dao cắt đi từng bộ phận của cơ thể mình ấy.

To Redrose 74:
Cám ơn bạn nhiều về những chia sẻ rất chân thành và có tình có lý của bạn. Tôi không nói lý do vì sao chồng hết yêu tôi vì nó cũng dài dòng. Vả lại tôi không dám tin rằng chồng tôi có thể yêu tôi được nữa. Vì thế tôi không tìm hiểu nguyên nhân nữa mà tôi chỉ tìm hướng giải quyết từ bây giờ. Tôi cũng đã từng mong rằng sâu thẳm đâu đó,chồng tôi còn yêu tôi. Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy bạn ạ. Một thời gian dài tôi cũng tự lừa dối bản thân với những ảo tưởng là chồng vẫn yêu mình, đây chỉ là thử thách tạm thời mà thôi. Nhưng rồi tôi hiểu rằng tôi phải chấp nhận sự thật, cho dù nó thật là đau đớn.
Cuộc sống như vậy tưởng là thỏa hiệp và êm ấm, vì hai bạn vẫn sống với nhau, tôn trọng nhau, cư xử tốt với nhau, chăm sóc con cái, nhưng trong nội tâm hai người, ngoài những khoảnh khắc thỏa mãn với cái riêng tư mình có, là sự day dứt khôn nguôi. Cuộc sống đó kéo dài không tốt chút nào cho hai bạn và cho con bạn. Nhất là con bạn ngày càng lớn, nó sẽ nhận ra và rất dễ thất vọng về bố mẹ mình dẫn đến nhìn nhận lệch lạc về gia đình, tình yêu.


Bạn nói đúng. Cuộc sống tưởng như êm ấm nhưng nó giống như sự yên lặng của biển cả trước một cơn bão lớn. Nó như cơn sóng ngầm chỉ chờ cơ hội để gào thét. Chính vì sợ con mình lớn lên sẽ nhận ra và sẽ ảnh hưởng đến cháu nên tôi mới đặt vấn đề đối mặt như bây giờ.


Tôi đã hẹn chồng nói chuyện nhưng do bận nên chưa thực hiện được. Chắc trong tuần này chúgn tôi sẽ trao đổi thẳng thắn với nhau.

To Yellow Scissors:

Một thời gian dài tôi cũng nghĩ như bạn. Nhưng thực tế thì thấy khó quá. Khi tôi càng yêu người kia thì tôi càng cảm thấy xa cách chồng hơn. Bây giờ chúgn tôi còn có thể là bạn, văn minh lịch sự với nhau. Liệu một thời gian nữa có giữ được thiện chí hay không khi mà người mình chia sẻ dựa dẫm không phải là người sống cạnh mình hàng

ngày.

To Dương Sinh:

Điều này rất khó nếu như nói là không thể, trong gia đình người phụ nữ luôn là người vun vén gia đình, trong đầu đang yêu và nghĩ đến người khác sao có thể toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình. Chưa kể các chị các em lên diễn đàn kể lể việc phụ nữ đầu tắp mặt tối cũng chưa hết giờ thêm một người nữa xen vào liệu có lo chu toàn được không. Tỷ dụ như, chồng đi làm về muộn, phải đón con chăm sóc nó (cv bình thường với mọi người đúng không ạ) nhưng lại đúng ngày sn anh yêu, hay đơn giản như anh yêu đang cần tâm sự, liệu có lo lắng cho vẹn tròn.


Có thể tôi chủ quan nhưng chưa bao giờ con tôi phải chịu hậu quả hay thiệt thòi vì quan hệ của tôi cả. Tôi và bạn trai luôn cố gắng để chăm sóc gia đình của mỗi người tốt nhất có thể. Tôi là một người mẹ tốt, chăm sóc con cả về thể chất lẫn tinh thần. Con tôi đang phát triển rất tốt. Chưa bao giờ tôi vì hẹn hò với bạn trai tôi mà lơ là con tôi cả. Công việc gia đình tôi lo liệu hết. Chồng tôi về nhà không phải làm bất kể việc gì, chỉ chơi với con thôi.


Còn về lâu dài, tôi đang day dứt bởi như nói ở trên, con tôi lớn lên nó sẽ lờ mờ nhận ra những sự việc xugn quanh nó.


Nói tóm lại, cái tôi cần bây giờ là sự dũng cảm. Sau khi nói chuyện với chồng, nếu anh ấy còn thiện chí và muốn gìn giữ gia đình vì con, thì tôi sẽ phải dũng cảm hi sinh tình yêu của tôi với người bạn trai. Nếu chồng không còn thiện chí thì tôi phải dũng cảm sống thật với bản thân và quyết định chia tay. Lý thuyết là thế. Thực hiện khó lắm mọi người ơi. Khổ lắm lắm.
10:27 SA 10/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
@ A New Day: Suốt mấy năm trời, hai vợ chồng tôi đã làm mọi thứ để cứu vãn tình thế, để hâm nóng tình cảm nhưng không đi đến kết quả gì. Càng cố gắng thì càng làm cho mọi chuyện tệ hơn. Chồng tôi khó xử nên càng ngại nói chuyện với tôi. Không khí giữa hai vợ chồng còn căng thẳng hơn. Khi tôi bắt đầu tâm sự nhiều với bạn trai tôi bây giờ, tôi nhìn thấy nguy cơ và đã nói thẳng với chồng tôi rằng : em đang rất cô đơn và em cũng có người theo đuổi. Anh giúp em nhé. Chồng tôi chỉ im lặng và nói rằng anh rất thương tôi. Dần dần tôi cứ trượt sâu dần vào vết lún. Đầu tiên chỉ là dựa dẫm tâm sự, rồi ngoại tình tư tưởng, rồi….. Cho đến lúc tôi thấy rằng tôi đã thực sự yêu người đó.

Bây giờ, việc vợ chồng tôi nói chuyện để cứu vãn tình cảm là điều không thể. Nếu nói là để sống với nhau vì trách nhiệm, vì con thì hai vợ chồng sẽ cố gắng nhưng điều này đồng nghĩa với việc mỗi người phải hi sinh hạnh phúc cá nhân. Mặc dù tôi chưa bao giờ hỏi chồng tôi nhưng gắn bó với nhau bao năm, tôi linh cảm anh có người đàn bà của anh. Tôi không hỏi bởi vì nếu có anh sẽ nhận. Anh là người đàng hoàng và dám làm dám chịu. Nếu anh hỏi, tôi cũgn sẽ nhận. Và điều đó đem lại hậu quả như thế nào tôi ko biết nữa. Đó có lẽ là lý do vì sao hai vợ chồng có thỏa hiệp ngầm , né tránh sự đổ vỡ.

Chồng tôi khi đã yêu thì yêu hết lòng, không chơi bời nên để anh từ bỏ được người đó không phải là dễ. Còn tôi, nếu không có tình yêu của bạn trai tôi, nếu tôi lại phải quay về sự cô đơn và đau khổ tận cùng như hồi trước thì tôi sợ tôi không đủ sức. Tôi có thế sống một mình, lúc đó sự cô đơn nó khác. Tôi chỉ đang nghĩ đến con trai tôi. Tôi nghĩ chồng tôi cũgn vậy thôi.
06:42 CH 09/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
Viết trả lời xong bấm post thì mất sạch. Thôi đành để lúc khác vậy. Tôi không thể viết lại được hết những gì đã viết. Buồn thế.
06:26 CH 09/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
@ Còi Tu: Bạn nói đúng. Cảm ơn bạn nhiều
08:32 SA 09/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
Đọc trả lời của Sweetapple tự nhiên tôi lại thấy tủi thân quá. Tưởng rằng tôi đã chai sạn khi nói đến chuyện vì sao chồng không yêu tôi nữa nhưng động đến vẫn đau. Thực lòng tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể vì sao chồng tôi hết yêu tôi nữa. Có lẽ nó là một quá trình dần dần, có thể chồng tôi mệt mỏi vì những bất đồng vì quan điểm sống giữa chồng tôi và bố mẹ tôi. Hồi con trai tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi từ quê lên sống với vợ chồng tôi. Hai cụ già rồi, hay lo lắng và hay can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của vợ chồng tôi. Hồi đó tôi biết và chỉ tìm cách dung hòa nhưng không thể yêu cầu hai ông bà về quê được vì bố mẹ tôi rất yêu con thương cháu. Đến lúc bố mẹ tôi về quê để chăm cháu của chị gái tôi thì lúc đó tình yêu của chồng tôi cũng đã cạn. Mấy năm trời tôi chỉ tìm hiểu mình đã sai ở đâu. Tôi đã có rất nhiều lần nói chuyện cởi mở với chồng, viết thư cho chồng. Nhiều chuyến du lịch hâm nóng tình cảm. :Smiling:. Nói chung tôi đã nỗ lực rất nhiều vì lúc đó tôi yêu chồng tôi vô cùng , không thể nghĩ rằng tôi có thể sống được thiếu tình yêu của anh ấy. Nhưng có lẽ khi tình yêu của người đàn ông đã hết thì người vợ càng cố gắng càng làm chồng khó xử. Chồng tôi vẫn luôn khẳng định rằng giữa hai vợ chồng không có gì cả, anh ấy nói tôi là ngừoi vợ tốt, hiếm có. Nhưng chồng tôi lại là người không thể giả vờ trong tình cảm được. Khi tôi hỏi anh ấy còn yêu tôi không, anh ấy nói anh ấy sẽ cố gắng để mọi việc như cũ. Nhưng thời gian trôi qua anh ấy vẫn không thể cố được. Tôi cũng không trách anh vì tôi không nghĩ anh mong muốn mọi chuyện như vậy. Chỉ buồn là sao bao nhiêu năm mặn nồng có thể chóng tàn vậy và mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng nào lấy nhau hơn 3 năm mà vẫn vui vẻ hạnh phúc thì tôi lại tự hỏi thực tình trong nhà người ta có vui vẻ thực sự không. Mất lòng tin vô cùng.
Chồng tôi là người bố rất tốt. Về mặt tính cách, anh ấy được nhiều người quý mến. Lịch lãm. Là người đàn ông thành đạt. Đối với tôi, khi còn tình yêu thì anh ấy rất chiều chuộng. Còn mấy năm gần đây thì anh ấy thực sự chỉ coi tôi như mẹ của con anh ấy. anh ấy không cáu gắt tôi kể từ khi tôi có khoảng trời riêng của mình và không làm phiền anh ấy nữa, cũng chẳng đòi hỏi gì ở tôi. Khi tôi cần ý kiến anh ấy về công việc bạn bè thì anh ấy vẫn trao đổi nhưng anh ấy không chia sẻ gì với tôi về anh ấy. Có thể anh ấy coi tôi là bạn nhưng hoàn toàn không coi tôi là phụ nữ nữa. Anh ấy tôn trọng tôi nhưng không quan tâm đến tôi. Nếu tôi ốm thì sẽ là người giúp việc chăm. Có khi anh ấy cũng không biết là tôi ốm. Tuy nhiên, tôi và chồng tôi vẫn hợp nhau về sở thích, tương đối giống nhau về suy nghĩ. Có lẽ vì tôi chỉ còn đòi hỏi chồng tôi là người bố tốt chứ không mong đợi là người chồng nữa, nên tôi cũng cảm thấy chuyện chồng tôi không chăm sóc quan tâm đến tôi không quá nặng nề như trước. Hoặc cũng có thể vì tôi có bạn trai. Tôi không biết nữa.
Nếu tôi chủ động chia tay, tôi có nên nói thật lý do không? Còn một điều nữa, tôi mà ly dị thì bạn trai tôi có khi cũng bỏ vợ mất. Đổ vỡ này sẽ kéo theo đổ vỡ khác mà tôi không mong muốn. Tôi đã lấy đi của gia đình bạn tôi quá nhiều rồi. lấy đi của vợ và con anh ấy những tình cảm của anh ấy rồi. Tôi đã bị chồng lạnh lùng và tôi đủ hiểu nỗi đau đó nhưng tôi lại dấn thân vào bước luẩn quẩn, đem lại nỗi đau đó cho người phụ nữ khác. Mặc dù bạn trai tôi nói rằng tôi không hề có trách nhiệm gì cả trong xung đột của hai vợ chồng, tất cả đã diễn ra từ trước đó. Nhưng nếu không có tôi, có thể anh sẽ hàn gắn được với vợ.
Bạn nói đúng, tôi có hạnh phúc và cân bằng tôi mới có thể nuôi dạy con được. Kiếp sau chắc tôi không dám lấy chồng, không dám yêu nữa.
12:14 CH 07/09/2008
Có nên đối mặt với đổ vỡ gia đình???
Cám ơn bạn đã quan tâm tới bài viết của tôi. Lần đầu tiên lên diễn đàn và không thấy ai trả lời, tôi cũng thấy buồn vì chắc mọi người thấy tôi hư hỏng nên không muốn tham gia. Nhưng thực sự tôi cần nhận được ý kiến của mọi người vì tôi tự loay hoay mãi rồi và không biết nên làm thế nào.
Kể từ khi đánh mất tình yêu của chồng, tôi đã mất lòng tin vào hôn nhân và tình yêu. Hiện nay, tôi đang yêu người khác và người đó cũng rất yêu tôi. Nhưng tôi không dám tin rằng tình yêu của chúng tôi sẽ bền lâu. Vì thế tôi nói rằng, nếu tôi quyết định ly dị thì đó không phải vì tôi hi vọng rằng sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc với người khác. Chỉ có điều sống trong giả dối thế này thấy nghẹt thở quá. Tôi không thể vượt qua nổi. Tôi xin trả lời mấy câu hỏi của bạn như thế này:
1. Tôi và bạn trai chưa xác định tương lai vì tôi không muốn con tôi phải khổ. Bạn trai tôi thì vẫn muốn được sống cùng tôi. Về mặt kinh tế, tôi hoàn toàn độc lập và không phải lo lắng hoặc phải dựa dẫm vào ai cả.
2. Tôi không biết mình có đi bước nữa không, nếu có thì chắc là sống cùng nhau chứ không dám ký tờ giấy một lần nữa. Cảm thấy mọi thứ mong manh nên rất sợ. Người bạn tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với con tôi. Anh ấy là người rất tốt, rất thương yêu tôi.
3. Tôi cũng hi vọng con tôi sẽ hiểu. Nhưng hiện nay bề ngoài cuộc sống gia đình tôi vẫn đang ổn thỏa. Chồng tôi cũng có vẻ thỏa hiệp với kiểu sống như thế này. Nếu tôi chủ động thú nhận rồi anh ấy không vượt qua được tự ái, thì gần như tôi đã cố tình tước bỏ đi của con tôi cái mái ấm gia đình. Nghe thì mâu thuẫn nhưng tôi cảm giác nếu như tự mọi chuyện bung bét ra thì tôi đỡ áy náy hơn hay sao ấy. Tôi nhìn con tôi ngủ, con tôi chơi mà tôi thương vô cùng. Nhưng tôi không đủ mạnh mẽ để hi sinh hạnh phúc riêng vì con. Thiếu tình yêu đó, người tôi mất cân bằng và tôi không đủ sức để chăm sóc con theo đúng nghĩa nữa. Tôi thấy con trai thường ảnh hưởng bố, nếu không có bố, con trai tôi sẽ ra sao đây.
Sao cuộc đời tôi lại trớ trêu thế này. Sao tình yêu mặn nồng của chồng chóng tàn vậy. Tôi có làm gì đâu. Tôi đã là một người vợ hết lòng vì chồng và tâm lý. Chồng cũng vẫn công nhận như vậy. Thế mà.....
11:30 SA 07/09/2008
m
meyeuB
Bắt chuyện
683Điểm·1Bài viết
Báo cáo